“Zami…Zami…”_Một giọng nói quen thuộc gấp gáp vang lên cùng tiếng chân nện bình bịnh xuống sàn đá lát trong bệnh viện.
Zami một phản ứng cũng không có như thể chưa bận tâm đến sự hiện diện của anh hoặc là để sang một bên sẽ giải quyết sau.Cô chỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt kia,phẳng lặng như mặt hồ…
Một hồi lâu cô mới dứt ra được,xoay nhẹ người nhìn vê phía Tiron không nhanh không chậm hỏi như chuyện vừa rồi chưa hề tồn tại trong quá khứ của cô:”Có chuyện gì mà gấp vậy”.
“Chào anh,Ken.Em muốn nói chuyện riêng với Zami một chút”_Tiron dời mắt sang chàng trai ngồi yên trên giường bệnh hỏi.
“Được,cứ tự nhiên”_Ken nhìn Tiron một lúc,nhận thấy sau thẳm trong ánh kia là một sự vội vã,hẳn chuyện muốn nói không đơn giản.Đương nhiên anh cũng chẳng muốn làm kì đà cản mũi mà đồng ý.
“Em đi ra ngoài với anh một chút”_Tiron vừa nói xong cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ còn một mình Ken cô đơn trong bóng đêm vây quanh,ánh trăng phản chiếc gương mặt góc cạnh của anh càng thêm vẻ nam tính,đôi mắt phút chốc biến hóa trở nên thâm sâu khó lường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt đã đánh mất từ rất lâu rồi…
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Hành lang bệnh viện gần nhà vệ sinh vắng người…
“Đúng vậy,đúng là do nợ tiền bố mẹ anh mà không thể trả nên mới đưa em tới trại trẻ mồ côi”_Zami gật nhẹ đầu,khoanh tay trước ngực kiên định đáp.
“Vậy sao hôm em biết anh là con trai xã hội đen lại không nói gì?Hơn nữa thần sắc còn có chút biến đổi,em nói đi…có phải biết chuyện này em hận anh lắm đúng không?”_Tiron kích động phun một tràng,điều này cũng là điều anh lo lắng nhất,nếu không nói rõ ràng đêm nay anh khó mà yên giấc.
“Không phải,anh nghĩ đi đâu vậy.Chuyện này bố mẹ em mới là người sai,không thể trách bố mẹ anh được”_Zami nhíu mày giải thích,việc này rõ ràng là bố mẹ cô sai sao anh lại cảm thấy áy náy…
“Vậy tại sao hôm đấy sắc mặt em lại biến đổi lạ vậy”_Tiron vẫn chưa hết lo lắng hỏi,thấy cô im lặng anh lại càng bất an hơn:”Đừng giấu anh”.
Zami khó xử,biết nói thế nào đây…hôm đó mặt cô biến sắc là do trực giác mách bảo cô thứ độc dược trước đây có thể liên quan tới tổ chức của anh.
Chứ lúc đó cô dường như còn quên luôn lí do vì sao bố mẹ cô lại bỏ rơi cô luôn…
“Đừng suy nghĩ nhiều,em thực sự không bận tâm đâu.Anh đừng nhạy cảm quá như vậy”_Zami nhỏ giọng nói,vậy ra anh gấp gáp tới đây chỉ vì chuyện cỏn con này thôi sao?
“Làm sao anh có thể dừng suy nghĩ được,bố mẹ anh là bạn lâu năm của mẹ em mà đến lúc mẹ em gặp nạn không những không giúp đỡ ngược lại còn thản nhiên đi đòi tiền”_Tiron bất mãn,nghĩ đến đây máu nóng trong người anh lại sôi sùng sục,sao Silest lại ngu ngốc đến mức đấy để rồi bây giờ cô đơn với cái vườn hoa kia nhì.
