Quang Tuấn thật sự bị dọa rồi, vẻ mặt nhìn Lôi Hòa Nghi như nhìn thấy quỷ.
- Em nói em họ Lôi, là Lôi đại tiểu thư Lôi Hòa Nghi - người thừa kế tương lai của Lôi thị?
- Nếu không thì anh nghĩ là ai?
Quang Tuấn vỗ ngực liên hồi, Lôi Hòa Nghi nhìn dáng vẻ đó thì bật cười.
- Em đáng sợ như vậy sao, anh hành động lố quá rồi!
- Có thể không đáng sợ sao, may mà anh không có đắc tội gì em nếu không thì anh làm sao lăn lộn ở trong giới này nữa. Em là Lôi Hòa Nghi vậy ra Lôi tổng là anh trai em rồi?
- Không sai, em là con út trong nhà, anh cả trong quân đội, anh hai thành lập công ty giải trí, còn anh ba em thì hẳn anh cũng biết - Lôi Lăng Hàn!
- Cái thân thế này của em cũng quá là... ghê gớm đi, tương lai em muốn làm mưa làm gió trong giới cũng không phải việc khó gì.
- Không, em không có ý định gia nhập showbiz.
Quang Tuấn nghe thế thì ngồi bật dậy, khó hiểu hỏi:
- Tại sao không, em có tiền năng như thế mà. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, muốn tài năng có tài năng còn tài nguyên thì với tài lực của Lôi tổng, em còn lo gì?
- Nhưng làm diễn viên không phải việc em muốn?
- Vậy tại sao em lại nhận đóng bộ phim này?
- « Giang sơn mỹ nhân » có ý nghĩa rất quan trọng với anh hai em, vốn dĩ mọi thứ đã lên kế hoạch hoàn chỉnh rồi chỉ cần khởi quay thôi. Nhưng anh cũng biết đó, giữa chừng Chúc Lam xuất ngoại, bỏ quay, anh hai lại không thể trì hoãn để Apmando người ta phải chờ mà trong giới thì không ai phù hợp với vai diễn hơn Chúc Lam, tổ chức thử vai cũng không kịp cho nên nhờ đến em. Vì hiểu rõ tầm quan trọng của « Giang sơn mỹ nhân » với anh hai cộng thêm việc em cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên em mới chấp nhận nhưng chỉ duy nhất bộ phim này thôi. Sau đó em sẽ rút lui!
- Thì ra là vậy, chẳng trách em là người mới mà lại được Lôi Phong ưu ái như vậy. Nhưng mà em không làm diễn viên đúng là phí của trời.
- Coi như là em không có duyên với nghề này đi! Nhưng mà anh không cần buồn, em vẫn sẽ thường xuyên đi thăm anh mà.
- Được rồi, miễn là em vui thì em muốn làm gi cũng được.
Quang Tuấn vỗ vai Lôi Hòa Nghi sau đó hai người tiếp tục ngồi đó nói chuyện phím, ngẫu nhiên sẽ có vài người đi đến bắt chuyện, hai người vẫn sẽ nhiệt tình đáp lại.
Apmando đang đứng nói chuyện cùng với vài người quen, trong đó còn có cả đạo diễn. Tuy nói chuyện nhưng lâu lâu cũng ngó sang chỗ Lôi Hòa Nghi, thấy cô vẫn ổn thì mới yên tâm tiếp tục tiếp chuyện.
- Tôi xin phép đi vệ sinh một lát!
Anh rời đi, đến một góc lấy điện thoại ra gọi.
- Giúp tôi điều tra một người, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu.
- ...
- Càng sớm càng tốt!
Bên kia Từ Mộng nhìn thấy Lôi Hòa Nghi vẫn bình an vô sự thì giận tím mặt. Liếc mắt nhìn quanh sau đó đôi mắt liền sáng rực.
- Chú Liêu, lâu quá không gặp?
