Anh Là Thiên Thần Hay Ác Quỷ

Chương 4: CẬU LÀ MỘT NGÔI SAO

/22


Nắng Sài Gòn vào mùa hạ. Cánh phượng trên những con đường và một không khí oi ả. Tiếng xe cộ náo nức, người qua lại nườm nượp. Phố đông, chật chội nhưng náo nhiệt. Tiếng kèn, tiếng nói, tiếng nhạc xập xình trên những con đường làm nên một vẻ xa lạ với một con người đến từ một xứ sở văn minh khác. Cậu thiếu niên đang đi dọc theo những con đường sầm uất của phố thị, trên tay cậu là một chiếc máy ảnh Canon hiện đại.

Chàng trai có mái tóc nâu và đôi mắt màu hổ phách đang say sưa ngắm nhìn phố xá sầm uất dưới vẻ đẹp bình dị không cố nguỵ tạo bằng vẻ tối tân hay sang trọng. Bản chất đúng với một đô thị năng động trên đà phát triển làm người xa lạ phải bỡ ngỡ. Đây là nơi cậu đã nghe kể đến rất nhiều lần, là một phần quê hương mà cậu chưa hề biết tới. Hiện giờ cậu đã trực tiếp cảm nhận được nó, quả là khác với những điều đã được kể. Đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy! Đây mới đúng là Việt Nam.

Đôi mắt chợt nhìn rất lâu ở một góc công viên, những băng ghế đá trống quá buổi sáng ít người ngồi, Kevin thả người xuống ghế và tu nước khoáng. Cậu nhìn quanh, lũ bồ câu cất tiếng gù rồi tung bay loạn xạ khi bị quả bóng của đứa nhỏ lăn tới.

Vô thức, trên môi cậu chợt cong lên nét cười.

Ánh mắt di dần về phía đối diện, nhóm đông đang tụ lại, những tấm phản quang sáng lóa dưới nắng. Máy quay đung đưa trên cao, kèm theo tiếng hô đều đều:

- Cắt! Tôi đã bảo cảnh này cậu phải tỏ ra thật khó chịu. Gắt gỏng lên! Bị người khác bám đuôi mà! Cậu không hiểu tôi nói gì sao? - Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tóc chải sướt cao đạo mạo, dáng dấp to lớn, tay cầm một cuộn giấy đang quang quác chỉ trỏ cho một thanh niên đang đứng lóng ngóng bên cạnh.

Kevin chăm chú nhìn, mắt lại sướt qua dãy băng rôn tuyên truyền phim. “Người giấy”. Có lẽ đây là một đoàn làm phim. Chợt cậu đăm chiêu nhìn, như là thích thú với cảnh nhộn nhịp của phim trường. Trước mắt khá gần, cạnh người đàn ông to mồm nhất có anh chàng mặt mày sáng láng đưa tay gãi đầu, áy náy:

- Xin lỗi đạo diễn, thực lòng vai diễn này quá khó để thể hiện. Nam chính không nói chuyện được mà chỉ biểu lộ qua ánh mắt, điều mà một sinh viên chưa ra trường như em không thể xử lý tốt được. Em e rằng... em... không gánh được nó.

- Ừm, tôi hiểu rồi. Thực sự khá khó khăn để tìm một diễn viên vào được vai này. Nếu dùng diễn viên đã dày kinh nghiệm thì không thể bắt họ "cưa sừng làm nghé" được. Vai Ken là một thiếu niên có tâm lý phức tạp, biểu cảm chủ yếu bằng đôi mắt, tôi cần một gương mặt mới nhưng có đủ trình độ để lột tả nó. Rất tiếc để nói là cậu không nhận được vai. Tôi xin lỗi! - Người đàn ông ảo não trả lời, vỗ vai anh chàng diễn viên cảm thông.

- Không sao ạ! Quả thật em rất thích vai này nhưng tiếc là mình vẫn chưa đủ bản lĩnh nhận một vai khó như vậy. Thôi, em xin phép về! Chúc đạo diễn Huy sớm tìm được diễn viên thích hợp. - Cậu mỉm cười hiền, cúi đầu chào người đạo diễn.

- Cám ơn cậu đã tới casting. Mà nè, nếu cậu thấy ai trong trường hợp với vai thì nhớ giới thiệu cho tôi với nha! Nếu phim sau có vai hợp với cậu thì tôi sẽ nhất định mời cậu tham gia. - Đạo diễn kề vai cậu trai trẻ trìu mến.

- Tất nhiên em sẽ giúp đạo diễn tìm ra người đó mà. Thôi, cảm ơn anh. Em về trước nha! - Cậu ấy cười đáp lễ và xốc chiếc ba lô để một góc mà rời đi.

Kevin nghiêng nghiêng đầu, cuộc đối thoại của họ lọt vào tai cậu . Ánh mắt lại di sang những cây lá tươi mát. Tiếng sẻ lít rít trên ngọn cây cao cao. Có tiếng than vãn lại át đi âm thanh trong lành.

- Haizz... Casting lại thất bại, Ken ơi! Cậu ở đâu? Mau xuất hiện đi chứ? Khổ quá đi! – Ông đạo diễn kia tu nước một hơi rồi sang sảng giọng. – Anh em nghỉ trưa chút đi nào.

Mọi người trong đoàn giãn ra nghỉ giải lao. Kevin đưa mắt quanh rồi đưa tay lên nhìn đồng hồ. Dường như đã nhàm chán trò ngắm nhìn mọi người trong công viên, cậu chép miệng rồi đứng dậy bỏ đi.

- Về thôi.

Nắng sớm trong lành soi rọi xuống từng ô gạch con sâu, mảng xanh tinh khiết còn sót lại của thành phố toả ra một cảm giác dịu mát và bình an. Kevin cầm máy ảnh nháy liên tục vào đám bồ câu nhảy nhót xung quanh mình.

Thình lình, một cú va đập mạnh bạo vào lưng, thân người có chút ê ẩm tiếp theo tiếng chửi rủa vang vọng:

“Rầm!”- Á! Ui da! Đi đứng mắt mũi để đâu vậy hả? Không thấy người ta đang đi à? Thanh niên bây giờ vậy đó! Không biết đỡ tui dậy à?

Kevin quay đầu, trân mắt con người lê lết dưới mặt đường, hóa ra chính là ông đạo diễn ở đoàn phim gần đó. Không có tiếng xin lỗi, không có cánh tay nào đỡ ông dậy. Đạo diễn Huy chỉ nghe được vài câu lầm bầm:

- Đi đứng mà không nhìn đường là ai? Vừa đi vừa nhắm mắt nhào vào người khác mà còn la lối. Rơi hỏng cái máy ảnh mới cáu rồi! Cái này đâu có rẻ đâu chứ!

- Nè! Cậu kia! Cậu nói gì thế? Đụng vào người ta mà không biết xin lỗi nữa à? Cậu là hạng người gì thế? Sao mà cậu dám.... - Vừa đau vừa ức khiến ông Huy vùng vằng phủi tay đứng dậy mà giáo huấn cho con người đó một trận.

- Sao? Làm gì? - Kevin nhướn mày hỏi.

- Thì... - Ông cứng họng, mắt trân trân nhìn cậu bé trước mặt, nói không nên lời.

[Chúa ơi, gương mặt thằng nhóc này… ăn ảnh quá. Sao mà cho tui tìm ra thằng nhóc có nét mặt y như tưởng tượng thế này?]

- Thì sao? - Kev lãnh đạm hỏi, mắt chẳng đoái hoài mà cứ tăm tia tiếc rẻ cái máy ảnh trong tay.

- Không biết xin lỗi tui nữa à? - Ông cố trấn tĩnh mà gượng gạo nói.

- Bao nhiêu? - Cậu hỏi.

- Hử? Là sao?

- Tôi hỏi ông cần bao nhiêu tiền? Còn xin lỗi à? Đừng có nằm mơ! - Cậu ngang ngược đáp.

- Gì chứ? Bộ cậu tưởng...

- Đây, hết chuyện rồi nhá - Cậu nhét xấp tiền vào tay ông đạo diễn. Một số tiền cũng không ít. Xong, Kevin quay đi không một chút áy náy.

- Cậu... Cậu... [Oa, cái tên oắt con này! Kiêu ngạo quá nhỉ? Ôi, sao mà nó... Giống Ken đến mức này kia chứ! Baby à! Tôi tìm được cậu rồi nha! Ha ha, đừng mơ tôi tha cho cậu!] Gì chứ? Cậu tưởng tui là hạng người nào mà lại đưa tiền đền bù thế này? Đạo diễn Phạm Quang Huy ta đây cũng là người có danh tiếng trong giới showbiz. Tui cần mấy đồng bạc lẻ này à? Tự tin quá rồi đó nhé! Mau, có chịu xin lỗi tui chưa? - Đạo diễn Quang Huy ghịt tay Kevin lại mà buộc cậu xin lỗi.