“Anh nói sao cơ?Mẹ anh…là bạn mẹ em”_Zami kinh ngạc nhắc lại,chuyện này bố mẹ nuôi chưa từng nói qua cho cô,sao có thể…
Zami chỉ biết bố mẹ mình nợ tiền xã hội đen vì không chả được số nợ nên đưa cô đến cô nhi viện rồi chạy trốn,hóa ra giữa hai người lại có quan hệ mật thiết đến vậy…
“Anh biết anh nói ra chuyện này em không hận thì sẽ hận anh thôi!Mang danh là bạn bè tốt àm lại đối xử với nhau như vậy…”_Tiron nhỏ giọng,điều này đến anh còn bất mãn huống hồ là cô.Nếu không phải vì bố mẹ anh chèn ép thì cô đến giờ có lẽ đã hạnh phúc bên bố mẹ ruột của mình,không nói rõ ràng thì đêm nay bảo sao anh có thể ngủ ngon đây.
Im lặng một hồi lâu,Zami ngước mắt lên mỉm cười nhìn anh,đặt bàn tay nhỏ lên một bên vai Tiron nhỏ giọng:”Không đâu,đừng trách họ,bố mẹ em không trả nợ mới là người sai”.
“Nhưng họ là bạn bè tốt của nhau kia mà…”_Tiron đau đầu nói,anh thật sự không thể hình dung được đầu óc mẹ mình lại có lúc nông cạn đến vậy.Một lần sai lầm đi theo cả cuộc đời suốt ngày ăn năn,mất đi một người bạn tri kỉ…Có đáng không?
“Anh đừng trách bác gái nữa,chính vì là bạn bè tốt mà lại trốn nợ nhau,không giữ đúng lời hứa,mẹ anh thế là quá nhượng bộ rồi”_Zami nhẹ giọng,ban đầu cô nghe cũng thấy vẫn đề này không ngờ lại nảy sinh kì quái đến vậy.Bạn bè tốt mà lại đi đòi nợ tới cùng trong khi bạn lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhưng là bạn bè tốt không nói nửa lời tự nhiên chạy trốn thất hứa.Sai lầm năm đó hẳn không thể trách mẹ Tiron quá vô tình mà phải trách cả mẹ cô nữa…
Nếu mẹ cô tới nhờ sự giúp đỡ từ mẹ Tiron thì mọi chuyện bây giờ sẽ tốt đẹp biết bao…Lại chọn phương án chạy trốn làm mất lòng tin của nhau,tình bạn lại chả tan vỡ.
“Thật sao?Em nghĩ thật vậy sao”_Tiron hỏi nhỏ,anh cứ nghĩ sau chuyện này mình chắc phải bị máu nóng của cô đấm cho bầm dập ai ngờ…cô còn bình thản hơn anh tưởng khiến anh có chút bất an…
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy,muộn rồi,mau về ngủ đi,đừng bận tâm”_Zami tốt bụng khuyên bảo,chàng trai này bề ngoài đào hoa sát gái bên trong ẩn chứa con người tàn khốc giết người không ghê tay mà còn có thêm một mặt ấy náy tới mức không nói rõ ràng không thể ngủ ngon giấc.Zami thực sự được anh coi trọng tới vậy sao?
Em…chắc chứ?”_Hai tay Tiron bấy chặt vào nhau,không dám nhìn thẳng vào mắt cô ngập ngừng hỏi.Có trời mới biết anh cảm thấy có lỗi tới nhường nào…Chỉ vì 500 triệu mà con phải xa mẹ,chỉ vì 500 triệu mất đi một người bạn tri kỉ.
Không đáng…không đáng chút nào!!!
Zami không vội trả lời,bước từng bước nhẹ tới phía anh.Gỡ 2 bàn tay đang bấu chặt lại với nhau ra,mồ hôi từ tay anh nhanh chóng tràn sang bàn tay mảnh khảnh của cô.
Đưa một tay lên giữ chặt cằm anh xoay mặt anh đối diện mặt mình,nhìn sâu vào đôi mắt trước mặt…cô kinh ngạc cứ ngỡ mình đã nhìn lầm.Một vẻ áy náy không dấu vào đâu cho hết được,lồ lộ rõ ràng trước mặt khiến người ta nhìn thôi cũng đủ đau xót.
