Cung Huyền Thương ở nhà dưỡng bệnh ba ngày, sang ngày thứ tư thì triệu cho cũng không còn nghiêm trọng nữa, mà Lôi Hòa Nghi cũng dần trở lại nhịp sống bình thường sau thời gian dài dưỡng bệnh.
Lúc này trời đã tối Lôi Hòa Nghi đang làm điểm tâm nhẹ cho Cung Huyền Thương, mang vào thư phòng cho anh. Sau khi khỏe lại thì Lôi Hòa Nghi cũng trả công việc lại cho Cung Huyền Thương nhưng anh cũng không mệt mỏi bao nhiêu bởi vì Lôi Hòa Nghi làm thay anh thực sự rất tốt. Có một số người trời sinh vốn là như vậy, bề ngoài vô tư cà lơ phất phơ nhưng khi đã vào và thì cực kỳ nghiêm túc, hiệu suất làm việc cực kỳ cao mặc dù thời gian hạn chế. Lôi Hòa Nghi thuộc trường hợp đó, cô có thể hoàn thành xuất sắc công việc chỉ trong thời gian ngắn, Cung Huyền Thương cũng chẳng tốn bao nhiêu tinh lực kiểm tra cặn kẽ lại.
- Ngày mai anh phải đi làm nên nghỉ ngơi sớm mới phải, bệnh của anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn đâu.
Cung Huyền Thương mỉm cười vươn tay ra, Lôi Hòa Nghi cầm tay anh đi vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh anh, Cung Huyền Thương ôm cô ngồi lên chân mình.
- Anh chỉ bệnh vài ngày thôi em thực sự xem anh thành búp bê dễ vỡ rồi sao?
Lôi Hòa Nghi bĩu môi quay mặt cắn một cái lên vai Cung Huyền Thương, hệt như một con mèo xù lông.
- Em quan tâm anh anh lại trêu em!
Cung Huyền Thương không nghe Lôi Hòa Nghi nói gì, anh chỉ biết cô cắn anh một cái khiến toàn bộ sự chú ý của anh đều dời đi tới chỗ nào đó. Kể từ ngày cô bị tai nạn đến nay đã lâu, anh cấm dục cũng ngần ấy thời gian, bây giờ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, người anh còn chút mơ màng vì bệnh hiện tại lại muốn làm chuyện đồi bại rồi. Cung Huyền Thương một tay ôm lưng Lôi Hòa Nghi một tay giữ cằm cô.
- Nghi Nghi... anh chợt nhớ ra đã lâu rồi chúng ta không giao lưu...
- Giao lưu gì...?
Cung Huyền Thương kề sát mặt mình vào mặt Lôi Hòa Nghi, thấp giọng nói.
- Giao... lưu... trên... giường!
Mặt Lôi Hòa Nghi thoáng chốc nóng bừng bừng, đỏ rực như con tôm luộc cộng thêm cô đang ngồi trên đùi Cung Huyền Thương, có thể cảm nhận rõ rệt sự biến hóa nửa thân dưới của anh, cả người cũng hồng lên.
- Anh...lưu manh!
- Có được không?
Lôi Hòa Nghi cúi mặt, quay đầu úp vào ngực Cung Huyền Thương, tay vòng qua cổ anh, ngầm đồng ý. Cung Huyền Thương bật cười bế cô đứng dậy đi về phòng.
- Anh sẽ nhẹ nhàng!
Về phòng, Cung Huyền Thương nhẹ nhàng đặt Lôi Hòa Nghi ngồi lên giường, đèn trong phòng trầm ấm lãng mạn, lửa tình trong mắt đối phương đều có thể thấy rõ. Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng hạ mắt, Cung Huyền Thương cầm tay cô đặt lên dây áo ngủ bên hông.
- Giúp anh!
Lôi Hòa Nghi rút dây áo, vạt áo được thả tự do để lộ vóc dáng tráng kiện quyến rũ, mặc dù không phải chưa từng nhìn thấy nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn như cũ không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ. Cung Huyền Thương cười ôm cô sát vào người, bàn tay du ngoạn trên sống lưng cô, trượt dần xuống sau đó bàn tay lại không yên phận chui vào vạt váy cởi váy ngủ của cô ra một cách thuần thục. Cho dù trải qua một đợt sinh tử nhưng sau khi xuất viện được chăm sóc tốt, cơ thể của Lôi Hòa Nghi chẳng những không ốm đi mà ngược lại những nơi cần lớn đều lớn hơn, cả người cũng càng thêm trắng nõn mềm mại, hai mắt Cung Huyền Thương như bị keo dán không thể rời khỏi cơ thể ngọc ngà của cô. Cung Huyền Thương cũng cởi áo choàng ngủ của mình ra, ôm lấy Lôi Hòa Nghi cúi đầu hôn cô.
Nếu là bình thường anh nhất định sẽ như dã thú xông lên cắn nuốt cô như cắn nuốt con mồi nhưng hiện tại anh dịu dàng nâng niu khiến trái tim của Lôi Hòa Nghi vốn không có sức phòng bị càng thêm mềm yếu, lập tức buông xuôi trầm luân cùng anh.
Cho dù đã cấm dục một thời gian dài nhưng Cung Huyền Thương vẫn tận lực khắc chế bản thân không để Lôi Hòa Nghi chịu chút khó chịu nào, từng chút từng chút dẫn dắt cô.
Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào ướt át, có thể Lôi Hòa Nghi nằm gọn trong vòng tay rộng lớn của Cung Huyền Thương, da thịt dán sát vào nhau, cơ thể nóng bỏng của anh khiến cả người Lôi Hòa Nghi nổi lên một tầng ửng hồng. Nụ hôn kéo dài rất lâu âm thanh khiến người ta đỏ mặt vang lên trong căn phòng yên ắng như đổ thêm dầu vào lửa, lúc cả hai tách nhau ra đôi mắt Lôi Hòa ửng đỏ ngập nước như con thỏ nhỏ khiến Cung Huyền Thương chỉ muốn hóa thành sói ức hiếp cô.
