Cung Huyền Thương ngồi một lúc rồi về phòng tắm rửa, lúc chiều đã hứa tối sẽ đến thăm cô cho nên không thể thất hứa.
Trên đường đi, Cung Huyền Thương ghé vào tiệm bánh ngọt, mua cho Lôi Hòa Nghi một chiếc bánh socola nhỏ.
Đến Lôi gia, người hầu mở cổng rồi dẫn anh vào trong. Liếc một hồi cũng không thấy Lôi Hòa Nghi đâu, chỉ thấy Lantana đang làm tổ trên sofa xem ti vi.
- Lantana, Nghi Nghi đâu?
Lantana bật dậy từ trên ghế, sau một lúc ngạc nhiên thì ngoan ngoãn chỉ ra ngoài:
- Nghi Nghi ra nhà kính được một lúc rồi!
- Cảm ơn!
Cung Huyền Thương đưa hộp bánh cho người hầu, mình thì cất bước đến nhà kính.
Đi một hồi thì cũng thấy Lôi Hòa Nghi, cô gái đang ngồi trên ghế, lưng tựa về sau, tai đeo headphone, trước mặt là laptop đặt trên bàn, kế bên laptop còn có khay màu, bên cạnh là một chiếc giá vẽ với bức tranh còn chưa hoàn thành.
Cô gái an tĩnh chìm vào giấc ngủ, trên người là chiếc váy đơn giản màu hồng, mái tóc dài xõa ra hai bên, xung quanh là vô số loài hoa màu sắc rực rỡ, một tổ hợp hoàn mỹ đánh mạnh vào thị giác.
Cung Huyền Thương đứng cách một khoảng ngắm nhìn dung nhan an tĩnh khi ngủ của Lôi Hòa Nghi, không muốn tiến tới đánh thức cô, không muốn phá vỡ khung cảnh xinh đẹp này.
Nhưng Cung Huyền Thương tinh mắt nhìn thấy cả người Lôi Hòa Nghi run lên, lo sợ nhiệt độ trong nhà kính thấp hơn bên ngoài khiến cô bị lạnh nên bước tới.
Đứng trước mặt Lôi Hòa Nghi, anh nhẹ nhàng tháo headphone ra, sau đó cởi áo vest ngoài ra.
Vừa tính choàng áo lên người cô thì giọng nói thì thào yếu ớt vang lên, theo đó là cả người Lôi Hòa Nghi không ngừng run rẩy:
- Rắn... có rắn, rất nhiều rắn... ai đó cứu tôi với, cứu tôi, không muốn... rắn...
Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng đổ xuống, Cung Huyền Thương không chậm một giây khoác áo lên người Lôi Hòa Nghi. Hai tay cố định hai vai Lôi Hòa Nghi, gọi cô dậy:
- Nghi Nghi, thức dậy... Nghi Nghi.
Lôi Hòa Nghi hoảng hốt mở choàng mắt, tia hoảng loạn nơi đáy mắt và sự sợ hãi trên gương mặt đều thu vào đôi mắt Cung Huyền Thương.
Trong lòng nhói đau, Cung Huyền Thương dịu dàng ôm cô vào lòng, đưa tay vỗ lưng cô an ủi.
Lôi Hòa Nghi cũng buông thả bản thân một lát, hoàn toàn dựa vào người Cung Huyền Thương. Cô cố gắng hít thở sâu mấy lượt sau đó dưới sự giúp đỡ của Cung Huyền Thương, chậm rãi đứng lên.
Cung Huyền Thương giúp cô chỉnh lại áo vest sau đó dìu cô đi. Tầm mắt vô tình nhìn đến bức tranh còn đang vẽ dở của cô, trong lòng chấn động nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Hai người đi vào nhà, Lantana nhìn thấy tình trạng Lôi Hòa Nghi có chút không ổn thì lo lắng chạy sang.
- Cậu sao vậy, không khỏe hả?
- Không sao, chỉ bị lạnh chút thôi.
Lantana nhìn sang Cung Huyền Thương sau đó như không có gì lấy điều khiển chỉnh điều hòa cao hơn.
Cung Huyền Thương đỡ Lôi Hòa Nghi đến sofa ngồi rồi đi vài bếp pha cho cô một cốc sữa.
Lôi Hòa Nghi nhận lấy sau đó dưới ánh mắt áp bức của Cung Huyền Thương và Lantana mà uống hết.
