Thằng Tuấn đến gần tối cũng không ra khỏi phòng, Thanh bèn qua phòng nó, dù gì anh cũng có thứ muốn đưa cho nó. Không khóa cửa, Thanh mở cửa bước vào. Thằng Tuấn ngồi trên bàn học, có vẻ như đang học bài.
-“Truyện này nghiêm cấm trẻ em đọc”_Thanh giật cuốn sách trong tay nó. Tưởng nó chăm chỉ học bài ai dè đi chơi ‘Lồng đèn đỏ’.
-“A a”_bị bắt tại trận thằng Tuấn sượng ngắt. Nó có biết truyện này là truyện gắn mác ‘người lớn’ đâu. Hồi chiều thằng Duy cho nó mượn, hèn chi mặt thằng này gian gian. Nó cứ nghĩ một tác phẩm đã làm phim, lại có sự tham gia của Cũng Lợi, chắc hẳn rất hay, khi đọc mới biết không phải là truyện bình thường nha.
-“Chú mày..”_Thanh ngao ngán lắc đầu_ “Trẻ hư”
-“Ẹc “_thằng Tuấn đơ toàn tập, đánh lãng sang việc khác_ “Anh vào tìm em có việc?”
-“Không trêu chú mày nữa. Đây”_Thanh đưa cho thằng Tuấn một cái túi. Tuấn nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong có một cái hộp, tháo nắp hộp lên thấy bên trong là một cái điện thoại.
-“Anh đền cho chú mày đấy”_Thanh mĩm cười, tự nhiên cái đập điện thoại thằng nhỏ, nghĩ lại củng hơi buồn cười. Cũng tội thằng nhỏ, nó chẳng than trách lời nào hết, giờ nhớ lại vẻ mặt lúc đó của nó Thanh chợt cảm thấy vui vui.
-“Là Iphone..”_Thằng Tuấn giương mắt hỏi.
-“Uhm”_Thanh gật đầu xác nhận rồi nhiêm mặt nhìn nó_ “Không nói nhiều”_Nhìn cái vẻ mặt bất đắc dĩ nhận của thằng Tuấn cũng thú vị đấy chứ.
-“Vậy em nhận”_Tuấn đành chiều ý ông anh họ vậy.
-“Ngoan”_Thanh hài lòng xoa đầu nó, rồi bước ra khỏi phòng, khi đến cửa Thanh quay đầu lại tủm tỉm nói_ “Truyện đó.. cũng hay lắm”
……….…..
-“Mày lên đời rồi”_thằng Duy ngồi trầm ngâm đánh giá thằng Tuấn một hồi rồi rút ra kết luận. Giởn chơi, cái thằng hồi đầu năm nhìn hơi ‘thô’ thế mà giờ nhìn xem, ăn mặc hợp thời, giày, dép toàn kiểu mới, đồng hồ sáng bong luôn, chưa kể cái điện thoại hồi đầu năm nó dùng hảng nào thằng Duy chả biết, chỉ nhìn thấy cái Iphone 5 mới toanh trên bàn kìa. Thằng Duy lại nghĩ đến cái số của mình, sao cùng là con trai mà thằng này may mắn quá, có sắc, rồi có người anh họ tốt, phải chi.. thằng Duy nghĩ tới nhỏ chị nó mà thở dài.
-“Tao thấy bình thường mà”_thằng Tuấn nói lãng một câu, ngay cả bản thân nó cũng thấy khác chứ nói gì còn ‘bình thường’
-“Tuấn.. Tuấn phải không”_có tiếng kêu nó, nó quay lại thì ra là nhỏ Thùy Linh, nhỏ đang bước lại gần nó, hôm nay nhỏ mặc cái quần ôm sát màu lam, chiếc áo trắng đơn giản, mái tóc gợn song xõa một bên vai, tay ôm vài quyển giáo trình, trông nhỏ Linh thật thanh toát.
-“Ừ Linh cũng học môn quản trị sao?”_Tuấn nhớ có gặp nhỏ lần nào trong lớp đâu ta.
-“Hì có chứ, hồi đầu có đăng kí cho đủ chỉ á mà..”
-“Thì ra vậy, hèn chi..”_thằng Tuấn cũng hiểu ý nhỏ, không nói nhiều, đường đường hoa khôi mà bị vạch mặt nói lười cũng hơi bị khó coi nha.
-“Gặp nhau ở đây rồi thì mình cùng vào lớp đi”_nhỏ Thùy Linh đề nghị
-“Mình đi, cũng sắp vào tiết rồi”
Thằng Duy đứng trân ngơ ngác nhìn bong hai người, một thấp một cao, một nữ một nam đi vào lớp. Giờ thì thằng Duy đã thấm hiểu đạo lý của người xưa, ôi giờ nó có thể làm ngay một bài phân tích về câu nói có sắc quên bạn.
