Hôm đó, để mã đáo thành công (1), trước khi hội trưởng đại nhân còn uống rất nhiều rượu để lấy thêm can đảm.
Tiểu Mộc đi làm, hội trưởng đại nhân và Con Vịt đứng đợi dưới nhà đến 18h40 mới nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa bò đến với tốc độ con rùa. Nhìn hội trưởng đại nhân đứng đó, cô ngây người một lúc nhưng rồi vẫn khách sáo mời hai người vào nhà.
Điều này cho thấy hội trưởng đại nhân tính đúng: nếu anh đến một mình chắc chắn Bánh Bao không cho anh vào cửa.
Nhà của Bánh Bao cực kỳ sạch sẽ, liếc qua cũng thấy được chủ nhà rất chịu khó dọn dẹp. Con Vịt ngờ vực: “Tiểu Mộc, bác trai bác gái đâu?”
Bánh Bao lấy nước cho họ, nhẹ nhàng nói: “Họ ly hôn rồi. Mẹ em ở Thanh Đảo, bố em… nghe nói cũng sắp kết hôn, không hay đến đây”
Hội trưởng đại nhân cầm cốc nước, nước rất nóng nhưng anh vẫn cầm chắc, không phản ứng gì: “Em ở một mình?”
Bánh Bao cười: “Vâng. Có chuyện gì hôm nay ạ?”
Con Vịt cố làm nguội cốc nước, hội trưởng đại nhân nhìn là biết chỉ tự trông vào bản thân được rồi. Nhưng mà cứ thế này đại lão gia như anh mở miệng thế nào bây giờ?
Sau đó anh liếc nhìn Con Vịt. Con Vịt thật thông minh, cũng đáp lễ… Mk, có vợ quên bà mối! (2). Cậu đứng lên: “Tiểu Mộc, sư phụ em nói em và anh ấy đã lâu không gặp, muốn nói vài điều với em. Anh đi trước, hai người nói chuyện. Em ở một mình chắc cũng có nhiều việc nặng, bẩn thỉu khó chịu, đừng ngại, sư phụ em khỏe mạnh trâu bò, em cứ nhờ. Dù sao giúp phụ nữ khác cũng là giúp…”
Hội trưởng đại nhân nhíu mày trừng mắt: Con Vịt ngu đần kia, cút mau!
Con Vịt lăn thật, phòng đột nhiên chỉ còn lại hai người hội trưởng đại nhân và Bánh Bao, vì thế bầu không khí hơi ngượng ngùng, không ai biết bắt đầu từ đâu. Im lặng một hồi, Bánh Bao cuối cùng lên tiếng phá vỡ im lặng ngại ngùng trước: “Sư nương có khỏe không?”
“À…khỏe” – hội trưởng đại nhân choáng váng, sau một lúc mới ngẩn ra: sư nương?
Sư nương cái lông! Anh vội vàng chữa lại: “Sư nương gì cơ, làm gì có sư nương! Anh…” Cả đời này anh chưa từng ngớ ngẩn đến thế, bản thân thấy mình nội thương trầm trọng, nghẹn ngào không nói nên lời. Sau đó, trong cùng quẫn, anh đột nhiên nghĩ: Mk, liều luôn, ông đây bất chấp hết!
Vì thế, con hổ đói nào đó nhào sang phía con cừu non.
Anh hành động quá nhanh, Bánh Bao sợ đến suýt hét lên chói tai. Hội trưởng đại nhân nhắm mục tiêu, cảm thấy loại tư thế này dễ nói chuyện hơn nhiều. Bánh Bao bị giật mình, giương nanh múa vuốt định đẩy anh ra nhưng hội trưởng đại nhân cơ bắp rắn chắc, lại nặng hơn cô 90 cân (3), đương nhiên Tiểu Mộc chẳng khác gì châu chấu đá xe (4). Hội trưởng đại nhân nhỏ giọng dỗ dành: “Tiểu Mộc, nghe anh nói…”
Cũng may Bánh Bao không la hét kiểu em không nghe em không nghe…, cô chỉ vùi đầu, hé miệng cắn vào vai hội trưởng đại nhân. Khi đó, trời đang giữa hè, thời tiết nóng bức, hội trưởng đại nhân mặc áo sơ mi cộc tay, nhát cắn này cắn thẳng vào thịt, coi như không có gì che chắn làm dịu vết cắn.
Cô cắn rất mạnh, hội trưởng đại nhân rên lên một tiếng, sau đó máu nóng lên đầu, anh cũng cắn cô. Mồm cắn, tay dùng chút lực kéo tuột khóa cái váy chiffon cô đang mặc, sau đó tay luồn vào trong áo lót, chạm đến nơi non mềm.
