Cung Huyền Thương bảo tài xế lái xe đến bệnh viện trước để xử lý kỹ lưỡng vết thương trên tay Lôi Hòa Nghi, dù sao lúc trong cửa hàng anh cũng chỉ sát trùng và băng bó sơ qua. Cũng may vết thương không nghiêm trọng nên xử lý rất nhanh, sau đó Cung Huyền Thương theo lời bác sĩ đi mua thuốc bôi tránh để lại sẹo sau khi vết thương kết vảy. Xong xuôi thì một nhà ba người đi đến nhà hàng truyền thống dung bữa, Cung Huyền Thương đã đặt phòng trước nên vừa đến đã có nhân viên đưa ba người vào phòng.
Gọi món xong thì nhân viên lui xuống nhường lại bầu không khí ấm cúng cho gia đình nhỏ, Kiêu Kiêu ngồi giữa bố mẹ, gương mặt nhỏ nhắn ủ dột đáng thương vô cùng, nhìn tay của Lôi Hòa Nghi:
- Mẹ, mẹ có đau không ạ?
- Mẹ không đau, Kiêu Kiêu đừng lo nhé!
- Mẹ, con xin lỗi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi nhìn nhau rồi nhìn Kiêu Kiêu, cô khẽ xoa đầu con trai:
- Sao con lại phải xin lỗi?
- Bởi vì con nên mẹ mới bị thương! Con không nên tranh giành đồ chơi với anh trai đó, không nên đẩy anh trai ngã, là lỗi của con…
- Kiêu Kiêu nghe này… con không phải người làm mẹ bị thương nên con không sai, con bảo vệ thứ con muốn bảo vệ cũng không sai, việc cậu bé kia ngã không phải con cố tình đẩy mà đó là con đang tự vệ chính đáng nên con càng không sai, con không cần phải xin lỗi mẹ! Kiêu Kiêu, chúng ta đã bỏ qua cho cậu bé đó rất nhiều lần nên cậu bé đó mới nghĩ chúng ta dễ bị ức hiếp nên nếu con càng nhường nhịn, con sẽ càng thiệt thòi, hiểu không? Còn mẹ bị thương đó là vì mẹ muốn bảo vệ con, đó là lựa chọn của mẹ, Kiêu Kiêu càng không có lỗi, nếu lúc đó mẹ không đến kịp mà để con bị thương, mẹ sẽ là người có lỗi vì đã không bảo vệ được con!
- Nhưng… tại sao ạ… tại sao mẹ vì con bị thương lại không phải lỗi của con mà mẹ không bảo vệ được con lại là lỗi của mẹ, mẹ không làm gì sai cả…
- Bởi vì mẹ là mẹ của con, bảo vệ con là trách nhiệm của mẹ… mẹ đã nói mẹ sẽ bảo vệ con cả đời…
- Con cũng sẽ bảo vệ mẹ… cả bố nữa…
Cung Huyền Thương ngồi nghe hai mẹ con trò chuyện cuối cùng cũng được con trai nhắc đến thì khẽ cười, xoa đầu con trai:
- Bây giờ Kiêu Kiêu còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ như vậy bố rất tự hào về con nhưng mà hiện tại vẫn là để bố bảo vệ hai mẹ con, một ngày nào đó con trưởng thành đủ năng lực con sẽ bảo vệ được những người con muốn bảo vệ!
- Giống như bố hôm nay đúng không ạ?
- Đúng vậy!
- Con nhất định sẽ trở thành một người giống bố!
- Bố tin Kiêu Kiêu sẽ làm được bởi vì con là con trai của bố mà!
- Dạ!
Kiêu Kiêu đưa ánh mắt trong veo nhưng đầy kiên định nhìn Cung Huyền Thương gật đầu chắc nịch, khiến hai vợ chồng không khỏi mỉm cười, tràn đầy yêu thương nhìn Kiêu Kiêu.
Lúc này ngoài cửa nhân viên cũng đẩy đồ ăn vào, cẩn thận đặt lên bàn tròn trước mặt ba người rồi ra ngoài. Cung Huyền Thương hỏi con trai ăn gì rồi gắp từng món bỏ vào đĩa trước mặt bé con. Lo cho con trai xong rồi anh quay sang cuốn mấy miếng vịt quay Bắc Kinh đưa cho Lôi Hòa Nghi, vừa hay cô cũng lột xong một đĩa tôm chia đôi cho hai bố con. Cung Huyền Thương yêu chiều nhìn cô, cầm lấy đĩa tôm:
- Anh tự làm được mà, em đâu cần vất vả như vậy!
- Chút việc nhỏ thôi mà anh!
Hai người nhận lấy thức ăn đối phương đưa cho, lời cảm ơn dường như trở nên quá khách khí với mối quan hệ của hai người cho nên chẳng cần nói ra, ngược lại là Kiêu Kiêu sau khi cầm lấy tôm mẹ đưa liền ngọt ngào cảm ơn mẹ.
- Cục cưng ăn ngon là được!
Theo thói quen Lôi Hòa Nghi muốn đưa tay xoa đầu con trai nhưng tay cô vừa lột tôm xong đang được Cung Huyền Thương lấy khăn mềm dịu dàng lau sạch. Kiêu Kiêu mỉm cười nhìn bố mẹ rồi gắp thức ăn từ đĩa mình sang đĩa hai người, sau đó học theo bố cuốn vịt quay cho mẹ, còn tinh ý nhận ra mẹ không thích hành lá nên cũng không bỏ hành lá vào, tinh tế hệt như bố của mình. Bởi vì là lần đầu cho nên cuốn không thể đẹp như Cung Huyền Thương, xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc đặt vào đĩa Lôi Hòa Nghi còn không nỡ nhìn.
- Kiêu Kiêu làm cho mẹ sao?
- Dạ… nhưng mà nó xấu quá… mẹ ăn cái bố làm đi ạ!
- Kiêu Kiêu làm thì không xấu, huống chi con lần đầu làm đã được như vậy là rất giỏi rồi. Cảm ơn cục cưng nhé!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi ăn cuốn mà Kiêu Kiêu làm cho cô, không tiếc lời khen ngợi khiến bé con hạnh phúc đến đỏ cả hai tai, được cổ vũ Kiêu Kiêu lại cuốn thêm một cái cho bố, khiến Cung Huyền Thương thụ sủng nhược kinh nhưng cũng không quên khen con trai.
Sau khi ăn trưa xong thì Cung Huyền Thương đưa hai mẹ con đến Cung thị, Kiêu Kiêu đeo khẩu trang được bố ôm trên tay, mẹ đi bên cạnh một đường tiến thẳng vào Cung thị trước ánh mắt ngỡ ngàng của trên dưới nhân viên. Đến khi cả ba đã vào thang máy thì tiếng nghị luận bắt đầu vang lên:
- Phu nhân đã lâu không xuất hiện bây giờ trở lại tôi cảm thấy không có gì lạ nhưng mà cục bột nhỏ đại boss bế là ai là ai là ai, sẽ không phải như tôi nghĩ đó chứ?
