“À mà…nghe nói em đã có người yêu”_Kenbun đột ngột hỏi một vấn đề chả liên quan…
Hơi nhíu mày,cô nâng ly rượu lên xoay đi xoay lại,đôi mắt lạnh lùng tựa chỉ liếc mắt qua một cái cũng khiến đối phương đóng băng nhìn đăm đăm vào thứ chất lỏng như một cơn lốc xoáy trong ly…Zami kiên định trả lời câu hỏi của anh:”Đúng vậy”.
“Thế sao?Anh thấy em không được vui cho lắm”_Kenbun nay lại không giống lần trước chỉ ngồi nhìn cô động dĩa mà hôm anh cũng nên nghĩ cho bản thân mình một chút…Khua lấy chiếc dĩa trước mặt,tao nhã xiên một miếng thịt bỏ vào miệng từ tốn nhai.
“Cạnh” Zami hơi nhíu mày đặt ly rượu xuống bàn làm vang lên tiếng động va chạm của thủy tinh…:”Em…có lúc nào vui sao?”.
“A!Không…nhưng nếu có người yêu đặc biệt là người mình yêu thì anh nghĩ em phải có sự thay đổi lớn mới đúng”_Kenbun không e dè trước câu hỏi của cô ngược lại còn thản nhiên nói ra câu này.
Zami không khỏi ngạc nhiên,chỉ mới mấy ngày không gặp nhau mà trình độ nói chuyện của anh đã được cải thiện rất nhiều,một chút ngỡ ngàng hay bối rối cũng không tìm ra ngược lại bình thản tới mức khiếp sợ.Cô cười nhẹ:”Chỉ vài ngày không gặp thôi…mà trình độ nói chuyện của anh cũng cải thiện được nhiều rồi đấy”.
“À…lây từ em thôi…”_Kenbun đặt dĩa xuống cười khiêm tốn,chống hai khửu tay lên bàn,các ngón tay của hai bàn tay đan vào nhau chặt chẽ,tạo nên một hình thang vững chãi,theo thói quen cũ tựa cằm lên các ngón tay đã đna vào nhau nhìn chăm chú vào mắt Zami.Cho tới khi cô nhận ra có điều kì lạ mà ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh thì anh mới mở miệng:”Nhưng…đúng là,em có người yêu,trước sau vẫn như một”.
Zami nhìn anh,yên lặng một lúc lâu mới thản nhiên cầm dĩa xiên một miếng khoai tây nhẹ nhàng trả lời:”Đúng vậy,em là người sống nội tâm,có người yêu hay không có thì điều khác thường cũng chưa bao giờ biểu hiện ra bên ngoài”.
Lần này Kenbun chính thức cứng họng,anh thở dài một hơi,con người bí ẩn kín đáo như Zami không phải anh không biết nhưng…không dù có lạnh lùng tới đâu sống nội tâm thế nào thì khi có người yêu mà nhất là người mà mình thực sự yêu…thì điểm khác thường lập tức sẽ hiện rõ…chỉ là…Zami cố gắng ngụy biện cho bản thân thôi.Chuyện yêu đương của người khác anh không có hứng thú xen vào,nhưng Zami là trường hợp đặc biệt…cô ấy là người anh đã cảm mến ngay từ lần đầu tiên gặp mặt…Sau này,dù bây giờ anh không nói thì cô cũng sẽ phát hiện ra mình đang sai lầm thôi,chỉ có người ngoài cuộc mới nhìn ra…người trong cuộc lại chẳng khác nào người mù,đúng hay sai cũng không thể phân biệt nổi...
Mới làm hòa không được bao lâu nếu một lần nữa lại như ngày hôm trước thì miếng vải rách này khó mà trở lại nguyên vẹn,Kenbun đương nhiên không muốn thế,anh đảo mắt qua một vòng những đồ ăn có mặt trên bàn rồi dừng lại trên những đĩa thức ăn cô đã chọn anh hỏi:”Nhà hàng Sueni-G nổi tiếng toàn cầu với đồ ăn Anh vừa ngon vừa chuẩn không kém những nhà hàng bậc nhất của Anh,cả 2 lần ăn món nào em cũng chọn chỉ riêng món Anh là không chọn,tại sao vậy?”.
