Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Giang Tỉnh Tỉnh quay trở về cuộc sống trước kia một lần nữa, đương nhiên là vẫn chưa thể quen được, ngôi nhà nhỏ của cô không thể so sánh với biệt thự của Thương Giới, điều kiện kém hơn hẳn.
Đương nhiên đây không phải vấn đề.
Quan trọng nhất là Giang Tỉnh Tỉnh không thể thích ứng được với... cuộc sống độc thân.
Đã từng được hưởng cảm giác có bạn trai bên cạnh, trở về cuộc sống cô độc thì trở nên vô cùng nhạy cảm.
Đôi khi, thông qua tạp chí tài chính kinh tế, cô sẽ thấy được một vài tin tức vụn vặt của Thương Giới, ngoại trừ nó thì cô rất khó nhìn thấy anh.
Buổi sáng, Giang Tỉnh Tỉnh ngáp ngắn ngáp dài đi vào studio, phát hiện cả đám người đang vây quanh bàn trang điểm của cô, thấp giọng bàn tán.
Giang Tỉnh Tỉnh tò mò đi qua, phát hiện trên bàn của cô có bó hoa hồng đỏ thắm, phải hơn một trăm bông, buộc lại thành một bó lớn, rạng rỡ đặt trên bàn cô.
Cạnh sợi dây lụa buộc bó hoa, có một dòng chữ mạnh mẽ có lực, trên đó viết...
"Bảo bối thân yêu, sinh nhật vui vẻ! Đêm nay nhớ tan làm sớm, yêu em ~"
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Chắc chắn cô sẽ không tự mình đa tình, nghĩ là người đàn ông khốn nạn nào đó tặng.
Người trong đoàn làm phim tấm tắc nghị luận, "Ôi, Tỉnh Tỉnh, đây là bạn trai cô tặng phải không?"
"Anh ấy thật tốt với cô! Tặng sinh nhật cô một bó hoa lớn như thế."
"Thật khiến cho người ta hâm mộ."
...
Giang Tỉnh Tỉnh cầm điện thoại, trực tiếp gọi cho Minh Cẩn: "Mấy người làm gì đó, gửi một bó hoa hồng lớn như vậy tới chỗ em làm việc, là chê em chưa đủ chuyện xấu phải không?"
Minh Cẩn vui tươi hớn hở, nói: "Không phải vừa bị đuổi ra khỏi nhà Thương Giới sao, chị sợ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ như em khi tới đoàn phim sẽ khó xử, dùng chút thuật che mắt, khiến cho đám người đó biết em vẫn là phu nhân nhà họ Thương, địa vị vẫn được củng cố."
Khóe mắt Giang Tỉnh Tỉnh giật giật, cảm thấy mệt mỏi.
"Đầu tiên, bọn em kết hôn bí mật, rất ít người biết, không phải rêu rao; thứ hai, đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải em bị đuổi! Giang Tỉnh Tỉnh có chết cũng không khom lưng, ra ngoài cũng có thể sống tốt!"
"Được rồi, được rồi. Tạm thời chị tin là em không muốn sống trong căn biệt thự kia, cũng không cần danh phận phu nhân nhà họ Thương, cứ tiếp tục có chết cũng không khom lưng mà sống trong căn nhà thuê của em đi."
Minh Cẩn vừa dưỡng da vừa nói: "Tối nhớ tới Hồng Phòng, mọi người tổ chức sinh nhật cho em."
Giang Tỉnh Tỉnh cúp điện thoại, nhìn bó hoa hồng đang nở rộ kia, bất đắc dĩ nhưng cũng rất cảm động.
Giới giải trí nâng cao đạp thấp, vẫn theo quy tắc như vậy, nhất là khi ngã từ trên đỉnh cao xuống, lập tức sẽ bị người ta coi thường, tình cảnh hổ lạc đồng bằng đầy bi thương này, Giang Tỉnh Tỉnh đã chứng kiến rất nhiều.
Nhưng dù trong thời gian chỉ có hai bàn tay trắng, cô cũng chưa hề cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì sau lưng cô luôn có những người bạn tốt nhất.
...
Hiện tại tình trạng của nhà hát đã tốt hơn rất nhiều, vở kịch "Nàng Tiên Cá" công diễn thuận lợi, đạt được kết quả cao, bắt đầu lưu diễn quanh mấy thành phố.
