Đây là cảm giác Chu Thần Diệp chưa từng cho cô trải nghiệm qua.
Đầu lưỡi Tưởng Chính Trì xoay quanh cuống hoa, thỉnh thoảng lại mút nhẹ.
Khoái cảm kịch liệt lan tràn theo đầu lưỡi anh, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt Nguyễn Nam Tô, dây thần kinh dưới đùi co giật đến đau nhức.
Cơ thể cô căng ra, hai chân bị anh banh rộng đến mức tối đa, nhụy hoa được nước bọt thấm ướt dần cứng lên, ẩm ướt sáng bóng, phóng thích sự cám dỗ vô tận.
“Không...đừng....a...ưm...” Giọng điệu xin tha của cô quá mức quyến rũ, nghe giống như ‘đã nghiện còn ngại’, khoái cảm mãnh liệt cũng dồn dập nối tiếp nhau, hệt như thủy triều cuồng nộ.
“Em...thật sự... không...không được nữa....a...”
Nguyễn Nam Tô há miệng thở dốc, cảm thấy oxy trong lồng ngực gần như bị nhịp tim kịch liệt đè ép cạn kiệt.
Tưởng Chính Trì ngẩng đầu khỏi hai chân cô, nhưng bàn tay vẫn không buông ra. Anh lười biếng nheo mắt: “Sao lại không được nữa, không phải rất thoải mái sao?”
Nếu không thoải mái thì nước cũng sẽ không chảy nhiều như vậy.
Nghe anh nói như thế, Nguyễn Nam Tô vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức không tìm được lời nào để phản bác.
Tầm mắt Tưởng Chính Trì lại dừng giữa hai chân cô, chợt thấy nhụy hoa đỏ hỏn kia hình như lại lớn hơn một chút sau khi bị anh liếm mút, ló đầu lộ ra ngoài không khí.
Hai cánh hoa hồng hào mềm mại cũng lật ra ngoài, trên mặt hoa ướt sũng vì dính mật, thỉnh thoảng còn run rẩy.
Tấm ga trải giường dưới người cũng đã ướt một mảng lớn, có vết nước rất rõ ràng.
Anh rút một tay ra xoa nhẹ khu vực giữa hai chân cô, lúc đầu ngón tay chạm đến nhụy hoa nhạy cảm, anh lại nghe thấy một tiếng rên rỉ khàn khàn phát ra từ miệng cô: “Ưm——”
Nguyễn Nam Tô khó chịu nâng eo lên, cơ thể cong lại thành hình vòng cung, bộ ngực đầy đặn cũng vì thế mà ưỡn lên cao, sưng to đến mức tối đa.
Hai bầu ngực không ngừng nhảy nhót theo nhịp run của cô, tựa như đang mời gọi người ta tiến tới và nếm thử.
Sự chú ý của Tưởng Chính Trì đều đổ dồn vào cảnh xuân giữa đùi cô, không rảnh để ý đến bộ ngực của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư non nớt của cô một lúc lâu.
Nguyễn Nam Tô chảy nước càng lúc càng nhiều, cơ thể cũng bị cảm giác trống rỗng tra tấn tới cực điểm, khó chịu xoay tới xoay lui trên giường.
Ngay khi sắp chịu hết nổi loại cảm giác trống rỗng này muốn thúc giục anh thực hiện bước tiếp theo, cô bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên.
Là di động của Tưởng Chính Trì.
Anh khó chịu cau mày, theo tiếng nhìn qua. Âm thanh phát ra từ túi quần anh vừa cởi, cách một lớp vải vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng trên màn hình.
Anh vốn không muốn để ý tới, nhưng điện thoại cứ reo mãi không ngừng. Sau khi cuộc gọi đầu tiên tự động cúp máy, cuộc gọi thứ hai lại tiếp tục vang lên. Tựa như anh mà không nhận máy thì đối phương sẽ không bỏ cuộc.
Sự kích thích mạnh mẽ tạm dừng, tấm lưng cong lên của Nguyễn Nam Tô cũng từ từ hạ xuống. Cô khàn giọng nhắc nhở anh: “Điện thoại...”
Tưởng Chính Trì thò tay cầm quần qua, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Khi nhìn thấy dãy số nhấp nháy trên màn hình, đôi mày vốn vì không vui mà nhăn lại càng nhíu chặt hơn.
Nguyễn Nam Tô nhạy bén nhận ra sắc mặt anh thay đổi, cô không nhìn ra được vui hay giận, nhưng miễn cưỡng cũng có thể phân biệt được đó không phải là vui mừng.
“Là.... Ai vậy?” Cô thấp giọng hỏi, giọng nói vẫn chưa thoát khỏi sự sảng khoái còn mang theo chút nũng nịu.
“Một người bạn.” Tưởng Chính Trì thuận miệng trả lời, vừa nói vừa định bấm vào nút ngắt máy màu đỏ trên màn hình.
Nhưng trước khi đầu ngón tay chạm vào màn hình, anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Người đàn ông không cúp điện thoại mà lại ấn vào nút nghe màu xanh lá cây.
