Trên giường, Hoàng Phủ Diệu Dương cúi người, dùng dây thừng buộc bàn tay mình lại.
Nếu không muốn nha đầu kia phát hiện ra, biện pháp tốt nhất chính là đem mình trói lại.
Nhưng chuyện này đối với anh mà nói, đúng là có chút khó khăn, buộc chân vô cùng đơn giản, nhưng muốn buộc được tay thì không dễ.
Vừa chống đỡ bẻ vai bị thương, vừa buộc tay mình lại, anh thật không ngờ Lãnh Tiểu Dã lại tỉnh nhanh như vậy.
Nghe được tiếng cửa đập vào tường, anh kinh ngạc xoay mặt lại.
Dưới anh đèn, cô đứng trước cửa, ngực phập phông kịch liệt, khuôn mặt tràn đầy tức giận.
Nhìn chiếc ghế bên cạnh giường Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã đảo mắt đến sợi dây thừng trên đất, bước lên, lật chiếc chăn trên người anh ra.
Bên dưới, hai chân anh đều bị buộc chặt như cũ.
Chẳng lẽ, cô lầm rồi sao?
Mới vừa rồi, thực ra là một giấc mơ?!
Hoàng Phủ Diệu Dương quaqy sang, híp con người lại, mập mờ mở miệng, Muốn ngủ cùng tôi sao?
Liếc anh một cái, Lãnh Tiểu Dã từng bước tiến lên, bắt lấy cổ áo anh, Anh có đi qua phòng tôi không?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, anh hơi dương khóe môi, Qua làm gì?
Trên mặt Lãnh Tiểu Dã nóng bừng, cô đương nhiên không thể nói cho anh biết cô vừa cảm thấy giống mới làm chuyện đó cùng anh, nhìn kỹ anh, cô đưa tay đến, sờ lên chiếc lưng của anh.
Cách một lớp áo sơ mi, cô có thể cảm nhận được một lớp mồ hôi như trước.
Hai người cách nhau gần như vậy, cổ áo cô lại rũ xuống, khiến Hoàng Phủ Diệu Dương có thể rõ ràng nhìn thấy vài đóa hoa trên cần cổ cô.
Đáng chết!
Vừa rồi quá mức kích động, vô tình để lại dấu hôn trên người cô.
Lãnh Tiểu Dã còn muốn kiểm tra, anh vì hạ sốt mà đổ mồ hồi hay là vì tại vận động, đã bị Hoàng Phủ Diệu Dương kéo ngã xuống giường, dùng sức chặn lại.
Nếu cô phát hiện ra dấu hôn trên cổ, nhất định cô sẽ biết được, nên đành phải dùng biện pháp này thôi.
Khốn kiếp! Lãnh Tiểu Dã dùng sức đảy anh ra, nhanh chóng lùi người lại, Anh lại động dục!
Hoàng Phủ Diệu Dương vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, Nửa đêm, em chạy qua phòng anh, không phải muốn thân mật với anh sao?
Lãnh Tiểu Dã kéo vai áo bị anh kéo xuống, Nằm mơ.
Không phải? Vậy để anh đoán. Hoàng Phủ Diệu Dương híp con ngươi lại, thoải mái dùng một tay chống đầu nhìn cô, Chẳng lẽ... Em nằm mơ thấy tôi sao?
Bị anh gãi trúng chỗ ngứa, khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã nóng bừng lên, Tôi không có.
Anh nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, Em đang nói dối.
Không có, không có là không có! Lãnh Tiểu Dã nhìn khuôn mặt cười xấu xa của anh, vô cùng tức giận đến mức cắn chặt răng, cầm lấy kim tiêm trên bàn, cô bắt tay anh, đêm kim đâm vào, Cho anh ngủ một giấc thật ngon!
Kim tiêm là chuẩn bị cho anh hạ sốt, nhưng vì anh đã khỏi, nên cũng không cần sử dụng đến, bất quá, cô không để ý tiêm anh một nhát.
Thuốc hạ sốt bắt đầu có tác dụng, một ống tiêm này cũng đủ cho anh ngủ ngon vài tiếng đồng hồ.
Hoàng Phủ Diệu Dương không phản kháng, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Lãnh Tiểu Dã một lần xem xét dây thừng, cô nhấc chân đi đến cạnh giường, nhớ tới mình vừa làm vỡ chiếc lọ thủy tinh, Hoàng Phủ Diệu Dương sốt ruột kêu lên.
Đừng qua đây!
Không may, Lãnh Tiểu Dã đã hạ chân xuống, bàn chân truyền đến một cỗ đau đớn, cô lập tức mắng ra tiếng.
