Bên ngoài phòng tắm Hoắc Dạ Thiên bình tĩnh chờ cô tắm, đúng lúc điện thoại có chuông reo.
"Có chuyện gì?" Hắn dựa người vào thành giường nhàn nhạt hỏi.
"Ông chủ... Không xong rồi! Công ty chúng ta gặp chuyện lớn rồi...." Người bên kia máy hốt hoảng nói.
Hóa ra ở công ty có vài tên lãnh đạo đã tham nhũng tiền của công ty, bây giờ bọn chúng đã ôm tiền bỏ chạy để một món nợ lớn hơn mấy tỉ đô.
Thật ra chuyện mấy tên đó lấy tiền của công ty Hoắc Dạ Thiên đều biết nhưng mỗi lần đều mắt nhắm mắt mở vì số tiền bọn chúng lấy đều là số nhỏ.
"Con mẹ nó! " Hắn đứng phắt dậy, tốt nhất mấy tên kia trốn cho kĩ nếu để lão tử bắt được thì đừng trách.
Hắn đi tới gõ cửa phòng tắm, cố gắng áp chế tức giận của mình.
"Tiểu Mạn, công ty anh có vấn đề anh phải tới đó gấp... Một lát anh sai người tới đón em nha." Thấy phòng tắm không có người trả lời, chỉ có tiếng nước chảy. Biết là cô đồng ý hắn vội vã mang theo áo khoác rời đi.
Bên trong phòng tắm, Thiến Hi bận rộn kì cọ cơ thể của mình. Cọ tới mức cả người đỏ ửng, cọ tới nỗi lớp da bên ngoài muốn rách ra. Cô vốn dĩ không hề nghe thấy những lời của Hoắc Dạ Thiên vừa rồi.
Đúng lúc này bên ngoài cửa phòng liền được mở ra, một người đàn ông thản nhiên bước vào phòng sau đó ngồi lên ghế. Hắn nhìn những vết tích trên giường liền nhíu mày, khuôn mặt nhăn nhó.
Chắc hẳn đêm qua, chủ nhân của căn phòng này đã rất phóng túng.
Thiến Hi tắm xong, vốn định lấy đồ mặc vào mới phát hiện lúc nãy đi tắm cô vì giận tên khốn Hoắc Dạ Thiên kia mà không mang đồ theo.
Thiến Hi đi tới cái chăn mà lúc nãy cô mang theo để che đi cơ thể, nâng lên mũi ngửi một mùi gay mũi bốc lên khiến cô suýt nữa nôn ra.
Thiến Hi mở một khe nhỏ phòng tắm nói vọng ra.
"Nè! Lấy hộ bộ đồ."
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng.
"Hoắc Dạ Thiên! Lấy cho tôi một bộ đồ!"
Vẫn là im lặng? Chẳng lẽ hắn bỏ đi rồi?
"Nè! Anh có đó không?"
Nghe giọng nói non nớt có chút bướng bỉnh kia khiến Lưu Hạo Nhiên ngây người, khuôn mặt đỏ ửng vội đi tìm đồ cho cô nhưng nửa ngày vẫn chưa thấy dấu tích bộ đồ kia.
Chẳng lẽ đêm qua bị Hoắc Dạ Thiên ăn rồi?
Lưu Hạo Nhiên luống cuống lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, một thân thể trắng nõn vừa đi vừa nói.
"Hừ! Lạnh chết mất... Cái tên chết bầm!" Thiến Hi ở trong phòng tắm nửa ngày mới bạo dạn đi ra, dù sao trong phòng cũng không có ai cô cần ngại gì chứ?
Lưu Hạo Nhiên đứng trong góc tim như muốn rơi khỏi lồng ngực, bộ vị xấu hổ của đàn ông liền có phản ứng đau đớn dữ dội.
Thiến Hi đúng là cực phẩm của cực phẩm, da trắng nõn đỏ ửng vì bị ma sát. Trên người có vài dấu xanh đỏ. Bộ ngực cao ngạo nghễ no đủ, thỉnh thoảng có vài giọt nước từ hai hạt đào xinh đẹp kia lại chảy xuống, chảy xuống cái bụng bằng phẳng. Sau đó tới nơi nữa tính có bộ lông đen thưa thớt rồi rơi xuống bắp đùi.
Cô thản nhiên đi trong phòng, lúc đi tìm đồ thay còn vểnh cặp mông trắng nõn nà lên cao, nhất là hoa huyệt hồng hào có chút sưng bị phô ra.
Bất giác hắn nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân nóng lên.
"Là ai?" Thiến Hi giật mình lúng túng dùng tay che đi bộ ngực, hai chân khép lại.
Tiếng nuốt khan kia, trong không gian yên tĩnh này khiến cô nghe rất rõ ràng.
Lời tác giả: Các bạn đoán xem hôm nay có mấy chương?