Người đàn ông tuổi ngoài 50 đã ngà ngà say, gương mặt đỏ vì uống quá chén mơ màng nhìn Từ Mộng.
- Là Từ Mộng đó à, đúng là lâu rồi không gặp, cháu càng ngày càng xinh đấy.
- Chú Liêu quá khen rồi!
Vẻ mặt Từ Mộng gượng cười, có chút u sầu ủ dột.
- Sao vậy, nhìn mặt cháu có vẻ không vui!
- Không phải ạ, chỉ là cháu chợt nghĩ đến một người, trong lòng có hơi ngưỡng mộ.
- Ai mà lại có thể khiến Từ đại tiểu thư ngưỡng mộ chứ?
- Là nữ chính của ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ đó ạ, Rachel, cô ấy vừa xinh đẹp lại có tài, rất được mọi người yêu quý, ngay cả Apmando cũng phi thường thân thiết với cô ấy. Cháu sao có thể không ngưỡng mộ!
Từ Mộng vừa nói vừa nhìn về phía Rachel, Liêu Đồng Hùng nhìn theo cô ta. Nhìn thấy Lôi Hòa Nghi thì hai mắt sáng lên, khóe miệng chẹp một cái, vẻ háo sắc trong mắt không hề che giấu.
- Đúng là rất xinh đẹp, trong giới không mấy ai bì được, hiếm thấy!
Liêu Đồng Hùng nâng li rượu lên tu ừng ực, đôi mắt tham lam không hề che giấu nhìn chằm chằm Lôi Hòa Nghi.
Từ Mộng thấy kế hoạch đã thành công thì cười tươi. Trong giới này ai cũng biết Liêu Đồng Hùng của Liêu thị nổi tiếng háo sắc, chỉ cần là nữ minh tinh bị ông ta nhắm vào thì đừng hòng chạy thoát. Ông ta không có vợ nên chẳng sợ việc bao nuôi nữ minh tinh bị người nhà phát hiện, phóng túng vô cùng. Người có gia thế giống Từ Mộng ông ta sẽ không chạm vào ngược lại những cô gái khác chân ướt chân ráo vào nghề chính là mục tiêu của ông ta.
Buổi tiệc kéo dài đến nửa đêm thì dần kết thúc, Lôi Hòa Nghi chuẩn bị ra về. Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay tóm lấy, cô nhíu mày nhìn người vừa bắt lấy tay mình. Liêu Đồng Hùng cầm lấy cánh tay cô, thích thú sờ mó. Sắc mặt Lôi Hòa Nghi lạnh như băng, từ sớm giờ đã gặp không ít kẻ háo sắc nhưng Liêu Đồng Hùng này là kẻ trắng trợn nhất. Từ Mộng nhìn thấy hiện quả đã đạt được thì đưa máy điện thoại lên chụp ảnh.
Lôi Hòa Nghi chuẩn bị trả đòn thì Quang Tuấn vừa đi vệ sinh xong nhìn thấy cảnh đó thì rủa một tiếng, chạy đến kéo Liêu Đồng Hùng ra.
Nhưng Quang Tuấn đỡ rượu cho Lôi Hòa Nghi không ít, trong người đã có hơi men cộng thêm Liêu Đồng Hùng cũng có chút thân thủ. Anh rất nhanh đã bị Liêu Đồng Hùng chế ngự, ông ta lôi Quang Tuấn dậy xô ngã anh. Lưng Quang Tuấn va phải cây trụ, anh rên lên đau đớn. Lôi Hòa Nghi nhìn thấy cảnh đó cơn thịnh nộ hoàn toàn bộc phát, bỏ túi xách sang một bên, cởi giày ném đi, hai tay cuộn lại mái tóc dài cho gọn gàng. Từng bước đi đến chỗ Liêu Đồng Hùng, từ phía sau lôi ông ta đứng dậy, ngau sau đó tát liên hồi vào mặt ông ta. Mọi người xung quanh nhìn cảnh đó, vẻ mặt như sét đánh giữa trời quang. Từ Mộng ban đầu còn bị dọa sợ nhưng sau đó liền cười cười, mở chế độ quay phim quay lại toàn cảnh.
