Xe chạy vòng vòng vô số con đường, rốt cuộc thắng lại quảng trường thành phố Mai Lợi Á. Lăng Lực âm thầm thở hắt một hơi, may mắn đã giữ được cái mạng nhỏ. Bọn họ kiếm chổ đậu xe xong, Lăng Lực đi theo Phùng Linh Linh vào trung tâm thương mại.
Rạp chiếu phim Hoa Tinh nằm ở lầu năm của trung tâm. Phim "Tuyệt Luyến" đang là phim hot, bọn họ đến đúng lúc mua được vé suất 10h, cách giờ bắt đầu chiếu chừng 20'. Sau khi hai người tìm được chỗ ngồi đợi, Lăng Lực cũng đi mua một hộp popcorn lớn và hai chai coca như những người đợi phim chiếu khác. Vừa mới ngồi xuống, thấy Phùng Linh Linh vỗ mạnh vào đầu "Tôi quên mất". Vừa nói xong, đã đứng lên đi đến chỗ mua đồ. Chỉ trong chốc lát, Lăng Lực đã thấy cô cầm lấy hai bịch khăn giấy trở lại.
"Cô mua cái này làm gì?" Lăng Lực hỏi tò mò.
"Chút nữa anh sẽ biết" Phùng Linh Linh cười bí hiểm, thuận tay đưa cho anh một bịch.
Trong lúc ngồi chờ, hai người nói vài câu bâng quơ.
"Anh ở Mỹ có thường xuyên đi xem phim không?"
"Có, nhưng không nhiều lắm. Phần lớn chỉ xem những phim nổi tiếng, ví như "Transformers", kiểu phim tình cảm tôi không thích xem."
"Hèn chi." Phùng Linh Linh cố giả bộ khinh khi bĩu môi.
"Hèn chi cái gì?" Lăng Lực chả hiểu mô tê gì.
"Hèn chi anh lại không hiểu phong tình như vậy." Phùng Linh Linh liếc anh đầy tình ý "Tôi thấy anh hẳn nên bồi bổ tình thương nhiều vào."
Thiếu chút thì Lăng Lực cười ra tiếng. Anh thầm nghĩ: Nếu cô biết cái dạng phong lưu của tôi ở Mỹ, bảo đảm cô sẽ không dám nói như vậy, không chừng cô còn mắng tôi là "Đồ lưu manh"
Đến giờ vào rạp, bọn họ cũng xếp hàng đi đến người kiểm vé. Tuy là suất buổi sáng, nhưng 5 phòng chiếu cũng không còn chổ ngồi, hơn nữa toàn là những đôi tình nhân. Phùng Linh Linh rất hài lòng kiểu không khí mờ ám này, cô ta thấy, đây chính là hò hẹn.
Sau khi bọn họ tìm được chổ ngồi, trên màn ảnh vẫn còn đang chiếu quảng cáo. Lăng Lực thấy cô bé bên cạnh móc một bịch khăn giấy trong ba lô đưa cho một chàng nhóc bên trái cô ta nói "Truyền cho bọn họ đi".
Chỉ thấy chàng trai nhận lấy, truyền ra phía sau. Thì ra là một đám bạn đi xem chiếu phim. Lại nghe chàng trai nói "Tại sao phải phát cái này?".
"Ngốc quá. Nghe nói bộ phim này rất cảm động, nghe nói rất nhiều người khóc cả bịch khăn giấy còn chưa đủ đó".
Lăng Lực nhớ tới hành động thần bí của Phùng Linh Linh mới vừa rồi, lúc này mới chợt hiểu ra. Phùng Linh Linh nhỏ giọng hỏi anh "Giờ anh hiểu chưa?". Anh vẫn cứ nhìn màn ảnh, cười đến mức run cả bả vai. Anh phát hiện, hễ là phụ nữ thì không cằm khăn giấy thì cũng ôm theo khăn tay, cảm giác như mỗi người đến đây không phải xem chiếu phim mà là đến khóc đám ma. Đáng buồn cười là, ánh đèn vàng đột nhiên tắt ngúm, buổi chiếu phim bắt đầu.
Theo một khúc đồng dao vang lên, trên màn ảnh xuất hiện một cây ngô đồng đang nở hoa, núi non xanh biếc trùng trùng điệp điệp, ánh sáng chói mắt, trong không khí cũng dường như mang theo mùi hoa thanh nhã, tiếng trẻ con ngây thơ không ngừng niệm chú trên màn hình "Cây ngô đồng, hoa ngô đồng, dưới tán cây ngô đồng..."
Đột nhiên, như một cây chùy sắt nặng nề đánh vào ngực, Lăng Lực đang nhàn nhã tựa vào ghế chợt ngồi thẳng dậy, bàn tay đang đưa popcorn vào miệng cũng khựng lại, cả người cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Thôn xóm kia, con đường nhỏ kia, con sông đang chảy kia, trường học kia, ký ức đã phủ đầy bụi nhiều năm giống như thủy triều đập vào mặt, anh không còn chỗ để trốn, trong nháy mắt hứng cả lấy mọi chuyện.
"Phim này được quay ở đâu?" Bỗng dưng anh hỏi, không có ý thực được giọng mình lớn bao nhiêu.
"Cái gì Hương đó, tôi có xem trên báo, nhưng trong nhất thời không nhớ ra được. Quả thật tựa như thế ngoại đào nguyên, có đúng không?" Phùng Linh Linh rỉ vào bên tai anh.