- Mặc dù khẩu trang đã che mặt nhưng mà… cái thần thái đó, đôi mắt đó, hàng lông mày đó… 9 phần à không 10 phần là con trai của đại boss!
- Chẳng thế thì là gì… chỉ riêng cái vẻ mặt nuông chiều của boss lúc bế cậu bé thôi đã đủ hiểu đó là quý tử của boss rồi!
- Thái tử gia Cung thị, nghe thôi đã biết tương lai tươi sáng!
- Còn phải nói, không nhìn xem boss chúng ta là ai, phu nhân chúng ta là ai!
- Nhưng nói đi phải nói lại, thái tử gia dễ thương thật sự, muốn bắt về nuôi quá đi!
- Muốn bắt quý tử của boss, gan cũng không nhỏ nhỉ?
- Đùa thôi mà, cho thêm 10 lá gan tôi cũng không dám!
- Làm việc, mau đi làm việc, quản lý mà thấy lại bị trừ lương!
- Biết rồi biết rồi mà!
Cung Huyền Thương dẫn vợ con lên phòng làm việc, bố trí căn phòng qua mấy năm không hề thay đổi, vẫn quen thuộc như ngày nào, ngoại trừ trên tường có thêm vài bức ảnh của hai vợ chồng. Lôi Hòa Nghi đi đến bàn làm việc của anh, vẫn là chiếc kính quen thuộc nhưng dường như độ cận của anh lại tăng lên nên tròng kính đã thay đổi, cạnh mép bàn có thêm một khung tranh mới, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy không khỏi giật mình, là bức tranh cô làm từ hoa khô năm đó gửi từ New York cho anh, qua 4 năm vẫn được anh nâng niu giữ gìn như mới.
Cung Huyền Thương đang cùng con trai ngắm cảnh thành phố, quay sang nhìn Lôi Hòa Nghi, biết cô đang nhìn tranh nên cũng không lên tiếng phá vỡ. Cô khẽ vuốt ve người trong tranh rồi đặt lại vị trí cũ, lắng nghe hai bố con đang trò chuyện.
- Bố ơi, ở đây cao quá!
- Kiêu Kiêu có sợ không?
- Không ạ! Con từng đi máy bay rồi mà, còn cao hơn như thế này nữa con còn không sợ!
- Không sợ là tốt… bởi vì sau này con cũng sẽ giống như bố, làm việc ở đây, ngày ngày nhìn ngắm khung cảnh này!
- Dạ!?
- Từ từ rồi con sẽ hiểu!
- Bố ơi!
- Sao vậy con?
- Cô Lantana nói bố có nhiều tiền lắm, có phải sự thật không ạ?
- Cô Lantana mói không sai đâu, bố có nhiều tiền lắm, con không tin sao?
Bị Cung Huyền Thương hỏi như vậy dáng vẻ Kiêu Kiêu hơi khó trả lời, bé con gãi gãi đầu sau đó nói:
- Con không biết nữa…
Cung Huyền Thương bật cười, Lôi Hòa Nghi phía sau cũng bật cười, ngồi xuống chống tay lên lưng ghế im lặng xem Cung Huyền Thương nói thế nào:
- Kiêu Kiêu, bây giờ bố có rất nhiều tiền, cho dù không có tiền vì con bố cũng sẽ nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, bởi vì bố mẹ là vạch xuất phát của con. Chỉ khi bố mẹ thật thành công, con mới có được những thứ tốt nhất. Bố không phải người giàu nhất, còn rất nhiều người rất nhiều người giàu hơn bố nhưng bố sẽ cho con những thứ tốt nhất để con không phải thua kém hay ghen tị với bất kì ạ, dẫu vậy con cũng không thể dựa vào việc bố có tiền mà lúc nào cũng kiêu ngạo, khiêm tốn đúng nơi mà ngạo nghễ đúng lúc, biết không con?
- Vâng thưa bố!
- Có thể những lời bố nói bây giờ con chưa hiểu hết nhưng đến một lúc nào đó con sẽ hiểu, Kiêu Kiêu của bố là một đứa trẻ thông minh mà!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi cúi đầu khẽ cười, thấy hai bố con thân thiết hòa thuận như vậy cô cực kì hạnh phúc, may mà 3 năm xa cách không khiến cả hai sinh ra bất kì khoảng cách nào.
- Thương, em vào phòng nghỉ thay đồ rồi nằm ngủ một lát, hai bố con ở đây chơi nhé. Kiêu Kiêu, con ngoan đừng phiền bố làm việc nhé!
- Vâng thưa mẹ!
- Em cứ ngủ đi, con anh lo được, đợi anh xử lý nốt công việc rồi chúng ta đi!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi gật đầu với hai bố con rồi vào phòng nghỉ, Kiêu Kiêu thấy mẹ đi khuất rồi thì bước tới ôm lấy cổ Cung Huyền Thương:
- Bố ơi, dáng vẻ lúc sáng của bố ngầu lắm luôn…
- Vậy sao?
- Vâng, trông bố như siêu anh hùng vậy, trước đây con chưa từng nghĩ được bố bảo vệ lại tốt như vậy…
Đối diện với ánh mắt sáng rực sự sùng bái của con trai, Cung Huyền Thương vừa thương vừa xót xa vì mấy năm qua không thể ở bên hai mẹ con, cúi đầu khẽ hôn lên trán Kiêu Kiêu:
- Kiêu Kiêu, con nhớ nhé, sau này dù có chuyện gì cũng còn bố ở đây, che chở cho hai mẹ con con. Sau này nếu ai ức hiếp mẹ hay con, nhớ phản kháng hết mức nhưng đừng để con hay mẹ bị thương, dù hậu quả có thế nào cũng có bố ở đây! Sự tồn tại của bố trong gia đình mình chính là bảo vệ và che chở cho mẹ và con!
- Vâng ạ! Bố ơi, có phải sau này con trưởng thành giống bố, cũng có thể trừng phạt những người ức hiếp mẹ như vậy không ạ?
- Dĩ nhiên, nhưng con nhớ nhé… đừng bao giờ là người gây sự trước, chỉ khi người khác gây sự với con con mới có thể phản kháng. Nếu con gây sự trước con sẽ giống như cậu nhóc hôm nay vậy, một đứa trẻ hư không được dạy dỗ đàng hoàng sau này sẽ trở thành một người xấu.
- Con biết rồi ạ, con sẽ không làm người xấu!
