Thiến Hi cùng Hoắc Dạ Thiên loanh quanh khu mua sắm một vòng mà đã xế chiều. Phải nói hắn ta là người rất là kiên nhẫn mới có thể tốn nhiều thời gian mua sắm cùng cô như vậy.
Lúc hai người rời khu mua sắm thì trên tay cũng chỉ cầm mấy túi đồ nhỏ, Thiến Hi thừa nhận mình là người thích mua đồ nhưng cũng không tới nỗi nghiện mua sắm. Hơn hết cô không muốn để người ta nghĩ mình là loại con gái đào mỏ.
Trong xe yên tĩnh chỉ còn lại cô với Hoắc Dạ Thiên, cô im lặng không nói thì hắn cũng chẳng làm phiền cô.
"Anh... " Cô định hỏi hắn nhưng lại thôi, vốn dĩ muốn hỏi xem người đàn ông kia muốn giam giữ mình tới bao giờ. Nhưng nghĩ lại câu hỏi đó có bao nhiêu là ngu xuẩn, chỉ cần cô hồi phục sức mạnh sẽ không phải dễ dàng rời đi sao?
Hơn nữa... Lúc đó cô sẽ tặng tên khốn kia một món quà, đảm bảo cả đời này hắn không quên.
"Tiểu Mạn, có chuyện gì sao?" Hắn chuyên tâm lái xe nhưng vẫn quay sang hỏi cô.
"Không có gì" Thiến Hi lười nhác dựa người vào ghế nhìn khung cảnh bên ngoài mới phát hiện đây vốn không phải đường về biệt thự Hoắc Dạ Thiên.
"Tối nay tôi sẽ dẫn em tới gặp vài người bạn" Thấy cô không nói chuyện hắn liền nói.
Dường như đây không phải hỏi ý kiến cô, mà chỉ muốn thông báo cho cô biết mà thôi.
Thiến Hi cười đầy châm chọc, hắn là đang ra lệnh cho cô sao?
Hoắc Dạ Thiên đưa cô tới một quán bar ở ngoại ô, nơi này cách biệt với thành phố khoảng hai cây số. Bên ngoài trông chẳng khác gì quán bar thường nhưng bên trong lại choáng ngập và xa hoa tới đáng sợ.
"Em ngây ra đó làm gì?" Hoắc Dạ Thiên kéo tay cô bước đi.
Mùi thuốc lá nồng nặc khiến Thiến Hi ho sù sụ, bên trong là hình ảnh mơ ảo với tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Bên trong bar có khoảng gần 100 người đang lắc lư theo điệu nhảy.
Đột nhiên nhạc bị tắt đi, ánh đèn liền tập chung về phía sân khấu, nhạc lại vang lên lần nữa. Nhưng âm lượng được bật nhỏ hơn, bên trên sân khấu một cô gái cao khoảng 1m7 vận một cái váy đỏ bó sát.
Cô ta bày ra bộ dáng khiêu gợi, cơ thể trắng nõn mái tóc đen uốn cong lắc lư theo tiếng nhạc.
Chưa đầy 1 phút sau bỗng dưng người phụ nữ đang nhảy nhót kia bỗng dưng thoát đi chiếc váy bên ngoài của mình. Cơ thể hoàn mỹ không tì vết của cô ta thu hút mọi ánh nhìn của người khác, bên trong cô ta mặc một bộ nội y màu đen quyến rũ.
"Oa... Thật xinh đẹp" Một tên già dê nói.
"Đúng là cực phẩm"
"Da trắng thật đó"
Tiếng bàn tán vang lên, người phụ nữ kia vẫn tiếp tục nhún nhảy. Đang lúc cao trào bỗng tiếng nhạc dừng lại, một người đàn ông từ góc khuất bước ra, coi vẻ là kẻ trụ trì cuộc vui thác loạn này.
"Kính chào mọi người, hiện tại đã qua màn mở đầu của bữa tiệc, trên đây là màn biểu diễn chính của party, quý vị ai muốn thưởng thức cô gái quyến rũ này thì phải đấu giá, ai ra giá cao nhất thì sẽ có được cô ấy." Người đàn ông kia vừa nói, ánh mắt dâm dục lại đặt lên người phụ nữ kia, hầu hết tất cả mọi người đều nhìn cô ta như sói đói.