Lúc này Lăng Lực mời phục hồi tinh thần lại. Nghĩ đến đây là rạp chiếu phim, anh lúng túng dựa vào chỗ ngồi lại, ánh mắt chết trân ngó lên màn ảnh, không dám bỏ qua bất kỳ một hình ảnh nào.
Nội dung bộ phim được từ từ phát ra. Trong bóng tối, Lăng Lực như đồng thời coi cả hai bộ phim. Một bộ đang biến hóa không ngừng, màu sắc rực rỡ, di chuyển trước mặt. Còn một bộ, thì trong trí óc của anh, nó không có màu sắc, giống như một bộ phim trắng đen. Hình ảnh của nó thỉnh thoảng có vài màu sắc cũng được nhào nặn vào. Hai hợp làm một, đánh thẳng vào tầm mắt anh, chấn động linh hồn anh.
Anh vốn tưởng rằng thời gian có thể vùi lấp, có thể chôn sâu những đau khổ trong ký ức. Mỗi tấc thời gian trôi qua, đau đớn trong lòng sẽ giảm bớt một phần. Cho đến cuối cùng, thậm chí anh sẽ không còn nhớ rõ chuyện từng trải kia nữa. Cho rằng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng đã biến mất không còn một dấu vết.
Song, anh sai lầm rồi, đã nhiều năm như vậy. Anh vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ trong trí nhớ. Nó như một vết thương, một vết thương kéo dài sâu sắc. Cho dù lơ đãng chạm đến, cũng sẽ toác ra chảy máu đầm đìa trước mặt anh, để anh không thể che dấu được. Mà giờ khắc này, vết thương kia lại dữ tợn lộ ra, máu thịt lẫn lộn bày trước mắt anh...
Khi còn trẻ thiếu hiểu biết, anh là một tên nhóc ác bá không sợ trời không sợ đất, cả ngày lêu lổng chạy khắp thôn xóm. Trong cuộc sống của anh không có hai chữ phiền não, chỉ trừ hai chuyện. Một là khi người khác mắng anh là thằng không cha; hai là có người ăn hiếp cô bé Mạc Đồng nhặt ve chai. Phàm là có người xúc phạm đến hai điều này, anh sẽ giống như phát điên lên liều mạng đánh nhau với họ.
Khi đó, anh không hiểu tại sao mình không có cha. Mà cô bé nhặt ve chai kia cũng lại không có cha lẫn mẹ, chỉ có bà nội đã già yếu đến mức bước đi cũng run lẩy bẩy sống nương tựa vào nhau.
Cảnh trong màn ảnh chính là con đường nhỏ anh vô cùng quen thuộc. Nó ở đầu thôn bọn họ, trên đó đã để lại vô số dấu chân của anh. Cũng chính là nơi đó, khi anh còn nhỏ tuổi đã thu hoạch được cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân lần đầu tiên.
--------------
Ngày đó, Mạc Đồng gầy như que củi, trên người mặt quần áo rách nát, tay trái cầm cái túi nhựa lớn, tay phải cầm cái cây, bới đống rác ven đường. Đột nhiên xuất hiện một đám nhóc khốn kiếp, tên cầm đầu cầm cây chỉ vào cô cười ha ha "Tụi mày nhìn nó xem, có giống một con nhóc ăn mày hay không?"
Sau lưng nó là một bầy binh tôm tướng cá nhao nhao ồn ào "Giống lắm". Sau đó, cười vang ầm ĩ. Mạc Đồng vẫn không để ý, từ đầu đến cuối chỉ tiếp tục vùi đầu vào đống rác, tiếp tục tìm kiếm. Cô phát hiện một cái bình nhựa, ánh mắt sáng lên, bàn tay nhỏ bé vui sướng cầm lên, đang muốn bỏ vào chiếc túi bên tay trái. Đột nhiên, thằng nhóc cầm đầu dùng cây đánh vào tay cô, chiếc bình nhỏ lăn đến chân nó. Nó dùng chân đạp lên, đám nhóc lại cười vang ầm ĩ. Mạc Đồng giận đến mức trừng mắt nhìn bọn chúng.
"Trợn cái gì, có bản lĩnh thì mày đến đây lấy" Khuôn mặt nó đắc ý, nói khiêu khích.
Mạc Đồng không biết phải làm sao. Đột nhiên có một chiếc roi vút đến từ phía sau cô, miệng anh la hét "Để tao quất chết mày."
Vừa nói xong, chiếc roi được anh vung đến hoa cả mắt, như mưa rơi vào người đám khốn kiếp kia. Tên cầm đầu dùng cây gậy để chống trả, nhưng căn bản không phải là đối thủ của anh. Anh làm nhiều việc cùng một lúc, liên tiếp quất mười mấy roi, đánh bọn chúng tan tác, kêu khóc gọi mẹ.
Cuối cùng bọn nhóc lưu manh cực kỳ tức giận, ùa lên bắt được anh, đè xuống đất. Túm lấy roi trong tay anh, mười mấy đứa ra sức đấm đá vây quanh anh. Mạc Đồng thấy thế, cho nên gấp gáp lấy cây đánh vào bọn nhóc lưu manh, nhưng lại bị một thằng nhóc đẩy ngã trên mặt đất.
Cuối cùng tên cầm đầu dẫm lên lưng anh hỏi "Có phục hay không?"
