Bên hông có một vật cứng đang chỉa vào người Dư Tư Nhạc, đường kính từ 2 - 3 centimet.
Là súng?
Sau khi ý thức được vật đó là gì, sắc mặt của Dư Tư Nhạc càng khó coi hơn.
Vội vàng lắc đầu với bóng đêm, muốn mượn cớ này bảo anh hai đừng đến gần! mục đích cuối cùng của người này chính là đúng là giao tiền, cô tuyệt đối không để Du Lăng Thần lâm vào nguy hiểm.
Dư Tư Nhạc ra sức giãy dụa, nhiều lần suýt chút đã chạy thoát khỏi tay tên hung thủ.
Hành động này lập tức chọc giận hung thủ, hung thủ tát một cái vào má Dư Tư Nhạc.
Không biết hai chữ đàng hoàng viết thế nào sao?
Bốp.... ...
Âm thanh của bàn tay vang vọng trong đêm tối, không chần chừ do dự.
Đáy mắt của Du Lăng Thần hiện lên tia rét lạnh thấu xương, cho dù là ai nhìn thấy ánh mắt kia đều có cảm giác sợ hãi.
Đừng động vào cô ấy. Lúc Du Lăng Thần nói ba chữ này, đứng cách chỗ đó hơi xa, nhưng càng như vậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng càng rõ ràng hơn.
Đau lòng sao? ha ha, tao hoàn toàn không biết Du Lăng Thần - một ông chủ máu lạnh cũng sẽ biết đau? Trong lời nói mang theo tia trào phúng, tiếng cười nhạo của hung thủ vang vọng bên tay Dư Tư Nhạc.
Tầm nhìn của Dư Tư Nhạc bị bịt lại, trước mắt trừ bỏ màu đen, vẫn là màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trên giương mặt đau rát nóng nổi, cái tát vừa rồi của hung thủ không giữ lại chút tinh lực nào.
Ưm ưm ưm.... ....Dư Tư Nhạc rất muốn kêu ra tiếng, miệng lại bị băng dính dán chặt, không thốt lên được một lời nào.
Không phải ông muốn đối phó với tôi sao? Thả cô ấy ra, tôi tùy ý để ông xử lý. Lời nói của Du Lăng Thần lạnh như băng, anh ôm cái cặp nhỏ bước từng bước đến gần căn nhà.
Đường núi gập ghềnh nhưng bước chân của anh vẫn ổn định, ổn định làm cho người ta sinh ra cảm giác bình tĩnh.
Hung thủ nhìn anh từng bước đến gần, cố gắng bình tĩnh Đứng lại! mày nhìn xem đây là gì?
Hung thủ chợt rúng cây sung đang chỉa vào eo Dư Tư Nhạc ra, di chuyển đến trước mặt cô.
Sắc mặt Du Lăng Thần nhanh chóng thay đổi, hai chân mày kiếm nhíu chặt lại.
Mày bước thêm bước nữa, cẩn thận tao bắn nó chết. Hung thủ đã thay đổi giọng nói, hết sức bén nhọn.
Đêm tối của sự thanh bình yên tĩnh, nhưng giữa hai bên lại tràn đầy mùi thuốc súng.
Du Lăng Thần dừng bước, đứng cách hung thủ ba mét.
Dư Tư Nhạc ở khoảng cách gần với hung thủ, cô có thể nghe rõ trong giọng nói hung thủ hàng chứa sự run run. Dường như hung thủ sợ anh hai?
Sao vậy chứ? anh hai tay không đến nơi hẹn, cho dù nhìn từ phía nào, cũng thuộc về thế yếu.
Hung thủ có súng mà phải sợ anh hai sao?
Chỉ có một khả năng, trước kia hung thủ chắc chắn vẫn luôn bị anh hai chèn ép, hoặc đã từng bị anh hai đả kích, trong lòng dần dần sinh ra sợ hãi đối với anh hai, thẩm chí có thể nói đây là có khả năng chịu áp lực.