Cung Huyền Thương ôm Lôi Hòa Nghi nằm xuống giường, tư thế nam thượng nữ hạ, hôn lên từng nơi trên mặt Lôi Hòa Nghi sau đó lại xuống cổ, vai, rồi ngực, từng vết sẹo do tai nạn để lại chưa lành cũng được anh thành kính hôn lên khiến cơ thể Lôi Hòa Nghi run lên từng cơn. Trên cơ thể trắng trẻo bị Cung Huyền Thương để lại vô số vết đỏ ám muội, anh kiên nhẫn tiến dần từng bước đến khi dục vọng trong Lôi Hòa Nghi hoàn toàn bị đánh thức mới bắt đầu tiến quân. Anh kéo hộc tủ lấy áo mưa bọc vào sau đó động hông, cả người Lôi Hòa Nghi lập tức bị lấp đầy, co lại như con tôm luộc, thở dốc ôm lấy Cung Huyền Thương trước mặt. Thoáng chốc trong phòng vang lên từng đợt âm thanh rên rỉ nũng nịu của Lôi Hòa Nghi cùng với tiếng gầm nhẹ thỏa mãn của Cung Huyền Thương, kéo theo đó là từng đợt âm thanh thân thể va chạm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Người nào đó đã nói sẽ nhẹ nhàng nhưng đến cuối cùng vẫn vắt kiệt sức của Lôi Hòa Nghi, dày vò cô đến khi cô thiếp đi mới chịu buông tha. Đàn ông ân chay dài ngày sau khi lại được ăn mặn thật sự rất đáng sợ.
Hiếm khi Lôi Hòa Nghi ngủ một mạch đến lúc Mặt Trời lên cao, Cung Huyền Thương cũng nằm bên cạnh chăm chú nhìn cô ngủ. Lôi Hòa Nghi nhíu mắt thức dậy, nhìn Cung Huyền Thương để trần nửa người trên quyến rũ trước mặt, dụi mắt.
- Anh chưa đi làm sao?
- Không đi, chiều anh đến cũng không sao?
- Anh làm sếp như vậy mà coi được hả?
Cung Huyền Thương mơn trớn gò má non mịn của Lôi Hòa Nghi.
- Thay vì làm một người sếp tốt, anh thích làm một người đàn ông vì em hơn. Tối qua làm em mệt như vậy vừa thức dậy đã đi làm để em lại một mình khiến em tỉnh giấc không nhìn thấy anh thì anh khác gì mấy tên đàn ông lăng nhăng kéo quần lên thì không nhận người quen nữa đâu, đúng không? Hơn nữa anh cho rằng em sẽ không thể tự mình rời giường được đâu!
Lôi Hòa Nghi phồng miệng lườm Cung Huyền Thương một cái rồi vươn tay ra trước mặt anh. Cung Huyền Thương lập tức bế cô đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Xác thật nếu không có Cung Huyền Thương thì Lôi Hòa Nghi khó mà rời giường được, cả cơ thể như bị nghiền nát dưới thân dã thú, anh đã nhẹ nhàng rồi nhưng do thể lực cô không còn như xưa mà thôi.
Cung Huyền Thương bồi Lôi Hòa Nghi hết buổi sáng sau đó vẫn phải ngoan ngoãn đi đến Cung thị kiếm tiền. Lôi Hòa Nghi ở nhà một lúc chán quá thì về Lôi gia một chuyến sau đó ghé qua công ty thời trang. Ngơ ngẩn hết một buổi chiều, thấy thời gian Cung Huyền Thương tan ca cũng sắp đến cô bèn đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Tình cờ lại gặp được fan của mình, Lôi Hòa Nghi thấy mấy cô gái nhỏ gặp được mình lại vui vẻ kích động như thế thì khó tránh khỏi mềm lòng, đứng lại trò chuyện chụp ảnh với mọi người một hồi lâu sau đó tiếp tục công việc đi dạo siêu thị của mình. Có điều hiện tại cô cũng nên suy tính đến việc quay lại với chuyện đóng phim rồi, cũng không phải là vì đam mê chỉ bởi vì còn một số fan đang chờ sự trở lại của cô, cô không muốn phụ lại sự yêu quý này chưa kể vẫn còn vài dự án dang dở chưa xong mà cô không phải người đang làm nửa chừng rồi lại vứt đó. Vừa hay tối nay cô có thể thương lượng chuyện này với Cung Huyền Thương, nếu anh vẫn vì sức khỏe của cô mà không đồng ý thì cùng lắm lại giao lưu một đêm nữa thôi, cô không tin anh có thể kháng cự được.
Sau khi mua nguyên liệu cần thiết xong Lôi Hòa Nghi ra quầy thanh toán rồi về nhà chuẩn bị bữa tối. Còn Cung Huyền Thương vừa về nhà đã vội đi tìm vợ, được Bánh Bao gợi ý thì lượn vào nhà bếp.
- Cần anh phụ một tay không em?
- Không cần đâu ạ, sắp xong cả rồi, anh mang ra bàn là được!
- Được!
Cung Huyền Thương mang những món Lôi Hòa Nghi đã nấu xong ra bàn, sắp xếp chén đũa, lấy khẩu phần ăn cho Bánh Bao. Anh làm xong thì Lôi Hòa Nghi cũng mang món cuối cùng đặt lên bàn, Cung Huyền Thương kéo ghế cho cô ngồi xuống còn anh ngồi đối diện.
Lúc ăn cả hai đều không có thói quen nói chuyện nhiều, đây điều đến từ thói quen trong nhà, bữa ăn diễn ra ấm áp ngọt ngào, lúc Lôi Hòa Nghi ăn tráng miệng thì Cung Huyền Thương đang rửa bát, cô bê trái cây đến bên cạnh đút cho anh.
- Sức khỏe của em đã hồi phục rồi cho nên em muốn tiếp tục quay phim, được không anh?
- Không được, đợi thêm một khoảng thời gian nữa!
- Nhưng rõ ràng bây giờ em đã khỏe rồi, huống chi «Hắc bạch song phương » đã quay sắp xong, những cảnh quay còn lại không có độ khó hay nguy hiểm gì nhiều, anh hoàn toàn có thể yên tâm!
- Không phải khó hay không mà là thời gian nghỉ ngơi của em sẽ bị hạn chế nhiều khi em phải làm việc theo giờ của đoàn làm phim, em vừa khỏi không thể khiến cơ thể lại mệt mỏi.
- Cảnh quay còn lại của em không nhiều, có thể dễ dàng điều chỉnh. Hơn nữa cứ để bộ phim ngâm nước như vậy không phải tốt, em không muốn vì em mà làm chậm trễ tiến độ.
- Nghi Nghi, ngoan, nghe lời!
- Thương, sức khỏe của em đã không có gì đáng ngại rồi, nếu anh không yên tâm có thể để anh Quân đến giám sát! Hoàn thành xong «Hắc bạch song phương» em sẽ hạn chế hoạt động, nhé!
- Anh trai của em có mấy phần đáng tin em không rõ sao?
Lôi Hòa Nghi dậm chân:
- Thươngggg... thể lực của em khôi phục thế nào chẳng lẽ tối qua anh không rõ sao?
