Chiếc đồng hồ này không phải được khảm từ kim cương bình thường, mà là một loại kim cương quý hiếm của Nam Phi, không chỉ vậy, nó còn được cắt ra từ mảnh vỡ trên vương miệng của quốc vương.
Mặc dù là mảnh vỡ, nhưng ý nghĩa lại không tầm thường, chiếc đồng hồ như vậy, toàn thế giới chỉ có một cái, không thể có khả năng xuất hiện cái thứ hai.
Chiếc đồng hồ này nằm trong tay của một nhân viên công tác, tên nhân viên kia nói, khi nãy, có một chàng trai muốn vận chuyển thú cưng, nhưng lại không có giấy chứng nhận kiểm dịch, đành đem chiếc đồng hồ này để trên quầy...
Cận vệ nhún vai một cái, Đương nhiên, tuy cô ta nói như vậy, nhưng tôi cho rằng, đây chính là vật hối lộ, chỉ là cô ta không chịu nhận mà thôi...
Hoàng Phủ Diệu Dương đánh gãy lời phán đoán của cận vệ, Thú cưng gì?
Cận vệ nghĩ nghĩ, Hình như... Là một con mèo...
Mèo?!
Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt lại, nhìn hướng Lãnh Tiểu Dã rời đi, trước mặt hiện lên nụ cười cùng ánh mắt của chàng trai vừa rồi, anh chợt tỉnh ngộ.
Đáng chết, bắt cô ấy lại...
Bọn cẩn vệ đều không hiểu anh đang nói gì.
Người thanh niên kia, người thanh niên tóc vàng ôm con mèo vừa rời đi! Hoàng Phủ Diệu Dương chống hai tay vào xe, nhanh chóng đứng dậy, Nhanh lên!
Một phen làm rớt kim trên tay xuống, anh đi nhanh về phía Lãnh Tiểu Dã rời đi.
Bá tước tiên sinh!
Quản gia cùng bọn cận vệ vội vàng đuổi theo, bác sĩ cũng chạy tới, nhưng chạy được hai bước liền lùi lại, đẩy chiếc xe lăn theo.
Không để ý đến vết thương trên lưng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng đi về nơi đăng ký, lão quản gia vội đỡ lấy cánh tay anh, nhưng lại bị anh hất ra.
Nha đầu kia, thật sự dám trốn đi trước mặt anh sao?
Anh... Tuyệt đối không cho phép!
...
...
Lãnh Tiểu Dã đi chầm chậm qua cánh cửa đăng ký bình thướng, nhưng rất nhanh đã đi tới cánh cửa đặc biệt lối đi nội bộ, không phận sự miễn vào .
Có khả năng yêu cầu gửi vận chuyển của Tiểu Tuyết sẽ không thành công, nên cô chỉ có thể đi từ cánh cửa đặc biệt, đem mèo con lên máy báy.
Nhân viên bảo vệ chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa, khuôn mặt biểu hiện bất khả xâm phạm.
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã tới gần, hắn lập tức quay mặt lại, chỉ cánh cửa nơi đăng ký ở phía xa.
Đó là nơi đăng ký.
Vậy ngài xem vé máy bay giúp tôi, chuyến này đang đợi sao? Lãnh Tiểu dã lấy chiếc vé máy bay ra, đưa đến mặt hắn.
Người bảo vệ cúi người xuống, nhìn chiếc vé trong tay cô, Phải, chính là...
A! Lãnh Tiểu Dã đột nhiên đau đớn ôm lấy bụng minhg, Đau quá... A, đau chết mất... Cứu mạng...
Nói xong, khuôn mặt cô đầy khổ sở ngồi xổm xuống.
Nhân viên bảo vệ vừa thấy hành khách như vậy, lập tức cúi người xuống đỡ cô, Cậu thế nào rồi?
Lãnh Tiểu Dã ôm bụng, tiếp tục diễn.
