Zami nhất thời câm lặng không thể mở miệng nổi…thực sự thì trí tượng tưởng của cô cũng đâu quá mức phong phú như anh nói đâu…Có trách thì phải trách ngôn từ bọn họ nói quá mức ám muội!!!
“Vừa nãy anh bảo…bố anh là xã hội đen?”_Zami bất ngờ lên tiếng,nụ cười trên môi Tiron cũng theo đó mà khựng lại.Cô không nhìn anh nhưng cô cảm nhận được sự nặng nề từ căn phòng bệnh yên lặng này,một cảm giác hối hận len lỏi trong tâm trí,tính sẽ lên tiếng bảo anh quên chuyện đó đi nhưng lại nghe được tiếng thở dài nhẹ bất lực không xa…
“Phải!Em sẽ không ghét anh chứ”_Tiron nhẹ nhàng trả lời bất ngờ đưa mắt sang nhìn cô,ánh mắt chứa đựng sự buồn tủi của năm tháng cô đơn hiu quạnh,phút chốc cảm thấy thật đáng thương,thì ra…ánh mắt lúc anh tức giận cảm giác chết chóc lan tràn trong ánh mắt đó…là vì thói quen của anh ảnh hưởng bởi bố mình…Zami luôn thấy khó hiểu cũng định sẽ hỏi anh vào một ngày không xa,không ngờ hôm nay tình cờ lại có lời giải đáp.Cô chưa từng nghĩ anh lại bận tâm đến như thế…có lẽ quá khứ của cô…anh mãi mãi cũng không thể hiểu được…
“Anh là anh,bố anh là bố anh nó thực chẳng liên quan đến nhau”_Zami cố tỏ ra hững hờ trả lời nhưng trong mắt lại không dấu nổi sự rung động,rung động này nó cũng thật kì lạ.Như kiểu…hồi tưởng lại quá khứ mà mình muốn quên…
“Thật ra…anh cũng cầm đầu của một tổ chức”_Tiron khó khăn nói ra,vẻ mặt điển trai thoáng chút xấu hổ.Anh nói anh không thích bố có bối cảnh xã hội đen nhưng chính anh cũng đã lao vào con đường đấy chính anh cầm quyền của một tổ chức lớn.Sự tác động là bố anh,còn quản lí tổ chức ra quyết định lại là anh.Cái này có phải rất mẫu thuẫn không?
Đôi mày đen của cô hơi nhướn lên một chút,một cảm giác kì lạ bất ngờ đập vào đầu cô,một vài hình ảnh hiện ra.Một tổ chức xã hội đen,một nữ cao thủ,một loại độc dược nguy hiểm…Tất cả…làm sao có thể quên đây?
Những lời anh nói tuy đơn giản nhưng lại làm đầu óc cô rối loạn,chỉ một câu từ thôi cũng đã gợi lại cho cô cả một quá trình đó…Cơn ác mộng chẳng thể quên…
“Em sao vậy Zami?”_Tiron thấy cô cứ thừ người ra thì không khỏi lo lắng mà lay lay tay cô,trong trí nhớ của anh cô có bao giờ bị phân tâm như vậy sao?