Cung Huyền Thương sâu lắng nhìn cô một hồi.
- Khôi phục đến mức bị anh làm cho ngất đi ư, ý em là cái này đúng không?
Lôi Hòa Nghi lạnh mặt trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương.
- Được rồi, em có thể quay lại ghi hình những được quá sức mình đâu đấy!
Cung Huyền Thương lập tức buông vũ khí đầu hàng, anh sợ mình mà không đồng ý thì e là sắp tới sẽ phải ngủ sofa dài dài. Dù sao sức khỏe của cô đích thực đã khôi phục không ít, để cô ra ngoài làm việc cho thoải mái tinh thần cũng được, để cô một mình mãi e là cô sẽ chán chết mất thôi.
- Dạ! Anh cứ yên tâm đi, chết một lần rồi em quý trọng mạng sống mình lắm.
Lôi Hòa Nghi vui vẻ dụi đầu vào ngực Cung Huyền Thương, xong lại ôm cánh tay của anh khẳng định chắc nịch, sau đó chạy ra ngoài lấy điện thoại thông báo cho Lôi Lăng Quân về việc mình sắp quay lại làm việc. Lôi Lăng Quân thông báo cho bên đoàn làm phim thống nhất thời gian rồi báo lại cho cô, sau khi bàn bạc thì mọi người quyết định 3 ngày sau sẽ quay lại tiếp tục ghi hình «Hắc bạch song phương». Lôi Hòa Nghi đang nằm chơi trên giường thì nhận đi tin nhắn của Lôi Lăng Quân, cô xem xong lấy laptop ra xem lại kịch bản. Cung Huyền Thương thay đồ xong cũng lên giường ôm Lôi Hòa Nghi, thấy cô đang xem kịch bản thì hỏi.
- Đã quyết định thời gian quay phim rồi sao?
- Vâng, ba ngày sau ạ!
- Địa đạo quay phim cách Cung thị không xa mấy, nếu tiện em có thể ghé Cung thị rồi về nhà với anh nhé!
Lôi Hòa Nghi nhìn anh gật đầu như gà mổ thóc, Cung Huyền Thương xoa tóc cô sau đó vỗ mông cô một cái.
- Không còn sớm bữa, mau đi ngủ thôi!
Lôi Hòa Nghi vừa quay lại với công việc, tinh thần lên cao nên chẳng có chút buồn ngủ nào.
- Anh ngủ trước đi, em chưa buồn ngủ, một lát nữa em sẽ ngủ sau!
- Không buồn ngủ sao?
Ánh mắt Cung Huyền Thương tối lại, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, đến khi máy tính trước mặt bị Cung Huyền Thương tịch thu cô mới quay sang nhìn anh.
- Không buồn ngủ thì chúng ta làm chuyện khác!
- Hả... a....
Những lời muốn nói sau đó đều bị nụ hôn của Cung Huyền Thương ngăn lại, cái kết của việc không buồn ngủ là thức đến rạng sáng.
Cung Huyền Thương còn muốn trốn việc nhưng Lôi Hòa Nghi lại thức dậy giữa chừng đá anh đi đến Cung thị. Cung Huyền Thương không muốn chọc giận cô nên ngoan ngoãn đi làm, Lôi Hòa Nghi ôm gối ngủ tiếp.
Mấy ngày sau Lôi Hòa Nghi trở lại đoàn làm phim, trước khi đi không tránh khỏi bị Cung Huyền Thương ca một bài những việc không được làm và phải biết chăm sóc bản thân. Lôi Hòa Nghi cố nhịn cười nghe anh nói xong, tiễn anh đi làm rồi bản thân mới thay đồ đến đoàn làm phim. Cô mua thêm ít nước trái cây và thức ăn nhẹ cho người mang đến mời mọi người ăn. Chuyện cô gặp tai nạn giao thông không phải là bí mật nên mọi người cực kỳ chiếu cố cô, đặc biệt là đạo diễn, sớm từ chỗ Lôi Lăng Quân đã biết Lôi Hòa Nghi là cô chủ lớn nhà họ Lôi, hôn thê của Cung Huyền Thương nên chiếu cố cô như lão phật gia. Mà mấy cảnh còn lại của Lôi Hòa Nghi cũng tương đối nhẹ nhàng, trước đó ở nhà cũng đã tập một ít nên cô hoàn toàn rất nhanh. Xong việc thì Lôi Hòa Nghi ngồi lại ăn vặt xem mọi người diễn.
Đang ngồi thư giãn thì Lôi Lăng Quân gửi tin nhắn đến bảo cô xong việc thì đến Lôi Phong! Lôi Hòa Nghi nói lại với đạo diễn rồi lái xe đi. Đến nơi cô quen đường đi thẳng lên phòng làm việc của Lôi Lăng Quân.
- Anh gọi em đến có chuyện gì sao ạ?
Lôi Lăng Quân đi đến sofa ngồi đối diện Lôi Hòa Nghi.
- Đạo diễn Macxen vừa thực hiện một cuộc gọi đường dài với anh!
Lôi Hòa Nghi vừa bóc trái cây vừa đáp:
- Có chuyện gì sao ạ?
- «Người tình Paris» được đề cử vài hạng mục lớn trong Liên hoan phim Paris, với tư cách là nam nữ chính, đạo diễn Macxen muốn em và Cung Huyền Thương đến Liên hoan phim Paris cùng mọi người.
- Liên hoàn toàn Paris!
- Phải, đây là lễ trao giải lớn của điện ảnh Pháp, đạo diễn Macxen lại là cây đa cây đề trong ngành, phim của ông ấy luôn đạt chất lượng từ nội dung đến diễn xuất, «Người tình Paris» được đề cử cũng không có gì là lạ. Thời gian diễn ra lễ trao giải là sau sinh nhật em, nếu được em và Cung Huyền Thương hãy sắp xếp thời gian đến Pháp một chuyến. Đạo diễn nói vai của em được đề cử giải nữ diễn viên mới được yêu thích nhất, không phải giải Ảnh hậu nhưng cũng xem như rất có lợi cho hình ảnh của em. Dù sao giải thưởng đầu tiên đến từ Liên hoan phim quốc tế thì không phải ai cũng làm được. Nếu em không đến ngược lại sẽ dễ bị bêu xấu.
- Chuyện này em hiểu, em sẽ bàn bạc với Thương, vừa hay sau sinh nhật em cũng có vài lịch trình ở Italy, đến Paris vừa hay có thể kiểm tra quá trình hoạt động của công ty thời trang bên đó xong xuôi lại sang Rome, nếu có thể em sẽ làm một chuyến du lịch ngắn ngày ở châu Âu cùng Thương sau lễ đính hôn.
