Hành động của cô có thể nói là mạnh bạo nhưng nói thật trong lòng cô không khỏi nổi nên chút khó xử…Nhà hàng này vốn là của bố Kenbun nếu giờ mà bắt gặp anh ấy thì…Điều Zami lo ngại chính là Kenbun xưng hô quá mức thân mật với cô sẽ khiến máu ghen trong người Tiron trực trào mất…Đúng là riêng với Tiron…không thể trêu đùa được!!!Cả hôm trước cô cùng Kenbun cũng không được tốt cho lắm nên giờ gặp anh ở đây lại càng làm cô thêm khó xử…
Bước chân cô đột ngột khựng lại,Tiron thấy thế liền nhíu mày,anh nhanh chóng đã bắt được vẻ e dè hiếm có của cô,khóe môi bất giác nở nụ cười cúi đầu thấp xuống nhìn cô:”Sao vậy?Đừng nói là em không có đủ tiền để vào nhà hàng này ăn đấy chứ?Yên tâm,hôm nay anh sẽ trả,không cần lo nghĩ nhiều”.
Zami nhất thời ngẩn người sau đó bất ngờ lắc đầu cười khổ một tiếng…Cái gì mà không mang đủ tiền chả chứ???Nhà hàng này phải nói là cô đã đi rất nhiều…nhiều ơi là nhiều…nhiều đến phát ngán,ngày trước cô vẫn ung dung thản nhiên đi vào ăn uống bình thường.Nhưng giờ lại biết nhà hàng này của bố Kenbun khiến cô có chút không quen lại thêm người con trai bên cạnh nữa thì thật mệt mỏi nếu hai người chạm mặt nhau…
À!!!Đúng rồi…cô sao lại quên được nhỉ…Kenbun chẳng phải là không thích ăn bên ngoài sao?Chính anh là người chủ động thiết kế một phòng riêng biệt để mình cùng bạn bè có không gian riêng tư với nhau…vậy thì dù anh có ăn ở đây cũng khó mà gặp cô được!!!
Nghĩ đến đây tâm tư cô thoải mái hẳn lên,bước chân cũng tự tin nhiều.Tiron vẫn ngu ngơ nghĩ rằng cô vì lo nghĩ chuyện tiền nong mà lo lắng…
Zami nhất thời ngẩn người sau đó bất ngờ lắc đầu cười khổ một tiếng…Cái gì mà không mang đủ tiền chả chứ???Nhà hàng này phải nói là cô đã đi rất nhiều…nhiều ơi là nhiều…nhiều đến phát ngán,ngày trước cô vẫn ung dung thản nhiên đi vào ăn uống bình thường.Nhưng giờ lại biết nhà hàng này của bố Kenbun khiến cô có chút không quen lại thêm người con trai bên cạnh nữa thì thật mệt mỏi nếu hai người chạm mặt nhau…
“Anh làm cái gì vậy?Bỏ tay ra”_Zami bất mãn khi nhận thấy bàn mình đang là tâm điểm chú ý của mọi người.Chàng trai mặc một chiếc quần jeans bò hàng hiệu,bên trên là chiếc áo sơ mi kẻ sọc sắn tay áo lên tới khửu không cài cúc lộ chiếc áo trắng mỏng bên trong,thực có sức hấp dẫn người ta,tuy giản dị nhưng không kém phần năng động.Người con gái kia từ lúc bước vào nhà hàng đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn ở đây vì cô sở hữu một khuôn mặt đẹp mê người nhưng lại có cảm giác lạnh lùng khó gần,trên người cũng chỉ đơn giản áo thun rộng cá tính cùng quần jeans đen(Trước khi tới nhà hàng này Zami và Tiron đã về nhà thay quần áo sau đó Tiron tới đón Zami đi ăn”.Ai nhìn cũng nghĩ rằng hai người đang tình tứ với nhau...mỗi người cầm một đầu và quyển menu chính là cầu nối cho hai người…”nắm tay gián tiếp qua quyển menu” câu này có vẻ hơi kì quái rồi…
Tiron ngược lại thản nhiên đặt quyển thực đơn cô còn cầm trong tay xuống bàn,bàn tay thon dài tao nhã chỉ qua từng món rồi lật qua lật lại miệng thao thao bất tuyệt giảng dạy:”Em chưa đến đây ăn bao giờ ít ra cũng phải để anh giới thiệu qua một chút đã chứ.Món cay bên này nhưng đối với con gái thì không nên ăn quá nhiều nếu ăn nhiều quá sẽ nổi mụn nóng trong người không tốt chút nào”_Anh tiếp tục giở sang trang khác miệng lại không ngừng:”Món này là…món này…không nên ăn…món này rất bổ cho con gái…món này đẹp da…món này chỉ dành cho con trai…món…”.