“À…em không sao”_Zami lắc nhẹ đầu,đôi mắt đẹp này quả là có sức mạnh phi phàm,đen mà lại mang một nét đặc trưng mờ ảo của Châu Âu như thể chỉ vô tình chạm vào cũng khiến người nhìn không tự chủ mà chìm vào nó.Cô bất ngờ dời mắt sang Tiron…đương nhiên vẻ đặc biệt phát ra từ đáy mắt cô cũng ánh hưởng tới anh không ít,một chút chấn động nhẹ…
“Tổ chức của anh…tên là gì?”_Zami không tự chủ được bản thân bất ngờ mở miệng hỏi,sau đó chính cô lại tự thấy mình thật khó hiểu…Quan tâm anh hay là…quan tâm tổ chức của anh???Dù nghĩ thế nhưng trong lòng cô lại vô cùng rạo rực như lửa đốt…
Tiron cũng khá bất ngờ trước câu hỏi khó hiểu của cô,đôi mày đen đột nhiên nhíu lại,cô hỏi thế…là có ý gì?Tên tổ chức…sao cô lại muốn biết?Mang tiếng là người yêu cô mà anh tự thấy mình thật chẳng hiểu gì về cô dù chỉ một chút…cô muôn bí ẩn khó hiểu,cả quá khữ lẫn tương lai anh đều không đoán ra…
“Tên tổ chức của anh là…”_Tiron nói đến đây liền khựng lại…Biểu hiện chần chừ này của anh đánh thẳng vào tâm cô khiến cô cảm giác như mình thực sự đã ngồi trong biển lửa,khó chịu mà cũng thật hồi hộp.Zami không biết tại sao cô lại sinh dự cảm này…từ trước đến giờ dù việc lớn việc nhỏ đều không khiến cô bận tâm đến vậy mà bây giờ chỉ ngồi nghe một cái tên thôi mà lại nóng vội…Trực giác không ngừng mách bảo cô điều anh nói là một điều kinh thiên động địa,mà điều này đương nhiên chẳng tốt đẹp gì cả…
“E…-Boy”_Tiron có chút chần chừ ngay sau đó cũng đưa ra câu trả lời,có trời mới biết…ánh mắt thúc dục mong chờ kia làm anh toát nhiều mồ hôi đến nhường nào…
Zami nghe xong không lộ ra phản ứng gì bất thường cả nhưng trong con mắt đen sâu không đáy kia lại lộ ra một tia nghi hoặc.Sau khi nghe câu trả lời,áp lực không những không giảm ngược lại còn tăng lên gấp bội.Một tổ chức lớn không bao giờ đặt tên cẩu thả mà không rõ nguồn gốc như vậy…cô dám chắc rằng 97% lời này của anh hoàn toàn là dối trá,có điều gì mà khó nói?Nếu không vấn đề gì sao phải dấu chứ?Cô thà nghĩ mình đoán sai nghĩ nhiều bởi quá khứ ám ảnh còn hơn nghĩ anh nói dối…
“Sao vậy?”_Tiron không khó để nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô,nỗi bất an trong lòng anh không ngừng dâng lên…Có phải là…cô đã nhận ra sự giả dối của anh hay không?
Tưởng chừng cô sẽ phơi bầy hoàn toàn nhưng ngược lại phản ứng của cô thực khiến anh kinh hãi!!!Zami nhẹ nhàng cười,đưa tay lên rót cho mình một tách trà mới,nhấm nháp một ngụm nhẹ,hai mắt nhắm nghiền như để thưởng thức hương vị thơm mát tự nhiên của lá trà.
“Zung…zung…zung…” Từ đâu truyền đến âm rung mãnh liệt,không phải to mà chẳng qua bầu không khí này quá mức trầm lặng mà nó đột nhiên được nổi bật hẳn lên.Thanh âm quen thuộc này…không khó để nhận ra nguồn gốc là từ điện thoại.Của cô tất nhiên không phải vậy thì chỉ còn là…
Tiron cầm chiếc điện thoại trên tay,sau khi nhìn dòng số sáng lên trên màn hình điện thoại thì ánh mắt của anh đột nhiên biến đổi hoàn toàn…Không chần chừ lâu anh nhìn về phía Zami nhỏ giọng để khỏi đánh thức Ken:”Anh ra ngoài bắt máy một chút”.
Cô không nói gì chỉ gật nhẹ đầu nhìn theo bóng dáng cao lớn đi từng bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh,sắc mặt kia…Cô thực muốn biết người gọi là ai?
3 phút sau khi nghe điện thoại,Tiron quay lại phòng bệnh dặn dò cô vài câu nói có việc cần phải đi.Anh cô đưa lời đề nghị trở cô về nhà nhưng cô từ chối,cô muốn ở lại bệnh viện cho đến khi bố mẹ Ken tới,anh cũng đành miễn cưỡng nghe theo.
