Về nhà, Ron chạy ù vào phòng. Cậu sợ ánh mắt của 2 người anh, sợ sẽ lỡ miệng mà nói ra… Cậu biết, Min thích Sam… Và cậu cảm thấy khó chịu về điều đó…
-Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy? – Ron vò đầu. Vừa lúc đó, Min bước vào phòng làm cậu giật mình
-Hôm nay có chuyện gì trên lớp? – Min tra hỏi
-Không có gì… anh ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi – Ron quay mặt đi
-Cẩn thận… không lại bị gọi về thì khốn…
Min đứng lên và ra ngoài. Tính anh vẫn vậy, không muốn nói cũng không ép khi nó chẳng có gì lợi lộc cho mình
Ron thở phào. 1 Ron lén lút như vậy sẽ còn khiến nhiều người không khỏi hoài nghi
Đêm nay Sam không ngủ được. Cô lo ngại rằng không sớm thì muộn 2 người kia cũng sẽ biết cô học chung với Ron. Cô rất sợ ánh mắt của Ran. Dường như đối với anh ta, cô là 1 con đỉa bám dai dẳng, và sự hiện diện của cô thật phiền toái. Nếu vậy, cô có còn được yên ổn tới trường không?
Hôm nay tiết trời thật dễ chịu. Sam vươn vai, cô đã quên hẳn chuyện hôm qua và đi đến trường. Ron ở bên này thì cứ cuống cuồng như trễ hẹn với người yêu. Ran và Mịn như chôn chân xuống đất, hôm nay cậu dậy sớm nhất nhà, chuyện động trời? Ở trên xe, vừa đi Ron vừa mơ màng nhìn cảnh vật 2 bên, gió thổi tóc lòa xòa trông lãng mạn như cuốn phim tình cảm vậy. Ron ơi! Cạu đã bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết tình yêu của mình rồi sao?
Sam vào lớp, cùng với một vài tiếng xì xầm của các nữ sinh. Sam cũng chỉ biết thở dài, cầu cho chuyện này nhanh chóng bị quên lãng.
Vừa yên vị thì đã thấy cái dáng người cao cao của Ron bước vào, đặt phịch cái cặp xuống và rủ Sam đi ăn sáng nhưng cô nhất quyết không chịu. Ron một mực kéo cô đi bằng được, miệng cười hớn hở. Náo ngờ, vừa nắm tay cô ra đến cửa đã thấy một người đàn ông tướng tá cao lớn quen thuộc chặn ngang trước cửa.
Ron nuốt ực xuống cổ, miệng run run, bàn tay đang nắm chặt lấy tay Sam cũng buông thõng:
-Vệ… vệ sĩ Jim… Sao… sao anh lại ở đây?
Ron thừa biết nhưng vẫn cố hỏi để trấn an bản thân. Jim là vệ sĩ trung thành của bố cậu – quản gia Lee. Nơi đâu có bố, nơi đó có Jim. Chắc chắn là bố đã đích thân lên đây để “hỏi thăm” cậu
-Thưa cậu Ron, ngài Lee nhận được 1 cuộc điện thoại tối hôm qua và sáng nay lập tức đến đây sớm…
Sam không hiểu điều gì đang xảy ra, cứ tròn xoe mắt mà nhìn Jim làm anh cảm thấy bối rối… Đôi mắt này, thật khiến người ta như xoáy sâu vào… Anh quay qua hướng Ron:
-Cậu mau khẩn trương, đừng để ông chủ chờ ạ!
Ron thẩn thờ rồi lại giật mình khi nghe anh vệ sĩ gọi, cậu quay qua Sam:
-Không sao đâu! Tôi xin lỗi hôm nay không thể đi cùng cậu. Hẹn hôm khác nhé! Tôi đi 1 chút rồi sẽ về lớp thôi – Ron cười mỉm trấn an, cả lớp như đang đổ xô về phía 3 người ở cửa lớp
Sam gật đầu, Ron bước đi mà ánh mắt còn ái ngại quay lại nhìn Sam. Cậu biết bà cô chủ nhiệm đã gọi và kể cho bố cậu chuyện hôm qua làm náo loạn long cung của bà ta. Lão Min đúng là linh thiêng, hôm qua phán thế nào thì hôm nay đúng như vậy. Thật đáng ghét!
Đi đến cửa phòng hiệu trưởng, Ron hít 1 hơi thật sâu rồi mở cửa đi vào. Một người đàn ông đang ngồi xoay người lại đối mặt với thầy hiệu trưởng, với mái tóc quen thuộc, cậu nhận ra ngay.
