Sau khi trở lại phòng, không biết Du Lăng Thần tìm đâu được một lọ thuốc, chuẩn bị thoa cho Dư Tư Nhạc.
Xốc quần áo lên cho anh xem một chút. Du Lăng Thần không thấy vẻ khó chịu hiện trên mặt Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc chậm chạp không nhúc nhích......Xốc quần áo lên cho anh hai xem à? Dù sao cô cũng là con gái chưa gả ra ngoài, làm như vậy thật không có chuyện gì sao?
Còn xấu hổ à? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn qua? Du Lăng Thần nhỏ giọng nói.
Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc nhớ tới tình cảnh lần đó sau khi tắm xong, khăn tắm không cẩn thận bị rơi xuống, lần đó anh hai đã quan sát dáng người cô dưới góc ba trăm sáu mươi độ.
Tuy là vậy, nhưng Dư Tư Nhạc cũng không có cách nào nghe theo, gương mặt đỏ bừng như trứng gà được luộc trong nước sôi.
Du Lăng Thần bật cười, chủ động vé áo cô lên, xốc một bên, cũng đủ lộ ra phần eo của cô.
Chỗ đó sưng tím một mảng lớn, có thể nghĩ Dung Húc đã đánh một quyền kia nặng đến cỡ nào.
Chỗ bị Dung Húc đánh khá tốt, cách một khoảng so với chỗ bị súng bắn. Nếu không vết thương bị súng bắt vừa khép miệng chưa được bao lâu, bị một quyền này đánh trúng, không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Du Lăng Thần lấy một ít thuốc, vẽ loạn bên hông Dư Tư Nhạc.
Làn da của Dư Tư Nhạc rất mềm mịn, càng mềm hơn so với đậu hũ.
Hai má của Dư Tư Nhạc như bị lửa đốt, cô cảm giác một chỗ bàn tay anh hai đi qua, dường như nơi đó nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, nhiệt độ cao khiến người ta sợ hãi.
Nhìn người mình thích đang ở trước mặt, lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt của Du Lăng Thần càng trở nên âm trầm, gần như ẩn giấu một ngọn lửa đang nhóm lên.
Bên dưới bàn tay vô cùng mềm mịn, tập kích vào thần kinh của anh.
Thật vất vả mới thoa thuốc cho công xong, Du Lăng Thần sợ mình tiếp tục nữa sẽ không khống chế được, vội vàng nói cô ngủ sớm một chút, mình rời đi.
Dư Tư Nhạc vui mừng thở phào một hơi nhẹ nhỏm, bầu không khí vừa rồi làm cô khẩn trương muốn chết, sợ sẽ xảy ra chuyện không trong sạch với anh hai.
Sau khi Du Lăng Thần đi ra khỏi phòng cô, dừng bước lại, quay đầu lặng lẽ nhìn cửa phòng vài giây.
Cuối cùng lắc lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài.
Tạm thời không nên gấp gáp, bên hông Tiểu Nhạc đang bị thương, ít nhất phải suy nghĩ vì cô. Hơn nữa, khi tỏ tình cũng phải chú ý thời gian, đêm nay có cơ hội tốt đã bị phá hủy một cách vô ích, lần sau khi nào có được cơ hội, đó cũng là một chuyện chưa biết được.
... ...... ...... .........
Thời gian dần dần trôi qua bốn ngày, cách kết thúc kỳ nghỉ trên du thuyền còn hai ngày.
Dường như mấy ngày nay Dung Húc không xuất đầu lộ diện, không xuất hiện trước mặt Dư Tư Nhạc nữa. Cho dù ngẫu nhiên gặp mặt, cậu ta cũng không gây phiền phức gì.
Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời vẫn là một màu xanh lam, ngay cả một đám mây cũng không có, như bị loại bỏ hết màu sắc
hỗn tạp, một bầu trời mênh mông rộng lớn hiện lên trước mặt mọi người.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần đứng trên boong thuyền ngắm nhìn khung cảnh trên mặt biển, thỉnh thoảng nhìn thấy vài cánh chim hải âu bay lượn trên không, khiến cho Dư Tư Nhạc thích thú.
Cảnh vật này, thật sự nhìn một trăm lần vẫn không chán.
Vừa nghĩ đến hai ngày nữa du thuyền trở về, Dư Tư Nhạc thật sự không nỡ.
Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến. Du Lăng Thần nhẹ nhàng ôm đầu vai cô.
Dư Tư Nhạc lén nhìn anh: Ừ, chờ đến khi được nghỉ đông, chúng ta đến đây lần nữa.
Mấy ngày nay trong lòng cô đang kìm nén, từ đêm tỏ tình bị thất bại.....Dư Tư Nhạc vẫn luôn suy nghĩ, lúc nào thì anh hai sẽ tỏ tình với cô lần nữa. Nhưng thời gian đã trôi qua bốn ngày, anh hai vẫn chưa có động tĩnh gì, làm cô luôn nóng lòng chờ đợi, hận không thể mặt đối mặt với anh hai, nói mấy chữ em thích anh.
Có gì không vui sao? Du Lăng Thần thấy trong mắt cô hiện lên vẻ ưu thương.
Dư Tư Nhạc nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: Không có.
Du Lăng Thần không tiếp tục nhiều lời, hai người chống tay lên hàng rào bảo vệ, đứng chung một chỗ nhìn mặt biển yên ả.
Biển rộng thật là yên ả, du thuyền như chiếc lá nhỏ, trôi trên mặt biển mênh mông.
Dư Tư Nhạc đang tập trung suy nghĩ, trên boong thuyền chợt truyền đến tiếng khóc thê lương.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía bên kia xem xét.......
Trên boong thuyền có rất nhiều người đang tụ tập lại, đến con kiến cũng không chui qua lọt.
Dư Tư Nhạc nghi hoặc chớp mắt vài cái, cất bước đi về phía bên kia, một nhìn xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Du Lăng Thần cũng đi theo qua đó.