- Em lấy lý do này để xuất ngoại Cung Huyền Thương làm sao mà từ chối được! Trước mắt em cứ nói với Cung Huyền Thương đi, sau khi hai đứa chắc chắn anh sẽ báo lại với đạo diễn Macxen!
- Vâng!
- Đúng rồi sắp tới có vài kịch bản tốt, em muốn chọn một cái không?
- Anh có kịch bản đó không, em xem một chút!
- Để anh đi lấy!
- Vâng!
Lôi Lăng Quân đi đến bàn làm việc cầm vài kịch bản đến, Lôi Hòa Nghi lật xem một lượt. Cuối cùng chọn ra một kịch bản thanh xuân cấp A.
- Em thấy vai nữ phụ khá hợp với mình!
- ... Đâu chỉ là hợp, hình tượng này giống em đến 8 phần đấy chứ!
Kịch bản mà Lôi Hòa Nghi chọn là một bộ điện ảnh thanh xuân «Thiếu niên», kịch bản lẫn thông điệp đều rất tốt. Kể về những thanh niên trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết về tương lai, có ước mơ có hi vọng cũng có tình cảm tuổi trẻ. Mà vai của Lôi Hòa Nghi là một vai nữ phụ thanh mai trúc mã với nam chính, là đại tiểu thư được nuông chiều mà lớn, tính tình tương đối giống với Lôi Hòa Nghi, tùy hứng lại có chút bướng bỉnh, thích nhất là quấn quýt lấy nam chính, ngay cả nguyện vọng đại học cũng giống nam chính. Nữ chính cũng là một tiểu thư xinh đẹp giàu có lạnh lùng kiêu ngạo, chuyển đến học chung trường với nam chính và nữ phụ. Sau đó là khoảng thời gian khắc nghiệt trước khi thi đại học cùng với chuyện gia đình. Bộ phim thanh xuân này tuyến tình cảm chỉ là phụ nhưng cũng rất được quan tâm. Nam nữ chính yêu nhau, nữ phụ đau lòng dứt bỏ mọi thứ tự đi theo con đường của mình, sau đó là chân mệnh của cô xuất hiện - một ông chú xưng anh em với bố cô sau đó trở thành chồng của cô.
Mấu chốt Lôi Hòa Nghi chọn vai này cũng là vì tình tiết đó, cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Cung Huyền Thương mỗi khi cô gọi anh là chú! Không khó để đoán lần này Cung Huyền Thương nhất định cũng sẽ chọn vai cameo này để cuối cùng thành đôi với cô.
Lôi Lăng Quân kiểm tra lại kịch bản, thời gian bấm máy còn khá lâu nên Lôi Hòa Nghi có thể thong dong không cần gấp gáp. Lôi Hòa Nghi cầm bản sao kịch bản đi, đợi tối về sẽ nói với Cung Huyền Thương.
Hai anh em nói chuyện xong thì cũng đến giờ tan ca, Lôi Hòa Nghi đến Cung thị chào Cung Huyền Thương tan ca, sau đó cùng anh đến nhà hàng dùng bữa tối.
- Lúc nãy em đến chỗ anh trai, đạo diễn Macxen có gọi cho anh ấy bảo rằng bộ phim của chúng ta được đề cử vài hạng mục trong Liên hoan phim Paris, ông ấy muốn anh và em cùng tham dự.
- Vậy em có được đề cử không?
- Có ạ, vai nữ diễn viên mới được yêu thích nhất!
Cung Huyền Thương gõ gõ tay nhìn Lôi Hòa Nghi hỏi:
- Em đã biết thời gian cụ thể chưa?
- Cụ thể thì chưa nhưng khẳng định sẽ sau sinh nhật của em, vừa hay sau đó chúng ta cũng đến Italy một chuyến.
- Vậy thì chúng ta đến đó một chuyến, dù sao cũng là hạng mục giải thưởng đầu tiên em được đề cử, sao anh có thể không đi!
- Vậy ra điều kiện khiến anh tham gia là em?
- Không thì sao?
- Đạo diễn Macxen mà biết sẽ buồn lắm đó!
- Không quan trọng bằng em!
Lôi Hòa Nghi cúi đầu bật cười, sau đó lấy kịch bản trong túi xách ra đưa cho anh em!
- Kịch bản em vừa chọn, anh xem thử có thích vai nào không?
Cung Huyền Thương nhướng mày nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Lôi Hòa Nghi, anh dùng tốc độ cực nhanh đọc xong kịch bản sau đó bật cười.
- Bé con, thay vì hỏi anh thích vai nào không sao em không bảo anh chuẩn bị tâm thế đi làm cameo?
- Em muốn xem xem anh hiểu em cỡ nào?
- Thích gọi anh là chú vậy sao?
- Biết sao được... nếu ko phải em yêu anh thì với cái khoảng cách thế hệ giữa hai chúng ta, một tiếng chú cũng không phải anh nhận không nổi.
Lôi Hòa Nghi vừa uống nước trái cây vừa trêu anh, Cung Huyền Thương đặt kịch bản lên bàn nhẹ nhàng nói.
- Thích gọi anh bằng chú như vậy tối nay anh cho em gọi thỏa thích!
Lôi Hòa Nghi vị nghẹn, trừng mắt nhìn anh, Cung Huyền Thương làm như không thấy, dịu dàng vỗ lưng cô.
- Bé con nguôi giận nào, ngày mai chúng ta đi thử lễ phục, cách ngày đính hôn cũng không còn bao lâu nữa, đến lúc đó sẽ có nhiều việc cần chuẩn bị, bây giờ nhân lúc còn rảnh chuẩn bị lễ phục và trang sức trước...
- Có sớm quá không, còn hơn một tháng cơ mà!
Cung Huyền Thương trầm ngâm nhìn Lôi Hòa Nghi một lượt từ trên xuống dưới.
- Sớm quá ư, cũng đúng... lỡ đến lúc đó em lại lớn hơn thì sao.
Nhận thấy tầm mắt anh dừng trên ngực mình, Lôi Hòa Nghi lại trừng mắt nhìn anh, ánh mắt như muốn phun lửa.
- Cung Huyền Thương... anh nhìn đi đâu đấy???
- Anh nhìn lung tung thôi... được rồi, không còn sớm về nhà nghỉ ngơi thôi, ngày mai không đi xem lễ phục thì chúng đi xem trang sức cho em.
Cung Huyền Thương kéo Lôi Hòa Nghi đứng dậy ôm eo cô ra ngoài thanh toán rồi về nhà.
