Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 34 - Chương 32

/68


Con người Ôn Cảnh Nhiên, tính cách thâm sâu khó đoán, thực sự không dễ phân loại.

Ứng Như Ước từng thấy vô số dáng vẻ của anh.

Lúc đối diện bệnh nhân, tuy anh ít nói nhưng những việc mà một bác sĩ cần làm, anh đều tận tâm tận tình, tuyệt đối không qua loa lấy lệ.

Tuy trông anh có vẻ cao ngạo lạnh lùng, như một đóa hoa nở chênh vênh ven bờ vực thẳm, ngay cả người bước lên bậc thang lên trời cũng không tài nào vượt qua để hái lấy.

Nhưng khi đối xử với đồng nghiệp, khi gặp những đồng nghiệp trong bệnh viện, anh sẽ khách sáo, lịch sự gật đầu chào hỏi. Khi thân thiết hơn, tan ca xong sẽ hẹn nhau cùng đi chơi bóng.

Quan hệ đặc biệt hơn một chút thì đãi ngộ cũng sẽ khác.

Chẳng hạn như ông nội.

Ban đầu khi ông nội nhắc đến Ôn Cảnh Nhiên với Như Ước, từng nói trong xương tủy anh đã xuất chúng, anh xuất thân từ danh môn, mấy anh em họ trong gia đình đều là người nổi tiếng, nên sự ưu tú đó là bẩm sinh có sẵn rồi.

Thế nên ông nội rất nghiêm khắc, hà khắc với anh, có nhiều lúc đưa ra đề khó cho anh gần như là làm khó.

Cũng may là Ôn Cảnh Nhiên có thể hiểu được nỗi khổ của ông nội.

Trước mặt ông, anh không còn vẻ lạnh nhạt cao ngạo, chỉ có khiêm tốn và kính trọng.

Mấy năm nay, sự chăm sóc của anh dành cho ông nội gần bằng với cô cháu nội Như Ước rồi.

Lại ví dụ như, Ứng Như Ước.

Từ đầu đã dịu dàng lịch thiệp với cô, tiến lui đúng lúc, về sau khi hiểu nhau hơn, anh gần như bước vào thế giới của cô bằng một khí thế mạnh mẽ.

Lúc cô không chịu nghe lời dạy bảo, anh sẽ răn dạy cô, lúc cô tuyệt vọng lạc lõng anh sẽ an ủi, cổ vũ cô, khi cô hoang mang, bất lực, anh sẽ như ngọn hải đăng dẫn đường. Nhưng thi thoảng trước mặt cô, anh lại bộc lộ sự xấu xa và ác ý mà không ai biết.

Cô chưa từng thực sự hiểu được anh là một người như thế nào.

Tiểu Khâu đang liến thoắng khen ngợi anh, khen mãi cũng chẳng thấy Như Ước phụ họa, mới ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt Như Ước có phần trống rỗng nhìn vào màn hình, như đang xuất thần.

Cô nàng đưa tay lên, năm ngón tay lắc lắc trước mặt cô mấy lần.

Ứng Như Ước giật mình, thấy clip mới phát được một phần ba thời lượng thì tiện tay kéo đi nhanh hơn một đoạn.

“Mình xem như đã hiểu vì sao mấy tiểu yêu tinh bên phòng y tá lại nói cậu và bác sĩ Ôn không có khả năng rồi… Mình vốn còn không phục cơ.”

Tiểu Khâu chống cằm, có vẻ ủ rũ: “Ngay cả lúc nam thần ngầu nhất mà cậu cũng có thể thất thần, rõ ràng là ánh sáng ma lực của nam thần không hề chiếu được tới cậu.”

Clip vẫn đang chiếu, Như Ước đã không còn hứng xem, trả điện thoại lại cho cô nàng rồi thuận miệng hỏi: “Vì sao lại nói mình và bác sĩ Ôn không có khả năng?”