“Em đã ăn quá nhiều rồi,3 năm chỉ ăn đồ Anh…có dịp về nước phải ăn món khác chứ”_Zami thản nhiên trả lời.
“Vậy…khi nào hết ngấy rồi hãy ăn thử ở đây…không phải ai cũng có vinh dự đặt chân vào nhà hàng này thưởng thức tài nghệ của đầu bếp ở đây đâu”_Kenbun cười nhẹ nâng ly rượu dơ lên nói tiếp:”Anh mờ em một ly,chúc mừng hai ta đã làm hòa và cũng chúc mừng em có người yêu”.
Zami hơi ngỡ ngàng một chút rồi cũng cười nhẹ,dơ ly rượu lên…
Trong nhà hàng bỗng vang lên một tiếng “Cạnh” va chạm của hai miệng ly thủy tinh vang lên,mặt ngoài thì rõ ràng là đang cười còn bên trong…lại vô cùng rối bời…bởi những lời đối phương vừa nói…Thật sự là…kể cả cô có người yêu nhưng vẫn trước sau vẫn như một…Thật vậy sao?
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cái gì?”_Trước cổng lớn của bệnh viện nổi tiếng toàn nước D.A.S giọng nói ngạc nhiên của một chàng trai bất ngờ vang lên làm thu hút sự chú ý của bao người…
“Anh có nhất thiết phải hét lên thế không?”_Zami trừng mắt bất mãn nhìn Kenbun khi thấy xung quanh bao người nhìn về phía mình.
Kenbun không thèm để ý tới lời cô nói mà gấp gáp hỏi:”Em nói thật chứ,em thực sự đâm Ken khiến anh ta phải bó bột 2 tháng sao?”.
“Đúng vậy”_Zami thở ra một hơi nhẹ,gật đầu,đến giờ dường như cô vẫn chưa thể tiếp thu được điều này.Chính cô còn như nhìn lầm bản thân,chỉ những người nào thực sự đắc tội lớn với cô thì mới có kết cục thảm hại nhưng Ken là người vô tội,cô 1 lần còn chưa gặp anh ta thì lấy đâu ra thù oán…
“Anh ta có kiện em hay làm gì không?Hôm đây em còn uống rượu nữa,kể cả chỉ bị thương nhẹ em cũng khó mà thoát tội”_Kenbun sốt ruột nói.
Zami giữ chặt vai anh,kiến định nói:”Đừng lo,em không bị kiện hay bị làm sao cả,chỉ nghỉ học 2 tháng để chăm sóc cho anh ta thôi”.
“Thật sao?”_Kenbun hai mắt sáng lên…
“Nhưng…chuyện này anh phải giữ bí mật cho em”_Zami nghiêm mặt lại.
“Đương nhiên rồi”_Kenbun không những không sợ bộ mặt của cô ngược lại còn thản nhiên cười,liếc mắt nhìn đồng hồ anh vội vàng nói:”Vậy em vào trong đi,anh còn có việc phải đi”.
“Được,hẹn gặp lại”_Zami buông tay ra cười nhẹ vẫy tay.