Đoàn kịch rất cảm kích Thương Giới, anh ngầm giúp họ không ít lần, thuê số lượng lớn diễn viên, đổi trang thiết bị mới cho đoàn kịch.
"Cho nên giờ anh ta trở về là người nghiêm túc?"
"Giống trong TV, không thích nói chuyện, cũng không thích cười?"
"Rốt cuộc hai người họ là một sao?"
"Không quan tâm là ai, dù sao cũng đã giúp đỡ đoàn kịch của chúng ta rất nhiều."
"Anh Thương của trước kia liệu có còn quay trở về không?"
...
Về chuyện Thương Giới mắc bệnh, đương nhiên mọi người cảm thấy rất hứng thú, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh không tiết lộ bệnh tình của anh, chỉ nói chính cô cũng không biết.
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Giang Tỉnh Tỉnh cầm theo một đống quà về, Giang Trí lái xe chở cô.
Trên đường, người anh trai Giang Trí vẫn luôn do dự mãi, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: "Bao giờ ly hôn?"
Giang Tỉnh Tỉnh còn đang nghỉ ngơi, nghe thế thì lập tức mở to mắt, "Anh, có người nào như anh không, thúc giục em gái ly hôn?"
Giang Trí cũng thật bất đắc dĩ, "Không phải em đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Còn muốn cô giải thích bao nhiêu lần nữa, không phải bị đuổi!
Giang Trí thở dài, nói: "Nếu không được thì chi bằng ly hôn, anh luôn hy vọng em có thể sống tự do tự tại như trước, về phần có tiền hay không có tiền, thật ra cũng không quan trọng."
"Anh, anh đừng khuyên em, nếu anh khuyên em, không chừng đầu óc em nóng lên, còn chủ động ly hôn."
Giang Trí nói: "Đây gọi là phoáng khoáng thoải mái, cầm được thì cũng buông được."
Giang Tỉnh Tỉnh trợn mắt, không thèm nói nữa.
Anh ấy là chồng cô, cả đời có thể kết hôn bao nhiêu lần, sao cô có thể nói bỏ là bỏ được?
...
Lâm Xuyên phát hiện, hôm nay Thương Giới không ở trong trạng thái, đừng nói lúc họp không yên lòng, luôn thất thần, ngay cả cấp dưới báo cáo công việc, anh cũng nghe câu được câu không, cuối cùng còn bắt người ta nói lại, có một vị quản lí hạng mục bị ép phải nói đến ba lần, thế nhưng anh cũng chỉ thản nhiên "Ồ" một tiếng.
Anh luôn nhìn đồng hồ trên điện thoại, như là có chuyện gấp. Nhưng Lâm Xuyên rõ ràng nhất, hôm nay lịch trình không có gì đặc biệt.
Chín giờ tối, Thương Giới vẫn còn đang nhốt mình trong văn phòng, xử lí tài liệu.
Lâm Xuyên đứng cạnh cửa, không nghĩ ra rốt cuộc ông chủ có chuyện gấp hay không. Anh ấy do dự thật lâu, cuối cùng gõ cửa, nhắc nhở: "Đại tổng, cũng không còn sớm nữa, về nhà nghỉ ngơi thôi."
Thương Giới liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, ánh mắt lại quét sang màn hình điện thoại tối đen.
Cuối cùng lại không làm gỉ cả.
Trên đường về nhà, Lâm Xuyên lái xe, nhìnThương Giới thông qua kính chiếu hậu, "Ông chủ, hôm nay anh có chuyện gì phải không?"
Cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua rất nhanh, ánh đèn đường loang lổ chiếu vào khuôn mặt khôi ngô của Thương Giới, xuyên qua đôi mắt sâu thẳm.
"Không có." Giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường.
Vì thế Lâm Xuyên không hỏi nhiều, xe đi qua cầu vượt [1], về biệt thự Vọng Giang.
[1] Cầu vượt: là loại được thiết kế, xây dựng cho một con đường vượt lên phía trên con đường khác.
Thương Giới mở điện thoại mình ra, ma xui quỷ khiến lại lướt Weibo, bạn bè của anh, ngoại trừ vài người bạn quen biết bên ngoài thì cũng không kết bạn với nhiều người nhà.
Mà tin tức đầu tiên trên bảng tin là ảnh Giang Tỉnh Tỉnh chụp cùng bạn bè của cô, cả trai lẫn gái vây quanh, cô đứng ở giữa, nở một nụ cười vô cùng thái quá, không hề có chút hình tượng.
