Ảnh Đế, Vợ Cậu Lại Gây Chuyện Rồi

Chương 3:

/492


Lê Nhất Ninh cảm nhận được đối diện truyền tới khí áp giảm thấp, cô hắng giọng: “Hôm nay tôi muốn đến công ty một chuyến.

Hoắc Thâm nhướng mày một cái, không lên tiếng.

Lê Nhất Ninh nhớ tới những lời đồn vô căn cứ trên mạng, còn có những lời đồn nhảm trong giới bọn họ.

Những chuyện nguyên chủ làm sớm đã bị lan truyền rộng rãi, cô nghĩ cho dù Hoắc Thâm bận rộn quay phim đi chăng nữa có lẽ cũng sớm đã nghe thấy tin đó rồi, còn như tại sao chưa từng về hỏi mình, một là có lẽ là cuộc hôn nhân thương nghiệp này của bọn họ không hề có tình cảm có yêu ai cũng không quan tâm, nguyên do còn lại — — có lẽ là đang đợi cô thẳng thắn?

Lê Nhất Ninh không xác định lắm.

Nhưng cô nghĩ cho dù Hoắc Thâm không được thật thì cũng không dung túng cho bà xã của mình trần trụi đội chiếc mũ xanh lên đầu anh được, vụng trộm mà làm như không biết.

Vì để sống cũng vì tránh cho gia tộc bị phá sản, Lê Nhất Ninh cảm thấy có những chuyện vẫn nên nhân lúc chưa muộn giải quyết rõ ràng sẽ tốt hơn.

“Tôi đi hủy hợp đồng.”

Cô nói: “Tôi đối với Giang Nguyên không phải kiểu thích đó, chỉ đơn giản là theo đuổi ngôi sao thôi. Nhưng tôi không biết tại sao người ta lại nói thành như vậy.” Cô mở to mắt cố gắng khiến bản thân trông thật chân thành: “Tôi thật sự không thích Giang Nguyên, anh ta…….”

Lời còn chưa nói xong thì người đối diện đột ngột lên tiếng đánh gãy lời cô nói: “Cậu ta không đẹp trai bằng tôi, còn không có tiền không có thế bằng tôi, còn không làm……” Hoắc Thâm nói tới đây thì dừng, nhìn cô bằng ánh mắt ý vị sâu xa: “Trước giờ sao tôi không phát hiện, thì ra em tán thưởng tôi như vậy.”

Tốc độ nói của anh rất chậm, một chút ý muốn cười nhạo cũng không có đến vẻ mặt cũng lạnh nhạt nhưng Lê Nhất Ninh lại nghe ra được ý châm biếm trong câu nói này.

Cô nghẹn triệt để, vẻ mặt như thiếu dinh dưỡng nửa ngày cũng nặn không ra một chữ.

Hoắc Thâm nhìn bộ dáng này của cô, im lặng cười một cái rồi rời khỏi bàn ăn.

“………….”

*

“Cậu nói xem anh ta đang cười nhạo mình phải không?”

Lê Nhất Ninh đang ở trong phòng quần áo vừa nhìn ‘nhân dân tệ’ lấp lánh ánh sáng trước mắt, vừa nói chuyện với Giản Viên Viên.

Giản Viên Viên buồn cười, cười rất lâu mới dừng: “Sao mình cảm thấy……. Hoắc Thâm trở nên thú vị hơn một chút vậy ta?”

Lê Nhất Ninh nghẹn, phản bác không chút lưu tình: “Thú vị chỗ nào, chẳng trách anh ta không có đối tượng.”

Giản Viên Viên vui vẻ nói: “Cậu không phải là đối tượng của anh ta sao?”

Lê Nhất Ninh: “……”

Ý của cô là chẳng trách tác giả không cho anh ta làm nam chính, người đàn ông này không chỉ không được, mà còn độc miệng!

Sau khi mắng đủ rồi, Lê Nhất Ninh than thở thay cho nguyên chủ.

