Nụ hôn dây dưa kéo dài đến tận túc Thanh được thả lên giường vẩn chưa dứt, thằng Tuấn thì muốn bù lại cho những ngày thiếu thốn, còn Thanh không muốn từ chối nó. Cứ như thế hai anh em họ chúng nó triền miên hôn nhau, quấn quýt đến khi cảm thấy buồng phổi không thể chịu nổi nửa thì mới luyến tiếc rời nhau.
-“Em xin lỗi”_đôi mắt thằng Tuấn đong đầy thành ý, chìm sâu vào đôi mắt đó, Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ nhàng ôm ngang người nó, nhẹ nhàng hé môi cắn ngón tay nó đặt trên vàng môi anh.
Được cổ vũ thêm, thằng Tuấn không thể kìm nén cảm xúc cuộn cuộn khao khát trổi dậy trong cơ thể. Cơ thể hai người nhanh chóng được ly khai khỏi quần áo, đặt Thanh nằm dưới cơ thể nó, thằng Tuấn chống tay chế trụ anh nằm trong lòng nó. Hôn lên má anh, lướt qua vành tay, chiếc lưởi nóng chạy dọc cơ thể Thanh, mút lấy đầu vú của anh. Quấn quýt khơi gợi khoái cảm trong Thanh. Thằng Tuấn hạ người xuống dần, dùng đầu lưỡi ngoái sâu vào rốn Thanh. Hơi thở Thanh mạnh dần, bụng nhấp nhô, một dòng cảm xúc lan tỏa.
Ánh mắt thằng Tuấn như khiêu khích, lại mang theo tà ý, gian hoạt, dùng răn cắn vào mảnh vải nhỏ cuối cùng sót lại trên người Thanh, dây dưa mà kéo chiếc quần lót xuống. Nơi kia của Thanh đã sớm cương lên bởi khiêu khích của thằng Tuấn. Khi chiếc quần được kéo xuống thì vật cương lên bật ra va vào mặt nó.
Rê đầu lưởi thật dài của nó mà liếm lấy cái đầu hồng hào của cái vật trắng nỏn cương cứng kia, không vội mà ngặm vào môi. Thằng Tuấn chốc chốc lại liếm một cái lên đầu khất khiến Thanh như khát khao, lại nhanh chóng mất đi, khoái cảm dâng lại mất đi, khiến cả người Thanh càng thêm nóng, càng thêm khao khát. Như không nhận ra ham muốn của bạn tình, thằng Tuấn vẩn chốc chốc niếm vị khiêu khích, ngón tay xoa nắn hai hòn bi được bao da bọc lại. Bao da sớm săn tròn bao lại như co dản theo độ khiêu khích của nó.
Không vội, đúng là không vội, thằng Tuấn còn khoái chí dùng răng cắn nhửng cộng lông mọc quanh, giật ra khiến Thanh “a” một tiếng than đau, sau đó nó lại nhẹ nhàng mà xoa dịu Thanh bằng cách ngặm đầu khất cảu Thanh vào môi, liếm nhẹ quanh vùng da đùi. Cơ thể Thanh bày tỏ khát khao, phối hợp nhấp nhô theo động tác của thằng Tuấn. Cảm thấy đã đến lúc, thằng Tuấn bất ngờ ngặm cả dương vật Thanh vào môi, khoan miệng nóng bỏng, nhớp nháp, vành môi lại khép chặt khiến đầu óc Thanh như trống rổng, cơ thể hoàn toàn bị sướng cảm kiểm soát, nhấp nhô, nâng lên, hạ xuống. Thằng Tuấn cũng xoay người nó lại, cái vật cứng bỏng của nó đung đưa trước mặt Thanh, như khiêu khích, lại như nũng nịu muốn Thanh. Đưa tay chạm vào Thanh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cái vật kia. Không chần chừ, Thanh nâng đầu lên ngặm cái vật đó vào miệng, động tác nhẹ nhàng nhưng củng đủ khiến cho thằng Tuấn rùng mình một cái.