Hội trưởng đại nhân nhanh chóng có phản ứng. Anh đã ăn chay ba năm, kích thích như vậy không chịu nổi.
Sô pha nhà Bánh Bao là loại sô pha lớn, ba chiều đều đạt yêu cầu, hội trưởng đại nhân rất vừa lòng, không có giường cũng không sao. Hội trưởng đại nhân bị tinh trùng lên não, đặt Bánh Bao xuống cuối sô pha rồi lột quần áo cô như bóc vỏ trứng.
Bánh Bao lại cắn cái nữa lên vai anh chảy cả máu, ướt sơ mi nhưng anh không để ý, đè Bánh Bao xuống rồi tự tháo thắt lưng. Bánh Bao giãy dụa, hét lên phẫn nộ: “Sở Hán, tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm”
Hội trưởng đại nhân đang máu, đè người lên Bánh Bao, giọng ồ ồ nhưng kiên quyết: “Anh đây ngồi tù!”
Vật nở to tiện thế chẻ tre nhanh chóng tiến vào con đường mòn nhung nhớ. Anh hành quân từ từ, cẩn thận không để cô bị thương. Bánh Bao thấy giãy dụa không được cũng từ bỏ. Anh vùi đầu hôn lên môi cô, môi răng gắn bó quấn quýt.
Cô không còn giãy dụa, dần dần cũng có cảm giác. Nghe tiếng cô khe khẽ rên rĩ, anh dần dần tăng tốc – ấy chính là tác nhân thúc đẩy mạnh mẽ nhất thế gian này.
Phòng khách ngập tràn cảnh xuân tươi đẹp dạt dào.
Nửa giờ sau, hội trưởng đại nhân chấm dứt chiến đấu, toàn thân ướt đẫm, không rõ là của Tiểu Mộc hay của mình. Anh vẫn duy trì tư thế, không cử động, cũng không dám nhìn thái độ người bên dưới.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh làm loại chuyện Bá Vương ngạnh Thượng cung này. Lúc làm thì hào khí vạn trượng, làm xong thì lo lắng không thôi. Nhưng hối hận cũng không thấy hối hận, biết sai không có nghĩa là hối hận. Anh cảm thấy cho lựa chọn lại vạn lần anh cũng vẫn chọn như vậy.
Nhưng dù thế nào cũng không được tự nhiên, cũng đến lúc thu dọn chiến trường rồi. Anh cựa người, nhìn Bánh Bao thì cô đang nhìn anh. Hai người nhìn nhau một hồi, cô lạnh lùng nói: “Anh đứng lên được rồi”
Hội trưởng đại nhân không muốn đánh mất cơ hội thân mật khó có này, dù sao anh cũng đến đây để lấy vợ (5), không phải đến cường gian con gái nhà đàng hoàng. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh cũng không biết trả lời thế nào, lòng cuống quýt, buột miệng: “Anh không đứng lên”
Hai người đồng loạt nhớ lại một câu thường xuyên xuất hiện trong mấy phim cẩu huyết: “Ngươi không đồng ý ta không đứng lên”. Có điều người ta khi nói câu này đều đang quỳ trên mặt đất, còn anh thì hay rồi, anh…
==|||
Bánh Bao cố sức đẩy anh ra: “Anh đứng lên, em đi tắm”
Hội trưởng đại nhân thấy thật xấu hổ.
Anh ngồi trên sô pha, nghe tiếng nước trong phòng tắm, lấy khăn tay tự lau mình. Lúc này mới thấy vết thương trên vai đau kinh khủng, vết thương dinh mồ hôi xót ơi là xót. Hội trưởng đại nhân rất bực bội, đờ mờ sao lúc hưởng thụ thì không đau, giờ mới thấy đau… ==
Anh mở vòi nước. Áo đã dính đẫm mồ hôi nên anh cởi ra luôn, cởi trần rồi cúi xuống rửa vết thương trên vai. Vốn định rình coi người kia tắm rửa như thế nào nhưng đến khi anh xong xuôi thì ai đó cũng đã quấn khăn tắm đi ra.
Hội trưởng đại nhân lấy khăn tay xoa vết thương trên vai, Bánh Bao vào phòng cầm túi thuốc ra mà lấy rồi cũng không đưa anh, chỉ để lên mặt bàn. Hội trưởng đại nhân vẫn thấy mừng thầm trong lòng, anh cảm thấy nhát cắn này phi thường đáng giá.