Phòng bệnh lại chìm vào yên lặng…chỉ còn nghe thấy tiếng thở nhẹ duy nhất hai người.Một là cô,hai là Ken-chàng trai có mái tóc bồng bềnh lãng tử đang ngủ say kia…
Người con gái ngồi vững chãi trên chiếc ghế,cánh tay dài trắng chốc lên thành ghế,chiếc cằm nhỏ xinh không ngại mà tự lên mu bàn tay nổi lên vài đương gân xanh.Làn gió thu nhẹ nhàng lướt qua mang theo hương vị thơm mát của cây cỏ ngoài trời,mái tóc thẳng mượt kiêu hãnh khẽ lay động,một vài sợi tóc mái dài lòa xòa trước mắt cô nhưng cô lại chẳng thấy phiền phức mà gạt sang một bên căn bản vì cô còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ nửa thực nửa ảo của mình.Đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm,nặng trĩu những biến đổi phức tạp không khó để nhận ra vấn đề cô suy nghĩ thực không đơn giản.Dáng vẻ cô đơn hiu quạnh này mọi ngày đã đủ làm lay động lòng người nhưng giờ phút này càng hư ảo như được tô thêm nét bí ẩn đẹp không sao tả xiết…
Ánh mắt theo thói quen dời mắt sang chàng trai ngủ trên giường.Vừa nãy là mải nói chuyện rồi lại mãi suy nghĩ,bây giờ cô mới nhận ra tuy anh ngủ nhưng vẻ lãng tử vẫn không hao hụt là bao,có khi càng them nam tính ấy chứ,Đôi mắt nặng nề bởi dòng suy nghĩ giờ lại nhanh chóng thay đổi hoàn toàn,dường như cô chính thức gạt bỏ tâm tình sang một bên mà chỉ lẳng lặng nhìn anh ngủ ngon giấc.Cô không phủ nhận nhan sắc trời phú của anh thực sự khiến con gái động lòng,có thể nói rằng 98% con gái trên thế giới đều phải trầm trồ trước vẻ đẹp của anh,khuôn mặt nam tính chững chạc nhưng vô cùng đơn thuần,một chút toan tính cô cũng không nhìn ra.Bây giờ…có mấy ai được thế này đâu…
Một chiếc lá bay vào từ cửa sổ nhẹ nhàng hạ xuống trên chiếc mũi cao thanh tú kia,đây chẳng phải là kết quả của trận gió vừa rồi sao…Một điểm báo của mùa thu…
Đáng yêu mà cũng thật đáng ghét!!!
Hình ảnh anh bây giờ vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu nhưng cô lại không hài lòng với chiếc lá vô duyên kia cho lắm,nó làm cản trở tầm mắt của cô không ít,điểm đáng ghét này…cũng thật buồn cười!
Nâng bàn tay lên,chậm rãi tiến tới khuôn mặt anh tuấn càng thêm quyến rũ khi ngủ kia…Một chút nữa thôi…sẽ chạm tới chiếc lá một chút nữa thôi bộ mặt điển trai kia sẽ lại nở rộ…Nhưng…
“Cô đang làm cái gì vậy” Đột nhiên một tia sét đánh qua đầu cô,phản ứng đầu tiên là giật mình rồi thấp thoáng chút kinh hãi.Cô chỉ định đưa tay lên vứt chiếc lá kia ra thôi ai ngờ anh lại nhanh chóng mở mắt nắm chặt cổ tay cô.Zami làm việc thường rất nhẹ nhàng trời không biết quỷ không hay,mà chàng trai này…thật là nhạy bén!!!
“Tôi chỉ định nhặt chiếc lá này ra thôi”_Zami cố giữ bình tĩnh trả lời,thú thực hành động nhanh như tia chớp kia của anh thực khiến cô giật mình như vừa bị người khác phát hiện ra một việc làm tội lỗi của mình.Tim đập liên hồi tựa như có thể bay ra khỏi lồng ngực…từ trước tới giờ cô luôn được ca ngợi với khí chất lạnh lùng,bình tĩnh thông minh sắc xảo nhạy bén mọi thứu đều hơn người thường nhưng hôm nay một chút cảm xúc cũng không dấu nổi…Chàng trai này…khắc tinh của đời cô chăng?
