Sáng hôm sau.
Tịch Ngưng thức dậy từ sớm, thay một bộ đồ thể thao, tóc buộc gọn gàng, trên người mang theo sự tươi mát tuổi trẻ rồi chạy ra sau vườn.
Trong lúc cô chạy bộ gặp ông nội cũng đang ở sau vườn tưới cây và nghe nhạc, Tịch Ngưng nhìn ông, vài giây sau chợt có một suy nghĩ táo bạo.
Chậm rãi bước tới chỗ ông nội, cẩn thận không phát ra tiếng.
Và———
‘‘Nhóc ranh! Định hù ai?!’’
Bất ngờ, ông nội chẳng nói chẳng rằng đột nhiên quay phắt người lại, làm mặt quỷ doạ ngược lại cô.
Tịch Ngưng bị doạ ngược lại thì giật mình, mắt mở to kinh ngạc, miệng xém chút nữa đã hét lên rồi.
Từ từ bình tĩnh lại, cô bĩu môi giận dỗi:’‘Ông nội, ông nội biết cháu đến cũng không cho cháu biết…’’
‘‘Cho cháu biết thì làm sao có cảnh hù doạ này.’’
Tịch Ngưng cười tươi như hoa, ôm lấy cánh tay ông nội làm nũng. Giọng nói nịnh nọt hỏi:’‘Ông nội dậy sớm thế ạ?’’
Ông nội Tịch lườm cô một cái rõ hung dữ:’‘Đi làm gì làm đi, đừng đứng đây làm chướng mắt ông.’’
‘‘Ông không muốn nhìn mặt cháu sao? Rõ ràng là mấy hôm trước còn hối thúc cháu về…’’
Đột nhiên, ông nội Tịch nhíu mày nhìn cô, giọng điệu có chút châm biếm:’‘Cháu đã lớn từng tuổi này, không muốn ông lo lắng thì kiếm một người tên bạn trai về ra mắt ông đi.’’
‘‘Ông nội, một mình bà nội làm mai rồi cho cháu đi xem mắt cháu đã mệt mỏi lắm rồi. Ông không thương cháu sao? Đến ông cũng ép cháu.’’
Ông nội Tịch như vừa nghe chuyện hài, bật cười:’‘Cháu chuyện gì mà chẳng dám làm, một đứa bướng bỉnh cứng đầu như cháu ai mà dám quản được, huống chi là ép.’’
‘‘Nhưng mà…’’
Mắt ông nội Tịch chợt sáng lên, bỏ ống nước tưới cây trong tay xuống.
Tịch Ngưng nhìn sự bất thường của ông nội, ánh mắt trở nên cảnh giác.
‘‘Ông nội có quen biết một người. Người đó là ông chủ của cả một tập đoàn lớn, bằng tuổi anh cháu đấy! Thế mà đã là gia chủ của cả một gia tộc, ngoài hình hơn người, tính cách ông thấy cũng chững chạc đàng hoàng, cậu ta ở Thành Châu, cháu…’’
Tịch Ngưng nghe đến đây đã nghe mùi bất ổn, ngay lập tức chạy đi.
Bỏ lại câu nói:’‘Ông nội! Ông cứ từ từ tưới cây đi, cháu tiếp tục chạy bộ.’’
Ông nội nhìn bộ dáng chạy đi của cô, lớn tiếng nói:’‘Đi đứng cho cẩn thận.’’
Đến khi cô đã đi xa, ông nội Tịch khẽ thở dài.
Người đàn ông đó tuy trẻ tuổi lại rất thông minh và bản lĩnh, ông ở Trung Quốc đã hơn hai năm, đó là lần đầu tiên ông gặp người thật sự có tài và có thủ đoạn lạnh lùng cứng rắn trên thường trường như vậy.
Một người có đầu óc như thế…
Lại nhớ tới cô cháu gái bất cần của mình.
Đúng là không thể nhìn trúng cháu gái này của ông.