Anh ngớ ngẩn cầm bông chấm cồn bôi lên vết thương mãi không xong, Bánh Bao thay đồ ngủ xong ra thấy thế, ngồi xuống, giật lấy miếng bông, lau sạch vết thương rồi bôi thuốc nước. Hai người cách rất gần, hội trưởng đại nhân ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, cảm thấy trước kia mình đúng là chó mù ngu ngốc *yay đúng rồi đó*
Trời dần tối, Thù Tiểu Mộc vỗ vỗ cái ghế sô pha, hạ lệnh đuổi khách rất nghiêm túc: “Anh phải đi”
Hội trưởng đại nhân nghĩ đàng nào cũng không cần mặt mũi, thể diện so với vợ thì vợ phải hơn là đương nhiên rồi… Vì thế, anh thản nhiên nói: “Đêm nay anh không đi”
Thế là hội trưởng đại nhân ngủ trên ghế sô pha.
Nửa đêm khó ngủ, hội trưởng đại nhân cảm thấy bản thân không thể ngồi chờ chết, vì vậy anh gõ cửa phòng Bánh Bao, thừa lúc cô mở cửa mà đi vào.
“Sô pha cứng quá, anh không ngủ được” – Anh thản nhiên nói, sau đó ôm Bánh Bao lên giường, cởi đồ cô rồi ôm nhau ngủ *lưu manh không hỏi tên…*
Cô cũng không phản kháng, cứ để anh bế. Hội trưởng đại nhân cảm thấy xao động, cúi đầu hôn trán cô để ám chỉ, cô cũng không phản ứng. Hội trưởng đại nhân thấy hơi chột dạ: nãy nếu không phải Bánh Bao tự nhiên cắn thì anh cũng chẳng cuồng tính “bật đỏ”. Bây giờ với thái độ không cho phép này của cô, anh ngoan ngoãn ôm cô ngủ.
Hội trưởng đại nhân ở lì nhà Tiểu Mộc mấy ngày liền không chịu đi. Anh không biết được Tiểu Mộc đang nghĩ gì, chỉ sợ mình đi rồi lúc quay lại tiểu bạch thỏ sẽ không mở cửa. Hơn nữa, cô ở một mình, tối đến rất lạnh lẽo.
Bánh Bao cũng không đuổi anh. Anh ở đây thì tối nấu thêm một suất, hai người cũng chẳng nói gì nhiều.
Lần này dạt là dạt đến lúc mẹ Lỗ đến thăm con gái mình. Bà lấy chồng mới hơi xa, đến đây không tiện. Lần này đến, bọn họ đều mong Tiểu Mộc sớm tìm được một người trong sạch để kết hôn. Tự nhiên cô quay về, dù thế nào cũng là con gái mình dứt ruột đẻ ra, che chở cẩn thận nhiều năm, bỗng có một người lạ ở bên cạnh, bà không thể không lo lắng.
Quả nhiên, lần này về, mẹ Lỗ hoảng sợ phát hiện ra: người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu, ăn sạch người địa cầu, thậm chí nó còn mặc đồ giả làm người tạo dáng trước Thiên An Môn, cười hớn hở…
Càng đáng sợ hơn là người ngoài hình tinh thấy bà tới mà không sợ, còn ưỡn ngực cười cười, nói rất chuẩn: “Mẹ, mẹ đã về?”
Mẹ Lỗ lùi vài bước, cảm thấy chân run lẩy bẩy…
“Cậu…ai cho cậu vào? Tiểu Mộc đâu? Tiểu Mộc!” – mẹ Lỗ choáng váng, hội trưởng đại nhân an ủi: “Tiểu Mộc chưa đi làm về đâu, con tự vào thôi”
Tối hôm đó, Bánh Bao về nhà, chỉ thấy hai đại cao thủ đang quyết đấu.
Mẹ cô kiên quyết: “Tiểu Mộc, về Thanh Đảo ở với mẹ một thời gian”
Bánh Bao không vui: “Nhìn đứa khác gọi mẹ là mẹ, con không vui được”
Mẹ Bánh Bao oanh tạc: “Vậy là con cứ thế loằng ngoằng với thằng này?”
Hội trưởng đại nhân ý kiến: “Mẹ, mẹ nói không đúng rồi. Sao lại là “loằng ngoằng với thằng này” mà lại để cô ấy xem mặt với Con Vịt? Con có kém Con Vịt đó đâu?”