Lúc này trời đã tối Lôi Hòa Nghi đang làm điểm tâm nhẹ cho Cung Huyền Thương, mang vào thư phòng cho anh. Sau khi khỏe lại thì Lôi Hòa Nghi cũng trả công việc lại cho Cung Huyền Thương nhưng anh cũng không mệt mỏi bao nhiêu bởi vì Lôi Hòa Nghi làm thay anh thực sự rất tốt. Có một số người trời sinh vốn là như vậy, bề ngoài vô tư cà lơ phất phơ nhưng khi đã vào và thì cực kỳ nghiêm túc, hiệu suất làm việc cực kỳ cao mặc dù thời gian hạn chế. Lôi Hòa Nghi thuộc trường hợp đó, cô có thể hoàn thành xuất sắc công việc chỉ trong thời gian ngắn, Cung Huyền Thương cũng chẳng tốn bao nhiêu tinh lực kiểm tra cặn kẽ lại.
- Ngày mai anh phải đi làm nên nghỉ ngơi sớm mới phải, bệnh của anh vẫn chưa khỏi hoàn toàn đâu.
Cung Huyền Thương mỉm cười vươn tay ra, Lôi Hòa Nghi cầm tay anh đi vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh anh, Cung Huyền Thương ôm cô ngồi lên chân mình.
- Anh chỉ bệnh vài ngày thôi em thực sự xem anh thành búp bê dễ vỡ rồi sao?
Lôi Hòa Nghi bĩu môi quay mặt cắn một cái lên vai Cung Huyền Thương, hệt như một con mèo xù lông.
- Em quan tâm anh anh lại trêu em!
Cung Huyền Thương không nghe Lôi Hòa Nghi nói gì, anh chỉ biết cô cắn anh một cái khiến toàn bộ sự chú ý của anh đều dời đi tới chỗ nào đó. Kể từ ngày cô bị tai nạn đến nay đã lâu, anh cấm dục cũng ngần ấy thời gian, bây giờ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, người anh còn chút mơ màng vì bệnh hiện tại lại muốn làm chuyện đồi bại rồi. Cung Huyền Thương một tay ôm lưng Lôi Hòa Nghi một tay giữ cằm cô.
- Nghi Nghi... anh chợt nhớ ra đã lâu rồi chúng ta không giao lưu...
- Giao lưu gì...?
Cung Huyền Thương kề sát mặt mình vào mặt Lôi Hòa Nghi, thấp giọng nói.
- Giao... lưu... trên... giường!
Mặt Lôi Hòa Nghi thoáng chốc nóng bừng bừng, đỏ rực như con tôm luộc cộng thêm cô đang ngồi trên đùi Cung Huyền Thương, có thể cảm nhận rõ rệt sự biến hóa nửa thân dưới của anh, cả người cũng hồng lên.
- Anh...lưu manh!
- Có được không?
Lôi Hòa Nghi cúi mặt, quay đầu úp vào ngực Cung Huyền Thương, tay vòng qua cổ anh, ngầm đồng ý. Cung Huyền Thương bật cười bế cô đứng dậy đi về phòng.
- Anh sẽ nhẹ nhàng!
Về phòng, Cung Huyền Thương nhẹ nhàng đặt Lôi Hòa Nghi ngồi lên giường, đèn trong phòng trầm ấm lãng mạn, lửa tình trong mắt đối phương đều có thể thấy rõ. Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng hạ mắt, Cung Huyền Thương cầm tay cô đặt lên dây áo ngủ bên hông.
- Giúp anh!
Lôi Hòa Nghi rút dây áo, vạt áo được thả tự do để lộ vóc dáng tráng kiện quyến rũ, mặc dù không phải chưa từng nhìn thấy nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn như cũ không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ. Cung Huyền Thương cười ôm cô sát vào người, bàn tay du ngoạn trên sống lưng cô, trượt dần xuống sau đó bàn tay lại không yên phận chui vào vạt váy cởi váy ngủ của cô ra một cách thuần thục. Cho dù trải qua một đợt sinh tử nhưng sau khi xuất viện được chăm sóc tốt, cơ thể của Lôi Hòa Nghi chẳng những không ốm đi mà ngược lại những nơi cần lớn đều lớn hơn, cả người cũng càng thêm trắng nõn mềm mại, hai mắt Cung Huyền Thương như bị keo dán không thể rời khỏi cơ thể ngọc ngà của cô. Cung Huyền Thương cũng cởi áo choàng ngủ của mình ra, ôm lấy Lôi Hòa Nghi cúi đầu hôn cô.
Nếu là bình thường anh nhất định sẽ như dã thú xông lên cắn nuốt cô như cắn nuốt con mồi nhưng hiện tại anh dịu dàng nâng niu khiến trái tim của Lôi Hòa Nghi vốn không có sức phòng bị càng thêm mềm yếu, lập tức buông xuôi trầm luân cùng anh.
Cho dù đã cấm dục một thời gian dài nhưng Cung Huyền Thương vẫn tận lực khắc chế bản thân không để Lôi Hòa Nghi chịu chút khó chịu nào, từng chút từng chút dẫn dắt cô.
Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào ướt át, có thể Lôi Hòa Nghi nằm gọn trong vòng tay rộng lớn của Cung Huyền Thương, da thịt dán sát vào nhau, cơ thể nóng bỏng của anh khiến cả người Lôi Hòa Nghi nổi lên một tầng ửng hồng. Nụ hôn kéo dài rất lâu âm thanh khiến người ta đỏ mặt vang lên trong căn phòng yên ắng như đổ thêm dầu vào lửa, lúc cả hai tách nhau ra đôi mắt Lôi Hòa ửng đỏ ngập nước như con thỏ nhỏ khiến Cung Huyền Thương chỉ muốn hóa thành sói ức hiếp cô.
Cung Huyền Thương ôm Lôi Hòa Nghi nằm xuống giường, tư thế nam thượng nữ hạ, hôn lên từng nơi trên mặt Lôi Hòa Nghi sau đó lại xuống cổ, vai, rồi ngực, từng vết sẹo do tai nạn để lại chưa lành cũng được anh thành kính hôn lên khiến cơ thể Lôi Hòa Nghi run lên từng cơn. Trên cơ thể trắng trẻo bị Cung Huyền Thương để lại vô số vết đỏ ám muội, anh kiên nhẫn tiến dần từng bước đến khi dục vọng trong Lôi Hòa Nghi hoàn toàn bị đánh thức mới bắt đầu tiến quân. Anh kéo hộc tủ lấy áo mưa bọc vào sau đó động hông, cả người Lôi Hòa Nghi lập tức bị lấp đầy, co lại như con tôm luộc, thở dốc ôm lấy Cung Huyền Thương trước mặt. Thoáng chốc trong phòng vang lên từng đợt âm thanh rên rỉ nũng nịu của Lôi Hòa Nghi cùng với tiếng gầm nhẹ thỏa mãn của Cung Huyền Thương, kéo theo đó là từng đợt âm thanh thân thể va chạm khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Người nào đó đã nói sẽ nhẹ nhàng nhưng đến cuối cùng vẫn vắt kiệt sức của Lôi Hòa Nghi, dày vò cô đến khi cô thiếp đi mới chịu buông tha. Đàn ông ân chay dài ngày sau khi lại được ăn mặn thật sự rất đáng sợ.
