Anh đây. Anh ôm lấy cô, cắn một ngụm lên khuôn mặt của cô, điềm nhiên như không có việc gì: Làm sao thế?
Làm như hoàn toàn không biết cô đang giận cái gì.
....
Ôn Nhan liếc mắt nhìn, giả bộ giỏi thật đấy!
Ha ha ha ha ha! Cố Cảnh Ngự bị cô trở mặt nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, cô thật sự đáng yêu. Anh nhíu mày, trực tiếp vén chăn ôm cô đứng dậy: Được rồi, bây giờ mang bảo bối đi ăn cơm thôi.
Bất ngờ bị bế lên, Ôn Nhan hoảng sợ khẽ kêu lên một tiếng, hai tay có phản xạ choàng lấy cổ anh. Cô kịp phản ứng thì phát hiện mình đang không mặc quần áo.
Cô xấu hổ, mặt đỏ ửng, hít sâu một hơi rụt đầu vào người anh, không nhịn được một cước đạp trong không khí, gào thét: Quần áo!!
Cô có thể cảm giác được người mình khô ráo, không nhơn nhớp như tưởng tượng, quả nhiên tối hôm qua sau khi cô ngủ thì đã có người giúp cô tắm rửa, nhưng mà cô cảm giác được một thứ khác rõ ràng hơn, lạnh!!!
Thế mà người nào đó bụng dạ đen tối lại không mặc quần áo cho cô!!!
Tâm tình của Cố ảnh đế đang rất tốt nhưng rồi anh lại bắt gặp sắc mặt cô trầm xuống, đột nhiên anh muốn cầu xin giúp đỡ, nếu anh nói là do anh quên mặc quần áo cho cô thì cô có tin không.
Ừm, thật cao hứng.
Cô Cảnh Ngự ôm cô ngồi trong lòng mình, khom người cầm lấy bộ quần áo, đôi lông mày kiếm nhướn lên, trầm ngâm một chút rồi cất tiếng, âm thanh có một chút kích động: Anh giúp em mặc?
Dù sao.... Anh nhìn những vết đỏ trên hai bờ vai, ngón tay không yên phận vuốt ve, trầm thấp cười: Cánh tay của em cũng không dùng sức nổi.
Điều là người trưởng thành rồi, càng yêu nhau thì càng muốn thân cận hơn là điều dễ hiểu, mặc dù có chút đột ngột, nhưng những việc như thế này thì chính bản thân cũng không biết khi nào sẽ tới.
Khi yêu, con người ta đôi lúc cũng sẽ xúc động mà làm một số việc mất kiểm soát.
Nhưng trên thực tế thì Ôn Nhan không hối hận, tối hôm qua đã xúc động đưa ra quyết định này, chỉ là... lần thân mật này dường như đã mở ra công tắc cho Cố Cảnh Ngự vốn không biết xấu hổ trở nên vô lại hơn, lúc nào cũng có thể... ăn cô.
Cho nên hiện tại cô vô cùng hối hận.
Đủ rồi! . Ôn Nhan thở sâu, nghiến răng nói. Kéo chăn mền phủ toàn hết mình, trực tiếp đoạt quần áo trong tay anh, thò chân ra đạp anh một cước.
Mau đi ra! Cô thật sự muốn mặc quần áo.
Tuy nhiên đúng là cánh tay cô đúng là có chút bủn rủn, nhưng chốt lát đã trở lại bình thường, cũng không đến nỗi.
Đi ra làm gì? Mặc dù bị đạp một cước nhưng Cố Cảnh Ngự cũng không có dấu hiệu bị mất hứng.
Anh nở nụ cười trầm thấp, bàn tay bắt lấy cái chân đang vươn ra, anh bóp nhẹ một cái rồi nhìn về phía Ôn Nhan đang núp trong chăn, ánh mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn cô, âm thanh xao xuyến như đầu độc người khác nhưng lời nói thì đặc biệt không đứng đắn: Tối hôm qua là ai một mực quấn quýt lấy không buông?Hả?
Mí mắt Ôn Nhan giật giật, cô vốn đang không hiểu anh đang nói gì, đợi đến khi nhìn ánh mắt của anh thì mới đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô nheo mắt, hai gò má đỏ ửng lên vì xấu hổ, tức giận cầm gối dứt khoát ném tới: Cố, Cảnh, Ngự!
Đêm nay nếu để anh tiến vào phòng, cô sẽ mang họ anh!!!
***
Lúc mặc quần áo xong đi ra thì trên bàn đã bày xong thức ăn, đa phần toàn món ngày thường cô thích ăn, vả lại toàn là những món bổ dưỡng, được sắp xếp ngay ngắn, đâu vào đó hết.
Trong phòng bếp, anh xoay người nhìn cô mỉm cười, dưới ánh mặt trời nụ cười kia lại càng thêm ấm áp.