Zami bản tính lạnh lùng tàn nhẫn nhưng trước đôi mắt thay đổi 360 độ của anh cũng làm cô không đàm lòng,thở dài một hơi cô nhỏ giọng:”Tiron…anh làm như vậy làm em cảm thấy người có lỗi trong chuyện này không phải anh mà là em.Chuyện đó hãy quên đi,em thật sự không bận tâm,không để trong lòng hay hận anh.Sự việc này không liên quan đến anh và em,chuyện này là chuyện giữa bố mẹ em và bố mẹ anh,lúc đó ta còn quá nhỏ không thể hiểu được,bây giờ biết mọi chuyện chúng ta cũng không có quyền quyết định nói chính xác là chuyện này không phải chuyện của chúng ta.Nên anh đừng để trong lòng,em ổn,em không sao”
Lời nói rõ ràng,ánh mắt kiên định cùng vẻ mặt thật không thể thật hơn của cô khiến nỗi lòng Tiron vơi đi không ít,nghe được những lời này của cô tâm anh như được thả lỏng thoải mái rất nhiều…
Chần chừ một lúc lâu,cuối cùng anh cũng có đủ dũng khí mà mỉm cười nhẹ kiên định trả lời:”Được”.
Nghe được từ này cô thực sự cảm thấy an tâm,cũng may lời nói cô có sức thuyết phục chứ không sau này quan hệ giữa hai người đảm bảo sẽ còn cách xa:”“Cũng muộn rồi anh mau về đi”_Zami tốt bụng khuyên bảo.
Hôm nay chắc chắn là anh đã mệt lắm rồi,tự dưng lo lắng lung tung suy nghĩ không đâu.Còn vội vàng gấp gáp phi như bay tới bệnh viện chỉ vì áy náy chuyện này,có lẽ bây giờ anh cũng có thể thoải mái ngủ ngon giấc rồi.
Sống vì quá khứ là lối sống ỷ lại,
Sống vì tương lai là lối sống thừa thãi.
Chúng ta không nên suy nghĩ quá nhiều những chuyện trong quá khứ hay ngu ngốc ôm một bao tải cát đi rồi lại than thở kêu mệt.Gục ngã…phải biết đứng lên…Chuyện buồn…phải biết quên…
Cả một tương lai tươi sáng chờ đợi trước mặt,tại sao phải sống vì quá khứ không vui?Tại sao phải vác cả một bao tải nặng nhọc mà không vứt bỏ đi cho khỏe?
Cứ sống vì quá khứ như vậy ngày qua ngày sẽ rất nhàm chán,đến lúc về cuối đời nhìn lại đời mình lại tự cười khổ:”giá mà lần đó mình biết quý trọng thời gian không phí tuổi thanh xuân chỉ vì một quá khứ đau buồn,có phải mình đã có nhiều thời gian để lưu luyến trần gian hơn không?”.
“Sao em còn chưa về?”_Tiron đột nhiên lên tiếng,từ lúc gọi điện cho cô nghe cô nói đang ở bệnh viện anh đã thấy thắc mắc.Có bao giờ Zami thăm bệnh muộn thế này đâu.
“À…Em ở lại trông Ken”_Zami ngập ngừng đáp,thấy vẻ mặt anh có chút thay đổi cô liền nhanh chóng nói tiếp,cô thực sự sợ vẻ mặt ghen tuông quá độ của anh.Lần trước đã đủ tim gan cô suýt phòi ra ngoài rồi…”Bố mẹ anh ấy bận nên em mới giúp thôi”.
Tiron không nổi điên ngược lại còn cười nhẹ bày ra vẻ mặt đau khổ:”Thật tội cho em quá…nếu được anh nguyện thay em gánh vác” giọng nói kiên quyết vô cùng ga lăng,con gái đảm bảo nhìn thấy dáng vẻ anh thế này tim sẽ đập loạn lên mà chết mất…
“Không cần thay em…chỉ cần ở lại cùng em là được rồi”_Zami hai mắt sáng lên vội vàng nói,cô chỉ chờ có thế này thôi…Một đêm trôi qua sẽ thoải mái hơn nhiều nếu có anh.
Tiron nghe đến đây nụ cười trên môi cứng lại,anh gãi đầu:”Hì hì,em yêu à,hôm nay anh có việc,thôi anh đi trước”.
