Nó bước lên phòng thu xếp lại cái đống đồ mới của nó. Túi lớn, túi bé chất đầy một giường. Nó xem lại trong túi thì không còn thấy hóa đơn nữa, có lẽ anh Thanh đã lấy đi rồi, dù vậy nó cũng phỏng đoán được hết cái đống này hẳn là không ít đi. Lúc treo một cái áo lên tủ thì nó thấy cái áo này vẩn còn mác, một cái áo thun cọc tay mà gần 1 triệu, nó lại cười khổ một cái rồi tiếp tục xếp đồ. Nó nghĩ cái đám này chắc nó không dám mặc quá.
Anh Thanh đúng là chiều đó không về, tối cũng chẳng thấy đâu. Nó ngồi sô pha xem đá banh, hôm nay có trận bóng ngoại hạng, dù không có đội nó thích nhưng mùa giải này toàn đội mạnh. Có điều là trận bóng hơi khuya, nhưng cũng may là sáng mai có không có giờ học nên có thể thoải mái xem. Đang xem thì nó nghe có tiếng xe dừng trước cổng, rồi tiếng mở cửa, sau đó là anh Thanh chệnh choạng bước vào nhà. Bước chân anh xêu quẹo, đi đứng không vững. Nó phốc một cái nhảy khỏi sô pha đến đở lấy anh Thanh. Mùi rượu nồng nặc, chắc là anh đã uống rất nhiều.
-“Ha ha Tuấn Tuấn..”_anh vổ vổ mặt nó_ “Anh vui lắm haha..ợ.. hôm nay anh rất vui.. uống cùng uống với anh nữa đi.. để anh đi lấy bia, để anh”_anh gở tay nó ra định bước đi nhưng rồi liêu xiêu suýt ngã, may mà nó đở kịp.
-“Làm gì mà uống nhiều vậy chứ”_nó phàn nàn đở lấy hông anh đưa anh lên phòng.
Phịch một cái. Nó quăng con sâu rượu xuống giường rồi chống gối thở hổn hển. Mệt muốn chết, cái ông này nặng ra trò đấy. Nó lấy chăn đắp lại cho anh, nhưng vừa xoay người là anh đá văng cái chăn của nó. Nó cười khổ rồi kéo lên đắp lại, đang định rời đi thì anh nắm lấy tay kéo nó suýt ngã đè lên người anh, củng may nó chóng tay xuống kịp. Tư thế hiện tại là nó đang chóng hai tay xuống nệm, nữa nằm nửa ngồi, anh nằm trong lòng nó, mặt đối mặt.
Bất ngờ, anh Thanh vươn tay ôm chầm lấy cổ nó, đột ngột quá nó đơ luôn. Rồi nó cảm thấy vai nó ươn ướt, anh Thanh đang vùi mặt vào ngực nó khóc. Nó không biết phải làm sao nên cứ để yên vậy. Vòng tay siết ngang cổ nó càng lúc càng chặt, nó cảm thấy vai truyền đến một cảm giác đau nhói, nó nắm lấy bả vai anh đẩy anh ra. Anh Thanh vừa cắn vào vai nó một cái đau điếng.
-“Anh bệnh hả”_nó bất mản xoa xoa vai.
-“Khì khì anh vui vui lắm, anh được giải thoát giải thoát rồi”_anh Thanh cười cười, mắt ươn ướt, nụ cười khá gượng gạo.
-“Ngủ sớm đi. Anh xỉn quá rồi”_nó đẩy anh nằm xuống giường.
-“Uống.. uống tiếp nào”_Thanh vùng ra khỏi tay nó, bật dậy.
-“Uống cái gì mà uống”_nó ghìm anh lại_ “Ngủ dùm cái đi”
-“Ha ha.. ợ.. ngủ được được thôi”_anh nhếch môi cười, kéo nó nằm xuống bên anh_ “Ngủ ngủ với anh nào. Chú mày ngủ với anh. Đêm nay anh ngủ.. ợ.. chú mày.. chú mày hời rồi ợ”
-“Nói lung tung cái gì không biết”_nó bực dọc gở tay anh định đứng lên nhưng anh kìm chặt quá, anh ôm ngang eo nó chặt cứng không gở được.
