Vậy nên anh đã nói chuyện này với Nguyễn Nam Tô, dùng điều này để chứng minh mình không có gì phải lo lắng.
Nguyễn Nam Tô trầm mặc hồi lâu, cũng trong lúc đó, Tưởng Chính Trì nghe thấy trong lòng mình có một giọng nói đang hò hét: Đừng ra ngoài! Đừng ra ngoài!
Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, cô giữ im lặng đến cuối cùng rồi thản nhiên trả lời mấy chữ: “Vậy hai người chờ em một lát.”
Lông mày Tưởng Chính Trì giật giật. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, luôn giữ thái độ bình tĩnh: “Bên ngoài gió lớn, lúc ra ngoài em nhớ mặc thêm áo khoác nhé.”
Nguyễn Nam Tô đáp lại một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Chu Thần Diệp tiến về phía trước vài bước, trên mặt mang theo ý cười khác với lúc nãy.
Việc Nguyễn Nam Tô đồng ý gặp mặt đã khiến anh ta có thêm chút tự tin.
Vẻ mặt Tưởng Chính Trì vẫn không hề thay đổi, từ nhỏ anh đã quen với việc kìm nén cảm xúc, cho dù ngọn núi có sụp đổ trước mặt anh thì anh vẫn thong dong như thường.
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, nhìn thẳng vào nhau, người thì thản nhiên, người thì trịch thượng.
Chu Thần Diệp dùng ngón tay phải vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái, như đang cố ý khoe khoang điều gì đó: “Ba tháng qua làm phiền cậu chăm sóc Tô Tô rồi.”
Anh ta không đề cập tới những gì mình nghe được trong điện thoại, cũng biết rõ hiện tại không phải lúc tính toán những thứ đó.
Điều quan trọng nhất bây giờ là đưa Nguyễn Nam Tô về Đông Thành.
Và câu nói này tựa như chắc chắn rằng cô sẽ cùng mình rời đi.
Thật ra Tưởng Chính Trì cũng có thể đoán được sự tự tin của anh ta bắt nguồn từ đâu, dù sao giữa bọn họ đã có cơ sở tình cảm hai năm.
Không phải hai ngày, cũng không phải hai tháng, là hai năm xuân hạ thu đông ngày đêm luân phiên.
Khi đó Nguyễn Nam Tô thích anh ta và quan tâm anh thế nào mọi người đều nhìn thấy, bao gồm cả anh lúc đó là một người ngoài cuộc.
Tưởng Chính Trì cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc mơ hồ dưới đáy mắt.
“Tô Tô bây giờ là bạn gái của tôi, tôi chăm sóc cô ấy là việc nên làm, không hề phiền toái.” Anh trả lời anh ta, trên môi nở nụ cười ôn hòa.
Gió càng lúc càng thổi mạnh, nhiệt độ ngày xuân ở đây không ổn định, cái lạnh ập thẳng vào người.
Chu Thần Diệp lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, rút một điếu rồi châm lửa.
Lúc ngón tay ấn bật lửa, dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự run rẩy của anh ta.
Anh ta cúi xuống nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, cảm xúc trong mắt sâu không lường được, nhưng sắc mặt lại u ám đến mức dường như có thể vắt ra nước.
Một lát sau, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân.
Hai người đàn ông gần như đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo tiếng bước chân đó.
Nguyễn Nam Tô không mặc áo khoác, cũng không thay quần áo, chỉ mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài.
Cô vừa mới tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm lộ ra vẻ thanh thuần trong trẻo, thoạt nhìn giống như một đóa hoa sắp nở, mỏng manh yếu đuối khiến người ta muốn yêu thương.
Mỏng manh yếu đuối?
Lúc Chu Thần Diệp nghĩ đến từ này, trong lòng chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Không, cô không yếu đuối một chút nào. Trong xương cốt của cô là sự cứng cỏi và bướng bỉnh không ai bì được.
Tưởng Chính Trì thấy cô đi ra như vậy thì sợ cô lạnh, anh vội vàng cởi áo khoác trên người ra khoác lên vai cô: “Không phải anh đã bảo em mặc thêm áo khoác rồi sao? Cứ thế ra ngoài không sợ bị cảm lạnh à?”
“Không sao, bên ngoài cũng không lạnh lắm.”
“Vậy cũng không được, sau này không được như vậy nữa.”
Nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nhận ra trong giọng nói ôn hòa của người đàn ông lẫn chút cường thế, anh vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trong lòng bàn tay mình xoa nhẹ.
Nguyễn Nam Tô cười nói một tiếng được, cũng không giãy ra.
