Sau khi nhảy xuống vực sâu, Hùng rơi thẳng xuống sông Hồng.
Ùm!
Nước sông văng tung toé, Hùng mất máu quá nhiều mất đi ý thức.
Dường như hắn lại thấy Vân lệ rơi đầy mặt, tuyệt vọng bi thương khóc, kêu gào, liều mạng muốn vươn tay kéo lại hắn. Nhưng chỉ chớp mắt đã thành khuôn mặt của Tuyết, đôi mắt màu lam bất lực trống rỗng. Hùng dùng sức muốn kéo lấy nàng ôm vào lòng, bỗng nhiên tia sáng lạnh lẽo từ trên bầu trời bắn xuống, phút chốc trời đất biến đổi, đất rung núi chuyển. Hai cô gái càng cách xa Hùng, tiếp theo là Ý thê lương kêu gọi hắn. Hùng hoảng sợ cảm giác thống khổ khi Ý bị thương lại xuất hiện, Hùng sợ hãi cố với tay các nàng nhưng không được.
Cảm gác giống như trải qua thống khổ giãy dụa đời đời kiếp kiếp, dường như mọi thứ bình tĩnh trở lại, mà linh hồn Hùng dần biến mất trên mặt đất, tan thành mây khói, là yên tĩnh như vậy, bình yên như thế…
Hùng trải qua giấc ngủ lâu đến một thế kỷ sau rốt cuộc dần dần tỉnh lại, rên rỉ.
-Đây là đâu?
Hắn muốn nhúc nhích lại cảm thấy người mềm nhũn không có chút sức lực, tất cả các bộ phận cơ thể đau nhức.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, sau đó thống khổ rên hai tiếng, phát hiện bốn phía im lặng đến đáng sợ.
Đến lúc này thì tinh thần hắn từ bi thương chậm rãi hồi phục.
Hùng mờ mịt trợn to mắt, phát hiện ánh sáng trắng chói mắt xuyên qua màn lụa mỏng đâm vào mắt đau nhói. Qua thật lâu sau hắn mới từ từ thích ứng, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
Hắn không tin rằng mình rất có thể được người tốt cứu.
Hơi chuyển đầu muốn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ai ngờ cả người hắn bị bó bột toàn thân chỉ hở hai mắt, không di chuyển được.
Trên vách tấm ván gỗ có vẻ mục nát cũ kĩ treo một số con cá nhỏ khô.
-Có con chim vành khuyên nhỏ, là lá la...
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hát nhẹ nhàng của con gái khiến tâm hồn Hùng thoải mái nở nụ cười:
-Nàng thật ngây thơ a!
Biết được có người cứu mình, Hùng nằm suy nghĩ miên man, lần đầu giết người Hùng cảm giác hơi mất tự nhiên nhưng trong đó pha thêm kích thích điên cuồng.
Hùng không hề đồng tình với mấy tên kia, chúng muốn giết mình, chẳng lẽ hắn đứng cho chúng chém sao?
Có ân tất phải trả! Có cừu oán... tất báo! Chọc tới ca, ca giết hết.
Kẹt! Tiếng mở cửa vang lên.
Hùng nhìn qua, một cô gái ăn mặc mộc mạc khoảng 17,18 đang bước vào phòng, tay đang treo một chiếc khăn, nàng bưng một cái chậu hướng tới bên giường, trong chậu bốc lên khí nóng. Hùng thầm đánh giá nàng, nàng có chút xinh đẹp, da trắng bóc, tóc đen dài buộc đơn giản xõa xuống vai, đôi mắt to trong suốt chớp chớp. Nàng mặc đồ xanh hơi bạc màu lộ ra vô hạn tuổi thanh xuân dạt dào. Toàn thân nàng thỏa ra khí chất thuần khiết thiện lương khiến Hùng cảm thấy rất thoải mái.
Bước tới bên giường, nàng kinh ngạc mắt mở lớn nhìn Hùng hôn mê nhiều ngày đang nhìn mình, nàng bị hù giật nảy đặt cái chậu sang một bên chạy tới ngồi bên giường.
Mùi hương nhè nhẹ bay vào mũi, Hùng hít sâu một hơi cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Lúc này bên tai hắn vang thanh âm ân cần nói:
- Đại.....ca! Huynh còn đau không?
Thanh âm cực kỳ mê người, ngọt giống như là đường.
Hùng yêu thương nhìn nàng:
-Ca không sao! Cảm ơn muội chăm sóc ca.
Cô gái e thẹn đứng dậy dấp nước chiếc khăn vắt khô rồi lau mặt cho hắn, cảm nhận sự ôn nhu mềm mại. Hùng nhìn nàng nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu muội muội? Muội tên gì?