“Con Vịt là ai?” – mẹ Lỗ loạn rồi, nhưng tư tưởng vẫn còn chắc chắn lắm. Bà sốt ruột, bất chấp luôn phong độ: “Dù sao con gái tôi cũng không thể gả cho loại câu tam đáp tứ như cậu được”
Hội trưởng đại nhân không hề hoang mang, tranh cãi còn có phần cứng rắn: “Mẹ, mẹ không thể dùng thành kiến để nhìn người. Tục ngữ có câu Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, bây giờ con chính là lãng tử quay đầu”
~ (¯ ▽ ¯) ~
Mẹ Bánh Bao tức đến choáng váng: “Đừng có gọi tôi là mẹ!”
Im lặng một lúc, hội trưởng đại nhân cẩn thận gọi: “Mẹ vợ à?”
…
Bánh Bao đỡ mẹ mình, hơi lo lắng: “Anh đi đi” – cô nói với hội trưởng đại nhân
Hội trưởng đại nhân cũng không dây dưa thêm, quyết định lấy lùi làm tiến, vì thế lùi lại.
Thù Tiểu Mộc dỗ dành mẹ trong nhà, mẹ cô cũng mâu thuẫn. Bà ở Thanh Đảo xa xôi, còn có cuộc sống riêng, không thể chăm lo cho con gái bé bỏng được. Bà muốn đưa cô đi nhưng cô với chồng và con bà không hợp nhau. Bà rất muốn nhanh nhanh tìm nhà tốt để gả cô đi nhưng lại sợ người đàn ông đó sẽ không đối tốt với cô.
Phụ nữ lấy nhầm chồng sẽ khổ cả đời.
Bà ở với Tiểu Mộc 1 tuần, cuối cùng chồng bây giờ không nhịn được mà giục bà quay về. Con Vịt hỏi hội trưởng đại nhân có tính toán gì không, hội trưởng đại nhân rất bình tĩnh: “Bánh Bao dễ rơi vào tay rồi, anh dỗ dành chút đã, chuyện khác tính sau”
Đây là thủ pháp Con Vịt quen thuộc: tấn công vào từng điểm yếu của đối phương, tiêu diệt từng phần.
Vì thế, chân trước mẹ Lỗ vừa đi, chân sau sói xám đã đến nhìn trộm tiểu bạch thỏ.
1.“Mã” là “ngựa”, đáo” có nghĩa “đáo hạn, trở về” là một hình ảnh ẩn dụ cho sự thành công. Câu chúc “Mã đáo thành công” dịch nôm có nghĩa là “ngựa quay về ắt sẽ thành công” rất có ý nghĩa theo quan niệm từ ngày xưa. Ngựa là phương tiện đi lại thuận lợi nhất vì ngựa chạy nhanh, sức bền, thông minh và trung thành. Từ xa xưa, con người rất gần gũi với ngựa trong cuộc sống hàng ngày, trong lao động, giao thương và cả khi ra trận.Một nguyên do khác dẫn đến thành ngữ trên đó là ngày xưa, người Trung Quốc ở phương Bắc sinh sống trên các bình nguyên, đồng cỏ, nơi có rất nhiều ngựa hoang. Đến mùa xuân, người ta thường thả ngựa nuôi trong nhà vào các cánh rừng để những con ngựa này có thể dụ được ngựa hoang kéo đàn về lại trang trại của mình.Một khi thả ngựa nuôi ra, có nhiều khả năng xảy đến: hoặc là ngựa nuôi của mình đi mất vĩnh viễn (có thể do bị thú dữ ăn thịt, bị bắt hoặc ngựa sẽ quay trở về và còn dẫn theo những con ngựa hoang khác. Vì vậy, vào mùa thu và mùa đông, nếu ngựa quay trở về có nghĩa là mình đã thắng lợi trong việc vẫn giữ được ngựa, sau đó là có thêm ngựa. Ít nhất, nếu ngựa về một mình thì người chủ cũng không mất nó có nghĩa là “hòa vốn”, nếu dẫn thêm ngựa hoang về thì là “có lãi”.
2.Ở nước ta, câu “Mã đáo thành công” được nhắc nhiều đến sự kiện năm 1789 khi vua Quang Trung đánh tan quân Thanh. Nhà vua đã cho người mang một cành đào từ Thăng Long, cưỡi ngựa qua các trạm ngày đêm chuyển cành đào về cho công chúa Ngọc Hân mừng xuân và báo tin thắng trận.
3.Trong kinh doanh, câu chúc này có ý nghĩa đặc biệt. Đồng tiền bỏ ra làm ăn cũng giống như thả ngựa của mình ra vậy. Tiền đó được bỏ ra có thể bị mất hoặc có thể sinh lời
4.媳妇娶房媒人丢过墙. Con dâu thú vào phòng, bà mối quăng qua tường
5.= 45kg bên mình
6.Nguyên văn: Kiến đẩy cây
7.Nguyên văn: Truy lão bà
Tiểu Mộc đi làm, hội trưởng đại nhân và Con Vịt đứng đợi dưới nhà đến 18h40 mới nhìn thấy cô gái buộc tóc đuôi ngựa bò đến với tốc độ con rùa. Nhìn hội trưởng đại nhân đứng đó, cô ngây người một lúc nhưng rồi vẫn khách sáo mời hai người vào nhà.