Bụng tôi, a... Tôi đoán chắc đường ruột lại bị co rút rồi... Phiền anh giúp tôi kêu một chiếc xe cấp cứu... A... Đau quá...
Mèo con nhỏ bị cô nhét vào trong túi, chẳng biết lý do gì, mà lại muốn chui đầu ra ngoài, Lãnh Tiểu Dã vội vàng đem nó ấn trở về.
Nhân cơ hội, Lãnh Tiểu Dã phi người lên, một tay khiến bảo vệ ngất xỉu.
Nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới, cô nhanh chóng kéo hắn ta ngồi xuống, rồi xoay người bước vào cánh cửa.
Cô vội vàng chạy vào sân bay, tìm được máy báy, nhìn thấy tiếp viên hàng không đóng cửa lại, cô vội vàng bước lên bậc thang, Đợi tôi với!
Lãnh Tiểu Dã bước lên bậc thang, vội vàng đi tới cửa máy bay.
Phía sau, bỗng vang lên một tiếng rống giận.
Tiếu Dã, em đứng lại cho tôi!
Lãnh Tiểu Dã quay người lại, chỉ nhìn thấy một người đứng trên bậc thang cuối cùng bên dưới.
Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, ngực phập phồng kịch liệt, con ngươi màu lam tức giận nhìn cô, trên vai, một vết máu lớn thấm ra cả bộ đồ bệnh nhân.
Vừa rồi, do chạy quá vội, vết thương trên lưng anh bị rách ra, máu đã tràn ra bên ngoài.
Lập tức bước xuống!
Đỡ lấy tay vịn, Hoàng Phủ Diệu Dương thở hổn hển, tức giận rống.
Lãnh Tiểu Dã xoay người đặt chân còn lại lên máy bay, muốn nhanh chóng đóng cửa lại.
Meo!
Động tác của cô quá nhanh, không chú ý tới, Tiểu Tuyết đã chui ra ngoài từ lúc nào.
Cô cử động người, khiến cơ thể tiểu tử kia trực tiếp rơi ra khỏi túi cô, dừng lại ở bậc thang.
Trượt chân một cái, không kịp bắt lấy lan lan, mèo con thét một tiếng rồi rơi xuống.
Tiểu Tuyết!
Lãnh Tiểu Dã chạy tới cánh cửa, nhìn về nơi đăng ký, chỉ thấy tiểu tư kia đang đứng dậy, dường như không hề bị thương.
Lúc này, lão quản gia cùng cận vệ đã chạy tới nơi, khiến Tiểu Tuyết sợ hãi, thân ảnh nho nhỏ rất nhanh nhảy ra năm, sáu thước.
Đứng ở nơi đăng ký, nhìn thân ảnh Tiểu Tuyết xa dần, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày lo lắng.
Nếu là lúc nãy, cô có thể đi xuống, nhưng bây giờ thì không được.
Tiếp viên hàng không sau lưng nhìn thấy cục diện này, liền nghi hoặc hỏi, Xin chào quý khách, chuyến bay sẽ lập tức khởi hành, ngài có muốn đăng ký không?
Lãnh Tiểu Dã thấy Tiểu Tuyết xa dần, cô cắn chặt răng.
Bắt lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên mở miệng.
Vài người cận vệ lập tức xông lên nơi đăng ký.
Giữ một người cầm đầu lại, Hoàng Phủ Diệu Dương hất tay hắn ra, Tôi nói là con mèo!
Người cận vệ suýt nữa đã ngã xuống đất, phục hồi lại tinh thần, vội vàng cùng mấy người đồng nghiệp đuổi theo con mèo.
Lãnh Tiểu Dã cắn răng, chạy vào khoang thuyền, vươn tay đóng cửa lại.
Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, chị cũng không muốn vứt em lại, hi vọng em có thể tìm được một người chủ tốt, nhưng ngàn vạn lần không được để tên hỗn đản này bắt được.