Thế nhưng anh vẫn cứng đầu, không chịu thua "Không phục, một đám đánh một mình tao, còn gì là anh hùng hảo hán. Có bản lĩnh thì tao với mày đánh tay đôi"
Tên cầm đầu nghe anh hạ chiến thư, trong lòng nao núng, vừa nhìn thấy trên mặt anh bị chảy máy, có hơi sợ, cho nên ra lệnh cho đám đàn em "Thôi, không đánh nữa, chúng mình đi thôi."
Mặc dù là ngã trên mặt đất, nhưng anh vẫn không biết sống chết, lại lồm cồm bò dậy, la hét ngạo mạn "Tụi mày dám khi dễ cô ấy, tao sẽ không để yên cho bọn mày."
Có câu nói: Người hung thì sợ kẻ hoành, tên ngang thì sợ tên liều mạng. Không ngờ sau này, đám nhóc lưu manh kia thật đúng không còn dám tìm bọn họ gây chuyện nữa.
Trong bóng tối, anh nghĩ đến chuyện năm đó, cảm giác vẫn còn dương dương tự đắc.
-----------------
Sau đó, bọn họ đi học cùng lớp, hơn nữa còn ngồi cùng bàn. Chính là cái trường tiểu học cũ nát trong phim, không nghĩ tới, mười năm qua, nó vẫn còn giống như đúc trong trí nhớ của anh. Ngay cả dấu chân màu đen trên bức tường màu trắng vẫn còn y nguyên như thế. Anh càng lâm sâu vào ký ức vô vọng.
Khi còn bé, tâm lý của anh rất kỳ quái. Một mặt, anh không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp cô. Mặt khác, anh lại rất thích ăn hiếp cô, thậm chí còn lấy đó làm thú vui.
Anh không có việc gì cũng thích kéo chiếc bím tóc đuôi sam của cô, giấu sách giáo khoa của cô. Lúc cô bước đi thì ngáng chân cô, mỗi lần được như ý, anh cũng vui vẻ vô cùng.
Mà tuyệt nhất chính là anh thích đem chuyện chảy máu mũi lừa gạt cô, mà mỗi lần như thế, cô cũng đều bị mắc mưu. Nghĩ đến đây, tình cảnh lúc ấy lại rất sống động hiện lên trong đầu của anh.
---------
"A Đồng, anh lại bị chảy máu mũi nữa, thật khó chịu, nhanh lên, giúp anh ngăn lại đi." Anh che lỗ mũi, lớn tiếng gọi, vẻ mặt đau đớn.
"Anh chịu đựng chút, em đang tìm khăn tay." Mạc Đồng bối rối tìm khăn tay trong túi.
"A Đồng, anh cảm thấy anh sắp ngất rồi, nhất định máu đã chảy nhiều lắm rồi." Anh vừa nói, vừa cố ý dựa vào cô.
'Vậy anh mau ngẩng đầu lên, như vậy mới có thể cầm máu được." Cuối cùng Mạc Đồng cũng móc ra một chiếc khăn tay nhỏ bé nhăn nhúm trong túi ra, phủ lên mũi anh, sau đó lại kéo tay anh đang để trên mũi xuống "Bỏ tay ra."
Thắng lợi đã đến.
"Ha ha ha" Đột nhiên anh buông tay cười lớn lên "A Đồng ngốc, em lại bị mắc lừa, em thật ngốc quá đi."
"Em không để ý đến anh nữa, hừ, anh luôn gạt em" Mạc Đồng giận đến trề môi, quay mặt không thèm để ý đến anh.
----------
Anh cười, cười vui vẻ, đến ngay cả chính mình cũng không biết.
Thật ra thì Mạc Đồng sở dĩ bị mắc mưu nhiều lần là bởi vì anh từng chảy máu mũi qua một lần. Đó là lần đầu tiên anh chảy máu mũi, không giải thích được, đến không hề báo trước, hơn nữa nói đến là đến, hùng hổ như sông Hoàng Hà bị vỡ đê, máu cứ chảy không ngừng, làm cho cô sợ hãi. Từ đó trở đi, mỗi khi cô vừa nghe thấy anh nói chảy máu mũi, thì giống như gặp phải tình huống nghiêm trọng khẩn cấp, không phân biệt được thật hay giả.
---------------
Những thứ này cũng không coi là cái gì, chân chính làm cho bọn họ rạn nứt chính là lúc anh học lớp năm, đi ghép đôi Ngô Quân và cô.
Lúc đó, mọi người đều bị nhiễm phim "Tế Công", cả ngày cầm quạt phe phẩy, học theo mấy câu nói của Tế Công trong phim.
Một ngày kia, cũng không biết vì sao, ý tưởng của anh đột phát. Anh rút cây quạt hương bồ mà anh tìm được trong nhà bếp ra khỏi học bàn. Bắt chước bộ dáng của Tế Công, miệng nói lầm bầm. Đi đến bàn thứ hai của tổ bốn, làm động tác nắm sợi dây, kéo Ngô Quân, đi đến bàn thứ hai của tổ ba, đứng bên cạnh Mạc Đồng. Tay phải vừa làm bộ dẫn ra một sợi dây trên người Mạc Đồng, sau đó lấy hai sợi dây từ tay trái và phải cột lại, làm động tác thắt nút "Mạc Đồng và Ngô Quân là một đôi."