Điều này cho thấy hội trưởng đại nhân tính đúng: nếu anh đến một mình chắc chắn Bánh Bao không cho anh vào cửa.
Nhà của Bánh Bao cực kỳ sạch sẽ, liếc qua cũng thấy được chủ nhà rất chịu khó dọn dẹp. Con Vịt ngờ vực: “Tiểu Mộc, bác trai bác gái đâu?”
Bánh Bao lấy nước cho họ, nhẹ nhàng nói: “Họ ly hôn rồi. Mẹ em ở Thanh Đảo, bố em… nghe nói cũng sắp kết hôn, không hay đến đây”
Hội trưởng đại nhân cầm cốc nước, nước rất nóng nhưng anh vẫn cầm chắc, không phản ứng gì: “Em ở một mình?”
Bánh Bao cười: “Vâng. Có chuyện gì hôm nay ạ?”
Con Vịt cố làm nguội cốc nước, hội trưởng đại nhân nhìn là biết chỉ tự trông vào bản thân được rồi. Nhưng mà cứ thế này đại lão gia như anh mở miệng thế nào bây giờ?
Sau đó anh liếc nhìn Con Vịt. Con Vịt thật thông minh, cũng đáp lễ… Mk, có vợ quên bà mối! (2). Cậu đứng lên: “Tiểu Mộc, sư phụ em nói em và anh ấy đã lâu không gặp, muốn nói vài điều với em. Anh đi trước, hai người nói chuyện. Em ở một mình chắc cũng có nhiều việc nặng, bẩn thỉu khó chịu, đừng ngại, sư phụ em khỏe mạnh trâu bò, em cứ nhờ. Dù sao giúp phụ nữ khác cũng là giúp…”
Hội trưởng đại nhân nhíu mày trừng mắt: Con Vịt ngu đần kia, cút mau!
Con Vịt lăn thật, phòng đột nhiên chỉ còn lại hai người hội trưởng đại nhân và Bánh Bao, vì thế bầu không khí hơi ngượng ngùng, không ai biết bắt đầu từ đâu. Im lặng một hồi, Bánh Bao cuối cùng lên tiếng phá vỡ im lặng ngại ngùng trước: “Sư nương có khỏe không?”
“À…khỏe” – hội trưởng đại nhân choáng váng, sau một lúc mới ngẩn ra: sư nương?
Sư nương cái lông! Anh vội vàng chữa lại: “Sư nương gì cơ, làm gì có sư nương! Anh…” Cả đời này anh chưa từng ngớ ngẩn đến thế, bản thân thấy mình nội thương trầm trọng, nghẹn ngào không nói nên lời. Sau đó, trong cùng quẫn, anh đột nhiên nghĩ: Mk, liều luôn, ông đây bất chấp hết!
Vì thế, con hổ đói nào đó nhào sang phía con cừu non.
Anh hành động quá nhanh, Bánh Bao sợ đến suýt hét lên chói tai. Hội trưởng đại nhân nhắm mục tiêu, cảm thấy loại tư thế này dễ nói chuyện hơn nhiều. Bánh Bao bị giật mình, giương nanh múa vuốt định đẩy anh ra nhưng hội trưởng đại nhân cơ bắp rắn chắc, lại nặng hơn cô 90 cân (3), đương nhiên Tiểu Mộc chẳng khác gì châu chấu đá xe (4). Hội trưởng đại nhân nhỏ giọng dỗ dành: “Tiểu Mộc, nghe anh nói…”
Cũng may Bánh Bao không la hét kiểu em không nghe em không nghe…, cô chỉ vùi đầu, hé miệng cắn vào vai hội trưởng đại nhân. Khi đó, trời đang giữa hè, thời tiết nóng bức, hội trưởng đại nhân mặc áo sơ mi cộc tay, nhát cắn này cắn thẳng vào thịt, coi như không có gì che chắn làm dịu vết cắn.
Cô cắn rất mạnh, hội trưởng đại nhân rên lên một tiếng, sau đó máu nóng lên đầu, anh cũng cắn cô. Mồm cắn, tay dùng chút lực kéo tuột khóa cái váy chiffon cô đang mặc, sau đó tay luồn vào trong áo lót, chạm đến nơi non mềm.