Liêu Đồng Hùng đột nhiên bị đánh thì đơ người sau đó tức giận hét lớn:
- Tiện nhân, mày dám đánh tao.
- Ông đáng bị đánh!
Liêu Đồng Hùng bị chọc điên, ông ta háo sắc nhưng cũng nóng tính, vừa say rượu lại bị Lôi Hòa Nghi dùng liên hoàn tát đánh xối xả, máu nóng trong người sôi lên. Dùng sức hất Lôi Hòa Nghi ra, cô loạng choạng suýt ngả nhưng cũng không chịu thua kém. Liêu Đồng Hùng còn chưa đứng vững thì cô lại xông lên, hai người đánh một hồi, cô làm một cú thúc vào hạ bộ của ông ta, ngay lập tức hội trường vang lên tiếng thét đau đớn của Liêu Đồng Hùng, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa nguôi giận, cúi người nắm cổ áo ông ta lên làm một cú quật qua vai, Liêu Đồng Hùng nằm chổng vó dưới sàn, hai tay giữ hạ bộ lăn qua lăn lại.
Lâm Tự Kỳ và Trịnh Cận Đông đứng phía sau nhìn Lôi Hòa Nghi trút giận xong mới đi lên. Lâm Tự Kỳ đi đến giữ Lôi Hòa Nghi, đứng trước mặt cô che chắn, Trịnh Cận Đông liếc nhìn Liêu Đồng Hùng như con heo chết nằm sõng soài đầy khinh bỉ, đi đến vỗ vai Lôi Hòa Nghi.
- Được rồi, những việc còn lại chúng ta sẽ lo, em về trước đi.
Lôi Hòa Nghi nhìn hai người, gật đầu, đi đến lấy túi xách, mang lại giày rồi đến đỡ Quang Tuấn vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng đứng dậy.
- Theo em đến bệnh viện!
- Không cần đâu, anh không sao!
Lôi Hòa Nghi lạnh nhạt liếc Quang Tuấn một cái, ngay lập tức Quang Tuấn như chú chỏ nhỏ cụp đuôi, ngoan ngoãn để Lôi Hòa Nghi dìu đi. Đi được vài bước, Lôi Hòa Nghi bỗng dừng lại, nói với Lâm Tự Kỳ và Trịnh Cận Đông.
- Lâm tổng, Trịnh tổng, phiền hai anh xử lý những người có hành vi không phải phép ngày hôm nay. Có lẽ Lôi tổng không muốn gặp lại những nhà đầu tư này đâu?
Chưa đợi hai người kia đáp lại thì Từ Mộng đã bước ra, tức giận chất vấn:
- Rachel, cô nói chuyện có lý một chút. Cô biết nếu bọn họ rút vốn thì đoàn làm phim sẽ tổn thất bao nhiêu không, cô có gánh nổi hậu quả không? Nếu đoàn làm phim bị thiếu vốn, làm chậm tiến độ quay thì cô tính giải quyết thế nào? Còn dám lấy Lôi tổng làm bình phong, cô nghĩ mình là ai?
Lôi Hòa Nghi đầu cũng không ngoảnh lại, điềm nhiên trả lời:
- Tổn thất bao nhiêu cũng không đến lượt Từ đại tiểu thư cô chịu, cô gấp cái gì, Vương đạo diễn người ta còn chưa lên tiếng mà. Còn có cách cô nói chuyện như thể mọi việc là do tôi mà ra vậy, dù sao cô cũng không phải người bị quấy rối, muốn nói sao chẳng được. Người đang làm trời đang nhìn, cô không lên tiếng tôi còn có thể nghĩ rằng việc này không liên quan đến cô mà bỏ qua. Nhưng cô lại lên tiếng thì tôi phải suy nghĩ lại rồi.