- Ngoan lắm!
Cung Huyền Thương hiểu rõ một mai gánh vác cả Cung gia trên vai đã định sẵn Kiêu Kiêu không thể là một người đàn ông bình thường tốt tính, cậu bé không thể trở thành một người tốt bởi chính anh cũng chẳng phải người tốt. Nhưng với cương vị một người cha, anh không muốn đứa con nhỏ 3 tuổi của mình sẽ nhìn thế giới này với những điều xấu xa tồi tệ, ít nhất anh muốn Kiêu Kiêu trưởng thành một cách vô tư như bao đứa trẻ khác cho đến khi anh không thể bảo vệ sự vô tư đó nữa. Giống như anh năm 8 tuổi từ khi mất cả bố mẹ, dù không ai nói gì anh cũng đã biết anh chẳng thể trưởng thành như những đứa trẻ khác. Bây giờ anh không muốn Kiêu Kiêu phải trải qua áp lực nặng nề như vậy, cho dù phải trả giá thế nào anh cũng sẽ liều mạng bảo vệ Kiêu Kiêu và cho thằng bé một con đường thuận lợi trăm bề.
- Cục cưng…
- Dạ!
- Còn nhớ lúc sáng khi những người kia muốn bồi thường bố nói gì với bọn họ không?
- Bố nói trung tâm thương mại đó là của bố, bố không cần tiền của bọn họ!
- Trí nhớ của con tốt lắm!
Cung Huyền Thương xoa đầu Kiêu Kiêu rồi ôm con trai đứng lên, trước mặt hai bố con là bức tường kính trong suốt nhìn ra thành phố hoa lệ:
- Không chỉ trung tâm thương mại đó, mà tòa nhà tài chính kia, bệnh viện, khách sạn bên đó, ngân hàng sát bờ biển, nhà hàng 5 sao ở trung tâm thành phố… khu biệt thự rộng lớn kia… và rất nhiều rất nhiều tòa nhà khác ở những thành phố khác và nhiều quốc gia khác đều thuộc về bố. Mà những thứ này về sau đều sẽ do con quản lý, Kiêu Kiêu, bố hi vọng khi con nắm giữ những thứ này trong tay, con sẽ dùng chúng bảo vệ những người con quan tâm một cách đúng đắn, bố sẽ không cho phép con dùng những thứ bố cho con làm những điều sai trái.
- Kiêu Kiêu hứa với bố, con sẽ không làm điều sai trái!
- Bố tin con sẽ làm được. Kiêu Kiêu, mấy năm qua bố không thể bên cạnh nhìn con lớn lên, bố nợ con rất nhiều cho nên sau này nếu con cần gì thì cứ nói với bố, chỉ cần có thể bố đều sẽ cho con. Con muốn mua gì, muốn làm gì, đều có thể nói với bố! Đây là đặc ân chỉ con mới có, sau này có thể con sẽ có em trai hoặc em gái nhưng không đứa trẻ nào có thể thay thế vị trí của con trong lòng bố cũng như địa vị của con ở nhà họ Cung, con có thể muốn gì được đó nhưng con không được lợi dụng điều này mà trở thành một đứa trẻ tham lam ích kỷ có biết không?
- Vâng, con biết rồi ạ!
- Giỏi lắm! Bây giờ con muốn vào ngủ cùng mẹ hay chơi ở đây?
- Con chơi ở đây ạ, con sợ ngủ sẽ đè trúng tay mẹ!
- Được rồi, vậy con ở đây với bố, con muốn chơi gì nào?
- Con… con có thể đọc sách của bố không ạ?
- Con biết đọc chữ rồi sao?
- Vâng ạ!
- Quả nhiên là con trai của bố, xem xem con muốn đọc sách nào?
Cung Huyền Thương bế Kiêu Kiêu đến tủ sách, cho cậu bé chọn cuốn sách mà mình thích, trừ những sách tiếng nước ngoài bị Kiêu Kiêu bỏ qua thì chỉ còn sách văn học tiếng Trung. Kiêu Kiêu chọn một quyển thơ Lý Bạch ôm vào lòng:
- Bố ơi, mấy cuốn sách kia viết gì vậy ạ?
- Những cuốn sách đó sẽ dạy con những thứ con cần phải biết khi con ở vị trí này của bố!
- Vậy phải rất lâu nữa con mới có thể đọc sao ạ?
- Không cần phải đợi tới lúc đó, đợi con lớn thêm một lúc bố sẽ dạy con tiếng nước ngoài, khi nào con có thể học được hết là có thể đọc được!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương hôn lên đỉnh đầu con trai rồi bế cậu nhóc đi đến bàn làm việc, anh ngồi trên ghế còn Kiêu Kiêu ngồi trên đùi anh đọc sách.
Được một lúc thì Cung Huyền Thương không cho Kiêu Kiêu đọc sách nữa vì sợ ảnh hưởng thị lực mà đưa cho bé con một khối rubik để chơi. Đến khi Lôi Hòa Nghi ngủ một giấc trở ra thì Cung Huyền Thương cũng xong việc, còn tính vào gọi cô dậy.
- Anh xong việc chưa?
- Anh xong rồi, chúng ta mau đi thôi!
- Vâng!
Kiêu Kiêu cũng xếp xong rubik về như cũ, đưa gương mặt nhỏ sang cho Cung Huyền Thương đeo khẩu trang vào rồi ba người đi xuống bãi đỗ xe đi đến sở thú.
Lần đầu tiên được đi sở thú với cả bố mẹ nên Kiêu Kiêu rất háo hức, gần chiều nên rất đông người, Kiêu Kiêu ngồi trên tay Cung Huyền Thương rất khó để nhìn thấy mấy con thú thông qua biển người, ngay lập tức thân hình bé nhỏ được Cung Huyền Thương ôm lấy ngồi lên cổ anh, thoáng chốc Kiêu Kiêu trở thành đứa trẻ nổi bật nhất. Cung Huyền Thương cao 1m9, cao hơn hẳn những khách tham quan cho nên chẳng ai có thể cản trở tầm nhìn của anh, Kiêu Kiêu ngồi trên cổ anh chẳng khác nào ngồi trên ngọn cây, khiến mấy đứa trẻ khác cực kì ngưỡng mộ.
Cung Huyền Thương cảm nhận được tâm tình vui vẻ của trai không khỏi khẽ cười, nắm chặt tay Lôi Hòa Nghi đi bên cạnh để cô không bị va phải. Ba người đi dạo khắp sở thú, để Kiêu Kiêu cho động vật ăn, Cung Huyền Thương còn hóa thân thành hướng dẫn viên giải thích tỉ mỉ nguồn gốc và đặc tính từng loài động vật cho Kiêu Kiêu. Ánh mắt bé con nhìn bố tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.