Tiểu Khâu nhận lấy điện thoại rồi tỉ mỉ chà xát lên màn hình, sau đó mới nhét vào trong túi, đưa ngón tay ra đếm: “Cậu nhìn xem, cậu theo bác sĩ Ôn bao nhiêu ca mổ rồi. Như mấy đứa mê trai bọn mình, tranh thủ thời gian mổ sẽ không nhịn được mà lén ngắm bác sĩ Ôn, còn như cậu… cả quá trình chỉ toàn nhìn màn hình máy tính, căn bản không hứng thú với anh ấy.”

“Còn nữa, mấy cô y tá kia đã mấy lần nhìn thấy bác sĩ Ôn mang khay cơm đến ngồi đối diện cậu. Nếu là bọn mê trai bọn mình chỉ hận không thể ăn chậm hơn để ngồi cùng bác sĩ Ôn lâu hơn, cho dù không nói chuyện, không nhìn nhau thì cũng sẽ cảm nhận được ánh sáng của nam thần, còn cậu thì sao, ăn còn nhanh hơn ai hết, rồi bỏ về phòng mổ mà đầu không ngoảnh lại. Trong phòng mổ có chồng cậu hay là có bạn trai cậu hả?”

Ứng Như Ước nghĩ ngợi, hình như đúng là có việc đó thật.

Cô cười cười, không biện bạch mà hỏi ngược lại: “Cậu cứ nói là bọn mê trai các cậu, thế các cô mê trai thường ngày như thế nào?”

Tiểu Khâu lập tức ưỡn thẳng lưng, hắng giọng, trịnh trọng y như đang phát biểu cảm tưởng khi nhận giải thưởng: “Lúc thích một người, chỉ cần anh ấy xuất hiện trong tầm mắt thì cậu sẽ không tốn chút sức nào nhận ra ngay anh ấy trong biển người mênh mông. Người bận rộn như bác sĩ Ôn, nếu không có một đôi mắt tốt, thì đúng là không thể nhìn thấy anh ở thang máy đông nghịt người, hoặc khi đưa bệnh nhân về phòng. Còn nữa, một ngày không nhìn thấy bác sĩ Ôn thì sẽ cảm thấy tứ chi rã rời, giống như pin bị rò điện, không phấn chấn lên nổi.

Tuy làm bác sĩ gây mê, nhưng khi rảnh rỗi đọc sách thì lại là sách của khoa Tiêu hóa… chính là để hiểu hơn về công việc của bác sĩ Ôn, có cùng tín niệm giống anh. Như Ước, cậu không biết đâu, ban đầu mình làm bác sĩ chỉ vì đãi ngộ không tồi, nghề nghiệp lại ổn định. Nhưng từ khi gặp bác sĩ Ôn, mình vô cùng mừng rỡ vì mình có thể theo nghề y, cảm giác đã tìm thấy lý tưởng cuộc đời, tự thấy hào quang…”

“Lại nữa rồi.” Thẩm Linh Chi tỏ vẻ “hết thuốc chữa”, đẩy nhẹ trán Tiểu Khâu, rồi quay sang nhìn Ứng Như Ước đang suy tư với vẻ ý nhị sâu xa: “Em nên học hỏi đi.”

Như Ước nghe mà hoang mang.

Học hỏi?

Cô phải học cái gì chứ?

Hôm nay lịch mổ hơi nhiều, Ứng Như Ước bắt đầu từ ca mổ đầu tiên trong buổi sáng đã chưa được nghỉ ngơi gì, ngay cả bữa trưa cũng qua giờ ăn rồi mới nhờ bác sĩ cấp trên đến thay, say đó có chút thời gian ăn qua loa ở nhà ăn nhỏ bên ngoài phòng mổ.

Bốn giờ chiều, gần đến giờ tan sở, Ứng Như Ước vẫn còn ca mổ cuối cùng – Ôn Cảnh Nhiên khoa Ngoại Tiêu hóa mổ chính.