Hội trưởng đại nhân nhanh chóng có phản ứng. Anh đã ăn chay ba năm, kích thích như vậy không chịu nổi.
Sô pha nhà Bánh Bao là loại sô pha lớn, ba chiều đều đạt yêu cầu, hội trưởng đại nhân rất vừa lòng, không có giường cũng không sao. Hội trưởng đại nhân bị tinh trùng lên não, đặt Bánh Bao xuống cuối sô pha rồi lột quần áo cô như bóc vỏ trứng.
Bánh Bao lại cắn cái nữa lên vai anh chảy cả máu, ướt sơ mi nhưng anh không để ý, đè Bánh Bao xuống rồi tự tháo thắt lưng. Bánh Bao giãy dụa, hét lên phẫn nộ: “Sở Hán, tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm”
Hội trưởng đại nhân đang máu, đè người lên Bánh Bao, giọng ồ ồ nhưng kiên quyết: “Anh đây ngồi tù!”
Vật nở to tiện thế chẻ tre nhanh chóng tiến vào con đường mòn nhung nhớ. Anh hành quân từ từ, cẩn thận không để cô bị thương. Bánh Bao thấy giãy dụa không được cũng từ bỏ. Anh vùi đầu hôn lên môi cô, môi răng gắn bó quấn quýt.
Cô không còn giãy dụa, dần dần cũng có cảm giác. Nghe tiếng cô khe khẽ rên rĩ, anh dần dần tăng tốc – ấy chính là tác nhân thúc đẩy mạnh mẽ nhất thế gian này.
Phòng khách ngập tràn cảnh xuân tươi đẹp dạt dào.
Nửa giờ sau, hội trưởng đại nhân chấm dứt chiến đấu, toàn thân ướt đẫm, không rõ là của Tiểu Mộc hay của mình. Anh vẫn duy trì tư thế, không cử động, cũng không dám nhìn thái độ người bên dưới.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên anh làm loại chuyện Bá Vương ngạnh Thượng cung này. Lúc làm thì hào khí vạn trượng, làm xong thì lo lắng không thôi. Nhưng hối hận cũng không thấy hối hận, biết sai không có nghĩa là hối hận. Anh cảm thấy cho lựa chọn lại vạn lần anh cũng vẫn chọn như vậy.
Nhưng dù thế nào cũng không được tự nhiên, cũng đến lúc thu dọn chiến trường rồi. Anh cựa người, nhìn Bánh Bao thì cô đang nhìn anh. Hai người nhìn nhau một hồi, cô lạnh lùng nói: “Anh đứng lên được rồi”
Hội trưởng đại nhân không muốn đánh mất cơ hội thân mật khó có này, dù sao anh cũng đến đây để lấy vợ (5), không phải đến cường gian con gái nhà đàng hoàng. Nhưng suy nghĩ một hồi, anh cũng không biết trả lời thế nào, lòng cuống quýt, buột miệng: “Anh không đứng lên”
Hai người đồng loạt nhớ lại một câu thường xuyên xuất hiện trong mấy phim cẩu huyết: “Ngươi không đồng ý ta không đứng lên”. Có điều người ta khi nói câu này đều đang quỳ trên mặt đất, còn anh thì hay rồi, anh…
==|||
Bánh Bao cố sức đẩy anh ra: “Anh đứng lên, em đi tắm”
Hội trưởng đại nhân thấy thật xấu hổ.
Anh ngồi trên sô pha, nghe tiếng nước trong phòng tắm, lấy khăn tay tự lau mình. Lúc này mới thấy vết thương trên vai đau kinh khủng, vết thương dinh mồ hôi xót ơi là xót. Hội trưởng đại nhân rất bực bội, đờ mờ sao lúc hưởng thụ thì không đau, giờ mới thấy đau… ==
Anh mở vòi nước. Áo đã dính đẫm mồ hôi nên anh cởi ra luôn, cởi trần rồi cúi xuống rửa vết thương trên vai. Vốn định rình coi người kia tắm rửa như thế nào nhưng đến khi anh xong xuôi thì ai đó cũng đã quấn khăn tắm đi ra.
Hội trưởng đại nhân lấy khăn tay xoa vết thương trên vai, Bánh Bao vào phòng cầm túi thuốc ra mà lấy rồi cũng không đưa anh, chỉ để lên mặt bàn. Hội trưởng đại nhân vẫn thấy mừng thầm trong lòng, anh cảm thấy nhát cắn này phi thường đáng giá.
