Hai mắt Nguyễn Nam Tô đỏ ngầu: “Đến cả thủ đoạn hèn hạ này mà anh cũng dùng tới, thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm đấy.”
Phải, ghê tởm.
Cô không chỉ thất vọng và tức giận với anh ta mà còn thấy hết sức ghê tởm.
Phải mù quáng đến mức nào mới yêu một người như vậy chứ?
Chu Thần Diệp cũng không thèm để ý đến lời mắng chửi của cô, anh ta hít một hơi thuốc, giọng nói khàn khàn vì khói: “Tôi chỉ cho em thời gian ba ngày, Tô Tô, trong ba ngày này em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nếu em không đồng ý, bố em…”
Những lời sau đó anh ta không nói ra.
Dù sao mục đích uy hiếp đã đạt được, nói hay không nói ra cũng chẳng có gì khác nhau.
Hai ngày sau, Nguyễn Nam Tô không nhận được điện thoại của Chu Thần Diệp nữa.
Anh ta thuê vệ sĩ canh giữ trước cửa nhà, khiến cô dù muốn đi cũng khó lòng trốn thoát.
Đến ngày thứ ba, Khương Lan Chi lại gọi điện thoại như đòi mạng.
Lần này không còn liên quan đến công ty nữa mà là chuyện bố cô Nguyễn Nghiệp Thành bị kích thích dẫn đến tình trạng huyết khối tĩnh mạch não*, bọn họ còn chưa kịp đi bệnh viện thì đã bị quản thúc tại gia.
(*huyết khối tĩnh mạch não: là tình trạng tĩnh mạch não và xoang tĩnh mạch não bị tổn thương do hình thành cục máu đông, hay còn gọi là huyết khối. Huyết khối tĩnh mạch não có thể gây tắc nghẽn, ứ máu trong tĩnh mạch não và dẫn đến xuất huyết mạch máu não, sưng não và có thể gây ra đột quỵ – nguồn: Google.)
Cùng một chiêu thức.
Buổi tối, Chu Thần Diệp trở về nhà.
Hôm nay là thời hạn cuối cùng anh ta đưa ra cho cô, nếu cô vẫn từ chối ký tên thì không chỉ doanh nghiệp Nguyễn Thị không giữ được, mà đến cả tính mạng của Nguyễn Nghiệp Thành cũng có thể gặp nguy hiểm.
Tắm rửa xong, anh ta trở lại phòng ngủ, chậm rãi đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống người nằm ở trên giường.
“Ngày cuối cùng rồi, suy nghĩ kỹ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô, tràn ngập sự tàn nhẫn ngạo mạn.
Nguyễn Nam Tô mím môi, trầm mặc hồi lâu mới từ từ cất tiếng: “Tôi có thể đồng ý với anh, anh… buông tha cho người nhà của tôi đi.”
Chu Thần Diệp khẽ gật đầu, thoải mái đồng ý: “Có thể.”
“Còn thêm một điều kiện.”
“Em nói đi.”
“Chúng ta ly hôn.” Nguyễn Nam Tô mở tủ đầu giường, lại đưa bản thỏa thuận ly hôn tới trước mặt anh ta, “Anh buông tha cho bố tôi và doanh nghiệp Nguyễn Thị, tôi cứu Tống Ôn Ngưng, sau khi chuyện kết thúc chúng ta từ biệt, không ai quấy rấy đến ai nữa.”
Chu Thần Diệp nhíu mày: “Em không cần tôi bồi thường cho em sao?”
Cô lắc đầu: “Không cần.”
Nhà họ Nguyễn kinh doanh một công ty nhỏ, tuy quy mô không lớn lắm nhưng cũng đủ để cô không phải lo cơm ăn áo mặc. Hiện giờ mong muốn lớn nhất của cô là phủi sạch quan hệ với anh ta, sự bồi thường của anh ta đối với cô chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Chu Thần Diệp cầm lấy đơn ly hôn, do dự hồi lâu mới ký tên mình lên đó.
Khi nét bút cuối cùng rơi xuống, không hiểu sao anh ta lại cảm giác được một nỗi đau vu vơ như trái tim bị xé toạc.
Nhưng tính mạng của Tống Ôn Ngưng đang gặp nguy hiểm, anh ta cũng không rảnh nghĩ xem nỗi đau vô cớ này đến từ đâu.
Chờ anh ta ký xong, Nguyễn Nam Tô lại đưa ra yêu cầu cao hơn: “Bây giờ, anh hãy gọi điện thoại cho người của anh, bảo họ đưa bố tôi đến bệnh viện ngay lập tức. Ngoài ra, không được động tay với Nguyễn thị nữa.”
Chu Thần Diệp làm theo từng lời cô nói.
Đợi anh ta sắp xếp xong mọi chuyện, cô mới ký tên mình vào bản thỏa thuận kia của anh ta.
Mục đích đã đạt được, Chu Thần Diệp cũng không có lý do gì tiếp tục giam lỏng cô nữa. Chờ anh ta ra lệnh giải tán vệ sĩ, Nguyễn Nam Tô lập tức chạy đến bệnh viện.
Nguyễn Nghiệp Thành do cứu chữa không kịp nên đã rơi vào hôn mê, Khương Lan Chi túc trực trước giường, sắc mặt hốc hác chưa từng có.
Đầu sỏ gây ra chuyện ở công ty là Chu Thần Diệp, cho nên trong lòng bà ta có oán hận rất lớn với Nguyễn Nam Tô, nhưng hiện tại Nguyễn Nghiệp Thành đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, bà ta cũng không còn sức lực để chì chiết cô nữa.
Thấy Nguyễn Nam Tô tới, bà ta chỉ cất giọng hờ hững nói: “Tới rồi à.”