Thằng Tuấn hôm nay tâm trạng khá tốt, cả buổi học được trò chuyện với người nó nghỉ là không tày nào với tới sao mà không vui. Còn có, nó đã có số điện thoại của Thùy Linh. Nó tin tưởng, giờ nó và Thùy Linh đã là bạn, thằng Tuấn huýt gió đợi Thanh đến rước, thì thấy thấp thoáng một bong người quen.
-“Her Thùy Linh, lại đợi anh rước à”
Thùy Linh quay lại thì thấy thằng Tuấn nên cũng nặn ra một nụ cười _”Uh, không biết anh hai có việc gì nữa”_rồi nhỏ nhìn thấy một chiếc xe đến gần_ “Anh Thanh đến rồi kìa”_ánh mắt thoáng vui lên rồi lại tắt xuống, nhìn thằng Tuấn ganh tỵ.
-“Hay mình về chung đi”_Tuấn nhanh nhảu đề nghị.
-“Được không?”_ánh mắt nhất thời bừng lên mong chờ
-“Anh Thanh..”_Tuấn quay lại hỏi ý Thanh
-“Sao lại không”_Thanh bước đến mở cửa xe, ra điệu bộ ‘mời lên xe’ khiến nhỏ đỏ cả mặt, lên xe.
…….…..
-“Anh Thanh cũng 28 rồi nhỉ?”
-“Ờ sao em hỏi chuyện này”_nhỏ Thùy Linh bất ngờ quay sang hỏi khiến Thanh cũng khá bất ngờ.
-“Củng già rồi đó”_nhỏ lém lỉnh gật gù
-“Em muốn nó gì”_Thanh đang lái xe củng phải phì cười vì cái điệu bộ này của nhỏ. Thằng Tuấn ngồi ở băng sau hết nhìn Thanh lại hướng Thùy Linh. Mà tại sao nó ngồi băng sau à, vì đơn giản sẽ đến nhà Thùy Linh trước, ủa mà đó cũng là lý do? (= . =#||
-“Anh và anh em cũng già hết rồi mà không thấy có ‘mối’ nào hết á”_nhỏ ngao ngán lắc đầu, ra vẻ già giặn.
-“Khụ.. sao em biết em anh không có ai”_Thanh đưa tay ho khan một cái.
-“Tuấn nó với em”_ngón trỏ thằng băng, trắng tinh của nhỏ chỉ thẳn vào gương mặt ngây ngô của thằng Tuấn. ( _ ???
-“Ách.. hì hì”_Tuấn hoàn hồn, gải đầu cười gượng. Nó nhớ có nói với nhỏ rất nhiều chuyện, nhỏ cũng hỏi một vài chuyện, nói nhửng gì nó cũng quên mất.
-“Anh nghĩ em muốn lỳ xì của chị dâu đến nơi rồi”_Thanh định thần trả lời_ “Yên tâm, anh nghe nói anh hai em đang quen với cô hộ lý nào đó”
-“Ủa sao em không biết?”_nhỏ chau mày ra vẽ cao thâm, xoa xoa cái cằm. Trong đầu nó đang vẽ nên một bức tranh, trong đó anh hai nó đang đeo ống tai nghe nhịp tim, từ xa xa vang lên đều đều tiếng nện gót giày kêu sa, rồi một người phụ nữ bước ra, tay cằm ống tiêm vương ra một thứ thuốc gì đó, đôi môi đỏ chót cong lên, thốt ra hai chữ “Chích hông?”. Nhỏ Linh lắc đầu ngoầy ngoậy, nhất định không được, một người anh làm bác sĩ là quá lắm rồi, nào là ăn cái này, cái kia, rồi phân tích ba cái bệnh tật khiến nó muốn tẩu hỏa rồi, thêm một người nửa chắc nó không xong quá. Nghiệt duyên, nhỏ Linh trong đầu phán ra hai chữ, nhỏ nhất định phải làm những gì có thể.
-“Khì về em hỏi thử sẽ rõ”_nhìn gương mặt nhỏ chuyển hết màu nay sang màu khác khiến Thanh hài lòng, phải nói, anh hiểu rõ thằng bạn mình chắc không cho con em gái nó ‘an ổn’ đâu. Anh đây mà còn không chịu nổi huống chi cùng sống một nhà với Phương. Mọi cái luôn có hai mặt mà, có người thân là bác sĩ là vô cùng tốt, nhưng cũng có cái khó chịu à nha, chẳng hạn như việc phân tích nội tạng, hay các bức ảnh chẳng hạn. Thanh từng ối hết mật xanh khi thấy cuốn album ưa thích của thằng Phương, album nội tạng.