Ôn Nhan hừ một tiếng, cơn giận đã dần với hết, duỗi bàn tay đưa trước mặt anh quơ quơ, vật được đeo trên ngón tay trắng nõn của cô hóa ra là một chiếc nhẫn: Em đồng ý lúc nào đây?
Chiếc nhẫn khá đơn giản, không phức tạp cũng không có vẻ xa xỉ, nhưng trông rất tao nhã, được chế tác khá là tinh xảo, phía trên có gắn một viên kim cương nhỏ, dưới ánh mặt trời viên kim cương lại càng thêm lấp lánh.
Cô chắc chắn là trước khi đi ngủ còn chưa thấy chiếc nhẫn này.
Cố Cảnh Ngự bước tới, từ phía sau choàng qua ôm eo cô, đem bàn tay đó nắm chặt lại, hai chiếc nhẫn nằm cạnh nhau, kiểu dáng cũng không khác nhau mấy, nhìn vào liền biết đó là một cặp.
Anh không trả lời, chỉ vuốt ve chiếc nhẫn: Thích không?
Lúc trước anh tìm chuyên gia trong giới chế tác, cuối cùng nó cũng đeo trên tay cô. Anh đã nghĩ tới chuyện này rất lâu rồi, hiện giờ cô mang chiếc nhẫn này trông....đẹp hơn so với tưởng tượng.
Ôn Nhan nhìn hai chiếc nhẫn đang phát sáng dưới ánh mặt trời, đang muốn tranh cãi nhưng thấy khuôn mặt anh đầy vẻ nhu hòa thì toàn bộ nuốt trở vào.
Nhưng nhịn không được, cô khẽ mấp máy môi, áp chế không được giương cao khóe môi, liếc xéo anh: Ánh mắt coi như tạm được.
Nhưng mà cô giãy giụa thoát khỏi cái ôm, ngồi xuống bàn, giả bộ xụ mặt: Đừng có đánh trống lãng, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em, lúc nào thì em đồng ý rồi?
Ngay cả cầu hôn cũng không có, cứ như vậy mà đeo nhẫn cho cô?
Mặc dù nói vậy nhưng cô cũng không có ý định tháo nó xuống.
Cố Cảnh Ngự bật cười, đương nhiên nhìn ra cô đang cao hứng, kéo ghế ngồi cạnh, múc cho cô một chén cháo, mở miệng nói: Đương nhiên là đêm qua.
Anh dùng thìa khuấy bát cháo, sờ thấy đủ ấm rồi mới đem chén đưa cho cô: Ngày hôm qua đã đồng ý, như thế nào hiện tại lại muốn đổi ý?
Em lúc nào... . Ôn Nhan đang muốn hỏi lại, nhớ tới hành vi vô sỉ của anh thì lanh trí nuốt vào, hoàn toàn không muốn nghe anh trả lời. Tiếp nhận cái bát nhỏ, rụt rè mỉm cười: Thật ra, em muốn đổi ý rồi.
Đã đáp ứng thì sao, cô muốn đổi ý thì làm gì được.
Không được thất hứa. Cố Cảnh Ngự nhìn cô nhún vai, ánh mắt thâm thúy tràn đầy vui vẻ.: Hàng đã nhận miễn trả lại.
Sử dụng anh xong thì lại muốn trốn?Đã muộn rồi.
Ôn Nhan liếc xéo: Anh vẫn chưa phục vụ em cho tốt mà.
Cô uống một ngụm cháo, cố kiềm nén lại khóe môi đang muốn nhếch lên: Không hài lòng về hàng cũng không được trả lại sao?
Không hài lòng? Tay đang gắp rau cho cô hơi dừng lại một chút, ánh mắt anh khiêu khích nhìn qua: Khách hàng, em cảm thấy....Ở đâu không hài lòng?. Anh chống cằm, ngữ khí có chút mập mờ, ý tứ nói: Sản phẩm của chúng tôi khá là dài và cũng giữ được trong thời gian lâu...
Ôn Nhan đang húp cháo hoa thiếu chút nữa thì phun luôn cháo ra, vội lau cháo còn dính ở khóe miệng, bộ mặt có chút không được tự nhiên, cảm thấy vấn đề càng lúc càng đi quá xa, bình tĩnh mỉm cười: Đúng vậy, nên em cảm thấy rất bất mãn
Ặc. Lớn cũng có thể dễ dàng bị thương nha.
Cố Cảnh Ngự chậm rãi nheo con mắt lại, nhìn về phía cô, ngữ khí chậm rãi, mang theo một tia nguy hiểm. Em hãy đợi vào buổi tối.
Tim Ôn Nhan vô thức đập chậm một nhịp, hô hấp hơi rối loạn nhưng ngay lập tức bình tĩnh tiếp tục húp cháo.
Buối tối? Buổi tối anh chưa chắc đã tiếp tục ở đây.
Hừ
******
Cơm nước xong thì cũng gần ba giờ chiều.