Bên kia có một con dao. Hung thủ lạnh lùng nói, đầu nhìn về phía bên phải sau khi tự mình cắt một cánh tay, tao sẽ thả cô ấy ra.
Dư Tư Nhạc cứng đờ người, nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da hủng thu.
Cắt tay? Cắt một đoạn!
Dư Tư Nhạc không nhìn thấy anh hai, lại có thể nghe được giọng anh hai nói, đoán được vị trí. Cô giãy dụa lắc đầu với Du Lăng Thần, tuy không nói được, nhưng cũng rất cố gắng nhắn nhủ.... .....Không được đồng ý với hung thủ.
Cô không cần Du Lăng Thần làm gì cho cô, cô thiếu nợ anh em nhà họ Du đã nhiều rồi, cả đời cũng không trả hết.
Du Lăng Thần nhếch môi, đoán được ý của Dư Tư Nhạc, nhưng vẫn làm trái ý cô nói: Làm sao tôi biết được ông có gạt tôi không? Muốn tôi chặt một cánh tay cũng được, trước tiên ông hãy thả Tiểu Nhạc ra, ít nhất là chuyển nòng súng cách đầu cô ấy.
Dưới tình huống này, vẫn có thể duy trì bình tĩnh mà đám phán với hung thủ, không hổ là Du Lăng Thần.
Hung thủ nuốt một ngụm nước bọt, dựa theo động tác đã làm, kéo Dư Tư Nhạc đến căn nhà bên cạnh, đẩy cô một cái thật mạnh xuống đất.
Tay chân Dư Tư Nhạc đều bị trói, căn bản không thể chạy thoát được.
Hung thủ sợ Du Lăng Thần giở trò, vẫn dùng súng chỉa vào Dư Tư Nhạc, chỉ có điều thay đổi chỉa về phía bụng cô.
Tao không động thủ với cô ấy. Hung thủ lạnh lùng nhìn Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần buông cặp nhỏ trong tay ra, cầm lấy con dao kia, ngắm nghía mấy lần, loại cảm giác bị uy hiếp này thật khiến người ta khó chịu.
Trái tim Dư Tư Nhạc muốn nhảy lên cổ họng, có một giọng nói luôn quanh quẩn trong đầu cô, không.... ....Cô không thể trơ mắt nhìn anh hai làm theo lời hung thủ.
Cô càng sốt ruột, trong lòng càng tỉnh táo.
Đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm nà, chỉ có thể tỉnh táo lại cô mới tìm thấy một tia hy vọng cuối cùng.
Lưỡi dao này đã được mài, xem ra hung thủ đã tính đến chuyện này từ lâu.
Du Lăng Thần lạnh lùng ngẩng đầu lên, cách một khoảng cách dò xét hung thủ. Hung thủ có hàng lông mày thô ngắn, trán rộng lớn, vẻ mặt ẩn chứ sự thù địch, hẳn là người đàn ông trung niên dễ nổi giận. Nửa gương mặt dưới bị khẩu trang chi khuất, Du Lăng Thần không thể nhìn rõ mặt mũi ông ta, cảm thấy gương mặt này rất quen.
Ông đã thành công khi uy hiếp tôi đến đây, bây giờ tôi như cá nằm trên thớt, có chết cũng phải để tôi biết rõ đúng không? Nói cho tôi biết, ông là ai, Trong lòng Du Lăng Thần xuất hiện một suy đoán, nhưng tạm thời anh vẫn chưa dám xác định.
Dư Tư Nhạc nghe lời anh hai nói, cảm thấy mình đã làm phiền anh hai. Từ chuyện Khâu Mẫn chết, hại nhà họ Tưởng phá sản, tất cả đều không quan trọng! Cô chỉ biết là anh hai đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì cô! Có thể bất chấp nguy hiểm tính mạng đến cứu cô.
Càng muốn anh hai phải tốt, trong lòng Dư Tư Nhạc càng sốt ruột, càng không muốn nhìn thấy anh hai xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mỗi lần xảy ra chuyện, anh hai đều che chắn trước mặt gánh chịu thay cô. Cô nguyện ý gánh chịu một mình!