Đêm dài, dưới ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ rọi hắt, hai cơ thể trơn bóng như gắn chặt vào nhau, thể hiện khát khao về nhau, tình yêu đong đầy. Bao nhớ nhung, giận hờn như tan biến theo cơn gió thi thoảng làm tung rèm cửa. Lúc này đây trước mắt Thanh chỉ có thằng Tuấn, và Thanh củng nhìn thấy hình bóng mình trong mắt nó. Cảm xúc thăng hoa, tình yêu tràn ngập, hờn nghen, nghi kị tự nguyện lùi đi không màn lý do tại sao.
-“Chú mày không nghi ngờ anh nửa à”_gối đầu lên cánh tay thằng Tuấn, Thanh hỏi.
-“Chưa bao giờ”_ánh mắt giao nhau, một người khẳng định, một người chưa bao giờ nghi ngờ đều đó.
-“Em cảm thấy bản thân không tốt”_vô thức nhìn trần nhà, đôi mắt có vẻ xa xăm hơn, đúng vậy, nó đã nhận ra được điều đó. Rằng tại sao nó tin anh mà nó lại có phản ứng như thế, lý do là vì nó tự ti về bản thân. Nó tự cảm thấy bản thân chẳng có gì, trong khi nó anh thì có tất cả. Nó sống bám vào anh, nó tự trách bản thân về điều đó, rằng nó chẳng giúp gì được cho anh. Anh như là một người hoàn mĩ, có phải nó không xứng với anh hay không. Cái suy nghĩ này khiến nó nhất thời không thể vượt qua được. Có phải khi yêu người ta hay so đo nhiều thứ, kể cả cái nhỏ nhặt nhất không đáng kể cũng mang ra để cân đong, lo lắng rằng mình không thể bằng người kia, để rồi tự ti, để rồi giữa hai người vốn rất tốt đẹp lại có vách ngăn với nhau.
-“Còn bây giờ”_Thanh biết nó cần phải tự vượt qua, anh thể và không muốn. Anh sẽ chỉ làm cho nó cảm thấy thêm áp lực. Anh tin nó có thể, vì nó là thằng Tuấn, vì nó là người anh thích, nên anh biết nó có thể.
-“Không đáng..”_thằng Tuấn mỉm cười nhìn Thanh, mạnh hôn lên trán Thanh, kéo người Thanh vào trọn trong cái ôm của nó_ “Mấy cái vẩn vơ đó không đáng nghĩ nữa.. như hiện tại mới là tốt nhất.. he he”_đúng vậy đó, mấy cái suy nghĩ đó chỉ làm rối rắm thêm, chẳng có ích lợi gì cả. Yêu nhau, suy nghĩ về nhau, để làm cho khoảng cách hai người xa nhau thêm sao! Như vậy thì chẳng suy nghĩ gì nữa. Anh có tiền, thì anh nuôi nó đi. Sau này nó có thể nó nuôi lại anh. Hehe, đơn giản vậy thôi mà có gì đâu mà suy tư.
..........................................
Cuộc sống cứ ngày qua ngày lại trôi qua, Thanh nhận thằng Duy làm em trai. Thằng Tuấn đã từng hỏi có phải Thanh quá cảm tính không, anh lắc đầu, nói thằng Duy là một người em trai tốt. Thằng Duy để lại rất nhiều cảm tình cho Thanh từ ngay lần gặp đầu tiên, một thằng con trai mặc tạp dề, tay cằm giá đứng trong bếp. Lại qua tiếp xúc anh nhận ra thằng nhỏ này thân thiện. Hiểu về quá khứ của thằng Duy anh lại càng đồng cảm với hắn. Thằng Duy ở lại nhà Thanh củng được một thời gian, anh nhận thấy thằng nhỏ có vẻ ái ngại. Cũng đúng thôi, mang danh nghĩa ở nhờ nhà anh họ của bạn học thì khá là mất tự nhiên, do đó Thanh nhận thằng Duy làm em trai.