Đến chiều, ông nội Tịch cùng với một người đàn ông âu phục giày da trẻ tuổi anh tuấn hẹn nhau ở nhà hàng trong thành phố.
Đến khi ông nội Tịch bước vào phòng ăn riêng, người đàn ông đó đã lẳng lặng ngồi đó.
Ông nội Tịch biết tính cách đối phương là người luôn đúng hẹn và nghiêm túc, trên mặt thoáng hiện nụ cười vui vẻ:’‘Xin chào, Tổng giám đốc Thương.’’
Người đàn ông mặc quần tây đen ôm gọn đôi chân thẳng tắp thon dài, thân trên mặc áo vest đắc tiền và bên trong là áo sơ mi đen, nút áo được cài rất kỹ càng, khí thế trầm ổn của kẻ tinh anh thưởng đẳng, lạnh lùng tự phụ, bình tĩnh lại cao quý hơn người.
Nhưng đối với ông nội Tịch, một người đàn ông có khí chất thế này…đều là người có bản lĩnh hơn người.
Ánh mắt đen láy của Thương Mộ Nghiêm nhìn qua, đôi môi mỏng của anh cong lên thành vòng cung nhàn nhạt, khẽ cười.
‘‘Ông Tịch, đã lâu không gặp.’’
Sau khi chào hỏi xong ông nội Tịch chậm rãi ngồi xuống ghế, bên ngoài phục vụ cũng vừa lúc đem thực đơn vào.
Ông nội Tịch là người gọi món trước, sau đó Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng quét menu, gọi vài món.
Cuộc trò chuyện của cả hai không mặn cũng không nhạt, không khí hài hoà mà dễ chịu, nói một số mảnh đất gần đây đang lên giá và những khoảng dự án mà tập đoàn cả hai đang thực hiện.
Nhìn chung, sẽ có đề tài để nói hơn là với người thường, khi đồ ăn được mang lên, cả hai bắt đầu tập chung vào ăn uống.
Ông nội Tịch để ý, Tổng giám đốc của Thương Thị này nhìn như thế nào ông cũng đều hài lòng, từ lời ăn tao nhã từ tốn đến cử chỉ bình tĩnh chuẩn mực, mỗi thứ đều rất hoàn hảo.
Giống như người đàn ông này sinh ra là đã hoàn hảo như vậy.
Chỉ là có vẻ khí chất người đàn ông này có sẵn đã như thế, dù ông có làm lơ cái khí lạnh quanh người đó…cũng có một lúc nó lại như có như không hiện hữu ở quanh căn phòng này.
Ông nội Tịch sau một hồi đánh giá lại nhớ tới cô cháu gái mình, vẫn còn không phục trước bộ dáng khi sáng của cô.
Ngửa cổ uống một ít rượu vang, ông mở miệng thăm dò Thương Mộ Nghiêm:’‘Tổng giám đốc Thương, cậu xuất sắc như vậy, chắc hẳn bạn gái cậu cũng sẽ tài giỏi xuất chúng giống như cậu.’’
Bàn tay tinh tế lộ rõ các khớp xương đang đặt ly rượu vang xuống của anh bỗng khựng lại, anh liếc mắt nhìn ông nội Tịch, giọng trầm thấp đáp:’‘Ông Tịch quá lời rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có bạn gái.’’
Ông nội Tịch hơi kinh ngạc, câu trả lời này nằm ngoài dự tính của ông, một người hoàn hảo như vậy ông không ngờ lại chưa có bạn gái.
‘‘Có lẽ vì công việc bận rộn?’’
Anh nhìn ly rượu vang, ánh mắt đen láy mà hơi có ý cười nhàn nhạt:’‘Có lẽ là vậy.’’
Ông nội Tịch lại nhớ tới Tịch Khương ở trong nhà, cũng mang bộ dáng giống Thương Mộ Nghiêm bây giờ, đến giờ vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào, khiến ông có hơi đau đầu một chút.