- Buông ra! - Cậu gắt. - Ông là ai thì thây kệ ông chứ! Bỏ tay ra chưa?

- Không bỏ! Xin lỗi mau đi nhóc! - Ông Quang Huy ngang ngạnh lôi người thiếu niên quay khiến cậu dùng sức để đẩy tay ông ra khỏi người mình.

Kevin cau mày, hất mạnh ông Huy ngã qua một bên, tay phủi phủi chỗ bị tay ông ấy chạm phải trên áo, lạnh lẽo gầm gừ rồi bỏ đi:

- Tránh ra tôi ra! Tôi không-phải-là-nhóc!

Đột nhiên, đạo diễn Huy nằm lăn ra đất ăn vạ vì đổ thừa cậu xô ngã mình. Ông bò lăn bò càng, khóc lóc như bị giựt hụi, tuôn một tràng.

- Úi da! Á! Trời ơi đau quá! Cái chân của tui! Chết tui rồi! Cậu kia... cậu đứng lại! Cậu có biết là cậu mạnh cỡ nào không? Nhờ cái tông hết sức "nhẹ nhàng" của cậu, giờ còn bị cậu xô ngã dúi ra thế này mà… mà cái chân của tui ... Ôi cái chân bé bỏng, xinh xắn, đáng yêu của tui mà tui chưa bao giờ nỡ làm tổn thương đã... đã gì ta? À phải rồi! Đã gãy rôm rốp như bánh phồng tôm chiên giòn, đã sưng phồng đỏ chót như bánh tiêu, bánh ú, đã lặt là lặt lọi như bánh giò cháo quẩy... Nói chung, bây giờ tui không thể đứng dậy được nè. Chưa tính những chấn thương bên trong... Nào là trẹo dây chằng, xuất huyết nội, viêm sọ não, chấn thương cột sống,... A, đau quá đi! Cậu... Chính cậu... Đích thị là cậu...! Cậu đã hại đời tui! Cậu khiến tui đánh mất cả tương lai, danh vọng, sự nghiệp, ước mơ... Tui là một đạo diễn... Tui có một ước ao, tui có một khát khao... làn da nâu ý lộn, bộ phim hay... Bộ phim để đời như Titanic của James Cameron. Tại cậu... tất cả là tại cậu! Hành trình chinh phục ước mơ của tui bị trì hoãn là tại cậu! Mắc đền đó! Hổng biết đâu! Hu hu hu hic hic hic! Oa oa oa!

Đôi mắt nâu đỏ vì nghe tiếng rên rỉ sau lưng nên quay lại nhìn, thế thôi đã bị ngài đạo diễn ma giáo kia nạp cho một tràng lùng bùng cả tai. Cậu đứng đó trơ ra như Từ Hải mà cố phân tích cái tràng phê phán vừa rồi bằng vốn tiếng Việt lõm bõm câu được câu mất của mình.

- What the hell?

- Cậu phải chịu trách nhiệm về "tội ác" mình đã gây ra! Cậu đã hại tui rồi! Ui da trời ơi! Đau quá! Đứng lại đó! Hức hức! - Ngài đạo diễn quý phái đang lê lết như mỹ nhân ngư trên mặt đất kia vẫn om sòm mà kể lể.

[Nè, có quả tim không vậy? Người ta khóc lóc vật vờ vật vưỡn thế kia mà cậu vẫn trơ trơ ra đó à? Sao mặt chẳng có tí ti tia nào cảm động thế? Tui lăn lộn ê mình lắm rồi nhá!]

Cậu mở to mắt nhìn rồi bước tới gần ông, lưng hơi khom xuống, ngoài đôi mắt ngây ra thì gương mặt vẫn lạnh như tiền mà nhếch nhẹ:

- Vậy ông muốn gì? Bắt tôi chịu trách nhiệm gì chứ? Bullshit….

Quang Huy ngẩng mặt lên nhìn, chiêu trò của một đạo diễn vẫn đầy rẫy. Nước mắt ngắn, nước mũi dài mà oang oang:

- Hic, cậu phải chịu trách nhiệm với tui! Cậu có biết tui đang làm một sứ mệnh cao cả thế nào không? Tại cậu mà giờ tui đứng lên còn không nổi nữa làm sao mà tiếp tục công việc đây? Thiệt hại này tiền cũng đền không nổi đâu! Oa oa!

- Trách nhiệm? Ý ông là đi chữa trị cho ông à? Được rồi... Nói đi! Muốn vào viện cấp cứu hay trại tâm thần? Chi phí chữa trị tôi trả. Được rồi chứ? – Kevin cau mặt, phiền toái nhiêu đây làm cậu bực mình lắm rồi. Vậy nên giờ tốt nhất là lánh xa kẻ ăn vạ này càng nhanh càng tốt.

- Gì chứ? Ý cậu là tui trốn trại ra hả? - Ông Huy bức xúc.

- Cái này ông tự khai, tôi không có nói. Bỏ tay tôi ra! – Cậu giật phắt cánh tay đang bị ông Huy nắm lại, lạnh như Satan.

- Không! Tui không cần khám chữa gì cả! Tui cần đi tìm một người! Một người giúp tôi toại nguyện mong ước bấy lâu! Giờ đây, thân tàn ma dại thế này sao mà đi kiếm nữa! Oa oa, cậu hại tui mà! Mắc đền đó! Đền tui cái chân đi! Không ấy thì phải tìm cho ra người đó cho tui! - Sự ranh mãnh của ông Quang Huy ẩn giấu trong bộ mặt mếu máo trông như em bé bị bạn cướp mấy viên cu li.

- Đền chân? Không thể! Tìm người? Có thể, trong khả năng. - Cậu đáp cộc lốc.

- Hứa nha! Không lèo đó! Cậu phải đền người đó cho tui! - Quang Huy nói.

- Hừ! Ai? Nói. Phiền chết đi được! - Cậu đứng thẳng người, cho tay vào túi quần, mặt nhăn nhó vì bị đoạ đày.

- Ờ... Người tui muốn đền là một người... Ta nói: Nó xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Cậu ấy đang đứng dưới mặt trời, trên mặt đất, mặt hướng Đông, bóng hướng Tây. Đang ở vòng vòng Việt Nam này. - Ông đạo diễn tưng tưng ngồi thu lu xếp bằng dưới nền gạch ốp con sâu chẳng cần biết sạch dơ gì mà cứ vô tư an toạ.

- Nhanh. Tôi không rảnh! - Cậu hối thúc.

- Nói nghe nà, cậu biết là ai hông? - Ông khều ý bảo cậu ghé tai xuống để nghe ông thỏ thẻ.

Cậu chậm chạp nghiêng người, có chút bất kham. Ông Quang Huy cười đầy bí ẩn:

- It's you.

- What? Again! - Đôi mắt màu hổ phách bất ngờ trừng to, thanh âm mạnh hơn nhiều.

- LÀ CẬU! - Ông lặp lại, hét lớn vào tai cậu.

- Cái gì? Điên à? Tại sao là tôi chứ? – Kevin xoa tai vừa bị lão đạo diễn điên khùng hét vào, vùng vằng.

- Bình tĩnh! Bình tĩnh! Cậu chính là người tui muốn tìm. Tui đang cần một diễn viên có đủ tố chất cần có cho vai diễn trong bộ phim mới của tui. Người đó là cậu! Năn nỉ luôn đó! - Ông mếu máo năn nỉ, giọng thật ngon ngọt.

- NEVER! Đừng mơ có chuyện tôi làm diễn viên cho ông! Thả tay tôi ra! - Cậu lại giật phắt tay ra, bỏ đi một nước.

Quang Huy lếch theo mà níu chân cậu lại, tiếp tục khóc lóc:

- Ế! Đừng có đi mà! Nghe tui nói đi! Vai diễn này không khó đâu! Tui chỉ mượn cậu một buổi thôi! Cậu chỉ cần đi qua đi lại trước máy quay vài lần, cứ tỏ ra thật bình thường như nãy giờ thôi mà! Đi mà! Một chút xíu! Chút xíu thôi!

- Trời ơi! Bỏ chân tôi ra! Ông làm cái quái gì thế? - Cậu cố sức vùng vẫy, cố lôi cái chân đáng thương của mình ra khỏi tay ông Huy.

- Không buông! Trừ khi cậu đồng ý điều kiện của tui! Nếu không thì... - Ông ôm lấy chân chàng trai như khỉ đu cột đình mà hăm he.

- Thì sao?

- Thì... Tui sẽ phone ngay cho đám con gái cuồng trai đẹp, tui có cả list dài nhằng của mấy nàng hâm mộ mấy nam tài tử đẹp trai. Chỉ cần một cú gọi thôi là nơi đây còn đông hơn cả sân vận động Tổ Chim nữa! Tin hông? Tui nghĩ là cậu hiểu rõ cảnh tượng đó mà pretty boy! Muốn không? Tui gọi à! - Ông vẫn ôm chân cậu, miệng leo lẻo không ngớt.