Lôi Hòa Nghi dùng khăn giấy lau miệng sau đó nhìn Cung Huyền Thương.
- Anh ăn tối chưa?
- Chưa!
- Vừa hay tôi và Lantana cũng chưa ăn, hay là tôi vào bếp nấu vài món, nếu anh không chê thì ở lại dùng bữa cùng.
Đối với yêu cầu này Cung Huyền Thương mừng còn chẳng kịp nói gì từ chối.
Lôi Hòa Nghi ngờ người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, xong xuôi mọi thứ thì lấy dây chun buộc tóc lên đi vào nhà bếp.
Cung Huyền Thương lập tức đi theo giúp sức, Lantana thấy thế cũng lẽo đẽo theo sau liền bị Cung Huyền Thương quay lại ngăn cản:
- Ai quen Lantana Winston tiểu thư cũng biết cô là một sát thủ nhà bếp chính hiệu cho nên đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi nữa. Ở yên đây xem ti vi của cô đã là giúp cho chúng tôi rất nhiều rồi, cảm ơn!
- Anh...
Lantana tức tối giậm chân nhưng vẫn ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi.
Cung Huyền Thương chẳng thèm quan tâm Lantana, đi vào nhà bếp với Lôi Hòa Nghi.
Anh không giỏi nấu ăn cho nên chỉ có thể giúp mấy việc vặt như rửa rau, lấy giúp vật dụng nhà bếp hay gia vị cho cô. Mặc dù giúp sức không nhiều nhưng Cung Huyền Thương vẫn cảm thấy may mắn vì anh đã đi vào đây. Bởi lẽ trạng thái của Lôi Hòa Nghi không ổn như cô thể hiện vừa rồi.
Nếu không có Cung Huyền Thương nhiều lần nhắc nhở không biết Lôi Hòa Nghi đã cắt trúng tay mình mấy lần, nước sôi cũng không phát hiện, đến lúc bưng nồi nóng cũng quên mang bao tay. Nhìn cô như vậy, Cung Huyền Thương hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy đau lòng nhưng lại không thể nói với cô bởi lẽ anh chưa đủ tư cách. Nếu ngang nhiên xen vào chuyện riêng tư của cô sợ là sẽ khiến cô khó chịu, từ đó sinh ra khoảng cách với anh.
Cho nên Cung Huyền Thương chỉ biết yên lặng đưa mắt dõi theo Lôi Hòa Nghi, nhắc nhở cô tránh khỏi những hành động khiến mình bị tổn thương.
Sau khi bày món lên bàn xong, lúc Lôi Hòa Nghi định ra ngoài gọi Lantana thì phía sau Cung Huyền Thương lại nói:
- Lúc nãy đến có mua cho em một chiếc bánh socola, dùng bữa xong em có thể tráng miệng.
Lôi Hòa Nghi quay người lại, nở nụ cười tươi với anh:
- Cảm ơn anh!
Cung Huyền Thương dịu dàng gật đầu với cô. Lôi Hòa Nghi ra gọi Lantana, lát sau hai người đi vào, ba người ngồi trên bàn yên lặng dùng bữa.
Vì trời cũng không còn sớm nên ăn tối xong Cung Huyền Thương cũng không nán lại lâu. Lôi Hòa Nghi ra ngoài tiễn anh, trước khi lên xe, Cung Huyền Thương cẩn thận dặn dò cô:
- Nếu tối em không ngủ được hoặc là gặp ác mộng mà thức dậy, không biết tâm sự cùng ai... thì có thể gọi cho tôi.
Giống như sợ Lôi Hòa Nghi từ chối vì lo sẽ làm phiền anh, Cung Huyền Thương chưa để cô nói đã tiếp lời:
- Không cần lo sẽ làm phiền tôi, có thể tâm sự cùng em là may mắn của tôi, tôi luôn sẵn lòng lắng nghe!
Nhìn ánh mắt chân thành của anh dưới đêm đen lại càng thêm mê người, Lôi Hòa Nghi lại không nỡ từ chối. Ngoan ngoãn gật đầu.
- Anh về cẩn thận!
- Ừ, ngoài trời bây giờ lạnh lắm, em cũng mau vào nhà đi!
Nói rồi Cung Huyền Thương lên xe rời đi, Lôi Hòa Nghi đứng đó nhìn xe anh khuất bóng một hồi lâu rồi mới quay người lại nhưng cô không vội vào nhà mà là đi đến nhà kính.