Lúc đó anh cũng chẳng biết trong lòng nghĩ thế nào. Sao anh lại chọn Ngô Quân, cậu ta là một nam sinh lùn nhất và xấu nhất lớp. Mà Mạc Đồng là một nữ sinh đẹp nhất trong lớp, hơn nữa còn là lớp phó học tập. Các bạn học cùng lớp nghe anh nói xong, liền cười vang, nhất mấy bạn học nam là cười đến lăn bò ra bàn. Mạc Đồng đang vùi đầu làm bài tập, giận đến nhảy dựng lên, ngón tay chỉ vào anh la lớn "Tần Nam, anh ... anh là một tên xấu xa."
-----------
Hình ảnh trước mắt không biết bắt đầu mơ hồ từ khi nào. Anh trợn mắt nhìn, bỗng dưng tỉnh ngộ, anh lại khóc. Biết bao nhiêu năm anh đã không khóc. Suốt mười năm, kể từ sự cố lần đó, sau này anh cũng chưa hề rơi một giọt nước mắt. Anh cũng đã quên đi, mùi vị khóc là như thế nào. Anh muốn đưa tay lấu khăn giấy trong túi áo, rồi lại sợ Phùng Linh Linh bên cạnh chê cười. Cho nên vội vàng bốc một nắm popcorn để di dời cảm xúc.
----------
Những ngày bị Mạc Đồng ngó lơ, cuộc sống anh cảm thấy rất khó chịu. Lúc này, anh mới phát hiện, cô bé kia chính là toàn bộ niềm vui trong cuộc sống của anh. Anh muốn làm huề với cô, nhưng lần này đùa giỡn quá trớn, làm sao cô cũng không chịu tha thứ cho anh.
Bước ngoặt lúc tốt nghiệp tiểu học năm ấy, bởi vì ngươi cha mà anh chưa từng được gặp, đột nhiên xuất hiện. Ông ngại điều kiện trong thôn quá kém, còn nói giáo dục rất quan trọng với anh, muốn dẫn anh và mẹ đưa vào thành phố ở, đây cũng có nghĩa là anh sẽ không còn được gặp lại Mạc Đồng nữa.
Trong buổi lễ tốt nghiệp tiểu học, hiệu trưởng đang phát biểu trên sân khấu, anh lặng lẽ rời khỏi hàng ngũ, chui vào phía sau Mạc Đồng, nhẹ nhàng nắm lấy quần áo phía sau của cô, gọi cô "Mạc Đồng, Mạc Đồng"
"Có chuyện gì?" Cô rất không bình tĩnh, cô ghét anh, cũng bởi vì anh bày đặt ghép đôi cô với Ngô Quân, khiến cho tinh thần cô khẩn trương trong một thời gian dài, sợ thấy câu nói kia ở trên vách tường, ở trên bảng đen, nhà vệ sinh... "Sao anh chạy đến phía sau em, không phải anh đang xếp hành bên kia sao?"
"Em nhỏ tiếng một chút, hiệu trưởng đang phát biểu trên sân khấu đó."
"Anh luôn gan dạ lắm mà, cũng biết sợ à. Sợ thì tại sao còn muốn tìm em nói chuyện" Mạc Đồng quay đầu, mắt nhìn thẳng phía trước, không thèm để ý đến anh nữa.
"Mạc Đồng, em khẳng định sẽ đứng hạng nhất" Da mặt của anh còn dầy hơn cả tường thành, vẻ mặt nịnh bợ nói sau lưng cô.
Cho dù anh ăn nói khép nép, nịnh bợ cô thế nào. Cô vẫn nhìn thẳng, xem anh như không khí.
Sau khi hiệu trưởng nói xong, bắt đầu đến việc phát thưởng. Đọc đến lớp 5/6, Mạc Đồng không hề lo lắng, vẫn là đứng hạng nhất. Cô khiêm nhường bước lên sân khấu lĩnh giấy khen.
"Hôm nay, học sinh lớp 5/6 đã chính thức tốt nghiệp, thầy đại diện cho trường mong các em sẽ cố gắng học tập nhiều hơn ở trung học, lấy được những thành tích tốt. Cám ơn các em. Sau đây các em có thể giải tán."
Hiệu trưởng đọc xong bài tổng kết xúc động, Mạc Đồng chuẩn bị đi theo mọi người, thế nhưng anh lại kéo cô lại.
Cô quay đầu lại nhìn anh, thở hỗn hễn "Anh muốn làm gì?"
"Anh..." Anh muốn nói rồi lại thôi, ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chân mình chằm chằm "Mạc Đồng, hôm nay nghỉ hè, anh và mẹ phải đi rồi."
"Ừ" Mạc Đồng đáp lại như không có việc gì.
Anh nhìn cô không có gì để nói với mình, lại rút ra một cuốn sổ xinh đẹp trong cặp đưa cho cô "Tặng cho em, Mạc Đồng, sau này anh sẽ viết thư cho em, đến lúc đó em có hồi âm không?" Nói xong, cõi lòng anh đầy mong đợi nhìn cô.
Mạc Đồng mơ màng nhíu máy, tiếp theo lại như hiểu ra điều gì, cô nhận lấy quyển sổ, nhăn nhó nói một chữ "Được" rồi xoay người đuổi theo những bạn học kia.
Mùa hè đó, anh viết cho cô vài lá thư, nhưng anh cũng không có nhận được hồi âm của cô.