-“Ấm quá ợ nằm yên.. nằm yên”_anh đập đập vào lưng nó_ “ấm thật”_anh vùi đầu vào hõm vai nó, cạ cạ cằm vào ngực nó, chốc sau nó nghe được tiếng anh thở đều đều. Anh Thanh ngủ rồi, nhưng mà vẩn ôm nó rất chặt.
Mái tóc anh bồng lên trông rất lộn xộn, mi mắt vẩn còn vương lệ. Gương mặt trông tiều tụy hẳn, không biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Nó cười khổ một cái, vuốt lại mái tóc cho anh. Trông anh như vậy nó thấy xót lắm, mới sáng còn tốt lắm sao mà giờ lại uống say bét như thế chứ.
...........
Ánh nắng buổi sáng lóe mắt khiến Thanh khó chịu. Anh nheo nheo mi mắt tỉnh giấc thì giật cả mình. Sao thằng Tuấn lại ở đây, Thanh lắc lắc cái đầu, cảm thấy hơi choáng có lẻ hôm qua uống hơi nhiều. Anh lay thằng Tuấn.
-“Dậy dậy Tuấn dậy”
-“Ư ư ư”_ Thằng Tuấn dụi dụi mắt ngồi dậy_ “Gì vậy”
-“Sao ngủ ở đây”
-“Ngủ đây chứ ngủ ở đâu”_thằng Tuấn vẩn chưa tỉnh hắn, mơ mơ màng màng trả lời.
Chát. Một cái, Thanh tán vô mặt nó một cái thật đau khiến nó tỉnh hẳn luôn.
-“Anh làm gì vậy”_nó phát quạo, phản ứng theo thói quen nó cung tay định nhào đến, cũng may lý trí kịp thời nó mới không xông lên.
-“Tỉnh chưa”_anh nghiêm túc_ “Nói. Tối qua có chuyện gì không?”
-“Chuyện gì”_nó nén giận_ “Ông nhậu xĩn rồi về lộn xộn. Nói tùm lum, rồi kéo tui chậc cứng nên tui ngủ ở đây luôn”_nó bất mãn xoa xoa bên má.
-“Anh nói cái gì?”_Thanh nghi hoặc nhìn nó.
-“Không nhớ quên hết rồi”_nó giùng giằng bước xuống giường, thử hỏi mới sáng tỉnh giấc ăn cái tát có vui nổi hông, còn có tối qua nó ngủ có ngon đâu.
-“Nè”_Thanh kéo nó lại ngồi phịch xuống giường_ “Đau hông”_anh xoa xoa má trái nó.
-“Đưa đây tát cái coi đau hông”_nó giổi.
-“HÌ. Anh xin lổi. Tại.. Xin lổi mà”
-“Ông làm như con gái hổng bằng”
-“Cái thằng..”_Thanh cười khổ, ừ thì nó nào biết anh chỉ thích con trai chứ. Vì thế anh mới phản ứng như thế. Anh sợ tối qua lúc say đã làm cái gì không phải với nó. Củng mai là chưa làm gì cả. Anh nghĩ có lẽ vì không biết nên nó mới vô tư thế, chứ khi biết rỏ có khi nó chạy mất dép từ lúc nào.
......
-“Anh xĩn quậy thật đó”_thằng Tuấn xúc một muổng cháo vào miệng phàn nàn.
-“Sao?”_Thanh nhướng mày ý bảo nó kể đi.
-“Thôi”_nó múc tiếp một muổng cháo khác, nhẹ nhàng hỏi_ “Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy”
-“Hả?”
-“Sao tự dưng lại uống say bét như vậy”_nó ngẩng lên nhìn anh.