Lôi Hòa Nghi thu dọn laptop và headphone xong thì đến giá tranh. Nhìn bức tranh còn đang dở dang trên đó thì ngẩn người sau đó
cắn môi gấp đôi bức tranh lại, mang vào nhà. Giá tranh và khay màu sẽ có người hầu giúp cô.
Trời về khuya, lúc Lantana đã ngủ mê mang, Lôi Hòa Nghi mới dám lấy bức tranh mình vẽ dở ra.
Mặc dù chỉ vẽ được hơn phân nửa nhưng có thể nhìn ra dung mạo đó rõ ràng là của người đã gắn bó với cô mười năm, đã sớm khắc sâu vào tâm trí nhưng ánh mắt trong bức tranh lại không giống xưa. Đó là ánh mắt ấm áp nhu tình thuộc về Cung Huyền Thương.
Lúc đó cô rõ ràng muốn vẽ Thần ca ca của mình nhưng bất tri bất giác lại nhớ đến vòng ôm cùng ánh mắt của Cung Huyền Thương trước đó thành ra mang đôi mắt anh vào bức tranh của mình một cách vô thức.
Lúc nhận ra bản thân Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy bất ngờ, không biết nên đặt bút thế nào nữa. Phiền muộn bủa vây, cô đành thả cọ vẽ xuống, đeo headphone lên nghe nhạc để giải tỏa nhưng lại ngủ quên mất. Trong mơ lại gặp ác mộng, cảm giác lạnh lẽo toàn thân khiến cô khó chịu và hoảng loạn chỉ hận bản thân không thể chết đi.
Bên tai đột nhiên có giọng nói dịu dàng trầm ấm gọi cô, Lôi Hòa Nghi mới thoát khỏi ác mộng trở về thực tại. Cái cảm giác kinh tởm, lạnh lẽo bủa vây toàn thân ngay khi chạm phải ánh mắt lo lắng căng thẳng vì cô của Cung Huyền Thương ngay lập tức bay biến. Khoảnh khắc đó Lôi Hòa Nghi như quên hết tất cả phiền muộn quên luôn bức tranh khiến mình ưu sầu, chỉ muốn yên ổn trong vòng tay anh mãi, chỉ muốn nấp sau lưng anh, trốn chạy thực tại. Nhưng cô biết đó là điều không thể ít nhất là bây giờ, khi cô chưa thể quên được người cũ thì làm sao quen người mới.
Lôi Hòa Nghi day day trán, thở dài, nhìn bức tranh, khó chịu muốn xé đi nhưng khi nhìn đến ánh mắt trong tranh, cô lại không nỡ, không xuống tay được.
Đấu tranh suy nghĩ một hồi cuối cùng Lôi Hòa Nghi cẩn thận gấp bức tranh lại, cất vài ngăn dưới cùng của chiếc tủ cạnh giường.
Mắt lại nhìn sang chiếc điện thoại bên cạnh, cầm lấy, gọi cho Cung Huyền Thương.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy. Lôi Hòa Nghi che loa điện thoại lại, hít thở sâu rồi mới hạ tay xuống, nói:
- Không phiền anh giải quyết công việc chứ?
- Không phiền, việc duy nhất tôi đang làm là đợi điện thoại của em.
- Tôi phát hiện miệng của anh càng ngày càng ngọt.
- Vậy sao?
- Ừ!
- Tôi cũng cảm thấy vậy nhưng mà không phải ai tôi cũng nói chuyện dễ nghe đâu.
- Ý của anh là tôi giống như một ngoại lệ sao?
- Bỏ hai chữ giống như đi, em là ngoại lệ của tôi.
Không ngờ Cung Huyền Thương lại thẳng thắn như vậy, Lôi Hòa Nghi bị bất ngờ, không biết phải nói gì, Cung Huyền Thương cũng yên lặng đợi cô lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Lôi Hòa Nghi đảo mắt mấy lần sau đó bật cười:
- Nếu fan của anh mà biết họ sẽ xé xác tôi mất thôi!
- Sao có thể chứ, có tôi ở đây mà!
- Ảnh đế à, với tài ăn nói này nếu anh muốn theo đuổi ai đó thì cô gái ấy sẽ không chống cự được lâu đâu.
Cung Huyền Thương bên kia nhướng mày, đôi mắt nhuốm màu ưu thương, khóe môi nở nụ cười khổ.
- Tôi lại không nghĩ như vậy!