- Rachel... cô... có ý gì?
Lôi Hòa Nghi cười lạnh một tiếng, không đáp lại cô ta.
- Lâm tổng, Trịnh tổng, những việc còn lại phiền các anh rồi!
Lâm Tự Kỳ hai tay đút túi quần, nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu đáp:
- Yên tâm!
Lúc này bảo vệ chả khách sạn cũng chạy vào, đến trước mặt Lôi Hòa Nghi thì cúi chào cô một cái. Lôi Hòa Nghi gật đầu đáp lại rồi đưa Quang Tuấn rời khỏi, bảo vệ chạy đến trước mặt Lâm Tự Kỳ và Trịnh Cận Đông nghe hai người căn dặn thì lôi Liêu Đồng Hùng rời khỏi.
Lôi Hòa Nghi lái xe đưa Quang Tuấn đến bệnh viện kiểm tra một lượt, nghe bác sỹ nói không sao, lưng chỉ bị bầm một phần nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thì cô cũng yên tâm. Lái xe đưa Quang Tuấn về căn hộ của anh rồi mới trở lại Lôi trạch.
Lôi Hòa Nghi tắm rửa một phen, xem tin tức trên mạng, thấy không có tin gì liên quan đến mình hay đoàn làm phim thì rất hài lòng. Ngẫm lại trời cũng đã muộn nên không muốn làm phiền Lôi Lăng Quân, đợi sáng mai mới nói với anh những việc này.
Trước khi đi ngủ, Lôi Hòa Nghi gọi một cuộc điện thoại, an bài một vài việc rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau tin tức nóng nổi tràn khắp các mặt báo.
Đầu tiên là tin tức Liêu thị bị phá sản chỉ trong một đêm. Sau đó là việc hàng loạt các nhà đầu tư của « Giang sơn mỹ nhân » bị ép rút vốn. Cứ nghĩ đoàn làm phim sẽ bị tổn thất nhưng nên kia vừa rút vốn thì ngay lập tức một thương hiệu mới thành lập không có gì ngoài tiền lại đầu tư một số vốn khổng lồ vào đoàn làm phim. So với số vốn bị rút đi còn nhiều hơn.
Nhà đầu tư mới chính là thương hiệu thời trang CHEN được thành lập ở nước ngoài, gần đây đang có xu hướng chuyển tổng bộ về nước. Thương hiệu này ban đầu được thành lập ở Mỹ nhưng lại mang phong cách phương đông cổ đại, các bộ sưu tập thời trang có sự kết hợp giữa cổ điển và đương đại lại được thiết kế theo khuynh hướng cao quý, kiêu sa đã khiến không ít các phu nhân giới thượng lưu phương tây cảm thấy mới lạ, yêu thích. Thương hiệu này tài lực lại hùng hậu, không ngại chi tiền thiết kế, quảng bá cho các sản phẩm thời trang của mình cho nên rất nhanh đã phất lên như diều gặp gió. Trở thành một thương hiệu mới nhưng không bị lép vế, chỉ trong vài năm đã có chỗ đứng vững chắc trong giới thời trang.
Trong nước cũng có không ít phu nhân, tiểu thư mua đồ của CHEN, cảm thấy rất hài lòng nhưng vì thương hiệu nước ngoài nên muốn mua có hơi khó. Bây giờ CHEN lại đầu tư vào «Giang sơn mỹ nhân», không khác gì đang góp phần quảng bá cho bộ phim được nhiều người biết đến hơn.
Cũng chính vì sự xuất hiện ngoạn mục của nhà đầu tư mới này mà việc các nhà đầu tư khác rút vốn trở nên mờ nhạt, chẳng ai quan tâm đến nguyên nhân tại sao họ lại rút vốn.
***
- Em nói em họ Lôi, là Lôi đại tiểu thư Lôi Hòa Nghi - người thừa kế tương lai của Lôi thị?