Ở giữa đám người là hai người già, bà lão ngồi trên xe lăn, hai mắt nhắm nghiền, giống như không nghe được âm thanh ồn nào bên ngoài, bộ dạng như đang ngủ say. Trong lòng Dư Tư Nhạc thầm buồn bực vì sao ông lão lại khóc thê thảm như thế, đột nhiên nhìn thấy tay bà đang để một bên lại vô lực buông xuống.
Đã chết?
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên mở to hai mắt.
Bạn già à, sao bà bỏ tôi đi nhanh vậy? Tôi biết bà vẫn luôn muốn ngắm biển, thật vất vả mới tích đủ tiền, muốn toàn thành tâm nguyện cuối cùng cho bà. Vì sao bà không thể chờ tôi thêm chút nữa......
Ông lão gục ở bên đùi bà lão, khóc không thành tiếng.
Mọi người xung quanh bị không khí bi thương lây nhiễm, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt.
Nhìn thấy bà lão ngồi trên xe lăn với sắc mặt khô vàng, hẳn là bị bệnh rất nặng.
Nói không chừng cố gượng đến sau khi nguyện vọng được thực hiện, mới thỏa mãn rồi khỏi dương gian.
Rất nhiều người khuyên ông lão đừng quá đau lòng,nói....Ông khóc như thế, bà lão ra đi cũng không yên lòng.
Nhưng ông lão lại đau buồn lắc đầu: Làm sao có thể không khóc? Bạn già làm bạn với tôi đã hơn bốn mươi năm, tôi và bà ấy đều vượt qua hơn nửa đời người, lần này bà ấy đi rồi, trong lòng tôi cũng trở nên trống rỗng, tôi rất muốn đi cùng với bà ấy.
Ông lão khóc ngày càng thương tâm Nếu các người thật sự yêu một người, như vậy mới biết.......Tuy đã ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm sống chung với bà ấy, các người mới không sợ có nhiều thời gian, chỉ cảm thấy thời gian rất ít.
Câu nói cuối cùng kia, làm cho Dư Tư Nhạc rất xúc động, giống như câu nói của ông lão đã động đến thế giới nội tâm của cô.
Lúc sống chung với anh hai, cô thật sự cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, hận không thể nghĩ phải nắm chặt từng giây từng phút.
Du Lăng Thần vì câu nói kia, thân hình khẽ động, anh mắt di chuyển đến bên người Dư Tư Nhạc, dường như đưa ra quyết định nào đó.
Nhân viên trên du thuyền nhanh chóng nghe được tin này, đã chạy đến hỗ trợ.
Vừa khuyên ông lão đừng quá đau lòng, nhân viên vừa khiên thi thể của bà lão đi.
Rất nhiều người khuyên nhủ ông lão vẫn không có tác dụng, nước mắt ông không ngừng rơi, chiếc khăn được nắm trong tay đã sớm ướt đẫm.
Trên đời có một loại nước mắt phải làm cho người ta lo lắng nhất là nước mắt của người già. Mỗi khi nhìn thấy họ khóc, trong lòng Dư Tư Nhạc không thể tiếp thu được. Bọn họ đã trải qua quá nhiều tang thương, điều này cũng làm cho cho nước mắt của bọn hắn càng có thể lôi kéo tâm tình của người thường.
Ít ra những người có mặt ở đây khi nhìn thấy nước mắt của ông lão mà không động lòng.
Ông ơi, ông phải cố gắng lên, hậu sự của vợ ông còn mà dựa vào ông nữa, ông khóc làm thân thể mình suy sụp, vợ ông phải làm sao bây giờ? Dư Tư Nhạc hơi khàn giọng nói.
Ông lão ngẩng đầu lên nhìn cô, dường như nghe lời khuyên vừa rồi, cố gắng bình tĩnh lại.
Cảm ơn con. Ông lão lau nước mắt ở khóe mắt.
Dư Tư Nhạc gật đầu với ông, nói: Không cần khách sáo, chính ông cũng phải quý trọng thân thể.
Không quá bao lâu, ông lão đi theo nhân viên, có lẽ giúp đỡ nhân viên khám nghiệm thi thể bà lão.
Là người bình thường nhìn thấy một màn này, làm cho Dư Tư Nhạc có rất nhiều cảm xúc, cô hơi nhìn gương mặt anh hai....Có lẽ bọn họ cũng nên biết quý trọng thời gian?
... ...... .......
Màn đêm lại buông xuống.
Sau khi Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần dùng cơm xong, trở lại phòng dành cho khách.
Đang lúc Dư Tư Nhạc muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì Du Lăng Thần chợt mở miệng nói: Tiểu Nhạc, em đến phòng anh một chút, anh có một món đồ muốn đưa cho em.
Dư Tư Nhạc nghi hoặc chớp chớp mắt, nói: Em cũng có một món đồ muốn đưa cho anh.
Du Lăng Thần mở cửa ra, dẫn Dư Tư Nhạc vào phòng.
Chỗ hai người đặt đều là phòng sang trọng, nên trang trí gần như giống nhau.
Dư Tư Nhạc hiểu rõ đến bên ghế ngồi xuống: Anh hai, hôm nay anh nhìn thấy một màn kia, có ý kiến gì không?
Du Lăng Thần ngồi bên cạnh cô, khẽ gật đầu, đương nhiên biết rõ điều Dư Tư Nhạc ám chỉ chính là việc bà lão ra đi.
Trên đời này co rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nếu so sánh với cái chết, là một việc không muốn đối mặt, sớm muộn gì nó cũng đến. Nhưng càng như vậy, càng nhắc nhở chúng ta phải biết quý trọng nước mắt.
Mỗi lời nói của Du Lăng Thần, đều làm cho Dư Tư Nhạc suy nghĩ rất đúng.
Người mà cô có thể quý trọng, chỉ có người đàn ông ở trước mặt này thôi.... ....
Dư Tư Nhạc đưa tay lấy đồ của mình ra.
Không ngờ Du Lăng Thần nhanh hơn cô một bước, anh lấy ra một sợi dây chuyền thủy phí, đặt vào tay Dư Tư Nhạc.
