Sau khi cả nhà Nguyệt và Phong đều chuyển đến nhà ông Ann, căn nhà vốn yên tĩnh bỗng náo nhiệt hẳn vì tiếng chạy nhảy của bé Tin và tiếng người cười nói. Quản gia bên cạnh ông Ann cũng nói theo ông bao nhiêu năm nay, những ngày này có thể nói là những ngày ông vui vẻ nhất, cười đùa với con cháu. Đúng là người lớn tuổi rất thích được quây quần bên gia đình và con cháu mà.
Hội Khôi rất tò mò khi Nguyệt để ông đưa cả Ngọc đến, tưởng rằng Nguyệt nói chuyện riêng với ông để ông không cho kẻ tình nghi lại gần họ chứ. Sau khi được Nguyệt giải thích rằng ông Ann muốn để Ngọc ở gần để theo dõi kỹ hơn thì mọi người mới yên tâm một chút. Lúc đầu ông Ann muốn mọi người chỉ làm việc ở nhà hoặc ở tổ chức thôi nhưng nhờ sự thuyết phục của Long thì ông Ann mới cho mọi người đi làm bình thường.
Vợ chồng chú Long có chút không hài lòng vì thái độ hơi tình tứ quá mức giữa Dũng và Phúc. Nhưng thái độ bất cần của Phúc và sự khuyên giải của mọi người khiến họ chỉ đành nhắm mắt cho qua. Vì biết rõ mọi người đang nhìn mình kỳ lạ nên Phúc không suốt ngày vờn nhau trước mặt mọi người mà chuyển sang vờn nhau trong phòng tập nơi ít người lớn hơn một chút.
Phúc hiểu khi đã nói rõ mọi chuyện thì Dũng không thể thoát khỏi việc sẽ phải tham gia với họ chuyện kia. Và với anh chàng công tử bột suốt ngày ăn chơi và tập gym như Dũng thì không thể không rèn luyện thêm một chút. Vì vậy ngủ trong phòng tập đúng là vẹn cả đôi đường.
Dũng rất hay tập gym nhưng thực chất chỉ tập gym để tán gái thôi chứ không có nhiều tác dụng đối kháng như hội của Phong và Phúc. Vì vậy khi bắt đầu tập đối kháng với người nhát gan như Dũng là hơi khó. Vì hắn toàn né và chạy khiến Phúc phải cáu:
- Mày có phải là đàn ông không vậy? Sao chưa gì đã chạy rồi?
Dũng vô cùng vô tội mà cãi:
Mày thử giơ nắm đấm với mọi người xem có ai chạy không? Hỏi câu vô lý. Không chạy thì làm gì chứ.Người ta ĐỠ! Ôi trời ông nội ơi.Nhưng mày đi quyền nhanh thế đáng sợ chết được.Huy ở bên ngoài nhìn vào bật cười trước màn đấu đá hài hước trước mặt nên liền lên tiếng:
Để cậu ấy tập boxing bình thường thôi. Rồi tập thêm bắn súng là được rồi. Đừng đối kháng mạnh thể. Người ta có chuyên đâu, đi quyền nhanh thế sao mà đỡ được.Đấy đúng là người tập chuyên nghiệp có khác. Nói chỉ có chuẩn.Dũng vỗ tay khen ngợi trong khi Phúc chỉ biết ôm cục tức nghe theo.
- Được rồi đi tập bắn súng.
Thể là câu chuyện cãi nhau lại chuyển địa điểm từ phòng tập sang sân tập bắn súng. Đương nhiên là không hề dừng lại vì cái chứng chỉ quần sự của Dũng có được bằng tiền.