Lại nhẹ giọng khuyên bảo:’‘Cậu vẫn nên tìm kiếm một người phụ nữ nào đi. A, hay để tôi giới thiệu cho cậu một người nhá? Cháu gái của tôi cậu thấy được không?’’
Một hồi sau, Thương Mộ Nghiêm hỏi lại:’‘Cháu gái?’’
Nói đến đây, ông càng hào hứng như có chủ đề để nói hơn:’‘Đúng vậy, nhà tôi chỉ có mỗi một đứa cháu này là con gái, nói chứ không phải khoe nhưng thành tích học tập con bé là đều tôi tự hào bấy lâu nay, Á Khoa đại học H, đến nay nó cũng hai mươi lăm rồi, nhưng lại chẳng thấy tìm hiểu hay dẫn người đàn ông nào về. Nói cũng kì lạ, người trẻ các cậu bây giờ có phải không buồn khi ở một mình phải không? Từ Tịch Khương đến hai đứa em của nó, không đứa nào chịu đem một người nào về. Khiến cho người làm ông như tôi rất lo lắng.’’
‘‘Cậu có muốn tìm bạn gái không? Tôi giới thiệu cho cậu?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn ông nội Tịch, trong đôi mắt ảm đạm lại có ý tứ sâu xa.
Như hiểu được người đối phương đang nói đến, gương mặt anh thoáng xuất hiện ý cười.
‘‘Nếu là người ông Tịch giới thiệu, tôi từ chối lại không phải phép.’’ Anh chậm rãi nói.
Ông nội Tịch nghe đến đây, lại bị chọc cho cười thành tiếng.
Thương Mộ Nghiêm nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, ánh mắt sâu như vực thẳm không lộ ra biểu tình gì.
Nhưng, nội tâm không ngừng có tiếng nói.
Vậy là, ngày đó sẽ còn không xa.
Tịch Ngưng thức dậy từ sớm, thay một bộ đồ thể thao, tóc buộc gọn gàng, trên người mang theo sự tươi mát tuổi trẻ rồi chạy ra sau vườn.
Trong lúc cô chạy bộ gặp ông nội cũng đang ở sau vườn tưới cây và nghe nhạc, Tịch Ngưng nhìn ông, vài giây sau chợt có một suy nghĩ táo bạo.
Chậm rãi bước tới chỗ ông nội, cẩn thận không phát ra tiếng.
Và———
‘‘Nhóc ranh! Định hù ai?!’’
Bất ngờ, ông nội chẳng nói chẳng rằng đột nhiên quay phắt người lại, làm mặt quỷ doạ ngược lại cô.
Tịch Ngưng bị doạ ngược lại thì giật mình, mắt mở to kinh ngạc, miệng xém chút nữa đã hét lên rồi.
Từ từ bình tĩnh lại, cô bĩu môi giận dỗi:’‘Ông nội, ông nội biết cháu đến cũng không cho cháu biết…’’
‘‘Cho cháu biết thì làm sao có cảnh hù doạ này.’’
Tịch Ngưng cười tươi như hoa, ôm lấy cánh tay ông nội làm nũng. Giọng nói nịnh nọt hỏi:’‘Ông nội dậy sớm thế ạ?’’
Ông nội Tịch lườm cô một cái rõ hung dữ:’‘Đi làm gì làm đi, đừng đứng đây làm chướng mắt ông.’’
‘‘Ông không muốn nhìn mặt cháu sao? Rõ ràng là mấy hôm trước còn hối thúc cháu về…’’
Đột nhiên, ông nội Tịch nhíu mày nhìn cô, giọng điệu có chút châm biếm:’‘Cháu đã lớn từng tuổi này, không muốn ông lo lắng thì kiếm một người tên bạn trai về ra mắt ông đi.’’