Thiến Hi nhìn người phụ nữ kia rồi lại nhìn mình một lượt, cô chẳng khác gì một đứa bé 15, 16 tuổi mà chỉ khác là ngực cô có to hơn người phụ nữ kia một chút.
Lúc hai người rời khu mua sắm thì trên tay cũng chỉ cầm mấy túi đồ nhỏ, Thiến Hi thừa nhận mình là người thích mua đồ nhưng cũng không tới nỗi nghiện mua sắm. Hơn hết cô không muốn để người ta nghĩ mình là loại con gái đào mỏ.
Trong xe yên tĩnh chỉ còn lại cô với Hoắc Dạ Thiên, cô im lặng không nói thì hắn cũng chẳng làm phiền cô.
"Anh... " Cô định hỏi hắn nhưng lại thôi, vốn dĩ muốn hỏi xem người đàn ông kia muốn giam giữ mình tới bao giờ. Nhưng nghĩ lại câu hỏi đó có bao nhiêu là ngu xuẩn, chỉ cần cô hồi phục sức mạnh sẽ không phải dễ dàng rời đi sao?
Hơn nữa... Lúc đó cô sẽ tặng tên khốn kia một món quà, đảm bảo cả đời này hắn không quên.
"Tiểu Mạn, có chuyện gì sao?" Hắn chuyên tâm lái xe nhưng vẫn quay sang hỏi cô.
"Không có gì" Thiến Hi lười nhác dựa người vào ghế nhìn khung cảnh bên ngoài mới phát hiện đây vốn không phải đường về biệt thự Hoắc Dạ Thiên.
"Tối nay tôi sẽ dẫn em tới gặp vài người bạn" Thấy cô không nói chuyện hắn liền nói.
Dường như đây không phải hỏi ý kiến cô, mà chỉ muốn thông báo cho cô biết mà thôi.
Thiến Hi cười đầy châm chọc, hắn là đang ra lệnh cho cô sao?
Hoắc Dạ Thiên đưa cô tới một quán bar ở ngoại ô, nơi này cách biệt với thành phố khoảng hai cây số. Bên ngoài trông chẳng khác gì quán bar thường nhưng bên trong lại choáng ngập và xa hoa tới đáng sợ.
"Em ngây ra đó làm gì?" Hoắc Dạ Thiên kéo tay cô bước đi.
Mùi thuốc lá nồng nặc khiến Thiến Hi ho sù sụ, bên trong là hình ảnh mơ ảo với tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Bên trong bar có khoảng gần 100 người đang lắc lư theo điệu nhảy.
Đột nhiên nhạc bị tắt đi, ánh đèn liền tập chung về phía sân khấu, nhạc lại vang lên lần nữa. Nhưng âm lượng được bật nhỏ hơn, bên trên sân khấu một cô gái cao khoảng 1m7 vận một cái váy đỏ bó sát.
Cô ta bày ra bộ dáng khiêu gợi, cơ thể trắng nõn mái tóc đen uốn cong lắc lư theo tiếng nhạc.
Chưa đầy 1 phút sau bỗng dưng người phụ nữ đang nhảy nhót kia bỗng dưng thoát đi chiếc váy bên ngoài của mình. Cơ thể hoàn mỹ không tì vết của cô ta thu hút mọi ánh nhìn của người khác, bên trong cô ta mặc một bộ nội y màu đen quyến rũ.
"Oa... Thật xinh đẹp" Một tên già dê nói.
"Đúng là cực phẩm"
"Da trắng thật đó"
Tiếng bàn tán vang lên, người phụ nữ kia vẫn tiếp tục nhún nhảy. Đang lúc cao trào bỗng tiếng nhạc dừng lại, một người đàn ông từ góc khuất bước ra, coi vẻ là kẻ trụ trì cuộc vui thác loạn này.
"Kính chào mọi người, hiện tại đã qua màn mở đầu của bữa tiệc, trên đây là màn biểu diễn chính của party, quý vị ai muốn thưởng thức cô gái quyến rũ này thì phải đấu giá, ai ra giá cao nhất thì sẽ có được cô ấy." Người đàn ông kia vừa nói, ánh mắt dâm dục lại đặt lên người phụ nữ kia, hầu hết tất cả mọi người đều nhìn cô ta như sói đói.
Thiến Hi nhìn người phụ nữ kia rồi lại nhìn mình một lượt, cô chẳng khác gì một đứa bé 15, 16 tuổi mà chỉ khác là ngực cô có to hơn người phụ nữ kia một chút.
/47
|