Ken hơi nhướn mày,đưa tay lên phẩy nhẹ một cái,chiếc lá bay nhẹ xuống đất.Nâng tầm mắt lên nhìn cô,khóe môi mỏng nở nụ cười nhàn nhạt khi phát hiện ẩn sâu trong đôi mắt lạnh lùng kia thoáng qua một chút kinh hãi.Bàn tay kia vẫn không lung lay cũng chẳng có điểm gì cho là nó sẽ thả lỏng cổ tay cô,ngược lại còn siết chặt hơn…
“Anh làm gì vậy?Mau thả tay tôi ra”_Zami vẫn giữ bình tĩnh,để lay động được tâm trí cô,thực sự không phải điểm dễ dàng…
“Sửa lại cách ăn nói của cô đi,thật chẳng có phép tắc gì cả”_Ken nhàn nhạt trả lời rồi đột nhiên buông tay cô ra dựa đầu vào thành giường.
“Sao tôi phải sửa chứ,người nên sửa phải là anh mới đúng”_Zami.
Thở ra một hơi,Ken lẳng lặng ngồi không nhúc nhích,đôi mắt lười biếng nhằm nghiền.Dáng vẻ mộng ảo này…lại càng làm con gái đỏ mặt hơn…Zami phải chăng đã đánh giá thấp anh rồi?
“Anh dậy từ khi nào mà vậy?”_Zami dè dặt hỏi căn bản vì trên đời này đào đâu ra người ngủ say như chết lại có thể tỉnh táo bắt nhanh cổ tay cô như vậy.Cô sợ rằng…dáng vẻ thơ thẩn nhìn anh khi ngủ của cô bị lọt hết vào con mắt kia…
“Lâu rồi?”_Ken hờ hững trả lời,ngắn gọn nhưng sức mạnh lại thực mãnh liệt.
Zami nghe xong như bị tảng đá nặng cả nghìn tấn đè bẹp,não như bị bổ đôi.Nếu vậy thì…
“Sao vậy?”_Ken không khó nhận ra điểm lo lắng trong con mắt cô mà cười nhẹ một tiếng.
Cô hít vào một hơi nhẹ thật nhẹ để anh không nhận ra cô đang mất bình tĩnh,dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ vì cô sợ mình mà nhìn lâu thêm một chút nữa cũng sẽ bị vẻ đẹp của anh cuốn vào mà không tìm thấy lối ra.Điều này thực sự rất đáng sợ!
“Không có gì”_Zami.
“Đầu óc của cô…cũng thật là phong phú đa dạng,suy nghĩ cũng hợp tình hợp lí,trách cô đúng là rất oan uổng”_Ken không nhanh không chậm nhắc lại chuyện cũ,rõ ràng có ý đùa cợt người mà…
“Anh không cần phải giễu cợt tôi”_Zami như bị chọc thẹn quá hóa giận mà hừ nhẹ một tiếng.
“Nhưng…”_Ken đột nhiên mở mắt xoay người vươn tới chỗ cô,khuôn mặt anh tuấn lãng tử lại cách khuôn mặt kiêu ngạo của cô có vài xăng-ti-met,vô cùng ám muội mà cũng thật cuốn hút.Zami như bị một dòng điện sượt qua,nhất thời không kịp phản ứng được gì,hơi thở nam tính kia ngày một gần hơn.Đầu óc cô dường như đã bị trúng độc dược chỉ muốn nổ tung,mê man nhìn anh không thể xoay chuyển.Chỉ còn một chút nữa thôi,cánh môi mỏng nam tính kia sẽ chạm vào cánh môi hơi hồng hồng của cô.Làm sao đây…ám muội…cực kì ám muội…Mà cô cũng không hiểu sao…bản thân mình lại mong chờ nó xảy ra đến vậy!