Không nói thừa nửa câu,Tiron co giò chạy như ma đuổi…
“Ơ…Này…”_Zami trợn tròn mắt kiếng chân lên hét loạn…Chỉ giỏi được cái mồm hay bốc phét…
Zami một phản ứng cũng không có như thể chưa bận tâm đến sự hiện diện của anh hoặc là để sang một bên sẽ giải quyết sau.Cô chỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt kia,phẳng lặng như mặt hồ…
Một hồi lâu cô mới dứt ra được,xoay nhẹ người nhìn vê phía Tiron không nhanh không chậm hỏi như chuyện vừa rồi chưa hề tồn tại trong quá khứ của cô:”Có chuyện gì mà gấp vậy”.
“Chào anh,Ken.Em muốn nói chuyện riêng với Zami một chút”_Tiron dời mắt sang chàng trai ngồi yên trên giường bệnh hỏi.
“Được,cứ tự nhiên”_Ken nhìn Tiron một lúc,nhận thấy sau thẳm trong ánh kia là một sự vội vã,hẳn chuyện muốn nói không đơn giản.Đương nhiên anh cũng chẳng muốn làm kì đà cản mũi mà đồng ý.
“Em đi ra ngoài với anh một chút”_Tiron vừa nói xong cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ còn một mình Ken cô đơn trong bóng đêm vây quanh,ánh trăng phản chiếc gương mặt góc cạnh của anh càng thêm vẻ nam tính,đôi mắt phút chốc biến hóa trở nên thâm sâu khó lường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt đã đánh mất từ rất lâu rồi…
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Hành lang bệnh viện gần nhà vệ sinh vắng người…
“Đúng vậy,đúng là do nợ tiền bố mẹ anh mà không thể trả nên mới đưa em tới trại trẻ mồ côi”_Zami gật nhẹ đầu,khoanh tay trước ngực kiên định đáp.
“Vậy sao hôm em biết anh là con trai xã hội đen lại không nói gì?Hơn nữa thần sắc còn có chút biến đổi,em nói đi…có phải biết chuyện này em hận anh lắm đúng không?”_Tiron kích động phun một tràng,điều này cũng là điều anh lo lắng nhất,nếu không nói rõ ràng đêm nay anh khó mà yên giấc.
“Không phải,anh nghĩ đi đâu vậy.Chuyện này bố mẹ em mới là người sai,không thể trách bố mẹ anh được”_Zami nhíu mày giải thích,việc này rõ ràng là bố mẹ cô sai sao anh lại cảm thấy áy náy…
“Vậy tại sao hôm đấy sắc mặt em lại biến đổi lạ vậy”_Tiron vẫn chưa hết lo lắng hỏi,thấy cô im lặng anh lại càng bất an hơn:”Đừng giấu anh”.
Zami khó xử,biết nói thế nào đây…hôm đó mặt cô biến sắc là do trực giác mách bảo cô thứ độc dược trước đây có thể liên quan tới tổ chức của anh.
Chứ lúc đó cô dường như còn quên luôn lí do vì sao bố mẹ cô lại bỏ rơi cô luôn…
“Đừng suy nghĩ nhiều,em thực sự không bận tâm đâu.Anh đừng nhạy cảm quá như vậy”_Zami nhỏ giọng nói,vậy ra anh gấp gáp tới đây chỉ vì chuyện cỏn con này thôi sao?
“Làm sao anh có thể dừng suy nghĩ được,bố mẹ anh là bạn lâu năm của mẹ em mà đến lúc mẹ em gặp nạn không những không giúp đỡ ngược lại còn thản nhiên đi đòi tiền”_Tiron bất mãn,nghĩ đến đây máu nóng trong người anh lại sôi sùng sục,sao Silest lại ngu ngốc đến mức đấy để rồi bây giờ cô đơn với cái vườn hoa kia nhì.
“Anh nói sao cơ?Mẹ anh…là bạn mẹ em”_Zami kinh ngạc nhắc lại,chuyện này bố mẹ nuôi chưa từng nói qua cho cô,sao có thể…
Zami chỉ biết bố mẹ mình nợ tiền xã hội đen vì không chả được số nợ nên đưa cô đến cô nhi viện rồi chạy trốn,hóa ra giữa hai người lại có quan hệ mật thiết đến vậy…
“Anh biết anh nói ra chuyện này em không hận thì sẽ hận anh thôi!Mang danh là bạn bè tốt àm lại đối xử với nhau như vậy…”_Tiron nhỏ giọng,điều này đến anh còn bất mãn huống hồ là cô.Nếu không phải vì bố mẹ anh chèn ép thì cô đến giờ có lẽ đã hạnh phúc bên bố mẹ ruột của mình,không nói rõ ràng thì đêm nay bảo sao anh có thể ngủ ngon đây.