- Tại sao, anh có từng theo đuổi ai chưa, sao có thể chắc chắn như vậy?
Giọng nói Cung Huyền Thương không khỏi cao lên.
- Em thực sự muốn biết?
Lôi Hòa Nghi định theo quán tính nói muốn nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy có gì đó sai sai, lời nói đến môi lập tức đổi thành:
- Thật ra cũng không tò mò lắm, đó là chuyện riêng của anh mà.
Cung Huyền Thương lại không làm theo kịch bản, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm, giống như kể lại một câu chuyện không hề liên quan đến mình, giọng điệu tự nhiên đến lạ:
- Thật ra tôi thích một cô gái, tôi đang theo đuổi cô ấy nhưng trong lòng cô ấy có người khác rồi. Mà cô ấy cũng không phải người dễ theo đuổi được, cô ấy rất kiêu ngạo cũng rất vô tư, chẳng thèm để ý bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai. Tôi muốn chinh phục trái tim cô ấy cho nên quá trình này đã được định sẵn là một cuộc chiến trường kỳ đầy rẫy khó khăn. Cho dù vậy tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, tôi không phải người chưa đánh đã hàng. Tôi sẽ thay thế vị trí của người đàn ông đó trong lòng cô ấy.
Lôi Hòa Nghi càng nghe càng cảm thấy lạ nhưng lại không nói ra được, tay không khỏi siết chặt điện thoại. Mím môi mấy lần sau đó có chút không tự nhiên mà nói:
- Vậy thì chúc anh sớm thành công, rước được giai nhân về nhà!
- Ừ, cảm ơn lời chúc của em. Nhưng mà nếu em là cô gái đó, có một người đàn ông nhiệt tình theo đuổi em như vậy, em sẽ phản ứng thế nào?
- Tôi sao... ummm
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi lâu sau đó chậm rãi nói:
- Tôi cũng không chắc nữa nhưng đại khái sẽ có hai trường hợp. Nếu tôi không có chút hứng thú hay cảm tình gì thì tôi sẽ từ chối ngay lập tức, sẽ không day dưa không dứt mãi. Cứ day dưa mãi đối với anh ta hay đối với tôi cũng đều không có lợi, chỉ làm tốn thời gian và tình cảm hơn mà thôi.
Sắc mặt Cung Huyền Thương bên kia căng chặt, tay đặt trên bàn siết chặt lại. Anh cũng sợ bản thân mình sẽ rơi vào trường hợp này.
- Vậy còn trường hợp thứ hai thì sao?
- Trường hợp hai là khi tôi cũng không bài xích anh ta tới gần, không ghét những hành vi cử chỉ chăm sóc anh ta dành cho tôi. Như vậy bên nhau lâu dài rất dễ nảy sinh tình cảm nhưng cũng phải xem tình cảm của cô ấy dành cho người trong lòng mình sâu đậm cỡ nào mới có thể xem xem hai người có cơ hội đến với nhau không?
Tảng đá trong lòng Cung Huyền Thương cuối cùng cũng rơi xuống, giây phút này anh có cảm giác bản thân vừa được kéo lên từ vực sâu vạn trượng.
- Tôi hiểu rồi... tôi hỏi em một câu nữa, được không?
- Anh hỏi đi!
- Nếu đặt em vào hoàn cảnh của tôi, để em theo đuổi một người mà trong lòng người đó đã sớm có hình bóng một người khác, em sẽ làm thế nào?
- Hả!? Anh hỏi khó tôi rồi!
- Em nghĩ thế nào thì cứ nói như vậy đi.
- Tôi sao, nếu tôi trong hoàn cảnh của anh, tôi sẽ... không tấn công dồn dập để khiến đối phương thấy khó chịu. Chỉ có thể từ từ chậm rãi, quan tâm từng chút một đặc biệt là những điều nhỏ nhặt. Ừm... khi tâm trạng đối phương không tốt phải biết uyển chuyển giúp cô ấy giải tỏa bởi vì có lẽ cô ấy buồn vì người trong lòng cho nên không thể hỏi thẳng được. Anh phải... cố gắng tiếp xúc với cô ấy một cách tự nhiên chứ không phải cố tình. Thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy để tạo thành một thói quen. Dần dà cô ấy quen với sự hiện diện của anh, trái tim cô ấy sắt đá cách mấy cũng sẽ cho anh một vị trí ấm áp.
Trên đường đi, Cung Huyền Thương ghé vào tiệm bánh ngọt, mua cho Lôi Hòa Nghi một chiếc bánh socola nhỏ.