- Nếu không thì anh nghĩ là ai?
Quang Tuấn vỗ ngực liên hồi, Lôi Hòa Nghi nhìn dáng vẻ đó thì bật cười.
- Em đáng sợ như vậy sao, anh hành động lố quá rồi!
- Có thể không đáng sợ sao, may mà anh không có đắc tội gì em nếu không thì anh làm sao lăn lộn ở trong giới này nữa. Em là Lôi Hòa Nghi vậy ra Lôi tổng là anh trai em rồi?
- Không sai, em là con út trong nhà, anh cả trong quân đội, anh hai thành lập công ty giải trí, còn anh ba em thì hẳn anh cũng biết - Lôi Lăng Hàn!
- Cái thân thế này của em cũng quá là... ghê gớm đi, tương lai em muốn làm mưa làm gió trong giới cũng không phải việc khó gì.
- Không, em không có ý định gia nhập showbiz.
Quang Tuấn nghe thế thì ngồi bật dậy, khó hiểu hỏi:
- Tại sao không, em có tiền năng như thế mà. Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, muốn tài năng có tài năng còn tài nguyên thì với tài lực của Lôi tổng, em còn lo gì?
- Nhưng làm diễn viên không phải việc em muốn?
- Vậy tại sao em lại nhận đóng bộ phim này?
- « Giang sơn mỹ nhân » có ý nghĩa rất quan trọng với anh hai em, vốn dĩ mọi thứ đã lên kế hoạch hoàn chỉnh rồi chỉ cần khởi quay thôi. Nhưng anh cũng biết đó, giữa chừng Chúc Lam xuất ngoại, bỏ quay, anh hai lại không thể trì hoãn để Apmando người ta phải chờ mà trong giới thì không ai phù hợp với vai diễn hơn Chúc Lam, tổ chức thử vai cũng không kịp cho nên nhờ đến em. Vì hiểu rõ tầm quan trọng của « Giang sơn mỹ nhân » với anh hai cộng thêm việc em cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm nên em mới chấp nhận nhưng chỉ duy nhất bộ phim này thôi. Sau đó em sẽ rút lui!
- Thì ra là vậy, chẳng trách em là người mới mà lại được Lôi Phong ưu ái như vậy. Nhưng mà em không làm diễn viên đúng là phí của trời.
- Coi như là em không có duyên với nghề này đi! Nhưng mà anh không cần buồn, em vẫn sẽ thường xuyên đi thăm anh mà.
- Được rồi, miễn là em vui thì em muốn làm gi cũng được.
Quang Tuấn vỗ vai Lôi Hòa Nghi sau đó hai người tiếp tục ngồi đó nói chuyện phím, ngẫu nhiên sẽ có vài người đi đến bắt chuyện, hai người vẫn sẽ nhiệt tình đáp lại.
Apmando đang đứng nói chuyện cùng với vài người quen, trong đó còn có cả đạo diễn. Tuy nói chuyện nhưng lâu lâu cũng ngó sang chỗ Lôi Hòa Nghi, thấy cô vẫn ổn thì mới yên tâm tiếp tục tiếp chuyện.
- Tôi xin phép đi vệ sinh một lát!
Anh rời đi, đến một góc lấy điện thoại ra gọi.
- Giúp tôi điều tra một người, tôi sẽ gửi ảnh cho cậu.
- ...
- Càng sớm càng tốt!
Bên kia Từ Mộng nhìn thấy Lôi Hòa Nghi vẫn bình an vô sự thì giận tím mặt. Liếc mắt nhìn quanh sau đó đôi mắt liền sáng rực.
- Chú Liêu, lâu quá không gặp?
Người đàn ông tuổi ngoài 50 đã ngà ngà say, gương mặt đỏ vì uống quá chén mơ màng nhìn Từ Mộng.
