Editor: Nguyên Nguyên
Nữ sinh kia nói tên khách sạn, lái xe nhấn chân ga, xe rời đi.
Khoảng chừng nửa giờ sau, xe dừng lại trước của một “khách sạn Húc Nhật.”
“Còn thất thần làm cái gì? Xuống xe nhanh lên một chút, tất cả bọn họ đang ở trên đó chờ đợi kìa.”
Nữ sinh hối thúc cô nên đi nhanh chóng.
Dư Tư Nhạc chỉ muốn rời đi, lại ngại mở miệng cự tuyệt, đều đã đến đây rồi, nếu không đi vào dường như không cách nào có thể nói nổi.
Nhưng mà trên lý trí cô vẫn nói với bản thân mình………… đối phương là ai đến lai lịch còn không rõ, ít tiếp xúc là tốt hơn.
“Tôi không đem theo quà, nếu không…………Sau khi tôi chuẩn bị quà, rồi quay lại.” Dư Tư Nhạc nắm chặt túi xách, nói với nữ sinh kia.
Vẻ mặt nữ sinh kia không vui, nói cô từ khi nào trở nên lề mề rồi. Vẫn kéo chặt cánh tay cô, đi vào trong khách sạn: “Đưa quà tặng gì? Dung thiếu lại không thiếu tiền, nếu cần đồ này nọ, anh ta tự mình bỏ tiền ra mua không được sao? Hôm nay chúng ta đến đây chỉ để vui vẻ thôi!”
Dư Tư Nhạc mắt thấy chạy không thoát, mặc cho nữ sinh kéo đi, đi thang máy lên tầng 12.
Không biết Tiểu Vương không đón được cô, có lo lắng không?
Lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, chỉ còn một cách là gọi điện thoại, Dư Tư Nhạc nhanh chóng gọi một dãy số: “Này, Tiểu Vương, có bạn học làm tiệc sinh nhật, tôi đi chơi một chút, anh về trước đi. Tôi không biết các cô ấy muốn đi chơi bao lâu nữa, ừ…………Tôi ở khách sạn Húc Nhật, lúc tôi muốn về, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh đến đón tôi.”
Cúp điện thoại xong, di động vang lên hai tiếng, cho thấy lượng pin không đủ. Thông thường khi chờ đợi không lâu, sẽ tự động tắt máy.
Dư Tư Nhạc mím chặt môi, nói thầm, quá bi thống rồi! cũng không biết lượng pin này có thể cầm cự đến khi tiệc sinh nhật kết thúc không?
Vừa nhét di động vào túi xách, Dư Tư Nhạc bị đẩy đến trước một căn phòng bao.
Bên trong căn phòng bao này được đặt hai dãy bàn, thức ăn được dọn lên cũng nhiều. Các chàng trai và cô gái ngồi vây kín hai dãy bàn, tốp năm tốp ba tụ họp nói chuyện phiếm.
“Các cậu đã đến? Mau ngồi đi, tôi đã giữ chỗ cho các cậu rồi.” Một thiếu niên có gương mặt tuấn tú vừa nói vừa chỉ vào hai vị trí bên cạnh cậu ta.
Tưởng Oánh Oánh nói chen vào: “Lưu Khanh, Dung thiếu đâu?”
“Vừa gọi điện thoại đến, lập tức đến liền.” Thiếu niên trả lời.
Đánh giá một vòng nhóm người cả trai lẫn gái này, Dư Tư Nhạc nhận ra quần áo trên người bọn họ đang mặc, không có chỗ nào là không phải hàng hiệu. Đây được xem như nhà giàu có tụ họp sao?
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Cửa phòng bao được mở ra, cả phòng náo nhiệt như bùng nổ. Có người cầm pháo ăn mừng đi đến chỗ người đang đứng cạnh cửa, pháo hoa nổ ầm ầm, cố gắng tỏ vẻ hoan nghênh, sau đó vang lên tiếng mở rượu sâm banh.