‘‘Ông nội, một mình bà nội làm mai rồi cho cháu đi xem mắt cháu đã mệt mỏi lắm rồi. Ông không thương cháu sao? Đến ông cũng ép cháu.’’
Ông nội Tịch như vừa nghe chuyện hài, bật cười:’‘Cháu chuyện gì mà chẳng dám làm, một đứa bướng bỉnh cứng đầu như cháu ai mà dám quản được, huống chi là ép.’’
‘‘Nhưng mà…’’
Mắt ông nội Tịch chợt sáng lên, bỏ ống nước tưới cây trong tay xuống.
Tịch Ngưng nhìn sự bất thường của ông nội, ánh mắt trở nên cảnh giác.
‘‘Ông nội có quen biết một người. Người đó là ông chủ của cả một tập đoàn lớn, bằng tuổi anh cháu đấy! Thế mà đã là gia chủ của cả một gia tộc, ngoài hình hơn người, tính cách ông thấy cũng chững chạc đàng hoàng, cậu ta ở Thành Châu, cháu…’’
Tịch Ngưng nghe đến đây đã nghe mùi bất ổn, ngay lập tức chạy đi.
Bỏ lại câu nói:’‘Ông nội! Ông cứ từ từ tưới cây đi, cháu tiếp tục chạy bộ.’’
Ông nội nhìn bộ dáng chạy đi của cô, lớn tiếng nói:’‘Đi đứng cho cẩn thận.’’
Đến khi cô đã đi xa, ông nội Tịch khẽ thở dài.
Người đàn ông đó tuy trẻ tuổi lại rất thông minh và bản lĩnh, ông ở Trung Quốc đã hơn hai năm, đó là lần đầu tiên ông gặp người thật sự có tài và có thủ đoạn lạnh lùng cứng rắn trên thường trường như vậy.
Một người có đầu óc như thế…
Lại nhớ tới cô cháu gái bất cần của mình.
Đúng là không thể nhìn trúng cháu gái này của ông.
Đến chiều, ông nội Tịch cùng với một người đàn ông âu phục giày da trẻ tuổi anh tuấn hẹn nhau ở nhà hàng trong thành phố.
Đến khi ông nội Tịch bước vào phòng ăn riêng, người đàn ông đó đã lẳng lặng ngồi đó.
Ông nội Tịch biết tính cách đối phương là người luôn đúng hẹn và nghiêm túc, trên mặt thoáng hiện nụ cười vui vẻ:’‘Xin chào, Tổng giám đốc Thương.’’
Người đàn ông mặc quần tây đen ôm gọn đôi chân thẳng tắp thon dài, thân trên mặc áo vest đắc tiền và bên trong là áo sơ mi đen, nút áo được cài rất kỹ càng, khí thế trầm ổn của kẻ tinh anh thưởng đẳng, lạnh lùng tự phụ, bình tĩnh lại cao quý hơn người.
Nhưng đối với ông nội Tịch, một người đàn ông có khí chất thế này…đều là người có bản lĩnh hơn người.
Ánh mắt đen láy của Thương Mộ Nghiêm nhìn qua, đôi môi mỏng của anh cong lên thành vòng cung nhàn nhạt, khẽ cười.
‘‘Ông Tịch, đã lâu không gặp.’’
Sau khi chào hỏi xong ông nội Tịch chậm rãi ngồi xuống ghế, bên ngoài phục vụ cũng vừa lúc đem thực đơn vào.
Ông nội Tịch là người gọi món trước, sau đó Thương Mộ Nghiêm lạnh lùng quét menu, gọi vài món.
Cuộc trò chuyện của cả hai không mặn cũng không nhạt, không khí hài hoà mà dễ chịu, nói một số mảnh đất gần đây đang lên giá và những khoảng dự án mà tập đoàn cả hai đang thực hiện.
Nhìn chung, sẽ có đề tài để nói hơn là với người thường, khi đồ ăn được mang lên, cả hai bắt đầu tập chung vào ăn uống.