Thằng Duy sống cùng anh em họ chúng nó một thời gian, có lẽ thằng nhỏ đã nhận ra điều gì đó, Thanh củng không có ý giấu thằng Duy, chỉ là nếu đột nhiên mà nói ra vẩn thấy không hợp lắm. Thằng Duy hỏi Thanh có phải anh và thằng Tuấn.. câu hỏi không trọn vẹn, nhưng Thanh hiểu rất rỏ, anh không bất ngờ, đặt đĩa trái cây xuống bàn, rồi mới khoan thai ngồi xuống ghế đối diện thằng Duy.
-“Anh nghĩ.. đúng những gì em nghĩ đấy”_Thanh đáp nó như thế. Thằng Duy có vẻ còn muốn nói gì đó, lại ngập ngừng, cuối cùng lại thôi, chỉ thấy thằng nhỏ thở dài. Thanh biết thằng Duy là đang lo lắng, nhưng trên nét mặt không có chút gì là ghê sợ hay kinh tởm, càng không có ngạc nhiên. Có lẽ thằng nhỏ đã có câu trả lời, hỏi Thanh chỉ nhằm khẳng định. Thanh xiêm một miếng lê đưa cho thằng Duy, đúng lúc này điện thoại nhà reo lên.
-“Alô!”_Thanh bắt máy.
-“...”_thằng Duy không nghe rõ, chỉ nhận ra hình như là giọng của một người phụ nử.
-“Có việc gì sao?”_Thanh có vẻ lo lắng.
-“...”
-“Con biết ạ, con sẽ đến”
Thanh gác máy, trầm tư nhìn ống tai nghe một thoáng.
-“Anh ra ngoài một lát”_Thanh nói với thằng Duy.
-“Anh về dùng bửa chiều chứ”_thằng Duy hỏi lại.
-“Có lẽ”_Thanh cũng không chắc, nội tâm chợt có cảm giác bất an gợn nhẹ.
-“Em xin lỗi”_đôi mắt thằng Tuấn đong đầy thành ý, chìm sâu vào đôi mắt đó, Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ nhàng ôm ngang người nó, nhẹ nhàng hé môi cắn ngón tay nó đặt trên vàng môi anh.
Được cổ vũ thêm, thằng Tuấn không thể kìm nén cảm xúc cuộn cuộn khao khát trổi dậy trong cơ thể. Cơ thể hai người nhanh chóng được ly khai khỏi quần áo, đặt Thanh nằm dưới cơ thể nó, thằng Tuấn chống tay chế trụ anh nằm trong lòng nó. Hôn lên má anh, lướt qua vành tay, chiếc lưởi nóng chạy dọc cơ thể Thanh, mút lấy đầu vú của anh. Quấn quýt khơi gợi khoái cảm trong Thanh. Thằng Tuấn hạ người xuống dần, dùng đầu lưỡi ngoái sâu vào rốn Thanh. Hơi thở Thanh mạnh dần, bụng nhấp nhô, một dòng cảm xúc lan tỏa.
Ánh mắt thằng Tuấn như khiêu khích, lại mang theo tà ý, gian hoạt, dùng răn cắn vào mảnh vải nhỏ cuối cùng sót lại trên người Thanh, dây dưa mà kéo chiếc quần lót xuống. Nơi kia của Thanh đã sớm cương lên bởi khiêu khích của thằng Tuấn. Khi chiếc quần được kéo xuống thì vật cương lên bật ra va vào mặt nó.