Sợi dây chuyền được chế tạo từ bạch kim quý giá, được treo bởi một viên phỉ thúy hình bầu dục màu xanh biếc, màu sắc sáng lóng lánh. Tổng thể của sợi dây chuyền mang phong cách thẩm mỹ nổi bật của năm 90. Nhưng nhìn độ tinh xảo của vòng cổ, là có thể đoán được năm đó người thợ thủ công đã dụng tâm cẩn thận đến mức nào.
Đây là một sợi dây chuyền của anh hai!
Sợi dây chuyền này nói lên ý gì, em hẳn là biết rõ, bây giờ anh muốn giao nó cho em.
Giọng nói trầm thấp của Du Lăng Thần truyền vào tai Dư Tư Nhạc.
Cô ngồi ngây ngốc quên phản ứng.......
Sợi dây chuyện này do mẹ dùng một số tiền lớn để chế tạo ra, trên thế giới này chỉ có hai sợi, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần mỗi người giữ một sợi. Anh hai giao sợi dây chuyền này cho cô, vậy chính là thừa nhận.....Cô chính là một nữa kia mà anh đã xác định rồi sao?
Dư Tư Nhạc vội vàng ngẩng đầu lên, tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, đưa cho anh hai.
Sợi dây này của cô hơi khác hơn so với của anh hai.
Sợi dây chuyền phỉ thúy cả cô nghiêng về phong cách của phái nam, có vẻ khá lớn, mà sợi dây chuyền trong tay Du Lăng Thần nghiêng về phong cách của phái nữ. Nhưng chỉ cần nhìn phong cách kiểu dáng của hai sợi dây chuyên, là có thể đoán được năm đó mẹ dụng tâm cực khổ biết bao nhiêu.
Cô khẽ nghiêng người dựa sát vào người anh hai, đưa tay đeo sợi dây chuyền lên cổ anh: Anh hai, đây là món đồ em muốn giao cho anh.
Du Lăng Thần đưa tay sờ sợ dây chuyền, dường như đã đoán trước được một màn này.
Hai người nhìn nhau cười.
Du Lăng Thần bị đôi lúm đồng tiền của thiếu nữ làm cho mê hoặc. Không dễ gì mới đẩy ra được từng tầng sương mù, cho thấy tâm ý của mình, dù sao thì Du Lăng Thần cũng nên thu chút lợi tức.
Không hề báo trước ôm Dư Tư Nhạc vào lòng, cánh môi chụp lên, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô, hôn sâu vào.
Lần này Du Lăng Thần hôn rất mạnh mẽ, như muốn đền bù việc chưa làm được. cái lưỡi lạnh lùng trượt vào bên trong, tham lam cướp lấy hơi thở thơm tho thuộc về cô, dùng sức thăm dò vào mỗi ngóc ngách trong miệng.
Trước kia anh đều hôn lướt qua cánh môi cô, cũng không xâm nhập vào, lần này hận không thể hòa nhập cô vào người mình.
Không khí bị cướp đoạt nặng nề, dần dần Dư Tư Nhạc cảm thấy khó thở.
Đang muốn bảo anh hai mau chóng buông tay ra, chợt cảm thấy có một bàn tay tiến vào quần áo cô.
Từ cửa sổ nhìn qua, có thể nhìn thấy lác đác ánh sao trên bầu trời đêm.
Thần kinh của Dư Tư Nhạc chợt căng thẳng, cảm thấy cơ thể mình được phóng to lên gấp mấy lần, cô có thể cảm nhận rất rõ ngón tay của anh hai đang di chuyển trên người mình.
Trời ơi! Tiến triển như thế có phả quá nhanh không, vừa thừa nhận lòng mình, anh hai đã muốn ăn sạch cô vào bụng rồi sao?
Dư Tư Nhạc sợ tới mức cứng đờ cả người.
Du Lăng Thần cảm nhận được cô đang khẩn trương, nói: Thả lỏng, sớm muộn gì em cũng là của anh.
Anh vừa nói, vừa vén quần áo của Dư Tư Nhạc lên.
Quần áo của Dư Tư Nhạc đã bị anh vén lên phía trước......
Cái tư thế này quá mập mờ, quá hài hòa, Dư Tư Nhạc hoảng sợ đỏ bừng mặt, anh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Ngay lúc Du Lăng Thần muốn tiếp tục cởi quần áo của cô gái thì cô gái đã cắn một ngụm vào vai anh, Nói một cách mập mờ: Anh hai, hành vi hèn hạ cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên là phạm pháp đó!
Hèn hạ? Phạm pháp?
Lúc này trong đầu Dư Tư Nhạc đang nghĩ đến những từ này à?
Thừa dịp Du Lăng Thần hơi ngẩn người, Dư Tư Nhạc nhanh chóng sửa sang lại quần áo, nhảy ra từ ngực anh.
Chờ đến khi trong ngực trống rỗng, Du Lăng Thần từ trong lời nói của cô hoàn hồn lại. Thật ra cũng tròng mười bốn tuổi, hành vi này không nên xảy ra ở cô gái chưa tròn mười tám tuổi, nếu đối phương tự nguyện, cũng không tạo thành trái pháp luật. Nhưng Du Lăng Thần không muốn đả kích cô gái thiếu kiến thức về mặt pháp luật, nói: Ý của em là chờ sau khi em tròn mười tám tuổi, mới có thể.......
Dừng, dừng, dừng. Dư Tư Nhạc có thể đoán được tiếp theo anh hai sẽ nói cái gì, khoa tay múa chân nói: Anh hai, tiến triển như vậy có phải là quá nhanh không? Tuổi của em còn nhỏ!
Câu nói sau cùng, ngược lại là một chuyện lớn!
Nếu tuổi quá nhỏ mà phát sinh quan hệ với đàn ông, sau này sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể bù đắp được. Dùng góc độ tri thức mà nói, cô gái trước tuổi vị thành niên, chư phát triển hoàn toàn, dễ dàng tạo thành hành tổn thương, ngộ nhỡ mang thai, càng làm thương tổn đối với cơ thể! Dùng góc độ y học, trải đời quá sớm, sẽ làm cổ tử cung bị viêm, cuối cùng chuyển thành ung thư cổ tử cung.