Hiếm khi Lôi Hòa Nghi ngủ một mạch đến lúc Mặt Trời lên cao, Cung Huyền Thương cũng nằm bên cạnh chăm chú nhìn cô ngủ. Lôi Hòa Nghi nhíu mắt thức dậy, nhìn Cung Huyền Thương để trần nửa người trên quyến rũ trước mặt, dụi mắt.
- Anh chưa đi làm sao?
- Không đi, chiều anh đến cũng không sao?
- Anh làm sếp như vậy mà coi được hả?
Cung Huyền Thương mơn trớn gò má non mịn của Lôi Hòa Nghi.
- Thay vì làm một người sếp tốt, anh thích làm một người đàn ông vì em hơn. Tối qua làm em mệt như vậy vừa thức dậy đã đi làm để em lại một mình khiến em tỉnh giấc không nhìn thấy anh thì anh khác gì mấy tên đàn ông lăng nhăng kéo quần lên thì không nhận người quen nữa đâu, đúng không? Hơn nữa anh cho rằng em sẽ không thể tự mình rời giường được đâu!
Lôi Hòa Nghi phồng miệng lườm Cung Huyền Thương một cái rồi vươn tay ra trước mặt anh. Cung Huyền Thương lập tức bế cô đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân. Xác thật nếu không có Cung Huyền Thương thì Lôi Hòa Nghi khó mà rời giường được, cả cơ thể như bị nghiền nát dưới thân dã thú, anh đã nhẹ nhàng rồi nhưng do thể lực cô không còn như xưa mà thôi.
Cung Huyền Thương bồi Lôi Hòa Nghi hết buổi sáng sau đó vẫn phải ngoan ngoãn đi đến Cung thị kiếm tiền. Lôi Hòa Nghi ở nhà một lúc chán quá thì về Lôi gia một chuyến sau đó ghé qua công ty thời trang. Ngơ ngẩn hết một buổi chiều, thấy thời gian Cung Huyền Thương tan ca cũng sắp đến cô bèn đi siêu thị mua một ít nguyên liệu nấu ăn. Tình cờ lại gặp được fan của mình, Lôi Hòa Nghi thấy mấy cô gái nhỏ gặp được mình lại vui vẻ kích động như thế thì khó tránh khỏi mềm lòng, đứng lại trò chuyện chụp ảnh với mọi người một hồi lâu sau đó tiếp tục công việc đi dạo siêu thị của mình. Có điều hiện tại cô cũng nên suy tính đến việc quay lại với chuyện đóng phim rồi, cũng không phải là vì đam mê chỉ bởi vì còn một số fan đang chờ sự trở lại của cô, cô không muốn phụ lại sự yêu quý này chưa kể vẫn còn vài dự án dang dở chưa xong mà cô không phải người đang làm nửa chừng rồi lại vứt đó. Vừa hay tối nay cô có thể thương lượng chuyện này với Cung Huyền Thương, nếu anh vẫn vì sức khỏe của cô mà không đồng ý thì cùng lắm lại giao lưu một đêm nữa thôi, cô không tin anh có thể kháng cự được.
Sau khi mua nguyên liệu cần thiết xong Lôi Hòa Nghi ra quầy thanh toán rồi về nhà chuẩn bị bữa tối. Còn Cung Huyền Thương vừa về nhà đã vội đi tìm vợ, được Bánh Bao gợi ý thì lượn vào nhà bếp.
- Cần anh phụ một tay không em?
- Không cần đâu ạ, sắp xong cả rồi, anh mang ra bàn là được!
- Được!
Cung Huyền Thương mang những món Lôi Hòa Nghi đã nấu xong ra bàn, sắp xếp chén đũa, lấy khẩu phần ăn cho Bánh Bao. Anh làm xong thì Lôi Hòa Nghi cũng mang món cuối cùng đặt lên bàn, Cung Huyền Thương kéo ghế cho cô ngồi xuống còn anh ngồi đối diện.
Lúc ăn cả hai đều không có thói quen nói chuyện nhiều, đây điều đến từ thói quen trong nhà, bữa ăn diễn ra ấm áp ngọt ngào, lúc Lôi Hòa Nghi ăn tráng miệng thì Cung Huyền Thương đang rửa bát, cô bê trái cây đến bên cạnh đút cho anh.
- Sức khỏe của em đã hồi phục rồi cho nên em muốn tiếp tục quay phim, được không anh?
- Không được, đợi thêm một khoảng thời gian nữa!
- Nhưng rõ ràng bây giờ em đã khỏe rồi, huống chi «Hắc bạch song phương » đã quay sắp xong, những cảnh quay còn lại không có độ khó hay nguy hiểm gì nhiều, anh hoàn toàn có thể yên tâm!
- Không phải khó hay không mà là thời gian nghỉ ngơi của em sẽ bị hạn chế nhiều khi em phải làm việc theo giờ của đoàn làm phim, em vừa khỏi không thể khiến cơ thể lại mệt mỏi.
- Cảnh quay còn lại của em không nhiều, có thể dễ dàng điều chỉnh. Hơn nữa cứ để bộ phim ngâm nước như vậy không phải tốt, em không muốn vì em mà làm chậm trễ tiến độ.
- Nghi Nghi, ngoan, nghe lời!
- Thương, sức khỏe của em đã không có gì đáng ngại rồi, nếu anh không yên tâm có thể để anh Quân đến giám sát! Hoàn thành xong «Hắc bạch song phương» em sẽ hạn chế hoạt động, nhé!
- Anh trai của em có mấy phần đáng tin em không rõ sao?
Lôi Hòa Nghi dậm chân:
- Thươngggg... thể lực của em khôi phục thế nào chẳng lẽ tối qua anh không rõ sao?
Cung Huyền Thương sâu lắng nhìn cô một hồi.
- Khôi phục đến mức bị anh làm cho ngất đi ư, ý em là cái này đúng không?