Ông nội Tịch để ý, Tổng giám đốc của Thương Thị này nhìn như thế nào ông cũng đều hài lòng, từ lời ăn tao nhã từ tốn đến cử chỉ bình tĩnh chuẩn mực, mỗi thứ đều rất hoàn hảo.
Giống như người đàn ông này sinh ra là đã hoàn hảo như vậy.
Chỉ là có vẻ khí chất người đàn ông này có sẵn đã như thế, dù ông có làm lơ cái khí lạnh quanh người đó…cũng có một lúc nó lại như có như không hiện hữu ở quanh căn phòng này.
Ông nội Tịch sau một hồi đánh giá lại nhớ tới cô cháu gái mình, vẫn còn không phục trước bộ dáng khi sáng của cô.
Ngửa cổ uống một ít rượu vang, ông mở miệng thăm dò Thương Mộ Nghiêm:’‘Tổng giám đốc Thương, cậu xuất sắc như vậy, chắc hẳn bạn gái cậu cũng sẽ tài giỏi xuất chúng giống như cậu.’’
Bàn tay tinh tế lộ rõ các khớp xương đang đặt ly rượu vang xuống của anh bỗng khựng lại, anh liếc mắt nhìn ông nội Tịch, giọng trầm thấp đáp:’‘Ông Tịch quá lời rồi, nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có bạn gái.’’
Ông nội Tịch hơi kinh ngạc, câu trả lời này nằm ngoài dự tính của ông, một người hoàn hảo như vậy ông không ngờ lại chưa có bạn gái.
‘‘Có lẽ vì công việc bận rộn?’’
Anh nhìn ly rượu vang, ánh mắt đen láy mà hơi có ý cười nhàn nhạt:’‘Có lẽ là vậy.’’
Ông nội Tịch lại nhớ tới Tịch Khương ở trong nhà, cũng mang bộ dáng giống Thương Mộ Nghiêm bây giờ, đến giờ vẫn chưa có mảnh tình vắt vai nào, khiến ông có hơi đau đầu một chút.
Lại nhẹ giọng khuyên bảo:’‘Cậu vẫn nên tìm kiếm một người phụ nữ nào đi. A, hay để tôi giới thiệu cho cậu một người nhá? Cháu gái của tôi cậu thấy được không?’’
Một hồi sau, Thương Mộ Nghiêm hỏi lại:’‘Cháu gái?’’
Nói đến đây, ông càng hào hứng như có chủ đề để nói hơn:’‘Đúng vậy, nhà tôi chỉ có mỗi một đứa cháu này là con gái, nói chứ không phải khoe nhưng thành tích học tập con bé là đều tôi tự hào bấy lâu nay, Á Khoa đại học H, đến nay nó cũng hai mươi lăm rồi, nhưng lại chẳng thấy tìm hiểu hay dẫn người đàn ông nào về. Nói cũng kì lạ, người trẻ các cậu bây giờ có phải không buồn khi ở một mình phải không? Từ Tịch Khương đến hai đứa em của nó, không đứa nào chịu đem một người nào về. Khiến cho người làm ông như tôi rất lo lắng.’’
‘‘Cậu có muốn tìm bạn gái không? Tôi giới thiệu cho cậu?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn ông nội Tịch, trong đôi mắt ảm đạm lại có ý tứ sâu xa.
Như hiểu được người đối phương đang nói đến, gương mặt anh thoáng xuất hiện ý cười.
‘‘Nếu là người ông Tịch giới thiệu, tôi từ chối lại không phải phép.’’ Anh chậm rãi nói.
Ông nội Tịch nghe đến đây, lại bị chọc cho cười thành tiếng.
Thương Mộ Nghiêm nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, ánh mắt sâu như vực thẳm không lộ ra biểu tình gì.
Nhưng, nội tâm không ngừng có tiếng nói.
Vậy là, ngày đó sẽ còn không xa.
/191
|