Bá tước tiên sinh. Lão quản gia đi lên phía trước, đỡ lấy cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương, Ngài muốn ngăn cản chuyến bay sao?
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông lỏng nắm tay, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bác sĩ đẩy xe lăn tới, lão quản gia vội vàng đỡ Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi xuống xe lăn.
Mọi người lui ra, tất cả các nhân viên công tác bắt đầu lên máy bay.
Lãnh Tiểu Dã đứng trong khoang, cách cửa sổ nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương lui lại, cô có chút ngạc nhiên.
Vừa nãy, cô còn suy nghĩ, nếu người này dám ngăn cản chuyến bay, cô liền liều mạng với ạnh.
Người này, trả lại tự do cho cô sao?!
Tiếp viên hàng không ở sau lưng vỗ vào cánh tay cô, Ngài nên trở về chỗ ngồi!
Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Diệu Dương, thấy anh nâng tay, nhẹ nhàng vẫy tay với cô.
Cô không thể nghe được âm thanh của anh, như lại thấy được khẩu âm anh đang nói gì.
Tạm biệt!
Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng thở một hơi, tuy không biết thần kinh người này có vấn đề gì không, nhưng xem ra, anh thực sự cho cô rời đi.
Thả lỏng tâm trạng, cô ngẩng mặt nhìn bọn cận vệ đuổi theo Tiểu Tuyết, rồi xoay người đi vào chỗ ngồi.
Lúc lão quản gia đẩy Hoàng Phủ Diệu Dương ra xa, máy bay cũng chậm rãi khởi đông, chạy trên đường băng, rồi vút bay lên bầu trời.
Bá tước tiên sinh! Bọn cận về thở hồng hộc chạy đến, trong đó, có một người đang ôm lấy một chú mèo trắng nho nhỏ, màu mắt bất đồng, đúng là Tiểu Tuyết vừa rồi chạy trốn.
Mặc dù là mảnh vỡ, nhưng ý nghĩa lại không tầm thường, chiếc đồng hồ như vậy, toàn thế giới chỉ có một cái, không thể có khả năng xuất hiện cái thứ hai.
Chiếc đồng hồ này nằm trong tay của một nhân viên công tác, tên nhân viên kia nói, khi nãy, có một chàng trai muốn vận chuyển thú cưng, nhưng lại không có giấy chứng nhận kiểm dịch, đành đem chiếc đồng hồ này để trên quầy...
Cận vệ nhún vai một cái, Đương nhiên, tuy cô ta nói như vậy, nhưng tôi cho rằng, đây chính là vật hối lộ, chỉ là cô ta không chịu nhận mà thôi...
Hoàng Phủ Diệu Dương đánh gãy lời phán đoán của cận vệ, Thú cưng gì?
Cận vệ nghĩ nghĩ, Hình như... Là một con mèo...
Mèo?!
Hoàng Phủ Diệu Dương xoay mặt lại, nhìn hướng Lãnh Tiểu Dã rời đi, trước mặt hiện lên nụ cười cùng ánh mắt của chàng trai vừa rồi, anh chợt tỉnh ngộ.
Đáng chết, bắt cô ấy lại...
Bọn cẩn vệ đều không hiểu anh đang nói gì.
Người thanh niên kia, người thanh niên tóc vàng ôm con mèo vừa rời đi! Hoàng Phủ Diệu Dương chống hai tay vào xe, nhanh chóng đứng dậy, Nhanh lên!
Một phen làm rớt kim trên tay xuống, anh đi nhanh về phía Lãnh Tiểu Dã rời đi.
Bá tước tiên sinh!
Quản gia cùng bọn cận vệ vội vàng đuổi theo, bác sĩ cũng chạy tới, nhưng chạy được hai bước liền lùi lại, đẩy chiếc xe lăn theo.
Không để ý đến vết thương trên lưng, Hoàng Phủ Diệu Dương nhanh chóng đi về nơi đăng ký, lão quản gia vội đỡ lấy cánh tay anh, nhưng lại bị anh hất ra.