Im lặng một hồi lâu,Zami ngước mắt lên mỉm cười nhìn anh,đặt bàn tay nhỏ lên một bên vai Tiron nhỏ giọng:”Không đâu,đừng trách họ,bố mẹ em không trả nợ mới là người sai”.
“Nhưng họ là bạn bè tốt của nhau kia mà…”_Tiron đau đầu nói,anh thật sự không thể hình dung được đầu óc mẹ mình lại có lúc nông cạn đến vậy.Một lần sai lầm đi theo cả cuộc đời suốt ngày ăn năn,mất đi một người bạn tri kỉ…Có đáng không?
“Anh đừng trách bác gái nữa,chính vì là bạn bè tốt mà lại trốn nợ nhau,không giữ đúng lời hứa,mẹ anh thế là quá nhượng bộ rồi”_Zami nhẹ giọng,ban đầu cô nghe cũng thấy vẫn đề này không ngờ lại nảy sinh kì quái đến vậy.Bạn bè tốt mà lại đi đòi nợ tới cùng trong khi bạn lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhưng là bạn bè tốt không nói nửa lời tự nhiên chạy trốn thất hứa.Sai lầm năm đó hẳn không thể trách mẹ Tiron quá vô tình mà phải trách cả mẹ cô nữa…
Nếu mẹ cô tới nhờ sự giúp đỡ từ mẹ Tiron thì mọi chuyện bây giờ sẽ tốt đẹp biết bao…Lại chọn phương án chạy trốn làm mất lòng tin của nhau,tình bạn lại chả tan vỡ.
“Thật sao?Em nghĩ thật vậy sao”_Tiron hỏi nhỏ,anh cứ nghĩ sau chuyện này mình chắc phải bị máu nóng của cô đấm cho bầm dập ai ngờ…cô còn bình thản hơn anh tưởng khiến anh có chút bất an…
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy,muộn rồi,mau về ngủ đi,đừng bận tâm”_Zami tốt bụng khuyên bảo,chàng trai này bề ngoài đào hoa sát gái bên trong ẩn chứa con người tàn khốc giết người không ghê tay mà còn có thêm một mặt ấy náy tới mức không nói rõ ràng không thể ngủ ngon giấc.Zami thực sự được anh coi trọng tới vậy sao?
Em…chắc chứ?”_Hai tay Tiron bấy chặt vào nhau,không dám nhìn thẳng vào mắt cô ngập ngừng hỏi.Có trời mới biết anh cảm thấy có lỗi tới nhường nào…Chỉ vì 500 triệu mà con phải xa mẹ,chỉ vì 500 triệu mất đi một người bạn tri kỉ.
Không đáng…không đáng chút nào!!!
Zami không vội trả lời,bước từng bước nhẹ tới phía anh.Gỡ 2 bàn tay đang bấu chặt lại với nhau ra,mồ hôi từ tay anh nhanh chóng tràn sang bàn tay mảnh khảnh của cô.
Đưa một tay lên giữ chặt cằm anh xoay mặt anh đối diện mặt mình,nhìn sâu vào đôi mắt trước mặt…cô kinh ngạc cứ ngỡ mình đã nhìn lầm.Một vẻ áy náy không dấu vào đâu cho hết được,lồ lộ rõ ràng trước mặt khiến người ta nhìn thôi cũng đủ đau xót.