Không dễ ha, chẳng trách cô đi thích người khác, với tính cách của người đàn ông này ngoại trừ tiền thì không còn gì có thể hấp dẫn được phụ nữ cả.

Ờ, không.

Còn có gương mặt lạnh lùng đó.

“Lát nữa cậu đến công ty à?” Sau khi cười đủ, Giản Viên Viên nói việc chính với cô.

Lê Nhất Ninh ‘ừ’ một tiếng, nhanh chóng đưa bản thân nhập vào trong kịch bản: “Tối qua người quản lý gọi điện cho mình, bảo mình đi hủy hợp đồng.”

Nói xong, Giản Viên Viên ‘ha hả’ hai tiếng: “Cái công ty rác rưởi đó, nếu giải quyết không được thì chúng ta mua đứt nó luôn.”

Lê Nhất Ninh: “…….”

Cô nghẹn lần nữa, vội ngăn cản suy nghĩ của Giản Viên Viên: “Mua đứt thì không cần đâu, sau khi hủy hợp đồng rồi thì mọi việc đều may mắn.” Cô do dự một lúc, thấp giọng hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cậu có bận không, đi một chuyến tới công ty với mình nhé?”

Cô chỉ có tình tiết tiểu thuyết, vừa mới xuyên tới đây có rất nhiều chuyện chưa hiểu rõ.

Thậm chí ngay cả người quản lý có bộ dạng ra sao cô cũng không biết, cô chỉ sợ xuất hiện bất ngờ gì đó.

Giản Viên Viên đồng ý không hề do dự: “Được, cậu lái xe sao?”

Lê Nhất Ninh im lặng chốc lát, “Không lái.”

“Vậy mình lái xe qua đón cậu?”

“Được.”

Giản Viên Viên im miệng vài giây, sau đó hỏi dò: “Hôm nay cậu vẫn tiếp tục che giấu sao?’

Nghe xong, Lê Nhất Ninh ngẩn người.

Lời của Giản Viên Viên nhắc nhở cô, nguyên chủ vì tạo dựng thành mẫu cô gái mà Giang Nguyên Thích cho nên từ đầu tới cuối ở trước mặt mọi người đều bày ra bộ dáng cô gái nghèo cực khổ phấn đấu vươn lên, vì để cho giống với hình mẫu đó cô ta thậm chí còn mua một đống túi xách và quần áo mà trước giờ không hề chạm tới, thỉnh thoảng Giản Viên Viên hẹn cô ta đi ăn cơm gì đó cô ta cũng không cho phép Giản Viên Viên lái xe đắt tiền.

Nghĩ tới đây Lê Nhất Ninh nhịn không được muốn gõ đầu nguyên chủ hỏi: Cô là bị người ta ấn đầu sao! Tại sao lại ngốc như vậy! !

Sau khi tỉnh táo lại, Lê Nhất Ninh nhìn những chiếc túi Hermes trên mấy mặt tường, đáp rất sảng khoái: “Không che giấu nữa, nhưng cũng đừng hù dọa người ta.”

Giản Viên Viên huýt sáo một tiếng, giọng điệu cũng vui vẻ lên: “Hiểu rồi.”

*

Hai tiếng đồng hồ sau, một chiếc xe sang xuất hiện ở trên đường lớn hấp dẫn nhiều ánh mắt ngoái lại nhìn của người đi đường.

Lê Nhất Ninh ngồi ở trong xe, nhịn không được châm chọc: “Không phải nói……. Đừng quá phô trương sao?”

Giản Viên Viên hừ một tiếng, đầu ngón tay gõ lên vô lăng: “Mình đã rất khiêm tốn rồi, mình không lái chiếc xe có giá hơn ngàn tỷ trở lên đã là rất nể mặt cái công ty rác rưởi đó rồi.”

Lê Nhất Ninh nhịn cười.

Cô vừa muốn nói chuyện thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Lê Nhất Ninh hơi nhíu mày.


/492

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status