Rê đầu lưởi thật dài của nó mà liếm lấy cái đầu hồng hào của cái vật trắng nỏn cương cứng kia, không vội mà ngặm vào môi. Thằng Tuấn chốc chốc lại liếm một cái lên đầu khất khiến Thanh như khát khao, lại nhanh chóng mất đi, khoái cảm dâng lại mất đi, khiến cả người Thanh càng thêm nóng, càng thêm khao khát. Như không nhận ra ham muốn của bạn tình, thằng Tuấn vẩn chốc chốc niếm vị khiêu khích, ngón tay xoa nắn hai hòn bi được bao da bọc lại. Bao da sớm săn tròn bao lại như co dản theo độ khiêu khích của nó.
Không vội, đúng là không vội, thằng Tuấn còn khoái chí dùng răng cắn nhửng cộng lông mọc quanh, giật ra khiến Thanh “a” một tiếng than đau, sau đó nó lại nhẹ nhàng mà xoa dịu Thanh bằng cách ngặm đầu khất cảu Thanh vào môi, liếm nhẹ quanh vùng da đùi. Cơ thể Thanh bày tỏ khát khao, phối hợp nhấp nhô theo động tác của thằng Tuấn. Cảm thấy đã đến lúc, thằng Tuấn bất ngờ ngặm cả dương vật Thanh vào môi, khoan miệng nóng bỏng, nhớp nháp, vành môi lại khép chặt khiến đầu óc Thanh như trống rổng, cơ thể hoàn toàn bị sướng cảm kiểm soát, nhấp nhô, nâng lên, hạ xuống. Thằng Tuấn cũng xoay người nó lại, cái vật cứng bỏng của nó đung đưa trước mặt Thanh, như khiêu khích, lại như nũng nịu muốn Thanh. Đưa tay chạm vào Thanh có thể cảm nhận được nhiệt độ từ cái vật kia. Không chần chừ, Thanh nâng đầu lên ngặm cái vật đó vào miệng, động tác nhẹ nhàng nhưng củng đủ khiến cho thằng Tuấn rùng mình một cái.
Đêm dài, dưới ánh trăng vằng vặc ngoài cửa sổ rọi hắt, hai cơ thể trơn bóng như gắn chặt vào nhau, thể hiện khát khao về nhau, tình yêu đong đầy. Bao nhớ nhung, giận hờn như tan biến theo cơn gió thi thoảng làm tung rèm cửa. Lúc này đây trước mắt Thanh chỉ có thằng Tuấn, và Thanh củng nhìn thấy hình bóng mình trong mắt nó. Cảm xúc thăng hoa, tình yêu tràn ngập, hờn nghen, nghi kị tự nguyện lùi đi không màn lý do tại sao.
-“Chú mày không nghi ngờ anh nửa à”_gối đầu lên cánh tay thằng Tuấn, Thanh hỏi.
-“Chưa bao giờ”_ánh mắt giao nhau, một người khẳng định, một người chưa bao giờ nghi ngờ đều đó.
-“Em cảm thấy bản thân không tốt”_vô thức nhìn trần nhà, đôi mắt có vẻ xa xăm hơn, đúng vậy, nó đã nhận ra được điều đó. Rằng tại sao nó tin anh mà nó lại có phản ứng như thế, lý do là vì nó tự ti về bản thân. Nó tự cảm thấy bản thân chẳng có gì, trong khi nó anh thì có tất cả. Nó sống bám vào anh, nó tự trách bản thân về điều đó, rằng nó chẳng giúp gì được cho anh. Anh như là một người hoàn mĩ, có phải nó không xứng với anh hay không. Cái suy nghĩ này khiến nó nhất thời không thể vượt qua được. Có phải khi yêu người ta hay so đo nhiều thứ, kể cả cái nhỏ nhặt nhất không đáng kể cũng mang ra để cân đong, lo lắng rằng mình không thể bằng người kia, để rồi tự ti, để rồi giữa hai người vốn rất tốt đẹp lại có vách ngăn với nhau.