Sau khi người nọ đi vào phòng bao, cầm lấy pháo hoa trên đầu, cười với dáng vẻ lưu manh: “Đừng nói Dung thiếu tôi không có đủ nghĩa khí, hôm nay muốn ăn cái gì thì cứ việc chọn, ở trong khách sạn của ông nội tôi, các người cứ thoải mái ăn uống.”
Dư Tư Nhạc cầm ly nước trái cây lên uống hai hớp, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách giàu có, thì ra trong nhà mở khách sạn. Lúc cô mới vừa vào, nhìn lướt qua, có vẻ như khách sạn này là năm sao.
Chỗ trống bên cạnh, có người ngồi xuống.
Dư Tư Nhạc nhìn qua, đúng là Dung Húc nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này.
Ngũ quan Dung Húc tương đối sáng sủa, lại nằm trong thời kỳ thanh thiếu niên trưởng thành, hơi có chút ngây ngô. Đột nhiên cánh tay anh ta duỗi tới, đặt lên lưng ghế dựa của Dư Tư Nhạc, khóe miệng cười có vẻ hơi cao ngạo: “Dư Tư Nhạc, nhớ tôi không? Hai tháng rồi chúng ta không gặp nhau.”
Dư Tư Nhạc nhíu chặt đôi mi thanh tú, có phải gọi rất thân thiết rồi không?
Theo Dư Tư Nhạc biết, khi Du Tư Nhạc còn sống rất thích anh hai mình, cho nên chàng trai này không phải là bạn trai của cô.
“Du thiếu, lần này Dư Tư Nhạc có thể đến, tất cả đều là công lao của tôi. Tôi chính là trốn một tiết, chạy đến trước cửa phòng học của cô ấy.” Tưởng Oánh Oánh đến bên cạnh, tranh công với Dung Húc.
Dung Húc gật đầu nói: “Đã biết, nếu cậu thích sợi dây chuyền kim cương kia, ngày mai tôi sẽ mua tặng cậu, xem như là thưởng cho cậu, biết không?”
“Cậu nói thì phải giữ lời nha!” Tưởng Oánh Oánh cười tươi như hoa.
Dư Tư Nhạc bị nước trái cây làm cho sặc nên ho khan hai tiếng, rồi khôi phục lại bình thường.
Nghe giọng điệu của đối phương, như là không đoán được cô sẽ đến? Như vậy chẳng phải cô nằm trong kế hoạch của Tưởng Oánh Oánh sao? Nói không chừng khi Du Tư Nhạc còn sống không có tình cảm bạn bè với Tưởng Oánh Oánh.
Bây giờ Dư Tư Nhạc muốn chạy trốn thật không có khả năng rồi! Vào cửa phòng bao, rồi lại phủi tay chạy lấy người, không chừng có thể làm mất lòng tất cả mọi người trong này. Cũng không phải sợ đắc tội với một cọng lông nhỏ của đám người này, Dư Tư Nhạc chỉ sợ ba mẹ bọn họ thôi, nói không chừng có làm ăn qua lại với tập đoàn Du thị. Đến lúc đó anh hai gặp khó khăn, vậy thì cô có lỗi rồi.
“Dư Tư Nhạc, đừng ngồi im lặng nha, cậu muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi, tôi gọi đầu bếp làm trước cho cậu.” Mái tóc Dung Húc nhuộm màu, khi ánh đèn chiếu xuống, hơi ánh vàng.
Có thể nụ cười trên mặt của đối phương quá mức ân cần, làm Dư Tư Nhạc cảm thấy không thích người này.
“Không cần, không phải trên bàn đang có rất nhiều đồ ăn sao? Tôi ăn không nhiều lắm.” Trong lòng thầm mong bữa tiệc này nhanh chóng kết thúc, cô có thể nhanh chóng đi về.