- Là Từ Mộng đó à, đúng là lâu rồi không gặp, cháu càng ngày càng xinh đấy.
- Chú Liêu quá khen rồi!
Vẻ mặt Từ Mộng gượng cười, có chút u sầu ủ dột.
- Sao vậy, nhìn mặt cháu có vẻ không vui!
- Không phải ạ, chỉ là cháu chợt nghĩ đến một người, trong lòng có hơi ngưỡng mộ.
- Ai mà lại có thể khiến Từ đại tiểu thư ngưỡng mộ chứ?
- Là nữ chính của ‛ Giang sơn mỹ nhân ’ đó ạ, Rachel, cô ấy vừa xinh đẹp lại có tài, rất được mọi người yêu quý, ngay cả Apmando cũng phi thường thân thiết với cô ấy. Cháu sao có thể không ngưỡng mộ!
Từ Mộng vừa nói vừa nhìn về phía Rachel, Liêu Đồng Hùng nhìn theo cô ta. Nhìn thấy Lôi Hòa Nghi thì hai mắt sáng lên, khóe miệng chẹp một cái, vẻ háo sắc trong mắt không hề che giấu.
- Đúng là rất xinh đẹp, trong giới không mấy ai bì được, hiếm thấy!
Liêu Đồng Hùng nâng li rượu lên tu ừng ực, đôi mắt tham lam không hề che giấu nhìn chằm chằm Lôi Hòa Nghi.
Từ Mộng thấy kế hoạch đã thành công thì cười tươi. Trong giới này ai cũng biết Liêu Đồng Hùng của Liêu thị nổi tiếng háo sắc, chỉ cần là nữ minh tinh bị ông ta nhắm vào thì đừng hòng chạy thoát. Ông ta không có vợ nên chẳng sợ việc bao nuôi nữ minh tinh bị người nhà phát hiện, phóng túng vô cùng. Người có gia thế giống Từ Mộng ông ta sẽ không chạm vào ngược lại những cô gái khác chân ướt chân ráo vào nghề chính là mục tiêu của ông ta.
Buổi tiệc kéo dài đến nửa đêm thì dần kết thúc, Lôi Hòa Nghi chuẩn bị ra về. Đột nhiên cổ tay bị một bàn tay tóm lấy, cô nhíu mày nhìn người vừa bắt lấy tay mình. Liêu Đồng Hùng cầm lấy cánh tay cô, thích thú sờ mó. Sắc mặt Lôi Hòa Nghi lạnh như băng, từ sớm giờ đã gặp không ít kẻ háo sắc nhưng Liêu Đồng Hùng này là kẻ trắng trợn nhất. Từ Mộng nhìn thấy hiện quả đã đạt được thì đưa máy điện thoại lên chụp ảnh.
Lôi Hòa Nghi chuẩn bị trả đòn thì Quang Tuấn vừa đi vệ sinh xong nhìn thấy cảnh đó thì rủa một tiếng, chạy đến kéo Liêu Đồng Hùng ra.
Nhưng Quang Tuấn đỡ rượu cho Lôi Hòa Nghi không ít, trong người đã có hơi men cộng thêm Liêu Đồng Hùng cũng có chút thân thủ. Anh rất nhanh đã bị Liêu Đồng Hùng chế ngự, ông ta lôi Quang Tuấn dậy xô ngã anh. Lưng Quang Tuấn va phải cây trụ, anh rên lên đau đớn. Lôi Hòa Nghi nhìn thấy cảnh đó cơn thịnh nộ hoàn toàn bộc phát, bỏ túi xách sang một bên, cởi giày ném đi, hai tay cuộn lại mái tóc dài cho gọn gàng. Từng bước đi đến chỗ Liêu Đồng Hùng, từ phía sau lôi ông ta đứng dậy, ngau sau đó tát liên hồi vào mặt ông ta. Mọi người xung quanh nhìn cảnh đó, vẻ mặt như sét đánh giữa trời quang. Từ Mộng ban đầu còn bị dọa sợ nhưng sau đó liền cười cười, mở chế độ quay phim quay lại toàn cảnh.