- Bố, bố giỏi quá!
- Bố là bố của Kiêu Kiêu mà!
- Sau này con cũng muốn giỏi như bố!
- Kiêu Kiêu muốn học gì, bố đều sẽ dạy cho con!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi bật cười nhìn hai bố con tâng bốc lẫn nhau, quả thật là cha nào con nấy. Bên cạnh có mấy đứa nhóc của gia đình nào đấy đùa giỡn rồi òa khóc lên, sở thú vốn đông người nhưng chủ yếu là tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ nên không có gì đáng nói nhưng đột nhiên lại có mấy đứa nhóc dốc sức gào khóc, không phải kiểu khóc vì uất ức bình thường mà là cố tình khóc lớn để được dỗ dành, cực kì ồn ào rất không thoải mái. Cả hai vợ chồng và Kiêu Kiêu đều không thích ồn ào nên sắc mặt không được tốt lắm, khách tham quan xung quanh cũng nhìn mấy đứa nhóc và người nhà với ánh mắt không hài lòng.
- Bố ơi, bạn ấy khóc lớn quá, ồn thật!
- Đúng vậy, sau này con đừng làm ồn nơi công cộng nhé!
- Vâng ạ!
Bà của mấy đứa nhóc đó nghe thế thì ngẩng mặt lên trừng mắt nói lớn:
- Trẻ con khóc một chút thì sao, bộ con mấy người chưa từng khóc hả. Chê ồn thì về nhà tự mở tivi mà xem, đến sở thú còn chê ồn ào, đây là nhà mấy người chắc.
Bị quát như thế sắc mặt Cung Huyền Thương cực kì không tốt, không chịu thua kém đáp lại:
- Dạy dỗ con cháu không tốt còn cho rằng mình đúng đắn, không nói lý lẽ, chẳng trách đứa trẻ lại không ngoan như vậy!
- Cậu nói gì đó?
- Ý trên mặt chữ!
Bị Cung Huyền Thương trừng mắt bà ấy run rẩy mà im lặng, anh lại đưa mắt nhìn mấy đứa nhóc đang gào khóc như bị chọc tiết kia, tụi trẻ bị ánh mắt của anh dọa sợ quên cả khóc, thút thít đỏ cả mặt.
- Bố vừa nhìn mấy bạn ấy đã nín khóc rồi, bố, bố đỉnh quá!
- Cảm ơn lời khen của cục cưng nhé!
- Dạ!
Cung Huyền Thương quay sang Lôi Hòa Nghi, ánh mắt dịu dàng cầm tay cô:
- Đi thôi em, anh mua vé vào thủy cung rồi!
- Vâng!
Vì tránh lặp lại chuyện ban sáng nên Cung Huyền Thương đưa vợ con đi trước, anh cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà Kiêu Kiêu bị nói này nói nọ hay bị đưa lên mạng xã hội, thế giới này loại người nào cũng có, ít nhất trước khi Kiêu Kiêu có thể nhìn nhận thế giới này một cách thực tế anh không muốn con phải đối diện với mặt xấu quá nhiều. Ba người rời khỏi sở thú đi đến công viên thủy cung nổi tiếng trong thành phố. Kiêu Kiêu vui như phát hiện lục địa mới, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, kéo tay bố mẹ đi dạo cả đoạn đường, Cung Huyền Thương lại tiếp tục giải thích cho Kiêu Kiêu về từng loại động vật. Kiêu Kiêu cũng có học qua một chút về động vật biển cho nên hai bố con nói chuyện cực kì hăng say, Lôi Hòa Nghi ở phía sau lấy điện thoại chụp lại mấy tấm làm kỷ niệm, gửi vào group chat của gia đình.
Đến khi chơi mệt rồi cả nhà mới trở về Trường Hoa Viện Phủ. Sau khi ăn tối, tắm rửa xong, Cung Huyền Thương lập tức vào thư phòng, con Kiêu Kiêu ngồi cùng với Lôi Hòa Nghi đọc sách song ngữ. Thấy Cung Huyền Thương mãi chưa ra thì Lôi Hòa Nghi bảo con trai đến chơi với ông cố, cô vào bếp mang trái cây và nước ép vào thư phòng cho anh.
- Cung thị nhiều việc lắm ạ?
- Không phải việc của Cung thị đâu em!
Lôi Hòa Nghi đặt khay lên bàn sau đó Cung Huyền Thương cầm lấy tay kéo cô ngồi lên đùi anh.
- Anh đang muốn sửa lại nhà chúng ta một chút!
- Sửa nhà!? Em thấy nhà chúng ta như bây giờ rất tốt mà, sao lại sửa?
Cung Huyền Thương không vội đáp lại, đưa bản thiết kế mới cho cô xem, Lôi Hòa Nghi lật qua lật lại kiểm tra, không nói nên lời:
- Anh… thế này có phải hơi quá không?
- Anh cảm thấy không có gì là làm quá cả!
- Ông nội thì sao ạ?
- Em nói xem!
- Khỏi nói em cũng đoán được rồi!
- Vậy cho nên nếu em không phản đối anh sẽ tiến hành ngay?
- Em phản đối thì có ích gì?
- Sao lại không có ích, nếu em không muốn anh sẽ điều chỉnh lại bởi vì đây là nhà của chúng ta, không thể để anh quyết định mọi chuyện nhưng mà anh biết em sẽ không phản đối!
- Anh nói đúng rồi, em không phản đối! Nhưng mà… chuyện anh muốn làm không phải chỉ có nhiêu đó đúng không?
- Bị em đoán đúng rồi…
Lôi Hòa Nghi híp mắt nhìn anh thăm dò:
- Anh… có thể tiết lộ một chút để em chuẩn bị tâm lý không?
- Em cứ chờ xem bất ngờ của anh đi!
- Ồ… vâng!
Cung Huyền Thương một bên ôm eo Lôi Hòa Nghi, một bên liên hệ với một đội ngũ thiết kế ở nước ngoài thương lượng chuyện sửa nhà, thỉnh thì cô sẽ xiên trái cây đút cho anh ăn và nghiên cứu bản thiết kế, đến khi nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ Kiêu Kiêu đi ngủ thì hai vợ chồng mới thu dọn trở về phòng ngủ chính.
- Đúng rồi, có chuyện này anh vẫn chưa kịp nói với em?
- Chuyện gì vậy ạ?
- Ngày mai… Sở Mặc Thần sẽ đến, anh vừa nhận được thông báo từ trợ lý của anh ấy hôm nay!
- … Vâng, em biết rồi, anh yên tâm!
- Anh tin ở em!