Dung Húc cúi xuống bên tai Dư Tư Nhạc, nhẹ nhàng thổi khí, nói nhỏ: “Dư Tư Nhạc, chuyện lần trước tôi nói, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Hai tháng qua rồi, cậu nên cho tôi câu trả lời thuyết phục, tôi luôn chờ điện thoại của cậu đấy. Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu đồng ý đến, có phải cậu đã đồng ý kết bạn với tôi rồi không?”
Tay Dư Tư Nhạc run run, nước trái cây trong ly bắn ra ngoài hai giọt.
Mẹ kiếp! Những lời này rất mạnh bạo đi!
Du Tư Nhạc chết đi để lại cho cô món nợ đào hoa sao?
Dư Tư Nhạc xấu hổ nắm chặt cái ly, rồi nói: “Tôi còn phải suy nghĩ kỹ…………”
Thật ra, Dư Tư Nhạc không cần suy nghĩ, rất muốn nói với cậu ta: “Hai chúng ta không có hy vọng thành một đôi.” Tuổi tâm ly của cô lớn hơn nhiều so với cậu ta, vì vậy cô không có thói quen xấu trâm già gậm cỏ non.
Nhưng mà nhìn vào bữa tiệc sinh nhật của cậu ta, Dư Tư Nhạc không thể để cậu ta khó xử. Nếu nói riêng chuyện này, ai cũng có thể giữ lại mặt mũi.
Khóe mắt Tưởng Oánh Oánh hiện lên ý cười xấu xa, lập tức hét to: “Dung thiếu, vừa rồi cô ấy còn muốn mua quà cho cậu, nhưng mà thời gian rất gấp, tôi trực tiếp lôi kéo cô ấy đến đây, phần quà tặng này sau này bảo cô ấy đưa cho cậu.”
Đáy mắt Dư Tư Nhạc hiện lên một tia hận ý, Tưởng Oánh Oánh này chỉ mới mười bảy tuổi đi! Bộ dạng xinh đẹp vui vẻ, nhưng ánh mắt sao lại thế này?
Dung Húc nghe xong, vui vẻ nắm lấy tay Dư Tư Nhạc: “Còn nói không có ý với tôi………. Chỉ cần cậu tặng cái gì, tôi đều thích.”
Dư Tư Nhạc tức muốn ói máu………….
Không dấu vết rút tay về: “Sinh nhật cậu, mình hẳn là phải tặng quà.”
Ngàn lần đừng suy nghĩ lung tung, ai tham dự tiệc sinh nhật mà không mang theo quà chứ? Sớm biết tình huống không nằm trong lòng bàn tay cô, có đánh chết Dư Tư Nhạc cũng không dám nói những lời này.
Dung Húc ít có tính của một thiếu gia, gia thế lại tốt nhất trong đám người này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Từng ly từng ly rượu kính cậu ta.
Trong tay Tưởng Oánh Oanh bưng một ly rượu vang, nhỏ giọng nói với Dư Tư Nhạc: “Chúng tôi đều biết Dung thiếu thích cậu, cậu làm gì không chấp nhận cậu ta? Bộ dạng cậu ta đẹp trai, trong nhà lại có tiền.”
Câu nói sau là quan trọng đi?
Nếu không phải sự nhẫn nại của Dư Tư Nhạc rất mạnh, đã hắt ly nước trái cây vào mặt Tưởng Oánh Oánh từ lâu rồi.
“Vậy cậu theo đuổi cậu ta đi.” Nhìn bộ dạng của cậu, cũng rất thích Dung Húc đó.
“Đừng…………..” Tưởng Oánh Oanh úp úp mở mở một chút: “Cậu ghen sao? Dung thiếu sẽ rất vui vẻ.”
Dư Tư Nhạc lười nói chuyện với cô ta, quay đầu đi, ngồi ở chỗ kia uống nước trái cây.