“Tiron…”_Zami tuyệt không có sức chịu đựng hơn liền phải ngăn chặn cái miệng chẳng khác nào cái miệng của chuyên gia dinh dưỡng quốc tế…Ánh mắt mọi người đồ dồn về đây quả là nhiều hơn trước còn nữa…cô gái phục vụ đứng bên cạnh cầm quyển sổ ghi chép đã đứng tại đây không biết mấy phút kiên nhẫn chờ cô chọn món rồi…Cô thực không biết anh mời cô đến đây là để ăn hay làm cho bẽ mặt nữa…
“Hả…”_Tiron ngược lại thản nhiên ngáo ngơ trả lời,anh có vẻ như không phát hiện mình là tâm điểm chú ý của mọi người căn bản anh không có quan tâm xung quanh có những ai vì trong mắt anh giờ chỉ còn hình ảnh của cô.Nhưng sao trong con mắt lạnh lùng dễ thương đối với anh nó lại bừng bừng lửa cháy thế kia?Anh thực sự rất tò mò…
Zami ngược lại cố che dấu sự nóng dần quay sang nhìn cô phục vụ mắt trợn tròn miệng há hốc…Cô hoàn toàn hiểu kiệt tác này là của Tiron gây ra,cô gái này ngạc nhiên cũng là điều đương nhiên vì đây chính là cô gái đã phục vụ hôm cô cùng Kenbun ăn,giờ lại nghe một chàng trai khác nói Zami chưa đến đây ăn bao giờ thì thực sự là vô lí…Hơn thế từ lúc cô bước vào nhà hàng này đã thấy cô gái này cứ chăm chú nhìn mình không chớp mắt đủ hiểu khuôn mặt cô đối với cô gái đó không thể quên nhanh vậy được.
“Cho tôi món này…món này…một bát súp…một chai rượu vang Pháp”_Zami mạnh tay giựt lại quyển menu đưa ra trước mặt cô phục vụ tay chỉ miệng nói phối hợp với nhau thật ăn nhập!!!
Sau khi cô gái phục vụ đi xa,Zami mới nghiến răng nghiến lợi,bắn ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng hướng tới Tiron miệng phun ra âm hàn vốn có:”Sở thích của anh hình như là làm bẽ mặt em”.
“Đâu có!!!Ai nào dám”_Tiron cười cười tự nhiên mà không ngửi thấy mùi nguy hiểm đang ngập tràn…
“Anh nhìn mặt em ngu lắm sao mà cần anh giảng dạy tỉ mỉ như vậy”_Zami.
“Anh đương nhiên biết em thông minh nhưng em mới vào ăn ở nhà hàng này đương nhiên phải cần giới thiệu qua rồi”_Tiron.
“Thế à”_Zami nhếch môi một cái,nói chuyện với gã này thà nói với bao tải đựng cát còn hơn…
Sau khi phục vụ bưng đồ ăn lên,Zami không khách khí mà thoải mái ăn,tốc độ tuy có nhanh nhẹn vội vàng nhưng cử chỉ gắp thức ăn này thức ăn kia lại vô cùng tao nhã khiến người ta nhìn cô ăn thôi cũng đã no rồi…
“Ăn từ từ thôi,em đói đến thế sao”_Tiron nhìn cô ăn mà không khỏi phì cười,đưa cốc nước qua bên cô.