Lôi Hòa Nghi khẽ cười gật đầu với anh, nắm chặt tay Cung Huyền Thương khẽ vỗ về, bày tỏ mình sẽ chuẩn bị tốt, sẽ không để anh phải lo được lo mất.
***
Lên tạm 1 chương trước lên đoạn đầu đài mang tên “Thi cuối kỳ!”
Gọi món xong thì nhân viên lui xuống nhường lại bầu không khí ấm cúng cho gia đình nhỏ, Kiêu Kiêu ngồi giữa bố mẹ, gương mặt nhỏ nhắn ủ dột đáng thương vô cùng, nhìn tay của Lôi Hòa Nghi:
- Mẹ, mẹ có đau không ạ?
- Mẹ không đau, Kiêu Kiêu đừng lo nhé!
- Mẹ, con xin lỗi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi nhìn nhau rồi nhìn Kiêu Kiêu, cô khẽ xoa đầu con trai:
- Sao con lại phải xin lỗi?
- Bởi vì con nên mẹ mới bị thương! Con không nên tranh giành đồ chơi với anh trai đó, không nên đẩy anh trai ngã, là lỗi của con…
- Kiêu Kiêu nghe này… con không phải người làm mẹ bị thương nên con không sai, con bảo vệ thứ con muốn bảo vệ cũng không sai, việc cậu bé kia ngã không phải con cố tình đẩy mà đó là con đang tự vệ chính đáng nên con càng không sai, con không cần phải xin lỗi mẹ! Kiêu Kiêu, chúng ta đã bỏ qua cho cậu bé đó rất nhiều lần nên cậu bé đó mới nghĩ chúng ta dễ bị ức hiếp nên nếu con càng nhường nhịn, con sẽ càng thiệt thòi, hiểu không? Còn mẹ bị thương đó là vì mẹ muốn bảo vệ con, đó là lựa chọn của mẹ, Kiêu Kiêu càng không có lỗi, nếu lúc đó mẹ không đến kịp mà để con bị thương, mẹ sẽ là người có lỗi vì đã không bảo vệ được con!
- Nhưng… tại sao ạ… tại sao mẹ vì con bị thương lại không phải lỗi của con mà mẹ không bảo vệ được con lại là lỗi của mẹ, mẹ không làm gì sai cả…
- Bởi vì mẹ là mẹ của con, bảo vệ con là trách nhiệm của mẹ… mẹ đã nói mẹ sẽ bảo vệ con cả đời…
- Con cũng sẽ bảo vệ mẹ… cả bố nữa…
Cung Huyền Thương ngồi nghe hai mẹ con trò chuyện cuối cùng cũng được con trai nhắc đến thì khẽ cười, xoa đầu con trai:
- Bây giờ Kiêu Kiêu còn nhỏ nhưng đã có suy nghĩ như vậy bố rất tự hào về con nhưng mà hiện tại vẫn là để bố bảo vệ hai mẹ con, một ngày nào đó con trưởng thành đủ năng lực con sẽ bảo vệ được những người con muốn bảo vệ!
- Giống như bố hôm nay đúng không ạ?
- Đúng vậy!
- Con nhất định sẽ trở thành một người giống bố!
- Bố tin Kiêu Kiêu sẽ làm được bởi vì con là con trai của bố mà!
- Dạ!
Kiêu Kiêu đưa ánh mắt trong veo nhưng đầy kiên định nhìn Cung Huyền Thương gật đầu chắc nịch, khiến hai vợ chồng không khỏi mỉm cười, tràn đầy yêu thương nhìn Kiêu Kiêu.
Lúc này ngoài cửa nhân viên cũng đẩy đồ ăn vào, cẩn thận đặt lên bàn tròn trước mặt ba người rồi ra ngoài. Cung Huyền Thương hỏi con trai ăn gì rồi gắp từng món bỏ vào đĩa trước mặt bé con. Lo cho con trai xong rồi anh quay sang cuốn mấy miếng vịt quay Bắc Kinh đưa cho Lôi Hòa Nghi, vừa hay cô cũng lột xong một đĩa tôm chia đôi cho hai bố con. Cung Huyền Thương yêu chiều nhìn cô, cầm lấy đĩa tôm:
- Anh tự làm được mà, em đâu cần vất vả như vậy!
- Chút việc nhỏ thôi mà anh!
Hai người nhận lấy thức ăn đối phương đưa cho, lời cảm ơn dường như trở nên quá khách khí với mối quan hệ của hai người cho nên chẳng cần nói ra, ngược lại là Kiêu Kiêu sau khi cầm lấy tôm mẹ đưa liền ngọt ngào cảm ơn mẹ.
- Cục cưng ăn ngon là được!
Theo thói quen Lôi Hòa Nghi muốn đưa tay xoa đầu con trai nhưng tay cô vừa lột tôm xong đang được Cung Huyền Thương lấy khăn mềm dịu dàng lau sạch. Kiêu Kiêu mỉm cười nhìn bố mẹ rồi gắp thức ăn từ đĩa mình sang đĩa hai người, sau đó học theo bố cuốn vịt quay cho mẹ, còn tinh ý nhận ra mẹ không thích hành lá nên cũng không bỏ hành lá vào, tinh tế hệt như bố của mình. Bởi vì là lần đầu cho nên cuốn không thể đẹp như Cung Huyền Thương, xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc đặt vào đĩa Lôi Hòa Nghi còn không nỡ nhìn.
- Kiêu Kiêu làm cho mẹ sao?
- Dạ… nhưng mà nó xấu quá… mẹ ăn cái bố làm đi ạ!
- Kiêu Kiêu làm thì không xấu, huống chi con lần đầu làm đã được như vậy là rất giỏi rồi. Cảm ơn cục cưng nhé!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi ăn cuốn mà Kiêu Kiêu làm cho cô, không tiếc lời khen ngợi khiến bé con hạnh phúc đến đỏ cả hai tai, được cổ vũ Kiêu Kiêu lại cuốn thêm một cái cho bố, khiến Cung Huyền Thương thụ sủng nhược kinh nhưng cũng không quên khen con trai.
Sau khi ăn trưa xong thì Cung Huyền Thương đưa hai mẹ con đến Cung thị, Kiêu Kiêu đeo khẩu trang được bố ôm trên tay, mẹ đi bên cạnh một đường tiến thẳng vào Cung thị trước ánh mắt ngỡ ngàng của trên dưới nhân viên. Đến khi cả ba đã vào thang máy thì tiếng nghị luận bắt đầu vang lên:
- Phu nhân đã lâu không xuất hiện bây giờ trở lại tôi cảm thấy không có gì lạ nhưng mà cục bột nhỏ đại boss bế là ai là ai là ai, sẽ không phải như tôi nghĩ đó chứ?
- Mặc dù khẩu trang đã che mặt nhưng mà… cái thần thái đó, đôi mắt đó, hàng lông mày đó… 9 phần à không 10 phần là con trai của đại boss!