“Hẹn gặp lại…”_Kenbun cười nhẹ đi giật lùi đến khoảng cách xa xa rồi nhanh chóng chạy đi…anh muốn đi thật xa vì nếu còn ôm trọn hình ảnh cô trong đáy mắt anh sợ mình sẽ không có dũng khí rời đi.Buổi ăn tối này anh chỉ mong được làm hòa với cô để ra đi khỏi vướng bận trong lòng và muốn tự miệng cô thừa nhận chuyện cô có người yêu là hoàn toàn đúng.Anh chỉ muốn trước khi đi mình có còn cơ hội nào không nhưng…hình như một chút anh cũng không có khả năng…có lẽ…kẻ cả việc giúp cô nhận ra mình đã sai lầm anh cũng không làm được…vậy thì chỉ còn cách chờ thời gian…rồi sẽ có một ngày cô nhận ra mình đã đi lầm hướng…
Nhìn theo bóng dáng người con trai chạy càng ngày càng xa mình,bất giác Zami cảm thấy nó thật cô đơn…một cảm giác kì lạ như thể…rất lâu sau này mới được nhìn thấy nó một lần nữa…
Tối trời trở gió…một mình đứng trước cổng bệnh viện,bóng dáng người con gái cao ngạo lạnh lùng là thế nhưng…có ai đảm bảo cô gái này không bao giờ thấy lạnh không bao giờ thấy cô đơn,dù có thế nào…cô vẫn là một người con gái…
“Cô là đồ ngốc sao?Đứng đây làm gì vậy”_Một chiếc áo bông bất ngờ choàng lên người cô,cảm giác ấm áp lan tỏa êm dịu thật nhẹ nhàng,còn chưa hết ngạc nhiên giọng nói nam tính bất mãn đã vang lên làm tụt hết cả cảm xúc ngọt ngào đang cao trào.Cái này người ta thường gọi là phá sóng…
“Một câu tử tế anh cũng không nói nổi được sao?”_Zami nhíu mày,dù không quay người lại cũng biết chủ nhân giọng nói này là ai.Cô đưa tay lên định gỡ chiếc áo khoác bông vừa mang lại cảm giác ấm áp ra thì trên tay cô truyền đến một hơi ấm còn ấm hơn cả cái áo này…
“Đừng có cởi…”_Ken không hài lòng lên tiếng,cô gái này thật kì lạ…con gái muốn anh khoác áo lên người còn xếp hàng dài dài mà cô gái này ngang nhiên cự tuyệt…Đôi lúc anh tự hỏi cô là người hay người ngoài hành tinh mà nếu là người ngoài hành tinh anh rất muốn hỏi “Mục đích cô đến Trái Đất là gì”…
Zami không che dấu nổi sự ngạc nhiên quay người lại nhìn anh,cảm giác ấm áp càng mãnh liệt nay lại một lần nữa sôi sùng sục lên thì…lại bị thằng cha kia một lần nữa phá sóng bằng một câu nói hết sức phũ phàng:”Tôi không muốn cô mượn cớ cảm lạnh mà không làm tròn trách nghiệm”.
Nghe qua thôi cũng hiểu anh ta muốn ám chỉ cái gì,tên này đầu óc suy nghĩ còn phong phú hơn cả cô ấy chứ.Chiêu này còn chưa xuất hiện trong đầu cô…hôm nào lôi ra sử dụng mới được.
“Yên tâm đi,tôi sẽ không bỏ trách nghiệm nhưng…”_Zami nói nửa chừng cười nhẹ một cái rất nhanh chóng chuyển sang bộ mặt chảnh chưa từng có,nâng tay giựt chiếc áo bông xuống đặt lên đùi Ken cô nói tiếp:”Tôi không yếu như anh tưởng đâu,thứ này đương nhiên cũng không cần”.Nói rồi cô tính đi tiếp thì bị gọi lại…
“Này này…cô bỏ tôi một mình ở đây đấy à,đẩy xe giúp tôi”_Ken thấy bước chân của cô nâng lên lại chạm đất ngày một xa mới hốt hoảng gọi lại.Nhưng điều làm anh phải kinh ngạc lồi mắt ra là cô dám chảnh hơn con cá cảnh với anh,đến cá cảnh còn chưa con nào gan to như cô…Người con gái này…đáng suy ngẫm…
“Anh ra đây bằng cách nào thì về bằng cách đó đi”_Zami trả lời nhưng không quay lưng lại…Lại một lần nữa chảnh…Mắt Ken căng tròn như thể sắp rơi ra khỏi hốc đến nơi rồi.
Im lặng một hồi lâu,đôi chân của cô dường như mất kiên nhẫn mà bước tiếp…Ken cuối cùng cũng mở miệng…níu…kéo…”Tôi mỏi tay”.
Lúc này Zami mới quay lại,cô cười nhẹ bước về phía anh,tưởng chừng cô sẽ thân thiện giúp đỡ ai ngờ…cô phun ra một câu khiến anh méo mặt:”Anh mỏi tay…sao tôi phải giúp anh”.
“…”_Ken im lặng,hai môi mím chặt tựa như đang kìm chếc cơn phẫn nộ.Zami cười hài lòng với thành quả mình thu được,ai bảo anh dám coi thường cô chứ,có chút gió mà cũng mang áo bông khoác lên…Chẳng lẽ trong mắt anh thực sự cô chỉ là tiểu thư con nhà giàu biết hưởng thụ thôi sao?Cách nói này…chẳng khác nào bảo cô là phế nhân chỉ biết ngồi một chỗ,hơn nữa còn yếu ớt õng ẹo…Cô-Zami…Tuyệt không phải loại người dễ bắt nạt,gặp khó khăn gian nan một chút là cúi đầu nhận thua.