----------
Sau đó, sau đó, có rất nhiều việc không thể tiên đoán, có rất nhiều việc xảy ra trong đời. Sau đó, tất cả cũng thay đổi....
sssssssssssssss
Rạp chiếu phim Hoa Tinh nằm ở lầu năm của trung tâm. Phim "Tuyệt Luyến" đang là phim hot, bọn họ đến đúng lúc mua được vé suất 10h, cách giờ bắt đầu chiếu chừng 20'. Sau khi hai người tìm được chỗ ngồi đợi, Lăng Lực cũng đi mua một hộp popcorn lớn và hai chai coca như những người đợi phim chiếu khác. Vừa mới ngồi xuống, thấy Phùng Linh Linh vỗ mạnh vào đầu "Tôi quên mất". Vừa nói xong, đã đứng lên đi đến chỗ mua đồ. Chỉ trong chốc lát, Lăng Lực đã thấy cô cầm lấy hai bịch khăn giấy trở lại.
"Cô mua cái này làm gì?" Lăng Lực hỏi tò mò.
"Chút nữa anh sẽ biết" Phùng Linh Linh cười bí hiểm, thuận tay đưa cho anh một bịch.
Trong lúc ngồi chờ, hai người nói vài câu bâng quơ.
"Anh ở Mỹ có thường xuyên đi xem phim không?"
"Có, nhưng không nhiều lắm. Phần lớn chỉ xem những phim nổi tiếng, ví như "Transformers", kiểu phim tình cảm tôi không thích xem."
"Hèn chi." Phùng Linh Linh cố giả bộ khinh khi bĩu môi.
"Hèn chi cái gì?" Lăng Lực chả hiểu mô tê gì.
"Hèn chi anh lại không hiểu phong tình như vậy." Phùng Linh Linh liếc anh đầy tình ý "Tôi thấy anh hẳn nên bồi bổ tình thương nhiều vào."
Thiếu chút thì Lăng Lực cười ra tiếng. Anh thầm nghĩ: Nếu cô biết cái dạng phong lưu của tôi ở Mỹ, bảo đảm cô sẽ không dám nói như vậy, không chừng cô còn mắng tôi là "Đồ lưu manh"
Đến giờ vào rạp, bọn họ cũng xếp hàng đi đến người kiểm vé. Tuy là suất buổi sáng, nhưng 5 phòng chiếu cũng không còn chổ ngồi, hơn nữa toàn là những đôi tình nhân. Phùng Linh Linh rất hài lòng kiểu không khí mờ ám này, cô ta thấy, đây chính là hò hẹn.
Sau khi bọn họ tìm được chổ ngồi, trên màn ảnh vẫn còn đang chiếu quảng cáo. Lăng Lực thấy cô bé bên cạnh móc một bịch khăn giấy trong ba lô đưa cho một chàng nhóc bên trái cô ta nói "Truyền cho bọn họ đi".
Chỉ thấy chàng trai nhận lấy, truyền ra phía sau. Thì ra là một đám bạn đi xem chiếu phim. Lại nghe chàng trai nói "Tại sao phải phát cái này?".
"Ngốc quá. Nghe nói bộ phim này rất cảm động, nghe nói rất nhiều người khóc cả bịch khăn giấy còn chưa đủ đó".
Lăng Lực nhớ tới hành động thần bí của Phùng Linh Linh mới vừa rồi, lúc này mới chợt hiểu ra. Phùng Linh Linh nhỏ giọng hỏi anh "Giờ anh hiểu chưa?". Anh vẫn cứ nhìn màn ảnh, cười đến mức run cả bả vai. Anh phát hiện, hễ là phụ nữ thì không cằm khăn giấy thì cũng ôm theo khăn tay, cảm giác như mỗi người đến đây không phải xem chiếu phim mà là đến khóc đám ma. Đáng buồn cười là, ánh đèn vàng đột nhiên tắt ngúm, buổi chiếu phim bắt đầu.
Theo một khúc đồng dao vang lên, trên màn ảnh xuất hiện một cây ngô đồng đang nở hoa, núi non xanh biếc trùng trùng điệp điệp, ánh sáng chói mắt, trong không khí cũng dường như mang theo mùi hoa thanh nhã, tiếng trẻ con ngây thơ không ngừng niệm chú trên màn hình "Cây ngô đồng, hoa ngô đồng, dưới tán cây ngô đồng..."
Đột nhiên, như một cây chùy sắt nặng nề đánh vào ngực, Lăng Lực đang nhàn nhã tựa vào ghế chợt ngồi thẳng dậy, bàn tay đang đưa popcorn vào miệng cũng khựng lại, cả người cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Thôn xóm kia, con đường nhỏ kia, con sông đang chảy kia, trường học kia, ký ức đã phủ đầy bụi nhiều năm giống như thủy triều đập vào mặt, anh không còn chỗ để trốn, trong nháy mắt hứng cả lấy mọi chuyện.
"Phim này được quay ở đâu?" Bỗng dưng anh hỏi, không có ý thực được giọng mình lớn bao nhiêu.
"Cái gì Hương đó, tôi có xem trên báo, nhưng trong nhất thời không nhớ ra được. Quả thật tựa như thế ngoại đào nguyên, có đúng không?" Phùng Linh Linh rỉ vào bên tai anh.
Lúc này Lăng Lực mời phục hồi tinh thần lại. Nghĩ đến đây là rạp chiếu phim, anh lúng túng dựa vào chỗ ngồi lại, ánh mắt chết trân ngó lên màn ảnh, không dám bỏ qua bất kỳ một hình ảnh nào.