“Anh cũng nên ăn đi đừng nhìn chăm chú em làm gì”_Zami không ngẩng đầu lên,với cốc nước anh đưa uống một ngụm lại ăn tiếp.Cô vội vàng ăn thế này đương nhiên không phải vấn đề làm no bao tử căn bản là vì cô có thói quen khi tức giận sẽ ăn thật nhiều,nhiều thật nhiều cho bõ tức…Thói quen này của cô người biết cũng chỉ có hai người trên đời này mà thôi…
“Anh nhìn em ăn ngon lành thế này cũng đã no rồi”_Tiron cười nhẹ,chống tay lên bàn chăm chú nhìn cô,bát đũa vẫn ở nguyên vị trí cũ chưa đụng vào…
“Ăn hay chia tay”_4 từ ngắn gọn từ miệng Zami phun ra nhưng lại có sức mạnh điên cuồng khiến đối phương tê liệt toàn thân…
“Ăn…ăn chứ…”_Tiron giật mình hoảng hốt nhanh chóng trả lời rồi tay chân luống cuống gắp thức ăn bỏ vào bát…Anh đã mất bao nhiêu công sức để được cô chấp nhận,hơn thế mới yêu nhau được có 2 ngày…giờ mà chia tay chỉ vì lí do ngớ ngẩn thế này…Qủa là uống phí không nên!!!
Zami ăn rất ngon lành bất ngờ dừng mọi hoạt động lại quay ngay quay ngửa nhìn quanh nhà hàng một vòng vẻ mặt vẫn lạnh như băng…
Tiron thấy cô có vẻ bất ổn khi ăn mà cứ ngó đông ngó tây khiến anh tò mò không yên liền bột miệng hỏi:”Sao vậy?Có chuyện gì sao”.
“Không,đương nhiên là không”_Zami nhẹ nhàng trả lời,tuy cô chắc chắn khả năng gặp Kenbun ở đây không cao nhưng…cũng không thể chắc chắn là không gặp được.Dù sao thì đây cũng là nhà hàng của bố Kenbun tỉ lệ gặp lại không nhiều thì cũng ít nói chung đề phòng vẫn là tốt hơn…Nhưng có vẻ cô hơi lo xa thì phải vì suốt từ nãy đến giờ ngó đông ngó tây cũng chưa thấy một chút dấu tích chứ đừng nói là khuôn mặt anh,tạm thời bây giờ có thể gọi là an tâm được một chút rồi…
“Tiron này…em vẫn không hiểu tại sao bố mẹ Maily lại định cư ở nước ngoài,sống ở đây không tốt sao.Còn chưa kể ở nước ngoài họ hàng cũng ít hơn bên này nữa”_Zami đột nhiên nhớ tới nghi vấn trong lòng cần giải đáp thuận miệng hỏi luôn không lại quên.
“Ai nói với em họ hàng của Maily ở bên này ít hơn ở nước ngoài chứ”_Tiron nhăn mặt trả lời.
“Thế anh nói đi xem nào”_Zami vô cùng nghiêm túc tập trung chờ câu trả lời của anh.
“Sao em lại quan tâm đến cô ấy vậy?”_Tiron dường như cố ý chọc vào bản tính khó kiên nhẫn của cô.
Nhưng cô lại không một chút dấu diếm không một chút tức giận mà trả lời:”Vì em thấy…”.
“Cô ấy giống em…”_Tiron bất ngờ chặn ngang lời cô nhưng cũng nói luôn suy nghĩ của mình.
“Đúng vậy”_Zami vừa trả lời vừa nâng ly rượu vang Pháp lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Mắt em thường ngày rất tình mà,nhìn mặt Maily…không nhận ra có điểm khác thường sao?”_Tiron đột ngột ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Điểm khác thường?Em đúng là có cảm thấy chị ấy có một cái gì đó rất lạ…”_Zami vừa nói vừa nghĩ lại khuôn mặt Maily ngày đầu tiên cô gặp,đúng là…cô gái đó đúng là rất đặc biệt…nhưng cụ thể là gì cô không rõ…
“Maily là con lai…Mẹ chị ấy là người Mĩ”_Tiron.
“Con lai?”_Zami nhắc lại cụm từ đó vì quả thật cô chưa từng nghĩ đến trường hợp này,mà kể ra nói là con lai cũng không hợp tình hợp lí một chút nào cả.Cô vẫn nhớ như in hình ảnh đầu tiên chị vỗ tay tán thưởng cô ở cửa phòng tập,từ đôi mắt đến màu tóc thực sự không giống là con gái của một người phụ nữ người Mĩ cho lắm.
“Em thấy vô lý đúng không?”_Tiron cười,anh biết thể nào biểu hiện của cô cũng như vậy mà.