Chỉ có vài phút, mà trong đầu Du Lăng Thần đã suy nghĩ đến phương diện kia.
Dư Tư Nhạc nhìn mặt anh hai, cảm thấy sợ hãi lui về sau vài bước, nếu anh hai dám Bá Vương ngạnh thượng cung, cô lập tức bỏ của chạy lấy người!
Nào ngờ trầm mặc một lúc lâu, Du Lang Thần chợt mở miệng nói: Có thể, tạm thời anh sẽ không động đến em. Sau này, em phải ngủ chung với anh.
Dư Tư Nhạc theo bản năng lắc đầu, ngủ cùng gối....Tính nguy hiểm rất cao.
Anh đã nói, chẳng lẽ em không tin?
Dư Tư Nhạc do dự cắn răng.
Yên tâm, cho dù muốn làm, cũng phải chờ sau khi em trưởng thành. Du Lăng Thần suy nghĩ đến sinh nhật của Dư Tư Nhạc, có lẽ hơn một tháng nữa, sẽ đến sinh nhật của cô. Anh đã đợi lâu như thế, có chờ thêm một tháng nữa cũng không sao.
Nhưng.... ....Có thể nhìn mà không thể ăn, cũng cực kỳ tra tấn tinh thần.
Nếu Dư Tư Nhạc biết trong lòng anh trai đang suy nghĩ gì, nhất định nhịn không được sẽ đập đầu, ngay cả một chút tâm lý cô cũng chưa chuẩn bị, anh hai đã nghĩ đến việc dùng cách thức thoải mái nhất để yêu nhau , thử thách năng lực tiếp nhận của người ta.
.......Sau khi trưởng thành, cũng không thể dùng! Dư Tư Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói. Cùng trao đổi với Du Lăng Thần: Anh hai, em đã từng nói, pháp luật quy định tuổi kết hôn của con gái là hai mươi, em nghĩ........Chuyện khác sau này hãy nói.
Sắc mặt Du Lăng Thần âm trầm đến đáng sợ, trong lòng anh nghĩ cái gì, không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được.
Trước khi chưa đến sinh nhật mười tám tuổi của em, chúng ta sẽ từ từ trao đổi.
Du LĂng Thần không nói rõ, nhưng Dư Tư Nhạc đã ngửi được mùi nguy hiểm! Trao đổi? Trao đổi cái gì? Nói không chừng trao đổi trên giường.
Bây giờ Dư Tư Nhạc đã bắt đầu hối hận.......Tại sao phải làm rõ tình cảm sớm, nếu biết gặp phải nguy hiểm như thế, cô chờ qua vài năm nữa lại bày tỏ lòng mình.
Du Lăng Thần xốc một góc chăn lên, vỗ vỗ nói: Đến đây ngủ.
Dư Tư Nhạc ngây ngốc đứng tại chỗ, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đi về phòng mình.
Còn chưa cất bước, đột nhiên bị Du Lăng Thần nắm tay, kéo lên trên giường.
Cánh tay của Du Lăng Thần chống hai bên cô, ngăn cản cô không có cách nào chạy trốn được.
Trái tim của Dư Tư Nhạc đập thình thịch, cô hiếm khi tiếp xúc quá gần với anh hai, khoảng cách giữa hai người không quá ba centimet, cô có thể nghe rất rõ hơi thở của anh hai.
Kéo dài và vững vàng.
Dư Tư Nhạc rất muốn đẩy cánh tay kia của anh trai ra, chỉ tiếc không có lá gan đó.
Giọng nói mang theo vẻ đáng thương: Anh hai, chúng ta thanh toán hai phòng, chỉ ở một phòng thì không có lời. Em thấy.....Em còn phải trở về ngủ nữa, ít ra chúng ta không bị thiệt thòi.
Cái cớ thối nát này mà Dư Tư Nhạc cũng có thể nghĩ ra.
Du Lăng Thần nằm bên cạnh cô nói: Anh là người dễ dàng thay đổi quyết định vậy sao? Bây giờ ngủ chung với anh nhiều một chút, coi như trước tiên thích ứng với hoàn cảnh, cũng thuận tiện cho cuộc sống sau này của chúng ta.
Cái gì là thích ứng với hoàn cảnh? Dư Tư Nhạc tuyệt đối không muốn thích ứng.
Đối mặt với anh hai, trái tim cô càng đập kịch liệt, không yên ổn được chút xíu nào.
Khóe miệng Du Lăng Thần từ từ nhếch lên: Em có thể đếm con cừu.
Thấy không có cách nào trốn được, Dư Tư Nhạc chỉ có thể chấp nhận số phận. Nhắm mắt lại, an ủi mình không phải chưa từng ngủ chung, xem tình cảnh này trở thành lần du lịch kia là được rồi.
Có lẽ tâm lý ám thị thật sự hiệu nghiệm, không bao lâu sau Dư Tư Nhạc dã đi vào giấc ngủ.
Du Lăng Thần nằm bên cạnh cô, vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt hàm chứa vẻ ôn như trước nay chưa từng có.
Anh nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô, giống như một loại ấn ký, tuyên bố.....Cô gái này thuộc về anh.
Đối mặt với bất kỳ người nào cũng đều bá đạo, dã man không nói đạo ký, Du Lăng Thần cũng không ngoại lệ. Anh chỉ biết chỉ cần có thể khóa cô gái này vào lòng, cho dù bảo anh làm chuyện gì, anh cũng đều nguyện ý. Cho dù có người lén lút nhìn cô, cũng khó có thể cướp cô gái này từ trong tay anh.
Xốc quần áo lên cho anh xem một chút. Du Lăng Thần không thấy vẻ khó chịu hiện trên mặt Dư Tư Nhạc.
Dư Tư Nhạc chậm chạp không nhúc nhích......Xốc quần áo lên cho anh hai xem à? Dù sao cô cũng là con gái chưa gả ra ngoài, làm như vậy thật không có chuyện gì sao?