Ấn đường của Thương Giới lập tức giãn ra, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Anh phóng to bức ảnh, khiến cho màn hình chỉ còn lại nụ cười của cô, lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ tới một chuyện....
Thế này quá đáng yêu.
Nhìn chằm chằm bức ảnh của cô hơn mười phút, mỗi một mạch máu của Thương Giới tràn đầy nhiệt huyết, lên thẳng tới não.
Người trẻ tuổi vẫn thường hay có những hành động xúc động điên rồ, nhưng từ nhỏ Thương Giới đã kìm nén được chính mình, anh chưa bao giờ để cảm xúc chi phối bản thân, vì đây không phải tố chất phù hợp với một người luôn ra quyết sách như anh.
Nhưng bây giờ, anh không quản được nhiều thế, ngẩng đầu nói với Lâm Xuyên, "Quay đầu xe, đi đón phu nhân về nhà."
...
Giang Tỉnh Tỉnh tắm xong, đứng trước bàn trang điểm sấy tóc, loáng thoáng nghe thấy có tiếng đập cửa, cô tưởng là gió thổi vào cửa nên không để ý tới.
Mười phút sau, cô tắt máy sấy nóng hầm hập, thấy màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn, đến từ "Thương" – cái tên cô lưu cho người đàn ông đó.
Nội dung chỉ có hai chữ...
"Mở cửa."
Giang Tỉnh Tỉnh giật mình, suýt nữa không cầm nổi điện thoại, mất vài giây mới phản ứng được, cô bần thân một lúc rồi chạy ra cửa, mở khóa.
Lúc này bóng đêm đã sụp xuống, mây đen bao phủ, thổi từng cơn gió lạnh.
Ngoài cửa là thân hình cao lớn của anh, vẫn mặc âu phục đen như ngày thường, bóng đêm mông lung khiến cô không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Đương nhiên, không cần nhìn Giang Tỉnh Tỉnh cũng biết, gương mặt anh luôn không có biểu cảm gì.
"Anh Thương, sao anh lại tới đây?" Cô kinh ngạc không thôi.
Thương Giới vươn cái tay sau lưng ra, cầm theo một hộp bánh kem hình vuông, màu hồng.
Không cần trả lời, ý đồ tới đây đã rất rõ ràng.
Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc, vui mừng mời anh vào nhà, "Mau vào đi, ngồi đâu cũng được."
Thương Giới vào nhà, cảm giác quen thuộc ập đến, nhìn bốn phía xung quanh, chiếc sô pha này là nơi anh từng nằm, nhà vệ sinh chật hẹp này là nơi anh từng tắm rửa, mỗi một mét vuông trong nhà đều còn dấu vết anh từng tập gym, nhà của cô, cũng là nơi anh từng hôn người phụ nữ mình yêu...
Đây là ký ức của nhân cách thứ hai, giờ lại biến thành của anh, cho nên anh không hề xa lạ với nơi này.
Thương Giới đặt bánh kem lên bàn trà, Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng chạy đi, nhanh chóng cầm chiếc áo lót trên giường, trốn vào trong nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, chiếc váy ngủ với chất liệu mỏng manh khiến cho tất cả phong cảnh đều bị lộ, từng tấc da thịt trắng như tuyết, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Quân tử chân chính, đương nhiên là không nhìn.
Thương Giới ngồi xuống, tháo dải lụa xung quanh hộp bánh.
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn ngón tay trắng trẻo thon dài của anh chăm chú, có hơi thất thần.
"Trên giấy kết hôn có ghi..." Thương Giới lơ đãng giải thích, "Hôm nay là sinh nhật cô."
"Anh Thương tới đây, bác sĩ Lawrence có biết không?" Giang Tỉnh Tỉnh lo lắng hỏi.
"Chuyện của tôi không cần anh ta đồng ý." Sắc mặt Thương Giới hơi lạnh, "Chuyện vợ chồng chúng ta không cần người ngoài xen vào."
Chuyện vợ chồng?
Giang Tỉnh Tỉnh bị ba chữ này làm cho ngây ngẩn, đôi mắt nóng lên.
Con mẹ nó, thật cảm động!
Beta: Nhược Vy
Giang Tỉnh Tỉnh quay trở về cuộc sống trước kia một lần nữa, đương nhiên là vẫn chưa thể quen được, ngôi nhà nhỏ của cô không thể so sánh với biệt thự của Thương Giới, điều kiện kém hơn hẳn.