Đầu lưỡi Tưởng Chính Trì xoay quanh cuống hoa, thỉnh thoảng lại mút nhẹ.
Khoái cảm kịch liệt lan tràn theo đầu lưỡi anh, nước mắt không ngừng chảy ra từ khóe mắt Nguyễn Nam Tô, dây thần kinh dưới đùi co giật đến đau nhức.
Cơ thể cô căng ra, hai chân bị anh banh rộng đến mức tối đa, nhụy hoa được nước bọt thấm ướt dần cứng lên, ẩm ướt sáng bóng, phóng thích sự cám dỗ vô tận.
“Không...đừng....a...ưm...” Giọng điệu xin tha của cô quá mức quyến rũ, nghe giống như ‘đã nghiện còn ngại’, khoái cảm mãnh liệt cũng dồn dập nối tiếp nhau, hệt như thủy triều cuồng nộ.
“Em...thật sự... không...không được nữa....a...”
Nguyễn Nam Tô há miệng thở dốc, cảm thấy oxy trong lồng ngực gần như bị nhịp tim kịch liệt đè ép cạn kiệt.
Tưởng Chính Trì ngẩng đầu khỏi hai chân cô, nhưng bàn tay vẫn không buông ra. Anh lười biếng nheo mắt: “Sao lại không được nữa, không phải rất thoải mái sao?”
Nếu không thoải mái thì nước cũng sẽ không chảy nhiều như vậy.
Nghe anh nói như thế, Nguyễn Nam Tô vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức không tìm được lời nào để phản bác.
Tầm mắt Tưởng Chính Trì lại dừng giữa hai chân cô, chợt thấy nhụy hoa đỏ hỏn kia hình như lại lớn hơn một chút sau khi bị anh liếm mút, ló đầu lộ ra ngoài không khí.
Hai cánh hoa hồng hào mềm mại cũng lật ra ngoài, trên mặt hoa ướt sũng vì dính mật, thỉnh thoảng còn run rẩy.
Tấm ga trải giường dưới người cũng đã ướt một mảng lớn, có vết nước rất rõ ràng.
Anh rút một tay ra xoa nhẹ khu vực giữa hai chân cô, lúc đầu ngón tay chạm đến nhụy hoa nhạy cảm, anh lại nghe thấy một tiếng rên rỉ khàn khàn phát ra từ miệng cô: “Ưm——”
Nguyễn Nam Tô khó chịu nâng eo lên, cơ thể cong lại thành hình vòng cung, bộ ngực đầy đặn cũng vì thế mà ưỡn lên cao, sưng to đến mức tối đa.
Hai bầu ngực không ngừng nhảy nhót theo nhịp run của cô, tựa như đang mời gọi người ta tiến tới và nếm thử.
Sự chú ý của Tưởng Chính Trì đều đổ dồn vào cảnh xuân giữa đùi cô, không rảnh để ý đến bộ ngực của cô, chỉ nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư non nớt của cô một lúc lâu.
Nguyễn Nam Tô chảy nước càng lúc càng nhiều, cơ thể cũng bị cảm giác trống rỗng tra tấn tới cực điểm, khó chịu xoay tới xoay lui trên giường.
Ngay khi sắp chịu hết nổi loại cảm giác trống rỗng này muốn thúc giục anh thực hiện bước tiếp theo, cô bỗng nghe thấy tiếng chuông điện thoại không đúng lúc vang lên.
Là di động của Tưởng Chính Trì.
Anh khó chịu cau mày, theo tiếng nhìn qua. Âm thanh phát ra từ túi quần anh vừa cởi, cách một lớp vải vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng trên màn hình.
Anh vốn không muốn để ý tới, nhưng điện thoại cứ reo mãi không ngừng. Sau khi cuộc gọi đầu tiên tự động cúp máy, cuộc gọi thứ hai lại tiếp tục vang lên. Tựa như anh mà không nhận máy thì đối phương sẽ không bỏ cuộc.
Sự kích thích mạnh mẽ tạm dừng, tấm lưng cong lên của Nguyễn Nam Tô cũng từ từ hạ xuống. Cô khàn giọng nhắc nhở anh: “Điện thoại...”
Tưởng Chính Trì thò tay cầm quần qua, lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Khi nhìn thấy dãy số nhấp nháy trên màn hình, đôi mày vốn vì không vui mà nhăn lại càng nhíu chặt hơn.
Nguyễn Nam Tô nhạy bén nhận ra sắc mặt anh thay đổi, cô không nhìn ra được vui hay giận, nhưng miễn cưỡng cũng có thể phân biệt được đó không phải là vui mừng.
“Là.... Ai vậy?” Cô thấp giọng hỏi, giọng nói vẫn chưa thoát khỏi sự sảng khoái còn mang theo chút nũng nịu.
“Một người bạn.” Tưởng Chính Trì thuận miệng trả lời, vừa nói vừa định bấm vào nút ngắt máy màu đỏ trên màn hình.
Nhưng trước khi đầu ngón tay chạm vào màn hình, anh lại đột nhiên thay đổi chủ ý.
Người đàn ông không cúp điện thoại mà lại ấn vào nút nghe màu xanh lá cây.
/141
|