Dù sao Ôn Nhan cũng không có việc gì làm, lười biếng nửa ngồi nửa nằm trên ghế sô pha, lần mò tìm điện thoại lên mạng.Tối hôm qua sau khi hai người trở về không có lên mạng, không biết bây giờ trên đó ra sao rồi.
Cũng gần đúng với suy đoán của cô, quả nhiên trên mạng đã được người đại diện kiểm soát tình hình, trên trang đầu toàn đăng tin về chuyện hai người công bố tình cảm.
*Bệ hạ ngược cẩu- Là tôi chủ động theo đuổi nàng*
*Tin giật gân! Cố ảnh đế ngay trước mặt mọi người đã hôn trộm Ôn Nhan! Tình yêu bị đưa ra ánh sáng*
*CP Ôn Cố trở thành sự thật, hôn trong ba phút liền!!!*
Từ khóa tìm kiếm thịnh hành nhất cơ hồ đều là tin tức về hai người, ngay cả những tin tức trước kia chính cô cũng không biết đều bị đào lên.
Nhưng mà vượt ngoài dự đoán của cô, cơ hồ tất cả bình luận đều theo hướng tích cực, đa phần là những lời chúc phúc. Đặc biệt là những fan hâm mộ tràn đầy hưng phấn như lễ mừng năm mới.
Đương nhiên, Ôn Nhan cũng không ngốc mà tin rằng tất cả cư dân mạng hiện tại biết lý lẽ. Cô sờ chiếc nhẫn, cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng. Cô tiếp tục nhìn vào màn hình, ngày hôm qua ghi hình trực tiếp nên video đã bị truyền đi khắp ngỏ ngách, nhưng cô phát hiện, cùng lúc còn có một cái video khác nữa.
Sự tình là như thế này. Ngày hôm qua, nửa đêm đạo diễn lén lút phát một cái video với caption là: Rốt cuộc có thể rửa sạch nổi oan của bản thân rồi, không phải tôi muốn cắt bỏ.... Nhưng....
Ôn Nhan không nhìn kỹ nội dung nhưng phía dưới đều là những bình luận.
Fan hâm mộ Giáp: *Gào thét* A A A A A A A A! Ngọt đến chết mất!! Các người không có nhân tính cứ đi ngược cẩu độc thân!! Chừng nào mới tha cho tôi được đây!!!
Fan hâm mộ Ất: *Mỉm cười* Hiện tại tôi có chút nghi ngờ..... Sau khi cắt sao vẫn còn nhiều cảnh như vậy?Cái này không đúng khoa học nha, một cảnh đều không có mới bình thường a.... *Mặt nghiêm túc*
Fan hâm mộ bính: *Mặt nghiêm túc* Cá nhân tôi nghĩ rằng nên trao cho đạo diễn một cái giấy chứng nhận.
Fan hâm mộ Đinh: *Tò mò* Ta thật sự muốn biết... nhóm người Khương ca sao lại chịu đựng được.
Ôn Nhan lướt đọc thì đột nhiên bật cười.
Đạo diễn thật thông minh, lúc như thế này lại tung ra những đoạn bị cắt, đến lúc chiếu bản hoàn chỉnh, đoán chừng ratting chương trình sẽ tăng.
Nhưng mà...
Cười cái gì? Âm thanh trầm thấp sau lưng vang lên, anh đem bàn tay có chút ẩm ướt vuốt ve xương quai xanh của cô, ngồi cạnh ôm cô.
Cảm giác mát lạnh làm cho Ôn Nhan giật mình, trừng mắt liếc anh một cái, anh lập thức thu tay về, nhích lại gần, cô điều chỉnh người cho thoải mái rồi cất tiếng: Em đang suy nghĩ chắc Dương ca đang muốn khóc.
Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh, hiện tại tin tức đang bùng nổ, đạo diện lại còn châm thêm lửa, đoán chừng hai người đại diện đều bị hai người làm cho tức chết.
Trên thực tế, nếu bây giờ Cố Cảnh Ngự đứng trước mặt Dương Phàm thì chắc có lẽ hắn sẽ trực tiếp bóp cổ anh.
Cố Cảnh Ngự choàng hai tay qua ôm eo cô, đem cằm đặt ở đỉnh đầu cô, không để ý ừ một tiếng, trượt màn hình xuống, phát hiện đa số bình luận đề nói bọn anh rất xứng đôi, lúc này mới thỏa mãn thu tay lại: Thật tinh mắt.
Ôn Nhan liếc anh một cái, vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy ấm áp. Nếu anh không đem chuyện này khống chế....Đoán chừng sẽ có thêm những người tinh mắt hơn nữa.
Lười để ý chuyện bên ngoài nữa, cứ mặc kệ người ngoài nói như thế nào thì cô đã quyết định thì sẽ không bao giờ hối hận.
Ôn Nhan cất di dộng, trở mình, kéo tay anh đặt trên eo mình, ngáp một cái: Ảnh đế, hãy mát xa cho em đi.
Mình cô còn ê ẩm đấy.