Đừng nói nhiều làm cái gì? Du Lăng Thần, mày đừng cho là tao sẽ mắc bẫy của mày! Những mưu mô quỷ kế trong bụng mày đối với tao đều vô dụng. Hung thủ nghiến răng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Du Lăng Thần, một tiếng lạch cạch vang lên, ngón tay ngón tay giữ chặt cò súng, chỉ cần ông ta buông tay, viên đạn sẽ rời khỏi họng súng bay ra ngoài.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo đến cực điểm.
Hung thủ nhìn thấy ánh mắt anh thay đổi, trong lòng càng thêm đắc ý. Như đang nói 'mày có bản lĩnh kéo dài thời gian thử xem, xem họng súng tao có thể cướp cò sát thương không?'
Lời của ông ta còn chưa nói hết......
Dư Tư Nhạc từ từ di chuyển trên mặt đất, đánh về phía hung thủ.
Hung thủ vẫn luôn quan sát động tĩnh của Du Lăng Thần, vì thế nên không để ý đến Dư Tư Nhạc.
Du Tư Nhạc dùng hết sức lực mới đánh được đòn này.
Xuất phát từ không có phòng bị, hung thủ bị đá bay ra ngoài, rơi trúng vách tường trong căn nhà. Ngón tay vì bị đánh mà buông lỏng, viên đạn bay ra ngoài, nhưng không đả thương đến người.
Khắp nơi nều là bụi bay, âm thanh tiếng súng vang lên tạo thành đường cong truyền ra xa.
Thừa dịp lúc đó, Du Lăng Thần nhào tới đâm một dao vào bụng hung thủ.
Động tác của anh hung ác chuẩn xác, không chút do dự nào.
Máu tươi từ bụng hung thủ chảy ra, từ con dao, theo bàn tay Du Lăng Thần chảy xuống đất.
Hai người rõ ràng không liên hệ trước, lại phối hợp rất ăn ý.
Hung thủ té lăn trên mặt đất, trong mắt tựa như đang thắc mắc! Rõ ràng ông ta đã nắm trong tay tất cả nhưng tại sao ông ta không thể thành công.
Từ lúc con dao đâm vào người hung thủ cho đến giờ phút này, mí mắt của Du Lăng Thần chưa từng chớp, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Rút máu ra, máu tương văng đầy đất.
Du Lăng Thần nhanh chóng bước về phía Tiểu Nhạc ngã xuống, tháo bịt mắt trên mắt cô xuống, dùng dao cắt đứt dây thừng cho cô: Tiểu Nhạc, có bị thương không?
Trong giọng nói của anh, tựa như mang theo một cảm giác run rẩy.
Không biết trái tim của Du Lăng Thần khi đối mặt, đọ sức với hung thủ như thế nào. Trước kia cho dù đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, anh đều có thể bình tĩnh như thường, không hề sợ hãi ngọc nát đá tan đối với hung thủ. Nhưng vừa rồi anh lại lo sợ hung thủ sẽ làm Tiểu Nhạc bị thương, nhìn thấy Tiểu Nhạc bị dù là một chút thương tổn, điều này đồng nghĩa với việc đam vào tim anh.
Băng dán trên miệng bị xé toạt.
Động tác của Du Lăng Thần rất cẩn thận, vì băng dính dán lên miệng đã lâu, lúc xé ra sẽ rất đau.
Du Lăng Thần đối mặt với Dư Tư Nhạc, anh không nhìn thấy động tĩnh phía sau..
Nhưng Dư Tư Nhạc lại nhìn thấy rất rõ.... .... Hung thủ nắm khẩu súng trên mặt đất, nhắm ngay sau lưng Du Lăng Thần.
Cô hoảng sợ đến lông tơ dựng đứng lên, ôm người anh hai, nhanh chóng xoay người lại.... ......
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên lần nữa làm kinh động đến nhiều loài chim trong rừng cây.
Là súng?
Sau khi ý thức được vật đó là gì, sắc mặt của Dư Tư Nhạc càng khó coi hơn.