-Ron, bố em đã chờ e nãy giờ, em mau ngồi xuống cạnh bố, cô giáo chủ nhiệm của em sẽ đến ngay thôi – Thầy hiệu trưởng với gương mặt nghiêm túc đang gọi Ron
Ron tháo mồ hôi, nhớ lại toàn bộ lời bố nhắc nhở trước khi vào trường. Cậu đã làm vấy bẩn áo bố rồi! Sao hôm qua đến giờ, cậu lại không hề nghĩ đến cách đối phó nhỉ? Đầu óc cậu để dành làm gì vậy không biết. Làm sao đây?
-C… Con chào… chào bố! – Ron nhìn ánh mắt nghiêm nghị đang hướng ra phía cửa sổ, đồng tử không hề nhúc nhích rồi từ từ ngồi xuống
-Không phải nói gì nữa, đợi chủ nhiệm đến đã rồi giải quyết – Quản gia Lee nhắm mắt thở dài
-Dạ… Vâng! – Ron đan chéo hai tay vào nhau để che giấu đi sự run rấy, chưa bao giờ cậu lại phạm tội để đến mức thế này
Rồi Min bước vào, cậu được thầy hiệu trưởng tin tưởng giao 1 nhiệm vụ và giờ đã hoàn thành. Cậu ngạc nhiện khi thấy quản gia Lee và Ron đang ngồi trước mặt:
-Ơ? Chú?
Quản gia Lee thấy Min, chỉ mỉm 1 cái rồi gật đầu. Hiểu ý, Min đến cạnh thậy hiệu trưởng và nói nhỏ:
-Em đã hoàn thành thưa thầy!
Đúng lúc đó bà cô chủ nhiệm đi vào, chào mọi người bằng giọng ỏng ẹo thật làm người ta sởn gai ốc!
Thầy hiệu trưởng ra hiệu cho Min chọn 1 chỗ ngồi để đợi. Anh nhếch mép với Ron như muốn nói:”Anh mày đoán thật chả sai!”
-Nào! Cô Natalie, xin cô trình bày lại, rốt cuộc cô muốn kiểm điểm em Ron vì chuyện gì? – Thầy hiệu trưởng lên tiếng
-Thưa thầy hiệu trưởng, thưa ông Lee. Quả thực tôi rất buồn vì thái độ của Ron, em dường như đã không tôn trọng tôi ngay trong buổi học đầu tiên. Em không hề xem tôi tồn tại trong lớp. Em và một nữ sinh nữa hoàn toàn không nghiêm túc trong giờ của tôi. Khi tôi nhắc nhở còn bỏ ngoài tai lời của tôi. Đấy! Mọi người xem, vậy có được không chứ – Bà chủ nhiệm giở giọng ấm ức làm Ron nghe muốn nhũn cả não. Min thì cười thầm:”Với một nữ sinh? Thằng Ron chết chắc rồi!”
-1 nữ sinh à? – Quản gia Lee hơi bất ngờ nhưng không biểu lộ ra ngoài
-Vâng đúng thế! Mà phải rồi! Đáng lẽ tôi phải gọi em nữ đó vào đây luôn mới phải! Trong lí lịch không có bất cứ gì có thể liên lạc được với gia đình của em này. Thật chẳng ra làm sao – Bà cô vừa nói, vừa rút điện thoại gọi cho giáo viên bộ môn của lớp nhắn Sam lên phòng hiệu trưởng
Ron hoảng hốt, giật phăng chiếc điện thoại của Natalie, có Min ở đây, làm sao có thể để Sam vào chứ?
-Thưa cô, thưa thầy, thưa bố! Cô ấy không liên quan đến chuyện này… Là… do con!
Min ngạc nhiên, cô gái đó là ai mà Ron phải bênh vực như vậy?
Cô Natalie bức xúc nhìn quản gia Lee, lại vẻ mặt ấm ức đó, ông chán ngán và nhìn Ron, ông cũng càng lúc càng ngạc nhiên như Min vậy:
-Mau trả lại, cứ để cô bé đó lên đây!
-Nhưng… – Ron đinh phản kháng, nhưng 1 lần nữa cậu phải đầu hàng. Miễn cưỡng chìa chiếc điện thoại ra
Natalie liếc qua Ron rồi giật lấy và bấm số:
-Cho em Sam lên phòng hiệu trưởng hộ tôi nhé! Vâng cảm ơn!
Sam? Nghe cái tên đó khiên Min giật mình. Hình ảnh cô gái đó cứ xuất hiện dai dẳng trong đầu anh…
5 phút sau, có tiếng gõ cửa, thầy hiệu trương lên tiếng cho vào. Khi cánh cửa đang mở ra, tim Ron như ngừng đập. Còn Min bỗng có cảm giác hồi hộp… Đúng là… Đúng là......
-Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy? – Ron vò đầu. Vừa lúc đó, Min bước vào phòng làm cậu giật mình
-Hôm nay có chuyện gì trên lớp? – Min tra hỏi
-Không có gì… anh ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi – Ron quay mặt đi
-Cẩn thận… không lại bị gọi về thì khốn…
Min đứng lên và ra ngoài. Tính anh vẫn vậy, không muốn nói cũng không ép khi nó chẳng có gì lợi lộc cho mình
Ron thở phào. 1 Ron lén lút như vậy sẽ còn khiến nhiều người không khỏi hoài nghi
Đêm nay Sam không ngủ được. Cô lo ngại rằng không sớm thì muộn 2 người kia cũng sẽ biết cô học chung với Ron. Cô rất sợ ánh mắt của Ran. Dường như đối với anh ta, cô là 1 con đỉa bám dai dẳng, và sự hiện diện của cô thật phiền toái. Nếu vậy, cô có còn được yên ổn tới trường không?
Hôm nay tiết trời thật dễ chịu. Sam vươn vai, cô đã quên hẳn chuyện hôm qua và đi đến trường. Ron ở bên này thì cứ cuống cuồng như trễ hẹn với người yêu. Ran và Mịn như chôn chân xuống đất, hôm nay cậu dậy sớm nhất nhà, chuyện động trời? Ở trên xe, vừa đi Ron vừa mơ màng nhìn cảnh vật 2 bên, gió thổi tóc lòa xòa trông lãng mạn như cuốn phim tình cảm vậy. Ron ơi! Cạu đã bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết tình yêu của mình rồi sao?
Sam vào lớp, cùng với một vài tiếng xì xầm của các nữ sinh. Sam cũng chỉ biết thở dài, cầu cho chuyện này nhanh chóng bị quên lãng.
Vừa yên vị thì đã thấy cái dáng người cao cao của Ron bước vào, đặt phịch cái cặp xuống và rủ Sam đi ăn sáng nhưng cô nhất quyết không chịu. Ron một mực kéo cô đi bằng được, miệng cười hớn hở. Náo ngờ, vừa nắm tay cô ra đến cửa đã thấy một người đàn ông tướng tá cao lớn quen thuộc chặn ngang trước cửa.
Ron nuốt ực xuống cổ, miệng run run, bàn tay đang nắm chặt lấy tay Sam cũng buông thõng:
-Vệ… vệ sĩ Jim… Sao… sao anh lại ở đây?
Ron thừa biết nhưng vẫn cố hỏi để trấn an bản thân. Jim là vệ sĩ trung thành của bố cậu – quản gia Lee. Nơi đâu có bố, nơi đó có Jim. Chắc chắn là bố đã đích thân lên đây để “hỏi thăm” cậu
-Thưa cậu Ron, ngài Lee nhận được 1 cuộc điện thoại tối hôm qua và sáng nay lập tức đến đây sớm…
Sam không hiểu điều gì đang xảy ra, cứ tròn xoe mắt mà nhìn Jim làm anh cảm thấy bối rối… Đôi mắt này, thật khiến người ta như xoáy sâu vào… Anh quay qua hướng Ron:
-Cậu mau khẩn trương, đừng để ông chủ chờ ạ!
Ron thẩn thờ rồi lại giật mình khi nghe anh vệ sĩ gọi, cậu quay qua Sam:
-Không sao đâu! Tôi xin lỗi hôm nay không thể đi cùng cậu. Hẹn hôm khác nhé! Tôi đi 1 chút rồi sẽ về lớp thôi – Ron cười mỉm trấn an, cả lớp như đang đổ xô về phía 3 người ở cửa lớp
Sam gật đầu, Ron bước đi mà ánh mắt còn ái ngại quay lại nhìn Sam. Cậu biết bà cô chủ nhiệm đã gọi và kể cho bố cậu chuyện hôm qua làm náo loạn long cung của bà ta. Lão Min đúng là linh thiêng, hôm qua phán thế nào thì hôm nay đúng như vậy. Thật đáng ghét!
Đi đến cửa phòng hiệu trưởng, Ron hít 1 hơi thật sâu rồi mở cửa đi vào. Một người đàn ông đang ngồi xoay người lại đối mặt với thầy hiệu trưởng, với mái tóc quen thuộc, cậu nhận ra ngay.