- Đang hăm doạ tôi à? Hừ, ông dám sao?

- Được! À lố! Trân hả? Em ra công viên Thống Nhất liền nha! Ở đây đang... Á á á! Cậu làm gì vậy! Mưu sát! Bớ người ta giết người! Bớ bà con làng nước ơi! Mỹ nam mưu sát đạo diễn! Bớ.... ! - Ông Quang Huy đang gọi cho một cô gái thì bị ngắt ngang bởi một bàn tay ai đó bịt chặt miệng mình lại. Ông cũng không vừa vặn gì hét ỏm tỏi như cái loa phát thanh giữa đồng mà rêu rao chàng trai xấu số đang bị ông ta hành hạ.

- Stop here! Tôi sợ ông quá đi! Chỉ cần tôi làm theo lời ông thì ông sẽ tha cho tui phải không? – Kevin nhíu mày, khổ sở trả lời Quang Huy.

Nắng rạn nứt thành muôn tia sáng đan xen lên nhau, quệt cam như màu nước sốt cà chua lên mặt đất cam hồng.

- Hứa nha! - Ông Huy tỉnh bơ mà nhìn cậu.

- Chỉ cần tôi đi qua đi lại là xong phải không? - Cậu đề phòng hỏi lại.

- Phải! Đồng ý nhé! - Mắt ông Huy sáng rỡ như đèn pha.

- Ừm! - Cậu gật đầu một cách chán chường.

- Yeah! Tốt quá rồi! Theo tui! - Quang Huy nhảy cẫng lên mừng, quên bén việc phải diễn cái chân đau. Kéo tay cậu trai dong tuốt đến hiện trường casting.

- Oái! Buông tay tôi ra chứ! Bỏ ra! - Cậu vùng vẫy như một nhóc con trốn nhà đi chơi bị phụ huynh bắt về, nhăn nhó khóc không ra tiếng.

Quang Huy vỗ tay tập hợp ekip lại, giới thiệu sơ qua về "lính mới", giọng nói hào sảng đầy phấn khích.

- Mọi người! Tập trung! Tôi xin giới tất cả, đây là diễn viên mới tham gia casting vai Ken. Cậu ấy tên là... Hì hì, cậu tên gì vậy nhỉ? Nãy giờ quên hỏi. - Ông xoay qua nói riêng với cậu.

- …

- Sao không trả lời?

Kevin mím môi, bực dọc. Cậu chỉ muốn đi chơi một chút, giờ hóa ra bị ép vào một cái đoàn phim có một cha đạo diễn biến thái. Quá rắc rối. Bức bối quá, Kev phán bừa cho xong:

- Minh.

- Oa, Minh hả? Cái tên đẹp. Tui giới thiệu bạn diễn cho cậu làm quen nha! - Đạo diễn Huy cảm thán rồi kéo tuột cậu đi vòng vòng khu hiện trường. Kevin chỉ biết bất lực đi theo như một bé nghé non bị xỏ mũi. Đến đâu, mọi người nhìn đó. Ai cũng xì xầm khen cậu diễn viên mới thật khôi ngô. Đạo diễn Phạm Quang Huy đưa cậu đến một góc sân, nơi có một cô bé chừng 16 tuổi cắt mái ngố, tóc cột cao. Cô bé mặc một bộ đồng phục thuỷ thủ. Đó là Sam - một diễn viên teen nổi tiếng hiện giờ trong showbiz. Cô bé xinh xắn đang chăm chú đọc kịch bản trên một ghế đá.

- Này Sam! Lại đây! - Quang Huy ngoắc tay gọi cô bé ấy đến.

Sam ngẩng đầu nhìn rồi chạy lại chụp tay đạo diễn Huy cười xán lạn:

- Đạo diễn, chú lại tìm được nam diễn viên nào để thử vai phải không? Phải handsome thì con mới chịu à nha! Cậu ấy đâu thế?

- Từ từ, đừng manh động! Diễn viên mới này siêu chuẩn cute luôn! Bảo đảm không xịt máu mũi thì tui chặt đầu xuống cho cô ngồi luôn đó! - Ông Huy cười tự tin mà nói, mắt ranh mãnh kéo tay Kev đang đứng nhìn trời, nhìn đất vu vơ.

Bị ép đẩy về phía trước, Kevin nén giận.

- Đây, xin giới thiệu với tiểu thơ, cậu ấy tên Minh, sẽ là bạn diễn của cô. Hai người làm quen đi nha! - Đạo diễn Huy hí hửng mà giới thiệu đôi bên.

Sam vừa trông thấy Minh, môi đã cong lên ý cười hài lòng. Anh chàng lai Tây trông rất đáng yêu này làm cô vô cùng vừa ý. Sam cười thật toả nắng rồi giới thiệu:

- Chào anh, em là Sam, rất vui được hợp tác! - Cô lịch thiệp đưa tay ra chào hỏi.

Kevin không buồn mà đá động, mắt vẫn vi vu khắp nơi như xem người đối diện là không khí. Sam hơi hụt hẫng vì thái độ ngạo mạn coi thường người khác của chàng trai trước mắt. Kĩ năng của một diễn viên có kinh nghiệm bảo cô rụt tay lại, vẫn cố cười duyên.

Ông Huy đứng kế bên, thấy thế liền ghịt tay Sam mà thỏ thẻ:

- Thông cảm! Tính cậu ta như thế ấy! Gắng nhịn một chút đi! Khó khắn lắm tui mới mời (đúng hơn là dụ dỗ) cậu ta vào đây được đó! Ngoan nào, nhẫn nhịn một tý lát chiều tui tăng cát sê cho!

- Đạo diễn hứa đó! Quân tử nhất ngôn nha!

- Dạ! Em cam đoan thưa chị! - Ông Huy thở dài với sự đa nghi của Sam.

- Hì hì, nói vậy thôi chứ ảnh đẹp trai như thế mà có chọc Sam tức ói máu thì Sam cũng cam lòng nữa! - Sam rù rì cười.

- Em lạy chị! Chị dại trai vừa thôi! - Đạo diễn Quang Huy chắp tay lạy cô nhóc dại trai kia. Cả hai thích thú cười lớn.

Kev vẫn đứng đó, chân mày cau lại khó chịu vì cứ bị người ta nhìn chòng chọc vào mặt. Ánh mắt đầy phiền não nhưng cứ cố tỏ ra bình thản.

Thế là, sau khi được nghe thuyết minh sơ sơ về những việc phải làm, đúng hơn là cậu nghe ông Huy nói với thái độ "nước đổ lá khoai", bỏ ra ngoài tay hết những gì ông truyền dạy. Chỉ cần cố tỏ ra không chịu khuất phục càng tốt. Vốn làm ông Huy càng ghét mình để ông tha cho mình nhưng cậu nào ngờ chính thái độ kiêu ngạo đó mới là điểm mà đạo diễn Phạm Quang Huy chấm cao nhất về cậu.

- NGƯỜI GIẤY, PHÂN ĐOẠN 34, LẦN 1. Diễn! - Tiếng hô diễn vang lên, tất cả mọi người trong trường quay đều im thinh thít để tập trung cho hai diễn viên đang quay.

Giờ đây, trên phim trường vắng lặng. Thiếu niên tựa một thiên sứ băng cô tịch đang bước đi một cách bực dọc, nét mặt lạnh cùng đôi mắt thanh tịnh mà Quang Huy đã nhận xét nó luôn toả ra một thứ hào quang đầy hấp lực.

Sau lưng cậu, Sam đang đuổi theo. Cô chuyên tâm diễn xuất theo kịch bản, dai dẳng bám lấy người con trai tên Ken mà cô yêu thương. Một cảnh tượng mãn nhãn mọi người với sự hài hoà trong diễn xuất chuyên nghiệp của Sam và sự vô tình làm người ta căm ghét của Kevin càng làm cảnh phim càng đạt yêu cầu.

Xa xa, những người tò mò đứng lại xem diễn xuất. Vài tiếng xì xầm to nhỏ bàn luận về bộ phim. Những ánh mắt thích thú mê mẩn ngắm nhìn hai diễn viên đẹp long lanh. Vài tiếng click nho nhỏ vang lên từ những máy ảnh và điện thoại. Họ bàn nhau về nội dung phim, lịch chiếu và các diễn viên tham dự. Ai cũng tỏ ra hài lòng bởi hai diễn viên chính đang quay như tiên đồng ngọc nữ. Mọi thứ quá tốt đẹp để trở thành một bộ phim ăn khách.