Vội vàng lắc đầu với bóng đêm, muốn mượn cớ này bảo anh hai đừng đến gần! mục đích cuối cùng của người này chính là đúng là giao tiền, cô tuyệt đối không để Du Lăng Thần lâm vào nguy hiểm.
Dư Tư Nhạc ra sức giãy dụa, nhiều lần suýt chút đã chạy thoát khỏi tay tên hung thủ.
Hành động này lập tức chọc giận hung thủ, hung thủ tát một cái vào má Dư Tư Nhạc.
Không biết hai chữ đàng hoàng viết thế nào sao?
Bốp.... ...
Âm thanh của bàn tay vang vọng trong đêm tối, không chần chừ do dự.
Đáy mắt của Du Lăng Thần hiện lên tia rét lạnh thấu xương, cho dù là ai nhìn thấy ánh mắt kia đều có cảm giác sợ hãi.
Đừng động vào cô ấy. Lúc Du Lăng Thần nói ba chữ này, đứng cách chỗ đó hơi xa, nhưng càng như vậy, giọng nói trong trẻo lạnh lùng càng rõ ràng hơn.
Đau lòng sao? ha ha, tao hoàn toàn không biết Du Lăng Thần - một ông chủ máu lạnh cũng sẽ biết đau? Trong lời nói mang theo tia trào phúng, tiếng cười nhạo của hung thủ vang vọng bên tay Dư Tư Nhạc.
Tầm nhìn của Dư Tư Nhạc bị bịt lại, trước mắt trừ bỏ màu đen, vẫn là màu đen, cái gì cũng không nhìn thấy.
Trên giương mặt đau rát nóng nổi, cái tát vừa rồi của hung thủ không giữ lại chút tinh lực nào.
Ưm ưm ưm.... ....Dư Tư Nhạc rất muốn kêu ra tiếng, miệng lại bị băng dính dán chặt, không thốt lên được một lời nào.
Không phải ông muốn đối phó với tôi sao? Thả cô ấy ra, tôi tùy ý để ông xử lý. Lời nói của Du Lăng Thần lạnh như băng, anh ôm cái cặp nhỏ bước từng bước đến gần căn nhà.
Đường núi gập ghềnh nhưng bước chân của anh vẫn ổn định, ổn định làm cho người ta sinh ra cảm giác bình tĩnh.
Hung thủ nhìn anh từng bước đến gần, cố gắng bình tĩnh Đứng lại! mày nhìn xem đây là gì?
Hung thủ chợt rúng cây sung đang chỉa vào eo Dư Tư Nhạc ra, di chuyển đến trước mặt cô.
Sắc mặt Du Lăng Thần nhanh chóng thay đổi, hai chân mày kiếm nhíu chặt lại.
Mày bước thêm bước nữa, cẩn thận tao bắn nó chết. Hung thủ đã thay đổi giọng nói, hết sức bén nhọn.
Đêm tối của sự thanh bình yên tĩnh, nhưng giữa hai bên lại tràn đầy mùi thuốc súng.
Du Lăng Thần dừng bước, đứng cách hung thủ ba mét.
Dư Tư Nhạc ở khoảng cách gần với hung thủ, cô có thể nghe rõ trong giọng nói hung thủ hàng chứa sự run run. Dường như hung thủ sợ anh hai?
Sao vậy chứ? anh hai tay không đến nơi hẹn, cho dù nhìn từ phía nào, cũng thuộc về thế yếu.
Hung thủ có súng mà phải sợ anh hai sao?
Chỉ có một khả năng, trước kia hung thủ chắc chắn vẫn luôn bị anh hai chèn ép, hoặc đã từng bị anh hai đả kích, trong lòng dần dần sinh ra sợ hãi đối với anh hai, thẩm chí có thể nói đây là có khả năng chịu áp lực.
Bên kia có một con dao. Hung thủ lạnh lùng nói, đầu nhìn về phía bên phải sau khi tự mình cắt một cánh tay, tao sẽ thả cô ấy ra.