-“...”_Thanh trầm mặc, khuấy khuấy cái muổng trong bát.
-“...”
-“Thôi đi. Về sau đừng có uống nửa đó”_nó thấy anh có vẻ không muốn nói nên nó chuyển đề tài_ “Em là em sợ anh xĩn lắm rồi ”
-“...”_Thanh cười cười không đáp, thật ra bây giờ tâm trạng anh đang rất lộn xộn, hoang mang, có những việc biết là sẽ đến, không sớm thì muộn nhưng khi nó thực sự diển ra thì mới biết là mình vẩn chưa chuẩn bị đủ.
-“Hôm nay mấy giờ chú mày đi học”_Thanh hỏi nó.
-“Khoảng chừng 3 giờ à”
-“Ừ. Vậy khi nào đi thì kêu anh. Anh thấy hơi mệt”_Thanh oể oải về phòng nghỉ ngơi. Anh thấy hơi đau đầu. Bước đi nửa cầu thang thì anh quay lại nhìn nó_ “Cho anh mượn điện thoại”
Lảm nhà lảm nhảm:
Thằng bạn nó đọc truyện của mình rồi nó nhận xét mình viết truyện sao mà lý trí quá. Mình hỏi ý nó là sao. Nó nói đôi lúc câu chữ không cần quá trau chuốt, cứ để nó tự nhiên mà thốt ra thôi. Mình lại hỏi thế có chổ nào nó thấy không hài lòng nữa không. Nó nói cho mình biết mày viết cứ chú trọng giải thích, đọc như là văn tự sự, từ từ tả từng cái từng cái một, khiến nhàm chán. Cuộc trò chuyện lâu lắm, tác giả ghi lại đại khái nhiêu đó thôi.
Tác giả hiểu rỏ cách hành văn của mình thiếu sự thu hút, hay nói như bạn tác giả là nhàm chán. Cũng chưa từng nghĩ là gượng ép mình theo khuôn khổ nào, nói sao nhỉ, nó cứ tự nhiên mà hình thành như thế, tác giả cũng không có ý đổi, vì khi chủ ý đổi là cố gò ép mình.
Lảm nhà lảm nhảm như thế là để người đọc hiểu và chia sẽ với một tay ngang như mình.
Anh Thanh đúng là chiều đó không về, tối cũng chẳng thấy đâu. Nó ngồi sô pha xem đá banh, hôm nay có trận bóng ngoại hạng, dù không có đội nó thích nhưng mùa giải này toàn đội mạnh. Có điều là trận bóng hơi khuya, nhưng cũng may là sáng mai có không có giờ học nên có thể thoải mái xem. Đang xem thì nó nghe có tiếng xe dừng trước cổng, rồi tiếng mở cửa, sau đó là anh Thanh chệnh choạng bước vào nhà. Bước chân anh xêu quẹo, đi đứng không vững. Nó phốc một cái nhảy khỏi sô pha đến đở lấy anh Thanh. Mùi rượu nồng nặc, chắc là anh đã uống rất nhiều.
-“Ha ha Tuấn Tuấn..”_anh vổ vổ mặt nó_ “Anh vui lắm haha..ợ.. hôm nay anh rất vui.. uống cùng uống với anh nữa đi.. để anh đi lấy bia, để anh”_anh gở tay nó ra định bước đi nhưng rồi liêu xiêu suýt ngã, may mà nó đở kịp.
-“Làm gì mà uống nhiều vậy chứ”_nó phàn nàn đở lấy hông anh đưa anh lên phòng.
Phịch một cái. Nó quăng con sâu rượu xuống giường rồi chống gối thở hổn hển. Mệt muốn chết, cái ông này nặng ra trò đấy. Nó lấy chăn đắp lại cho anh, nhưng vừa xoay người là anh đá văng cái chăn của nó. Nó cười khổ rồi kéo lên đắp lại, đang định rời đi thì anh nắm lấy tay kéo nó suýt ngã đè lên người anh, củng may nó chóng tay xuống kịp. Tư thế hiện tại là nó đang chóng hai tay xuống nệm, nữa nằm nửa ngồi, anh nằm trong lòng nó, mặt đối mặt.
