Rạp chiếu phim buổi tối rất đông người, tôi nhìn trái nhìn phải thấy toàn các cặp tình nhân tay trong tay vô cùng thân thiết, hầu hết bọn họ đều khá trẻ. Những người ở tầm tuổi tôi và Ngô Giang không nhiều lắm, nếu có thì thường sẽ dẫn theo một, hai đứa nhóc.
Tôi đột nhiên hơi ghen tỵ. Nếu cuộc sống của tôi không có nhiều biến cố như vậy thì giờ này hẳn là tôi cũng có một đứa con, có thể cùng chồng và con tới rạp xem phim thiếu nhi.
- Em muốn xem phim gì? –Ngô Giang cầm vài tờ giới thiệu đưa cho tôi.
Toàn là phim kinh dị, Mr.Ngô đúng là có sở thích tao nhã. Tôi đọc lướt qua phần giới thiệu rồi quyết định chọn phim Hình nhân liễu gai.
Nói thật là phim không hấp dẫn lắm, tôi mới xem được một phần ba đã bắt đầu gà gật. Ngô Giang bên cạnh thì vẫn chăm chú theo dõi, ánh sáng yếu ớt trong rạp chỉ đủ để tôi nhìn thấy hai hàng lông mày của anh ấy đang nhăn lại.
Ban đầu tôi cũng muốn giữ hình tượng người phụ nữ thanh lịch, chẳng gì thì đây cũng là buổi xem phim đầu tiên của chúng tôi, nhưng mà ý tưởng đó không duy trì được lâu, không biết là từ lúc nào, tôi nhớ láng máng hình như là nhân vật chính đang đi tìm đứa con gái mất tích trên đảo thì tôi dựa luôn vào vai Ngô Giang ngủ một mạch đến khi hết phim.
Đèn trong rạp bật sáng, tiếng chào tạm biệt từ loa phát ra tôi mới giật mình tỉnh dậy.
- Em ngủ ngon chứ? –Ngô Giang cười cười hỏi tôi.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu.
- Không thể trách em được, tại phim chán quá! Thế mà anh cũng cố xem hết được.
- Anh thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức. Ngủ rồi càng tốt, như thế ban đêm sẽ có thời gian cho việc khác.
“Việc khác” là việc gì chứ? Nếu Ngô Giang mà không suy nghĩ đen tối thì đúng là chuyện lạ.
Tôi hơi đỏ mặt, Ngô Giang càng cười đến vui vẻ, nắm tay tôi cùng ra ngoài. Rạp chiếu phim này cách nhà tôi không xa nên chúng tôi đi bộ chứ không dùng xe.
Ánh đèn đường vàng nhạt làm nổi bật hai cái bóng đang nắm tay nhau trên nền gạch. Tôi đã từng đọc ở đâu đó về nắm tay và làm tình.
Người đàn ông có thể làm tình cùng bạn khi ở trong phòng chưa chắc đã dám nắm tay bạn giữa đám đông. Nắm tay bạn trước nhiều người có nghĩa là người đàn ông đó sẵn sàng công khai mối quan hệ giữa hai người.
Thật ra mọi việc trên đời đều chỉ mang tính tương đối. Trước đây Cao Phi và Nguyên Bảo cũng sẵn sàng nắm tay tôi nhưng cuối cùng vẫn khiến tôi tổn thương.
Những người đàn ông khác nhau cũng có những cái nắm tay khác nhau.
Cao Phi chỉ là cái nắm nhẹ hời hợt, mối quan hệ giữa tôi và anh ta cũng như bong bóng xà phòng, ào một cái liền tan vỡ.
Nguyên Bảo đối với tôi rất dịu dàng, cái nắm tay quá đỗi nhẹ nhàng cùng ánh mắt man mác buồn của anh ấy cuối cùng lại chìm trong màn sương mơ hồ mà tôi không thể nào hiểu được.
Hiện giờ tôi cảm thấy bàn tay Ngô Giang ấm áp vô cùng, mười ngón tay đan vào nhau, sự ấm áp dường như truyền đến tận trái tim tôi.