- Chẳng thế thì là gì… chỉ riêng cái vẻ mặt nuông chiều của boss lúc bế cậu bé thôi đã đủ hiểu đó là quý tử của boss rồi!
- Thái tử gia Cung thị, nghe thôi đã biết tương lai tươi sáng!
- Còn phải nói, không nhìn xem boss chúng ta là ai, phu nhân chúng ta là ai!
- Nhưng nói đi phải nói lại, thái tử gia dễ thương thật sự, muốn bắt về nuôi quá đi!
- Muốn bắt quý tử của boss, gan cũng không nhỏ nhỉ?
- Đùa thôi mà, cho thêm 10 lá gan tôi cũng không dám!
- Làm việc, mau đi làm việc, quản lý mà thấy lại bị trừ lương!
- Biết rồi biết rồi mà!
Cung Huyền Thương dẫn vợ con lên phòng làm việc, bố trí căn phòng qua mấy năm không hề thay đổi, vẫn quen thuộc như ngày nào, ngoại trừ trên tường có thêm vài bức ảnh của hai vợ chồng. Lôi Hòa Nghi đi đến bàn làm việc của anh, vẫn là chiếc kính quen thuộc nhưng dường như độ cận của anh lại tăng lên nên tròng kính đã thay đổi, cạnh mép bàn có thêm một khung tranh mới, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy không khỏi giật mình, là bức tranh cô làm từ hoa khô năm đó gửi từ New York cho anh, qua 4 năm vẫn được anh nâng niu giữ gìn như mới.
Cung Huyền Thương đang cùng con trai ngắm cảnh thành phố, quay sang nhìn Lôi Hòa Nghi, biết cô đang nhìn tranh nên cũng không lên tiếng phá vỡ. Cô khẽ vuốt ve người trong tranh rồi đặt lại vị trí cũ, lắng nghe hai bố con đang trò chuyện.
- Bố ơi, ở đây cao quá!
- Kiêu Kiêu có sợ không?
- Không ạ! Con từng đi máy bay rồi mà, còn cao hơn như thế này nữa con còn không sợ!
- Không sợ là tốt… bởi vì sau này con cũng sẽ giống như bố, làm việc ở đây, ngày ngày nhìn ngắm khung cảnh này!
- Dạ!?
- Từ từ rồi con sẽ hiểu!
- Bố ơi!
- Sao vậy con?
- Cô Lantana nói bố có nhiều tiền lắm, có phải sự thật không ạ?
- Cô Lantana mói không sai đâu, bố có nhiều tiền lắm, con không tin sao?
Bị Cung Huyền Thương hỏi như vậy dáng vẻ Kiêu Kiêu hơi khó trả lời, bé con gãi gãi đầu sau đó nói:
- Con không biết nữa…
Cung Huyền Thương bật cười, Lôi Hòa Nghi phía sau cũng bật cười, ngồi xuống chống tay lên lưng ghế im lặng xem Cung Huyền Thương nói thế nào:
- Kiêu Kiêu, bây giờ bố có rất nhiều tiền, cho dù không có tiền vì con bố cũng sẽ nỗ lực kiếm thật nhiều tiền, bởi vì bố mẹ là vạch xuất phát của con. Chỉ khi bố mẹ thật thành công, con mới có được những thứ tốt nhất. Bố không phải người giàu nhất, còn rất nhiều người rất nhiều người giàu hơn bố nhưng bố sẽ cho con những thứ tốt nhất để con không phải thua kém hay ghen tị với bất kì ạ, dẫu vậy con cũng không thể dựa vào việc bố có tiền mà lúc nào cũng kiêu ngạo, khiêm tốn đúng nơi mà ngạo nghễ đúng lúc, biết không con?
- Vâng thưa bố!
- Có thể những lời bố nói bây giờ con chưa hiểu hết nhưng đến một lúc nào đó con sẽ hiểu, Kiêu Kiêu của bố là một đứa trẻ thông minh mà!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi cúi đầu khẽ cười, thấy hai bố con thân thiết hòa thuận như vậy cô cực kì hạnh phúc, may mà 3 năm xa cách không khiến cả hai sinh ra bất kì khoảng cách nào.
- Thương, em vào phòng nghỉ thay đồ rồi nằm ngủ một lát, hai bố con ở đây chơi nhé. Kiêu Kiêu, con ngoan đừng phiền bố làm việc nhé!
- Vâng thưa mẹ!
- Em cứ ngủ đi, con anh lo được, đợi anh xử lý nốt công việc rồi chúng ta đi!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi gật đầu với hai bố con rồi vào phòng nghỉ, Kiêu Kiêu thấy mẹ đi khuất rồi thì bước tới ôm lấy cổ Cung Huyền Thương:
- Bố ơi, dáng vẻ lúc sáng của bố ngầu lắm luôn…
- Vậy sao?
- Vâng, trông bố như siêu anh hùng vậy, trước đây con chưa từng nghĩ được bố bảo vệ lại tốt như vậy…
Đối diện với ánh mắt sáng rực sự sùng bái của con trai, Cung Huyền Thương vừa thương vừa xót xa vì mấy năm qua không thể ở bên hai mẹ con, cúi đầu khẽ hôn lên trán Kiêu Kiêu:
- Kiêu Kiêu, con nhớ nhé, sau này dù có chuyện gì cũng còn bố ở đây, che chở cho hai mẹ con con. Sau này nếu ai ức hiếp mẹ hay con, nhớ phản kháng hết mức nhưng đừng để con hay mẹ bị thương, dù hậu quả có thế nào cũng có bố ở đây! Sự tồn tại của bố trong gia đình mình chính là bảo vệ và che chở cho mẹ và con!
- Vâng ạ! Bố ơi, có phải sau này con trưởng thành giống bố, cũng có thể trừng phạt những người ức hiếp mẹ như vậy không ạ?
- Dĩ nhiên, nhưng con nhớ nhé… đừng bao giờ là người gây sự trước, chỉ khi người khác gây sự với con con mới có thể phản kháng. Nếu con gây sự trước con sẽ giống như cậu nhóc hôm nay vậy, một đứa trẻ hư không được dạy dỗ đàng hoàng sau này sẽ trở thành một người xấu.
- Con biết rồi ạ, con sẽ không làm người xấu!
- Ngoan lắm!