Quang Huy ngắm nhìn Kevin trong màn hình chiếc ti vi nhỏ, nụ cười hãnh diện hài lòng. Quả thật ông đã không sai khi chọn cậu vào vai chính. Dường như đó chính là vai diễn chỉ dành cho cậu. Chính thái độ ngang ngạnh, ương bướng thế này càng làm vai Ken của ông sống động như chưa bao giờ liên tưởng được. Ông búng tay, vui vẻ:

- Đây! Chính biểu hiện thế này mới đúng là Ken. Ken là chàng hoàng tử trong truyện tranh đến thế giới thực để tìm một cô gái yêu thương cậu thật lòng, chấp nhận dùng máu của chính bản thân vẽ nên kết cục khác cho quyển truyện tranh đó. Trong quá trình đi tìm tình yêu đích thực, cậu đã vướng phải một lời nguyền: Trong vòng 100 ngày tồn tại ở thế giới hiện thực, cậu không được phép hé răng nói nữa lời. Nếu không, cả cậu và thế giới truyện tranh đều sẽ tan biến mãi mãi. Đây là một vai không có thoại mà dùng từ chính đôi mắt của mình để biểu đạt cảm xúc. Minh có một đôi mắt buồn, toát lên một khí chất vương giả nhưng ngập tràn cảm xúc, đối nghịch hẳn với gương mặt lạnh. Rõ ràng rất khó để tìm được người có tố chất như thế. Cậu nghĩ có đúng không? - Ông gật gù bàn luận với trợ lý của mình. Người trợ lý đạo diễn tán thành mà gật đầu tấm tắc:

- Chàng trai này rất xứng đáng để nhận vai Ken. Rất phù hợp!

- Xem kìa! Ánh mắt bực dọc xa lánh đó đủ để làm người ta sợ, hơn bất kỳ tiếng quát nạt nào. Lần này thì tôi hoàn toàn tin tưởng chỉ có Minh mới diễn xuất tốt vai diễn này. Cậu ấy là một viên ngọc quý cần mài dũa cẩn thận, đó là một nhân tố mới lạ của showbiz! - Ngài Huy và các cộng sự vẫn bàn tán rôm rả, ai cũng duyệt cho Kevin đảm nhận vai chàng hoàng tử truyện tranh tên Ken - vai diễn mà chưa có diễn viên nào xứng đáng đảm nhận, vai diễn quá kén chọn diễn viên.

Trong ánh nắng vàng như mật, bóng hình chàng thiếu niên vẫn khắc rõ ràng vào quang cảnh xanh mướt của công viên. Nắng oi như một lò lửa thiêu rát buốt vào làn da trắng mềm vốn quen với cái sự lạnh buốt của ôn đới. Những giọt mồ hôi cũng tí tách rơi ướt áo Kev. Quả thật, diễn xuất không đơn thuần là phô diễn khả năng mà còn phải có sức chống chịu với ngoại cảnh để hoàn thành một vai diễn thực sự. Xem ra cậu đã mệt rồi, Kevin không chịu nổi cái nắng đổ lửa trong một ngày hè hanh khô thế này. Nhất là phải đi qua đi lại gần mấy cây số dưới mặt trời muốn thiêu sống người thế kia. Vết xăm thập tự đen sau gáy cậu sáng lên như cẩn khắc tỉ mỉ vào làn da, thấp thoáng trong cổ áo, sợi dây chuyền thập tự cũng loé lên những tia sáng đen ma quái đầy mê hoặc.

Cuối cùng, sau khi trải qua một thời gian dài chịu đựng cực hình mà ông Huy ban tặng, màn casting kết thúc với tràng vỗ tay tán dương của toàn êkip.

- Wow! Minh! Cậu giỏi quá! Cậu đúng là sinh ra để diễn xuất. Tui sẽ đào tạo cậu trở thành một diễn viên chuyên nghiệp. Cậu đồng ý chứ? - Ông Quang Huy từ trên ghế đạo diễn hớn hở mà phóng vèo ra tán thưởng Minh, háo hức như phát hiện ra một mỏ vàng lớn.

Bị khen như thế, Minh vốn đang mừng thầm vì sắp được giải thoát tới nơi. Thế mà bây giờ lại nghe ông ta muốn đào tạo cậu trở thành diễn viên. Cậu cau mày lại, chút hụt hẫng vướng ở con ngươi hổ phách. Môi mím chặt gạt phăng:

- Tôi đã nhẫn nhịn làm xong yêu cầu của ông. Giờ hãy để cho tôi được yên! Dứt nợ rồi nhé! Tôi đi đây! Không mong gặp lại!

- Ôi không! Minh! Cậu có biết cậu đang nắm trong tay một cơ hội không phải ai cũng có được đâu! Thực ra, vai diễn trên chính là vai nam chính, chúng tôi đã casting cậu qua nhiều phân đoạn và cho thấy rằng cậu hoàn toàn xứng đáng để vào vai này. Chỉ có cậu mà thôi! Tin tui đi! Nghe rõ nhé: TÔI SẼ BIẾN CẬU THÀNH NGƯỜI NỔI TIẾNG! - Ông Huy cố gắng giảng giải cho Kevin hiểu được cơ hội của cậu, bằng mọi giá ông phải thuyết phục được cậu nhận vai diễn này. Như vai Ken chỉ viết riêng cho Kevin.

- Đủ rồi! Tôi không có ý định và sẽ không bao giờ đồng ý chuyện này. Đến lúc mọi việc điên rồ ngày hôm nay nên kết thúc tại đây. Nếu ông còn tiếp tục làm phiền tôi thì có lẽ tôi sẽ nhờ đến sự can thiệp của chính quyền vì việc ông đang quấy rầy tôi. Chào ông! - Cậu cắt ngang lời chào mời hấp dẫn của ông bằng thái độ lạnh lùng, hờ hững. Gạt bàn tay đang níu lấy khuỷu tay mình, Kev rời đi trong sự tiếc nuối của Quang Huy và ngỡ ngàng của mọi người.

Khoảnh khắc đó, ông Huy không đuổi theo hay xảy ra thêm bất cứ hành động níu kéo nào, để yên cho người thiếu niên bình thản rời đi. Lúc đó, khi ông níu lấy khuỷu tay cậu, ông đã bắt gặp được một ánh mắt lạnh lẽo như vô hồn mà đầy oán giận nhìn ông. Đôi mắt hổ phách nông trơ ra, đơ lì như mắt của búp bê không tí xúc cảm. Đó là một đôi mắt như vực thẳm to lớn xoáy sâu vào người đối diện, như một bể tối không lối thoát.

Bóng Kevin khuất xa dần trên con đường dọc theo công viên. Vệt bóng kéo từ dáng dấp cao tắp của cậu chảy dài trên đất, hoà quyện trong màu nắng rám vàng vào hơn hai giờ chiều. Vệt bóng đó miên man cứ di chuyển, không vội vàng cũng không quá nhà hạ mà bước, in dài trên mặt đất kéo xa tít tắp. Đến khi nó mất hút thành chấm nhỏ ở cuối con đường dẫn vào công viên.

Ông Quang Huy thở dài, buồn bã mà nhìn theo chàng trai trẻ đang rời đi đầy luyến tiếc. Chẳng lẽ duyên số của ông và chàng trai đó chỉ tới đây thôi sao? Thực sự là quá ngắn ngủi.

Ông cúi đầu nhìn những vân gạch trải dài mà tư lự, đột nhiên, ánh mắt ông quét qua một mảnh giấy hình chữ nhật nép mình dưới chân ghế đá bên cạnh, ngay kề chân ông. Tò mò nhặt nó lên, ông lướt qua một lượt:

"NEW WORLD HOTEL

Địa Chỉ: số 43, đường X, phường Y, quận Z.

Số điện thoại: 0833 123 4567.

Rất hân hạnh được phục vụ!".

Đôi mắt ông đạo diễn chợt sáng lên như vớ được phao cứu sinh. Cầm chắc tấm danh thiếp trên tay mà cười đầy suy tính.

Phía sau, cô bé Sam đang cùng êkip xem lại cảnh phim vừa rồi, thấy ông Huy đứng một mình, cô tiến đến gần hỏi thăm:

- Đạo diễn, sao không xem lại phim? Cảnh vừa rồi đẹp lắm! Mà... Minh đâu rồi?

- Đi rồi! - Ông nói với cái thở dài thường thượt đến tận cây số.

- Vậy mai cậu ấy có đến không?

Đạo diễn Huy nắm chặt tấm danh thiếp mà cười nhẹ, như đoán được bước kế tiếp để tìm ra con người kia. Ông lắc đầu:

- Không biết.

- Hả? Cái gì? Casting cho đã giờ không biết người ta nhận vai hay là không. Mần ăn gì mà sống nhăn vậy? Đây là bộ phim cuối cùng của con trước khi lên đường đi du học. Tiến trình quay cứ lẹt đẹt kiểu này rồi sẽ ra thế nào đây chứ? - Sam ảo não mà than vãn, ngước mắt nhìn người đạo diễn đang trầm ngâm.