Nội dung bộ phim được từ từ phát ra. Trong bóng tối, Lăng Lực như đồng thời coi cả hai bộ phim. Một bộ đang biến hóa không ngừng, màu sắc rực rỡ, di chuyển trước mặt. Còn một bộ, thì trong trí óc của anh, nó không có màu sắc, giống như một bộ phim trắng đen. Hình ảnh của nó thỉnh thoảng có vài màu sắc cũng được nhào nặn vào. Hai hợp làm một, đánh thẳng vào tầm mắt anh, chấn động linh hồn anh.
Anh vốn tưởng rằng thời gian có thể vùi lấp, có thể chôn sâu những đau khổ trong ký ức. Mỗi tấc thời gian trôi qua, đau đớn trong lòng sẽ giảm bớt một phần. Cho đến cuối cùng, thậm chí anh sẽ không còn nhớ rõ chuyện từng trải kia nữa. Cho rằng chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng đã biến mất không còn một dấu vết.
Song, anh sai lầm rồi, đã nhiều năm như vậy. Anh vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ trong trí nhớ. Nó như một vết thương, một vết thương kéo dài sâu sắc. Cho dù lơ đãng chạm đến, cũng sẽ toác ra chảy máu đầm đìa trước mặt anh, để anh không thể che dấu được. Mà giờ khắc này, vết thương kia lại dữ tợn lộ ra, máu thịt lẫn lộn bày trước mắt anh...
Khi còn trẻ thiếu hiểu biết, anh là một tên nhóc ác bá không sợ trời không sợ đất, cả ngày lêu lổng chạy khắp thôn xóm. Trong cuộc sống của anh không có hai chữ phiền não, chỉ trừ hai chuyện. Một là khi người khác mắng anh là thằng không cha; hai là có người ăn hiếp cô bé Mạc Đồng nhặt ve chai. Phàm là có người xúc phạm đến hai điều này, anh sẽ giống như phát điên lên liều mạng đánh nhau với họ.
Khi đó, anh không hiểu tại sao mình không có cha. Mà cô bé nhặt ve chai kia cũng lại không có cha lẫn mẹ, chỉ có bà nội đã già yếu đến mức bước đi cũng run lẩy bẩy sống nương tựa vào nhau.
Cảnh trong màn ảnh chính là con đường nhỏ anh vô cùng quen thuộc. Nó ở đầu thôn bọn họ, trên đó đã để lại vô số dấu chân của anh. Cũng chính là nơi đó, khi anh còn nhỏ tuổi đã thu hoạch được cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân lần đầu tiên.
--------------
Ngày đó, Mạc Đồng gầy như que củi, trên người mặt quần áo rách nát, tay trái cầm cái túi nhựa lớn, tay phải cầm cái cây, bới đống rác ven đường. Đột nhiên xuất hiện một đám nhóc khốn kiếp, tên cầm đầu cầm cây chỉ vào cô cười ha ha "Tụi mày nhìn nó xem, có giống một con nhóc ăn mày hay không?"
Sau lưng nó là một bầy binh tôm tướng cá nhao nhao ồn ào "Giống lắm". Sau đó, cười vang ầm ĩ. Mạc Đồng vẫn không để ý, từ đầu đến cuối chỉ tiếp tục vùi đầu vào đống rác, tiếp tục tìm kiếm. Cô phát hiện một cái bình nhựa, ánh mắt sáng lên, bàn tay nhỏ bé vui sướng cầm lên, đang muốn bỏ vào chiếc túi bên tay trái. Đột nhiên, thằng nhóc cầm đầu dùng cây đánh vào tay cô, chiếc bình nhỏ lăn đến chân nó. Nó dùng chân đạp lên, đám nhóc lại cười vang ầm ĩ. Mạc Đồng giận đến mức trừng mắt nhìn bọn chúng.
"Trợn cái gì, có bản lĩnh thì mày đến đây lấy" Khuôn mặt nó đắc ý, nói khiêu khích.
Mạc Đồng không biết phải làm sao. Đột nhiên có một chiếc roi vút đến từ phía sau cô, miệng anh la hét "Để tao quất chết mày."
Vừa nói xong, chiếc roi được anh vung đến hoa cả mắt, như mưa rơi vào người đám khốn kiếp kia. Tên cầm đầu dùng cây gậy để chống trả, nhưng căn bản không phải là đối thủ của anh. Anh làm nhiều việc cùng một lúc, liên tiếp quất mười mấy roi, đánh bọn chúng tan tác, kêu khóc gọi mẹ.
Cuối cùng bọn nhóc lưu manh cực kỳ tức giận, ùa lên bắt được anh, đè xuống đất. Túm lấy roi trong tay anh, mười mấy đứa ra sức đấm đá vây quanh anh. Mạc Đồng thấy thế, cho nên gấp gáp lấy cây đánh vào bọn nhóc lưu manh, nhưng lại bị một thằng nhóc đẩy ngã trên mặt đất.
Cuối cùng tên cầm đầu dẫm lên lưng anh hỏi "Có phục hay không?"
Thế nhưng anh vẫn cứng đầu, không chịu thua "Không phục, một đám đánh một mình tao, còn gì là anh hùng hảo hán. Có bản lĩnh thì tao với mày đánh tay đôi"
Tên cầm đầu nghe anh hạ chiến thư, trong lòng nao núng, vừa nhìn thấy trên mặt anh bị chảy máy, có hơi sợ, cho nên ra lệnh cho đám đàn em "Thôi, không đánh nữa, chúng mình đi thôi."