Đương nhiên đây không phải vấn đề.
Quan trọng nhất là Giang Tỉnh Tỉnh không thể thích ứng được với... cuộc sống độc thân.
Đã từng được hưởng cảm giác có bạn trai bên cạnh, trở về cuộc sống cô độc thì trở nên vô cùng nhạy cảm.
Đôi khi, thông qua tạp chí tài chính kinh tế, cô sẽ thấy được một vài tin tức vụn vặt của Thương Giới, ngoại trừ nó thì cô rất khó nhìn thấy anh.
Buổi sáng, Giang Tỉnh Tỉnh ngáp ngắn ngáp dài đi vào studio, phát hiện cả đám người đang vây quanh bàn trang điểm của cô, thấp giọng bàn tán.
Giang Tỉnh Tỉnh tò mò đi qua, phát hiện trên bàn của cô có bó hoa hồng đỏ thắm, phải hơn một trăm bông, buộc lại thành một bó lớn, rạng rỡ đặt trên bàn cô.
Cạnh sợi dây lụa buộc bó hoa, có một dòng chữ mạnh mẽ có lực, trên đó viết...
"Bảo bối thân yêu, sinh nhật vui vẻ! Đêm nay nhớ tan làm sớm, yêu em ~"
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Chắc chắn cô sẽ không tự mình đa tình, nghĩ là người đàn ông khốn nạn nào đó tặng.
Người trong đoàn làm phim tấm tắc nghị luận, "Ôi, Tỉnh Tỉnh, đây là bạn trai cô tặng phải không?"
"Anh ấy thật tốt với cô! Tặng sinh nhật cô một bó hoa lớn như thế."
"Thật khiến cho người ta hâm mộ."
...
Giang Tỉnh Tỉnh cầm điện thoại, trực tiếp gọi cho Minh Cẩn: "Mấy người làm gì đó, gửi một bó hoa hồng lớn như vậy tới chỗ em làm việc, là chê em chưa đủ chuyện xấu phải không?"
Minh Cẩn vui tươi hớn hở, nói: "Không phải vừa bị đuổi ra khỏi nhà Thương Giới sao, chị sợ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ như em khi tới đoàn phim sẽ khó xử, dùng chút thuật che mắt, khiến cho đám người đó biết em vẫn là phu nhân nhà họ Thương, địa vị vẫn được củng cố."
Khóe mắt Giang Tỉnh Tỉnh giật giật, cảm thấy mệt mỏi.
"Đầu tiên, bọn em kết hôn bí mật, rất ít người biết, không phải rêu rao; thứ hai, đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải em bị đuổi! Giang Tỉnh Tỉnh có chết cũng không khom lưng, ra ngoài cũng có thể sống tốt!"
"Được rồi, được rồi. Tạm thời chị tin là em không muốn sống trong căn biệt thự kia, cũng không cần danh phận phu nhân nhà họ Thương, cứ tiếp tục có chết cũng không khom lưng mà sống trong căn nhà thuê của em đi."
Minh Cẩn vừa dưỡng da vừa nói: "Tối nhớ tới Hồng Phòng, mọi người tổ chức sinh nhật cho em."
Giang Tỉnh Tỉnh cúp điện thoại, nhìn bó hoa hồng đang nở rộ kia, bất đắc dĩ nhưng cũng rất cảm động.
Giới giải trí nâng cao đạp thấp, vẫn theo quy tắc như vậy, nhất là khi ngã từ trên đỉnh cao xuống, lập tức sẽ bị người ta coi thường, tình cảnh hổ lạc đồng bằng đầy bi thương này, Giang Tỉnh Tỉnh đã chứng kiến rất nhiều.
Nhưng dù trong thời gian chỉ có hai bàn tay trắng, cô cũng chưa hề cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì sau lưng cô luôn có những người bạn tốt nhất.
...
Hiện tại tình trạng của nhà hát đã tốt hơn rất nhiều, vở kịch "Nàng Tiên Cá" công diễn thuận lợi, đạt được kết quả cao, bắt đầu lưu diễn quanh mấy thành phố.
Đoàn kịch rất cảm kích Thương Giới, anh ngầm giúp họ không ít lần, thuê số lượng lớn diễn viên, đổi trang thiết bị mới cho đoàn kịch.
"Cho nên giờ anh ta trở về là người nghiêm túc?"
"Giống trong TV, không thích nói chuyện, cũng không thích cười?"