Tiểu Khâu cùng một ca mổ với cô, rõ ràng ca mổ trước còn rõ là buồn chán như cà chua bị sương giá, phẫu thuật vừa kết thúc là đã tươi mới như một đọt măng mới mọc sau mưa.

Lúc rửa tay trước ca mổ, miệng cứ ngân nga hát hò, cũng không biết là hát gì, chỉ là có thể thấy rõ ràng cảm xúc hưng phấn của cô nàng. Cũng thật là… cứ có liên quan đến Ôn Cảnh Nhiên là cô nàng có thể phấn chấn gấp trăm lần.

Như Ước rửa tay chậm, dòng nước trôi theo kẽ tay cô, lành lạnh.

Cô cúi xuống nhìn những ngón tay đã được rửa sạch thuốc sát trùng, đưa cùi chỏ ra, tiếp tục ngâm nước.

Trong đầu vẫn hơi hỗn độn, như đang tích lũy một đống tài liệu bỏ phế cần được xử lý. Mệt mỏi cả một ngày dài, đầu óc choáng váng đến nỗi chỉ muốn bây giờ có một chiếc giường to mềm mại có thể để cô nằm xuống nghỉ ngơi.

Có tiếng bước chân từ xa đến gần.

Ứng Như Ước xốc lại tinh thần, quay đầu lại nhìn, nụ cười trên gương mặt đã xuất hiện, nhưng khi ánh mắt chạm vào ánh nhìn của người ấy, nụ cười bỗng chốc cứng đờ.

Cô mím môi, hơi mỉm cười với anh rồi quay đi, tiếp tục nghiêm túc rửa tay.

Ôn Cảnh Nhiên ướt cả hai tay, nhiệt độ nước hơi lạnh, dòng nước rơi xuống lòng bàn tay và mu bàn tay anh, có một lực xung kích nhẹ.

Ánh mắt anh nhìn xuyên qua tấm gương phía trước, chiếu vào Ứng Như Ước đang cúi đầu rửa tay.

Cô đang cúi nhìn xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn hiền dịu, làn da trắng nõn như sứ toát lên ánh sáng như ngọc. Phía dưới quầng mắt bị rèm mi bao phủ có vài phần mệt mỏi, cô mím môi, lấy khăn bông vô trùng để lau tay.

Rõ ràng tức giận lâu như thế, còn quyết định một ngày không đếm xỉa đến cô.

Nhưng bây giờ gặp nhau ở đây, chỉ mỗi nhìn thấy cô đã thấy nỗi ấm ức kia bay biến sạch sẽ.

Nếu không thì làm thế nào? Thật sự so đo với cô, không nói gì?

Yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng nước chảy nhẹ nhàng.

Như Ước lau tay xong, quay đầu lại nhìn anh một cái.

Ôn Cảnh Nhiên vừa xoa nước vô trùng lên tay, lòng bàn tay áp vào nhau, mười ngón tay thon dài đan vào, đang tỉ mỉ chà xát.

Anh rửa tay rất nghiêm túc và chăm chú, ánh mắt nhìn vào ngón tay, cả gương mặt như kiệt tác tranh vẽ dưới ánh đèn.

Như Ước nhìn anh đan ngón tay vào nhau, lòng bàn tay áp lên mu bàn tay kia bên kia, tiếp tục chà xát giữa những kẽ tay, sau đó đổi lại.

Cô luôn biết đôi tay anh rất đẹp, ngón tay thon dài trắng trẻo, đốt xương rõ ràng, ngay cả vân tay cũng nhạt.

Rửa tay trước ca mổ đối với từng bác sĩ mà nói đều giống như làm bài tập, mỗi ca mổ đều phải hoàn thành thật tỉ mỉ.

Nhưng ở anh thì rửa tay đã biến thành nghệ thuật.