Mặc dù là ngã trên mặt đất, nhưng anh vẫn không biết sống chết, lại lồm cồm bò dậy, la hét ngạo mạn "Tụi mày dám khi dễ cô ấy, tao sẽ không để yên cho bọn mày."
Có câu nói: Người hung thì sợ kẻ hoành, tên ngang thì sợ tên liều mạng. Không ngờ sau này, đám nhóc lưu manh kia thật đúng không còn dám tìm bọn họ gây chuyện nữa.
Trong bóng tối, anh nghĩ đến chuyện năm đó, cảm giác vẫn còn dương dương tự đắc.
-----------------
Sau đó, bọn họ đi học cùng lớp, hơn nữa còn ngồi cùng bàn. Chính là cái trường tiểu học cũ nát trong phim, không nghĩ tới, mười năm qua, nó vẫn còn giống như đúc trong trí nhớ của anh. Ngay cả dấu chân màu đen trên bức tường màu trắng vẫn còn y nguyên như thế. Anh càng lâm sâu vào ký ức vô vọng.
Khi còn bé, tâm lý của anh rất kỳ quái. Một mặt, anh không cho phép bất cứ kẻ nào ức hiếp cô. Mặt khác, anh lại rất thích ăn hiếp cô, thậm chí còn lấy đó làm thú vui.
Anh không có việc gì cũng thích kéo chiếc bím tóc đuôi sam của cô, giấu sách giáo khoa của cô. Lúc cô bước đi thì ngáng chân cô, mỗi lần được như ý, anh cũng vui vẻ vô cùng.
Mà tuyệt nhất chính là anh thích đem chuyện chảy máu mũi lừa gạt cô, mà mỗi lần như thế, cô cũng đều bị mắc mưu. Nghĩ đến đây, tình cảnh lúc ấy lại rất sống động hiện lên trong đầu của anh.
---------
"A Đồng, anh lại bị chảy máu mũi nữa, thật khó chịu, nhanh lên, giúp anh ngăn lại đi." Anh che lỗ mũi, lớn tiếng gọi, vẻ mặt đau đớn.
"Anh chịu đựng chút, em đang tìm khăn tay." Mạc Đồng bối rối tìm khăn tay trong túi.
"A Đồng, anh cảm thấy anh sắp ngất rồi, nhất định máu đã chảy nhiều lắm rồi." Anh vừa nói, vừa cố ý dựa vào cô.
'Vậy anh mau ngẩng đầu lên, như vậy mới có thể cầm máu được." Cuối cùng Mạc Đồng cũng móc ra một chiếc khăn tay nhỏ bé nhăn nhúm trong túi ra, phủ lên mũi anh, sau đó lại kéo tay anh đang để trên mũi xuống "Bỏ tay ra."
Thắng lợi đã đến.
"Ha ha ha" Đột nhiên anh buông tay cười lớn lên "A Đồng ngốc, em lại bị mắc lừa, em thật ngốc quá đi."
"Em không để ý đến anh nữa, hừ, anh luôn gạt em" Mạc Đồng giận đến trề môi, quay mặt không thèm để ý đến anh.
----------
Anh cười, cười vui vẻ, đến ngay cả chính mình cũng không biết.
Thật ra thì Mạc Đồng sở dĩ bị mắc mưu nhiều lần là bởi vì anh từng chảy máu mũi qua một lần. Đó là lần đầu tiên anh chảy máu mũi, không giải thích được, đến không hề báo trước, hơn nữa nói đến là đến, hùng hổ như sông Hoàng Hà bị vỡ đê, máu cứ chảy không ngừng, làm cho cô sợ hãi. Từ đó trở đi, mỗi khi cô vừa nghe thấy anh nói chảy máu mũi, thì giống như gặp phải tình huống nghiêm trọng khẩn cấp, không phân biệt được thật hay giả.
---------------
Những thứ này cũng không coi là cái gì, chân chính làm cho bọn họ rạn nứt chính là lúc anh học lớp năm, đi ghép đôi Ngô Quân và cô.
Lúc đó, mọi người đều bị nhiễm phim "Tế Công", cả ngày cầm quạt phe phẩy, học theo mấy câu nói của Tế Công trong phim.
Một ngày kia, cũng không biết vì sao, ý tưởng của anh đột phát. Anh rút cây quạt hương bồ mà anh tìm được trong nhà bếp ra khỏi học bàn. Bắt chước bộ dáng của Tế Công, miệng nói lầm bầm. Đi đến bàn thứ hai của tổ bốn, làm động tác nắm sợi dây, kéo Ngô Quân, đi đến bàn thứ hai của tổ ba, đứng bên cạnh Mạc Đồng. Tay phải vừa làm bộ dẫn ra một sợi dây trên người Mạc Đồng, sau đó lấy hai sợi dây từ tay trái và phải cột lại, làm động tác thắt nút "Mạc Đồng và Ngô Quân là một đôi."