Khoan đã…Từ khi nào…cô lại quan tâm trong mắt người ta nghĩ gì về mình thế này?Điên rồi chăng?Không!Chỉ là cô không thích bị coi thường,không thích người ta nghĩ một chút gió sẽ khiến cô cảm lạnh…
Ken cười nhẹ một cái,trong đáy mắt léo lên một ánh sáng nguy hiểm khiến tâm cô chợt nổi lên cảm giác bất an:”Tôi phải ngồi xe lăn 2 tháng là do…”.
“Thôi được rồi,tôi đẩy giúp anh…”_Zami lên tiếng cắt ngang lời nói của anh,cô không ngu tới mức phải nghe cả câu đầy đủ mới tiếp thu nổi vào đầu và cô cũng không muốn anh nói ra những chữ phía sau,như thế Zami càng cảm thấy bản thân mình tồi tệ hơn.
Cô nhanh chóng tiến về phía anh,mỗi bước chân của cô như một tiếng trống đập mạnh vào lòng anh,anh có thể nhận thấy tim mình đang vô cùng bất ổn.Thình thịch…thình thịch…thình thịch…tới khi cô tới gần,mùi hương dịu nhẹ của con gái tản ra thành một vòng vây quanh người anh,tim lại càng đập mạnh hơn như thể có thể bay ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào…
Bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên thành xe,không nói câu nào chỉ lặng lẽ dùng sức đẩy…thật dịu dàng!Mùi hương thơm mát chỉ có ở riêng cơ thể cô nhanh chóng xâm nhập vào khoang mũi anh không lối thoát.
Bất giác anh cảm thấy thật yên bình,thời gian như ngừng trôi,trên thế giới này như chỉ tồn tại có anh và người con gái phía sau…Một cảm giác ngọt ngào lạ lùng mà cũng thật quen thuộc…
Hơi nhíu mày,cô nâng ly rượu lên xoay đi xoay lại,đôi mắt lạnh lùng tựa chỉ liếc mắt qua một cái cũng khiến đối phương đóng băng nhìn đăm đăm vào thứ chất lỏng như một cơn lốc xoáy trong ly…Zami kiên định trả lời câu hỏi của anh:”Đúng vậy”.
“Thế sao?Anh thấy em không được vui cho lắm”_Kenbun nay lại không giống lần trước chỉ ngồi nhìn cô động dĩa mà hôm anh cũng nên nghĩ cho bản thân mình một chút…Khua lấy chiếc dĩa trước mặt,tao nhã xiên một miếng thịt bỏ vào miệng từ tốn nhai.
“Cạnh” Zami hơi nhíu mày đặt ly rượu xuống bàn làm vang lên tiếng động va chạm của thủy tinh…:”Em…có lúc nào vui sao?”.
“A!Không…nhưng nếu có người yêu đặc biệt là người mình yêu thì anh nghĩ em phải có sự thay đổi lớn mới đúng”_Kenbun không e dè trước câu hỏi của cô ngược lại còn thản nhiên nói ra câu này.
Zami không khỏi ngạc nhiên,chỉ mới mấy ngày không gặp nhau mà trình độ nói chuyện của anh đã được cải thiện rất nhiều,một chút ngỡ ngàng hay bối rối cũng không tìm ra ngược lại bình thản tới mức khiếp sợ.Cô cười nhẹ:”Chỉ vài ngày không gặp thôi…mà trình độ nói chuyện của anh cũng cải thiện được nhiều rồi đấy”.
“À…lây từ em thôi…”_Kenbun đặt dĩa xuống cười khiêm tốn,chống hai khửu tay lên bàn,các ngón tay của hai bàn tay đan vào nhau chặt chẽ,tạo nên một hình thang vững chãi,theo thói quen cũ tựa cằm lên các ngón tay đã đna vào nhau nhìn chăm chú vào mắt Zami.Cho tới khi cô nhận ra có điều kì lạ mà ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh thì anh mới mở miệng:”Nhưng…đúng là,em có người yêu,trước sau vẫn như một”.