Liêu Đồng Hùng đột nhiên bị đánh thì đơ người sau đó tức giận hét lớn:
- Tiện nhân, mày dám đánh tao.
- Ông đáng bị đánh!
Liêu Đồng Hùng bị chọc điên, ông ta háo sắc nhưng cũng nóng tính, vừa say rượu lại bị Lôi Hòa Nghi dùng liên hoàn tát đánh xối xả, máu nóng trong người sôi lên. Dùng sức hất Lôi Hòa Nghi ra, cô loạng choạng suýt ngả nhưng cũng không chịu thua kém. Liêu Đồng Hùng còn chưa đứng vững thì cô lại xông lên, hai người đánh một hồi, cô làm một cú thúc vào hạ bộ của ông ta, ngay lập tức hội trường vang lên tiếng thét đau đớn của Liêu Đồng Hùng, Lôi Hòa Nghi vẫn chưa nguôi giận, cúi người nắm cổ áo ông ta lên làm một cú quật qua vai, Liêu Đồng Hùng nằm chổng vó dưới sàn, hai tay giữ hạ bộ lăn qua lăn lại.
Lâm Tự Kỳ và Trịnh Cận Đông đứng phía sau nhìn Lôi Hòa Nghi trút giận xong mới đi lên. Lâm Tự Kỳ đi đến giữ Lôi Hòa Nghi, đứng trước mặt cô che chắn, Trịnh Cận Đông liếc nhìn Liêu Đồng Hùng như con heo chết nằm sõng soài đầy khinh bỉ, đi đến vỗ vai Lôi Hòa Nghi.
- Được rồi, những việc còn lại chúng ta sẽ lo, em về trước đi.
Lôi Hòa Nghi nhìn hai người, gật đầu, đi đến lấy túi xách, mang lại giày rồi đến đỡ Quang Tuấn vẫn chưa thoát khỏi bàng hoàng đứng dậy.
- Theo em đến bệnh viện!
- Không cần đâu, anh không sao!
Lôi Hòa Nghi lạnh nhạt liếc Quang Tuấn một cái, ngay lập tức Quang Tuấn như chú chỏ nhỏ cụp đuôi, ngoan ngoãn để Lôi Hòa Nghi dìu đi. Đi được vài bước, Lôi Hòa Nghi bỗng dừng lại, nói với Lâm Tự Kỳ và Trịnh Cận Đông.
- Lâm tổng, Trịnh tổng, phiền hai anh xử lý những người có hành vi không phải phép ngày hôm nay. Có lẽ Lôi tổng không muốn gặp lại những nhà đầu tư này đâu?
Chưa đợi hai người kia đáp lại thì Từ Mộng đã bước ra, tức giận chất vấn:
- Rachel, cô nói chuyện có lý một chút. Cô biết nếu bọn họ rút vốn thì đoàn làm phim sẽ tổn thất bao nhiêu không, cô có gánh nổi hậu quả không? Nếu đoàn làm phim bị thiếu vốn, làm chậm tiến độ quay thì cô tính giải quyết thế nào? Còn dám lấy Lôi tổng làm bình phong, cô nghĩ mình là ai?
Lôi Hòa Nghi đầu cũng không ngoảnh lại, điềm nhiên trả lời:
- Tổn thất bao nhiêu cũng không đến lượt Từ đại tiểu thư cô chịu, cô gấp cái gì, Vương đạo diễn người ta còn chưa lên tiếng mà. Còn có cách cô nói chuyện như thể mọi việc là do tôi mà ra vậy, dù sao cô cũng không phải người bị quấy rối, muốn nói sao chẳng được. Người đang làm trời đang nhìn, cô không lên tiếng tôi còn có thể nghĩ rằng việc này không liên quan đến cô mà bỏ qua. Nhưng cô lại lên tiếng thì tôi phải suy nghĩ lại rồi.