Anh ngớ ngẩn cầm bông chấm cồn bôi lên vết thương mãi không xong, Bánh Bao thay đồ ngủ xong ra thấy thế, ngồi xuống, giật lấy miếng bông, lau sạch vết thương rồi bôi thuốc nước. Hai người cách rất gần, hội trưởng đại nhân ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, cảm thấy trước kia mình đúng là chó mù ngu ngốc *yay đúng rồi đó*
Trời dần tối, Thù Tiểu Mộc vỗ vỗ cái ghế sô pha, hạ lệnh đuổi khách rất nghiêm túc: “Anh phải đi”
Hội trưởng đại nhân nghĩ đàng nào cũng không cần mặt mũi, thể diện so với vợ thì vợ phải hơn là đương nhiên rồi… Vì thế, anh thản nhiên nói: “Đêm nay anh không đi”
Thế là hội trưởng đại nhân ngủ trên ghế sô pha.
Nửa đêm khó ngủ, hội trưởng đại nhân cảm thấy bản thân không thể ngồi chờ chết, vì vậy anh gõ cửa phòng Bánh Bao, thừa lúc cô mở cửa mà đi vào.
“Sô pha cứng quá, anh không ngủ được” – Anh thản nhiên nói, sau đó ôm Bánh Bao lên giường, cởi đồ cô rồi ôm nhau ngủ *lưu manh không hỏi tên…*
Cô cũng không phản kháng, cứ để anh bế. Hội trưởng đại nhân cảm thấy xao động, cúi đầu hôn trán cô để ám chỉ, cô cũng không phản ứng. Hội trưởng đại nhân thấy hơi chột dạ: nãy nếu không phải Bánh Bao tự nhiên cắn thì anh cũng chẳng cuồng tính “bật đỏ”. Bây giờ với thái độ không cho phép này của cô, anh ngoan ngoãn ôm cô ngủ.
Hội trưởng đại nhân ở lì nhà Tiểu Mộc mấy ngày liền không chịu đi. Anh không biết được Tiểu Mộc đang nghĩ gì, chỉ sợ mình đi rồi lúc quay lại tiểu bạch thỏ sẽ không mở cửa. Hơn nữa, cô ở một mình, tối đến rất lạnh lẽo.
Bánh Bao cũng không đuổi anh. Anh ở đây thì tối nấu thêm một suất, hai người cũng chẳng nói gì nhiều.
Lần này dạt là dạt đến lúc mẹ Lỗ đến thăm con gái mình. Bà lấy chồng mới hơi xa, đến đây không tiện. Lần này đến, bọn họ đều mong Tiểu Mộc sớm tìm được một người trong sạch để kết hôn. Tự nhiên cô quay về, dù thế nào cũng là con gái mình dứt ruột đẻ ra, che chở cẩn thận nhiều năm, bỗng có một người lạ ở bên cạnh, bà không thể không lo lắng.
Quả nhiên, lần này về, mẹ Lỗ hoảng sợ phát hiện ra: người ngoài hành tinh xâm chiếm địa cầu, ăn sạch người địa cầu, thậm chí nó còn mặc đồ giả làm người tạo dáng trước Thiên An Môn, cười hớn hở…
Càng đáng sợ hơn là người ngoài hình tinh thấy bà tới mà không sợ, còn ưỡn ngực cười cười, nói rất chuẩn: “Mẹ, mẹ đã về?”
Mẹ Lỗ lùi vài bước, cảm thấy chân run lẩy bẩy…
“Cậu…ai cho cậu vào? Tiểu Mộc đâu? Tiểu Mộc!” – mẹ Lỗ choáng váng, hội trưởng đại nhân an ủi: “Tiểu Mộc chưa đi làm về đâu, con tự vào thôi”
Tối hôm đó, Bánh Bao về nhà, chỉ thấy hai đại cao thủ đang quyết đấu.
Mẹ cô kiên quyết: “Tiểu Mộc, về Thanh Đảo ở với mẹ một thời gian”
Bánh Bao không vui: “Nhìn đứa khác gọi mẹ là mẹ, con không vui được”
Mẹ Bánh Bao oanh tạc: “Vậy là con cứ thế loằng ngoằng với thằng này?”
Hội trưởng đại nhân ý kiến: “Mẹ, mẹ nói không đúng rồi. Sao lại là “loằng ngoằng với thằng này” mà lại để cô ấy xem mặt với Con Vịt? Con có kém Con Vịt đó đâu?”