Cung Huyền Thương hiểu rõ một mai gánh vác cả Cung gia trên vai đã định sẵn Kiêu Kiêu không thể là một người đàn ông bình thường tốt tính, cậu bé không thể trở thành một người tốt bởi chính anh cũng chẳng phải người tốt. Nhưng với cương vị một người cha, anh không muốn đứa con nhỏ 3 tuổi của mình sẽ nhìn thế giới này với những điều xấu xa tồi tệ, ít nhất anh muốn Kiêu Kiêu trưởng thành một cách vô tư như bao đứa trẻ khác cho đến khi anh không thể bảo vệ sự vô tư đó nữa. Giống như anh năm 8 tuổi từ khi mất cả bố mẹ, dù không ai nói gì anh cũng đã biết anh chẳng thể trưởng thành như những đứa trẻ khác. Bây giờ anh không muốn Kiêu Kiêu phải trải qua áp lực nặng nề như vậy, cho dù phải trả giá thế nào anh cũng sẽ liều mạng bảo vệ Kiêu Kiêu và cho thằng bé một con đường thuận lợi trăm bề.
- Cục cưng…
- Dạ!
- Còn nhớ lúc sáng khi những người kia muốn bồi thường bố nói gì với bọn họ không?
- Bố nói trung tâm thương mại đó là của bố, bố không cần tiền của bọn họ!
- Trí nhớ của con tốt lắm!
Cung Huyền Thương xoa đầu Kiêu Kiêu rồi ôm con trai đứng lên, trước mặt hai bố con là bức tường kính trong suốt nhìn ra thành phố hoa lệ:
- Không chỉ trung tâm thương mại đó, mà tòa nhà tài chính kia, bệnh viện, khách sạn bên đó, ngân hàng sát bờ biển, nhà hàng 5 sao ở trung tâm thành phố… khu biệt thự rộng lớn kia… và rất nhiều rất nhiều tòa nhà khác ở những thành phố khác và nhiều quốc gia khác đều thuộc về bố. Mà những thứ này về sau đều sẽ do con quản lý, Kiêu Kiêu, bố hi vọng khi con nắm giữ những thứ này trong tay, con sẽ dùng chúng bảo vệ những người con quan tâm một cách đúng đắn, bố sẽ không cho phép con dùng những thứ bố cho con làm những điều sai trái.
- Kiêu Kiêu hứa với bố, con sẽ không làm điều sai trái!
- Bố tin con sẽ làm được. Kiêu Kiêu, mấy năm qua bố không thể bên cạnh nhìn con lớn lên, bố nợ con rất nhiều cho nên sau này nếu con cần gì thì cứ nói với bố, chỉ cần có thể bố đều sẽ cho con. Con muốn mua gì, muốn làm gì, đều có thể nói với bố! Đây là đặc ân chỉ con mới có, sau này có thể con sẽ có em trai hoặc em gái nhưng không đứa trẻ nào có thể thay thế vị trí của con trong lòng bố cũng như địa vị của con ở nhà họ Cung, con có thể muốn gì được đó nhưng con không được lợi dụng điều này mà trở thành một đứa trẻ tham lam ích kỷ có biết không?
- Vâng, con biết rồi ạ!
- Giỏi lắm! Bây giờ con muốn vào ngủ cùng mẹ hay chơi ở đây?
- Con chơi ở đây ạ, con sợ ngủ sẽ đè trúng tay mẹ!
- Được rồi, vậy con ở đây với bố, con muốn chơi gì nào?
- Con… con có thể đọc sách của bố không ạ?
- Con biết đọc chữ rồi sao?
- Vâng ạ!
- Quả nhiên là con trai của bố, xem xem con muốn đọc sách nào?
Cung Huyền Thương bế Kiêu Kiêu đến tủ sách, cho cậu bé chọn cuốn sách mà mình thích, trừ những sách tiếng nước ngoài bị Kiêu Kiêu bỏ qua thì chỉ còn sách văn học tiếng Trung. Kiêu Kiêu chọn một quyển thơ Lý Bạch ôm vào lòng:
- Bố ơi, mấy cuốn sách kia viết gì vậy ạ?
- Những cuốn sách đó sẽ dạy con những thứ con cần phải biết khi con ở vị trí này của bố!
- Vậy phải rất lâu nữa con mới có thể đọc sao ạ?
- Không cần phải đợi tới lúc đó, đợi con lớn thêm một lúc bố sẽ dạy con tiếng nước ngoài, khi nào con có thể học được hết là có thể đọc được!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương hôn lên đỉnh đầu con trai rồi bế cậu nhóc đi đến bàn làm việc, anh ngồi trên ghế còn Kiêu Kiêu ngồi trên đùi anh đọc sách.
Được một lúc thì Cung Huyền Thương không cho Kiêu Kiêu đọc sách nữa vì sợ ảnh hưởng thị lực mà đưa cho bé con một khối rubik để chơi. Đến khi Lôi Hòa Nghi ngủ một giấc trở ra thì Cung Huyền Thương cũng xong việc, còn tính vào gọi cô dậy.
- Anh xong việc chưa?
- Anh xong rồi, chúng ta mau đi thôi!
- Vâng!
Kiêu Kiêu cũng xếp xong rubik về như cũ, đưa gương mặt nhỏ sang cho Cung Huyền Thương đeo khẩu trang vào rồi ba người đi xuống bãi đỗ xe đi đến sở thú.
Lần đầu tiên được đi sở thú với cả bố mẹ nên Kiêu Kiêu rất háo hức, gần chiều nên rất đông người, Kiêu Kiêu ngồi trên tay Cung Huyền Thương rất khó để nhìn thấy mấy con thú thông qua biển người, ngay lập tức thân hình bé nhỏ được Cung Huyền Thương ôm lấy ngồi lên cổ anh, thoáng chốc Kiêu Kiêu trở thành đứa trẻ nổi bật nhất. Cung Huyền Thương cao 1m9, cao hơn hẳn những khách tham quan cho nên chẳng ai có thể cản trở tầm nhìn của anh, Kiêu Kiêu ngồi trên cổ anh chẳng khác nào ngồi trên ngọn cây, khiến mấy đứa trẻ khác cực kì ngưỡng mộ.
Cung Huyền Thương cảm nhận được tâm tình vui vẻ của trai không khỏi khẽ cười, nắm chặt tay Lôi Hòa Nghi đi bên cạnh để cô không bị va phải. Ba người đi dạo khắp sở thú, để Kiêu Kiêu cho động vật ăn, Cung Huyền Thương còn hóa thân thành hướng dẫn viên giải thích tỉ mỉ nguồn gốc và đặc tính từng loài động vật cho Kiêu Kiêu. Ánh mắt bé con nhìn bố tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.
- Bố, bố giỏi quá!
- Bố là bố của Kiêu Kiêu mà!
- Sau này con cũng muốn giỏi như bố!