Gật nhẹ cái đầu,đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ nghi hoặc nhìn anh…
“Em thấy vô lý cũng rất phải vì…Maily đã sống ở đây tới 13 năm kia mà,không nhận ra cũng là điều đương nhiên”_Tiron thản nhiên trả lời thuận tay nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
“Môi trường thực sự có ảnh hưởng lớn đến thế sao?”_Zami trong mắt không dấu nổi vẻ nghi ngờ nhìn anh,phút chốc trông nó thật nham hiểm như một cơn lốc xoáy sâu vào đôi mắt anh…
Thở dài một hơi,anh cười nhẹ:”Đúng là…không thể dấu em điều gì.Nhưng anh cũng không biết nhiều về chị ấy,chỉ nghe qua là ngày trước bố mẹ Kỳ Minh chưa từng nghĩ sẽ có ngày bố mẹ Maily quay về đón con,họ tính sẽ nuôi Maily cả đời chôn vùi bí mật.Từ đầu nhìn Maily bố Kỳ Minh đã cảm thấy rất thích,rất muốn cô trở thành con nuôi của ông”.
“Ý anh là…bố Kỳ Minh định sẽ không trả con sao,đây cũng là lý do ông tuyệt nhiên phản đối chuyện hai người yêu nhau đúng không?”_Zami nói ra suy nghĩ của mình.
“Đúng vậy!!!Bố Kỳ Minh coi Maily như con ruột mình…chuyện yêu nhau này ông đối với ông chẳng khác nào loạn luân,ngày nào ông còn sống ông nhất quyết phản đối”_Tiron.
“Lúc mới đầu đưa con mình cho bố Kỳ Minh nuôi…Bố mẹ Maily có nói cho ông sẽ quay lại đón con đưa đi không?”_Zami.
“Có nói nhưng lúc đó bố mẹ Maily rất cùng cực,ông không nghĩ rằng trong 13 năm bố mẹ Maily có thể tự đứng lên phát triển một tập đoàn cho đến giờ có thể gọi là tầm cỡ cuốc tế.Đương nhiên cũng không nghĩ bố mẹ Maily có khả năng nhận con về”_Tiron.
“Ra là vậy…”_Zami nhẹ nhàng trả lời,đầu chậm rãi gật.
“Ăn đi,thức ăn nguội hết rồi kia”_Tiron cười phá vỡ bầu không khí không mấy vui vẻ này.
“Được,anh cũng ăn nhiều một chút”_Zami thay đổi sắc mặt nhanh chóng ăn nhưng trong đầu không khỏi suy nghĩ về hai người họ…tình yêu trên đời này…nó khó khăn tới vậy sao?
Bước chân cô đột ngột khựng lại,Tiron thấy thế liền nhíu mày,anh nhanh chóng đã bắt được vẻ e dè hiếm có của cô,khóe môi bất giác nở nụ cười cúi đầu thấp xuống nhìn cô:”Sao vậy?Đừng nói là em không có đủ tiền để vào nhà hàng này ăn đấy chứ?Yên tâm,hôm nay anh sẽ trả,không cần lo nghĩ nhiều”.
Zami nhất thời ngẩn người sau đó bất ngờ lắc đầu cười khổ một tiếng…Cái gì mà không mang đủ tiền chả chứ???Nhà hàng này phải nói là cô đã đi rất nhiều…nhiều ơi là nhiều…nhiều đến phát ngán,ngày trước cô vẫn ung dung thản nhiên đi vào ăn uống bình thường.Nhưng giờ lại biết nhà hàng này của bố Kenbun khiến cô có chút không quen lại thêm người con trai bên cạnh nữa thì thật mệt mỏi nếu hai người chạm mặt nhau…
À!!!Đúng rồi…cô sao lại quên được nhỉ…Kenbun chẳng phải là không thích ăn bên ngoài sao?Chính anh là người chủ động thiết kế một phòng riêng biệt để mình cùng bạn bè có không gian riêng tư với nhau…vậy thì dù anh có ăn ở đây cũng khó mà gặp cô được!!!