"Rốt cuộc hai người họ là một sao?"
"Không quan tâm là ai, dù sao cũng đã giúp đỡ đoàn kịch của chúng ta rất nhiều."
"Anh Thương của trước kia liệu có còn quay trở về không?"
...
Về chuyện Thương Giới mắc bệnh, đương nhiên mọi người cảm thấy rất hứng thú, nhưng Giang Tỉnh Tỉnh không tiết lộ bệnh tình của anh, chỉ nói chính cô cũng không biết.
Bữa cơm vô cùng náo nhiệt, Giang Tỉnh Tỉnh cầm theo một đống quà về, Giang Trí lái xe chở cô.
Trên đường, người anh trai Giang Trí vẫn luôn do dự mãi, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi: "Bao giờ ly hôn?"
Giang Tỉnh Tỉnh còn đang nghỉ ngơi, nghe thế thì lập tức mở to mắt, "Anh, có người nào như anh không, thúc giục em gái ly hôn?"
Giang Trí cũng thật bất đắc dĩ, "Không phải em đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi sao."
Giang Tỉnh Tỉnh:...
Còn muốn cô giải thích bao nhiêu lần nữa, không phải bị đuổi!
Giang Trí thở dài, nói: "Nếu không được thì chi bằng ly hôn, anh luôn hy vọng em có thể sống tự do tự tại như trước, về phần có tiền hay không có tiền, thật ra cũng không quan trọng."
"Anh, anh đừng khuyên em, nếu anh khuyên em, không chừng đầu óc em nóng lên, còn chủ động ly hôn."
Giang Trí nói: "Đây gọi là phoáng khoáng thoải mái, cầm được thì cũng buông được."
Giang Tỉnh Tỉnh trợn mắt, không thèm nói nữa.
Anh ấy là chồng cô, cả đời có thể kết hôn bao nhiêu lần, sao cô có thể nói bỏ là bỏ được?
...
Lâm Xuyên phát hiện, hôm nay Thương Giới không ở trong trạng thái, đừng nói lúc họp không yên lòng, luôn thất thần, ngay cả cấp dưới báo cáo công việc, anh cũng nghe câu được câu không, cuối cùng còn bắt người ta nói lại, có một vị quản lí hạng mục bị ép phải nói đến ba lần, thế nhưng anh cũng chỉ thản nhiên "Ồ" một tiếng.
Anh luôn nhìn đồng hồ trên điện thoại, như là có chuyện gấp. Nhưng Lâm Xuyên rõ ràng nhất, hôm nay lịch trình không có gì đặc biệt.
Chín giờ tối, Thương Giới vẫn còn đang nhốt mình trong văn phòng, xử lí tài liệu.
Lâm Xuyên đứng cạnh cửa, không nghĩ ra rốt cuộc ông chủ có chuyện gấp hay không. Anh ấy do dự thật lâu, cuối cùng gõ cửa, nhắc nhở: "Đại tổng, cũng không còn sớm nữa, về nhà nghỉ ngơi thôi."
Thương Giới liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, ánh mắt lại quét sang màn hình điện thoại tối đen.
Cuối cùng lại không làm gỉ cả.
Trên đường về nhà, Lâm Xuyên lái xe, nhìnThương Giới thông qua kính chiếu hậu, "Ông chủ, hôm nay anh có chuyện gì phải không?"
Cảnh vật ngoài cửa sổ trôi qua rất nhanh, ánh đèn đường loang lổ chiếu vào khuôn mặt khôi ngô của Thương Giới, xuyên qua đôi mắt sâu thẳm.
"Không có." Giọng anh vẫn lạnh nhạt như thường.
Vì thế Lâm Xuyên không hỏi nhiều, xe đi qua cầu vượt [1], về biệt thự Vọng Giang.
[1] Cầu vượt: là loại được thiết kế, xây dựng cho một con đường vượt lên phía trên con đường khác.
Thương Giới mở điện thoại mình ra, ma xui quỷ khiến lại lướt Weibo, bạn bè của anh, ngoại trừ vài người bạn quen biết bên ngoài thì cũng không kết bạn với nhiều người nhà.
Mà tin tức đầu tiên trên bảng tin là ảnh Giang Tỉnh Tỉnh chụp cùng bạn bè của cô, cả trai lẫn gái vây quanh, cô đứng ở giữa, nở một nụ cười vô cùng thái quá, không hề có chút hình tượng.