-“Truyện này nghiêm cấm trẻ em đọc”_Thanh giật cuốn sách trong tay nó. Tưởng nó chăm chỉ học bài ai dè đi chơi ‘Lồng đèn đỏ’.
-“A a”_bị bắt tại trận thằng Tuấn sượng ngắt. Nó có biết truyện này là truyện gắn mác ‘người lớn’ đâu. Hồi chiều thằng Duy cho nó mượn, hèn chi mặt thằng này gian gian. Nó cứ nghĩ một tác phẩm đã làm phim, lại có sự tham gia của Cũng Lợi, chắc hẳn rất hay, khi đọc mới biết không phải là truyện bình thường nha.
-“Chú mày..”_Thanh ngao ngán lắc đầu_ “Trẻ hư”
-“Ẹc “_thằng Tuấn đơ toàn tập, đánh lãng sang việc khác_ “Anh vào tìm em có việc?”
-“Không trêu chú mày nữa. Đây”_Thanh đưa cho thằng Tuấn một cái túi. Tuấn nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong có một cái hộp, tháo nắp hộp lên thấy bên trong là một cái điện thoại.
-“Anh đền cho chú mày đấy”_Thanh mĩm cười, tự nhiên cái đập điện thoại thằng nhỏ, nghĩ lại củng hơi buồn cười. Cũng tội thằng nhỏ, nó chẳng than trách lời nào hết, giờ nhớ lại vẻ mặt lúc đó của nó Thanh chợt cảm thấy vui vui.
-“Là Iphone..”_Thằng Tuấn giương mắt hỏi.
-“Uhm”_Thanh gật đầu xác nhận rồi nhiêm mặt nhìn nó_ “Không nói nhiều”_Nhìn cái vẻ mặt bất đắc dĩ nhận của thằng Tuấn cũng thú vị đấy chứ.
-“Vậy em nhận”_Tuấn đành chiều ý ông anh họ vậy.
-“Ngoan”_Thanh hài lòng xoa đầu nó, rồi bước ra khỏi phòng, khi đến cửa Thanh quay đầu lại tủm tỉm nói_ “Truyện đó.. cũng hay lắm”
……….…..
-“Mày lên đời rồi”_thằng Duy ngồi trầm ngâm đánh giá thằng Tuấn một hồi rồi rút ra kết luận. Giởn chơi, cái thằng hồi đầu năm nhìn hơi ‘thô’ thế mà giờ nhìn xem, ăn mặc hợp thời, giày, dép toàn kiểu mới, đồng hồ sáng bong luôn, chưa kể cái điện thoại hồi đầu năm nó dùng hảng nào thằng Duy chả biết, chỉ nhìn thấy cái Iphone 5 mới toanh trên bàn kìa. Thằng Duy lại nghĩ đến cái số của mình, sao cùng là con trai mà thằng này may mắn quá, có sắc, rồi có người anh họ tốt, phải chi.. thằng Duy nghĩ tới nhỏ chị nó mà thở dài.
-“Tao thấy bình thường mà”_thằng Tuấn nói lãng một câu, ngay cả bản thân nó cũng thấy khác chứ nói gì còn ‘bình thường’
-“Tuấn.. Tuấn phải không”_có tiếng kêu nó, nó quay lại thì ra là nhỏ Thùy Linh, nhỏ đang bước lại gần nó, hôm nay nhỏ mặc cái quần ôm sát màu lam, chiếc áo trắng đơn giản, mái tóc gợn song xõa một bên vai, tay ôm vài quyển giáo trình, trông nhỏ Linh thật thanh toát.
-“Ừ Linh cũng học môn quản trị sao?”_Tuấn nhớ có gặp nhỏ lần nào trong lớp đâu ta.
-“Hì có chứ, hồi đầu có đăng kí cho đủ chỉ á mà..”
-“Thì ra vậy, hèn chi..”_thằng Tuấn cũng hiểu ý nhỏ, không nói nhiều, đường đường hoa khôi mà bị vạch mặt nói lười cũng hơi bị khó coi nha.
-“Gặp nhau ở đây rồi thì mình cùng vào lớp đi”_nhỏ Thùy Linh đề nghị
-“Mình đi, cũng sắp vào tiết rồi”
Thằng Duy đứng trân ngơ ngác nhìn bong hai người, một thấp một cao, một nữ một nam đi vào lớp. Giờ thì thằng Duy đã thấm hiểu đạo lý của người xưa, ôi giờ nó có thể làm ngay một bài phân tích về câu nói có sắc quên bạn.