“Vừa nãy anh bảo…bố anh là xã hội đen?”_Zami bất ngờ lên tiếng,nụ cười trên môi Tiron cũng theo đó mà khựng lại.Cô không nhìn anh nhưng cô cảm nhận được sự nặng nề từ căn phòng bệnh yên lặng này,một cảm giác hối hận len lỏi trong tâm trí,tính sẽ lên tiếng bảo anh quên chuyện đó đi nhưng lại nghe được tiếng thở dài nhẹ bất lực không xa…
“Phải!Em sẽ không ghét anh chứ”_Tiron nhẹ nhàng trả lời bất ngờ đưa mắt sang nhìn cô,ánh mắt chứa đựng sự buồn tủi của năm tháng cô đơn hiu quạnh,phút chốc cảm thấy thật đáng thương,thì ra…ánh mắt lúc anh tức giận cảm giác chết chóc lan tràn trong ánh mắt đó…là vì thói quen của anh ảnh hưởng bởi bố mình…Zami luôn thấy khó hiểu cũng định sẽ hỏi anh vào một ngày không xa,không ngờ hôm nay tình cờ lại có lời giải đáp.Cô chưa từng nghĩ anh lại bận tâm đến như thế…có lẽ quá khứ của cô…anh mãi mãi cũng không thể hiểu được…
“Anh là anh,bố anh là bố anh nó thực chẳng liên quan đến nhau”_Zami cố tỏ ra hững hờ trả lời nhưng trong mắt lại không dấu nổi sự rung động,rung động này nó cũng thật kì lạ.Như kiểu…hồi tưởng lại quá khứ mà mình muốn quên…
“Thật ra…anh cũng cầm đầu của một tổ chức”_Tiron khó khăn nói ra,vẻ mặt điển trai thoáng chút xấu hổ.Anh nói anh không thích bố có bối cảnh xã hội đen nhưng chính anh cũng đã lao vào con đường đấy chính anh cầm quyền của một tổ chức lớn.Sự tác động là bố anh,còn quản lí tổ chức ra quyết định lại là anh.Cái này có phải rất mẫu thuẫn không?
Đôi mày đen của cô hơi nhướn lên một chút,một cảm giác kì lạ bất ngờ đập vào đầu cô,một vài hình ảnh hiện ra.Một tổ chức xã hội đen,một nữ cao thủ,một loại độc dược nguy hiểm…Tất cả…làm sao có thể quên đây?
Những lời anh nói tuy đơn giản nhưng lại làm đầu óc cô rối loạn,chỉ một câu từ thôi cũng đã gợi lại cho cô cả một quá trình đó…Cơn ác mộng chẳng thể quên…
“Em sao vậy Zami?”_Tiron thấy cô cứ thừ người ra thì không khỏi lo lắng mà lay lay tay cô,trong trí nhớ của anh cô có bao giờ bị phân tâm như vậy sao?