Dư Tư Nhạc cứng đờ người, nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da hủng thu.
Cắt tay? Cắt một đoạn!
Dư Tư Nhạc không nhìn thấy anh hai, lại có thể nghe được giọng anh hai nói, đoán được vị trí. Cô giãy dụa lắc đầu với Du Lăng Thần, tuy không nói được, nhưng cũng rất cố gắng nhắn nhủ.... .....Không được đồng ý với hung thủ.
Cô không cần Du Lăng Thần làm gì cho cô, cô thiếu nợ anh em nhà họ Du đã nhiều rồi, cả đời cũng không trả hết.
Du Lăng Thần nhếch môi, đoán được ý của Dư Tư Nhạc, nhưng vẫn làm trái ý cô nói: Làm sao tôi biết được ông có gạt tôi không? Muốn tôi chặt một cánh tay cũng được, trước tiên ông hãy thả Tiểu Nhạc ra, ít nhất là chuyển nòng súng cách đầu cô ấy.
Dưới tình huống này, vẫn có thể duy trì bình tĩnh mà đám phán với hung thủ, không hổ là Du Lăng Thần.
Hung thủ nuốt một ngụm nước bọt, dựa theo động tác đã làm, kéo Dư Tư Nhạc đến căn nhà bên cạnh, đẩy cô một cái thật mạnh xuống đất.
Tay chân Dư Tư Nhạc đều bị trói, căn bản không thể chạy thoát được.
Hung thủ sợ Du Lăng Thần giở trò, vẫn dùng súng chỉa vào Dư Tư Nhạc, chỉ có điều thay đổi chỉa về phía bụng cô.
Tao không động thủ với cô ấy. Hung thủ lạnh lùng nhìn Du Lăng Thần.
Du Lăng Thần buông cặp nhỏ trong tay ra, cầm lấy con dao kia, ngắm nghía mấy lần, loại cảm giác bị uy hiếp này thật khiến người ta khó chịu.
Trái tim Dư Tư Nhạc muốn nhảy lên cổ họng, có một giọng nói luôn quanh quẩn trong đầu cô, không.... ....Cô không thể trơ mắt nhìn anh hai làm theo lời hung thủ.
Cô càng sốt ruột, trong lòng càng tỉnh táo.
Đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm nà, chỉ có thể tỉnh táo lại cô mới tìm thấy một tia hy vọng cuối cùng.
Lưỡi dao này đã được mài, xem ra hung thủ đã tính đến chuyện này từ lâu.
Du Lăng Thần lạnh lùng ngẩng đầu lên, cách một khoảng cách dò xét hung thủ. Hung thủ có hàng lông mày thô ngắn, trán rộng lớn, vẻ mặt ẩn chứ sự thù địch, hẳn là người đàn ông trung niên dễ nổi giận. Nửa gương mặt dưới bị khẩu trang chi khuất, Du Lăng Thần không thể nhìn rõ mặt mũi ông ta, cảm thấy gương mặt này rất quen.
Ông đã thành công khi uy hiếp tôi đến đây, bây giờ tôi như cá nằm trên thớt, có chết cũng phải để tôi biết rõ đúng không? Nói cho tôi biết, ông là ai, Trong lòng Du Lăng Thần xuất hiện một suy đoán, nhưng tạm thời anh vẫn chưa dám xác định.
Dư Tư Nhạc nghe lời anh hai nói, cảm thấy mình đã làm phiền anh hai. Từ chuyện Khâu Mẫn chết, hại nhà họ Tưởng phá sản, tất cả đều không quan trọng! Cô chỉ biết là anh hai đồng ý làm bất cứ chuyện gì vì cô! Có thể bất chấp nguy hiểm tính mạng đến cứu cô.
Càng muốn anh hai phải tốt, trong lòng Dư Tư Nhạc càng sốt ruột, càng không muốn nhìn thấy anh hai xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nhưng mỗi lần xảy ra chuyện, anh hai đều che chắn trước mặt gánh chịu thay cô. Cô nguyện ý gánh chịu một mình!