Nguyễn Nam Tô trầm mặc hồi lâu, cũng trong lúc đó, Tưởng Chính Trì nghe thấy trong lòng mình có một giọng nói đang hò hét: Đừng ra ngoài! Đừng ra ngoài!
Nhưng mọi chuyện lại không như mong muốn, cô giữ im lặng đến cuối cùng rồi thản nhiên trả lời mấy chữ: “Vậy hai người chờ em một lát.”
Lông mày Tưởng Chính Trì giật giật. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, luôn giữ thái độ bình tĩnh: “Bên ngoài gió lớn, lúc ra ngoài em nhớ mặc thêm áo khoác nhé.”
Nguyễn Nam Tô đáp lại một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Chu Thần Diệp tiến về phía trước vài bước, trên mặt mang theo ý cười khác với lúc nãy.
Việc Nguyễn Nam Tô đồng ý gặp mặt đã khiến anh ta có thêm chút tự tin.
Vẻ mặt Tưởng Chính Trì vẫn không hề thay đổi, từ nhỏ anh đã quen với việc kìm nén cảm xúc, cho dù ngọn núi có sụp đổ trước mặt anh thì anh vẫn thong dong như thường.
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, nhìn thẳng vào nhau, người thì thản nhiên, người thì trịch thượng.
Chu Thần Diệp dùng ngón tay phải vuốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út tay trái, như đang cố ý khoe khoang điều gì đó: “Ba tháng qua làm phiền cậu chăm sóc Tô Tô rồi.”
Anh ta không đề cập tới những gì mình nghe được trong điện thoại, cũng biết rõ hiện tại không phải lúc tính toán những thứ đó.
Điều quan trọng nhất bây giờ là đưa Nguyễn Nam Tô về Đông Thành.
Và câu nói này tựa như chắc chắn rằng cô sẽ cùng mình rời đi.
Thật ra Tưởng Chính Trì cũng có thể đoán được sự tự tin của anh ta bắt nguồn từ đâu, dù sao giữa bọn họ đã có cơ sở tình cảm hai năm.
Không phải hai ngày, cũng không phải hai tháng, là hai năm xuân hạ thu đông ngày đêm luân phiên.
Khi đó Nguyễn Nam Tô thích anh ta và quan tâm anh thế nào mọi người đều nhìn thấy, bao gồm cả anh lúc đó là một người ngoài cuộc.
Tưởng Chính Trì cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc mơ hồ dưới đáy mắt.
“Tô Tô bây giờ là bạn gái của tôi, tôi chăm sóc cô ấy là việc nên làm, không hề phiền toái.” Anh trả lời anh ta, trên môi nở nụ cười ôn hòa.
Gió càng lúc càng thổi mạnh, nhiệt độ ngày xuân ở đây không ổn định, cái lạnh ập thẳng vào người.
Chu Thần Diệp lấy hộp thuốc lá từ trong túi quần ra, rút một điếu rồi châm lửa.
Lúc ngón tay ấn bật lửa, dùng mắt thường cũng có thể thấy được sự run rẩy của anh ta.
Anh ta cúi xuống nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, cảm xúc trong mắt sâu không lường được, nhưng sắc mặt lại u ám đến mức dường như có thể vắt ra nước.
Một lát sau, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân.
Hai người đàn ông gần như đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo tiếng bước chân đó.
Nguyễn Nam Tô không mặc áo khoác, cũng không thay quần áo, chỉ mặc bộ đồ ngủ đi ra ngoài.
Cô vừa mới tỉnh dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm lộ ra vẻ thanh thuần trong trẻo, thoạt nhìn giống như một đóa hoa sắp nở, mỏng manh yếu đuối khiến người ta muốn yêu thương.
Mỏng manh yếu đuối?
Lúc Chu Thần Diệp nghĩ đến từ này, trong lòng chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Không, cô không yếu đuối một chút nào. Trong xương cốt của cô là sự cứng cỏi và bướng bỉnh không ai bì được.
Tưởng Chính Trì thấy cô đi ra như vậy thì sợ cô lạnh, anh vội vàng cởi áo khoác trên người ra khoác lên vai cô: “Không phải anh đã bảo em mặc thêm áo khoác rồi sao? Cứ thế ra ngoài không sợ bị cảm lạnh à?”
“Không sao, bên ngoài cũng không lạnh lắm.”
“Vậy cũng không được, sau này không được như vậy nữa.”
Nếu cẩn thận lắng nghe, có thể nhận ra trong giọng nói ôn hòa của người đàn ông lẫn chút cường thế, anh vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt trong lòng bàn tay mình xoa nhẹ.
Nguyễn Nam Tô cười nói một tiếng được, cũng không giãy ra.
/141
|