Mày không tập quân sự sao?Mày quên sao? Nhà tao có tiền mà.Hết cứu. CẦM ... SÚNG ... LÊN... Đàn ông gì mà lại sợ súng.Má ơi có ai không sợ súng chứ. Nói câu ngu ngục.Thế mới thấy rõ giữa cái tình và cái hài cách nhau bằng đúng cái âm thanh. Hình ảnh lãng mạng anh em cầm tay nhau sửa dáng tập bắn nhưng âm thanh lại là:
Mày không cầm súng cho tử tế được à?Súng thật đấy. Mày không thấy đáng sợ à?Sợ? Có cái gì mày không sợ không?Ờ... Thì tao không sợ gái. À gái xấu thì sợ.Thằng khốn này!!!!Đáng lẽ đây phải là cảnh rất lãng mạn mà sao mày làm nó căng thẳng quá vậy???Lãng mạn cái khỉ mốc. Khi nào mày cầm được súng tử tế đi thì nói chuyện với tao.Nhưng nó nguy hiểm.Mày không cầm tử tế nó mới nguy hiểm ấy.Đoạn hội thoại như vậy cứ vang vọng cả khu tập bắn. Mọi người trong nhà được dịp hả hê vô cùng. Hàng ngày vẫn là Phúc chọc điên mọi người thật hiếm thấy có người có thể khiến Phúc điên lên như vậy.
- Ông chủ?!
Tiếng gọi của quản gia dừng giữa chừng khi thấy ông Ann đang chơi cùng cu Tin và mọi người. Việc dừng giữa chừng và đảo mắt nhìn quanh này đủ để ra hiệu cho mọi người rằng đó là một tin mật báo. Ông Ann ra hiệu mọi người tiếp tục rồi cùng quản gia vào phòng sách. Khi trong nhà có người là nội gián thì địa điểm an toàn nhất chắc sẽ là nơi mà người đó chưa từng bước vào. Sau khi ông Ann đi ra thì vẻ mặt vui vẻ lúc đầu đã khó chịu đi vài phần. Ống chỉ đứng ở cửa và gọi:
- Nguyệt, Hải, Hùng và Long, mấy đứa vào đầy.
Mọi người ngơ ngác. Nguyệt và bố Long cùng đi vào phòng, quản gia còn canh ở cửa. Việc này chắc chắn không đơn giản.
- Ngồi xuống đi chúng ta nói chuyện.
Nguyệt và Long ngoan ngoãn ngồi trước mặt ông Ann. Ông để một tập tài liệu trước mặt hai người. Nguyệt đưa bố Long xem trước. Sau khi xem xong, ông hoảng hốt hỏi:
- Đây là sao vậy chú?
Nguyệt và anh em Hải vội vàng xem, thì ra là tài liệu về thân thế của Ngọc. Ngọc lại chính là người con gái của chú Hải.
Như cháu đã đọc đấy.Ông ơi, vậy có khi nào chị ấy đã ủ mưu để hại chúng ta không?Việc này thì chưa chắc. Vì theo thông tin thì tới tận năm ngoái chú của Hải mới cho người tìm đến Ngọc. Có thể trước đó chính Ngọc cũng không biết Hải và Hùng chính là anh họ của mình.Nhưng Ngọc không mất trí như anh cháu phải không ạ?Điều này thì chắc chắn. Vì sau khi bị diệt lần đầu, chú của các cháu đã đưa vợ sang Thái nhưng con gái thì bị bỏ lại và bố của Nguyệt và ông đã bàn nhau đưa con bé cho một nhà khá giả hiếm muộn để nhận nuôi. Chính ông cũng không biết nhà đó nên mới không ngăn cản việc Long cho Phong và Ngọc kết hôn.Nhưng con bé đã chọn cách về đứng về phía chúng.Đúng. Ta gọi mấy đứa vào đây chính là vì lý do đó ta mới gọi mấy đứa vào đây nghĩ xem chúng ta nên làm gì.Bây giờ nó không còn là chuyện của Hải nữa mà còn là chuyện của mọi người. Mỗi nhà nói lên suy nghĩ một lần xem. Nào Long, giờ con bé là con dâu cháu, nên làm gì cháu nói trước đi.
Bố Long ngồi thẫn thờ, hoàn cảnh này cũng quá trớ trêu rồi:
Từ lúc con bé vào cửa chưa từng làm ra chuyện gì khiến vợ chồng cháu phải bực bội. Rất ngoan hiền, rất hiểu chuyện. Cháu không nghĩ lại có lúc cháu phải nghĩ đến hoàn cảnh này.Qua những lần tiếp xúc từ trước đến giờ không để lại cho mọi người chút nghi ngờ nào. Đến bọn cháu người ngoài không quá thân thiết giờ biết đó là em họ lại còn làm hại Khôi lại là vợ của Phong. Thật là quá khó xử rồi.Mọi người đều chìm trong im lặng và khó xử, Nguyệt bỗng quyết định.