- Kiêu Kiêu muốn học gì, bố đều sẽ dạy cho con!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi bật cười nhìn hai bố con tâng bốc lẫn nhau, quả thật là cha nào con nấy. Bên cạnh có mấy đứa nhóc của gia đình nào đấy đùa giỡn rồi òa khóc lên, sở thú vốn đông người nhưng chủ yếu là tiếng cười đùa của mấy đứa trẻ nên không có gì đáng nói nhưng đột nhiên lại có mấy đứa nhóc dốc sức gào khóc, không phải kiểu khóc vì uất ức bình thường mà là cố tình khóc lớn để được dỗ dành, cực kì ồn ào rất không thoải mái. Cả hai vợ chồng và Kiêu Kiêu đều không thích ồn ào nên sắc mặt không được tốt lắm, khách tham quan xung quanh cũng nhìn mấy đứa nhóc và người nhà với ánh mắt không hài lòng.
- Bố ơi, bạn ấy khóc lớn quá, ồn thật!
- Đúng vậy, sau này con đừng làm ồn nơi công cộng nhé!
- Vâng ạ!
Bà của mấy đứa nhóc đó nghe thế thì ngẩng mặt lên trừng mắt nói lớn:
- Trẻ con khóc một chút thì sao, bộ con mấy người chưa từng khóc hả. Chê ồn thì về nhà tự mở tivi mà xem, đến sở thú còn chê ồn ào, đây là nhà mấy người chắc.
Bị quát như thế sắc mặt Cung Huyền Thương cực kì không tốt, không chịu thua kém đáp lại:
- Dạy dỗ con cháu không tốt còn cho rằng mình đúng đắn, không nói lý lẽ, chẳng trách đứa trẻ lại không ngoan như vậy!
- Cậu nói gì đó?
- Ý trên mặt chữ!
Bị Cung Huyền Thương trừng mắt bà ấy run rẩy mà im lặng, anh lại đưa mắt nhìn mấy đứa nhóc đang gào khóc như bị chọc tiết kia, tụi trẻ bị ánh mắt của anh dọa sợ quên cả khóc, thút thít đỏ cả mặt.
- Bố vừa nhìn mấy bạn ấy đã nín khóc rồi, bố, bố đỉnh quá!
- Cảm ơn lời khen của cục cưng nhé!
- Dạ!
Cung Huyền Thương quay sang Lôi Hòa Nghi, ánh mắt dịu dàng cầm tay cô:
- Đi thôi em, anh mua vé vào thủy cung rồi!
- Vâng!
Vì tránh lặp lại chuyện ban sáng nên Cung Huyền Thương đưa vợ con đi trước, anh cũng không muốn vì chút chuyện nhỏ mà Kiêu Kiêu bị nói này nói nọ hay bị đưa lên mạng xã hội, thế giới này loại người nào cũng có, ít nhất trước khi Kiêu Kiêu có thể nhìn nhận thế giới này một cách thực tế anh không muốn con phải đối diện với mặt xấu quá nhiều. Ba người rời khỏi sở thú đi đến công viên thủy cung nổi tiếng trong thành phố. Kiêu Kiêu vui như phát hiện lục địa mới, hoàn toàn quên mất chuyện vừa rồi, kéo tay bố mẹ đi dạo cả đoạn đường, Cung Huyền Thương lại tiếp tục giải thích cho Kiêu Kiêu về từng loại động vật. Kiêu Kiêu cũng có học qua một chút về động vật biển cho nên hai bố con nói chuyện cực kì hăng say, Lôi Hòa Nghi ở phía sau lấy điện thoại chụp lại mấy tấm làm kỷ niệm, gửi vào group chat của gia đình.
Đến khi chơi mệt rồi cả nhà mới trở về Trường Hoa Viện Phủ. Sau khi ăn tối, tắm rửa xong, Cung Huyền Thương lập tức vào thư phòng, con Kiêu Kiêu ngồi cùng với Lôi Hòa Nghi đọc sách song ngữ. Thấy Cung Huyền Thương mãi chưa ra thì Lôi Hòa Nghi bảo con trai đến chơi với ông cố, cô vào bếp mang trái cây và nước ép vào thư phòng cho anh.
- Cung thị nhiều việc lắm ạ?
- Không phải việc của Cung thị đâu em!
Lôi Hòa Nghi đặt khay lên bàn sau đó Cung Huyền Thương cầm lấy tay kéo cô ngồi lên đùi anh.
- Anh đang muốn sửa lại nhà chúng ta một chút!
- Sửa nhà!? Em thấy nhà chúng ta như bây giờ rất tốt mà, sao lại sửa?
Cung Huyền Thương không vội đáp lại, đưa bản thiết kế mới cho cô xem, Lôi Hòa Nghi lật qua lật lại kiểm tra, không nói nên lời:
- Anh… thế này có phải hơi quá không?
- Anh cảm thấy không có gì là làm quá cả!
- Ông nội thì sao ạ?
- Em nói xem!
- Khỏi nói em cũng đoán được rồi!
- Vậy cho nên nếu em không phản đối anh sẽ tiến hành ngay?
- Em phản đối thì có ích gì?
- Sao lại không có ích, nếu em không muốn anh sẽ điều chỉnh lại bởi vì đây là nhà của chúng ta, không thể để anh quyết định mọi chuyện nhưng mà anh biết em sẽ không phản đối!
- Anh nói đúng rồi, em không phản đối! Nhưng mà… chuyện anh muốn làm không phải chỉ có nhiêu đó đúng không?
- Bị em đoán đúng rồi…
Lôi Hòa Nghi híp mắt nhìn anh thăm dò:
- Anh… có thể tiết lộ một chút để em chuẩn bị tâm lý không?
- Em cứ chờ xem bất ngờ của anh đi!
- Ồ… vâng!
Cung Huyền Thương một bên ôm eo Lôi Hòa Nghi, một bên liên hệ với một đội ngũ thiết kế ở nước ngoài thương lượng chuyện sửa nhà, thỉnh thì cô sẽ xiên trái cây đút cho anh ăn và nghiên cứu bản thiết kế, đến khi nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ Kiêu Kiêu đi ngủ thì hai vợ chồng mới thu dọn trở về phòng ngủ chính.
- Đúng rồi, có chuyện này anh vẫn chưa kịp nói với em?
- Chuyện gì vậy ạ?
- Ngày mai… Sở Mặc Thần sẽ đến, anh vừa nhận được thông báo từ trợ lý của anh ấy hôm nay!
- … Vâng, em biết rồi, anh yên tâm!
- Anh tin ở em!
Lôi Hòa Nghi khẽ cười gật đầu với anh, nắm chặt tay Cung Huyền Thương khẽ vỗ về, bày tỏ mình sẽ chuẩn bị tốt, sẽ không để anh phải lo được lo mất.
***
Lên tạm 1 chương trước lên đoạn đầu đài mang tên “Thi cuối kỳ!”
/206
|