Cố Cảnh Ngự bật cười, thấy việc cô ra lệnh cho mình là việc đương nhiên, vui vẻ phối hợp, lực tay nhẹ nhàng bắt đầu mát xa cho cô: Xin tuân lệnh.
Lực mát xa vừa vặn khiến eo vốn còn bủn rủn dần trở nên thoải mái. Ôn Nhan có chút buồn ngủ, tối hôm qua ngủ muộn, bây giờ còn hơi mệt. Đang lim dim thì bất thình lình nghe thấy Cố Cảnh Ngự mở miệng: Cùng anh về nhà gặp bố mẹ anh được không?
Gặp bố mẹ?!
Ôn Nhan đột ngột mở mắt ra: Anh nói cái gì?!
Cố Cảnh Ngự một tay vuốt ve tóc cô, một tay không nhanh không chậm vẫn tiếp tục mát xa, ngữ khí trầm thấp lặp lại: Cùng anh về nhà gặp bố mẹ anh được không?
Anh cười: Buổi sáng bố mẹ có gọi điện thoại, nói là rất muốn được gặp em.
Tuy nhà anh cởi mở nhưng nhiều năm qua anh không có qua lại với ai, thậm chí ngay cả mối tình đầu cũng không có, đến nay đã gần 30 tuổi rồi nên người lớn trong nhà cũng có chút lo lắng.
Vả lại anh từ lâu đã nhắc đến cô với cả nhà, cho đến hôm nay hai người rốt cuộc mới công bố. Chắc ở nhà không nhịn được nên mới gọi điện thúc giục anh mang cô về nhà ra mắt.
Gọi điện thoại? Dây thần kinh của Ôn Nhan bỗng chốt kéo căng, nhanh chóng ngồi dậy, chiếc nhẫn trên tay có chút nóng lên, đầu óc hỗn loạn: Bây giờ gặp sao?
Nhưng để người lớn trong nhà chờ lâu thì không tốt lắm.
Cố Cảnh Ngự dở khóc dở cười, giữ chặt cô: Không gấp.
Qua mấy ngày nữa đi cũng không muộn.
Hiện tại sắc trời cũng đã tối.
Ôn Nhan thở ra một hơi, lúc này mới kịp phản ứng, suy tư nói: Đúng rồi, em còn chưa chuẩn bị quà ra mắt, cần phải mua một ít....
Ba mẹ anh thích thứ gì nhất?
Ngày đó cô phải mặc bộ nào mới gây ấn tượng tốt mới được.
Cô càng lúc càng nói nhiều, thái độ nghiêm túc, nghĩ đến lúc gặp mặt thì lại cảm thấy căng thẳng. Đáy lòng anh phảng phất có dòng nước ấm chảy ngang, theo máu chạy khắp người.
Anh ôm lấy cô, đem cô một lần nữa ôm trở lại trong ngực mình, kề sát tai cô ôn nhu nói: Không cần chuẩn bị cái, chỉ cần đem con dâu của họ về là món quà tốt nhất rồi.
Ôn Nhan muốn phản bác, lại thấy anh thay đổi sắc mặt, tầm mắt di chuyển, mở miệng mang theo ý vị thâm trường(*): Đương nhiên, nếu kèm theo một đứa cháu thì càng tốt.
(*) Ý vị thâm trường: càng nghe thì thấy ý nghĩa càng sâu xa.
Anh đặt bàn tay lên bụng cô xoa xoa, vẻ mặt đúng đắn trầm ngâm: Không biết tối hôm qua hạt giống của anh có hay không ở chỗ này nở hoa.
Gò má Ôn Nhan đỏ lên, nghiến rắng nói: Anh, nghĩ, nhiều, rồi.
Có phải anh đã quên hôm qua anh còn đeo đồ bảo hộ đấy!
Tay anh dừng lại một chút, thở dài tiếc nuối, nhưng lập tức cố ý kề miệng thổi khí vào tai cô, bàn tay bình thản, ung dung dọc theo eo cô mò lên, yêu thích không buông tay bóp nhẹ một cái, âm thanh dồn nén nói: Hay là đêm nay hai ta tiếp tục cố gắng?
Ôn Nhan cúi đầu nhìn, mí mắt nhảy lợi hại, nhịn không được vỗ cái tay đang không yên phận kia: Cố gắng cái con khỉ!
Đồ lưu manh không biết xấu hổ!!
Tự mình chơi đi!
Ha..ha....ha...! Cố Cảnh Ngự thu tay lại, ôm lấy cô, đem mặt mình chôn sâu trong gáy cô, rầu rĩ bật cười. Anh đương nhiên không biết lúc này cô quyết định làm gì, tâm tình vui sướng như ở trên mây.
Thẳng đến buổi tối, tắm rửa xong anh phát hiện làm cách gì thì cửa phòng cũng không chịu mở ra.
Cố Cảnh Ngự: ....
Anh thở dài, nhịn đến hỏng mất.