Lôi Hòa Nghi lạnh mặt trừng mắt nhìn Cung Huyền Thương.
- Được rồi, em có thể quay lại ghi hình những được quá sức mình đâu đấy!
Cung Huyền Thương lập tức buông vũ khí đầu hàng, anh sợ mình mà không đồng ý thì e là sắp tới sẽ phải ngủ sofa dài dài. Dù sao sức khỏe của cô đích thực đã khôi phục không ít, để cô ra ngoài làm việc cho thoải mái tinh thần cũng được, để cô một mình mãi e là cô sẽ chán chết mất thôi.
- Dạ! Anh cứ yên tâm đi, chết một lần rồi em quý trọng mạng sống mình lắm.
Lôi Hòa Nghi vui vẻ dụi đầu vào ngực Cung Huyền Thương, xong lại ôm cánh tay của anh khẳng định chắc nịch, sau đó chạy ra ngoài lấy điện thoại thông báo cho Lôi Lăng Quân về việc mình sắp quay lại làm việc. Lôi Lăng Quân thông báo cho bên đoàn làm phim thống nhất thời gian rồi báo lại cho cô, sau khi bàn bạc thì mọi người quyết định 3 ngày sau sẽ quay lại tiếp tục ghi hình «Hắc bạch song phương». Lôi Hòa Nghi đang nằm chơi trên giường thì nhận đi tin nhắn của Lôi Lăng Quân, cô xem xong lấy laptop ra xem lại kịch bản. Cung Huyền Thương thay đồ xong cũng lên giường ôm Lôi Hòa Nghi, thấy cô đang xem kịch bản thì hỏi.
- Đã quyết định thời gian quay phim rồi sao?
- Vâng, ba ngày sau ạ!
- Địa đạo quay phim cách Cung thị không xa mấy, nếu tiện em có thể ghé Cung thị rồi về nhà với anh nhé!
Lôi Hòa Nghi nhìn anh gật đầu như gà mổ thóc, Cung Huyền Thương xoa tóc cô sau đó vỗ mông cô một cái.
- Không còn sớm bữa, mau đi ngủ thôi!
Lôi Hòa Nghi vừa quay lại với công việc, tinh thần lên cao nên chẳng có chút buồn ngủ nào.
- Anh ngủ trước đi, em chưa buồn ngủ, một lát nữa em sẽ ngủ sau!
- Không buồn ngủ sao?
Ánh mắt Cung Huyền Thương tối lại, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, đến khi máy tính trước mặt bị Cung Huyền Thương tịch thu cô mới quay sang nhìn anh.
- Không buồn ngủ thì chúng ta làm chuyện khác!
- Hả... a....
Những lời muốn nói sau đó đều bị nụ hôn của Cung Huyền Thương ngăn lại, cái kết của việc không buồn ngủ là thức đến rạng sáng.
Cung Huyền Thương còn muốn trốn việc nhưng Lôi Hòa Nghi lại thức dậy giữa chừng đá anh đi đến Cung thị. Cung Huyền Thương không muốn chọc giận cô nên ngoan ngoãn đi làm, Lôi Hòa Nghi ôm gối ngủ tiếp.
Mấy ngày sau Lôi Hòa Nghi trở lại đoàn làm phim, trước khi đi không tránh khỏi bị Cung Huyền Thương ca một bài những việc không được làm và phải biết chăm sóc bản thân. Lôi Hòa Nghi cố nhịn cười nghe anh nói xong, tiễn anh đi làm rồi bản thân mới thay đồ đến đoàn làm phim. Cô mua thêm ít nước trái cây và thức ăn nhẹ cho người mang đến mời mọi người ăn. Chuyện cô gặp tai nạn giao thông không phải là bí mật nên mọi người cực kỳ chiếu cố cô, đặc biệt là đạo diễn, sớm từ chỗ Lôi Lăng Quân đã biết Lôi Hòa Nghi là cô chủ lớn nhà họ Lôi, hôn thê của Cung Huyền Thương nên chiếu cố cô như lão phật gia. Mà mấy cảnh còn lại của Lôi Hòa Nghi cũng tương đối nhẹ nhàng, trước đó ở nhà cũng đã tập một ít nên cô hoàn toàn rất nhanh. Xong việc thì Lôi Hòa Nghi ngồi lại ăn vặt xem mọi người diễn.
Đang ngồi thư giãn thì Lôi Lăng Quân gửi tin nhắn đến bảo cô xong việc thì đến Lôi Phong! Lôi Hòa Nghi nói lại với đạo diễn rồi lái xe đi. Đến nơi cô quen đường đi thẳng lên phòng làm việc của Lôi Lăng Quân.
- Anh gọi em đến có chuyện gì sao ạ?
Lôi Lăng Quân đi đến sofa ngồi đối diện Lôi Hòa Nghi.
- Đạo diễn Macxen vừa thực hiện một cuộc gọi đường dài với anh!
Lôi Hòa Nghi vừa bóc trái cây vừa đáp:
- Có chuyện gì sao ạ?
- «Người tình Paris» được đề cử vài hạng mục lớn trong Liên hoan phim Paris, với tư cách là nam nữ chính, đạo diễn Macxen muốn em và Cung Huyền Thương đến Liên hoan phim Paris cùng mọi người.
- Liên hoàn toàn Paris!
- Phải, đây là lễ trao giải lớn của điện ảnh Pháp, đạo diễn Macxen lại là cây đa cây đề trong ngành, phim của ông ấy luôn đạt chất lượng từ nội dung đến diễn xuất, «Người tình Paris» được đề cử cũng không có gì là lạ. Thời gian diễn ra lễ trao giải là sau sinh nhật em, nếu được em và Cung Huyền Thương hãy sắp xếp thời gian đến Pháp một chuyến. Đạo diễn nói vai của em được đề cử giải nữ diễn viên mới được yêu thích nhất, không phải giải Ảnh hậu nhưng cũng xem như rất có lợi cho hình ảnh của em. Dù sao giải thưởng đầu tiên đến từ Liên hoan phim quốc tế thì không phải ai cũng làm được. Nếu em không đến ngược lại sẽ dễ bị bêu xấu.
- Chuyện này em hiểu, em sẽ bàn bạc với Thương, vừa hay sau sinh nhật em cũng có vài lịch trình ở Italy, đến Paris vừa hay có thể kiểm tra quá trình hoạt động của công ty thời trang bên đó xong xuôi lại sang Rome, nếu có thể em sẽ làm một chuyến du lịch ngắn ngày ở châu Âu cùng Thương sau lễ đính hôn.