-Ron, bố em đã chờ e nãy giờ, em mau ngồi xuống cạnh bố, cô giáo chủ nhiệm của em sẽ đến ngay thôi – Thầy hiệu trưởng với gương mặt nghiêm túc đang gọi Ron
Ron tháo mồ hôi, nhớ lại toàn bộ lời bố nhắc nhở trước khi vào trường. Cậu đã làm vấy bẩn áo bố rồi! Sao hôm qua đến giờ, cậu lại không hề nghĩ đến cách đối phó nhỉ? Đầu óc cậu để dành làm gì vậy không biết. Làm sao đây?
-C… Con chào… chào bố! – Ron nhìn ánh mắt nghiêm nghị đang hướng ra phía cửa sổ, đồng tử không hề nhúc nhích rồi từ từ ngồi xuống
-Không phải nói gì nữa, đợi chủ nhiệm đến đã rồi giải quyết – Quản gia Lee nhắm mắt thở dài
-Dạ… Vâng! – Ron đan chéo hai tay vào nhau để che giấu đi sự run rấy, chưa bao giờ cậu lại phạm tội để đến mức thế này
Rồi Min bước vào, cậu được thầy hiệu trưởng tin tưởng giao 1 nhiệm vụ và giờ đã hoàn thành. Cậu ngạc nhiện khi thấy quản gia Lee và Ron đang ngồi trước mặt:
-Ơ? Chú?
Quản gia Lee thấy Min, chỉ mỉm 1 cái rồi gật đầu. Hiểu ý, Min đến cạnh thậy hiệu trưởng và nói nhỏ:
-Em đã hoàn thành thưa thầy!
Đúng lúc đó bà cô chủ nhiệm đi vào, chào mọi người bằng giọng ỏng ẹo thật làm người ta sởn gai ốc!
Thầy hiệu trưởng ra hiệu cho Min chọn 1 chỗ ngồi để đợi. Anh nhếch mép với Ron như muốn nói:”Anh mày đoán thật chả sai!”
-Nào! Cô Natalie, xin cô trình bày lại, rốt cuộc cô muốn kiểm điểm em Ron vì chuyện gì? – Thầy hiệu trưởng lên tiếng
-Thưa thầy hiệu trưởng, thưa ông Lee. Quả thực tôi rất buồn vì thái độ của Ron, em dường như đã không tôn trọng tôi ngay trong buổi học đầu tiên. Em không hề xem tôi tồn tại trong lớp. Em và một nữ sinh nữa hoàn toàn không nghiêm túc trong giờ của tôi. Khi tôi nhắc nhở còn bỏ ngoài tai lời của tôi. Đấy! Mọi người xem, vậy có được không chứ – Bà chủ nhiệm giở giọng ấm ức làm Ron nghe muốn nhũn cả não. Min thì cười thầm:”Với một nữ sinh? Thằng Ron chết chắc rồi!”
-1 nữ sinh à? – Quản gia Lee hơi bất ngờ nhưng không biểu lộ ra ngoài
-Vâng đúng thế! Mà phải rồi! Đáng lẽ tôi phải gọi em nữ đó vào đây luôn mới phải! Trong lí lịch không có bất cứ gì có thể liên lạc được với gia đình của em này. Thật chẳng ra làm sao – Bà cô vừa nói, vừa rút điện thoại gọi cho giáo viên bộ môn của lớp nhắn Sam lên phòng hiệu trưởng
Ron hoảng hốt, giật phăng chiếc điện thoại của Natalie, có Min ở đây, làm sao có thể để Sam vào chứ?
-Thưa cô, thưa thầy, thưa bố! Cô ấy không liên quan đến chuyện này… Là… do con!
Min ngạc nhiên, cô gái đó là ai mà Ron phải bênh vực như vậy?
Cô Natalie bức xúc nhìn quản gia Lee, lại vẻ mặt ấm ức đó, ông chán ngán và nhìn Ron, ông cũng càng lúc càng ngạc nhiên như Min vậy:
-Mau trả lại, cứ để cô bé đó lên đây!
-Nhưng… – Ron đinh phản kháng, nhưng 1 lần nữa cậu phải đầu hàng. Miễn cưỡng chìa chiếc điện thoại ra
Natalie liếc qua Ron rồi giật lấy và bấm số:
-Cho em Sam lên phòng hiệu trưởng hộ tôi nhé! Vâng cảm ơn!
Sam? Nghe cái tên đó khiên Min giật mình. Hình ảnh cô gái đó cứ xuất hiện dai dẳng trong đầu anh…
5 phút sau, có tiếng gõ cửa, thầy hiệu trương lên tiếng cho vào. Khi cánh cửa đang mở ra, tim Ron như ngừng đập. Còn Min bỗng có cảm giác hồi hộp… Đúng là… Đúng là......
/12
|