Còn xấu hổ à? Có chỗ nào trên người em mà anh chưa nhìn qua? Du Lăng Thần nhỏ giọng nói.
Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc nhớ tới tình cảnh lần đó sau khi tắm xong, khăn tắm không cẩn thận bị rơi xuống, lần đó anh hai đã quan sát dáng người cô dưới góc ba trăm sáu mươi độ.
Tuy là vậy, nhưng Dư Tư Nhạc cũng không có cách nào nghe theo, gương mặt đỏ bừng như trứng gà được luộc trong nước sôi.
Du Lăng Thần bật cười, chủ động vé áo cô lên, xốc một bên, cũng đủ lộ ra phần eo của cô.
Chỗ đó sưng tím một mảng lớn, có thể nghĩ Dung Húc đã đánh một quyền kia nặng đến cỡ nào.
Chỗ bị Dung Húc đánh khá tốt, cách một khoảng so với chỗ bị súng bắn. Nếu không vết thương bị súng bắt vừa khép miệng chưa được bao lâu, bị một quyền này đánh trúng, không dám đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Du Lăng Thần lấy một ít thuốc, vẽ loạn bên hông Dư Tư Nhạc.
Làn da của Dư Tư Nhạc rất mềm mịn, càng mềm hơn so với đậu hũ.
Hai má của Dư Tư Nhạc như bị lửa đốt, cô cảm giác một chỗ bàn tay anh hai đi qua, dường như nơi đó nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, nhiệt độ cao khiến người ta sợ hãi.
Nhìn người mình thích đang ở trước mặt, lại không thể hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt của Du Lăng Thần càng trở nên âm trầm, gần như ẩn giấu một ngọn lửa đang nhóm lên.
Bên dưới bàn tay vô cùng mềm mịn, tập kích vào thần kinh của anh.
Thật vất vả mới thoa thuốc cho công xong, Du Lăng Thần sợ mình tiếp tục nữa sẽ không khống chế được, vội vàng nói cô ngủ sớm một chút, mình rời đi.
Dư Tư Nhạc vui mừng thở phào một hơi nhẹ nhỏm, bầu không khí vừa rồi làm cô khẩn trương muốn chết, sợ sẽ xảy ra chuyện không trong sạch với anh hai.
Sau khi Du Lăng Thần đi ra khỏi phòng cô, dừng bước lại, quay đầu lặng lẽ nhìn cửa phòng vài giây.
Cuối cùng lắc lắc đầu, phát ra một tiếng thở dài.
Tạm thời không nên gấp gáp, bên hông Tiểu Nhạc đang bị thương, ít nhất phải suy nghĩ vì cô. Hơn nữa, khi tỏ tình cũng phải chú ý thời gian, đêm nay có cơ hội tốt đã bị phá hủy một cách vô ích, lần sau khi nào có được cơ hội, đó cũng là một chuyện chưa biết được.
... ...... ...... .........
Thời gian dần dần trôi qua bốn ngày, cách kết thúc kỳ nghỉ trên du thuyền còn hai ngày.
Dường như mấy ngày nay Dung Húc không xuất đầu lộ diện, không xuất hiện trước mặt Dư Tư Nhạc nữa. Cho dù ngẫu nhiên gặp mặt, cậu ta cũng không gây phiền phức gì.
Hôm nay ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời vẫn là một màu xanh lam, ngay cả một đám mây cũng không có, như bị loại bỏ hết màu sắc
hỗn tạp, một bầu trời mênh mông rộng lớn hiện lên trước mặt mọi người.
Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần đứng trên boong thuyền ngắm nhìn khung cảnh trên mặt biển, thỉnh thoảng nhìn thấy vài cánh chim hải âu bay lượn trên không, khiến cho Dư Tư Nhạc thích thú.
Cảnh vật này, thật sự nhìn một trăm lần vẫn không chán.
Vừa nghĩ đến hai ngày nữa du thuyền trở về, Dư Tư Nhạc thật sự không nỡ.
Nếu em thích, lần sau chúng ta lại đến. Du Lăng Thần nhẹ nhàng ôm đầu vai cô.
Dư Tư Nhạc lén nhìn anh: Ừ, chờ đến khi được nghỉ đông, chúng ta đến đây lần nữa.
Mấy ngày nay trong lòng cô đang kìm nén, từ đêm tỏ tình bị thất bại.....Dư Tư Nhạc vẫn luôn suy nghĩ, lúc nào thì anh hai sẽ tỏ tình với cô lần nữa. Nhưng thời gian đã trôi qua bốn ngày, anh hai vẫn chưa có động tĩnh gì, làm cô luôn nóng lòng chờ đợi, hận không thể mặt đối mặt với anh hai, nói mấy chữ em thích anh.
Có gì không vui sao? Du Lăng Thần thấy trong mắt cô hiện lên vẻ ưu thương.
Dư Tư Nhạc nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu: Không có.
Du Lăng Thần không tiếp tục nhiều lời, hai người chống tay lên hàng rào bảo vệ, đứng chung một chỗ nhìn mặt biển yên ả.
Biển rộng thật là yên ả, du thuyền như chiếc lá nhỏ, trôi trên mặt biển mênh mông.
Dư Tư Nhạc đang tập trung suy nghĩ, trên boong thuyền chợt truyền đến tiếng khóc thê lương.
Dư Tư Nhạc nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía bên kia xem xét.......
Trên boong thuyền có rất nhiều người đang tụ tập lại, đến con kiến cũng không chui qua lọt.
Dư Tư Nhạc nghi hoặc chớp mắt vài cái, cất bước đi về phía bên kia, một nhìn xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Du Lăng Thần cũng đi theo qua đó.
Ở giữa đám người là hai người già, bà lão ngồi trên xe lăn, hai mắt nhắm nghiền, giống như không nghe được âm thanh ồn nào bên ngoài, bộ dạng như đang ngủ say. Trong lòng Dư Tư Nhạc thầm buồn bực vì sao ông lão lại khóc thê thảm như thế, đột nhiên nhìn thấy tay bà đang để một bên lại vô lực buông xuống.
