Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
Chương 114 - Tôi là người chết sao? Em xem tôi là người chết sao?
/141
|
Gọng nói này rất kiên định.
Giống như mùa đông năm ngoái, anh ta đứng trước cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện, nhìn cô được đẩy ra ngoài trên cáng phủ vải trắng.
Bước chân Chu Thần Diệp loạn choạng, hai mắt đỏ bừng đến đáng sợ.
Vào giờ khắc này, anh ta cảm nhận được một nỗi sợ hãi chưa từng có trong đời.
–
Nguyễn Nam Tô không biết Tưởng Chính Trì đã dùng cách gì để đưa công ty vượt qua giai đoạn khó khăn một cách an toàn, cô có hỏi thế nào thì anh cũng không nói.
Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện tốt, khủng hoảng của công ty đã được giải quyết, cô cũng vơi bớt đi một tâm sự nặng nề.
Chuyện tìm việc cũng phải đến một tháng sau mới có kết quả, cô được nhận vào một công ty lập kế hoạch quảng cáo.
Ngày tháng trôi qua trong yên bình, không có chuyện buồn bực nào xảy ra, duy chỉ có một chuyện là Chu Thần Diệp mãi không chịu ký vào đơn ly hôn.
Tòa án hòa giải không thành công, kéo dài đến cuối cùng đành phải mở phiên tòa xét xử.
Một ngày trước phiên tòa, Nguyễn Nam Tô vẫn đi làm như thường lệ, không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Nhưng cô càng muốn bình tĩnh an ổn thì lại càng có người không cho cô bình tĩnh an ổn.
Chạng vạng tan tầm, Nguyễn Nam Tô lái xe về nhà, vừa lái xe vào ga ra, trong tầm mắt thình lình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cô đỗ xe, sau đó mở cửa xe bước xuống, nhìn thoáng qua bóng người trước mặt rồi đi thẳng về phía trước.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Chu Thần Diệp, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ngày mai là ngày ra tòa, anh ta gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại nhưng cô không bắt máy. Không liên lạc được với cô, cô đoán được là anh ta sẽ trực tiếp đến đây.
Nhìn thấy cô không để ý đến mình, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông lộ rõ vẻ tức giận: “Tô Tô.”
Bước chân Nguyễn Nam Tô dừng lại, sau vài giây do dự, cuối cùng cô cũng quay đầu nhìn anh ta. Nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt mà thôi. Cô nhanh chóng dời ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cô đi đến trước cửa đơn nguyên*, Chu Thần Diệp mới nhịn không được cất bước đuổi theo.
(*đơn nguyên: Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy, … ) Đơn nguyên chung cư là một tập hợp nhiều căn hộ bố trí xung quanh một cầu thang.)
Hai người cùng bước vào thang máy, trùng hợp là bên trong không có người thứ ba. Rõ ràng là không gian rất rộng lớn, nhưng luồng không khí lại không ngừng bị thắt chặt, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngạt thở.
Trong lúc thang máy đi lên, Nguyễn Nam Tô chỉ nhìn chằm chằm vào dãy số không ngừng nhảy nhót, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta.
Ánh mắt Chu Thần Diệp rơi thẳng vào người cô, anh ta không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng của mình hiện tại, chỉ cảm thấy nặng nề đến nghẹt thở, nỗi đau vô tận không ngừng lan tràn, ăn mòn ý thức của anh ta.
Anh ta nhắm mắt lại, gân xanh hai bên huyệt Thái Dương nảy lên, dữ tợn đến đáng sợ.
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra hai bên.
Nguyễn Nam Tô đi thẳng ra ngoài, trước khi vào nhà, cô bị người đàn ông theo sau không thể nhịn được bắt lấy cánh tay.
Cô nhíu mày, tức giận dùng sức hất ra.
“Nguyễn Nam Tô!” Chu Thần Diệp áp cả người cô lên cánh cửa, nhìn xoáy vào mặt cô với ánh mắt cay nghiệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi là người chết sao? Em xem tôi là người chết sao?”
Nguyễn Nam Tô ngước mắt lên, thản nhiên nhìn thẳng vào anh ta. Ánh mắt này thật sự rất nhạt nhẽo, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Sau khi im lặng hồi lâu, cô dùng một giọng điệu không buồn không giận nói: “Nếu không thì sao? Anh Chu từng quấy rối tôi, bây giờ còn chơi cả trò theo dõi tôi, thử hỏi một người như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành uy hiếp đối với tôi, tôi nên đối mặt như thế nào đây?”
Chu Thần Diệp bị cô làm cho tức điên, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Em cảm thấy tôi không thể làm gì em đúng không?” Trong mắt anh ta là sự lạnh lẽo mà đến cả mặt trời cũng không thể hòa tan, “Xí nghiệp Nguyễn thị đã được cứu nên em cho rằng tôi không thể làm gì em, đúng không?”
------oOo------
Giống như mùa đông năm ngoái, anh ta đứng trước cửa phòng phẫu thuật của bệnh viện, nhìn cô được đẩy ra ngoài trên cáng phủ vải trắng.