Ngày mai anh ấy sẽ cách tôi rất xa, tôi vẫn biết sẽ có ngày này, thậm chí tôi đã nghĩ trước nếu Ngô Giang không trở lại…
Tôi tin Ngô Giang yêu tôi, có điều tình yêu đôi khi chẳng thể chống lại số phận, chỉ là nếu đã lựa chọn thì sẽ chấp nhận kết quả. Nếu chúng tôi không thể đến được với nhau… tôi không dám khẳng định rằng mình sẽ không oán hận Ngô Giang, nhưng tôi cũng không phải thiếu nữ vừa lớn chưa hiểu sự đời.
Tổn thương sâu sắc đến đâu thời gian đều sẽ chữa lành, năm tháng sẽ biến nó thành vết sẹo, không giày vò bạn hàng ngày, chỉ nằm yên lặng ở đó, đôi khi khiến bạn nhói đau. Nhưng một vết sẹo chẳng thể huỷ hoại cuộc đời bạn.
Ai cũng cần phải sống tiếp, cho dù con đường chỉ có một mình, ngay cả khi bàn tay lạnh lẽo không có người sưởi ấm chúng ta vẫn cứ phải bước đi đấy thôi.
Đêm mùa đông, ngoài trời gió rét thổi từng cơn lạnh buốt, tiếng lá cây xào xạc buồn đến nao lòng.
Tôi nằm trên giường, thừa nhận từng cơn kích tình mãnh liệt từ Ngô Giang. Có đôi khi không hiểu sao tôi lại vô thức nhìn ra khung cửa sổ, trong bóng tối, những cành cây đu đưa theo gió tạo thành những hình thù kì dị.
Cả người tôi giống như bị khí lạnh bao phủ, cơ thể nóng rực nhưng trái tim thì lạnh lẽo.
Đêm nay liệu có phải là đêm cuối cùng hay không?
Phụ nữ là sinh vật rất nhạy cảm, có những điều không thể thấy trước nhưng lại mơ hồ cảm nhận được.
Thật ra tôi không mạnh mẽ như vẻ ngoài, khi biết Ngô Giang sẽ về Mỹ tôi thật sự đã hoảng sợ. Tôi sợ tình cảm vừa có được lại hoá thành một giấc mộng hư ảo, sợ những ký ức đẹp đẽ cuối cùng lại biến thành lưỡi dao khoét vào trái tim mình, sợ người đàn ông tôi yêu sẽ không quay lại.
Nói cho cùng giữa tôi và anh ấy cũng chẳng có gì ràng buộc. Phan Ý An còn có một đứa con, còn tôi… có lẽ chỉ có đoạn thời gian ngắn ngủi này.
Ngô Giang yêu tôi, nhưng cái gọi là tình yêu… đôi khi lại tan biến chỉ trong chớp mắt, thậm chí có thể không có lấy một lý do rõ ràng, chỉ đơn giản là một buổi sáng tỉnh dậy, bỗng nhiên thấy mình đã hết yêu.
- Diệp Thư, em sao vậy? –Ngô Giang dịu dàng hôn tôi, ánh mắt tràn đầy ham muốn lại có thêm vài phần lo lắng.
Tôi không thích làm những việc mạo hiểm có thể khiến mình chịu thiệt thòi, nhưng đối với Ngô Giang, tôi đã hết lần này đến lần khác bỏ qua nguyên tắc đó.
- Ngô Giang! –Tôi chủ động đáp lại anh ấy. –Em muốn mình có con.
Ngô Giang kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cúi xuống áp lên môi tôi, nụ hôn nồng nàn đến mức khiến tôi gần như tan chảy.
- Được, như vậy em sẽ không chạy được nữa, nhất định phải gả cho anh.
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười nhưng động tác càng thêm mãnh liệt. Tôi không còn sức lực để suy nghĩ điều gì khác, hoàn toàn chìm đắm cùng Ngô Giang.
Hai chúng tôi quấn lấy nhau suốt đêm, giống như thể sẽ là lần cuối cùng ở bên nhau. Tôi không nhớ Ngô Giang lên đỉnh mấy lần nhưng tôi biết rõ anh ấy không dùng biện pháp bảo vệ.
Nếu may mắn, có lẽ trong bụng tôi sẽ hình thành một sinh mệnh bé nhỏ.
Sáng hôm sau, khi Ngô Giang thức dậy thay quần áo thì tôi vẫn nằm bẹp ở trên giường, mệt mỏi nhìn anh ấy kéo vali ra ngoài.
Tôi định rời giường tiễn anh ấy thì bị Ngô Giang ngăn lại.
- Em ngủ tiếp đi!