Nữ sinh kia nói tên khách sạn, lái xe nhấn chân ga, xe rời đi.
Khoảng chừng nửa giờ sau, xe dừng lại trước của một “khách sạn Húc Nhật.”
“Còn thất thần làm cái gì? Xuống xe nhanh lên một chút, tất cả bọn họ đang ở trên đó chờ đợi kìa.”
Nữ sinh hối thúc cô nên đi nhanh chóng.
Dư Tư Nhạc chỉ muốn rời đi, lại ngại mở miệng cự tuyệt, đều đã đến đây rồi, nếu không đi vào dường như không cách nào có thể nói nổi.
Nhưng mà trên lý trí cô vẫn nói với bản thân mình………… đối phương là ai đến lai lịch còn không rõ, ít tiếp xúc là tốt hơn.
“Tôi không đem theo quà, nếu không…………Sau khi tôi chuẩn bị quà, rồi quay lại.” Dư Tư Nhạc nắm chặt túi xách, nói với nữ sinh kia.
Vẻ mặt nữ sinh kia không vui, nói cô từ khi nào trở nên lề mề rồi. Vẫn kéo chặt cánh tay cô, đi vào trong khách sạn: “Đưa quà tặng gì? Dung thiếu lại không thiếu tiền, nếu cần đồ này nọ, anh ta tự mình bỏ tiền ra mua không được sao? Hôm nay chúng ta đến đây chỉ để vui vẻ thôi!”
Dư Tư Nhạc mắt thấy chạy không thoát, mặc cho nữ sinh kéo đi, đi thang máy lên tầng 12.
Không biết Tiểu Vương không đón được cô, có lo lắng không?
Lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, chỉ còn một cách là gọi điện thoại, Dư Tư Nhạc nhanh chóng gọi một dãy số: “Này, Tiểu Vương, có bạn học làm tiệc sinh nhật, tôi đi chơi một chút, anh về trước đi. Tôi không biết các cô ấy muốn đi chơi bao lâu nữa, ừ…………Tôi ở khách sạn Húc Nhật, lúc tôi muốn về, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, anh đến đón tôi.”
Cúp điện thoại xong, di động vang lên hai tiếng, cho thấy lượng pin không đủ. Thông thường khi chờ đợi không lâu, sẽ tự động tắt máy.
Dư Tư Nhạc mím chặt môi, nói thầm, quá bi thống rồi! cũng không biết lượng pin này có thể cầm cự đến khi tiệc sinh nhật kết thúc không?
Vừa nhét di động vào túi xách, Dư Tư Nhạc bị đẩy đến trước một căn phòng bao.
Bên trong căn phòng bao này được đặt hai dãy bàn, thức ăn được dọn lên cũng nhiều. Các chàng trai và cô gái ngồi vây kín hai dãy bàn, tốp năm tốp ba tụ họp nói chuyện phiếm.
“Các cậu đã đến? Mau ngồi đi, tôi đã giữ chỗ cho các cậu rồi.” Một thiếu niên có gương mặt tuấn tú vừa nói vừa chỉ vào hai vị trí bên cạnh cậu ta.
Tưởng Oánh Oánh nói chen vào: “Lưu Khanh, Dung thiếu đâu?”
“Vừa gọi điện thoại đến, lập tức đến liền.” Thiếu niên trả lời.
Đánh giá một vòng nhóm người cả trai lẫn gái này, Dư Tư Nhạc nhận ra quần áo trên người bọn họ đang mặc, không có chỗ nào là không phải hàng hiệu. Đây được xem như nhà giàu có tụ họp sao?
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Cửa phòng bao được mở ra, cả phòng náo nhiệt như bùng nổ. Có người cầm pháo ăn mừng đi đến chỗ người đang đứng cạnh cửa, pháo hoa nổ ầm ầm, cố gắng tỏ vẻ hoan nghênh, sau đó vang lên tiếng mở rượu sâm banh.