Ông Quang Huy không nói gì, mắt vẩn vơ suy nghĩ, chợt, trong thấy một vật kì lạ mà Sam đang cầm trên tay, ông hiếu kì:

- Cái đó... Ở đâu ra thế?

- Dạ, con nhặt được ở gần chỗ hiện trường. Đẹp chứ? Ủa, có gì sao? - Sam vô tư trả lời, tay đung đưa vật thể đó trên tay mà yêu thích. Bàn tay cô như phát sáng bởi đang chiếm giữ một nguồn sáng kì lạ.

- Ờ, tại nãy giờ kiếm muốn chết mà không ra. Ai dè, bé Sam đã nhặt mất tiêu rồi! - Ông Huy nói, mắt sáng như sao mà đang tính toán gì đó. Ông biết rõ thứ Sam đang cầm trên tay là của ai.

- Vậy cái này là của chú hả? Đẹp quá! Cho con nha! - Sam chìa vật thể ra mà xin xỏ.

- Không được! Ngoại trừ cái này là không thể bởi vì chú dùng nó để... - Đạo diễn Huy lấy lại thứ vật đầy ma lực sáng dịu trên tay Sam, đôi mắt rất thận trọng mà cười thâm.

- Hả? Dùng để làm gì? - Sam tò mò.

Ông Huy đưa tay lên miệng làm vẻ bí ẩn:

- Suỵt! Bí mật!

Bằng một sự tự tin đầy cương quyết, ông vỗ tay tập hợp mọi người lại mà tuyên bố:

- Mọi người nghe đây, nếu tôi không thuyết phục Minh nhận vai thì Phạm Quang Huy này sẽ mãi mãi từ bỏ nghề đạo diễn!

Mọi người xôn xao, nhưng chẳng ai cho là ông Huy điên rồ vì họ thừa nhận là người xứng đáng nhất vào lúc này để diễn vai Ken chỉ có Minh. Tuy có hơi mạo hiểm nhưng ai cũng tin đó là quyết định đúng đắn.

Riêng Quang Huy, ông vẫn im lặng mà vạch ra những tính toán cho kế hoạch táo bạo của mình: Kế hoạch săn lùng ngôi sao của tương lai.

Không gian hanh nóng sầm sập, nắng xiên khoan đậu trên những đoá bằng lăng tím trên những cây cao gần đó, vài chú bướm lượn lờ quanh những khóm cúc đầy màu sắc ở những bồn hoa. Thứ ánh sáng tươi vàng của mặt trời vẫn len lõi qua từng dãy cao ốc một, không trung lấp ló vào chú diều đang bay lượn trong gió do lũ nhóc đang thả ở bãi đất trống hiếm hoi trong thành phố.

Chiếc Mercedes đen chạy như bò theo bóng người đang đi dọc theo con đường vắng xa khu trung tâm, cách công viên vừa rồi một đoạn ngắn. Kevin vùng vằng đi bộ trên vỉa hè. Phía sau lưng, người ngồi trong xe bóp còi xe réo gọi:

- Kevin! Vào xe đi! Cậu định đi bộ hoài hả? - Chàng trai Tây Dương luôn đi theo cậu - Alex đã vừa lo lắng, vừa buồn cười mà nói.

Minh xoay mặt qua nhìn anh rồi lèm bèm:

- Đi bộ cho hả giận! Đang bực bội!

- Đi bộ ngược thân à cậu chủ nhỏ? Vậy Alex cũng xuống đi bộ. Alex vừa mất tiền đây. Sao lại lấy tiền của anh quăng cho lão cà tưng đó? Em đang xài ké tiền anh đấy.

- Có bao nhiêu đâu mà ca cẩm như thế! - Kevin cũng dừng lại, khom người vào cửa xe đáp.

- Bao nhiêu cũng là tiền mà. – Alex ngán ngẩm rồi lại nài. - Lên xe đi!

Kevin khựng chân lại, im lìm nghĩ ngợi gì đó rồi cất lời.

- Chở Kevin đến chỗ này.

- Ừm, lên đi! - Alex gật đầu, tay gạt nút mở cửa.

Kev bước vào xe. Chiếc xe chầm chậm rời đi, thoáng chốc nhập vào mạng lưới giao thông nhộn nhịp. Mất hút.

Anh là thiên thần hay ác quỷ? - Mai Trần

Trên một con phố khá vắng ở ngoại ô. Chiếc Mercedes đen đỗ dừng tại một ngôi nhà xinh xắn, cửa ra vào là một tấm kính thuỷ tinh có những vân xám đục bao bọc. Trước cửa ngôi nhà đó, một tấm bảng nhỏ xinh treo dòng chữ: Phòng khám thú y Thanh Tâm.

Kevin đẩy cửa bước vào bên trong. Chiếc chuông gió bằng trúc có những thẻ cắt hình những chú cún với nhiều tư thế khác nhau kêu leng keng vui tai nhưng thay tiếng mời chào.

Màu xanh dương và trắng sữa xen kẽ nhau trên bức tường và gió từ chiếc quạt hơi nước mát mẻ thổi tung cơn nóng bên ngoài thành những mảnh nhỏ. Bên trong phòng khám treo rất nhiều hình động vật, nào là chó, mèo, thỏ, sóc, hamster,... Có những lồng hình như ngôi nhà dọc lối đi chứa các chú cún đang sủa inh ỏi...

Minh đi xuyên qua lối đi đó, đến nơi là chiếc bàn làm việc có một thiếu niên tóc vàng, đôi mắt xanh biếc một mí thanh tú ẩn sau cặp kính gọng đen tri thức. Chàng trai đó đang bón một củ cà rốt cho chú thỏ lông trắng muốt cùng đôi mắt đỏ xinh đẹp. Vẻ chăm chú chăm sóc cho chú thỏ của người thiếu niên thật thanh tao, đầy thánh thiện.

Kevin bước đến gần, nhịp chân bình thản đặt nhẹ. Nghe tiếng bước chân, chàng trai tóc vàng vui vẻ vừa nói, mắt vẫn dán in vào chú thỏ đang bị thương ở chân:

- Xin lỗi, bác sĩ Tâm vừa ra ngoài, quý khách vui lòng đợi... - Cậu chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn, đôi mắt sửng sốt mà mở to, củ cà rốt trong tay rơi xuống, lăn ra bàn.

Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cậu nói tiếp, giọng lạnh xa lạ:

- Xin lỗi, đây là phòng khám thú y. Nếu muốn khám cho thú cưng thì làm phiền quý khách đưa thú cưng tới và bắt số thứ tự được đặt ở đằng kia. - Cậu nói và chỉ tay về bàn để số thứ tự.

- Xin lỗi, tôi không mang theo thú cưng. - Kevin đáp, thái độ có vẻ trêu đùa.

- Vậy quý khách vui lòng quay lại đây sau. Cảm ơn! - Người thiếu niên trả lời nhanh chóng.

- Nhưng tôi chỉ muốn nhờ cậu tư vấn về tâm lý của thú cưng. - Ánh nhìn của Kev đầy thích thú.

- Tôi chỉ là phụ tá, không phải bác sĩ. - Một lời từ chối khéo.

Kevin nhướn mày:

- Cậu không tin tưởng khả năng của mình?

- Tôi không chắc chắn lắm. Trừ khi là trường hợp đơn giản. - Cậu nói, vẻ lo âu, tay chỉ về chiếc ghế đối diện. - Mời cậu!

Kev ngồi xuống ghế, mắt đảo quanh những con vật trong phòng khám, cánh môi day nhẹ:

- Thế thì... trường hợp vật nuôi của tôi cậu có giải quyết được không?

- Còn tuỳ vào mức tổn thương tâm lý mà thú cưng của cậu đến đâu nữa. - Ánh mắt xanh biết trở lại vuốt ve chú thỏ trắng đang rúm ró rút trong lòng mình.

- Được, vậy tôi sẽ trình bày. - Kevin ngẫm nghĩ mà chầm chậm kể - Tôi có nuôi một con mèo. Nó rất ngoan và nghe lời chủ. Một lần, do bất cẩn, đuôi của nó bị kẹp vào một cái bẫy chuột và bị thương khá nặng. Từ đó, nó hay trốn chạy khi thấy bẫy chuột, trốn luôn cả lũ chuột nhắt hay phá phách. Tính tình không ngoan hiền mà sợ sệt chui rút một xó, thấy người lạ thì xù lông và chạy biến. Đối với trường hợp này... lời khuyên của cậu dành cho chú mèo đó là gì?