"Có chuyện gì?" Hắn dựa người vào thành giường nhàn nhạt hỏi.
"Ông chủ... Không xong rồi! Công ty chúng ta gặp chuyện lớn rồi...." Người bên kia máy hốt hoảng nói.
Hóa ra ở công ty có vài tên lãnh đạo đã tham nhũng tiền của công ty, bây giờ bọn chúng đã ôm tiền bỏ chạy để một món nợ lớn hơn mấy tỉ đô.
Thật ra chuyện mấy tên đó lấy tiền của công ty Hoắc Dạ Thiên đều biết nhưng mỗi lần đều mắt nhắm mắt mở vì số tiền bọn chúng lấy đều là số nhỏ.
"Con mẹ nó! " Hắn đứng phắt dậy, tốt nhất mấy tên kia trốn cho kĩ nếu để lão tử bắt được thì đừng trách.
Hắn đi tới gõ cửa phòng tắm, cố gắng áp chế tức giận của mình.
"Tiểu Mạn, công ty anh có vấn đề anh phải tới đó gấp... Một lát anh sai người tới đón em nha." Thấy phòng tắm không có người trả lời, chỉ có tiếng nước chảy. Biết là cô đồng ý hắn vội vã mang theo áo khoác rời đi.
Bên trong phòng tắm, Thiến Hi bận rộn kì cọ cơ thể của mình. Cọ tới mức cả người đỏ ửng, cọ tới nỗi lớp da bên ngoài muốn rách ra. Cô vốn dĩ không hề nghe thấy những lời của Hoắc Dạ Thiên vừa rồi.
Đúng lúc này bên ngoài cửa phòng liền được mở ra, một người đàn ông thản nhiên bước vào phòng sau đó ngồi lên ghế. Hắn nhìn những vết tích trên giường liền nhíu mày, khuôn mặt nhăn nhó.
Chắc hẳn đêm qua, chủ nhân của căn phòng này đã rất phóng túng.
Thiến Hi tắm xong, vốn định lấy đồ mặc vào mới phát hiện lúc nãy đi tắm cô vì giận tên khốn Hoắc Dạ Thiên kia mà không mang đồ theo.
Thiến Hi đi tới cái chăn mà lúc nãy cô mang theo để che đi cơ thể, nâng lên mũi ngửi một mùi gay mũi bốc lên khiến cô suýt nữa nôn ra.
Thiến Hi mở một khe nhỏ phòng tắm nói vọng ra.
"Nè! Lấy hộ bộ đồ."
Đáp lại cô chỉ là sự im lặng.
"Hoắc Dạ Thiên! Lấy cho tôi một bộ đồ!"
Vẫn là im lặng? Chẳng lẽ hắn bỏ đi rồi?
"Nè! Anh có đó không?"
Nghe giọng nói non nớt có chút bướng bỉnh kia khiến Lưu Hạo Nhiên ngây người, khuôn mặt đỏ ửng vội đi tìm đồ cho cô nhưng nửa ngày vẫn chưa thấy dấu tích bộ đồ kia.
Chẳng lẽ đêm qua bị Hoắc Dạ Thiên ăn rồi?
Lưu Hạo Nhiên luống cuống lại nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, một thân thể trắng nõn vừa đi vừa nói.
"Hừ! Lạnh chết mất... Cái tên chết bầm!" Thiến Hi ở trong phòng tắm nửa ngày mới bạo dạn đi ra, dù sao trong phòng cũng không có ai cô cần ngại gì chứ?
Lưu Hạo Nhiên đứng trong góc tim như muốn rơi khỏi lồng ngực, bộ vị xấu hổ của đàn ông liền có phản ứng đau đớn dữ dội.
Thiến Hi đúng là cực phẩm của cực phẩm, da trắng nõn đỏ ửng vì bị ma sát. Trên người có vài dấu xanh đỏ. Bộ ngực cao ngạo nghễ no đủ, thỉnh thoảng có vài giọt nước từ hai hạt đào xinh đẹp kia lại chảy xuống, chảy xuống cái bụng bằng phẳng. Sau đó tới nơi nữa tính có bộ lông đen thưa thớt rồi rơi xuống bắp đùi.
Cô thản nhiên đi trong phòng, lúc đi tìm đồ thay còn vểnh cặp mông trắng nõn nà lên cao, nhất là hoa huyệt hồng hào có chút sưng bị phô ra.
Bất giác hắn nuốt một ngụm nước bọt, toàn thân nóng lên.
"Là ai?" Thiến Hi giật mình lúng túng dùng tay che đi bộ ngực, hai chân khép lại.
Tiếng nuốt khan kia, trong không gian yên tĩnh này khiến cô nghe rất rõ ràng.
Lời tác giả: Các bạn đoán xem hôm nay có mấy chương?
/47
|