Đã chết?
Dư Tư Nhạc ngạc nhiên mở to hai mắt.
Bạn già à, sao bà bỏ tôi đi nhanh vậy? Tôi biết bà vẫn luôn muốn ngắm biển, thật vất vả mới tích đủ tiền, muốn toàn thành tâm nguyện cuối cùng cho bà. Vì sao bà không thể chờ tôi thêm chút nữa......
Ông lão gục ở bên đùi bà lão, khóc không thành tiếng.
Mọi người xung quanh bị không khí bi thương lây nhiễm, trong đôi mắt tràn ngập nước mắt.
Nhìn thấy bà lão ngồi trên xe lăn với sắc mặt khô vàng, hẳn là bị bệnh rất nặng.
Nói không chừng cố gượng đến sau khi nguyện vọng được thực hiện, mới thỏa mãn rồi khỏi dương gian.
Rất nhiều người khuyên ông lão đừng quá đau lòng,nói....Ông khóc như thế, bà lão ra đi cũng không yên lòng.
Nhưng ông lão lại đau buồn lắc đầu: Làm sao có thể không khóc? Bạn già làm bạn với tôi đã hơn bốn mươi năm, tôi và bà ấy đều vượt qua hơn nửa đời người, lần này bà ấy đi rồi, trong lòng tôi cũng trở nên trống rỗng, tôi rất muốn đi cùng với bà ấy.
Ông lão khóc ngày càng thương tâm Nếu các người thật sự yêu một người, như vậy mới biết.......Tuy đã ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm sống chung với bà ấy, các người mới không sợ có nhiều thời gian, chỉ cảm thấy thời gian rất ít.
Câu nói cuối cùng kia, làm cho Dư Tư Nhạc rất xúc động, giống như câu nói của ông lão đã động đến thế giới nội tâm của cô.
Lúc sống chung với anh hai, cô thật sự cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, hận không thể nghĩ phải nắm chặt từng giây từng phút.
Du Lăng Thần vì câu nói kia, thân hình khẽ động, anh mắt di chuyển đến bên người Dư Tư Nhạc, dường như đưa ra quyết định nào đó.
Nhân viên trên du thuyền nhanh chóng nghe được tin này, đã chạy đến hỗ trợ.
Vừa khuyên ông lão đừng quá đau lòng, nhân viên vừa khiên thi thể của bà lão đi.
Rất nhiều người khuyên nhủ ông lão vẫn không có tác dụng, nước mắt ông không ngừng rơi, chiếc khăn được nắm trong tay đã sớm ướt đẫm.
Trên đời có một loại nước mắt phải làm cho người ta lo lắng nhất là nước mắt của người già. Mỗi khi nhìn thấy họ khóc, trong lòng Dư Tư Nhạc không thể tiếp thu được. Bọn họ đã trải qua quá nhiều tang thương, điều này cũng làm cho cho nước mắt của bọn hắn càng có thể lôi kéo tâm tình của người thường.
Ít ra những người có mặt ở đây khi nhìn thấy nước mắt của ông lão mà không động lòng.
Ông ơi, ông phải cố gắng lên, hậu sự của vợ ông còn mà dựa vào ông nữa, ông khóc làm thân thể mình suy sụp, vợ ông phải làm sao bây giờ? Dư Tư Nhạc hơi khàn giọng nói.
Ông lão ngẩng đầu lên nhìn cô, dường như nghe lời khuyên vừa rồi, cố gắng bình tĩnh lại.
Cảm ơn con. Ông lão lau nước mắt ở khóe mắt.
Dư Tư Nhạc gật đầu với ông, nói: Không cần khách sáo, chính ông cũng phải quý trọng thân thể.
Không quá bao lâu, ông lão đi theo nhân viên, có lẽ giúp đỡ nhân viên khám nghiệm thi thể bà lão.
Là người bình thường nhìn thấy một màn này, làm cho Dư Tư Nhạc có rất nhiều cảm xúc, cô hơi nhìn gương mặt anh hai....Có lẽ bọn họ cũng nên biết quý trọng thời gian?
... ...... .......
Màn đêm lại buông xuống.
Sau khi Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần dùng cơm xong, trở lại phòng dành cho khách.
Đang lúc Dư Tư Nhạc muốn trở về phòng nghỉ ngơi thì Du Lăng Thần chợt mở miệng nói: Tiểu Nhạc, em đến phòng anh một chút, anh có một món đồ muốn đưa cho em.
Dư Tư Nhạc nghi hoặc chớp chớp mắt, nói: Em cũng có một món đồ muốn đưa cho anh.
Du Lăng Thần mở cửa ra, dẫn Dư Tư Nhạc vào phòng.
Chỗ hai người đặt đều là phòng sang trọng, nên trang trí gần như giống nhau.
Dư Tư Nhạc hiểu rõ đến bên ghế ngồi xuống: Anh hai, hôm nay anh nhìn thấy một màn kia, có ý kiến gì không?
Du Lăng Thần ngồi bên cạnh cô, khẽ gật đầu, đương nhiên biết rõ điều Dư Tư Nhạc ám chỉ chính là việc bà lão ra đi.
Trên đời này co rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, nếu so sánh với cái chết, là một việc không muốn đối mặt, sớm muộn gì nó cũng đến. Nhưng càng như vậy, càng nhắc nhở chúng ta phải biết quý trọng nước mắt.
Mỗi lời nói của Du Lăng Thần, đều làm cho Dư Tư Nhạc suy nghĩ rất đúng.
Người mà cô có thể quý trọng, chỉ có người đàn ông ở trước mặt này thôi.... ....
Dư Tư Nhạc đưa tay lấy đồ của mình ra.
Không ngờ Du Lăng Thần nhanh hơn cô một bước, anh lấy ra một sợi dây chuyền thủy phí, đặt vào tay Dư Tư Nhạc.