Làm như hoàn toàn không biết cô đang giận cái gì.
....
Ôn Nhan liếc mắt nhìn, giả bộ giỏi thật đấy!
Ha ha ha ha ha! Cố Cảnh Ngự bị cô trở mặt nhưng vẫn cảm thấy buồn cười, cô thật sự đáng yêu. Anh nhíu mày, trực tiếp vén chăn ôm cô đứng dậy: Được rồi, bây giờ mang bảo bối đi ăn cơm thôi.
Bất ngờ bị bế lên, Ôn Nhan hoảng sợ khẽ kêu lên một tiếng, hai tay có phản xạ choàng lấy cổ anh. Cô kịp phản ứng thì phát hiện mình đang không mặc quần áo.
Cô xấu hổ, mặt đỏ ửng, hít sâu một hơi rụt đầu vào người anh, không nhịn được một cước đạp trong không khí, gào thét: Quần áo!!
Cô có thể cảm giác được người mình khô ráo, không nhơn nhớp như tưởng tượng, quả nhiên tối hôm qua sau khi cô ngủ thì đã có người giúp cô tắm rửa, nhưng mà cô cảm giác được một thứ khác rõ ràng hơn, lạnh!!!
Thế mà người nào đó bụng dạ đen tối lại không mặc quần áo cho cô!!!
Tâm tình của Cố ảnh đế đang rất tốt nhưng rồi anh lại bắt gặp sắc mặt cô trầm xuống, đột nhiên anh muốn cầu xin giúp đỡ, nếu anh nói là do anh quên mặc quần áo cho cô thì cô có tin không.
Ừm, thật cao hứng.
Cô Cảnh Ngự ôm cô ngồi trong lòng mình, khom người cầm lấy bộ quần áo, đôi lông mày kiếm nhướn lên, trầm ngâm một chút rồi cất tiếng, âm thanh có một chút kích động: Anh giúp em mặc?
Dù sao.... Anh nhìn những vết đỏ trên hai bờ vai, ngón tay không yên phận vuốt ve, trầm thấp cười: Cánh tay của em cũng không dùng sức nổi.
Điều là người trưởng thành rồi, càng yêu nhau thì càng muốn thân cận hơn là điều dễ hiểu, mặc dù có chút đột ngột, nhưng những việc như thế này thì chính bản thân cũng không biết khi nào sẽ tới.
Khi yêu, con người ta đôi lúc cũng sẽ xúc động mà làm một số việc mất kiểm soát.
Nhưng trên thực tế thì Ôn Nhan không hối hận, tối hôm qua đã xúc động đưa ra quyết định này, chỉ là... lần thân mật này dường như đã mở ra công tắc cho Cố Cảnh Ngự vốn không biết xấu hổ trở nên vô lại hơn, lúc nào cũng có thể... ăn cô.
Cho nên hiện tại cô vô cùng hối hận.
Đủ rồi! . Ôn Nhan thở sâu, nghiến răng nói. Kéo chăn mền phủ toàn hết mình, trực tiếp đoạt quần áo trong tay anh, thò chân ra đạp anh một cước.
Mau đi ra! Cô thật sự muốn mặc quần áo.
Tuy nhiên đúng là cánh tay cô đúng là có chút bủn rủn, nhưng chốt lát đã trở lại bình thường, cũng không đến nỗi.
Đi ra làm gì? Mặc dù bị đạp một cước nhưng Cố Cảnh Ngự cũng không có dấu hiệu bị mất hứng.
Anh nở nụ cười trầm thấp, bàn tay bắt lấy cái chân đang vươn ra, anh bóp nhẹ một cái rồi nhìn về phía Ôn Nhan đang núp trong chăn, ánh mắt thâm thúy thẳng tắp nhìn cô, âm thanh xao xuyến như đầu độc người khác nhưng lời nói thì đặc biệt không đứng đắn: Tối hôm qua là ai một mực quấn quýt lấy không buông?Hả?
Mí mắt Ôn Nhan giật giật, cô vốn đang không hiểu anh đang nói gì, đợi đến khi nhìn ánh mắt của anh thì mới đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô nheo mắt, hai gò má đỏ ửng lên vì xấu hổ, tức giận cầm gối dứt khoát ném tới: Cố, Cảnh, Ngự!
Đêm nay nếu để anh tiến vào phòng, cô sẽ mang họ anh!!!
***
Lúc mặc quần áo xong đi ra thì trên bàn đã bày xong thức ăn, đa phần toàn món ngày thường cô thích ăn, vả lại toàn là những món bổ dưỡng, được sắp xếp ngay ngắn, đâu vào đó hết.
Trong phòng bếp, anh xoay người nhìn cô mỉm cười, dưới ánh mặt trời nụ cười kia lại càng thêm ấm áp.
Ôn Nhan hừ một tiếng, cơn giận đã dần với hết, duỗi bàn tay đưa trước mặt anh quơ quơ, vật được đeo trên ngón tay trắng nõn của cô hóa ra là một chiếc nhẫn: Em đồng ý lúc nào đây?