Không biết Ôn Cảnh Nhiên có phát hiện ra ánh mắt của cô không, anh cúi đầu, cong từng đốt ngón tay, xoay tròn, chà xát trong lòng bàn tay bên kia, sau đó thay đổi.

Thời gian dừng ở mỗi một động tác đều giống nhau, giống như có một chiếc máy đang đếm giờ chuẩn xác.

Đến khi anh rửa tay xong, rút một tấm khăn lau vô trùng ra, thong thả và vô cùng tỉ mỉ lau sạch bàn tay từ trên xuống dưới, và cả những giọt nước trên cánh tay.

Ứng Như Ước mới hoàn hồn, vừa bôi thuốc sát trùng, vừa bước vào phòng phẫu thuật.

Từ đầu chí cuối, chỉ có mấy phút đồng hồ, giữa hai người ngay cả một câu chuyện trò cũng không có.

Vào phòng phẫu thuật rồi, Như Ước lấy trong tủ ra một đôi găng tay vô trùng số 6,5, ngón tay cô thon dài, lòng bàn tay lại nhỏ, đôi găng tay sáu tấc rưỡi vẫn còn hơi rộng một chút.

Ôn Cảnh Nhiên theo vào, những ngón tay đã rửa xong nhẹ nhàng giơ lên, lúc đi qua cô thì hơi dừng lại một chút, đôi mắt được đèn trong phòng chiếu sáng đang nhìn thẳng vào mắt cô, rồi nhanh chóng dời đi.

Như Ước đeo găng tay xong, đang chuẩn bị gây mê cho bệnh nhân.

Nhìn bóng dáng cao ráo gần đó của anh, không nhịn được lẩm bẩm: “Vẫn đang giận hay sao…”

Do tính khí của bác sĩ mổ chính nên không khí cả ca phẫu thuật cũng có phần bức bối.

Tiểu Khâu thậm chí không dám nói gì, đến khi phẫu thuật kết thúc, cô nàng đưa những ngón tay lạnh lẽo xoa lên cánh tay Như Ước, nhìn bóng lưng rời đi của Ôn Cảnh Nhiên mà run lẩy bẩy, nói khẽ: “Xem ra tối qua đám thanh niên lưu manh kia đã chọc giận bác sĩ Ôn rồi, cậu thấy bác sĩ Ôn lúc mổ luôn cau mày không, sợ chết đi được.”

Kẻ gây họa thực sự chọc giận bác sĩ Ôn có phần lúng túng, vỗ vỗ tay cô nàng cho qua chuyện: “Được rồi được rồi, tan sở rồi.”

Tiểu Khâu vẫn túm những ngón tay của cô không chịu buông: “Như Ước, cậu mau thay đám mê trai bọn mình đi an ủi bác sĩ Ôn đi.”

“Ừ ừ, mình đi an ủi.” Nói dứt câu, vẻ mặt Tiểu Khâu đột ngột thay đổi, xanh đỏ lẫn lộn rất kỳ quặc.

Ứng Như Ước bỗng thấy thoáng dự cảm không lành, cô cứng nhắc quay người lại.

Người vốn đã rời khỏi phòng phẫu thuật không biết tự lúc nào đã quay trở lại, đang đứng ngay sau lưng cô.

Các bác sĩ y tá trong phòng đang bận rộn, chỉ có góc này là yên tĩnh tới mức như thể thời gian đang ngưng đọng.

Ứng Như Ước đứng trước mặt anh, cơn lạnh từ gót chân luồn lên đến trái tim, toàn thân cô đang run rẩy.

Rõ ràng cô cũng không làm gì mà… Nhưng cứ lúng túng sợ sệt anh sẽ nói những lời không thích hợp.

Cũng may là Ôn Cảnh Nhiên làm việc cũng rất biết phân biệt hoàn cảnh, anh cởi găng tay, hơi cúi nhìn, nói bằng giọng bình thản: “Đang mưa, em ngồi xe anh mà về.”