“À…em không sao”_Zami lắc nhẹ đầu,đôi mắt đẹp này quả là có sức mạnh phi phàm,đen mà lại mang một nét đặc trưng mờ ảo của Châu Âu như thể chỉ vô tình chạm vào cũng khiến người nhìn không tự chủ mà chìm vào nó.Cô bất ngờ dời mắt sang Tiron…đương nhiên vẻ đặc biệt phát ra từ đáy mắt cô cũng ánh hưởng tới anh không ít,một chút chấn động nhẹ…
“Tổ chức của anh…tên là gì?”_Zami không tự chủ được bản thân bất ngờ mở miệng hỏi,sau đó chính cô lại tự thấy mình thật khó hiểu…Quan tâm anh hay là…quan tâm tổ chức của anh???Dù nghĩ thế nhưng trong lòng cô lại vô cùng rạo rực như lửa đốt…
Tiron cũng khá bất ngờ trước câu hỏi khó hiểu của cô,đôi mày đen đột nhiên nhíu lại,cô hỏi thế…là có ý gì?Tên tổ chức…sao cô lại muốn biết?Mang tiếng là người yêu cô mà anh tự thấy mình thật chẳng hiểu gì về cô dù chỉ một chút…cô muôn bí ẩn khó hiểu,cả quá khữ lẫn tương lai anh đều không đoán ra…
“Tên tổ chức của anh là…”_Tiron nói đến đây liền khựng lại…Biểu hiện chần chừ này của anh đánh thẳng vào tâm cô khiến cô cảm giác như mình thực sự đã ngồi trong biển lửa,khó chịu mà cũng thật hồi hộp.Zami không biết tại sao cô lại sinh dự cảm này…từ trước đến giờ dù việc lớn việc nhỏ đều không khiến cô bận tâm đến vậy mà bây giờ chỉ ngồi nghe một cái tên thôi mà lại nóng vội…Trực giác không ngừng mách bảo cô điều anh nói là một điều kinh thiên động địa,mà điều này đương nhiên chẳng tốt đẹp gì cả…
“E…-Boy”_Tiron có chút chần chừ ngay sau đó cũng đưa ra câu trả lời,có trời mới biết…ánh mắt thúc dục mong chờ kia làm anh toát nhiều mồ hôi đến nhường nào…
Zami nghe xong không lộ ra phản ứng gì bất thường cả nhưng trong con mắt đen sâu không đáy kia lại lộ ra một tia nghi hoặc.Sau khi nghe câu trả lời,áp lực không những không giảm ngược lại còn tăng lên gấp bội.Một tổ chức lớn không bao giờ đặt tên cẩu thả mà không rõ nguồn gốc như vậy…cô dám chắc rằng 97% lời này của anh hoàn toàn là dối trá,có điều gì mà khó nói?Nếu không vấn đề gì sao phải dấu chứ?Cô thà nghĩ mình đoán sai nghĩ nhiều bởi quá khứ ám ảnh còn hơn nghĩ anh nói dối…
“Sao vậy?”_Tiron không khó để nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt cô,nỗi bất an trong lòng anh không ngừng dâng lên…Có phải là…cô đã nhận ra sự giả dối của anh hay không?
Tưởng chừng cô sẽ phơi bầy hoàn toàn nhưng ngược lại phản ứng của cô thực khiến anh kinh hãi!!!Zami nhẹ nhàng cười,đưa tay lên rót cho mình một tách trà mới,nhấm nháp một ngụm nhẹ,hai mắt nhắm nghiền như để thưởng thức hương vị thơm mát tự nhiên của lá trà.
“Zung…zung…zung…” Từ đâu truyền đến âm rung mãnh liệt,không phải to mà chẳng qua bầu không khí này quá mức trầm lặng mà nó đột nhiên được nổi bật hẳn lên.Thanh âm quen thuộc này…không khó để nhận ra nguồn gốc là từ điện thoại.Của cô tất nhiên không phải vậy thì chỉ còn là…
Tiron cầm chiếc điện thoại trên tay,sau khi nhìn dòng số sáng lên trên màn hình điện thoại thì ánh mắt của anh đột nhiên biến đổi hoàn toàn…Không chần chừ lâu anh nhìn về phía Zami nhỏ giọng để khỏi đánh thức Ken:”Anh ra ngoài bắt máy một chút”.
Cô không nói gì chỉ gật nhẹ đầu nhìn theo bóng dáng cao lớn đi từng bước nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh,sắc mặt kia…Cô thực muốn biết người gọi là ai?
3 phút sau khi nghe điện thoại,Tiron quay lại phòng bệnh dặn dò cô vài câu nói có việc cần phải đi.Anh cô đưa lời đề nghị trở cô về nhà nhưng cô từ chối,cô muốn ở lại bệnh viện cho đến khi bố mẹ Ken tới,anh cũng đành miễn cưỡng nghe theo.