- Rachel... cô... có ý gì?
Lôi Hòa Nghi cười lạnh một tiếng, không đáp lại cô ta.
- Lâm tổng, Trịnh tổng, những việc còn lại phiền các anh rồi!
Lâm Tự Kỳ hai tay đút túi quần, nhìn Lôi Hòa Nghi gật đầu đáp:
- Yên tâm!
Lúc này bảo vệ chả khách sạn cũng chạy vào, đến trước mặt Lôi Hòa Nghi thì cúi chào cô một cái. Lôi Hòa Nghi gật đầu đáp lại rồi đưa Quang Tuấn rời khỏi, bảo vệ chạy đến trước mặt Lâm Tự Kỳ và Trịnh Cận Đông nghe hai người căn dặn thì lôi Liêu Đồng Hùng rời khỏi.
Lôi Hòa Nghi lái xe đưa Quang Tuấn đến bệnh viện kiểm tra một lượt, nghe bác sỹ nói không sao, lưng chỉ bị bầm một phần nhỏ, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thì cô cũng yên tâm. Lái xe đưa Quang Tuấn về căn hộ của anh rồi mới trở lại Lôi trạch.
Lôi Hòa Nghi tắm rửa một phen, xem tin tức trên mạng, thấy không có tin gì liên quan đến mình hay đoàn làm phim thì rất hài lòng. Ngẫm lại trời cũng đã muộn nên không muốn làm phiền Lôi Lăng Quân, đợi sáng mai mới nói với anh những việc này.
Trước khi đi ngủ, Lôi Hòa Nghi gọi một cuộc điện thoại, an bài một vài việc rồi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau tin tức nóng nổi tràn khắp các mặt báo.
Đầu tiên là tin tức Liêu thị bị phá sản chỉ trong một đêm. Sau đó là việc hàng loạt các nhà đầu tư của « Giang sơn mỹ nhân » bị ép rút vốn. Cứ nghĩ đoàn làm phim sẽ bị tổn thất nhưng nên kia vừa rút vốn thì ngay lập tức một thương hiệu mới thành lập không có gì ngoài tiền lại đầu tư một số vốn khổng lồ vào đoàn làm phim. So với số vốn bị rút đi còn nhiều hơn.
Nhà đầu tư mới chính là thương hiệu thời trang CHEN được thành lập ở nước ngoài, gần đây đang có xu hướng chuyển tổng bộ về nước. Thương hiệu này ban đầu được thành lập ở Mỹ nhưng lại mang phong cách phương đông cổ đại, các bộ sưu tập thời trang có sự kết hợp giữa cổ điển và đương đại lại được thiết kế theo khuynh hướng cao quý, kiêu sa đã khiến không ít các phu nhân giới thượng lưu phương tây cảm thấy mới lạ, yêu thích. Thương hiệu này tài lực lại hùng hậu, không ngại chi tiền thiết kế, quảng bá cho các sản phẩm thời trang của mình cho nên rất nhanh đã phất lên như diều gặp gió. Trở thành một thương hiệu mới nhưng không bị lép vế, chỉ trong vài năm đã có chỗ đứng vững chắc trong giới thời trang.
Trong nước cũng có không ít phu nhân, tiểu thư mua đồ của CHEN, cảm thấy rất hài lòng nhưng vì thương hiệu nước ngoài nên muốn mua có hơi khó. Bây giờ CHEN lại đầu tư vào «Giang sơn mỹ nhân», không khác gì đang góp phần quảng bá cho bộ phim được nhiều người biết đến hơn.
Cũng chính vì sự xuất hiện ngoạn mục của nhà đầu tư mới này mà việc các nhà đầu tư khác rút vốn trở nên mờ nhạt, chẳng ai quan tâm đến nguyên nhân tại sao họ lại rút vốn.
***
/206
|