Chiếc nhẫn khá đơn giản, không phức tạp cũng không có vẻ xa xỉ, nhưng trông rất tao nhã, được chế tác khá là tinh xảo, phía trên có gắn một viên kim cương nhỏ, dưới ánh mặt trời viên kim cương lại càng thêm lấp lánh.
Cô chắc chắn là trước khi đi ngủ còn chưa thấy chiếc nhẫn này.
Cố Cảnh Ngự bước tới, từ phía sau choàng qua ôm eo cô, đem bàn tay đó nắm chặt lại, hai chiếc nhẫn nằm cạnh nhau, kiểu dáng cũng không khác nhau mấy, nhìn vào liền biết đó là một cặp.
Anh không trả lời, chỉ vuốt ve chiếc nhẫn: Thích không?
Lúc trước anh tìm chuyên gia trong giới chế tác, cuối cùng nó cũng đeo trên tay cô. Anh đã nghĩ tới chuyện này rất lâu rồi, hiện giờ cô mang chiếc nhẫn này trông....đẹp hơn so với tưởng tượng.
Ôn Nhan nhìn hai chiếc nhẫn đang phát sáng dưới ánh mặt trời, đang muốn tranh cãi nhưng thấy khuôn mặt anh đầy vẻ nhu hòa thì toàn bộ nuốt trở vào.
Nhưng nhịn không được, cô khẽ mấp máy môi, áp chế không được giương cao khóe môi, liếc xéo anh: Ánh mắt coi như tạm được.
Nhưng mà cô giãy giụa thoát khỏi cái ôm, ngồi xuống bàn, giả bộ xụ mặt: Đừng có đánh trống lãng, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em, lúc nào thì em đồng ý rồi?
Ngay cả cầu hôn cũng không có, cứ như vậy mà đeo nhẫn cho cô?
Mặc dù nói vậy nhưng cô cũng không có ý định tháo nó xuống.
Cố Cảnh Ngự bật cười, đương nhiên nhìn ra cô đang cao hứng, kéo ghế ngồi cạnh, múc cho cô một chén cháo, mở miệng nói: Đương nhiên là đêm qua.
Anh dùng thìa khuấy bát cháo, sờ thấy đủ ấm rồi mới đem chén đưa cho cô: Ngày hôm qua đã đồng ý, như thế nào hiện tại lại muốn đổi ý?
Em lúc nào... . Ôn Nhan đang muốn hỏi lại, nhớ tới hành vi vô sỉ của anh thì lanh trí nuốt vào, hoàn toàn không muốn nghe anh trả lời. Tiếp nhận cái bát nhỏ, rụt rè mỉm cười: Thật ra, em muốn đổi ý rồi.
Đã đáp ứng thì sao, cô muốn đổi ý thì làm gì được.
Không được thất hứa. Cố Cảnh Ngự nhìn cô nhún vai, ánh mắt thâm thúy tràn đầy vui vẻ.: Hàng đã nhận miễn trả lại.
Sử dụng anh xong thì lại muốn trốn?Đã muộn rồi.
Ôn Nhan liếc xéo: Anh vẫn chưa phục vụ em cho tốt mà.
Cô uống một ngụm cháo, cố kiềm nén lại khóe môi đang muốn nhếch lên: Không hài lòng về hàng cũng không được trả lại sao?
Không hài lòng? Tay đang gắp rau cho cô hơi dừng lại một chút, ánh mắt anh khiêu khích nhìn qua: Khách hàng, em cảm thấy....Ở đâu không hài lòng?. Anh chống cằm, ngữ khí có chút mập mờ, ý tứ nói: Sản phẩm của chúng tôi khá là dài và cũng giữ được trong thời gian lâu...
Ôn Nhan đang húp cháo hoa thiếu chút nữa thì phun luôn cháo ra, vội lau cháo còn dính ở khóe miệng, bộ mặt có chút không được tự nhiên, cảm thấy vấn đề càng lúc càng đi quá xa, bình tĩnh mỉm cười: Đúng vậy, nên em cảm thấy rất bất mãn
Ặc. Lớn cũng có thể dễ dàng bị thương nha.
Cố Cảnh Ngự chậm rãi nheo con mắt lại, nhìn về phía cô, ngữ khí chậm rãi, mang theo một tia nguy hiểm. Em hãy đợi vào buổi tối.
Tim Ôn Nhan vô thức đập chậm một nhịp, hô hấp hơi rối loạn nhưng ngay lập tức bình tĩnh tiếp tục húp cháo.
Buối tối? Buổi tối anh chưa chắc đã tiếp tục ở đây.
Hừ
******
Cơm nước xong thì cũng gần ba giờ chiều.
Dù sao Ôn Nhan cũng không có việc gì làm, lười biếng nửa ngồi nửa nằm trên ghế sô pha, lần mò tìm điện thoại lên mạng.Tối hôm qua sau khi hai người trở về không có lên mạng, không biết bây giờ trên đó ra sao rồi.