Tôi ôm lấy cổ Ngô Giang, hơi thở ấm áp của Ngô Giang phả lên gáy làm tôi buồn buồn.
- Anh nhất định phải sớm quay lại, nếu không con anh sẽ gọi người khác là bố đấy.
- Sao em biết là đã có rồi?
- Em biết chứ!
Cả người Ngô Giang hơi run lên vì cười. Anh ấy hôn tôi thật sâu, lại trầm giọng nói:
- Em đã có con của anh rồi thì đừng hòng chạy.
Tôi hừ lạnh.
- Anh mà không quay lại em sẽ lấy người khác, cho anh mất cả vợ lẫn con.
- Anh sao có thể không quay lại được. Vất vả nhiều năm như thế mới có được thành quả, từ bỏ thì đúng là có lỗi với bản thân.
Tôi tức giận đấm nhẹ lên vai anh ấy.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi rời giường, tiến đến chỗ cửa sổ. Đứng ở đây có thể nhìn thấy Ngô Giang lên ô tô. Anh ấy mở cửa, định bước lên xe thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
Sáng mùa đông trời rất lạnh, không có ánh nắng ấm áp, gió thổi qua làm khăn quàng cổ của Ngô Giang bay nhè nhẹ.
Anh ấy mỉm cười với tôi. Đôi mắt nâu ánh lên tia sáng lấp lánh như màu của mật ong dưới nắng mặt trời.
Khoảng khắc ấy giống như một bức tranh tuyệt đẹp khiến cho tôi xúc động muốn rơi nước mắt.
Tôi lặng lẽ chờ chiếc xe dời đi, mãi đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt. Trong nhà rõ ràng có bật máy sưởi nhưng không hiểu sao cảm giác lạnh lẽo vẫn lan tràn khắp mọi ngõ ngách.
“ - Anh mà không quay lại em sẽ lấy người khác, cho anh mất cả vợ lẫn con.
- Anh sao có thể không quay lại được. Vất vả nhiều năm như thế mới có được thành quả, từ bỏ thì đúng là có lỗi với bản thân.”
Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, cảm thấy hơi ấm của Ngô Giang vẫn lưu lại trên gối.
Thật ra lúc ấy tôi không định nói như vậy.
Ngô Giang, nếu anh không quay lại, em sẽ quên anh.
Tôi đột nhiên hơi ghen tỵ. Nếu cuộc sống của tôi không có nhiều biến cố như vậy thì giờ này hẳn là tôi cũng có một đứa con, có thể cùng chồng và con tới rạp xem phim thiếu nhi.
- Em muốn xem phim gì? –Ngô Giang cầm vài tờ giới thiệu đưa cho tôi.
Toàn là phim kinh dị, Mr.Ngô đúng là có sở thích tao nhã. Tôi đọc lướt qua phần giới thiệu rồi quyết định chọn phim Hình nhân liễu gai.
Nói thật là phim không hấp dẫn lắm, tôi mới xem được một phần ba đã bắt đầu gà gật. Ngô Giang bên cạnh thì vẫn chăm chú theo dõi, ánh sáng yếu ớt trong rạp chỉ đủ để tôi nhìn thấy hai hàng lông mày của anh ấy đang nhăn lại.
Ban đầu tôi cũng muốn giữ hình tượng người phụ nữ thanh lịch, chẳng gì thì đây cũng là buổi xem phim đầu tiên của chúng tôi, nhưng mà ý tưởng đó không duy trì được lâu, không biết là từ lúc nào, tôi nhớ láng máng hình như là nhân vật chính đang đi tìm đứa con gái mất tích trên đảo thì tôi dựa luôn vào vai Ngô Giang ngủ một mạch đến khi hết phim.
Đèn trong rạp bật sáng, tiếng chào tạm biệt từ loa phát ra tôi mới giật mình tỉnh dậy.
- Em ngủ ngon chứ? –Ngô Giang cười cười hỏi tôi.
Tôi ngượng ngùng cúi đầu.
- Không thể trách em được, tại phim chán quá! Thế mà anh cũng cố xem hết được.
- Anh thấy em ngủ ngon nên không nỡ đánh thức. Ngủ rồi càng tốt, như thế ban đêm sẽ có thời gian cho việc khác.
“Việc khác” là việc gì chứ? Nếu Ngô Giang mà không suy nghĩ đen tối thì đúng là chuyện lạ.