Nha đầu kia, thật sự dám trốn đi trước mặt anh sao?
Anh... Tuyệt đối không cho phép!
...
...
Lãnh Tiểu Dã đi chầm chậm qua cánh cửa đăng ký bình thướng, nhưng rất nhanh đã đi tới cánh cửa đặc biệt lối đi nội bộ, không phận sự miễn vào .
Có khả năng yêu cầu gửi vận chuyển của Tiểu Tuyết sẽ không thành công, nên cô chỉ có thể đi từ cánh cửa đặc biệt, đem mèo con lên máy báy.
Nhân viên bảo vệ chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa, khuôn mặt biểu hiện bất khả xâm phạm.
Nhìn thấy Lãnh Tiểu Dã tới gần, hắn lập tức quay mặt lại, chỉ cánh cửa nơi đăng ký ở phía xa.
Đó là nơi đăng ký.
Vậy ngài xem vé máy bay giúp tôi, chuyến này đang đợi sao? Lãnh Tiểu dã lấy chiếc vé máy bay ra, đưa đến mặt hắn.
Người bảo vệ cúi người xuống, nhìn chiếc vé trong tay cô, Phải, chính là...
A! Lãnh Tiểu Dã đột nhiên đau đớn ôm lấy bụng minhg, Đau quá... A, đau chết mất... Cứu mạng...
Nói xong, khuôn mặt cô đầy khổ sở ngồi xổm xuống.
Nhân viên bảo vệ vừa thấy hành khách như vậy, lập tức cúi người xuống đỡ cô, Cậu thế nào rồi?
Lãnh Tiểu Dã ôm bụng, tiếp tục diễn.
Bụng tôi, a... Tôi đoán chắc đường ruột lại bị co rút rồi... Phiền anh giúp tôi kêu một chiếc xe cấp cứu... A... Đau quá...
Mèo con nhỏ bị cô nhét vào trong túi, chẳng biết lý do gì, mà lại muốn chui đầu ra ngoài, Lãnh Tiểu Dã vội vàng đem nó ấn trở về.
Nhân cơ hội, Lãnh Tiểu Dã phi người lên, một tay khiến bảo vệ ngất xỉu.
Nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới, cô nhanh chóng kéo hắn ta ngồi xuống, rồi xoay người bước vào cánh cửa.
Cô vội vàng chạy vào sân bay, tìm được máy báy, nhìn thấy tiếp viên hàng không đóng cửa lại, cô vội vàng bước lên bậc thang, Đợi tôi với!
Lãnh Tiểu Dã bước lên bậc thang, vội vàng đi tới cửa máy bay.
Phía sau, bỗng vang lên một tiếng rống giận.
Tiếu Dã, em đứng lại cho tôi!
Lãnh Tiểu Dã quay người lại, chỉ nhìn thấy một người đứng trên bậc thang cuối cùng bên dưới.
Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, ngực phập phồng kịch liệt, con ngươi màu lam tức giận nhìn cô, trên vai, một vết máu lớn thấm ra cả bộ đồ bệnh nhân.
Vừa rồi, do chạy quá vội, vết thương trên lưng anh bị rách ra, máu đã tràn ra bên ngoài.
Lập tức bước xuống!
Đỡ lấy tay vịn, Hoàng Phủ Diệu Dương thở hổn hển, tức giận rống.
Lãnh Tiểu Dã xoay người đặt chân còn lại lên máy bay, muốn nhanh chóng đóng cửa lại.
Meo!
Động tác của cô quá nhanh, không chú ý tới, Tiểu Tuyết đã chui ra ngoài từ lúc nào.
Cô cử động người, khiến cơ thể tiểu tử kia trực tiếp rơi ra khỏi túi cô, dừng lại ở bậc thang.
Trượt chân một cái, không kịp bắt lấy lan lan, mèo con thét một tiếng rồi rơi xuống.
Tiểu Tuyết!