“Con Vịt là ai?” – mẹ Lỗ loạn rồi, nhưng tư tưởng vẫn còn chắc chắn lắm. Bà sốt ruột, bất chấp luôn phong độ: “Dù sao con gái tôi cũng không thể gả cho loại câu tam đáp tứ như cậu được”
Hội trưởng đại nhân không hề hoang mang, tranh cãi còn có phần cứng rắn: “Mẹ, mẹ không thể dùng thành kiến để nhìn người. Tục ngữ có câu Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, bây giờ con chính là lãng tử quay đầu”
~ (¯ ▽ ¯) ~
Mẹ Bánh Bao tức đến choáng váng: “Đừng có gọi tôi là mẹ!”
Im lặng một lúc, hội trưởng đại nhân cẩn thận gọi: “Mẹ vợ à?”
…
Bánh Bao đỡ mẹ mình, hơi lo lắng: “Anh đi đi” – cô nói với hội trưởng đại nhân
Hội trưởng đại nhân cũng không dây dưa thêm, quyết định lấy lùi làm tiến, vì thế lùi lại.
Thù Tiểu Mộc dỗ dành mẹ trong nhà, mẹ cô cũng mâu thuẫn. Bà ở Thanh Đảo xa xôi, còn có cuộc sống riêng, không thể chăm lo cho con gái bé bỏng được. Bà muốn đưa cô đi nhưng cô với chồng và con bà không hợp nhau. Bà rất muốn nhanh nhanh tìm nhà tốt để gả cô đi nhưng lại sợ người đàn ông đó sẽ không đối tốt với cô.
Phụ nữ lấy nhầm chồng sẽ khổ cả đời.
Bà ở với Tiểu Mộc 1 tuần, cuối cùng chồng bây giờ không nhịn được mà giục bà quay về. Con Vịt hỏi hội trưởng đại nhân có tính toán gì không, hội trưởng đại nhân rất bình tĩnh: “Bánh Bao dễ rơi vào tay rồi, anh dỗ dành chút đã, chuyện khác tính sau”
Đây là thủ pháp Con Vịt quen thuộc: tấn công vào từng điểm yếu của đối phương, tiêu diệt từng phần.
Vì thế, chân trước mẹ Lỗ vừa đi, chân sau sói xám đã đến nhìn trộm tiểu bạch thỏ.
1.“Mã” là “ngựa”, đáo” có nghĩa “đáo hạn, trở về” là một hình ảnh ẩn dụ cho sự thành công. Câu chúc “Mã đáo thành công” dịch nôm có nghĩa là “ngựa quay về ắt sẽ thành công” rất có ý nghĩa theo quan niệm từ ngày xưa. Ngựa là phương tiện đi lại thuận lợi nhất vì ngựa chạy nhanh, sức bền, thông minh và trung thành. Từ xa xưa, con người rất gần gũi với ngựa trong cuộc sống hàng ngày, trong lao động, giao thương và cả khi ra trận.Một nguyên do khác dẫn đến thành ngữ trên đó là ngày xưa, người Trung Quốc ở phương Bắc sinh sống trên các bình nguyên, đồng cỏ, nơi có rất nhiều ngựa hoang. Đến mùa xuân, người ta thường thả ngựa nuôi trong nhà vào các cánh rừng để những con ngựa này có thể dụ được ngựa hoang kéo đàn về lại trang trại của mình.Một khi thả ngựa nuôi ra, có nhiều khả năng xảy đến: hoặc là ngựa nuôi của mình đi mất vĩnh viễn (có thể do bị thú dữ ăn thịt, bị bắt hoặc ngựa sẽ quay trở về và còn dẫn theo những con ngựa hoang khác. Vì vậy, vào mùa thu và mùa đông, nếu ngựa quay trở về có nghĩa là mình đã thắng lợi trong việc vẫn giữ được ngựa, sau đó là có thêm ngựa. Ít nhất, nếu ngựa về một mình thì người chủ cũng không mất nó có nghĩa là “hòa vốn”, nếu dẫn thêm ngựa hoang về thì là “có lãi”.
2.Ở nước ta, câu “Mã đáo thành công” được nhắc nhiều đến sự kiện năm 1789 khi vua Quang Trung đánh tan quân Thanh. Nhà vua đã cho người mang một cành đào từ Thăng Long, cưỡi ngựa qua các trạm ngày đêm chuyển cành đào về cho công chúa Ngọc Hân mừng xuân và báo tin thắng trận.
3.Trong kinh doanh, câu chúc này có ý nghĩa đặc biệt. Đồng tiền bỏ ra làm ăn cũng giống như thả ngựa của mình ra vậy. Tiền đó được bỏ ra có thể bị mất hoặc có thể sinh lời
4.媳妇娶房媒人丢过墙. Con dâu thú vào phòng, bà mối quăng qua tường
5.= 45kg bên mình
6.Nguyên văn: Kiến đẩy cây
7.Nguyên văn: Truy lão bà
/82
|