Tôi hơi đỏ mặt, Ngô Giang càng cười đến vui vẻ, nắm tay tôi cùng ra ngoài. Rạp chiếu phim này cách nhà tôi không xa nên chúng tôi đi bộ chứ không dùng xe.
Ánh đèn đường vàng nhạt làm nổi bật hai cái bóng đang nắm tay nhau trên nền gạch. Tôi đã từng đọc ở đâu đó về nắm tay và làm tình.
Người đàn ông có thể làm tình cùng bạn khi ở trong phòng chưa chắc đã dám nắm tay bạn giữa đám đông. Nắm tay bạn trước nhiều người có nghĩa là người đàn ông đó sẵn sàng công khai mối quan hệ giữa hai người.
Thật ra mọi việc trên đời đều chỉ mang tính tương đối. Trước đây Cao Phi và Nguyên Bảo cũng sẵn sàng nắm tay tôi nhưng cuối cùng vẫn khiến tôi tổn thương.
Những người đàn ông khác nhau cũng có những cái nắm tay khác nhau.
Cao Phi chỉ là cái nắm nhẹ hời hợt, mối quan hệ giữa tôi và anh ta cũng như bong bóng xà phòng, ào một cái liền tan vỡ.
Nguyên Bảo đối với tôi rất dịu dàng, cái nắm tay quá đỗi nhẹ nhàng cùng ánh mắt man mác buồn của anh ấy cuối cùng lại chìm trong màn sương mơ hồ mà tôi không thể nào hiểu được.
Hiện giờ tôi cảm thấy bàn tay Ngô Giang ấm áp vô cùng, mười ngón tay đan vào nhau, sự ấm áp dường như truyền đến tận trái tim tôi.
Ngày mai anh ấy sẽ cách tôi rất xa, tôi vẫn biết sẽ có ngày này, thậm chí tôi đã nghĩ trước nếu Ngô Giang không trở lại…
Tôi tin Ngô Giang yêu tôi, có điều tình yêu đôi khi chẳng thể chống lại số phận, chỉ là nếu đã lựa chọn thì sẽ chấp nhận kết quả. Nếu chúng tôi không thể đến được với nhau… tôi không dám khẳng định rằng mình sẽ không oán hận Ngô Giang, nhưng tôi cũng không phải thiếu nữ vừa lớn chưa hiểu sự đời.
Tổn thương sâu sắc đến đâu thời gian đều sẽ chữa lành, năm tháng sẽ biến nó thành vết sẹo, không giày vò bạn hàng ngày, chỉ nằm yên lặng ở đó, đôi khi khiến bạn nhói đau. Nhưng một vết sẹo chẳng thể huỷ hoại cuộc đời bạn.
Ai cũng cần phải sống tiếp, cho dù con đường chỉ có một mình, ngay cả khi bàn tay lạnh lẽo không có người sưởi ấm chúng ta vẫn cứ phải bước đi đấy thôi.
Đêm mùa đông, ngoài trời gió rét thổi từng cơn lạnh buốt, tiếng lá cây xào xạc buồn đến nao lòng.
Tôi nằm trên giường, thừa nhận từng cơn kích tình mãnh liệt từ Ngô Giang. Có đôi khi không hiểu sao tôi lại vô thức nhìn ra khung cửa sổ, trong bóng tối, những cành cây đu đưa theo gió tạo thành những hình thù kì dị.
Cả người tôi giống như bị khí lạnh bao phủ, cơ thể nóng rực nhưng trái tim thì lạnh lẽo.
Đêm nay liệu có phải là đêm cuối cùng hay không?
Phụ nữ là sinh vật rất nhạy cảm, có những điều không thể thấy trước nhưng lại mơ hồ cảm nhận được.
Thật ra tôi không mạnh mẽ như vẻ ngoài, khi biết Ngô Giang sẽ về Mỹ tôi thật sự đã hoảng sợ. Tôi sợ tình cảm vừa có được lại hoá thành một giấc mộng hư ảo, sợ những ký ức đẹp đẽ cuối cùng lại biến thành lưỡi dao khoét vào trái tim mình, sợ người đàn ông tôi yêu sẽ không quay lại.
Nói cho cùng giữa tôi và anh ấy cũng chẳng có gì ràng buộc. Phan Ý An còn có một đứa con, còn tôi… có lẽ chỉ có đoạn thời gian ngắn ngủi này.
