Edit: kid1412h
***
Trứu Trứu là một cậu bé lanh lợi. Văn Trọng luôn nói như vậy.
Bé mới chưa được hai tuổi rưỡi đã biết xem mặt đoán ý rồi. Khi Gia Ngộ làm bộ rơi nước mắt, bé sẽ dùng bàn tay mập mạp của mình giúp mẹ lau nước mắt; Gia Ngộ không ăn bé sẽ khóc giả vờ la lối khắp nhà nhưng hiển nhiên không rơi một giọt nước mắt; sau đó chớp chớp đôi mắt giả vờ vô tội; Gia Ngộ nói không để ý đến bé, bé sẽ học kêu giống như lợn để chọc mẹ vui; nếu tâm trạng của Gia Ngộ không tốt, bé sẽ yên lặng ngồi bên cạnh mẹ, không đùa không nghịch.
Trong phần lớn thời gian, bé luôn là áo bông nhỏ tri kỷ của Gia Ngộ.
Cũng có không ít thời gian, Gia Ngộ bị bé nhanh mồm nhanh miệng mà vô cùng tức giận.
Thường thường sẽ đột nhiên nhảy ra, đa số đều là khi Gia Ngộ đã lên kịch bản sẵn, giống như hiện tại:
"Mục Phách, em rất nhớ anh." Qua màn hình di động, Gia Ngộ bẹp miệng giả vờ uất ức với Mục Phách. "Em không cẩn thận ăn nhiều hơn hai miếng bánh quy vậy nên anh có thể trở về sớm hai ngày được không?"
Về trước hai ngày, vừa lúc có thể cùng nhau vượt qua đêm trừ tịch. Không chờ Mục Phách trả lời, Trứu Trứu đang chơi xe lửa bên cạnh đột nhiên nói: "Mẹ, người mới gặp ba ba hôm qua mà."
Gia Ngộ: "..."
Đúng vậy, cô xác thực vừa mới bay đi nước Y thăm Mục Phách hai ngày, hôm qua mới trở về.
Cô nói lời sâu sắc: "Trứu Trứu, đã qua một ngày rồi, mẹ nhớ ba của con là chuyện rất bình thường."
Trứu Trứu lanh lợi nói: "Mẹ, lần này mẹ đi thăm ba không có đưa Trứu Trứu đi cùng vậy mẹ có nhớ Trứu Trứu không?"
Gia Ngộ ngạc nhiên, có chút buồn cười: "...Tất nhiên là có rồi."
"Trên TV nói phản ứng chậm hơn bình thường, không dám nhìn vào đôi mắt của đối phương thì là nói dối." Tiếp tục giữ bộ mặt không biểu tình, Trứu Trứu nói lời thấm thía "Hơn nữa khi mẹ chột dạ sẽ sờ lỗ tai".
Gia Ngộ lập tức buông tay, lòng bàn tay còn mang hơi ấm của vành tai, cô cúi đầu nhận sai: "Vậy mẹ xin lỗi con nhé, có được không?"
"Nga, xem ra mẹ thực sự không có nhớ Trứu Trứu."
Gia Ngộ: "..."
Trứu Trứu đem xe lửa nhét vào hộp đồ chơi, khệ nệ ôm lên, "Con đi tìm ông ngoại!"
"Trứu Trứu!"
Trả lời Gia Ngộ là bóng dáng ngắn ngủn, cô đơn.
Tín hiệu bên kia của Mục Phách không tốt cho lắm, nên không nghe được câu chuyện một cách hoàn chỉnh, anh chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Trứu Trứu, vì thế hỏi: "Sao Trứu Trứu lại đi vậy?"
Gia Ngộ ngoài cười nhưng trong không cười: "Con trai anh lại bắt nạt em, mỗi ngày đều biết cách vặn lại lời của
***
Trứu Trứu là một cậu bé lanh lợi. Văn Trọng luôn nói như vậy.
Bé mới chưa được hai tuổi rưỡi đã biết xem mặt đoán ý rồi. Khi Gia Ngộ làm bộ rơi nước mắt, bé sẽ dùng bàn tay mập mạp của mình giúp mẹ lau nước mắt; Gia Ngộ không ăn bé sẽ khóc giả vờ la lối khắp nhà nhưng hiển nhiên không rơi một giọt nước mắt; sau đó chớp chớp đôi mắt giả vờ vô tội; Gia Ngộ nói không để ý đến bé, bé sẽ học kêu giống như lợn để chọc mẹ vui; nếu tâm trạng của Gia Ngộ không tốt, bé sẽ yên lặng ngồi bên cạnh mẹ, không đùa không nghịch.
Trong phần lớn thời gian, bé luôn là áo bông nhỏ tri kỷ của Gia Ngộ.
Cũng có không ít thời gian, Gia Ngộ bị bé nhanh mồm nhanh miệng mà vô cùng tức giận.
Thường thường sẽ đột nhiên nhảy ra, đa số đều là khi Gia Ngộ đã lên kịch bản sẵn, giống như hiện tại:
"Mục Phách, em rất nhớ anh." Qua màn hình di động, Gia Ngộ bẹp miệng giả vờ uất ức với Mục Phách. "Em không cẩn thận ăn nhiều hơn hai miếng bánh quy vậy nên anh có thể trở về sớm hai ngày được không?"
Về trước hai ngày, vừa lúc có thể cùng nhau vượt qua đêm trừ tịch. Không chờ Mục Phách trả lời, Trứu Trứu đang chơi xe lửa bên cạnh đột nhiên nói: "Mẹ, người mới gặp ba ba hôm qua mà."
Gia Ngộ: "..."
Đúng vậy, cô xác thực vừa mới bay đi nước Y thăm Mục Phách hai ngày, hôm qua mới trở về.
Cô nói lời sâu sắc: "Trứu Trứu, đã qua một ngày rồi, mẹ nhớ ba của con là chuyện rất bình thường."
Trứu Trứu lanh lợi nói: "Mẹ, lần này mẹ đi thăm ba không có đưa Trứu Trứu đi cùng vậy mẹ có nhớ Trứu Trứu không?"
Gia Ngộ ngạc nhiên, có chút buồn cười: "...Tất nhiên là có rồi."
"Trên TV nói phản ứng chậm hơn bình thường, không dám nhìn vào đôi mắt của đối phương thì là nói dối." Tiếp tục giữ bộ mặt không biểu tình, Trứu Trứu nói lời thấm thía "Hơn nữa khi mẹ chột dạ sẽ sờ lỗ tai".
Gia Ngộ lập tức buông tay, lòng bàn tay còn mang hơi ấm của vành tai, cô cúi đầu nhận sai: "Vậy mẹ xin lỗi con nhé, có được không?"
"Nga, xem ra mẹ thực sự không có nhớ Trứu Trứu."
Gia Ngộ: "..."
Trứu Trứu đem xe lửa nhét vào hộp đồ chơi, khệ nệ ôm lên, "Con đi tìm ông ngoại!"
"Trứu Trứu!"
Trả lời Gia Ngộ là bóng dáng ngắn ngủn, cô đơn.
Tín hiệu bên kia của Mục Phách không tốt cho lắm, nên không nghe được câu chuyện một cách hoàn chỉnh, anh chỉ nghe được câu nói cuối cùng của Trứu Trứu, vì thế hỏi: "Sao Trứu Trứu lại đi vậy?"
Gia Ngộ ngoài cười nhưng trong không cười: "Con trai anh lại bắt nạt em, mỗi ngày đều biết cách vặn lại lời của
/87
|