Khụ Khụ!
Lúc này một ông lão tuổi 70, da nhăn nheo, râu tóc bạc trắng, chân tay khô queo, bước vào phòng. Lão quan tâm hỏi Hùng:
- Cháu tỉnh rồi à.
-“Đa tạ ông cứu mạng cháu.” Hùng cảm kích
-Không phải ta đâu, Tiểu Huyên cứu ngươi từ bờ sông về đây đó. Một mình nó cõng ngươi hơn 1km về đây, tới nơi nó gần như không đứng nổi.
Ông lão mở miệng giọng khàn khàn.
-Hơn nửa năm nay ngày nào nó cũng chăm sóc, lau người, thay thuốc cho ngươi.
Dừng lại một chút, ông lão thở dài:
-Ài! Khi nó mang ngươi về ngươi gần chết rồi, ta khuyên nó đem đi chôn nhưng nói thế nào nó cũng không chịu.
-“Ông nội” Huyên đang dịu dàng đứng bên vội kêu lên.
-Hừ đừng tưởng ta không biết cháu mấy lần trốn góc phòng khóc.
-Đứa nhỏ này!
Lão than thở.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập toàn thân Hùng, hắn cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó đánh thẳng gắn chặt vào bên trong. Nhìn qua Huyên đứng ở bên Hùng thề sau này chăm sóc bảo vệ nàng, không để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào.
...........
Vài ngày sau, Hùng vận chuyển Chân linh công hấp thu linh khí khiến vết thương hồi phục rất nhanh, hắn có thể xuống giường đi lại được một lát.
Mấy ngày này Tiểu Huyên mỗi ngày chăm sóc Hùng ăn uống cực kỳ tỉ mỉ từng li từng tí. Thấy Hùng dần bình phục, Huyên còn vui sướng nhảy lên, líu ríu kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện. Hùng cảm nhận được nội tâm nàng thật thuần khiết, thiện lương.
Hắn biết được đây là ngôi làng nhỏ sống bên bờ sông Hồng hơn 100 hộ gia đình, người ở đây không có ra bên ngoài tự cung tự cấp, chuyên đánh cá sống qua ngày. Mười năm trước Huyên được ông lão cứu được ngoài bờ sông, từ đó tới nay Huyên ở đây, chăm sóc coi ông như ông nội ruột thịt của mình.
Ùm!
Nước sông văng tung toé, Hùng mất máu quá nhiều mất đi ý thức.
Dường như hắn lại thấy Vân lệ rơi đầy mặt, tuyệt vọng bi thương khóc, kêu gào, liều mạng muốn vươn tay kéo lại hắn. Nhưng chỉ chớp mắt đã thành khuôn mặt của Tuyết, đôi mắt màu lam bất lực trống rỗng. Hùng dùng sức muốn kéo lấy nàng ôm vào lòng, bỗng nhiên tia sáng lạnh lẽo từ trên bầu trời bắn xuống, phút chốc trời đất biến đổi, đất rung núi chuyển. Hai cô gái càng cách xa Hùng, tiếp theo là Ý thê lương kêu gọi hắn. Hùng hoảng sợ cảm giác thống khổ khi Ý bị thương lại xuất hiện, Hùng sợ hãi cố với tay các nàng nhưng không được.
Cảm gác giống như trải qua thống khổ giãy dụa đời đời kiếp kiếp, dường như mọi thứ bình tĩnh trở lại, mà linh hồn Hùng dần biến mất trên mặt đất, tan thành mây khói, là yên tĩnh như vậy, bình yên như thế…
Hùng trải qua giấc ngủ lâu đến một thế kỷ sau rốt cuộc dần dần tỉnh lại, rên rỉ.
-Đây là đâu?
Hắn muốn nhúc nhích lại cảm thấy người mềm nhũn không có chút sức lực, tất cả các bộ phận cơ thể đau nhức.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, sau đó thống khổ rên hai tiếng, phát hiện bốn phía im lặng đến đáng sợ.
Đến lúc này thì tinh thần hắn từ bi thương chậm rãi hồi phục.
Hùng mờ mịt trợn to mắt, phát hiện ánh sáng trắng chói mắt xuyên qua màn lụa mỏng đâm vào mắt đau nhói. Qua thật lâu sau hắn mới từ từ thích ứng, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía.
Hắn không tin rằng mình rất có thể được người tốt cứu.
Hơi chuyển đầu muốn đánh giá hoàn cảnh xung quanh, ai ngờ cả người hắn bị bó bột toàn thân chỉ hở hai mắt, không di chuyển được.
Trên vách tấm ván gỗ có vẻ mục nát cũ kĩ treo một số con cá nhỏ khô.