Sợi dây chuyền được chế tạo từ bạch kim quý giá, được treo bởi một viên phỉ thúy hình bầu dục màu xanh biếc, màu sắc sáng lóng lánh. Tổng thể của sợi dây chuyền mang phong cách thẩm mỹ nổi bật của năm 90. Nhưng nhìn độ tinh xảo của vòng cổ, là có thể đoán được năm đó người thợ thủ công đã dụng tâm cẩn thận đến mức nào.
Đây là một sợi dây chuyền của anh hai!
Sợi dây chuyền này nói lên ý gì, em hẳn là biết rõ, bây giờ anh muốn giao nó cho em.
Giọng nói trầm thấp của Du Lăng Thần truyền vào tai Dư Tư Nhạc.
Cô ngồi ngây ngốc quên phản ứng.......
Sợi dây chuyện này do mẹ dùng một số tiền lớn để chế tạo ra, trên thế giới này chỉ có hai sợi, Dư Tư Nhạc và Du Lăng Thần mỗi người giữ một sợi. Anh hai giao sợi dây chuyền này cho cô, vậy chính là thừa nhận.....Cô chính là một nữa kia mà anh đã xác định rồi sao?
Dư Tư Nhạc vội vàng ngẩng đầu lên, tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ, đưa cho anh hai.
Sợi dây này của cô hơi khác hơn so với của anh hai.
Sợi dây chuyền phỉ thúy cả cô nghiêng về phong cách của phái nam, có vẻ khá lớn, mà sợi dây chuyền trong tay Du Lăng Thần nghiêng về phong cách của phái nữ. Nhưng chỉ cần nhìn phong cách kiểu dáng của hai sợi dây chuyên, là có thể đoán được năm đó mẹ dụng tâm cực khổ biết bao nhiêu.
Cô khẽ nghiêng người dựa sát vào người anh hai, đưa tay đeo sợi dây chuyền lên cổ anh: Anh hai, đây là món đồ em muốn giao cho anh.
Du Lăng Thần đưa tay sờ sợ dây chuyền, dường như đã đoán trước được một màn này.
Hai người nhìn nhau cười.
Du Lăng Thần bị đôi lúm đồng tiền của thiếu nữ làm cho mê hoặc. Không dễ gì mới đẩy ra được từng tầng sương mù, cho thấy tâm ý của mình, dù sao thì Du Lăng Thần cũng nên thu chút lợi tức.
Không hề báo trước ôm Dư Tư Nhạc vào lòng, cánh môi chụp lên, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô, hôn sâu vào.
Lần này Du Lăng Thần hôn rất mạnh mẽ, như muốn đền bù việc chưa làm được. cái lưỡi lạnh lùng trượt vào bên trong, tham lam cướp lấy hơi thở thơm tho thuộc về cô, dùng sức thăm dò vào mỗi ngóc ngách trong miệng.
Trước kia anh đều hôn lướt qua cánh môi cô, cũng không xâm nhập vào, lần này hận không thể hòa nhập cô vào người mình.
Không khí bị cướp đoạt nặng nề, dần dần Dư Tư Nhạc cảm thấy khó thở.
Đang muốn bảo anh hai mau chóng buông tay ra, chợt cảm thấy có một bàn tay tiến vào quần áo cô.
Từ cửa sổ nhìn qua, có thể nhìn thấy lác đác ánh sao trên bầu trời đêm.
Thần kinh của Dư Tư Nhạc chợt căng thẳng, cảm thấy cơ thể mình được phóng to lên gấp mấy lần, cô có thể cảm nhận rất rõ ngón tay của anh hai đang di chuyển trên người mình.
Trời ơi! Tiến triển như thế có phả quá nhanh không, vừa thừa nhận lòng mình, anh hai đã muốn ăn sạch cô vào bụng rồi sao?
Dư Tư Nhạc sợ tới mức cứng đờ cả người.
Du Lăng Thần cảm nhận được cô đang khẩn trương, nói: Thả lỏng, sớm muộn gì em cũng là của anh.
Anh vừa nói, vừa vén quần áo của Dư Tư Nhạc lên.
Quần áo của Dư Tư Nhạc đã bị anh vén lên phía trước......
Cái tư thế này quá mập mờ, quá hài hòa, Dư Tư Nhạc hoảng sợ đỏ bừng mặt, anh mắt cũng không dám nhìn lung tung.
Ngay lúc Du Lăng Thần muốn tiếp tục cởi quần áo của cô gái thì cô gái đã cắn một ngụm vào vai anh, Nói một cách mập mờ: Anh hai, hành vi hèn hạ cưỡng hiếp thiếu nữ vị thành niên là phạm pháp đó!
Hèn hạ? Phạm pháp?
Lúc này trong đầu Dư Tư Nhạc đang nghĩ đến những từ này à?
Thừa dịp Du Lăng Thần hơi ngẩn người, Dư Tư Nhạc nhanh chóng sửa sang lại quần áo, nhảy ra từ ngực anh.
Chờ đến khi trong ngực trống rỗng, Du Lăng Thần từ trong lời nói của cô hoàn hồn lại. Thật ra cũng tròng mười bốn tuổi, hành vi này không nên xảy ra ở cô gái chưa tròn mười tám tuổi, nếu đối phương tự nguyện, cũng không tạo thành trái pháp luật. Nhưng Du Lăng Thần không muốn đả kích cô gái thiếu kiến thức về mặt pháp luật, nói: Ý của em là chờ sau khi em tròn mười tám tuổi, mới có thể.......
Dừng, dừng, dừng. Dư Tư Nhạc có thể đoán được tiếp theo anh hai sẽ nói cái gì, khoa tay múa chân nói: Anh hai, tiến triển như vậy có phải là quá nhanh không? Tuổi của em còn nhỏ!
Câu nói sau cùng, ngược lại là một chuyện lớn!
Nếu tuổi quá nhỏ mà phát sinh quan hệ với đàn ông, sau này sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể bù đắp được. Dùng góc độ tri thức mà nói, cô gái trước tuổi vị thành niên, chư phát triển hoàn toàn, dễ dàng tạo thành hành tổn thương, ngộ nhỡ mang thai, càng làm thương tổn đối với cơ thể! Dùng góc độ y học, trải đời quá sớm, sẽ làm cổ tử cung bị viêm, cuối cùng chuyển thành ung thư cổ tử cung.