Zami nhìn anh,yên lặng một lúc lâu mới thản nhiên cầm dĩa xiên một miếng khoai tây nhẹ nhàng trả lời:”Đúng vậy,em là người sống nội tâm,có người yêu hay không có thì điều khác thường cũng chưa bao giờ biểu hiện ra bên ngoài”.
Lần này Kenbun chính thức cứng họng,anh thở dài một hơi,con người bí ẩn kín đáo như Zami không phải anh không biết nhưng…không dù có lạnh lùng tới đâu sống nội tâm thế nào thì khi có người yêu mà nhất là người mà mình thực sự yêu…thì điểm khác thường lập tức sẽ hiện rõ…chỉ là…Zami cố gắng ngụy biện cho bản thân thôi.Chuyện yêu đương của người khác anh không có hứng thú xen vào,nhưng Zami là trường hợp đặc biệt…cô ấy là người anh đã cảm mến ngay từ lần đầu tiên gặp mặt…Sau này,dù bây giờ anh không nói thì cô cũng sẽ phát hiện ra mình đang sai lầm thôi,chỉ có người ngoài cuộc mới nhìn ra…người trong cuộc lại chẳng khác nào người mù,đúng hay sai cũng không thể phân biệt nổi...
Mới làm hòa không được bao lâu nếu một lần nữa lại như ngày hôm trước thì miếng vải rách này khó mà trở lại nguyên vẹn,Kenbun đương nhiên không muốn thế,anh đảo mắt qua một vòng những đồ ăn có mặt trên bàn rồi dừng lại trên những đĩa thức ăn cô đã chọn anh hỏi:”Nhà hàng Sueni-G nổi tiếng toàn cầu với đồ ăn Anh vừa ngon vừa chuẩn không kém những nhà hàng bậc nhất của Anh,cả 2 lần ăn món nào em cũng chọn chỉ riêng món Anh là không chọn,tại sao vậy?”.
“Em đã ăn quá nhiều rồi,3 năm chỉ ăn đồ Anh…có dịp về nước phải ăn món khác chứ”_Zami thản nhiên trả lời.
“Vậy…khi nào hết ngấy rồi hãy ăn thử ở đây…không phải ai cũng có vinh dự đặt chân vào nhà hàng này thưởng thức tài nghệ của đầu bếp ở đây đâu”_Kenbun cười nhẹ nâng ly rượu dơ lên nói tiếp:”Anh mờ em một ly,chúc mừng hai ta đã làm hòa và cũng chúc mừng em có người yêu”.
Zami hơi ngỡ ngàng một chút rồi cũng cười nhẹ,dơ ly rượu lên…
Trong nhà hàng bỗng vang lên một tiếng “Cạnh” va chạm của hai miệng ly thủy tinh vang lên,mặt ngoài thì rõ ràng là đang cười còn bên trong…lại vô cùng rối bời…bởi những lời đối phương vừa nói…Thật sự là…kể cả cô có người yêu nhưng vẫn trước sau vẫn như một…Thật vậy sao?
----------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cái gì?”_Trước cổng lớn của bệnh viện nổi tiếng toàn nước D.A.S giọng nói ngạc nhiên của một chàng trai bất ngờ vang lên làm thu hút sự chú ý của bao người…
“Anh có nhất thiết phải hét lên thế không?”_Zami trừng mắt bất mãn nhìn Kenbun khi thấy xung quanh bao người nhìn về phía mình.
Kenbun không thèm để ý tới lời cô nói mà gấp gáp hỏi:”Em nói thật chứ,em thực sự đâm Ken khiến anh ta phải bó bột 2 tháng sao?”.
“Đúng vậy”_Zami thở ra một hơi nhẹ,gật đầu,đến giờ dường như cô vẫn chưa thể tiếp thu được điều này.Chính cô còn như nhìn lầm bản thân,chỉ những người nào thực sự đắc tội lớn với cô thì mới có kết cục thảm hại nhưng Ken là người vô tội,cô 1 lần còn chưa gặp anh ta thì lấy đâu ra thù oán…
“Anh ta có kiện em hay làm gì không?Hôm đây em còn uống rượu nữa,kể cả chỉ bị thương nhẹ em cũng khó mà thoát tội”_Kenbun sốt ruột nói.