Bất ngờ, anh Thanh vươn tay ôm chầm lấy cổ nó, đột ngột quá nó đơ luôn. Rồi nó cảm thấy vai nó ươn ướt, anh Thanh đang vùi mặt vào ngực nó khóc. Nó không biết phải làm sao nên cứ để yên vậy. Vòng tay siết ngang cổ nó càng lúc càng chặt, nó cảm thấy vai truyền đến một cảm giác đau nhói, nó nắm lấy bả vai anh đẩy anh ra. Anh Thanh vừa cắn vào vai nó một cái đau điếng.
-“Anh bệnh hả”_nó bất mản xoa xoa vai.
-“Khì khì anh vui vui lắm, anh được giải thoát giải thoát rồi”_anh Thanh cười cười, mắt ươn ướt, nụ cười khá gượng gạo.
-“Ngủ sớm đi. Anh xỉn quá rồi”_nó đẩy anh nằm xuống giường.
-“Uống.. uống tiếp nào”_Thanh vùng ra khỏi tay nó, bật dậy.
-“Uống cái gì mà uống”_nó ghìm anh lại_ “Ngủ dùm cái đi”
-“Ha ha.. ợ.. ngủ được được thôi”_anh nhếch môi cười, kéo nó nằm xuống bên anh_ “Ngủ ngủ với anh nào. Chú mày ngủ với anh. Đêm nay anh ngủ.. ợ.. chú mày.. chú mày hời rồi ợ”
-“Nói lung tung cái gì không biết”_nó bực dọc gở tay anh định đứng lên nhưng anh kìm chặt quá, anh ôm ngang eo nó chặt cứng không gở được.
-“Ấm quá ợ nằm yên.. nằm yên”_anh đập đập vào lưng nó_ “ấm thật”_anh vùi đầu vào hõm vai nó, cạ cạ cằm vào ngực nó, chốc sau nó nghe được tiếng anh thở đều đều. Anh Thanh ngủ rồi, nhưng mà vẩn ôm nó rất chặt.
Mái tóc anh bồng lên trông rất lộn xộn, mi mắt vẩn còn vương lệ. Gương mặt trông tiều tụy hẳn, không biết chuyện gì đã xảy ra với anh. Nó cười khổ một cái, vuốt lại mái tóc cho anh. Trông anh như vậy nó thấy xót lắm, mới sáng còn tốt lắm sao mà giờ lại uống say bét như thế chứ.
...........
Ánh nắng buổi sáng lóe mắt khiến Thanh khó chịu. Anh nheo nheo mi mắt tỉnh giấc thì giật cả mình. Sao thằng Tuấn lại ở đây, Thanh lắc lắc cái đầu, cảm thấy hơi choáng có lẻ hôm qua uống hơi nhiều. Anh lay thằng Tuấn.
-“Dậy dậy Tuấn dậy”
-“Ư ư ư”_ Thằng Tuấn dụi dụi mắt ngồi dậy_ “Gì vậy”
-“Sao ngủ ở đây”
-“Ngủ đây chứ ngủ ở đâu”_thằng Tuấn vẩn chưa tỉnh hắn, mơ mơ màng màng trả lời.
Chát. Một cái, Thanh tán vô mặt nó một cái thật đau khiến nó tỉnh hẳn luôn.
-“Anh làm gì vậy”_nó phát quạo, phản ứng theo thói quen nó cung tay định nhào đến, cũng may lý trí kịp thời nó mới không xông lên.
-“Tỉnh chưa”_anh nghiêm túc_ “Nói. Tối qua có chuyện gì không?”
-“Chuyện gì”_nó nén giận_ “Ông nhậu xĩn rồi về lộn xộn. Nói tùm lum, rồi kéo tui chậc cứng nên tui ngủ ở đây luôn”_nó bất mãn xoa xoa bên má.