Đừng nói nhiều làm cái gì? Du Lăng Thần, mày đừng cho là tao sẽ mắc bẫy của mày! Những mưu mô quỷ kế trong bụng mày đối với tao đều vô dụng. Hung thủ nghiến răng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Du Lăng Thần, một tiếng lạch cạch vang lên, ngón tay ngón tay giữ chặt cò súng, chỉ cần ông ta buông tay, viên đạn sẽ rời khỏi họng súng bay ra ngoài.
Ánh mắt Du Lăng Thần lạnh lẽo đến cực điểm.
Hung thủ nhìn thấy ánh mắt anh thay đổi, trong lòng càng thêm đắc ý. Như đang nói 'mày có bản lĩnh kéo dài thời gian thử xem, xem họng súng tao có thể cướp cò sát thương không?'
Lời của ông ta còn chưa nói hết......
Dư Tư Nhạc từ từ di chuyển trên mặt đất, đánh về phía hung thủ.
Hung thủ vẫn luôn quan sát động tĩnh của Du Lăng Thần, vì thế nên không để ý đến Dư Tư Nhạc.
Du Tư Nhạc dùng hết sức lực mới đánh được đòn này.
Xuất phát từ không có phòng bị, hung thủ bị đá bay ra ngoài, rơi trúng vách tường trong căn nhà. Ngón tay vì bị đánh mà buông lỏng, viên đạn bay ra ngoài, nhưng không đả thương đến người.
Khắp nơi nều là bụi bay, âm thanh tiếng súng vang lên tạo thành đường cong truyền ra xa.
Thừa dịp lúc đó, Du Lăng Thần nhào tới đâm một dao vào bụng hung thủ.
Động tác của anh hung ác chuẩn xác, không chút do dự nào.
Máu tươi từ bụng hung thủ chảy ra, từ con dao, theo bàn tay Du Lăng Thần chảy xuống đất.
Hai người rõ ràng không liên hệ trước, lại phối hợp rất ăn ý.
Hung thủ té lăn trên mặt đất, trong mắt tựa như đang thắc mắc! Rõ ràng ông ta đã nắm trong tay tất cả nhưng tại sao ông ta không thể thành công.
Từ lúc con dao đâm vào người hung thủ cho đến giờ phút này, mí mắt của Du Lăng Thần chưa từng chớp, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Rút máu ra, máu tương văng đầy đất.
Du Lăng Thần nhanh chóng bước về phía Tiểu Nhạc ngã xuống, tháo bịt mắt trên mắt cô xuống, dùng dao cắt đứt dây thừng cho cô: Tiểu Nhạc, có bị thương không?
Trong giọng nói của anh, tựa như mang theo một cảm giác run rẩy.
Không biết trái tim của Du Lăng Thần khi đối mặt, đọ sức với hung thủ như thế nào. Trước kia cho dù đối mặt với bất kỳ nguy hiểm nào, anh đều có thể bình tĩnh như thường, không hề sợ hãi ngọc nát đá tan đối với hung thủ. Nhưng vừa rồi anh lại lo sợ hung thủ sẽ làm Tiểu Nhạc bị thương, nhìn thấy Tiểu Nhạc bị dù là một chút thương tổn, điều này đồng nghĩa với việc đam vào tim anh.
Băng dán trên miệng bị xé toạt.
Động tác của Du Lăng Thần rất cẩn thận, vì băng dính dán lên miệng đã lâu, lúc xé ra sẽ rất đau.
Du Lăng Thần đối mặt với Dư Tư Nhạc, anh không nhìn thấy động tĩnh phía sau..
Nhưng Dư Tư Nhạc lại nhìn thấy rất rõ.... .... Hung thủ nắm khẩu súng trên mặt đất, nhắm ngay sau lưng Du Lăng Thần.
Cô hoảng sợ đến lông tơ dựng đứng lên, ôm người anh hai, nhanh chóng xoay người lại.... ......
Cùng lúc đó, tiếng súng vang lên lần nữa làm kinh động đến nhiều loài chim trong rừng cây.
/117
|