- Em lấy lý do này để xuất ngoại Cung Huyền Thương làm sao mà từ chối được! Trước mắt em cứ nói với Cung Huyền Thương đi, sau khi hai đứa chắc chắn anh sẽ báo lại với đạo diễn Macxen!
- Vâng!
- Đúng rồi sắp tới có vài kịch bản tốt, em muốn chọn một cái không?
- Anh có kịch bản đó không, em xem một chút!
- Để anh đi lấy!
- Vâng!
Lôi Lăng Quân đi đến bàn làm việc cầm vài kịch bản đến, Lôi Hòa Nghi lật xem một lượt. Cuối cùng chọn ra một kịch bản thanh xuân cấp A.
- Em thấy vai nữ phụ khá hợp với mình!
- ... Đâu chỉ là hợp, hình tượng này giống em đến 8 phần đấy chứ!
Kịch bản mà Lôi Hòa Nghi chọn là một bộ điện ảnh thanh xuân «Thiếu niên», kịch bản lẫn thông điệp đều rất tốt. Kể về những thanh niên trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết về tương lai, có ước mơ có hi vọng cũng có tình cảm tuổi trẻ. Mà vai của Lôi Hòa Nghi là một vai nữ phụ thanh mai trúc mã với nam chính, là đại tiểu thư được nuông chiều mà lớn, tính tình tương đối giống với Lôi Hòa Nghi, tùy hứng lại có chút bướng bỉnh, thích nhất là quấn quýt lấy nam chính, ngay cả nguyện vọng đại học cũng giống nam chính. Nữ chính cũng là một tiểu thư xinh đẹp giàu có lạnh lùng kiêu ngạo, chuyển đến học chung trường với nam chính và nữ phụ. Sau đó là khoảng thời gian khắc nghiệt trước khi thi đại học cùng với chuyện gia đình. Bộ phim thanh xuân này tuyến tình cảm chỉ là phụ nhưng cũng rất được quan tâm. Nam nữ chính yêu nhau, nữ phụ đau lòng dứt bỏ mọi thứ tự đi theo con đường của mình, sau đó là chân mệnh của cô xuất hiện - một ông chú xưng anh em với bố cô sau đó trở thành chồng của cô.
Mấu chốt Lôi Hòa Nghi chọn vai này cũng là vì tình tiết đó, cô vẫn còn nhớ rõ biểu cảm của Cung Huyền Thương mỗi khi cô gọi anh là chú! Không khó để đoán lần này Cung Huyền Thương nhất định cũng sẽ chọn vai cameo này để cuối cùng thành đôi với cô.
Lôi Lăng Quân kiểm tra lại kịch bản, thời gian bấm máy còn khá lâu nên Lôi Hòa Nghi có thể thong dong không cần gấp gáp. Lôi Hòa Nghi cầm bản sao kịch bản đi, đợi tối về sẽ nói với Cung Huyền Thương.
Hai anh em nói chuyện xong thì cũng đến giờ tan ca, Lôi Hòa Nghi đến Cung thị chào Cung Huyền Thương tan ca, sau đó cùng anh đến nhà hàng dùng bữa tối.
- Lúc nãy em đến chỗ anh trai, đạo diễn Macxen có gọi cho anh ấy bảo rằng bộ phim của chúng ta được đề cử vài hạng mục trong Liên hoan phim Paris, ông ấy muốn anh và em cùng tham dự.
- Vậy em có được đề cử không?
- Có ạ, vai nữ diễn viên mới được yêu thích nhất!
Cung Huyền Thương gõ gõ tay nhìn Lôi Hòa Nghi hỏi:
- Em đã biết thời gian cụ thể chưa?
- Cụ thể thì chưa nhưng khẳng định sẽ sau sinh nhật của em, vừa hay sau đó chúng ta cũng đến Italy một chuyến.
- Vậy thì chúng ta đến đó một chuyến, dù sao cũng là hạng mục giải thưởng đầu tiên em được đề cử, sao anh có thể không đi!
- Vậy ra điều kiện khiến anh tham gia là em?
- Không thì sao?
- Đạo diễn Macxen mà biết sẽ buồn lắm đó!
- Không quan trọng bằng em!
Lôi Hòa Nghi cúi đầu bật cười, sau đó lấy kịch bản trong túi xách ra đưa cho anh em!
- Kịch bản em vừa chọn, anh xem thử có thích vai nào không?
Cung Huyền Thương nhướng mày nhìn vẻ mặt tinh nghịch của Lôi Hòa Nghi, anh dùng tốc độ cực nhanh đọc xong kịch bản sau đó bật cười.
- Bé con, thay vì hỏi anh thích vai nào không sao em không bảo anh chuẩn bị tâm thế đi làm cameo?
- Em muốn xem xem anh hiểu em cỡ nào?
- Thích gọi anh là chú vậy sao?
- Biết sao được... nếu ko phải em yêu anh thì với cái khoảng cách thế hệ giữa hai chúng ta, một tiếng chú cũng không phải anh nhận không nổi.
Lôi Hòa Nghi vừa uống nước trái cây vừa trêu anh, Cung Huyền Thương đặt kịch bản lên bàn nhẹ nhàng nói.
- Thích gọi anh bằng chú như vậy tối nay anh cho em gọi thỏa thích!
Lôi Hòa Nghi vị nghẹn, trừng mắt nhìn anh, Cung Huyền Thương làm như không thấy, dịu dàng vỗ lưng cô.
- Bé con nguôi giận nào, ngày mai chúng ta đi thử lễ phục, cách ngày đính hôn cũng không còn bao lâu nữa, đến lúc đó sẽ có nhiều việc cần chuẩn bị, bây giờ nhân lúc còn rảnh chuẩn bị lễ phục và trang sức trước...
- Có sớm quá không, còn hơn một tháng cơ mà!
Cung Huyền Thương trầm ngâm nhìn Lôi Hòa Nghi một lượt từ trên xuống dưới.
- Sớm quá ư, cũng đúng... lỡ đến lúc đó em lại lớn hơn thì sao.
Nhận thấy tầm mắt anh dừng trên ngực mình, Lôi Hòa Nghi lại trừng mắt nhìn anh, ánh mắt như muốn phun lửa.
- Cung Huyền Thương... anh nhìn đi đâu đấy???
- Anh nhìn lung tung thôi... được rồi, không còn sớm về nhà nghỉ ngơi thôi, ngày mai không đi xem lễ phục thì chúng đi xem trang sức cho em.
Cung Huyền Thương kéo Lôi Hòa Nghi đứng dậy ôm eo cô ra ngoài thanh toán rồi về nhà.
/206
|