Bước chân Chu Thần Diệp loạn choạng, hai mắt đỏ bừng đến đáng sợ.
Vào giờ khắc này, anh ta cảm nhận được một nỗi sợ hãi chưa từng có trong đời.
–
Nguyễn Nam Tô không biết Tưởng Chính Trì đã dùng cách gì để đưa công ty vượt qua giai đoạn khó khăn một cách an toàn, cô có hỏi thế nào thì anh cũng không nói.
Nhưng dù sao thì đây cũng là chuyện tốt, khủng hoảng của công ty đã được giải quyết, cô cũng vơi bớt đi một tâm sự nặng nề.
Chuyện tìm việc cũng phải đến một tháng sau mới có kết quả, cô được nhận vào một công ty lập kế hoạch quảng cáo.
Ngày tháng trôi qua trong yên bình, không có chuyện buồn bực nào xảy ra, duy chỉ có một chuyện là Chu Thần Diệp mãi không chịu ký vào đơn ly hôn.
Tòa án hòa giải không thành công, kéo dài đến cuối cùng đành phải mở phiên tòa xét xử.
Một ngày trước phiên tòa, Nguyễn Nam Tô vẫn đi làm như thường lệ, không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Nhưng cô càng muốn bình tĩnh an ổn thì lại càng có người không cho cô bình tĩnh an ổn.
Chạng vạng tan tầm, Nguyễn Nam Tô lái xe về nhà, vừa lái xe vào ga ra, trong tầm mắt thình lình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Cô đỗ xe, sau đó mở cửa xe bước xuống, nhìn thoáng qua bóng người trước mặt rồi đi thẳng về phía trước.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Chu Thần Diệp, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.
Ngày mai là ngày ra tòa, anh ta gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại nhưng cô không bắt máy. Không liên lạc được với cô, cô đoán được là anh ta sẽ trực tiếp đến đây.
Nhìn thấy cô không để ý đến mình, gương mặt lạnh lùng của người đàn ông lộ rõ vẻ tức giận: “Tô Tô.”
Bước chân Nguyễn Nam Tô dừng lại, sau vài giây do dự, cuối cùng cô cũng quay đầu nhìn anh ta. Nhưng cũng chỉ là một cái liếc mắt mà thôi. Cô nhanh chóng dời ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.
Mãi cho đến khi nhìn thấy cô đi đến trước cửa đơn nguyên*, Chu Thần Diệp mới nhịn không được cất bước đuổi theo.
(*đơn nguyên: Trong nhà ở nhiều tầng, đơn nguyên là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy, … ) Đơn nguyên chung cư là một tập hợp nhiều căn hộ bố trí xung quanh một cầu thang.)
Hai người cùng bước vào thang máy, trùng hợp là bên trong không có người thứ ba. Rõ ràng là không gian rất rộng lớn, nhưng luồng không khí lại không ngừng bị thắt chặt, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngạt thở.
Trong lúc thang máy đi lên, Nguyễn Nam Tô chỉ nhìn chằm chằm vào dãy số không ngừng nhảy nhót, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta.
Ánh mắt Chu Thần Diệp rơi thẳng vào người cô, anh ta không biết nên dùng từ ngữ gì để miêu tả tâm trạng của mình hiện tại, chỉ cảm thấy nặng nề đến nghẹt thở, nỗi đau vô tận không ngừng lan tràn, ăn mòn ý thức của anh ta.
Anh ta nhắm mắt lại, gân xanh hai bên huyệt Thái Dương nảy lên, dữ tợn đến đáng sợ.
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại, cửa từ từ mở ra hai bên.
Nguyễn Nam Tô đi thẳng ra ngoài, trước khi vào nhà, cô bị người đàn ông theo sau không thể nhịn được bắt lấy cánh tay.
Cô nhíu mày, tức giận dùng sức hất ra.
“Nguyễn Nam Tô!” Chu Thần Diệp áp cả người cô lên cánh cửa, nhìn xoáy vào mặt cô với ánh mắt cay nghiệt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi là người chết sao? Em xem tôi là người chết sao?”
Nguyễn Nam Tô ngước mắt lên, thản nhiên nhìn thẳng vào anh ta. Ánh mắt này thật sự rất nhạt nhẽo, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Sau khi im lặng hồi lâu, cô dùng một giọng điệu không buồn không giận nói: “Nếu không thì sao? Anh Chu từng quấy rối tôi, bây giờ còn chơi cả trò theo dõi tôi, thử hỏi một người như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể tạo thành uy hiếp đối với tôi, tôi nên đối mặt như thế nào đây?”
Chu Thần Diệp bị cô làm cho tức điên, sắc mặt càng trở nên khó coi.
“Em cảm thấy tôi không thể làm gì em đúng không?” Trong mắt anh ta là sự lạnh lẽo mà đến cả mặt trời cũng không thể hòa tan, “Xí nghiệp Nguyễn thị đã được cứu nên em cho rằng tôi không thể làm gì em, đúng không?”
------oOo------
/141
|