-Có con chim vành khuyên nhỏ, là lá la...
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng hát nhẹ nhàng của con gái khiến tâm hồn Hùng thoải mái nở nụ cười:
-Nàng thật ngây thơ a!
Biết được có người cứu mình, Hùng nằm suy nghĩ miên man, lần đầu giết người Hùng cảm giác hơi mất tự nhiên nhưng trong đó pha thêm kích thích điên cuồng.
Hùng không hề đồng tình với mấy tên kia, chúng muốn giết mình, chẳng lẽ hắn đứng cho chúng chém sao?
Có ân tất phải trả! Có cừu oán... tất báo! Chọc tới ca, ca giết hết.
Kẹt! Tiếng mở cửa vang lên.
Hùng nhìn qua, một cô gái ăn mặc mộc mạc khoảng 17,18 đang bước vào phòng, tay đang treo một chiếc khăn, nàng bưng một cái chậu hướng tới bên giường, trong chậu bốc lên khí nóng. Hùng thầm đánh giá nàng, nàng có chút xinh đẹp, da trắng bóc, tóc đen dài buộc đơn giản xõa xuống vai, đôi mắt to trong suốt chớp chớp. Nàng mặc đồ xanh hơi bạc màu lộ ra vô hạn tuổi thanh xuân dạt dào. Toàn thân nàng thỏa ra khí chất thuần khiết thiện lương khiến Hùng cảm thấy rất thoải mái.
Bước tới bên giường, nàng kinh ngạc mắt mở lớn nhìn Hùng hôn mê nhiều ngày đang nhìn mình, nàng bị hù giật nảy đặt cái chậu sang một bên chạy tới ngồi bên giường.
Mùi hương nhè nhẹ bay vào mũi, Hùng hít sâu một hơi cảm thấy thoải mái không nói nên lời.
Lúc này bên tai hắn vang thanh âm ân cần nói:
- Đại.....ca! Huynh còn đau không?
Thanh âm cực kỳ mê người, ngọt giống như là đường.
Hùng yêu thương nhìn nàng:
-Ca không sao! Cảm ơn muội chăm sóc ca.
Cô gái e thẹn đứng dậy dấp nước chiếc khăn vắt khô rồi lau mặt cho hắn, cảm nhận sự ôn nhu mềm mại. Hùng nhìn nàng nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu muội muội? Muội tên gì?
Khụ Khụ!
Lúc này một ông lão tuổi 70, da nhăn nheo, râu tóc bạc trắng, chân tay khô queo, bước vào phòng. Lão quan tâm hỏi Hùng:
- Cháu tỉnh rồi à.
-“Đa tạ ông cứu mạng cháu.” Hùng cảm kích
-Không phải ta đâu, Tiểu Huyên cứu ngươi từ bờ sông về đây đó. Một mình nó cõng ngươi hơn 1km về đây, tới nơi nó gần như không đứng nổi.
Ông lão mở miệng giọng khàn khàn.
-Hơn nửa năm nay ngày nào nó cũng chăm sóc, lau người, thay thuốc cho ngươi.
Dừng lại một chút, ông lão thở dài:
-Ài! Khi nó mang ngươi về ngươi gần chết rồi, ta khuyên nó đem đi chôn nhưng nói thế nào nó cũng không chịu.
-“Ông nội” Huyên đang dịu dàng đứng bên vội kêu lên.
-Hừ đừng tưởng ta không biết cháu mấy lần trốn góc phòng khóc.
-Đứa nhỏ này!
Lão than thở.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập toàn thân Hùng, hắn cảm giác trái tim mình như bị thứ gì đó đánh thẳng gắn chặt vào bên trong. Nhìn qua Huyên đứng ở bên Hùng thề sau này chăm sóc bảo vệ nàng, không để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào.
...........
Vài ngày sau, Hùng vận chuyển Chân linh công hấp thu linh khí khiến vết thương hồi phục rất nhanh, hắn có thể xuống giường đi lại được một lát.
Mấy ngày này Tiểu Huyên mỗi ngày chăm sóc Hùng ăn uống cực kỳ tỉ mỉ từng li từng tí. Thấy Hùng dần bình phục, Huyên còn vui sướng nhảy lên, líu ríu kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện. Hùng cảm nhận được nội tâm nàng thật thuần khiết, thiện lương.
Hắn biết được đây là ngôi làng nhỏ sống bên bờ sông Hồng hơn 100 hộ gia đình, người ở đây không có ra bên ngoài tự cung tự cấp, chuyên đánh cá sống qua ngày. Mười năm trước Huyên được ông lão cứu được ngoài bờ sông, từ đó tới nay Huyên ở đây, chăm sóc coi ông như ông nội ruột thịt của mình.
/126
|