- Nếu đã khó xử vậy thì để cháu. Cháu sẽ hỏi cho ra lẽ.
Hội Khôi rất tò mò khi Nguyệt để ông đưa cả Ngọc đến, tưởng rằng Nguyệt nói chuyện riêng với ông để ông không cho kẻ tình nghi lại gần họ chứ. Sau khi được Nguyệt giải thích rằng ông Ann muốn để Ngọc ở gần để theo dõi kỹ hơn thì mọi người mới yên tâm một chút. Lúc đầu ông Ann muốn mọi người chỉ làm việc ở nhà hoặc ở tổ chức thôi nhưng nhờ sự thuyết phục của Long thì ông Ann mới cho mọi người đi làm bình thường.
Vợ chồng chú Long có chút không hài lòng vì thái độ hơi tình tứ quá mức giữa Dũng và Phúc. Nhưng thái độ bất cần của Phúc và sự khuyên giải của mọi người khiến họ chỉ đành nhắm mắt cho qua. Vì biết rõ mọi người đang nhìn mình kỳ lạ nên Phúc không suốt ngày vờn nhau trước mặt mọi người mà chuyển sang vờn nhau trong phòng tập nơi ít người lớn hơn một chút.
Phúc hiểu khi đã nói rõ mọi chuyện thì Dũng không thể thoát khỏi việc sẽ phải tham gia với họ chuyện kia. Và với anh chàng công tử bột suốt ngày ăn chơi và tập gym như Dũng thì không thể không rèn luyện thêm một chút. Vì vậy ngủ trong phòng tập đúng là vẹn cả đôi đường.
Dũng rất hay tập gym nhưng thực chất chỉ tập gym để tán gái thôi chứ không có nhiều tác dụng đối kháng như hội của Phong và Phúc. Vì vậy khi bắt đầu tập đối kháng với người nhát gan như Dũng là hơi khó. Vì hắn toàn né và chạy khiến Phúc phải cáu:
- Mày có phải là đàn ông không vậy? Sao chưa gì đã chạy rồi?
Dũng vô cùng vô tội mà cãi:
Mày thử giơ nắm đấm với mọi người xem có ai chạy không? Hỏi câu vô lý. Không chạy thì làm gì chứ.Người ta ĐỠ! Ôi trời ông nội ơi.Nhưng mày đi quyền nhanh thế đáng sợ chết được.Huy ở bên ngoài nhìn vào bật cười trước màn đấu đá hài hước trước mặt nên liền lên tiếng:
Để cậu ấy tập boxing bình thường thôi. Rồi tập thêm bắn súng là được rồi. Đừng đối kháng mạnh thể. Người ta có chuyên đâu, đi quyền nhanh thế sao mà đỡ được.Đấy đúng là người tập chuyên nghiệp có khác. Nói chỉ có chuẩn.Dũng vỗ tay khen ngợi trong khi Phúc chỉ biết ôm cục tức nghe theo.
- Được rồi đi tập bắn súng.
Thể là câu chuyện cãi nhau lại chuyển địa điểm từ phòng tập sang sân tập bắn súng. Đương nhiên là không hề dừng lại vì cái chứng chỉ quần sự của Dũng có được bằng tiền.
Mày không tập quân sự sao?Mày quên sao? Nhà tao có tiền mà.Hết cứu. CẦM ... SÚNG ... LÊN... Đàn ông gì mà lại sợ súng.Má ơi có ai không sợ súng chứ. Nói câu ngu ngục.Thế mới thấy rõ giữa cái tình và cái hài cách nhau bằng đúng cái âm thanh. Hình ảnh lãng mạng anh em cầm tay nhau sửa dáng tập bắn nhưng âm thanh lại là:
Mày không cầm súng cho tử tế được à?Súng thật đấy. Mày không thấy đáng sợ à?Sợ? Có cái gì mày không sợ không?Ờ... Thì tao không sợ gái. À gái xấu thì sợ.Thằng khốn này!!!!Đáng lẽ đây phải là cảnh rất lãng mạn mà sao mày làm nó căng thẳng quá vậy???Lãng mạn cái khỉ mốc. Khi nào mày cầm được súng tử tế đi thì nói chuyện với tao.Nhưng nó nguy hiểm.Mày không cầm tử tế nó mới nguy hiểm ấy.Đoạn hội thoại như vậy cứ vang vọng cả khu tập bắn. Mọi người trong nhà được dịp hả hê vô cùng. Hàng ngày vẫn là Phúc chọc điên mọi người thật hiếm thấy có người có thể khiến Phúc điên lên như vậy.
