Thiến Hi giật mình muốn đưa tay về liền bị hắn giữ chặt lại, ép cô xoa xoa đũng quần hắn.
Thiến Hi hít thở sâu, nhìn bộ dáng cợt ngả đáng chết kia của hăn liền muốn phát điên. Cô nhìn hắn, sau lại nhìn tới bàn tay mình đang cầm vật xấu hổ kia liền nghĩ ra một trò chơi.
Chưa đầy 5 phút sau tiếng la hét thê thảm của Hoắc Dạ Thiên Vang lên.
"Em...em... Dám?" Khuôn mặt Hoắc Dạ Thiên tê tái vì đau đớn, hắn không ngờ cô lại nhẫn tâm bóp thằng em của hắn. Cái này... Còn đau hơn bị trúng đạn nữa. Hắn gục xuống giường cố gắng khắc chế cảm giác muốn giết người, mồ hôi từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Thấy biểu cảm của hắn khiến Thiến Hi có chút ngạc nhiên, cô cũng chỉ là bóp nhẹ một cái. Có nhất thiết phải làm quá như vậy không?
Thiến Hi chỉ sợ hắn bóp chết mình thật liền liều mạng chạy vào nhà tắm khóa cửa lại.
Hoắc Dạ Thiên thấy bóng cô gái nhỏ rời đi liền càng phát hỏa, lết thân thể ra khỏi phòng rồi hét to với đám vệ sĩ.
"Đợi khi nào cô ta ra khỏi nhà tắm liền lôi tới phòng tôi!"
Nhưng chuyện cô bị lôi tới phòng hắn cũng đã là chuyện của 2 tiếng sau.
Hoắc Dạ Thiên khuôn mặt cáu gắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, khuôn mặt góc cạnh với vẻ đẹp nam tính khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng phải say đắm.
Hắn ngồi ở bàn làm việc, ngón tay thô dài gõ gõ lên mặt bàn.
"Tới đây" Hắn lạnh lùng phun ra một câu.
"Không!" Thiến Hi rứt khoát trả lời, đây chẳng khác gì đưa mạng vào miệng sói.
"Tôi nhắc lại lần nữa. Tới đây!" Hoắc Dạ Thiên gầm lên khiến Thiến Hi giật mình.
Cô cắn lấy môi dưới của mình, ánh mắt không cam chịu từng bước tiến về phía hắn. Khi cách hắn chỉ còn vài bước, Hoắc Dạ Thiên dường như không chờ được nữa liền kéo cô vào lòng mình.
Đôi tay như gọng sắt ôm chặt lấy cô.
"Buông ra!" Cô vùng vẫy la hét, trong lòng thấp thỏm không yên, cứ chờ đó! Đợi cô hồi phục pháp thuật sẽ đánh hắn tới nỗi cha mẹ không nhận ra.
"Nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?" Hắn bóp chặt cằm cô, thổi khí nóng vào gáy cô.
Thiến Hi mơ màng một chuỗi hình ảnh vang lên, cô bị đè lên chiếc bàn làm việc lạnh lẽo của hắn. Bị hắn thô bạo chiếm đoạt mặc cô la hét.
Thiến Hi hít thở sâu, nhìn bộ dáng cợt ngả đáng chết kia của hăn liền muốn phát điên. Cô nhìn hắn, sau lại nhìn tới bàn tay mình đang cầm vật xấu hổ kia liền nghĩ ra một trò chơi.
Chưa đầy 5 phút sau tiếng la hét thê thảm của Hoắc Dạ Thiên Vang lên.
"Em...em... Dám?" Khuôn mặt Hoắc Dạ Thiên tê tái vì đau đớn, hắn không ngờ cô lại nhẫn tâm bóp thằng em của hắn. Cái này... Còn đau hơn bị trúng đạn nữa. Hắn gục xuống giường cố gắng khắc chế cảm giác muốn giết người, mồ hôi từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Thấy biểu cảm của hắn khiến Thiến Hi có chút ngạc nhiên, cô cũng chỉ là bóp nhẹ một cái. Có nhất thiết phải làm quá như vậy không?
Thiến Hi chỉ sợ hắn bóp chết mình thật liền liều mạng chạy vào nhà tắm khóa cửa lại.
Hoắc Dạ Thiên thấy bóng cô gái nhỏ rời đi liền càng phát hỏa, lết thân thể ra khỏi phòng rồi hét to với đám vệ sĩ.
"Đợi khi nào cô ta ra khỏi nhà tắm liền lôi tới phòng tôi!"
Nhưng chuyện cô bị lôi tới phòng hắn cũng đã là chuyện của 2 tiếng sau.
Hoắc Dạ Thiên khuôn mặt cáu gắt nhìn chằm chằm vào mặt cô, khuôn mặt góc cạnh với vẻ đẹp nam tính khiến cho bất kỳ cô gái nào cũng phải say đắm.
Hắn ngồi ở bàn làm việc, ngón tay thô dài gõ gõ lên mặt bàn.
"Tới đây" Hắn lạnh lùng phun ra một câu.
"Không!" Thiến Hi rứt khoát trả lời, đây chẳng khác gì đưa mạng vào miệng sói.
"Tôi nhắc lại lần nữa. Tới đây!" Hoắc Dạ Thiên gầm lên khiến Thiến Hi giật mình.
Cô cắn lấy môi dưới của mình, ánh mắt không cam chịu từng bước tiến về phía hắn. Khi cách hắn chỉ còn vài bước, Hoắc Dạ Thiên dường như không chờ được nữa liền kéo cô vào lòng mình.
Đôi tay như gọng sắt ôm chặt lấy cô.
"Buông ra!" Cô vùng vẫy la hét, trong lòng thấp thỏm không yên, cứ chờ đó! Đợi cô hồi phục pháp thuật sẽ đánh hắn tới nỗi cha mẹ không nhận ra.
"Nói xem, tôi nên trừng phạt em thế nào đây?" Hắn bóp chặt cằm cô, thổi khí nóng vào gáy cô.
Thiến Hi mơ màng một chuỗi hình ảnh vang lên, cô bị đè lên chiếc bàn làm việc lạnh lẽo của hắn. Bị hắn thô bạo chiếm đoạt mặc cô la hét.
/47
|