Đến Lôi gia, người hầu mở cổng rồi dẫn anh vào trong. Liếc một hồi cũng không thấy Lôi Hòa Nghi đâu, chỉ thấy Lantana đang làm tổ trên sofa xem ti vi.
- Lantana, Nghi Nghi đâu?
Lantana bật dậy từ trên ghế, sau một lúc ngạc nhiên thì ngoan ngoãn chỉ ra ngoài:
- Nghi Nghi ra nhà kính được một lúc rồi!
- Cảm ơn!
Cung Huyền Thương đưa hộp bánh cho người hầu, mình thì cất bước đến nhà kính.
Đi một hồi thì cũng thấy Lôi Hòa Nghi, cô gái đang ngồi trên ghế, lưng tựa về sau, tai đeo headphone, trước mặt là laptop đặt trên bàn, kế bên laptop còn có khay màu, bên cạnh là một chiếc giá vẽ với bức tranh còn chưa hoàn thành.
Cô gái an tĩnh chìm vào giấc ngủ, trên người là chiếc váy đơn giản màu hồng, mái tóc dài xõa ra hai bên, xung quanh là vô số loài hoa màu sắc rực rỡ, một tổ hợp hoàn mỹ đánh mạnh vào thị giác.
Cung Huyền Thương đứng cách một khoảng ngắm nhìn dung nhan an tĩnh khi ngủ của Lôi Hòa Nghi, không muốn tiến tới đánh thức cô, không muốn phá vỡ khung cảnh xinh đẹp này.
Nhưng Cung Huyền Thương tinh mắt nhìn thấy cả người Lôi Hòa Nghi run lên, lo sợ nhiệt độ trong nhà kính thấp hơn bên ngoài khiến cô bị lạnh nên bước tới.
Đứng trước mặt Lôi Hòa Nghi, anh nhẹ nhàng tháo headphone ra, sau đó cởi áo vest ngoài ra.
Vừa tính choàng áo lên người cô thì giọng nói thì thào yếu ớt vang lên, theo đó là cả người Lôi Hòa Nghi không ngừng run rẩy:
- Rắn... có rắn, rất nhiều rắn... ai đó cứu tôi với, cứu tôi, không muốn... rắn...
Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng đổ xuống, Cung Huyền Thương không chậm một giây khoác áo lên người Lôi Hòa Nghi. Hai tay cố định hai vai Lôi Hòa Nghi, gọi cô dậy:
- Nghi Nghi, thức dậy... Nghi Nghi.
Lôi Hòa Nghi hoảng hốt mở choàng mắt, tia hoảng loạn nơi đáy mắt và sự sợ hãi trên gương mặt đều thu vào đôi mắt Cung Huyền Thương.
Trong lòng nhói đau, Cung Huyền Thương dịu dàng ôm cô vào lòng, đưa tay vỗ lưng cô an ủi.
Lôi Hòa Nghi cũng buông thả bản thân một lát, hoàn toàn dựa vào người Cung Huyền Thương. Cô cố gắng hít thở sâu mấy lượt sau đó dưới sự giúp đỡ của Cung Huyền Thương, chậm rãi đứng lên.
Cung Huyền Thương giúp cô chỉnh lại áo vest sau đó dìu cô đi. Tầm mắt vô tình nhìn đến bức tranh còn đang vẽ dở của cô, trong lòng chấn động nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.
Hai người đi vào nhà, Lantana nhìn thấy tình trạng Lôi Hòa Nghi có chút không ổn thì lo lắng chạy sang.
- Cậu sao vậy, không khỏe hả?
- Không sao, chỉ bị lạnh chút thôi.
Lantana nhìn sang Cung Huyền Thương sau đó như không có gì lấy điều khiển chỉnh điều hòa cao hơn.
Cung Huyền Thương đỡ Lôi Hòa Nghi đến sofa ngồi rồi đi vài bếp pha cho cô một cốc sữa.
Lôi Hòa Nghi nhận lấy sau đó dưới ánh mắt áp bức của Cung Huyền Thương và Lantana mà uống hết.
Lôi Hòa Nghi dùng khăn giấy lau miệng sau đó nhìn Cung Huyền Thương.
- Anh ăn tối chưa?
- Chưa!
- Vừa hay tôi và Lantana cũng chưa ăn, hay là tôi vào bếp nấu vài món, nếu anh không chê thì ở lại dùng bữa cùng.