Sau khi người nọ đi vào phòng bao, cầm lấy pháo hoa trên đầu, cười với dáng vẻ lưu manh: “Đừng nói Dung thiếu tôi không có đủ nghĩa khí, hôm nay muốn ăn cái gì thì cứ việc chọn, ở trong khách sạn của ông nội tôi, các người cứ thoải mái ăn uống.”
Dư Tư Nhạc cầm ly nước trái cây lên uống hai hớp, trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách giàu có, thì ra trong nhà mở khách sạn. Lúc cô mới vừa vào, nhìn lướt qua, có vẻ như khách sạn này là năm sao.
Chỗ trống bên cạnh, có người ngồi xuống.
Dư Tư Nhạc nhìn qua, đúng là Dung Húc nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật này.
Ngũ quan Dung Húc tương đối sáng sủa, lại nằm trong thời kỳ thanh thiếu niên trưởng thành, hơi có chút ngây ngô. Đột nhiên cánh tay anh ta duỗi tới, đặt lên lưng ghế dựa của Dư Tư Nhạc, khóe miệng cười có vẻ hơi cao ngạo: “Dư Tư Nhạc, nhớ tôi không? Hai tháng rồi chúng ta không gặp nhau.”
Dư Tư Nhạc nhíu chặt đôi mi thanh tú, có phải gọi rất thân thiết rồi không?
Theo Dư Tư Nhạc biết, khi Du Tư Nhạc còn sống rất thích anh hai mình, cho nên chàng trai này không phải là bạn trai của cô.
“Du thiếu, lần này Dư Tư Nhạc có thể đến, tất cả đều là công lao của tôi. Tôi chính là trốn một tiết, chạy đến trước cửa phòng học của cô ấy.” Tưởng Oánh Oánh đến bên cạnh, tranh công với Dung Húc.
Dung Húc gật đầu nói: “Đã biết, nếu cậu thích sợi dây chuyền kim cương kia, ngày mai tôi sẽ mua tặng cậu, xem như là thưởng cho cậu, biết không?”
“Cậu nói thì phải giữ lời nha!” Tưởng Oánh Oánh cười tươi như hoa.
Dư Tư Nhạc bị nước trái cây làm cho sặc nên ho khan hai tiếng, rồi khôi phục lại bình thường.
Nghe giọng điệu của đối phương, như là không đoán được cô sẽ đến? Như vậy chẳng phải cô nằm trong kế hoạch của Tưởng Oánh Oánh sao? Nói không chừng khi Du Tư Nhạc còn sống không có tình cảm bạn bè với Tưởng Oánh Oánh.
Bây giờ Dư Tư Nhạc muốn chạy trốn thật không có khả năng rồi! Vào cửa phòng bao, rồi lại phủi tay chạy lấy người, không chừng có thể làm mất lòng tất cả mọi người trong này. Cũng không phải sợ đắc tội với một cọng lông nhỏ của đám người này, Dư Tư Nhạc chỉ sợ ba mẹ bọn họ thôi, nói không chừng có làm ăn qua lại với tập đoàn Du thị. Đến lúc đó anh hai gặp khó khăn, vậy thì cô có lỗi rồi.
“Dư Tư Nhạc, đừng ngồi im lặng nha, cậu muốn ăn cái gì thì cứ nói với tôi, tôi gọi đầu bếp làm trước cho cậu.” Mái tóc Dung Húc nhuộm màu, khi ánh đèn chiếu xuống, hơi ánh vàng.
Có thể nụ cười trên mặt của đối phương quá mức ân cần, làm Dư Tư Nhạc cảm thấy không thích người này.
“Không cần, không phải trên bàn đang có rất nhiều đồ ăn sao? Tôi ăn không nhiều lắm.” Trong lòng thầm mong bữa tiệc này nhanh chóng kết thúc, cô có thể nhanh chóng đi về.