Mái tóc ánh vàng ngẩng lên chăm chú, cắn nhẹ môi rồi từ tốn:

- Mèo là một loại sinh vật nhạy cảm. Tính cách có phần nhiễu sách và nhõng nhẽo. Cú sốc bị kẹp đuôi khiến nó sợ hãi mọi thứ, đó là một hiện tượng bình thường. Hãy thường xuyên vuốt ve, an ủi chúng để xoa dịu tổn thương này đồng thời từ từ tập cho nó làm quen trở lại với môi trường xung quanh. Không lâu sau chắc chắn nó sẽ thay đổi tâm tính. Rồi sẽ có một ngày nó sẽ chấp nhận tiếp xúc với môi trường xung quanh mà xem. Đừng lo lắng! Cậu cứ yên tâm!

Kevin nhếch môi cười nhạt rồi nhìn xoáy vào người thiếu niên trước mặt:

- Tốt lắm! Đối với mèo cách chữa trị như thế thì cho là hiệu quả. Vậy có thể áp dụng cách đó vào con người không? Nếu một người cũng từng bị tổn thương tâm lý và chạy trốn tất cả mọi thứ thì giải quyết thế nào? Cậu nghĩ sao hả... JONNY? - Kevin vẫn nói, một cái bình thản nhưng đầy hàm ý mà nhấn mạnh cái danh xưng dành cho chàng trai đối diện: Jonny.

- Xin lỗi, tôi không phải là bác sĩ tâm lý, cũng không phải mang tên Jonny, có gì nhầm lẫn ở đây phải không? - Người thiếu niên trơ lì mà đáp, không chút sợ hãi.

Mâu quang của Kevin thoáng tia hiềm khích, tiếng nói vẫn vang đều:

- Được thôi! Tôi sẽ gọi đúng cái vỏ ốc mà cậu đang rút vào. Bỏ rơi quá khứ, bạn bè, nhiệm vụ để đến đây sống thế này, xem ra cậu rất ích kỉ đấy Jonny! À không, phải gọi là HẠ KHÁNH DI mới đúng chứ!

- Cậu điều tra tôi với mục đích gì? - Cậu ấy hỏi mà không phản biện gì, chứng tỏ như thừa nhận bản thân là Hạ Khánh Di.

- Đem chú mèo đang thương tổn trở về cuộc sống của nó. Một năm để bình tâm là quá đủ rồi, cậu còn cả những nhiệm vụ còn dang dở nữa. - Kevin đáp, với thái độ như đang lật tẩy một ai đó, một cách hờ hững nhưng ẩn chứa nhiều ý sâu.

- Đến hơi sớm đấy. Rất tiếc là tôi không có nhã hứng sống cuộc đời như trước kia. Tôi thấy bình yên trong cuộc sống hiện tại. Hãy buông tha cho tôi! - Khánh Di đáp, như một lời khẩn khoản cầu xin.

- Hừ, để mặc những cộng sự của mình rơi vào nguy hiểm trong khi bản thân lại muốn vui thú bình yên. Cậu nhỏ mọn đến thế sao?

- Tôi biết bản thân mình rất hèn mọn nhưng tôi đã quá chán nản cuộc sống ngập tràn thù hận và toan tính như trước kia. Chỉ cần một cuộc sống đơn giản như thế này, không đua chen, không thù hằn, không tranh đoạt. Một cuộc sống giản dị nhưng mang lại bình yên cho tôi.

- Không lâu nữa thôi! Chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi! Điều đó khó khăn lắm sao? Tôi cũng như cậu, ao ước có được một cuộc sống bình yên, được đến trường vô tư như bao người cùng trang lứa, được thoải mái làm những điều mình thích, được đi bất cứ đâu, làm gì thì làm. Nhưng nếu... không có đấu tranh liệu ta có được tương lai như thế không? Tại sao lại bỏ mặc chúng tôi khi chúng tôi cần cậu nhất chứ? - Sự ức chế của Kevin bộc phát, ấn đường cau lại oán hờn.

- Yên tâm! Angel rất an toàn. Tôi sẽ không cho ai khai quật nó lên đâu! Nó mãi mãi là bí mật! Và... hãy để cô gái ấy được sống vô tư như trước giờ, đừng làm đảo lộn cuộc sống tươi đẹp đó! Đã có tôi bên cô ta rồi! Rất an toàn! - Di vừa nói vừa nhìn vào khung hình kê trên bàn mà ám chỉ. Trên hình, một người đàn ông ngoài 40, bên cạnh là một cô bé xinh xắn có đôi mắt màu xám tro thanh khiết đang quàng lấy vai ông trìu mến.

Kevin nghiêng đầu, vẻ không an tâm:

- Tôi vô phương với cậu. Và tôi cũng không muốn thuyết phục hay van nài. Nhưng hãy nhớ: Bất cứ khi nào cần đến giúp đỡ thì hãy liên lạc với chúng tôi. Hãy nhớ chúng ta từng là bạn! – Cậu rời khỏi ghế, xoay mặt đi. - Tôi về đây!

- Cảm ơn... vì tất cả! - Tiếng nói trong nhẹ vẳng lại phía sau, Khánh Di cúi đầu chào như cảm kích, chú thỏ an lành mà ngủ vùi trên tay cậu.

Minh không nói gì, cho tay vào túi rời đi, khoé môi ẩn hiện nụ cười như có như không.

Tiếng chuông gió lại lách cách kêu, ai đó đã mở cửa phòng khám rời đi. Nắng sáng nhạt hơn, hâm hấp một cảm giác oi nồng. Chiếc Mercedes đen vụt đi nhanh chóng khỏi phòng khám, làn khói xám mỏng sau xe phả vào khoảng không một vệt dài.

Bỏ lại sau lưng cái ồn ào phố thị, Kevin trở về khách sạn nghỉ ngơi. Thang máy vừa đến nơi, chuông kính coong báo hiệu vui tai. Chìa khóa phòng là một tấm chíp điện tử có mã số thật tinh vi, an ninh rất khắt khe.

Mở cửa ra, cái không khí thiếu vắng hơi người và nồng mùi nước hoa xịt phòng ngan ngát xông vào mũi cậu. Mệt nhoài cả ngày, bây giờ cậu ấy muốn ngả lưng ngay xuống cái giường êm ái trải dra trắng tinh khôi. Một căn phòng ở khách sạn rộng lớn và đậm phong cách châu Âu cổ điển, sắc vàng nâu dịu mắt, rèm cửa trắng tinh khôi phủ che mất không gian bên ngoài ban công. Tất cả tạo nên một thế giới cổ xưa tinh tế.

Kevin khẽ nhắm lại hàng mi. Làn da châu Âu bị bỏng nắng ửng đỏ lên. Cậu không ngủ mà chỉ nằm lăn ra thở hắt. Chợt tiếng chuông của phòng cậu vang lên, theo bản năng và quá mệt vì đói, giọng cậu hơi yếu, vẻ vô cùng uể oải, phải nói cậu có một giọng nói rất hay nhưng giờ lại trở nên đuối xừ:

- Vào đi!

- Cậu chủ! - Alex vừa cúi đầu chào cậu. Tuy cố tỏ vẻ kính trọng cậu chủ của mình nhưng anh vẫn không nén được bản tính mà giáo huấn Kevin:

- Đi chơi cho đã rồi giờ lăn ra than mệt, ăn roi được chưa? - Phải nói tuy anh ta là một người châu Âu chính gốc nhưng phát âm tiếng Việt khá tốt, khó mà phát hiện anh chỉ mới học tiếng Việt gần một năm.

Minh dẫu môi, mắt vẫn nhắm nghiền:

- Kệ người ta!

- Hừ, bản thân mình phải dõi theo trông như trông trẻ thế mà em vẫn gây chuyện om sòm. Sao? Không để anh can thiệp thì em cảm thấy thế nào? Vui không? - Anh nói, thích thú mà như trêu. Trên áo vest đen của Alex có một huy hiệu màu vàng cách điệu hình chữ S giống như sợi dây chuyền trên cổ Minh.

Alex không chỉ là một vệ sĩ, anh còn là một người anh lớn của Kevin. Tuy tính Kev có phần cao ngạo, ương bướng nhưng rất nghe lời anh. Gần đây, tâm trạng Kev không tốt, vì thế nó trầm cảm hơn. Anh hay khơi mào, kiếm cớ cho nó nói chuyện nhưng thằng bé vẫn chẳng buồn quan tâm.

Kevin bật dậy ngồi ở cuối giường nhìn anh. Điệu bộ như một chú mèo lười ngủ.

- Có chuyện gì?

Anh nghiêng mặt thấp xuống, tay sờ vào trán Kevin.

- Em bị sốt rồi.

- Không sao. – Cậu xua tay. – Sẽ uống thuốc mà. Còn việc gì không?

Alex đưa cho cậu chủ hồ sơ trên tay mình, dõng dạc:

- Hồ sơ giả cho em sống tại Việt Nam. Chứng minh thư tên Hoàng Hiểu Minh, quê quán thành phố Hồ Chí Minh. Gia đình đã di cư sang Anh, hiện sống tại Việt Nam một mình.

Kevin nhướn mắt:

- Minh?