Zami giữ chặt vai anh,kiến định nói:”Đừng lo,em không bị kiện hay bị làm sao cả,chỉ nghỉ học 2 tháng để chăm sóc cho anh ta thôi”.
“Thật sao?”_Kenbun hai mắt sáng lên…
“Nhưng…chuyện này anh phải giữ bí mật cho em”_Zami nghiêm mặt lại.
“Đương nhiên rồi”_Kenbun không những không sợ bộ mặt của cô ngược lại còn thản nhiên cười,liếc mắt nhìn đồng hồ anh vội vàng nói:”Vậy em vào trong đi,anh còn có việc phải đi”.
“Được,hẹn gặp lại”_Zami buông tay ra cười nhẹ vẫy tay.
“Hẹn gặp lại…”_Kenbun cười nhẹ đi giật lùi đến khoảng cách xa xa rồi nhanh chóng chạy đi…anh muốn đi thật xa vì nếu còn ôm trọn hình ảnh cô trong đáy mắt anh sợ mình sẽ không có dũng khí rời đi.Buổi ăn tối này anh chỉ mong được làm hòa với cô để ra đi khỏi vướng bận trong lòng và muốn tự miệng cô thừa nhận chuyện cô có người yêu là hoàn toàn đúng.Anh chỉ muốn trước khi đi mình có còn cơ hội nào không nhưng…hình như một chút anh cũng không có khả năng…có lẽ…kẻ cả việc giúp cô nhận ra mình đã sai lầm anh cũng không làm được…vậy thì chỉ còn cách chờ thời gian…rồi sẽ có một ngày cô nhận ra mình đã đi lầm hướng…
Nhìn theo bóng dáng người con trai chạy càng ngày càng xa mình,bất giác Zami cảm thấy nó thật cô đơn…một cảm giác kì lạ như thể…rất lâu sau này mới được nhìn thấy nó một lần nữa…
Tối trời trở gió…một mình đứng trước cổng bệnh viện,bóng dáng người con gái cao ngạo lạnh lùng là thế nhưng…có ai đảm bảo cô gái này không bao giờ thấy lạnh không bao giờ thấy cô đơn,dù có thế nào…cô vẫn là một người con gái…
“Cô là đồ ngốc sao?Đứng đây làm gì vậy”_Một chiếc áo bông bất ngờ choàng lên người cô,cảm giác ấm áp lan tỏa êm dịu thật nhẹ nhàng,còn chưa hết ngạc nhiên giọng nói nam tính bất mãn đã vang lên làm tụt hết cả cảm xúc ngọt ngào đang cao trào.Cái này người ta thường gọi là phá sóng…
“Một câu tử tế anh cũng không nói nổi được sao?”_Zami nhíu mày,dù không quay người lại cũng biết chủ nhân giọng nói này là ai.Cô đưa tay lên định gỡ chiếc áo khoác bông vừa mang lại cảm giác ấm áp ra thì trên tay cô truyền đến một hơi ấm còn ấm hơn cả cái áo này…
“Đừng có cởi…”_Ken không hài lòng lên tiếng,cô gái này thật kì lạ…con gái muốn anh khoác áo lên người còn xếp hàng dài dài mà cô gái này ngang nhiên cự tuyệt…Đôi lúc anh tự hỏi cô là người hay người ngoài hành tinh mà nếu là người ngoài hành tinh anh rất muốn hỏi “Mục đích cô đến Trái Đất là gì”…
Zami không che dấu nổi sự ngạc nhiên quay người lại nhìn anh,cảm giác ấm áp càng mãnh liệt nay lại một lần nữa sôi sùng sục lên thì…lại bị thằng cha kia một lần nữa phá sóng bằng một câu nói hết sức phũ phàng:”Tôi không muốn cô mượn cớ cảm lạnh mà không làm tròn trách nghiệm”.
Nghe qua thôi cũng hiểu anh ta muốn ám chỉ cái gì,tên này đầu óc suy nghĩ còn phong phú hơn cả cô ấy chứ.Chiêu này còn chưa xuất hiện trong đầu cô…hôm nào lôi ra sử dụng mới được.