Dung Húc cúi xuống bên tai Dư Tư Nhạc, nhẹ nhàng thổi khí, nói nhỏ: “Dư Tư Nhạc, chuyện lần trước tôi nói, cậu suy nghĩ kỹ chưa? Hai tháng qua rồi, cậu nên cho tôi câu trả lời thuyết phục, tôi luôn chờ điện thoại của cậu đấy. Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu đồng ý đến, có phải cậu đã đồng ý kết bạn với tôi rồi không?”
Tay Dư Tư Nhạc run run, nước trái cây trong ly bắn ra ngoài hai giọt.
Mẹ kiếp! Những lời này rất mạnh bạo đi!
Du Tư Nhạc chết đi để lại cho cô món nợ đào hoa sao?
Dư Tư Nhạc xấu hổ nắm chặt cái ly, rồi nói: “Tôi còn phải suy nghĩ kỹ…………”
Thật ra, Dư Tư Nhạc không cần suy nghĩ, rất muốn nói với cậu ta: “Hai chúng ta không có hy vọng thành một đôi.” Tuổi tâm ly của cô lớn hơn nhiều so với cậu ta, vì vậy cô không có thói quen xấu trâm già gậm cỏ non.
Nhưng mà nhìn vào bữa tiệc sinh nhật của cậu ta, Dư Tư Nhạc không thể để cậu ta khó xử. Nếu nói riêng chuyện này, ai cũng có thể giữ lại mặt mũi.
Khóe mắt Tưởng Oánh Oánh hiện lên ý cười xấu xa, lập tức hét to: “Dung thiếu, vừa rồi cô ấy còn muốn mua quà cho cậu, nhưng mà thời gian rất gấp, tôi trực tiếp lôi kéo cô ấy đến đây, phần quà tặng này sau này bảo cô ấy đưa cho cậu.”
Đáy mắt Dư Tư Nhạc hiện lên một tia hận ý, Tưởng Oánh Oánh này chỉ mới mười bảy tuổi đi! Bộ dạng xinh đẹp vui vẻ, nhưng ánh mắt sao lại thế này?
Dung Húc nghe xong, vui vẻ nắm lấy tay Dư Tư Nhạc: “Còn nói không có ý với tôi………. Chỉ cần cậu tặng cái gì, tôi đều thích.”
Dư Tư Nhạc tức muốn ói máu………….
Không dấu vết rút tay về: “Sinh nhật cậu, mình hẳn là phải tặng quà.”
Ngàn lần đừng suy nghĩ lung tung, ai tham dự tiệc sinh nhật mà không mang theo quà chứ? Sớm biết tình huống không nằm trong lòng bàn tay cô, có đánh chết Dư Tư Nhạc cũng không dám nói những lời này.
Dung Húc ít có tính của một thiếu gia, gia thế lại tốt nhất trong đám người này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Từng ly từng ly rượu kính cậu ta.
Trong tay Tưởng Oánh Oanh bưng một ly rượu vang, nhỏ giọng nói với Dư Tư Nhạc: “Chúng tôi đều biết Dung thiếu thích cậu, cậu làm gì không chấp nhận cậu ta? Bộ dạng cậu ta đẹp trai, trong nhà lại có tiền.”
Câu nói sau là quan trọng đi?
Nếu không phải sự nhẫn nại của Dư Tư Nhạc rất mạnh, đã hắt ly nước trái cây vào mặt Tưởng Oánh Oánh từ lâu rồi.
“Vậy cậu theo đuổi cậu ta đi.” Nhìn bộ dạng của cậu, cũng rất thích Dung Húc đó.
“Đừng…………..” Tưởng Oánh Oanh úp úp mở mở một chút: “Cậu ghen sao? Dung thiếu sẽ rất vui vẻ.”
Dư Tư Nhạc lười nói chuyện với cô ta, quay đầu đi, ngồi ở chỗ kia uống nước trái cây.
/117
|