- Ông chủ?!
Tiếng gọi của quản gia dừng giữa chừng khi thấy ông Ann đang chơi cùng cu Tin và mọi người. Việc dừng giữa chừng và đảo mắt nhìn quanh này đủ để ra hiệu cho mọi người rằng đó là một tin mật báo. Ông Ann ra hiệu mọi người tiếp tục rồi cùng quản gia vào phòng sách. Khi trong nhà có người là nội gián thì địa điểm an toàn nhất chắc sẽ là nơi mà người đó chưa từng bước vào. Sau khi ông Ann đi ra thì vẻ mặt vui vẻ lúc đầu đã khó chịu đi vài phần. Ống chỉ đứng ở cửa và gọi:
- Nguyệt, Hải, Hùng và Long, mấy đứa vào đầy.
Mọi người ngơ ngác. Nguyệt và bố Long cùng đi vào phòng, quản gia còn canh ở cửa. Việc này chắc chắn không đơn giản.
- Ngồi xuống đi chúng ta nói chuyện.
Nguyệt và Long ngoan ngoãn ngồi trước mặt ông Ann. Ông để một tập tài liệu trước mặt hai người. Nguyệt đưa bố Long xem trước. Sau khi xem xong, ông hoảng hốt hỏi:
- Đây là sao vậy chú?
Nguyệt và anh em Hải vội vàng xem, thì ra là tài liệu về thân thế của Ngọc. Ngọc lại chính là người con gái của chú Hải.
Như cháu đã đọc đấy.Ông ơi, vậy có khi nào chị ấy đã ủ mưu để hại chúng ta không?Việc này thì chưa chắc. Vì theo thông tin thì tới tận năm ngoái chú của Hải mới cho người tìm đến Ngọc. Có thể trước đó chính Ngọc cũng không biết Hải và Hùng chính là anh họ của mình.Nhưng Ngọc không mất trí như anh cháu phải không ạ?Điều này thì chắc chắn. Vì sau khi bị diệt lần đầu, chú của các cháu đã đưa vợ sang Thái nhưng con gái thì bị bỏ lại và bố của Nguyệt và ông đã bàn nhau đưa con bé cho một nhà khá giả hiếm muộn để nhận nuôi. Chính ông cũng không biết nhà đó nên mới không ngăn cản việc Long cho Phong và Ngọc kết hôn.Nhưng con bé đã chọn cách về đứng về phía chúng.Đúng. Ta gọi mấy đứa vào đây chính là vì lý do đó ta mới gọi mấy đứa vào đây nghĩ xem chúng ta nên làm gì.Bây giờ nó không còn là chuyện của Hải nữa mà còn là chuyện của mọi người. Mỗi nhà nói lên suy nghĩ một lần xem. Nào Long, giờ con bé là con dâu cháu, nên làm gì cháu nói trước đi.
Bố Long ngồi thẫn thờ, hoàn cảnh này cũng quá trớ trêu rồi:
Từ lúc con bé vào cửa chưa từng làm ra chuyện gì khiến vợ chồng cháu phải bực bội. Rất ngoan hiền, rất hiểu chuyện. Cháu không nghĩ lại có lúc cháu phải nghĩ đến hoàn cảnh này.Qua những lần tiếp xúc từ trước đến giờ không để lại cho mọi người chút nghi ngờ nào. Đến bọn cháu người ngoài không quá thân thiết giờ biết đó là em họ lại còn làm hại Khôi lại là vợ của Phong. Thật là quá khó xử rồi.Mọi người đều chìm trong im lặng và khó xử, Nguyệt bỗng quyết định.
- Nếu đã khó xử vậy thì để cháu. Cháu sẽ hỏi cho ra lẽ.
/125
|