Lãnh Tiểu Dã chạy tới cánh cửa, nhìn về nơi đăng ký, chỉ thấy tiểu tư kia đang đứng dậy, dường như không hề bị thương.
Lúc này, lão quản gia cùng cận vệ đã chạy tới nơi, khiến Tiểu Tuyết sợ hãi, thân ảnh nho nhỏ rất nhanh nhảy ra năm, sáu thước.
Đứng ở nơi đăng ký, nhìn thân ảnh Tiểu Tuyết xa dần, Lãnh Tiểu Dã nhíu mày lo lắng.
Nếu là lúc nãy, cô có thể đi xuống, nhưng bây giờ thì không được.
Tiếp viên hàng không sau lưng nhìn thấy cục diện này, liền nghi hoặc hỏi, Xin chào quý khách, chuyến bay sẽ lập tức khởi hành, ngài có muốn đăng ký không?
Lãnh Tiểu Dã thấy Tiểu Tuyết xa dần, cô cắn chặt răng.
Bắt lại.
Hoàng Phủ Diệu Dương đột nhiên mở miệng.
Vài người cận vệ lập tức xông lên nơi đăng ký.
Giữ một người cầm đầu lại, Hoàng Phủ Diệu Dương hất tay hắn ra, Tôi nói là con mèo!
Người cận vệ suýt nữa đã ngã xuống đất, phục hồi lại tinh thần, vội vàng cùng mấy người đồng nghiệp đuổi theo con mèo.
Lãnh Tiểu Dã cắn răng, chạy vào khoang thuyền, vươn tay đóng cửa lại.
Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, chị cũng không muốn vứt em lại, hi vọng em có thể tìm được một người chủ tốt, nhưng ngàn vạn lần không được để tên hỗn đản này bắt được.
Bá tước tiên sinh. Lão quản gia đi lên phía trước, đỡ lấy cánh tay Hoàng Phủ Diệu Dương, Ngài muốn ngăn cản chuyến bay sao?
Nhìn thấy cánh cửa đóng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương chậm rãi buông lỏng nắm tay, nhẹ nhàng lắc đầu.
Bác sĩ đẩy xe lăn tới, lão quản gia vội vàng đỡ Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi xuống xe lăn.
Mọi người lui ra, tất cả các nhân viên công tác bắt đầu lên máy bay.
Lãnh Tiểu Dã đứng trong khoang, cách cửa sổ nhìn thấy Hoàng Phủ Diệu Dương lui lại, cô có chút ngạc nhiên.
Vừa nãy, cô còn suy nghĩ, nếu người này dám ngăn cản chuyến bay, cô liền liều mạng với ạnh.
Người này, trả lại tự do cho cô sao?!
Tiếp viên hàng không ở sau lưng vỗ vào cánh tay cô, Ngài nên trở về chỗ ngồi!
Lãnh Tiểu Dã nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Diệu Dương, thấy anh nâng tay, nhẹ nhàng vẫy tay với cô.
Cô không thể nghe được âm thanh của anh, như lại thấy được khẩu âm anh đang nói gì.
Tạm biệt!
Lãnh Tiểu Dã nhẹ nhàng thở một hơi, tuy không biết thần kinh người này có vấn đề gì không, nhưng xem ra, anh thực sự cho cô rời đi.
Thả lỏng tâm trạng, cô ngẩng mặt nhìn bọn cận vệ đuổi theo Tiểu Tuyết, rồi xoay người đi vào chỗ ngồi.
Lúc lão quản gia đẩy Hoàng Phủ Diệu Dương ra xa, máy bay cũng chậm rãi khởi đông, chạy trên đường băng, rồi vút bay lên bầu trời.
Bá tước tiên sinh! Bọn cận về thở hồng hộc chạy đến, trong đó, có một người đang ôm lấy một chú mèo trắng nho nhỏ, màu mắt bất đồng, đúng là Tiểu Tuyết vừa rồi chạy trốn.
/208
|