“Yên tâm đi,tôi sẽ không bỏ trách nghiệm nhưng…”_Zami nói nửa chừng cười nhẹ một cái rất nhanh chóng chuyển sang bộ mặt chảnh chưa từng có,nâng tay giựt chiếc áo bông xuống đặt lên đùi Ken cô nói tiếp:”Tôi không yếu như anh tưởng đâu,thứ này đương nhiên cũng không cần”.Nói rồi cô tính đi tiếp thì bị gọi lại…
“Này này…cô bỏ tôi một mình ở đây đấy à,đẩy xe giúp tôi”_Ken thấy bước chân của cô nâng lên lại chạm đất ngày một xa mới hốt hoảng gọi lại.Nhưng điều làm anh phải kinh ngạc lồi mắt ra là cô dám chảnh hơn con cá cảnh với anh,đến cá cảnh còn chưa con nào gan to như cô…Người con gái này…đáng suy ngẫm…
“Anh ra đây bằng cách nào thì về bằng cách đó đi”_Zami trả lời nhưng không quay lưng lại…Lại một lần nữa chảnh…Mắt Ken căng tròn như thể sắp rơi ra khỏi hốc đến nơi rồi.
Im lặng một hồi lâu,đôi chân của cô dường như mất kiên nhẫn mà bước tiếp…Ken cuối cùng cũng mở miệng…níu…kéo…”Tôi mỏi tay”.
Lúc này Zami mới quay lại,cô cười nhẹ bước về phía anh,tưởng chừng cô sẽ thân thiện giúp đỡ ai ngờ…cô phun ra một câu khiến anh méo mặt:”Anh mỏi tay…sao tôi phải giúp anh”.
“…”_Ken im lặng,hai môi mím chặt tựa như đang kìm chếc cơn phẫn nộ.Zami cười hài lòng với thành quả mình thu được,ai bảo anh dám coi thường cô chứ,có chút gió mà cũng mang áo bông khoác lên…Chẳng lẽ trong mắt anh thực sự cô chỉ là tiểu thư con nhà giàu biết hưởng thụ thôi sao?Cách nói này…chẳng khác nào bảo cô là phế nhân chỉ biết ngồi một chỗ,hơn nữa còn yếu ớt õng ẹo…Cô-Zami…Tuyệt không phải loại người dễ bắt nạt,gặp khó khăn gian nan một chút là cúi đầu nhận thua.
Khoan đã…Từ khi nào…cô lại quan tâm trong mắt người ta nghĩ gì về mình thế này?Điên rồi chăng?Không!Chỉ là cô không thích bị coi thường,không thích người ta nghĩ một chút gió sẽ khiến cô cảm lạnh…
Ken cười nhẹ một cái,trong đáy mắt léo lên một ánh sáng nguy hiểm khiến tâm cô chợt nổi lên cảm giác bất an:”Tôi phải ngồi xe lăn 2 tháng là do…”.
“Thôi được rồi,tôi đẩy giúp anh…”_Zami lên tiếng cắt ngang lời nói của anh,cô không ngu tới mức phải nghe cả câu đầy đủ mới tiếp thu nổi vào đầu và cô cũng không muốn anh nói ra những chữ phía sau,như thế Zami càng cảm thấy bản thân mình tồi tệ hơn.
Cô nhanh chóng tiến về phía anh,mỗi bước chân của cô như một tiếng trống đập mạnh vào lòng anh,anh có thể nhận thấy tim mình đang vô cùng bất ổn.Thình thịch…thình thịch…thình thịch…tới khi cô tới gần,mùi hương dịu nhẹ của con gái tản ra thành một vòng vây quanh người anh,tim lại càng đập mạnh hơn như thể có thể bay ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào…
Bàn tay cô nhẹ nhàng đặt lên thành xe,không nói câu nào chỉ lặng lẽ dùng sức đẩy…thật dịu dàng!Mùi hương thơm mát chỉ có ở riêng cơ thể cô nhanh chóng xâm nhập vào khoang mũi anh không lối thoát.
Bất giác anh cảm thấy thật yên bình,thời gian như ngừng trôi,trên thế giới này như chỉ tồn tại có anh và người con gái phía sau…Một cảm giác ngọt ngào lạ lùng mà cũng thật quen thuộc…
/84
|