- Ừ, nghe cũng hay hay. Từ nay ai hỏi thì trả lời tên đó nha.

Kevin gật gù, ngẩng mặt.

- Em tên gì?

- Kevin Stewart.

Cậu hừ lạnh, ném thẳng cái gối nằm vào người anh.

- Vậy mà bảo người ta nhớ.

Alex thè lưỡi, gãi đầu, lúng búng:

- Quên mất. Nhím xù tên Hoàng Hiểu Minh.

- Good.

Không gian tĩnh lặng hơn. Alex cúi người nhặt lấy cái gối đang lăn lóc dưới sàn ôm vào lòng, bước tới chỗ Kevin, ngồi xuống giường:

- Em ổn chứ?

- Có sao đâu! - Cậu bình thản đáp.

- Em vẫn dùng những viên thuốc đó sao?

- Những viên thuốc nào? - Minh đáp, không chút biến động. Cậu đã ngồi dậy, thu người ở góc trái mép giường, những ngón tay vân vê lớp dra giường mềm mịn.

- Lixomil.

-Ngón tay đặt trên lớp dra bất động, Kevin im lìm trong một lát rồi khẽ khàng gật đầu.

- Thường em dùng mấy viên một lần?

- Khoảng hai viên, à không... là 3-4 viên gì đó! - Cậu thành thật đáp.

Alex thở dài, khuôn mặt bất lực đưa tay vuốt tóc cậu chủ nhỏ, giọng anh khàn trầm:

- Em chán cuộc sống này lắm sao? Bản thân em biết rõ lạm dụng thuốc an thần hậu quả rất khó lường. Liều thuốc cứ tăng dần thế này thì rất nguy hiểm.

- Em biết chứ! Nhưng mỗi đêm giấc ngủ đến với em một khó khăn hơn. Em không tài nào chợp mắt được! Hoặc không, trong giấc ngủ sẽ có những cơn ác mộng thật khủng khiếp! Thời gian ngủ cứ thế rút dần lại. Em có muốn thế đâu? - Minh nói, đôi mắt cụp xuống buồn thẳm.

- Bao giờ em mới chịu nguôi ngoai? – Anh thở dài, mệt mỏi. Anh lo cho Kevin biết mấy. Anh sợ hãi nó ngày một hủy hoại bản thân mình tàn nhẫn hơn. Đứa trẻ vờ lơ đi với đau đớn, đứa trẻ trốn mình trong kí ức không chịu buông lơi, đứa trẻ tưởng như vô cảm này giấu nhẹm đi tâm hồn yếu đuối chằng chịt tổn thương, không cho ai chạm tới, không ai được làm đau nó nữa.

Nó sợ người ta tổn thương mình, nhưng lại tự hủy hoại bản thân! Ai cho nó cái quyền ngang ngược như vậy? Nó có thể không yêu thể xác nó, nhưng những người thương yêu nó cũng biết đau xót cơ mà!

- Kara mất rồi! Bà chủ mất thật rồi! Cả Kevin cũng… à không, là Edwart, Edwart cũng mất thật rồi! Đó là sự thật! Sao em không chịu hiểu? Sao em cứ phải dằn vặt bản thân mình? Em biết em ngu ngốc lắm không?

- Anh im đi! – Kevin hét lớn, đôi mắt trừng lên đỏ ngầu. Tim cậu buốt thấu, cảm giác nhói đau theo từng lời của người vệ sĩ làm cậu chếch choáng.

Đau? Đó đâu phải là tận cùng cảm xúc mà cậu trải qua! Nó còn căm hận, sợ hãi, hoang mang, bao nhiêu xúc cảm dày vò cậu suốt bao năm. Muốn quên một ai đó, đâu phải dễ! Muốn nguôi ngoai một nỗi đau phải dùng mất bao năm? Muốn cậu quên đi tất cả? Phải chăng là điều đơn giản như anh nói?

Nhiều khi cậu căm ghét chính bản thân mình, vì cậu quá nhu nhược, mãi cứ như một con rối để cho người ta điều khiển.

Ngay cả một đứa bé như Kara – một đứa trẻ ngây ngô cậu cũng không bảo vệ được!

Vô dụng!

Chỉ một tháng trước, cậu vẫn đang vui đùa cùng Kara. Hơi ấm từ nụ hôn của cô bé như còn vấn vương trên má cậu. Hơi ấm đó đã lan tỏa vào trái tim khô cằn của cậu, một trái tim dường như không còn sự sống, nụ hôn vẫn như còn phảng phất trên quanh cậu, dường như vẫn còn rất ấm áp. Rất lâu rồi không ai hôn cậu như thế, không ai truyền hơi ấm của sự sống đến cho cậu - hơi ấm của sự yêu thương.

Cái ngày đầu tiên cha đưa người phụ nữ và Kara về nhà, cậu thật sự không thích. Thật sự cậu không muốn chấp nhận, nhưng đối với một cô bé trong sáng, hồn nhiên như Kara thì cậu không nỡ lạnh lùng với em ấy được.

Cậu tiếc sao mình không yêu thương cô bé nhiều hơn, để giờ luyến tiếc những kỉ niệm cùng đứa em gái xấu số đó.

Tổn thương này thêm một lần nữa khắc sâu thêm vào tim cậu, trái tim đã kiệt quệ, chai sần cảm xúc.

Đứng giữa những kí ức úa tàn, tia mắt Kevin mịt mờ đăm đăm xoáy sâu vào không gian. Alex đưa nhẹ ánh mắt, hạ giọng dịu dàng:

- Hôm nay em có vui không?

Lặng thinh, Kevin không trả lời. Alex chậm rãi nói tiếp.

- Hết một ngày rồi.

- Ừm. – Kevin cúi đầu.

- Anh xin lỗi. - Anh nhỏ nhẹ.

- Hết việc rồi, anh ra ngoài đi! - Minh cố xua đuổi Alex ra ngoài. Như đang trốn đi một bí mật mà bản thân không hề muốn đối mặt.

- Edward… – Alex ngập ngừng như muốn nói nhiều điều. Mái tóc vàng cúi thấp đầu nhìn cậu.

Nghe tên gọi ấy phát ra từ Alex, Kevin trừng mắt gay gắt, gằn giọng:

- Đừng nhắc tới cái tên đó.

Anh hít hơi sâu, giọng có chút run nhưng vãn tuôn thành lời dài. Ánh mắt anh như dò xét, anh hiểu cậu đến nỗi như có thể đọc lên tất cả những gì cậu nghĩ.

- Anh biết em là ai, đừng cố biến mình thành một người khác. Muốn khóc, muốn cười là quyền của em, thành thật với cảm xúc bản thân mình chút đi! Trò chơi vẫn còn dài, đừng để bản thân mình ngã quỵ trước khi cuộc vui tàn.

Kevin mím môi, kích động lườm mắt:

- Lắm lời! Ra ngoài!

- Anh chỉ nhắc như vậy, em tự suy nghĩ lấy.

- Ra ngoài!!!

- Anh sẽ chuẩn bị buổi tối cho em. – Nói rồi như thói quen, Alex cúi người chào cậu rồi bỏ ra khỏi phòng.

Có một ánh mắt lạnh lùng đang dõi theo anh, sự lạnh lẽo không chút hơi ấm của người đó đang tràn ngập căn phòng.

Alex đang cố trấn tỉnh một thiên thần đang sa vào một cuộc chơi không hồi dứt. Nhưng liệu anh có đủ sức để rửa sạch đôi cánh đã nhuốm đầy sự tanh tưởi từ máu của thiên thần này?

Kevin thu lại bộ dạng đơn độc, đứng thẳng dậy nhìn hình ảnh mình đang phản chiếu từ tấm gương đối diện, miệng cậu nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo như chính thức khai ngòi một cuộc chơi.

- Tìm được Jonny rồi.

“Nó ra sao? Ổn chứ?”

- Ổn hơn chúng ta. Nhưng nguy hiểm thì sắp gần kề.

“Để đó. Tớ gặp nó. Nghĩ ngơi đi.”

- Ừm, chào cậu, send cho tớ tài liệu về gia đình “cô ấy”.

- Okay. Chiều mát! Tớ gửi sau! Bye!

- Bye bye!

“Tút…tút…tút...”

Âm thanh kết thúc một cuộc gọi giữa chiều hè oi bức. Kevin cầm điện thoại trong tay, ánh mắt thâm trầm. Jonny quá ngoan cố, cậu ta nghĩ rằng họ sẽ buông tha cho cậu?

Cậu lại nhếch môi, lầm bầm:

- Buông tha chưa chắc là một ơn huệ.

Kevin mở cửa tủ quần áo. Nắng hanh vàng chợt ùa vào xua tan thứ bóng tối trong tủ, rọi chiếu vào từng ngóc ngách một. Trong tủ chỉ toàn một màu đen, quần áo trong tủ của cậu đa phần chỉ là màu đen. Có lẽ màu đen mới hợp với cậu và chỉ nó mới có thể nhắc nhở cậu là ai.