Thằng Tuấn hôm nay tâm trạng khá tốt, cả buổi học được trò chuyện với người nó nghỉ là không tày nào với tới sao mà không vui. Còn có, nó đã có số điện thoại của Thùy Linh. Nó tin tưởng, giờ nó và Thùy Linh đã là bạn, thằng Tuấn huýt gió đợi Thanh đến rước, thì thấy thấp thoáng một bong người quen.
-“Her Thùy Linh, lại đợi anh rước à”
Thùy Linh quay lại thì thấy thằng Tuấn nên cũng nặn ra một nụ cười _”Uh, không biết anh hai có việc gì nữa”_rồi nhỏ nhìn thấy một chiếc xe đến gần_ “Anh Thanh đến rồi kìa”_ánh mắt thoáng vui lên rồi lại tắt xuống, nhìn thằng Tuấn ganh tỵ.
-“Hay mình về chung đi”_Tuấn nhanh nhảu đề nghị.
-“Được không?”_ánh mắt nhất thời bừng lên mong chờ
-“Anh Thanh..”_Tuấn quay lại hỏi ý Thanh
-“Sao lại không”_Thanh bước đến mở cửa xe, ra điệu bộ ‘mời lên xe’ khiến nhỏ đỏ cả mặt, lên xe.
…….…..
-“Anh Thanh cũng 28 rồi nhỉ?”
-“Ờ sao em hỏi chuyện này”_nhỏ Thùy Linh bất ngờ quay sang hỏi khiến Thanh cũng khá bất ngờ.
-“Củng già rồi đó”_nhỏ lém lỉnh gật gù
-“Em muốn nó gì”_Thanh đang lái xe củng phải phì cười vì cái điệu bộ này của nhỏ. Thằng Tuấn ngồi ở băng sau hết nhìn Thanh lại hướng Thùy Linh. Mà tại sao nó ngồi băng sau à, vì đơn giản sẽ đến nhà Thùy Linh trước, ủa mà đó cũng là lý do? (= . =#||
-“Anh và anh em cũng già hết rồi mà không thấy có ‘mối’ nào hết á”_nhỏ ngao ngán lắc đầu, ra vẻ già giặn.
-“Khụ.. sao em biết em anh không có ai”_Thanh đưa tay ho khan một cái.
-“Tuấn nó với em”_ngón trỏ thằng băng, trắng tinh của nhỏ chỉ thẳn vào gương mặt ngây ngô của thằng Tuấn. ( _ ???
-“Ách.. hì hì”_Tuấn hoàn hồn, gải đầu cười gượng. Nó nhớ có nói với nhỏ rất nhiều chuyện, nhỏ cũng hỏi một vài chuyện, nói nhửng gì nó cũng quên mất.
-“Anh nghĩ em muốn lỳ xì của chị dâu đến nơi rồi”_Thanh định thần trả lời_ “Yên tâm, anh nghe nói anh hai em đang quen với cô hộ lý nào đó”
-“Ủa sao em không biết?”_nhỏ chau mày ra vẽ cao thâm, xoa xoa cái cằm. Trong đầu nó đang vẽ nên một bức tranh, trong đó anh hai nó đang đeo ống tai nghe nhịp tim, từ xa xa vang lên đều đều tiếng nện gót giày kêu sa, rồi một người phụ nữ bước ra, tay cằm ống tiêm vương ra một thứ thuốc gì đó, đôi môi đỏ chót cong lên, thốt ra hai chữ “Chích hông?”. Nhỏ Linh lắc đầu ngoầy ngoậy, nhất định không được, một người anh làm bác sĩ là quá lắm rồi, nào là ăn cái này, cái kia, rồi phân tích ba cái bệnh tật khiến nó muốn tẩu hỏa rồi, thêm một người nửa chắc nó không xong quá. Nghiệt duyên, nhỏ Linh trong đầu phán ra hai chữ, nhỏ nhất định phải làm những gì có thể.
-“Khì về em hỏi thử sẽ rõ”_nhìn gương mặt nhỏ chuyển hết màu nay sang màu khác khiến Thanh hài lòng, phải nói, anh hiểu rõ thằng bạn mình chắc không cho con em gái nó ‘an ổn’ đâu. Anh đây mà còn không chịu nổi huống chi cùng sống một nhà với Phương. Mọi cái luôn có hai mặt mà, có người thân là bác sĩ là vô cùng tốt, nhưng cũng có cái khó chịu à nha, chẳng hạn như việc phân tích nội tạng, hay các bức ảnh chẳng hạn. Thanh từng ối hết mật xanh khi thấy cuốn album ưa thích của thằng Phương, album nội tạng.
/45
|