Đối với yêu cầu này Cung Huyền Thương mừng còn chẳng kịp nói gì từ chối.
Lôi Hòa Nghi ngờ người chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, xong xuôi mọi thứ thì lấy dây chun buộc tóc lên đi vào nhà bếp.
Cung Huyền Thương lập tức đi theo giúp sức, Lantana thấy thế cũng lẽo đẽo theo sau liền bị Cung Huyền Thương quay lại ngăn cản:
- Ai quen Lantana Winston tiểu thư cũng biết cô là một sát thủ nhà bếp chính hiệu cho nên đừng gây thêm phiền phức cho chúng tôi nữa. Ở yên đây xem ti vi của cô đã là giúp cho chúng tôi rất nhiều rồi, cảm ơn!
- Anh...
Lantana tức tối giậm chân nhưng vẫn ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi.
Cung Huyền Thương chẳng thèm quan tâm Lantana, đi vào nhà bếp với Lôi Hòa Nghi.
Anh không giỏi nấu ăn cho nên chỉ có thể giúp mấy việc vặt như rửa rau, lấy giúp vật dụng nhà bếp hay gia vị cho cô. Mặc dù giúp sức không nhiều nhưng Cung Huyền Thương vẫn cảm thấy may mắn vì anh đã đi vào đây. Bởi lẽ trạng thái của Lôi Hòa Nghi không ổn như cô thể hiện vừa rồi.
Nếu không có Cung Huyền Thương nhiều lần nhắc nhở không biết Lôi Hòa Nghi đã cắt trúng tay mình mấy lần, nước sôi cũng không phát hiện, đến lúc bưng nồi nóng cũng quên mang bao tay. Nhìn cô như vậy, Cung Huyền Thương hoàn toàn không biết phải làm sao, chỉ cảm thấy đau lòng nhưng lại không thể nói với cô bởi lẽ anh chưa đủ tư cách. Nếu ngang nhiên xen vào chuyện riêng tư của cô sợ là sẽ khiến cô khó chịu, từ đó sinh ra khoảng cách với anh.
Cho nên Cung Huyền Thương chỉ biết yên lặng đưa mắt dõi theo Lôi Hòa Nghi, nhắc nhở cô tránh khỏi những hành động khiến mình bị tổn thương.
Sau khi bày món lên bàn xong, lúc Lôi Hòa Nghi định ra ngoài gọi Lantana thì phía sau Cung Huyền Thương lại nói:
- Lúc nãy đến có mua cho em một chiếc bánh socola, dùng bữa xong em có thể tráng miệng.
Lôi Hòa Nghi quay người lại, nở nụ cười tươi với anh:
- Cảm ơn anh!
Cung Huyền Thương dịu dàng gật đầu với cô. Lôi Hòa Nghi ra gọi Lantana, lát sau hai người đi vào, ba người ngồi trên bàn yên lặng dùng bữa.
Vì trời cũng không còn sớm nên ăn tối xong Cung Huyền Thương cũng không nán lại lâu. Lôi Hòa Nghi ra ngoài tiễn anh, trước khi lên xe, Cung Huyền Thương cẩn thận dặn dò cô:
- Nếu tối em không ngủ được hoặc là gặp ác mộng mà thức dậy, không biết tâm sự cùng ai... thì có thể gọi cho tôi.
Giống như sợ Lôi Hòa Nghi từ chối vì lo sẽ làm phiền anh, Cung Huyền Thương chưa để cô nói đã tiếp lời:
- Không cần lo sẽ làm phiền tôi, có thể tâm sự cùng em là may mắn của tôi, tôi luôn sẵn lòng lắng nghe!
Nhìn ánh mắt chân thành của anh dưới đêm đen lại càng thêm mê người, Lôi Hòa Nghi lại không nỡ từ chối. Ngoan ngoãn gật đầu.
- Anh về cẩn thận!
- Ừ, ngoài trời bây giờ lạnh lắm, em cũng mau vào nhà đi!
Nói rồi Cung Huyền Thương lên xe rời đi, Lôi Hòa Nghi đứng đó nhìn xe anh khuất bóng một hồi lâu rồi mới quay người lại nhưng cô không vội vào nhà mà là đi đến nhà kính.
Lôi Hòa Nghi thu dọn laptop và headphone xong thì đến giá tranh. Nhìn bức tranh còn đang dở dang trên đó thì ngẩn người sau đó
cắn môi gấp đôi bức tranh lại, mang vào nhà. Giá tranh và khay màu sẽ có người hầu giúp cô.