Hoàng Phủ Diệu Dương, anh... Khốn kiếp, đau chết đi được!
Lúc vừa nhìn thấy sợi dây thừng, Lãnh Tiểu Dã vô cùng buồn bực, Hoàng Phủ Diệu Dương làm thế nào cởi được dây, hiện tại giẫm phải mảnh vỡ dưới chân, cô mới hiểu được, là anh lấy được lọ thuốc, dùng mảnh thủy tinh cắt sợi dây thừng.
Nhấc chân lên, cô nhảy qua một bên, hút một ngụm khí lạnh rồi giơ chân lên kiểm tra vết thương.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy vết máu trên chân cô, liền tháo bỏ sợi dây thừng, nhảy xuống giường, ôm lấy cô.
Anh buông tôi ra! Cô theo bản năng giãy giụa.
Đừng nhúc nhích, để tôi xem vết thương em một chút! Đặt cô lên giường, anh cẩn thận nâng chân cô lên, quả nhiên trên lòng bàn chân cô, bị vài mảnh vỡ ghim vào, máu từ vết thương tràn ra.
Xoay người, cầm lấy túi cầm cứu lần trước cô đã xử lý vết thương cho anh, Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy chân cô, tay còn lại cầm lấy cây nhíp, kẹp lấy miếng thủy tinh trên chân cô.
Nhịn đau một chút.
Nhắc nhở một tiếng, anh dùng sức, đem mảnh vỡ đâm vào sâu nhất lấy ra, rồi giúp cô nặn những mảnh nhỏ hơn, sát trùng vết thường, anh cẩn thận giúp cô băng bó vết thương.
Lần trước băng bó cho cô, anh đã có rất nhiều kinh nghiệm, lần này, bá tước đại nhân đã thành thạo hơn nhiều.
Nhìn anh thắt băng gạc lại, Lãnh Tiểu Dã đảo mắt qua chiếc băng gạc chỉnh tề trên chân mình, thật sự không thể tìm ra được chỗ nào để châm chọc.
Không phải không thừa nhận, năng lựa học tập của người kia quả thật vô cùng đỉnh.
Lần đầu tiên vô cùng xấu xí, đến bây giờ đã băng đẹp như vậy, đây cũng là lần thứ ba anh băng bó vết thương cho cô.
Nhìn thấy anh vươn tay muốn ôm cô, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cầm lấy cây kéo, đặt ngay cổ họng anh.
Anh tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàng Phủ Diệu Dương không lên tiếng, dùng hai tay bế cô lên, đưa đến phòng ngủ cô, rồi cẩn thận đặt cô lên giường.
Không để ý đến chiếc kéo ngay cổ họng, anh ngồi thẳng lên định đi khỏi.
Đưa tay kéo chiếc tủ trên đầu giường, Lãnh Tiểu Dã cầm một khẩu súng lục màu bạc ra, nhắm ngay lưng anh.
Đứng lại!
Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, lười biếng nhìn khẩu súng trong tay cô, Tôi chỉ muốn đi lấy cho em bữa sáng.
Ở đây không có đồ ăn.
Đã một tháng cô không đến căn biệt thự này, cho nên thức ăn trong tủ lạnh không được đảm bảo chất lượng.
Tôi đi gọi quản gia mang tới.
Lãnh Tiểu Dã nhắm khẩu súng vào anh, Anh có thể thư xem, là tay của anh nhanh, hay là viên đạn của ta mau hơn.
Ánh mắt anh cân nhắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi tới, ngồi xuống bên mép giường...
Anh...
Lãnh Tiểu Dã vừa nói một từ, anh đã đẩy chăn cô ra, nằm cạnh người cô.
Này?! Hoàng Phủ Diệu Dương anh định làm gì?
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người nằm trên gối, Không cho tôi đi, lại không để cho tôi gọi điện, cũng không cho phép tôi đi ngủ luôn sao?
Cô dời khẩu súng, nhắm vào mi tâm anh, Cút!
Anh duỗi tay ra, ôm lấy hông cô, Tôi không quen ngủ trên đất.
Nói tới đây, anh không không chế được ngáp một cái.
Ném tay anh ra khỏi eo mình, Lãnh Tiểu Dã liếc anh một cái, vừa nhìn đã biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng, thấy anh không còn đưa tay qua, cô cũng không đuổi anh xuống giường.
Chờ một chút thuốc phát tán nhiều hơn, anh ngủ say, tùy cô muốn xử thế nào cũng được.
Nếu không muốn nha đầu kia phát hiện ra, biện pháp tốt nhất chính là đem mình trói lại.