Lúc đó anh cũng chẳng biết trong lòng nghĩ thế nào. Sao anh lại chọn Ngô Quân, cậu ta là một nam sinh lùn nhất và xấu nhất lớp. Mà Mạc Đồng là một nữ sinh đẹp nhất trong lớp, hơn nữa còn là lớp phó học tập. Các bạn học cùng lớp nghe anh nói xong, liền cười vang, nhất mấy bạn học nam là cười đến lăn bò ra bàn. Mạc Đồng đang vùi đầu làm bài tập, giận đến nhảy dựng lên, ngón tay chỉ vào anh la lớn "Tần Nam, anh ... anh là một tên xấu xa."
-----------
Hình ảnh trước mắt không biết bắt đầu mơ hồ từ khi nào. Anh trợn mắt nhìn, bỗng dưng tỉnh ngộ, anh lại khóc. Biết bao nhiêu năm anh đã không khóc. Suốt mười năm, kể từ sự cố lần đó, sau này anh cũng chưa hề rơi một giọt nước mắt. Anh cũng đã quên đi, mùi vị khóc là như thế nào. Anh muốn đưa tay lấu khăn giấy trong túi áo, rồi lại sợ Phùng Linh Linh bên cạnh chê cười. Cho nên vội vàng bốc một nắm popcorn để di dời cảm xúc.
----------
Những ngày bị Mạc Đồng ngó lơ, cuộc sống anh cảm thấy rất khó chịu. Lúc này, anh mới phát hiện, cô bé kia chính là toàn bộ niềm vui trong cuộc sống của anh. Anh muốn làm huề với cô, nhưng lần này đùa giỡn quá trớn, làm sao cô cũng không chịu tha thứ cho anh.
Bước ngoặt lúc tốt nghiệp tiểu học năm ấy, bởi vì ngươi cha mà anh chưa từng được gặp, đột nhiên xuất hiện. Ông ngại điều kiện trong thôn quá kém, còn nói giáo dục rất quan trọng với anh, muốn dẫn anh và mẹ đưa vào thành phố ở, đây cũng có nghĩa là anh sẽ không còn được gặp lại Mạc Đồng nữa.
Trong buổi lễ tốt nghiệp tiểu học, hiệu trưởng đang phát biểu trên sân khấu, anh lặng lẽ rời khỏi hàng ngũ, chui vào phía sau Mạc Đồng, nhẹ nhàng nắm lấy quần áo phía sau của cô, gọi cô "Mạc Đồng, Mạc Đồng"
"Có chuyện gì?" Cô rất không bình tĩnh, cô ghét anh, cũng bởi vì anh bày đặt ghép đôi cô với Ngô Quân, khiến cho tinh thần cô khẩn trương trong một thời gian dài, sợ thấy câu nói kia ở trên vách tường, ở trên bảng đen, nhà vệ sinh... "Sao anh chạy đến phía sau em, không phải anh đang xếp hành bên kia sao?"
"Em nhỏ tiếng một chút, hiệu trưởng đang phát biểu trên sân khấu đó."
"Anh luôn gan dạ lắm mà, cũng biết sợ à. Sợ thì tại sao còn muốn tìm em nói chuyện" Mạc Đồng quay đầu, mắt nhìn thẳng phía trước, không thèm để ý đến anh nữa.
"Mạc Đồng, em khẳng định sẽ đứng hạng nhất" Da mặt của anh còn dầy hơn cả tường thành, vẻ mặt nịnh bợ nói sau lưng cô.
Cho dù anh ăn nói khép nép, nịnh bợ cô thế nào. Cô vẫn nhìn thẳng, xem anh như không khí.
Sau khi hiệu trưởng nói xong, bắt đầu đến việc phát thưởng. Đọc đến lớp 5/6, Mạc Đồng không hề lo lắng, vẫn là đứng hạng nhất. Cô khiêm nhường bước lên sân khấu lĩnh giấy khen.
"Hôm nay, học sinh lớp 5/6 đã chính thức tốt nghiệp, thầy đại diện cho trường mong các em sẽ cố gắng học tập nhiều hơn ở trung học, lấy được những thành tích tốt. Cám ơn các em. Sau đây các em có thể giải tán."
Hiệu trưởng đọc xong bài tổng kết xúc động, Mạc Đồng chuẩn bị đi theo mọi người, thế nhưng anh lại kéo cô lại.
Cô quay đầu lại nhìn anh, thở hỗn hễn "Anh muốn làm gì?"
"Anh..." Anh muốn nói rồi lại thôi, ngượng ngùng cúi đầu, nhìn chân mình chằm chằm "Mạc Đồng, hôm nay nghỉ hè, anh và mẹ phải đi rồi."
"Ừ" Mạc Đồng đáp lại như không có việc gì.
Anh nhìn cô không có gì để nói với mình, lại rút ra một cuốn sổ xinh đẹp trong cặp đưa cho cô "Tặng cho em, Mạc Đồng, sau này anh sẽ viết thư cho em, đến lúc đó em có hồi âm không?" Nói xong, cõi lòng anh đầy mong đợi nhìn cô.
Mạc Đồng mơ màng nhíu máy, tiếp theo lại như hiểu ra điều gì, cô nhận lấy quyển sổ, nhăn nhó nói một chữ "Được" rồi xoay người đuổi theo những bạn học kia.
Mùa hè đó, anh viết cho cô vài lá thư, nhưng anh cũng không có nhận được hồi âm của cô.
----------
Sau đó, sau đó, có rất nhiều việc không thể tiên đoán, có rất nhiều việc xảy ra trong đời. Sau đó, tất cả cũng thay đổi....
sssssssssssssss
/56
|