Ngô Giang yêu tôi, nhưng cái gọi là tình yêu… đôi khi lại tan biến chỉ trong chớp mắt, thậm chí có thể không có lấy một lý do rõ ràng, chỉ đơn giản là một buổi sáng tỉnh dậy, bỗng nhiên thấy mình đã hết yêu.
- Diệp Thư, em sao vậy? –Ngô Giang dịu dàng hôn tôi, ánh mắt tràn đầy ham muốn lại có thêm vài phần lo lắng.
Tôi không thích làm những việc mạo hiểm có thể khiến mình chịu thiệt thòi, nhưng đối với Ngô Giang, tôi đã hết lần này đến lần khác bỏ qua nguyên tắc đó.
- Ngô Giang! –Tôi chủ động đáp lại anh ấy. –Em muốn mình có con.
Ngô Giang kinh ngạc nhìn tôi, sau đó cúi xuống áp lên môi tôi, nụ hôn nồng nàn đến mức khiến tôi gần như tan chảy.
- Được, như vậy em sẽ không chạy được nữa, nhất định phải gả cho anh.
Giọng nói nhẹ nhàng mang theo ý cười nhưng động tác càng thêm mãnh liệt. Tôi không còn sức lực để suy nghĩ điều gì khác, hoàn toàn chìm đắm cùng Ngô Giang.
Hai chúng tôi quấn lấy nhau suốt đêm, giống như thể sẽ là lần cuối cùng ở bên nhau. Tôi không nhớ Ngô Giang lên đỉnh mấy lần nhưng tôi biết rõ anh ấy không dùng biện pháp bảo vệ.
Nếu may mắn, có lẽ trong bụng tôi sẽ hình thành một sinh mệnh bé nhỏ.
Sáng hôm sau, khi Ngô Giang thức dậy thay quần áo thì tôi vẫn nằm bẹp ở trên giường, mệt mỏi nhìn anh ấy kéo vali ra ngoài.
Tôi định rời giường tiễn anh ấy thì bị Ngô Giang ngăn lại.
- Em ngủ tiếp đi!
Tôi ôm lấy cổ Ngô Giang, hơi thở ấm áp của Ngô Giang phả lên gáy làm tôi buồn buồn.
- Anh nhất định phải sớm quay lại, nếu không con anh sẽ gọi người khác là bố đấy.
- Sao em biết là đã có rồi?
- Em biết chứ!
Cả người Ngô Giang hơi run lên vì cười. Anh ấy hôn tôi thật sâu, lại trầm giọng nói:
- Em đã có con của anh rồi thì đừng hòng chạy.
Tôi hừ lạnh.
- Anh mà không quay lại em sẽ lấy người khác, cho anh mất cả vợ lẫn con.
- Anh sao có thể không quay lại được. Vất vả nhiều năm như thế mới có được thành quả, từ bỏ thì đúng là có lỗi với bản thân.
Tôi tức giận đấm nhẹ lên vai anh ấy.
Khi cánh cửa đóng lại, tôi rời giường, tiến đến chỗ cửa sổ. Đứng ở đây có thể nhìn thấy Ngô Giang lên ô tô. Anh ấy mở cửa, định bước lên xe thì đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi.
Sáng mùa đông trời rất lạnh, không có ánh nắng ấm áp, gió thổi qua làm khăn quàng cổ của Ngô Giang bay nhè nhẹ.
Anh ấy mỉm cười với tôi. Đôi mắt nâu ánh lên tia sáng lấp lánh như màu của mật ong dưới nắng mặt trời.
Khoảng khắc ấy giống như một bức tranh tuyệt đẹp khiến cho tôi xúc động muốn rơi nước mắt.
Tôi lặng lẽ chờ chiếc xe dời đi, mãi đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt. Trong nhà rõ ràng có bật máy sưởi nhưng không hiểu sao cảm giác lạnh lẽo vẫn lan tràn khắp mọi ngõ ngách.
“ - Anh mà không quay lại em sẽ lấy người khác, cho anh mất cả vợ lẫn con.
- Anh sao có thể không quay lại được. Vất vả nhiều năm như thế mới có được thành quả, từ bỏ thì đúng là có lỗi với bản thân.”
Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, cảm thấy hơi ấm của Ngô Giang vẫn lưu lại trên gối.
Thật ra lúc ấy tôi không định nói như vậy.
Ngô Giang, nếu anh không quay lại, em sẽ quên anh.
/80
|