Nhưng chuyện này đối với anh mà nói, đúng là có chút khó khăn, buộc chân vô cùng đơn giản, nhưng muốn buộc được tay thì không dễ.
Vừa chống đỡ bẻ vai bị thương, vừa buộc tay mình lại, anh thật không ngờ Lãnh Tiểu Dã lại tỉnh nhanh như vậy.
Nghe được tiếng cửa đập vào tường, anh kinh ngạc xoay mặt lại.
Dưới anh đèn, cô đứng trước cửa, ngực phập phông kịch liệt, khuôn mặt tràn đầy tức giận.
Nhìn chiếc ghế bên cạnh giường Hoàng Phủ Diệu Dương, Lãnh Tiểu Dã đảo mắt đến sợi dây thừng trên đất, bước lên, lật chiếc chăn trên người anh ra.
Bên dưới, hai chân anh đều bị buộc chặt như cũ.
Chẳng lẽ, cô lầm rồi sao?
Mới vừa rồi, thực ra là một giấc mơ?!
Hoàng Phủ Diệu Dương quaqy sang, híp con người lại, mập mờ mở miệng, Muốn ngủ cùng tôi sao?
Liếc anh một cái, Lãnh Tiểu Dã từng bước tiến lên, bắt lấy cổ áo anh, Anh có đi qua phòng tôi không?
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, anh hơi dương khóe môi, Qua làm gì?
Trên mặt Lãnh Tiểu Dã nóng bừng, cô đương nhiên không thể nói cho anh biết cô vừa cảm thấy giống mới làm chuyện đó cùng anh, nhìn kỹ anh, cô đưa tay đến, sờ lên chiếc lưng của anh.
Cách một lớp áo sơ mi, cô có thể cảm nhận được một lớp mồ hôi như trước.
Hai người cách nhau gần như vậy, cổ áo cô lại rũ xuống, khiến Hoàng Phủ Diệu Dương có thể rõ ràng nhìn thấy vài đóa hoa trên cần cổ cô.
Đáng chết!
Vừa rồi quá mức kích động, vô tình để lại dấu hôn trên người cô.
Lãnh Tiểu Dã còn muốn kiểm tra, anh vì hạ sốt mà đổ mồ hồi hay là vì tại vận động, đã bị Hoàng Phủ Diệu Dương kéo ngã xuống giường, dùng sức chặn lại.
Nếu cô phát hiện ra dấu hôn trên cổ, nhất định cô sẽ biết được, nên đành phải dùng biện pháp này thôi.
Khốn kiếp! Lãnh Tiểu Dã dùng sức đảy anh ra, nhanh chóng lùi người lại, Anh lại động dục!
Hoàng Phủ Diệu Dương vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, Nửa đêm, em chạy qua phòng anh, không phải muốn thân mật với anh sao?
Lãnh Tiểu Dã kéo vai áo bị anh kéo xuống, Nằm mơ.
Không phải? Vậy để anh đoán. Hoàng Phủ Diệu Dương híp con ngươi lại, thoải mái dùng một tay chống đầu nhìn cô, Chẳng lẽ... Em nằm mơ thấy tôi sao?
Bị anh gãi trúng chỗ ngứa, khuôn mặt Lãnh Tiểu Dã nóng bừng lên, Tôi không có.
Anh nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, Em đang nói dối.
Không có, không có là không có! Lãnh Tiểu Dã nhìn khuôn mặt cười xấu xa của anh, vô cùng tức giận đến mức cắn chặt răng, cầm lấy kim tiêm trên bàn, cô bắt tay anh, đêm kim đâm vào, Cho anh ngủ một giấc thật ngon!
Kim tiêm là chuẩn bị cho anh hạ sốt, nhưng vì anh đã khỏi, nên cũng không cần sử dụng đến, bất quá, cô không để ý tiêm anh một nhát.
Thuốc hạ sốt bắt đầu có tác dụng, một ống tiêm này cũng đủ cho anh ngủ ngon vài tiếng đồng hồ.
Hoàng Phủ Diệu Dương không phản kháng, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Lãnh Tiểu Dã một lần xem xét dây thừng, cô nhấc chân đi đến cạnh giường, nhớ tới mình vừa làm vỡ chiếc lọ thủy tinh, Hoàng Phủ Diệu Dương sốt ruột kêu lên.
Đừng qua đây!
Không may, Lãnh Tiểu Dã đã hạ chân xuống, bàn chân truyền đến một cỗ đau đớn, cô lập tức mắng ra tiếng.
Hoàng Phủ Diệu Dương, anh... Khốn kiếp, đau chết đi được!