Cậu xua tay tìm một bộ quần áo, mắt lia từng góc tủ rồi dừng lại ở một vật.

Đó là một chiếc hộp giấy màu xám bạc, vuông vức cỡ chừng một cái ghế con nhỏ được đặt trên nắp vali, khuất sau lớp quần áo. Mắt cậu chăm chú nhìn nó. Tay lùa mớ quần áo đặt vào hai bên để lộ rõ chiếc hộp ra.

Tay Kev miết nhẹ lên nắp hộp, cảm giác lành lạnh, trơn bóng của hộp dập vào từng xúc giác trên tay. Nắng xiên qua gáy cậu và chiếu thẳng vào hộp. Chần chừ một lúc, cậu nhẹ nhàng nâng chiếc hộp lên.

Như cảm nhận được chiếc hộp đang di chuyển, đồ vật trong hộp như cũng run nhẹ lên, chúng như có linh hồn. Hai tay cậu nhấc chiếc hộp ra khỏi tủ, đôi mắt dấy lên những suy nghĩ bấn loạn: Mở hay không?

Sau một hồi mãi ngắm nhìn chiếc hộp, cậu di chuyển về phía chiếc giường, tay vẫn khư khư chiếc hộp trong tay.

Chiếc giường ban nãy khuất nắng giờ đã được phủ lên một màu vàng nhẹ nhàng. Tấm rèm trắng ở cửa dẫn ra lan can ngoài ban công không đủ sức cản những tia nắng rực rỡ kia len lỏi vào phòng.

Đặt chiếc hộp lên giường, Kevin cảm nhận được luồng không khí nóng nhiệt đới và cả hơi thở của cậu như đang sưởi ấm chiếc hộp lạnh lẽo kia.

Vuốt nhẹ lên nắp hộp, cậu ngồi hẳn lên giường, ngón tay bẩy nhẹ mở nắp hộp ra. Biểu hiện có chút chần chừ, những ngón tay e dè mở lên rồi đậy lại, sau một hơi thở sâu, cậu cũng quyết định mở nắp ra.

Hơi thở cũ kĩ của thời gian xộc vào mũi, có những tiếng cười khanh khách, tiếng nói vui vẻ, cả những tiếng gào khóc như những cơn ác mộng hàng đêm vây kín lấy Kevin.

Mắt cậu lia qua từng món đồ, từng đồ vật là từng câu chuyện đẫm đầy nước mắt. Trong đó có một sợi ren lụa màu xanh dương, một khung hình bị úp ngược, một chiếc vòng tay có chiếc chuông nhỏ, một bảng tên học sinh và ba đồng tròn màu vàng đồng. Đó là tất cả hành trang quan trọng nhất của cậu.

Nó chất chứa sự đau thương tột cùng và những căm phẫn tột độ. Có tiếng cười, tiếng nói và cả máu những người mà cậu yêu thương nhất. Nỗi đau và sự mất mát đang tràn ngập căn phòng. Kevin đưa tay nâng sợi ren lụa lên. Đó là một sợi ren màu xanh thiên thanh được móc từ những sợi lụa nhỏ rất cầu kì. Sợi ren dài gần một mét còn vương những sợi tóc đen dài óng ả vào móc đan.

Kevin áp sợi ren vào má, ngửi nhẹ mùi hương thoang thoảng của hoa hồng trên nó một cách e dè như sợ hương thơm đó sẽ tan biến. Phút chốc, sợi ren như biết thở, nó quấn nhẹ nhàng quanh tay cậu như ôm ấp, chở che.

Nắng hanh vàng vào mặt cậu, xuyên qua làn da trắng nổi vài vệt hồng do bỏng nắng. Dường như thấy cả dòng máu đang lưu chảy phập phồng trong mạch ở thái dương của cậu. Kevin đưa tay quấn từng vòng ren quanh ngón tay thon dài như muốn sưởi ấm nó, truyền hơi ấm vào sợi ren. Cuối đuôi sợi ren có vài đốm ngả màu, một màu đỏ cam xỉn như được tẩm khô khốc vào nó. Sự khô rám, sần sùi của lớp úa màu đó tạo nên một vệt cứng ngắc. Đó là một vết máu đã khô. Nó gợi lên trong cậu một hình ảnh đau đớn, nguyên nhân của sự mất ngủ hằng đêm của cậu…

Tay cậu cố nắm chặt vào nó như muốn níu giữ sự sống cuối cùng trong nó. Mắt cậu thì cứ đăm đăm như bộ phim tua chậm những thước phim của quá khứ về sợi ren, thứ mà của người phụ nữ cậu yêu thương nhất để lại.

Kev dịu dàng đặt sợi ren xuống giường như cố xua đi một cảm xúc sợ hãi lẫn tang tóc trong đầu.

Tấm dra trắng đơn điệu được điểm xuyến đẹp hơn bởi màu xanh thuần khiết, sợi ren như một sợi tảo biển dịu nhẹ uốn quanh không quy tắc trải dài trên lớp dra.

Kev lại đưa tay vào hộp. Ánh nắng vàng rộm như màu mật phủ quanh chiếc hộp làm cho nó dần dần ấm lên, âm thanh trong phòng giờ thì chỉ còn tiếng ro ro của máy điều hòa, ngoài ra không gian còn lại thì đều tĩnh lặng.

Im bặt.

Cậu lại lấy ra một thứ. Chiếc vòng tay bạch kim chỉ bé bằng bàn tay trẻ con nằm gọn trong bàn tay Kevin lại là một kỉ vật của người quá cố, cũng giống như để hình bóng, nỗi nhớ nhung, niềm yêu thương, sự chở che, những kí ức đẹp lẫn niềm vui...Và cả những đau buồn mà họ để lại trong kí ức cậu, tâm hồn cậu khi họ ngự trị một địa vị quan trọng trong lòng cậu mà họ lại ra đi một cách đột ngột không báo trước.

Mà họ lại ra đi là vì cậu, là thế thân cho cậu. Chiếc vòng bị nắng chiếu vào lóe lên những ánh kim chói mắt, trên vòng tay được mắc một chiếc chuông nhỏ màu đen, viền màu vàng thật đáng yêu. Nhìn vào nó ta có thể tưởng tượng ra chủ nhân của nó ắt hẳn là một bé gái vô cùng dễ thương và hết sức tinh nghịch. Kev đưa chiếc vòng lên trước mặt, bàn tay khẽ đung đưa từng nhịp, từng nhịp…

“Leng keng, leng keng, leng keng,…”

Âm thanh trong trẻo vang lên khắp phòng. Âm thanh như xóa tan sự tĩnh mịch đến rợn người, sưởi ấm một tâm hồn đang lạc vào chốn tăm tối không lối thoát. Vuốt nhẹ lên chiếc vòng, miệng cậu khẽ cong lên một chút, rất nhẹ nhàng và vụt qua như một cơn gió. Kevin đặt chiếc vòng bên cạnh sợi ren lụa, tay lại lia vào hộp. Trong hộp có một khung hình bị úp xuống, cậu không đủ dũng khí để lật nó lên.

Cậu sợ! Sợ và không muốn đối mặt. Cậu không muốn nhớ tới nó.

Một tấm hình toàn vẹn năm con người, nhưng giờ chỉ còn cậu. À không, còn một người nhưng mãi mãi mờ nhạt trong mắt cậu và dường như người đó không hề hiện hữu.

Nhưng sức mạnh vô hình nào đã lôi kéo cậu lật khung hình lên.

- Jenemi… - Tiếng thốt rất nhỏ, Kevin sờ tay lên mặt đứa bé sơ sinh trong tấm ảnh.

Từ trái sang, một người đàn ông châu Âu tuấn tú đang bế một cậu bé chừng năm tuổi trên tay, đứa bé cười tươi thật hạnh phúc. Cạnh bên, một bé trai hệt như em bé kia đang quàng tay lên cổ người phụ nữ xinh đẹp có mái tóc xõa dài. Tay bà đang bế một em bé sơ sinh, đứa trẻ mà Kev đã gọi tên.

Ánh mắt vụt qua rất nhanh, cậu lại úp khung hình xuống, không dám nhìn nữa. Tay run run cậu sờ vào khung hình và rụt lại nhanh chóng. Tay đưa vào một góc hộp nhấc một bảng tên học sinh: Edward Stewart - tên của người học sinh đó. Cái tên đó hao hao giống với tên cậu. Kevin nâng cái bảng tên hình chữ nhật làm bằng vàng hơi cũ nhưng vẫn còn rất sáng có hàng tên Edward Stewart trên tay. Ngón tay mân mê từng kí tự trên bảng. Rất lâu rồi cậu không đọc lại cái tên đó. Một cái tên chứa bí mật c

/22

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status