Phòng bệnh lại chìm vào yên lặng…chỉ còn nghe thấy tiếng thở nhẹ duy nhất hai người.Một là cô,hai là Ken-chàng trai có mái tóc bồng bềnh lãng tử đang ngủ say kia…
Người con gái ngồi vững chãi trên chiếc ghế,cánh tay dài trắng chốc lên thành ghế,chiếc cằm nhỏ xinh không ngại mà tự lên mu bàn tay nổi lên vài đương gân xanh.Làn gió thu nhẹ nhàng lướt qua mang theo hương vị thơm mát của cây cỏ ngoài trời,mái tóc thẳng mượt kiêu hãnh khẽ lay động,một vài sợi tóc mái dài lòa xòa trước mắt cô nhưng cô lại chẳng thấy phiền phức mà gạt sang một bên căn bản vì cô còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ nửa thực nửa ảo của mình.Đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn ra ngoài cửa sổ xa xăm,nặng trĩu những biến đổi phức tạp không khó để nhận ra vấn đề cô suy nghĩ thực không đơn giản.Dáng vẻ cô đơn hiu quạnh này mọi ngày đã đủ làm lay động lòng người nhưng giờ phút này càng hư ảo như được tô thêm nét bí ẩn đẹp không sao tả xiết…
Ánh mắt theo thói quen dời mắt sang chàng trai ngủ trên giường.Vừa nãy là mải nói chuyện rồi lại mãi suy nghĩ,bây giờ cô mới nhận ra tuy anh ngủ nhưng vẻ lãng tử vẫn không hao hụt là bao,có khi càng them nam tính ấy chứ,Đôi mắt nặng nề bởi dòng suy nghĩ giờ lại nhanh chóng thay đổi hoàn toàn,dường như cô chính thức gạt bỏ tâm tình sang một bên mà chỉ lẳng lặng nhìn anh ngủ ngon giấc.Cô không phủ nhận nhan sắc trời phú của anh thực sự khiến con gái động lòng,có thể nói rằng 98% con gái trên thế giới đều phải trầm trồ trước vẻ đẹp của anh,khuôn mặt nam tính chững chạc nhưng vô cùng đơn thuần,một chút toan tính cô cũng không nhìn ra.Bây giờ…có mấy ai được thế này đâu…
Một chiếc lá bay vào từ cửa sổ nhẹ nhàng hạ xuống trên chiếc mũi cao thanh tú kia,đây chẳng phải là kết quả của trận gió vừa rồi sao…Một điểm báo của mùa thu…
Đáng yêu mà cũng thật đáng ghét!!!
Hình ảnh anh bây giờ vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu nhưng cô lại không hài lòng với chiếc lá vô duyên kia cho lắm,nó làm cản trở tầm mắt của cô không ít,điểm đáng ghét này…cũng thật buồn cười!
Nâng bàn tay lên,chậm rãi tiến tới khuôn mặt anh tuấn càng thêm quyến rũ khi ngủ kia…Một chút nữa thôi…sẽ chạm tới chiếc lá một chút nữa thôi bộ mặt điển trai kia sẽ lại nở rộ…Nhưng…
“Cô đang làm cái gì vậy” Đột nhiên một tia sét đánh qua đầu cô,phản ứng đầu tiên là giật mình rồi thấp thoáng chút kinh hãi.Cô chỉ định đưa tay lên vứt chiếc lá kia ra thôi ai ngờ anh lại nhanh chóng mở mắt nắm chặt cổ tay cô.Zami làm việc thường rất nhẹ nhàng trời không biết quỷ không hay,mà chàng trai này…thật là nhạy bén!!!
“Tôi chỉ định nhặt chiếc lá này ra thôi”_Zami cố giữ bình tĩnh trả lời,thú thực hành động nhanh như tia chớp kia của anh thực khiến cô giật mình như vừa bị người khác phát hiện ra một việc làm tội lỗi của mình.Tim đập liên hồi tựa như có thể bay ra khỏi lồng ngực…từ trước tới giờ cô luôn được ca ngợi với khí chất lạnh lùng,bình tĩnh thông minh sắc xảo nhạy bén mọi thứu đều hơn người thường nhưng hôm nay một chút cảm xúc cũng không dấu nổi…Chàng trai này…khắc tinh của đời cô chăng?