Trên cánh tay cô, tay của Tiểu Khâu đột ngột nhéo mạnh một cái.

Như Ước đau điếng, cau mày lại, trong ánh mắt dần dần trở nên sắc bén của Ôn Cảnh Nhiên, cô gật đầu vờ như bình thản: “Thế thì anh đợi em một chút, em còn phải đưa bệnh nhân về phòng hồi sức.”

Ôn Cảnh Nhiên “ừ” một tiếng, rồi không nói gì thêm mà quay lưng rời đi.

Lúc Như Ước đến bãi đậu xe thì Ôn Cảnh Nhiên đang che dù đứng cạnh cửa xe, đang kiểm tra gương chiếu hậu.

Cô chạy tới, trên người dính không ít nước mưa, chưa tới gần thì anh đã nhíu mày đứng thẳng lên, để cô lên xe trước.

Ngụy Hòa tối nay phải trực ban, đến khoa rồi mới phát hiện điện thoại bỏ quên trên xe nên lại vội vàng quay lại.

Từ ghế lái đến ghế sau, ngay cả những ngăn nhỏ đựng giấy tờ cũng lục tìm hết, thế mà vẫn không thấy điện thoại rơi ở đâu.

Đang bất lực thì nhìn thấy chiếc Land Rover trắng ở không xa và cả Ôn Cảnh Nhiên đang che dù đứng cạnh xe, anh ta mừng rỡ chạy lại.

“Bác sĩ Ôn.” Ngụy Hòa vẫy vẫy tay, đi vòng qua đuôi xe đến trước mặt anh: “Cậu lấy điện thoại gọi vào máy tôi được không? Điện thoại tôi bỏ trong xe mà không tìm thấy.”

Ôn Cảnh Nhiên dùng đầu ngón tay lau đi một vết bẩn màu đen phía dưới gương chiếu hậu, gật nhẹ đầu rồi gõ cửa kính xe.

Ứng Như Ước từ ghế phụ nhoài người sang, mở cửa sổ.

Ngụy Hòa đang đứng trước cửa thì thấy Ứng Như Ước, ngẩn người: “Bác sĩ Ứng?”

Như Ước đã thấy Ngụy Hòa chạy tới, gọi một tiếng “bác sĩ Ngụy” rồi quay sang nhìn Ôn Cảnh Nhiên đang che dù: “Anh để điện thoại ở đâu?”

Trong xe tuy cách âm nhưng hai người đứng gần xe nên cô nghe không sót một chữ.

Ôn Cảnh Nhiên bảo cô mở cửa kính, không nghĩ cũng biết là điện thoại để trong xe.

Trong mắt anh thoáng một nụ cười: “Ghế sau.”

Như Ước quay lại nhìn, tay chống lên chỗ vịn ở giữa, nghiêng người ra sau lấy điện thoại, đưa cho anh.

Anh ung dung đưa bàn tay đã bị bẩn lên, nói ngắn gọn: “Pass mở khóa giống của em.”

Ứng Như Ước nghi ngờ nhìn anh, pass mở khóa màn hình của cô làm sao anh biết?

Cô thử nhập bốn số “1120” vào, màn hình khóa lập tức chuyển sang màn hình chính.

Ngụy Hòa bây giờ đã không muốn biết điện thoại của anh ta đang ở đâu rồi…

Anh ta cảm thấy mình đã biết được một bí mật động trời…

Lúc này đây, anh ta chỉ muốn lắp đôi cánh bay đến phòng y tá, kể cho toàn thế giới biết bí mật kinh thiên động địa này!

Điện thoại cá nhân của bác sĩ Ôn không những cho bác sĩ Ứng đụng vào, mà ngay cả pass mở khóa màn hình cũng y hệt của bác sĩ Ứng! Còn nói không mờ ám thì Ngụy Hòa này sẽ ngắt đầu xuống để làm bóng đá!

/68

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status