Nghĩ đến đây tâm tư cô thoải mái hẳn lên,bước chân cũng tự tin nhiều.Tiron vẫn ngu ngơ nghĩ rằng cô vì lo nghĩ chuyện tiền nong mà lo lắng…
Zami nhất thời ngẩn người sau đó bất ngờ lắc đầu cười khổ một tiếng…Cái gì mà không mang đủ tiền chả chứ???Nhà hàng này phải nói là cô đã đi rất nhiều…nhiều ơi là nhiều…nhiều đến phát ngán,ngày trước cô vẫn ung dung thản nhiên đi vào ăn uống bình thường.Nhưng giờ lại biết nhà hàng này của bố Kenbun khiến cô có chút không quen lại thêm người con trai bên cạnh nữa thì thật mệt mỏi nếu hai người chạm mặt nhau…
“Anh làm cái gì vậy?Bỏ tay ra”_Zami bất mãn khi nhận thấy bàn mình đang là tâm điểm chú ý của mọi người.Chàng trai mặc một chiếc quần jeans bò hàng hiệu,bên trên là chiếc áo sơ mi kẻ sọc sắn tay áo lên tới khửu không cài cúc lộ chiếc áo trắng mỏng bên trong,thực có sức hấp dẫn người ta,tuy giản dị nhưng không kém phần năng động.Người con gái kia từ lúc bước vào nhà hàng đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn ở đây vì cô sở hữu một khuôn mặt đẹp mê người nhưng lại có cảm giác lạnh lùng khó gần,trên người cũng chỉ đơn giản áo thun rộng cá tính cùng quần jeans đen(Trước khi tới nhà hàng này Zami và Tiron đã về nhà thay quần áo sau đó Tiron tới đón Zami đi ăn”.Ai nhìn cũng nghĩ rằng hai người đang tình tứ với nhau...mỗi người cầm một đầu và quyển menu chính là cầu nối cho hai người…”nắm tay gián tiếp qua quyển menu” câu này có vẻ hơi kì quái rồi…
Tiron ngược lại thản nhiên đặt quyển thực đơn cô còn cầm trong tay xuống bàn,bàn tay thon dài tao nhã chỉ qua từng món rồi lật qua lật lại miệng thao thao bất tuyệt giảng dạy:”Em chưa đến đây ăn bao giờ ít ra cũng phải để anh giới thiệu qua một chút đã chứ.Món cay bên này nhưng đối với con gái thì không nên ăn quá nhiều nếu ăn nhiều quá sẽ nổi mụn nóng trong người không tốt chút nào”_Anh tiếp tục giở sang trang khác miệng lại không ngừng:”Món này là…món này…không nên ăn…món này rất bổ cho con gái…món này đẹp da…món này chỉ dành cho con trai…món…”.
“Tiron…”_Zami tuyệt không có sức chịu đựng hơn liền phải ngăn chặn cái miệng chẳng khác nào cái miệng của chuyên gia dinh dưỡng quốc tế…Ánh mắt mọi người đồ dồn về đây quả là nhiều hơn trước còn nữa…cô gái phục vụ đứng bên cạnh cầm quyển sổ ghi chép đã đứng tại đây không biết mấy phút kiên nhẫn chờ cô chọn món rồi…Cô thực không biết anh mời cô đến đây là để ăn hay làm cho bẽ mặt nữa…
“Hả…”_Tiron ngược lại thản nhiên ngáo ngơ trả lời,anh có vẻ như không phát hiện mình là tâm điểm chú ý của mọi người căn bản anh không có quan tâm xung quanh có những ai vì trong mắt anh giờ chỉ còn hình ảnh của cô.Nhưng sao trong con mắt lạnh lùng dễ thương đối với anh nó lại bừng bừng lửa cháy thế kia?Anh thực sự rất tò mò…
Zami ngược lại cố che dấu sự nóng dần quay sang nhìn cô phục vụ mắt trợn tròn miệng há hốc…Cô hoàn toàn hiểu kiệt tác này là của Tiron gây ra,cô gái này ngạc nhiên cũng là điều đương nhiên vì đây chính là cô gái đã phục vụ hôm cô cùng Kenbun ăn,giờ lại nghe một chàng trai khác nói Zami chưa đến đây ăn bao giờ thì thực sự là vô lí…Hơn thế từ lúc cô bước vào nhà hàng này đã thấy cô gái này cứ chăm chú nhìn mình không chớp mắt đủ hiểu khuôn mặt cô đối với cô gái đó không thể quên nhanh vậy được.
“Cho tôi món này…món này…một bát súp…một chai rượu vang Pháp”_Zami mạnh tay giựt lại quyển menu đưa ra trước mặt cô phục vụ tay chỉ miệng nói phối hợp với nhau thật ăn nhập!!!