Zami bản tính lạnh lùng tàn nhẫn nhưng trước đôi mắt thay đổi 360 độ của anh cũng làm cô không đàm lòng,thở dài một hơi cô nhỏ giọng:”Tiron…anh làm như vậy làm em cảm thấy người có lỗi trong chuyện này không phải anh mà là em.Chuyện đó hãy quên đi,em thật sự không bận tâm,không để trong lòng hay hận anh.Sự việc này không liên quan đến anh và em,chuyện này là chuyện giữa bố mẹ em và bố mẹ anh,lúc đó ta còn quá nhỏ không thể hiểu được,bây giờ biết mọi chuyện chúng ta cũng không có quyền quyết định nói chính xác là chuyện này không phải chuyện của chúng ta.Nên anh đừng để trong lòng,em ổn,em không sao”
Lời nói rõ ràng,ánh mắt kiên định cùng vẻ mặt thật không thể thật hơn của cô khiến nỗi lòng Tiron vơi đi không ít,nghe được những lời này của cô tâm anh như được thả lỏng thoải mái rất nhiều…
Chần chừ một lúc lâu,cuối cùng anh cũng có đủ dũng khí mà mỉm cười nhẹ kiên định trả lời:”Được”.
Nghe được từ này cô thực sự cảm thấy an tâm,cũng may lời nói cô có sức thuyết phục chứ không sau này quan hệ giữa hai người đảm bảo sẽ còn cách xa:”“Cũng muộn rồi anh mau về đi”_Zami tốt bụng khuyên bảo.
Hôm nay chắc chắn là anh đã mệt lắm rồi,tự dưng lo lắng lung tung suy nghĩ không đâu.Còn vội vàng gấp gáp phi như bay tới bệnh viện chỉ vì áy náy chuyện này,có lẽ bây giờ anh cũng có thể thoải mái ngủ ngon giấc rồi.
Sống vì quá khứ là lối sống ỷ lại,
Sống vì tương lai là lối sống thừa thãi.
Chúng ta không nên suy nghĩ quá nhiều những chuyện trong quá khứ hay ngu ngốc ôm một bao tải cát đi rồi lại than thở kêu mệt.Gục ngã…phải biết đứng lên…Chuyện buồn…phải biết quên…
Cả một tương lai tươi sáng chờ đợi trước mặt,tại sao phải sống vì quá khứ không vui?Tại sao phải vác cả một bao tải nặng nhọc mà không vứt bỏ đi cho khỏe?
Cứ sống vì quá khứ như vậy ngày qua ngày sẽ rất nhàm chán,đến lúc về cuối đời nhìn lại đời mình lại tự cười khổ:”giá mà lần đó mình biết quý trọng thời gian không phí tuổi thanh xuân chỉ vì một quá khứ đau buồn,có phải mình đã có nhiều thời gian để lưu luyến trần gian hơn không?”.
“Sao em còn chưa về?”_Tiron đột nhiên lên tiếng,từ lúc gọi điện cho cô nghe cô nói đang ở bệnh viện anh đã thấy thắc mắc.Có bao giờ Zami thăm bệnh muộn thế này đâu.
“À…Em ở lại trông Ken”_Zami ngập ngừng đáp,thấy vẻ mặt anh có chút thay đổi cô liền nhanh chóng nói tiếp,cô thực sự sợ vẻ mặt ghen tuông quá độ của anh.Lần trước đã đủ tim gan cô suýt phòi ra ngoài rồi…”Bố mẹ anh ấy bận nên em mới giúp thôi”.
Tiron không nổi điên ngược lại còn cười nhẹ bày ra vẻ mặt đau khổ:”Thật tội cho em quá…nếu được anh nguyện thay em gánh vác” giọng nói kiên quyết vô cùng ga lăng,con gái đảm bảo nhìn thấy dáng vẻ anh thế này tim sẽ đập loạn lên mà chết mất…
“Không cần thay em…chỉ cần ở lại cùng em là được rồi”_Zami hai mắt sáng lên vội vàng nói,cô chỉ chờ có thế này thôi…Một đêm trôi qua sẽ thoải mái hơn nhiều nếu có anh.
Tiron nghe đến đây nụ cười trên môi cứng lại,anh gãi đầu:”Hì hì,em yêu à,hôm nay anh có việc,thôi anh đi trước”.
Không nói thừa nửa câu,Tiron co giò chạy như ma đuổi…
“Ơ…Này…”_Zami trợn tròn mắt kiếng chân lên hét loạn…Chỉ giỏi được cái mồm hay bốc phét…
/84
|