-“Anh nói cái gì?”_Thanh nghi hoặc nhìn nó.
-“Không nhớ quên hết rồi”_nó giùng giằng bước xuống giường, thử hỏi mới sáng tỉnh giấc ăn cái tát có vui nổi hông, còn có tối qua nó ngủ có ngon đâu.
-“Nè”_Thanh kéo nó lại ngồi phịch xuống giường_ “Đau hông”_anh xoa xoa má trái nó.
-“Đưa đây tát cái coi đau hông”_nó giổi.
-“HÌ. Anh xin lổi. Tại.. Xin lổi mà”
-“Ông làm như con gái hổng bằng”
-“Cái thằng..”_Thanh cười khổ, ừ thì nó nào biết anh chỉ thích con trai chứ. Vì thế anh mới phản ứng như thế. Anh sợ tối qua lúc say đã làm cái gì không phải với nó. Củng mai là chưa làm gì cả. Anh nghĩ có lẽ vì không biết nên nó mới vô tư thế, chứ khi biết rỏ có khi nó chạy mất dép từ lúc nào.
......
-“Anh xĩn quậy thật đó”_thằng Tuấn xúc một muổng cháo vào miệng phàn nàn.
-“Sao?”_Thanh nhướng mày ý bảo nó kể đi.
-“Thôi”_nó múc tiếp một muổng cháo khác, nhẹ nhàng hỏi_ “Hôm qua xảy ra chuyện gì vậy”
-“Hả?”
-“Sao tự dưng lại uống say bét như vậy”_nó ngẩng lên nhìn anh.
-“...”_Thanh trầm mặc, khuấy khuấy cái muổng trong bát.
-“...”
-“Thôi đi. Về sau đừng có uống nửa đó”_nó thấy anh có vẻ không muốn nói nên nó chuyển đề tài_ “Em là em sợ anh xĩn lắm rồi ”
-“...”_Thanh cười cười không đáp, thật ra bây giờ tâm trạng anh đang rất lộn xộn, hoang mang, có những việc biết là sẽ đến, không sớm thì muộn nhưng khi nó thực sự diển ra thì mới biết là mình vẩn chưa chuẩn bị đủ.
-“Hôm nay mấy giờ chú mày đi học”_Thanh hỏi nó.
-“Khoảng chừng 3 giờ à”
-“Ừ. Vậy khi nào đi thì kêu anh. Anh thấy hơi mệt”_Thanh oể oải về phòng nghỉ ngơi. Anh thấy hơi đau đầu. Bước đi nửa cầu thang thì anh quay lại nhìn nó_ “Cho anh mượn điện thoại”
Lảm nhà lảm nhảm:
Thằng bạn nó đọc truyện của mình rồi nó nhận xét mình viết truyện sao mà lý trí quá. Mình hỏi ý nó là sao. Nó nói đôi lúc câu chữ không cần quá trau chuốt, cứ để nó tự nhiên mà thốt ra thôi. Mình lại hỏi thế có chổ nào nó thấy không hài lòng nữa không. Nó nói cho mình biết mày viết cứ chú trọng giải thích, đọc như là văn tự sự, từ từ tả từng cái từng cái một, khiến nhàm chán. Cuộc trò chuyện lâu lắm, tác giả ghi lại đại khái nhiêu đó thôi.
Tác giả hiểu rỏ cách hành văn của mình thiếu sự thu hút, hay nói như bạn tác giả là nhàm chán. Cũng chưa từng nghĩ là gượng ép mình theo khuôn khổ nào, nói sao nhỉ, nó cứ tự nhiên mà hình thành như thế, tác giả cũng không có ý đổi, vì khi chủ ý đổi là cố gò ép mình.
Lảm nhà lảm nhảm như thế là để người đọc hiểu và chia sẽ với một tay ngang như mình.
/45
|