Lúc vừa nhìn thấy sợi dây thừng, Lãnh Tiểu Dã vô cùng buồn bực, Hoàng Phủ Diệu Dương làm thế nào cởi được dây, hiện tại giẫm phải mảnh vỡ dưới chân, cô mới hiểu được, là anh lấy được lọ thuốc, dùng mảnh thủy tinh cắt sợi dây thừng.
Nhấc chân lên, cô nhảy qua một bên, hút một ngụm khí lạnh rồi giơ chân lên kiểm tra vết thương.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn thấy vết máu trên chân cô, liền tháo bỏ sợi dây thừng, nhảy xuống giường, ôm lấy cô.
Anh buông tôi ra! Cô theo bản năng giãy giụa.
Đừng nhúc nhích, để tôi xem vết thương em một chút! Đặt cô lên giường, anh cẩn thận nâng chân cô lên, quả nhiên trên lòng bàn chân cô, bị vài mảnh vỡ ghim vào, máu từ vết thương tràn ra.
Xoay người, cầm lấy túi cầm cứu lần trước cô đã xử lý vết thương cho anh, Hoàng Phủ Diệu Dương đỡ lấy chân cô, tay còn lại cầm lấy cây nhíp, kẹp lấy miếng thủy tinh trên chân cô.
Nhịn đau một chút.
Nhắc nhở một tiếng, anh dùng sức, đem mảnh vỡ đâm vào sâu nhất lấy ra, rồi giúp cô nặn những mảnh nhỏ hơn, sát trùng vết thường, anh cẩn thận giúp cô băng bó vết thương.
Lần trước băng bó cho cô, anh đã có rất nhiều kinh nghiệm, lần này, bá tước đại nhân đã thành thạo hơn nhiều.
Nhìn anh thắt băng gạc lại, Lãnh Tiểu Dã đảo mắt qua chiếc băng gạc chỉnh tề trên chân mình, thật sự không thể tìm ra được chỗ nào để châm chọc.
Không phải không thừa nhận, năng lựa học tập của người kia quả thật vô cùng đỉnh.
Lần đầu tiên vô cùng xấu xí, đến bây giờ đã băng đẹp như vậy, đây cũng là lần thứ ba anh băng bó vết thương cho cô.
Nhìn thấy anh vươn tay muốn ôm cô, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng cầm lấy cây kéo, đặt ngay cổ họng anh.
Anh tốt nhất đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàng Phủ Diệu Dương không lên tiếng, dùng hai tay bế cô lên, đưa đến phòng ngủ cô, rồi cẩn thận đặt cô lên giường.
Không để ý đến chiếc kéo ngay cổ họng, anh ngồi thẳng lên định đi khỏi.
Đưa tay kéo chiếc tủ trên đầu giường, Lãnh Tiểu Dã cầm một khẩu súng lục màu bạc ra, nhắm ngay lưng anh.
Đứng lại!
Hoàng Phủ Diệu Dương quay sang, lười biếng nhìn khẩu súng trong tay cô, Tôi chỉ muốn đi lấy cho em bữa sáng.
Ở đây không có đồ ăn.
Đã một tháng cô không đến căn biệt thự này, cho nên thức ăn trong tủ lạnh không được đảm bảo chất lượng.
Tôi đi gọi quản gia mang tới.
Lãnh Tiểu Dã nhắm khẩu súng vào anh, Anh có thể thư xem, là tay của anh nhanh, hay là viên đạn của ta mau hơn.
Ánh mắt anh cân nhắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ của cô, Hoàng Phủ Diệu Dương xoay người đi tới, ngồi xuống bên mép giường...
Anh...
Lãnh Tiểu Dã vừa nói một từ, anh đã đẩy chăn cô ra, nằm cạnh người cô.
Này?! Hoàng Phủ Diệu Dương anh định làm gì?
Hoàng Phủ Diệu Dương nghiêng người nằm trên gối, Không cho tôi đi, lại không để cho tôi gọi điện, cũng không cho phép tôi đi ngủ luôn sao?
Cô dời khẩu súng, nhắm vào mi tâm anh, Cút!
Anh duỗi tay ra, ôm lấy hông cô, Tôi không quen ngủ trên đất.
Nói tới đây, anh không không chế được ngáp một cái.
Ném tay anh ra khỏi eo mình, Lãnh Tiểu Dã liếc anh một cái, vừa nhìn đã biết thuốc đã bắt đầu có tác dụng, thấy anh không còn đưa tay qua, cô cũng không đuổi anh xuống giường.
Chờ một chút thuốc phát tán nhiều hơn, anh ngủ say, tùy cô muốn xử thế nào cũng được.
/208
|