Cũng gần đúng với suy đoán của cô, quả nhiên trên mạng đã được người đại diện kiểm soát tình hình, trên trang đầu toàn đăng tin về chuyện hai người công bố tình cảm.
*Bệ hạ ngược cẩu- Là tôi chủ động theo đuổi nàng*
*Tin giật gân! Cố ảnh đế ngay trước mặt mọi người đã hôn trộm Ôn Nhan! Tình yêu bị đưa ra ánh sáng*
*CP Ôn Cố trở thành sự thật, hôn trong ba phút liền!!!*
Từ khóa tìm kiếm thịnh hành nhất cơ hồ đều là tin tức về hai người, ngay cả những tin tức trước kia chính cô cũng không biết đều bị đào lên.
Nhưng mà vượt ngoài dự đoán của cô, cơ hồ tất cả bình luận đều theo hướng tích cực, đa phần là những lời chúc phúc. Đặc biệt là những fan hâm mộ tràn đầy hưng phấn như lễ mừng năm mới.
Đương nhiên, Ôn Nhan cũng không ngốc mà tin rằng tất cả cư dân mạng hiện tại biết lý lẽ. Cô sờ chiếc nhẫn, cúi đầu mỉm cười nhẹ nhàng. Cô tiếp tục nhìn vào màn hình, ngày hôm qua ghi hình trực tiếp nên video đã bị truyền đi khắp ngỏ ngách, nhưng cô phát hiện, cùng lúc còn có một cái video khác nữa.
Sự tình là như thế này. Ngày hôm qua, nửa đêm đạo diễn lén lút phát một cái video với caption là: Rốt cuộc có thể rửa sạch nổi oan của bản thân rồi, không phải tôi muốn cắt bỏ.... Nhưng....
Ôn Nhan không nhìn kỹ nội dung nhưng phía dưới đều là những bình luận.
Fan hâm mộ Giáp: *Gào thét* A A A A A A A A! Ngọt đến chết mất!! Các người không có nhân tính cứ đi ngược cẩu độc thân!! Chừng nào mới tha cho tôi được đây!!!
Fan hâm mộ Ất: *Mỉm cười* Hiện tại tôi có chút nghi ngờ..... Sau khi cắt sao vẫn còn nhiều cảnh như vậy?Cái này không đúng khoa học nha, một cảnh đều không có mới bình thường a.... *Mặt nghiêm túc*
Fan hâm mộ bính: *Mặt nghiêm túc* Cá nhân tôi nghĩ rằng nên trao cho đạo diễn một cái giấy chứng nhận.
Fan hâm mộ Đinh: *Tò mò* Ta thật sự muốn biết... nhóm người Khương ca sao lại chịu đựng được.
Ôn Nhan lướt đọc thì đột nhiên bật cười.
Đạo diễn thật thông minh, lúc như thế này lại tung ra những đoạn bị cắt, đến lúc chiếu bản hoàn chỉnh, đoán chừng ratting chương trình sẽ tăng.
Nhưng mà...
Cười cái gì? Âm thanh trầm thấp sau lưng vang lên, anh đem bàn tay có chút ẩm ướt vuốt ve xương quai xanh của cô, ngồi cạnh ôm cô.
Cảm giác mát lạnh làm cho Ôn Nhan giật mình, trừng mắt liếc anh một cái, anh lập thức thu tay về, nhích lại gần, cô điều chỉnh người cho thoải mái rồi cất tiếng: Em đang suy nghĩ chắc Dương ca đang muốn khóc.
Cô đưa điện thoại đến trước mặt anh, hiện tại tin tức đang bùng nổ, đạo diện lại còn châm thêm lửa, đoán chừng hai người đại diện đều bị hai người làm cho tức chết.
Trên thực tế, nếu bây giờ Cố Cảnh Ngự đứng trước mặt Dương Phàm thì chắc có lẽ hắn sẽ trực tiếp bóp cổ anh.
Cố Cảnh Ngự choàng hai tay qua ôm eo cô, đem cằm đặt ở đỉnh đầu cô, không để ý ừ một tiếng, trượt màn hình xuống, phát hiện đa số bình luận đề nói bọn anh rất xứng đôi, lúc này mới thỏa mãn thu tay lại: Thật tinh mắt.
Ôn Nhan liếc anh một cái, vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy ấm áp. Nếu anh không đem chuyện này khống chế....Đoán chừng sẽ có thêm những người tinh mắt hơn nữa.
Lười để ý chuyện bên ngoài nữa, cứ mặc kệ người ngoài nói như thế nào thì cô đã quyết định thì sẽ không bao giờ hối hận.
Ôn Nhan cất di dộng, trở mình, kéo tay anh đặt trên eo mình, ngáp một cái: Ảnh đế, hãy mát xa cho em đi.
Mình cô còn ê ẩm đấy.