Sau khi cô gái phục vụ đi xa,Zami mới nghiến răng nghiến lợi,bắn ánh mắt sắc nhọn lạnh lùng hướng tới Tiron miệng phun ra âm hàn vốn có:”Sở thích của anh hình như là làm bẽ mặt em”.
“Đâu có!!!Ai nào dám”_Tiron cười cười tự nhiên mà không ngửi thấy mùi nguy hiểm đang ngập tràn…
“Anh nhìn mặt em ngu lắm sao mà cần anh giảng dạy tỉ mỉ như vậy”_Zami.
“Anh đương nhiên biết em thông minh nhưng em mới vào ăn ở nhà hàng này đương nhiên phải cần giới thiệu qua rồi”_Tiron.
“Thế à”_Zami nhếch môi một cái,nói chuyện với gã này thà nói với bao tải đựng cát còn hơn…
Sau khi phục vụ bưng đồ ăn lên,Zami không khách khí mà thoải mái ăn,tốc độ tuy có nhanh nhẹn vội vàng nhưng cử chỉ gắp thức ăn này thức ăn kia lại vô cùng tao nhã khiến người ta nhìn cô ăn thôi cũng đã no rồi…
“Ăn từ từ thôi,em đói đến thế sao”_Tiron nhìn cô ăn mà không khỏi phì cười,đưa cốc nước qua bên cô.
“Anh cũng nên ăn đi đừng nhìn chăm chú em làm gì”_Zami không ngẩng đầu lên,với cốc nước anh đưa uống một ngụm lại ăn tiếp.Cô vội vàng ăn thế này đương nhiên không phải vấn đề làm no bao tử căn bản là vì cô có thói quen khi tức giận sẽ ăn thật nhiều,nhiều thật nhiều cho bõ tức…Thói quen này của cô người biết cũng chỉ có hai người trên đời này mà thôi…
“Anh nhìn em ăn ngon lành thế này cũng đã no rồi”_Tiron cười nhẹ,chống tay lên bàn chăm chú nhìn cô,bát đũa vẫn ở nguyên vị trí cũ chưa đụng vào…
“Ăn hay chia tay”_4 từ ngắn gọn từ miệng Zami phun ra nhưng lại có sức mạnh điên cuồng khiến đối phương tê liệt toàn thân…
“Ăn…ăn chứ…”_Tiron giật mình hoảng hốt nhanh chóng trả lời rồi tay chân luống cuống gắp thức ăn bỏ vào bát…Anh đã mất bao nhiêu công sức để được cô chấp nhận,hơn thế mới yêu nhau được có 2 ngày…giờ mà chia tay chỉ vì lí do ngớ ngẩn thế này…Qủa là uống phí không nên!!!
Zami ăn rất ngon lành bất ngờ dừng mọi hoạt động lại quay ngay quay ngửa nhìn quanh nhà hàng một vòng vẻ mặt vẫn lạnh như băng…
Tiron thấy cô có vẻ bất ổn khi ăn mà cứ ngó đông ngó tây khiến anh tò mò không yên liền bột miệng hỏi:”Sao vậy?Có chuyện gì sao”.
“Không,đương nhiên là không”_Zami nhẹ nhàng trả lời,tuy cô chắc chắn khả năng gặp Kenbun ở đây không cao nhưng…cũng không thể chắc chắn là không gặp được.Dù sao thì đây cũng là nhà hàng của bố Kenbun tỉ lệ gặp lại không nhiều thì cũng ít nói chung đề phòng vẫn là tốt hơn…Nhưng có vẻ cô hơi lo xa thì phải vì suốt từ nãy đến giờ ngó đông ngó tây cũng chưa thấy một chút dấu tích chứ đừng nói là khuôn mặt anh,tạm thời bây giờ có thể gọi là an tâm được một chút rồi…
“Tiron này…em vẫn không hiểu tại sao bố mẹ Maily lại định cư ở nước ngoài,sống ở đây không tốt sao.Còn chưa kể ở nước ngoài họ hàng cũng ít hơn bên này nữa”_Zami đột nhiên nhớ tới nghi vấn trong lòng cần giải đáp thuận miệng hỏi luôn không lại quên.
“Ai nói với em họ hàng của Maily ở bên này ít hơn ở nước ngoài chứ”_Tiron nhăn mặt trả lời.
“Thế anh nói đi xem nào”_Zami vô cùng nghiêm túc tập trung chờ câu trả lời của anh.