Ấn đường của Thương Giới lập tức giãn ra, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Anh phóng to bức ảnh, khiến cho màn hình chỉ còn lại nụ cười của cô, lúc này trong đầu anh chỉ nghĩ tới một chuyện....
Thế này quá đáng yêu.
Nhìn chằm chằm bức ảnh của cô hơn mười phút, mỗi một mạch máu của Thương Giới tràn đầy nhiệt huyết, lên thẳng tới não.
Người trẻ tuổi vẫn thường hay có những hành động xúc động điên rồ, nhưng từ nhỏ Thương Giới đã kìm nén được chính mình, anh chưa bao giờ để cảm xúc chi phối bản thân, vì đây không phải tố chất phù hợp với một người luôn ra quyết sách như anh.
Nhưng bây giờ, anh không quản được nhiều thế, ngẩng đầu nói với Lâm Xuyên, "Quay đầu xe, đi đón phu nhân về nhà."
...
Giang Tỉnh Tỉnh tắm xong, đứng trước bàn trang điểm sấy tóc, loáng thoáng nghe thấy có tiếng đập cửa, cô tưởng là gió thổi vào cửa nên không để ý tới.
Mười phút sau, cô tắt máy sấy nóng hầm hập, thấy màn hình điện thoại hiện lên tin nhắn, đến từ "Thương" – cái tên cô lưu cho người đàn ông đó.
Nội dung chỉ có hai chữ...
"Mở cửa."
Giang Tỉnh Tỉnh giật mình, suýt nữa không cầm nổi điện thoại, mất vài giây mới phản ứng được, cô bần thân một lúc rồi chạy ra cửa, mở khóa.
Lúc này bóng đêm đã sụp xuống, mây đen bao phủ, thổi từng cơn gió lạnh.
Ngoài cửa là thân hình cao lớn của anh, vẫn mặc âu phục đen như ngày thường, bóng đêm mông lung khiến cô không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Đương nhiên, không cần nhìn Giang Tỉnh Tỉnh cũng biết, gương mặt anh luôn không có biểu cảm gì.
"Anh Thương, sao anh lại tới đây?" Cô kinh ngạc không thôi.
Thương Giới vươn cái tay sau lưng ra, cầm theo một hộp bánh kem hình vuông, màu hồng.
Không cần trả lời, ý đồ tới đây đã rất rõ ràng.
Giang Tỉnh Tỉnh kinh ngạc, vui mừng mời anh vào nhà, "Mau vào đi, ngồi đâu cũng được."
Thương Giới vào nhà, cảm giác quen thuộc ập đến, nhìn bốn phía xung quanh, chiếc sô pha này là nơi anh từng nằm, nhà vệ sinh chật hẹp này là nơi anh từng tắm rửa, mỗi một mét vuông trong nhà đều còn dấu vết anh từng tập gym, nhà của cô, cũng là nơi anh từng hôn người phụ nữ mình yêu...
Đây là ký ức của nhân cách thứ hai, giờ lại biến thành của anh, cho nên anh không hề xa lạ với nơi này.
Thương Giới đặt bánh kem lên bàn trà, Giang Tỉnh Tỉnh vội vàng chạy đi, nhanh chóng cầm chiếc áo lót trên giường, trốn vào trong nhà vệ sinh.
Lúc đi ra, chiếc váy ngủ với chất liệu mỏng manh khiến cho tất cả phong cảnh đều bị lộ, từng tấc da thịt trắng như tuyết, khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Quân tử chân chính, đương nhiên là không nhìn.
Thương Giới ngồi xuống, tháo dải lụa xung quanh hộp bánh.
Giang Tỉnh Tỉnh nhìn ngón tay trắng trẻo thon dài của anh chăm chú, có hơi thất thần.
"Trên giấy kết hôn có ghi..." Thương Giới lơ đãng giải thích, "Hôm nay là sinh nhật cô."
"Anh Thương tới đây, bác sĩ Lawrence có biết không?" Giang Tỉnh Tỉnh lo lắng hỏi.
"Chuyện của tôi không cần anh ta đồng ý." Sắc mặt Thương Giới hơi lạnh, "Chuyện vợ chồng chúng ta không cần người ngoài xen vào."
Chuyện vợ chồng?
Giang Tỉnh Tỉnh bị ba chữ này làm cho ngây ngẩn, đôi mắt nóng lên.
Con mẹ nó, thật cảm động!
/74
|