Ken hơi nhướn mày,đưa tay lên phẩy nhẹ một cái,chiếc lá bay nhẹ xuống đất.Nâng tầm mắt lên nhìn cô,khóe môi mỏng nở nụ cười nhàn nhạt khi phát hiện ẩn sâu trong đôi mắt lạnh lùng kia thoáng qua một chút kinh hãi.Bàn tay kia vẫn không lung lay cũng chẳng có điểm gì cho là nó sẽ thả lỏng cổ tay cô,ngược lại còn siết chặt hơn…
“Anh làm gì vậy?Mau thả tay tôi ra”_Zami vẫn giữ bình tĩnh,để lay động được tâm trí cô,thực sự không phải điểm dễ dàng…
“Sửa lại cách ăn nói của cô đi,thật chẳng có phép tắc gì cả”_Ken nhàn nhạt trả lời rồi đột nhiên buông tay cô ra dựa đầu vào thành giường.
“Sao tôi phải sửa chứ,người nên sửa phải là anh mới đúng”_Zami.
Thở ra một hơi,Ken lẳng lặng ngồi không nhúc nhích,đôi mắt lười biếng nhằm nghiền.Dáng vẻ mộng ảo này…lại càng làm con gái đỏ mặt hơn…Zami phải chăng đã đánh giá thấp anh rồi?
“Anh dậy từ khi nào mà vậy?”_Zami dè dặt hỏi căn bản vì trên đời này đào đâu ra người ngủ say như chết lại có thể tỉnh táo bắt nhanh cổ tay cô như vậy.Cô sợ rằng…dáng vẻ thơ thẩn nhìn anh khi ngủ của cô bị lọt hết vào con mắt kia…
“Lâu rồi?”_Ken hờ hững trả lời,ngắn gọn nhưng sức mạnh lại thực mãnh liệt.
Zami nghe xong như bị tảng đá nặng cả nghìn tấn đè bẹp,não như bị bổ đôi.Nếu vậy thì…
“Sao vậy?”_Ken không khó nhận ra điểm lo lắng trong con mắt cô mà cười nhẹ một tiếng.
Cô hít vào một hơi nhẹ thật nhẹ để anh không nhận ra cô đang mất bình tĩnh,dời ánh mắt ra ngoài cửa sổ vì cô sợ mình mà nhìn lâu thêm một chút nữa cũng sẽ bị vẻ đẹp của anh cuốn vào mà không tìm thấy lối ra.Điều này thực sự rất đáng sợ!
“Không có gì”_Zami.
“Đầu óc của cô…cũng thật là phong phú đa dạng,suy nghĩ cũng hợp tình hợp lí,trách cô đúng là rất oan uổng”_Ken không nhanh không chậm nhắc lại chuyện cũ,rõ ràng có ý đùa cợt người mà…
“Anh không cần phải giễu cợt tôi”_Zami như bị chọc thẹn quá hóa giận mà hừ nhẹ một tiếng.
“Nhưng…”_Ken đột nhiên mở mắt xoay người vươn tới chỗ cô,khuôn mặt anh tuấn lãng tử lại cách khuôn mặt kiêu ngạo của cô có vài xăng-ti-met,vô cùng ám muội mà cũng thật cuốn hút.Zami như bị một dòng điện sượt qua,nhất thời không kịp phản ứng được gì,hơi thở nam tính kia ngày một gần hơn.Đầu óc cô dường như đã bị trúng độc dược chỉ muốn nổ tung,mê man nhìn anh không thể xoay chuyển.Chỉ còn một chút nữa thôi,cánh môi mỏng nam tính kia sẽ chạm vào cánh môi hơi hồng hồng của cô.Làm sao đây…ám muội…cực kì ám muội…Mà cô cũng không hiểu sao…bản thân mình lại mong chờ nó xảy ra đến vậy!
/84
|