Chỉ có vài phút, mà trong đầu Du Lăng Thần đã suy nghĩ đến phương diện kia.
Dư Tư Nhạc nhìn mặt anh hai, cảm thấy sợ hãi lui về sau vài bước, nếu anh hai dám Bá Vương ngạnh thượng cung, cô lập tức bỏ của chạy lấy người!
Nào ngờ trầm mặc một lúc lâu, Du Lang Thần chợt mở miệng nói: Có thể, tạm thời anh sẽ không động đến em. Sau này, em phải ngủ chung với anh.
Dư Tư Nhạc theo bản năng lắc đầu, ngủ cùng gối....Tính nguy hiểm rất cao.
Anh đã nói, chẳng lẽ em không tin?
Dư Tư Nhạc do dự cắn răng.
Yên tâm, cho dù muốn làm, cũng phải chờ sau khi em trưởng thành. Du Lăng Thần suy nghĩ đến sinh nhật của Dư Tư Nhạc, có lẽ hơn một tháng nữa, sẽ đến sinh nhật của cô. Anh đã đợi lâu như thế, có chờ thêm một tháng nữa cũng không sao.
Nhưng.... ....Có thể nhìn mà không thể ăn, cũng cực kỳ tra tấn tinh thần.
Nếu Dư Tư Nhạc biết trong lòng anh trai đang suy nghĩ gì, nhất định nhịn không được sẽ đập đầu, ngay cả một chút tâm lý cô cũng chưa chuẩn bị, anh hai đã nghĩ đến việc dùng cách thức thoải mái nhất để yêu nhau , thử thách năng lực tiếp nhận của người ta.
.......Sau khi trưởng thành, cũng không thể dùng! Dư Tư Nhạc nghiến răng nghiến lợi nói. Cùng trao đổi với Du Lăng Thần: Anh hai, em đã từng nói, pháp luật quy định tuổi kết hôn của con gái là hai mươi, em nghĩ........Chuyện khác sau này hãy nói.
Sắc mặt Du Lăng Thần âm trầm đến đáng sợ, trong lòng anh nghĩ cái gì, không cần đoán cũng có thể nghĩ ra được.
Trước khi chưa đến sinh nhật mười tám tuổi của em, chúng ta sẽ từ từ trao đổi.
Du LĂng Thần không nói rõ, nhưng Dư Tư Nhạc đã ngửi được mùi nguy hiểm! Trao đổi? Trao đổi cái gì? Nói không chừng trao đổi trên giường.
Bây giờ Dư Tư Nhạc đã bắt đầu hối hận.......Tại sao phải làm rõ tình cảm sớm, nếu biết gặp phải nguy hiểm như thế, cô chờ qua vài năm nữa lại bày tỏ lòng mình.
Du Lăng Thần xốc một góc chăn lên, vỗ vỗ nói: Đến đây ngủ.
Dư Tư Nhạc ngây ngốc đứng tại chỗ, muốn nhanh chóng rời khỏi đây, đi về phòng mình.
Còn chưa cất bước, đột nhiên bị Du Lăng Thần nắm tay, kéo lên trên giường.
Cánh tay của Du Lăng Thần chống hai bên cô, ngăn cản cô không có cách nào chạy trốn được.
Trái tim của Dư Tư Nhạc đập thình thịch, cô hiếm khi tiếp xúc quá gần với anh hai, khoảng cách giữa hai người không quá ba centimet, cô có thể nghe rất rõ hơi thở của anh hai.
Kéo dài và vững vàng.
Dư Tư Nhạc rất muốn đẩy cánh tay kia của anh trai ra, chỉ tiếc không có lá gan đó.
Giọng nói mang theo vẻ đáng thương: Anh hai, chúng ta thanh toán hai phòng, chỉ ở một phòng thì không có lời. Em thấy.....Em còn phải trở về ngủ nữa, ít ra chúng ta không bị thiệt thòi.
Cái cớ thối nát này mà Dư Tư Nhạc cũng có thể nghĩ ra.
Du Lăng Thần nằm bên cạnh cô nói: Anh là người dễ dàng thay đổi quyết định vậy sao? Bây giờ ngủ chung với anh nhiều một chút, coi như trước tiên thích ứng với hoàn cảnh, cũng thuận tiện cho cuộc sống sau này của chúng ta.
Cái gì là thích ứng với hoàn cảnh? Dư Tư Nhạc tuyệt đối không muốn thích ứng.
Đối mặt với anh hai, trái tim cô càng đập kịch liệt, không yên ổn được chút xíu nào.
Khóe miệng Du Lăng Thần từ từ nhếch lên: Em có thể đếm con cừu.
Thấy không có cách nào trốn được, Dư Tư Nhạc chỉ có thể chấp nhận số phận. Nhắm mắt lại, an ủi mình không phải chưa từng ngủ chung, xem tình cảnh này trở thành lần du lịch kia là được rồi.
Có lẽ tâm lý ám thị thật sự hiệu nghiệm, không bao lâu sau Dư Tư Nhạc dã đi vào giấc ngủ.
Du Lăng Thần nằm bên cạnh cô, vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt hàm chứa vẻ ôn như trước nay chưa từng có.
Anh nhẹ nhàng ôm cô gái vào lòng, đặt một nụ hôn lên trán cô, giống như một loại ấn ký, tuyên bố.....Cô gái này thuộc về anh.
Đối mặt với bất kỳ người nào cũng đều bá đạo, dã man không nói đạo ký, Du Lăng Thần cũng không ngoại lệ. Anh chỉ biết chỉ cần có thể khóa cô gái này vào lòng, cho dù bảo anh làm chuyện gì, anh cũng đều nguyện ý. Cho dù có người lén lút nhìn cô, cũng khó có thể cướp cô gái này từ trong tay anh.
/117
|