Phải, ghê tởm.
Cô không chỉ thất vọng và tức giận với anh ta mà còn thấy hết sức ghê tởm.
Phải mù quáng đến mức nào mới yêu một người như vậy chứ?
Chu Thần Diệp cũng không thèm để ý đến lời mắng chửi của cô, anh ta hít một hơi thuốc, giọng nói khàn khàn vì khói: “Tôi chỉ cho em thời gian ba ngày, Tô Tô, trong ba ngày này em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nếu em không đồng ý, bố em…”
Những lời sau đó anh ta không nói ra.
Dù sao mục đích uy hiếp đã đạt được, nói hay không nói ra cũng chẳng có gì khác nhau.
Hai ngày sau, Nguyễn Nam Tô không nhận được điện thoại của Chu Thần Diệp nữa.
Anh ta thuê vệ sĩ canh giữ trước cửa nhà, khiến cô dù muốn đi cũng khó lòng trốn thoát.
Đến ngày thứ ba, Khương Lan Chi lại gọi điện thoại như đòi mạng.
Lần này không còn liên quan đến công ty nữa mà là chuyện bố cô Nguyễn Nghiệp Thành bị kích thích dẫn đến tình trạng huyết khối tĩnh mạch não*, bọn họ còn chưa kịp đi bệnh viện thì đã bị quản thúc tại gia.
(*huyết khối tĩnh mạch não: là tình trạng tĩnh mạch não và xoang tĩnh mạch não bị tổn thương do hình thành cục máu đông, hay còn gọi là huyết khối. Huyết khối tĩnh mạch não có thể gây tắc nghẽn, ứ máu trong tĩnh mạch não và dẫn đến xuất huyết mạch máu não, sưng não và có thể gây ra đột quỵ – nguồn: Google.)
Cùng một chiêu thức.
Buổi tối, Chu Thần Diệp trở về nhà.
Hôm nay là thời hạn cuối cùng anh ta đưa ra cho cô, nếu cô vẫn từ chối ký tên thì không chỉ doanh nghiệp Nguyễn Thị không giữ được, mà đến cả tính mạng của Nguyễn Nghiệp Thành cũng có thể gặp nguy hiểm.
Tắm rửa xong, anh ta trở lại phòng ngủ, chậm rãi đi tới trước giường, từ trên cao nhìn xuống người nằm ở trên giường.
“Ngày cuối cùng rồi, suy nghĩ kỹ chưa?”
Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô, tràn ngập sự tàn nhẫn ngạo mạn.
Nguyễn Nam Tô mím môi, trầm mặc hồi lâu mới từ từ cất tiếng: “Tôi có thể đồng ý với anh, anh… buông tha cho người nhà của tôi đi.”
Chu Thần Diệp khẽ gật đầu, thoải mái đồng ý: “Có thể.”
“Còn thêm một điều kiện.”
“Em nói đi.”
“Chúng ta ly hôn.” Nguyễn Nam Tô mở tủ đầu giường, lại đưa bản thỏa thuận ly hôn tới trước mặt anh ta, “Anh buông tha cho bố tôi và doanh nghiệp Nguyễn Thị, tôi cứu Tống Ôn Ngưng, sau khi chuyện kết thúc chúng ta từ biệt, không ai quấy rấy đến ai nữa.”
Chu Thần Diệp nhíu mày: “Em không cần tôi bồi thường cho em sao?”
Cô lắc đầu: “Không cần.”
Nhà họ Nguyễn kinh doanh một công ty nhỏ, tuy quy mô không lớn lắm nhưng cũng đủ để cô không phải lo cơm ăn áo mặc. Hiện giờ mong muốn lớn nhất của cô là phủi sạch quan hệ với anh ta, sự bồi thường của anh ta đối với cô chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Chu Thần Diệp cầm lấy đơn ly hôn, do dự hồi lâu mới ký tên mình lên đó.
Khi nét bút cuối cùng rơi xuống, không hiểu sao anh ta lại cảm giác được một nỗi đau vu vơ như trái tim bị xé toạc.
Nhưng tính mạng của Tống Ôn Ngưng đang gặp nguy hiểm, anh ta cũng không rảnh nghĩ xem nỗi đau vô cớ này đến từ đâu.
Chờ anh ta ký xong, Nguyễn Nam Tô lại đưa ra yêu cầu cao hơn: “Bây giờ, anh hãy gọi điện thoại cho người của anh, bảo họ đưa bố tôi đến bệnh viện ngay lập tức. Ngoài ra, không được động tay với Nguyễn thị nữa.”
Chu Thần Diệp làm theo từng lời cô nói.
Đợi anh ta sắp xếp xong mọi chuyện, cô mới ký tên mình vào bản thỏa thuận kia của anh ta.
Mục đích đã đạt được, Chu Thần Diệp cũng không có lý do gì tiếp tục giam lỏng cô nữa. Chờ anh ta ra lệnh giải tán vệ sĩ, Nguyễn Nam Tô lập tức chạy đến bệnh viện.
Nguyễn Nghiệp Thành do cứu chữa không kịp nên đã rơi vào hôn mê, Khương Lan Chi túc trực trước giường, sắc mặt hốc hác chưa từng có.
Đầu sỏ gây ra chuyện ở công ty là Chu Thần Diệp, cho nên trong lòng bà ta có oán hận rất lớn với Nguyễn Nam Tô, nhưng hiện tại Nguyễn Nghiệp Thành đang nằm bất tỉnh trên giường bệnh, bà ta cũng không còn sức lực để chì chiết cô nữa.
Thấy Nguyễn Nam Tô tới, bà ta chỉ cất giọng hờ hững nói: “Tới rồi à.”
/141
|