-“Còn bây giờ”_Thanh biết nó cần phải tự vượt qua, anh thể và không muốn. Anh sẽ chỉ làm cho nó cảm thấy thêm áp lực. Anh tin nó có thể, vì nó là thằng Tuấn, vì nó là người anh thích, nên anh biết nó có thể.
-“Không đáng..”_thằng Tuấn mỉm cười nhìn Thanh, mạnh hôn lên trán Thanh, kéo người Thanh vào trọn trong cái ôm của nó_ “Mấy cái vẩn vơ đó không đáng nghĩ nữa.. như hiện tại mới là tốt nhất.. he he”_đúng vậy đó, mấy cái suy nghĩ đó chỉ làm rối rắm thêm, chẳng có ích lợi gì cả. Yêu nhau, suy nghĩ về nhau, để làm cho khoảng cách hai người xa nhau thêm sao! Như vậy thì chẳng suy nghĩ gì nữa. Anh có tiền, thì anh nuôi nó đi. Sau này nó có thể nó nuôi lại anh. Hehe, đơn giản vậy thôi mà có gì đâu mà suy tư.
..........................................
Cuộc sống cứ ngày qua ngày lại trôi qua, Thanh nhận thằng Duy làm em trai. Thằng Tuấn đã từng hỏi có phải Thanh quá cảm tính không, anh lắc đầu, nói thằng Duy là một người em trai tốt. Thằng Duy để lại rất nhiều cảm tình cho Thanh từ ngay lần gặp đầu tiên, một thằng con trai mặc tạp dề, tay cằm giá đứng trong bếp. Lại qua tiếp xúc anh nhận ra thằng nhỏ này thân thiện. Hiểu về quá khứ của thằng Duy anh lại càng đồng cảm với hắn. Thằng Duy ở lại nhà Thanh củng được một thời gian, anh nhận thấy thằng nhỏ có vẻ ái ngại. Cũng đúng thôi, mang danh nghĩa ở nhờ nhà anh họ của bạn học thì khá là mất tự nhiên, do đó Thanh nhận thằng Duy làm em trai.
Thằng Duy sống cùng anh em họ chúng nó một thời gian, có lẽ thằng nhỏ đã nhận ra điều gì đó, Thanh củng không có ý giấu thằng Duy, chỉ là nếu đột nhiên mà nói ra vẩn thấy không hợp lắm. Thằng Duy hỏi Thanh có phải anh và thằng Tuấn.. câu hỏi không trọn vẹn, nhưng Thanh hiểu rất rỏ, anh không bất ngờ, đặt đĩa trái cây xuống bàn, rồi mới khoan thai ngồi xuống ghế đối diện thằng Duy.
-“Anh nghĩ.. đúng những gì em nghĩ đấy”_Thanh đáp nó như thế. Thằng Duy có vẻ còn muốn nói gì đó, lại ngập ngừng, cuối cùng lại thôi, chỉ thấy thằng nhỏ thở dài. Thanh biết thằng Duy là đang lo lắng, nhưng trên nét mặt không có chút gì là ghê sợ hay kinh tởm, càng không có ngạc nhiên. Có lẽ thằng nhỏ đã có câu trả lời, hỏi Thanh chỉ nhằm khẳng định. Thanh xiêm một miếng lê đưa cho thằng Duy, đúng lúc này điện thoại nhà reo lên.
-“Alô!”_Thanh bắt máy.
-“...”_thằng Duy không nghe rõ, chỉ nhận ra hình như là giọng của một người phụ nử.
-“Có việc gì sao?”_Thanh có vẻ lo lắng.
-“...”
-“Con biết ạ, con sẽ đến”
Thanh gác máy, trầm tư nhìn ống tai nghe một thoáng.
-“Anh ra ngoài một lát”_Thanh nói với thằng Duy.
-“Anh về dùng bửa chiều chứ”_thằng Duy hỏi lại.
-“Có lẽ”_Thanh cũng không chắc, nội tâm chợt có cảm giác bất an gợn nhẹ.
/45
|