Trời về khuya, lúc Lantana đã ngủ mê mang, Lôi Hòa Nghi mới dám lấy bức tranh mình vẽ dở ra.
Mặc dù chỉ vẽ được hơn phân nửa nhưng có thể nhìn ra dung mạo đó rõ ràng là của người đã gắn bó với cô mười năm, đã sớm khắc sâu vào tâm trí nhưng ánh mắt trong bức tranh lại không giống xưa. Đó là ánh mắt ấm áp nhu tình thuộc về Cung Huyền Thương.
Lúc đó cô rõ ràng muốn vẽ Thần ca ca của mình nhưng bất tri bất giác lại nhớ đến vòng ôm cùng ánh mắt của Cung Huyền Thương trước đó thành ra mang đôi mắt anh vào bức tranh của mình một cách vô thức.
Lúc nhận ra bản thân Lôi Hòa Nghi cũng cảm thấy bất ngờ, không biết nên đặt bút thế nào nữa. Phiền muộn bủa vây, cô đành thả cọ vẽ xuống, đeo headphone lên nghe nhạc để giải tỏa nhưng lại ngủ quên mất. Trong mơ lại gặp ác mộng, cảm giác lạnh lẽo toàn thân khiến cô khó chịu và hoảng loạn chỉ hận bản thân không thể chết đi.
Bên tai đột nhiên có giọng nói dịu dàng trầm ấm gọi cô, Lôi Hòa Nghi mới thoát khỏi ác mộng trở về thực tại. Cái cảm giác kinh tởm, lạnh lẽo bủa vây toàn thân ngay khi chạm phải ánh mắt lo lắng căng thẳng vì cô của Cung Huyền Thương ngay lập tức bay biến. Khoảnh khắc đó Lôi Hòa Nghi như quên hết tất cả phiền muộn quên luôn bức tranh khiến mình ưu sầu, chỉ muốn yên ổn trong vòng tay anh mãi, chỉ muốn nấp sau lưng anh, trốn chạy thực tại. Nhưng cô biết đó là điều không thể ít nhất là bây giờ, khi cô chưa thể quên được người cũ thì làm sao quen người mới.
Lôi Hòa Nghi day day trán, thở dài, nhìn bức tranh, khó chịu muốn xé đi nhưng khi nhìn đến ánh mắt trong tranh, cô lại không nỡ, không xuống tay được.
Đấu tranh suy nghĩ một hồi cuối cùng Lôi Hòa Nghi cẩn thận gấp bức tranh lại, cất vài ngăn dưới cùng của chiếc tủ cạnh giường.
Mắt lại nhìn sang chiếc điện thoại bên cạnh, cầm lấy, gọi cho Cung Huyền Thương.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy. Lôi Hòa Nghi che loa điện thoại lại, hít thở sâu rồi mới hạ tay xuống, nói:
- Không phiền anh giải quyết công việc chứ?
- Không phiền, việc duy nhất tôi đang làm là đợi điện thoại của em.
- Tôi phát hiện miệng của anh càng ngày càng ngọt.
- Vậy sao?
- Ừ!
- Tôi cũng cảm thấy vậy nhưng mà không phải ai tôi cũng nói chuyện dễ nghe đâu.
- Ý của anh là tôi giống như một ngoại lệ sao?
- Bỏ hai chữ giống như đi, em là ngoại lệ của tôi.
Không ngờ Cung Huyền Thương lại thẳng thắn như vậy, Lôi Hòa Nghi bị bất ngờ, không biết phải nói gì, Cung Huyền Thương cũng yên lặng đợi cô lên tiếng, bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Lôi Hòa Nghi đảo mắt mấy lần sau đó bật cười:
- Nếu fan của anh mà biết họ sẽ xé xác tôi mất thôi!
- Sao có thể chứ, có tôi ở đây mà!
- Ảnh đế à, với tài ăn nói này nếu anh muốn theo đuổi ai đó thì cô gái ấy sẽ không chống cự được lâu đâu.
Cung Huyền Thương bên kia nhướng mày, đôi mắt nhuốm màu ưu thương, khóe môi nở nụ cười khổ.
- Tôi lại không nghĩ như vậy!
- Tại sao, anh có từng theo đuổi ai chưa, sao có thể chắc chắn như vậy?