Cố Cảnh Ngự bật cười, thấy việc cô ra lệnh cho mình là việc đương nhiên, vui vẻ phối hợp, lực tay nhẹ nhàng bắt đầu mát xa cho cô: Xin tuân lệnh.
Lực mát xa vừa vặn khiến eo vốn còn bủn rủn dần trở nên thoải mái. Ôn Nhan có chút buồn ngủ, tối hôm qua ngủ muộn, bây giờ còn hơi mệt. Đang lim dim thì bất thình lình nghe thấy Cố Cảnh Ngự mở miệng: Cùng anh về nhà gặp bố mẹ anh được không?
Gặp bố mẹ?!
Ôn Nhan đột ngột mở mắt ra: Anh nói cái gì?!
Cố Cảnh Ngự một tay vuốt ve tóc cô, một tay không nhanh không chậm vẫn tiếp tục mát xa, ngữ khí trầm thấp lặp lại: Cùng anh về nhà gặp bố mẹ anh được không?
Anh cười: Buổi sáng bố mẹ có gọi điện thoại, nói là rất muốn được gặp em.
Tuy nhà anh cởi mở nhưng nhiều năm qua anh không có qua lại với ai, thậm chí ngay cả mối tình đầu cũng không có, đến nay đã gần 30 tuổi rồi nên người lớn trong nhà cũng có chút lo lắng.
Vả lại anh từ lâu đã nhắc đến cô với cả nhà, cho đến hôm nay hai người rốt cuộc mới công bố. Chắc ở nhà không nhịn được nên mới gọi điện thúc giục anh mang cô về nhà ra mắt.
Gọi điện thoại? Dây thần kinh của Ôn Nhan bỗng chốt kéo căng, nhanh chóng ngồi dậy, chiếc nhẫn trên tay có chút nóng lên, đầu óc hỗn loạn: Bây giờ gặp sao?
Nhưng để người lớn trong nhà chờ lâu thì không tốt lắm.
Cố Cảnh Ngự dở khóc dở cười, giữ chặt cô: Không gấp.
Qua mấy ngày nữa đi cũng không muộn.
Hiện tại sắc trời cũng đã tối.
Ôn Nhan thở ra một hơi, lúc này mới kịp phản ứng, suy tư nói: Đúng rồi, em còn chưa chuẩn bị quà ra mắt, cần phải mua một ít....
Ba mẹ anh thích thứ gì nhất?
Ngày đó cô phải mặc bộ nào mới gây ấn tượng tốt mới được.
Cô càng lúc càng nói nhiều, thái độ nghiêm túc, nghĩ đến lúc gặp mặt thì lại cảm thấy căng thẳng. Đáy lòng anh phảng phất có dòng nước ấm chảy ngang, theo máu chạy khắp người.
Anh ôm lấy cô, đem cô một lần nữa ôm trở lại trong ngực mình, kề sát tai cô ôn nhu nói: Không cần chuẩn bị cái, chỉ cần đem con dâu của họ về là món quà tốt nhất rồi.
Ôn Nhan muốn phản bác, lại thấy anh thay đổi sắc mặt, tầm mắt di chuyển, mở miệng mang theo ý vị thâm trường(*): Đương nhiên, nếu kèm theo một đứa cháu thì càng tốt.
(*) Ý vị thâm trường: càng nghe thì thấy ý nghĩa càng sâu xa.
Anh đặt bàn tay lên bụng cô xoa xoa, vẻ mặt đúng đắn trầm ngâm: Không biết tối hôm qua hạt giống của anh có hay không ở chỗ này nở hoa.
Gò má Ôn Nhan đỏ lên, nghiến rắng nói: Anh, nghĩ, nhiều, rồi.
Có phải anh đã quên hôm qua anh còn đeo đồ bảo hộ đấy!
Tay anh dừng lại một chút, thở dài tiếc nuối, nhưng lập tức cố ý kề miệng thổi khí vào tai cô, bàn tay bình thản, ung dung dọc theo eo cô mò lên, yêu thích không buông tay bóp nhẹ một cái, âm thanh dồn nén nói: Hay là đêm nay hai ta tiếp tục cố gắng?
Ôn Nhan cúi đầu nhìn, mí mắt nhảy lợi hại, nhịn không được vỗ cái tay đang không yên phận kia: Cố gắng cái con khỉ!
Đồ lưu manh không biết xấu hổ!!
Tự mình chơi đi!
Ha..ha....ha...! Cố Cảnh Ngự thu tay lại, ôm lấy cô, đem mặt mình chôn sâu trong gáy cô, rầu rĩ bật cười. Anh đương nhiên không biết lúc này cô quyết định làm gì, tâm tình vui sướng như ở trên mây.
Thẳng đến buổi tối, tắm rửa xong anh phát hiện làm cách gì thì cửa phòng cũng không chịu mở ra.
Cố Cảnh Ngự: ....
Anh thở dài, nhịn đến hỏng mất.
/83
|