“Sao em lại quan tâm đến cô ấy vậy?”_Tiron dường như cố ý chọc vào bản tính khó kiên nhẫn của cô.
Nhưng cô lại không một chút dấu diếm không một chút tức giận mà trả lời:”Vì em thấy…”.
“Cô ấy giống em…”_Tiron bất ngờ chặn ngang lời cô nhưng cũng nói luôn suy nghĩ của mình.
“Đúng vậy”_Zami vừa trả lời vừa nâng ly rượu vang Pháp lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Mắt em thường ngày rất tình mà,nhìn mặt Maily…không nhận ra có điểm khác thường sao?”_Tiron đột ngột ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Điểm khác thường?Em đúng là có cảm thấy chị ấy có một cái gì đó rất lạ…”_Zami vừa nói vừa nghĩ lại khuôn mặt Maily ngày đầu tiên cô gặp,đúng là…cô gái đó đúng là rất đặc biệt…nhưng cụ thể là gì cô không rõ…
“Maily là con lai…Mẹ chị ấy là người Mĩ”_Tiron.
“Con lai?”_Zami nhắc lại cụm từ đó vì quả thật cô chưa từng nghĩ đến trường hợp này,mà kể ra nói là con lai cũng không hợp tình hợp lí một chút nào cả.Cô vẫn nhớ như in hình ảnh đầu tiên chị vỗ tay tán thưởng cô ở cửa phòng tập,từ đôi mắt đến màu tóc thực sự không giống là con gái của một người phụ nữ người Mĩ cho lắm.
“Em thấy vô lý đúng không?”_Tiron cười,anh biết thể nào biểu hiện của cô cũng như vậy mà.
Gật nhẹ cái đầu,đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ nghi hoặc nhìn anh…
“Em thấy vô lý cũng rất phải vì…Maily đã sống ở đây tới 13 năm kia mà,không nhận ra cũng là điều đương nhiên”_Tiron thản nhiên trả lời thuận tay nâng ly rượu lên nhấp một ngụm.
“Môi trường thực sự có ảnh hưởng lớn đến thế sao?”_Zami trong mắt không dấu nổi vẻ nghi ngờ nhìn anh,phút chốc trông nó thật nham hiểm như một cơn lốc xoáy sâu vào đôi mắt anh…
Thở dài một hơi,anh cười nhẹ:”Đúng là…không thể dấu em điều gì.Nhưng anh cũng không biết nhiều về chị ấy,chỉ nghe qua là ngày trước bố mẹ Kỳ Minh chưa từng nghĩ sẽ có ngày bố mẹ Maily quay về đón con,họ tính sẽ nuôi Maily cả đời chôn vùi bí mật.Từ đầu nhìn Maily bố Kỳ Minh đã cảm thấy rất thích,rất muốn cô trở thành con nuôi của ông”.
“Ý anh là…bố Kỳ Minh định sẽ không trả con sao,đây cũng là lý do ông tuyệt nhiên phản đối chuyện hai người yêu nhau đúng không?”_Zami nói ra suy nghĩ của mình.
“Đúng vậy!!!Bố Kỳ Minh coi Maily như con ruột mình…chuyện yêu nhau này ông đối với ông chẳng khác nào loạn luân,ngày nào ông còn sống ông nhất quyết phản đối”_Tiron.
“Lúc mới đầu đưa con mình cho bố Kỳ Minh nuôi…Bố mẹ Maily có nói cho ông sẽ quay lại đón con đưa đi không?”_Zami.
“Có nói nhưng lúc đó bố mẹ Maily rất cùng cực,ông không nghĩ rằng trong 13 năm bố mẹ Maily có thể tự đứng lên phát triển một tập đoàn cho đến giờ có thể gọi là tầm cỡ cuốc tế.Đương nhiên cũng không nghĩ bố mẹ Maily có khả năng nhận con về”_Tiron.
“Ra là vậy…”_Zami nhẹ nhàng trả lời,đầu chậm rãi gật.
“Ăn đi,thức ăn nguội hết rồi kia”_Tiron cười phá vỡ bầu không khí không mấy vui vẻ này.
“Được,anh cũng ăn nhiều một chút”_Zami thay đổi sắc mặt nhanh chóng ăn nhưng trong đầu không khỏi suy nghĩ về hai người họ…tình yêu trên đời này…nó khó khăn tới vậy sao?
/84
|