Giọng nói Cung Huyền Thương không khỏi cao lên.
- Em thực sự muốn biết?
Lôi Hòa Nghi định theo quán tính nói muốn nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy có gì đó sai sai, lời nói đến môi lập tức đổi thành:
- Thật ra cũng không tò mò lắm, đó là chuyện riêng của anh mà.
Cung Huyền Thương lại không làm theo kịch bản, ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm, giống như kể lại một câu chuyện không hề liên quan đến mình, giọng điệu tự nhiên đến lạ:
- Thật ra tôi thích một cô gái, tôi đang theo đuổi cô ấy nhưng trong lòng cô ấy có người khác rồi. Mà cô ấy cũng không phải người dễ theo đuổi được, cô ấy rất kiêu ngạo cũng rất vô tư, chẳng thèm để ý bất cứ chuyện gì hay bất cứ ai. Tôi muốn chinh phục trái tim cô ấy cho nên quá trình này đã được định sẵn là một cuộc chiến trường kỳ đầy rẫy khó khăn. Cho dù vậy tôi cũng sẽ không bỏ cuộc, tôi không phải người chưa đánh đã hàng. Tôi sẽ thay thế vị trí của người đàn ông đó trong lòng cô ấy.
Lôi Hòa Nghi càng nghe càng cảm thấy lạ nhưng lại không nói ra được, tay không khỏi siết chặt điện thoại. Mím môi mấy lần sau đó có chút không tự nhiên mà nói:
- Vậy thì chúc anh sớm thành công, rước được giai nhân về nhà!
- Ừ, cảm ơn lời chúc của em. Nhưng mà nếu em là cô gái đó, có một người đàn ông nhiệt tình theo đuổi em như vậy, em sẽ phản ứng thế nào?
- Tôi sao... ummm
Lôi Hòa Nghi nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi lâu sau đó chậm rãi nói:
- Tôi cũng không chắc nữa nhưng đại khái sẽ có hai trường hợp. Nếu tôi không có chút hứng thú hay cảm tình gì thì tôi sẽ từ chối ngay lập tức, sẽ không day dưa không dứt mãi. Cứ day dưa mãi đối với anh ta hay đối với tôi cũng đều không có lợi, chỉ làm tốn thời gian và tình cảm hơn mà thôi.
Sắc mặt Cung Huyền Thương bên kia căng chặt, tay đặt trên bàn siết chặt lại. Anh cũng sợ bản thân mình sẽ rơi vào trường hợp này.
- Vậy còn trường hợp thứ hai thì sao?
- Trường hợp hai là khi tôi cũng không bài xích anh ta tới gần, không ghét những hành vi cử chỉ chăm sóc anh ta dành cho tôi. Như vậy bên nhau lâu dài rất dễ nảy sinh tình cảm nhưng cũng phải xem tình cảm của cô ấy dành cho người trong lòng mình sâu đậm cỡ nào mới có thể xem xem hai người có cơ hội đến với nhau không?
Tảng đá trong lòng Cung Huyền Thương cuối cùng cũng rơi xuống, giây phút này anh có cảm giác bản thân vừa được kéo lên từ vực sâu vạn trượng.
- Tôi hiểu rồi... tôi hỏi em một câu nữa, được không?
- Anh hỏi đi!
- Nếu đặt em vào hoàn cảnh của tôi, để em theo đuổi một người mà trong lòng người đó đã sớm có hình bóng một người khác, em sẽ làm thế nào?
- Hả!? Anh hỏi khó tôi rồi!
- Em nghĩ thế nào thì cứ nói như vậy đi.
- Tôi sao, nếu tôi trong hoàn cảnh của anh, tôi sẽ... không tấn công dồn dập để khiến đối phương thấy khó chịu. Chỉ có thể từ từ chậm rãi, quan tâm từng chút một đặc biệt là những điều nhỏ nhặt. Ừm... khi tâm trạng đối phương không tốt phải biết uyển chuyển giúp cô ấy giải tỏa bởi vì có lẽ cô ấy buồn vì người trong lòng cho nên không thể hỏi thẳng được. Anh phải... cố gắng tiếp xúc với cô ấy một cách tự nhiên chứ không phải cố tình. Thường xuyên xuất hiện trong tầm mắt của cô ấy để tạo thành một thói quen. Dần dà cô ấy quen với sự hiện diện của anh, trái tim cô ấy sắt đá cách mấy cũng sẽ cho anh một vị trí ấm áp.
/206
|