Hai mươi phút sau.
Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng một trước một sau rời khỏi phòng ăn.
Thương Mộ Nghiêm diện âu phục giày da, người khác nhìn vào liền thấy một cảm giác nghiêm túc đàng hoàng, một người dù có chuyện gì xảy ra thì trên gương mặt vẫn không có chút gợn sóng nào.
Tịch Ngưng bên cạnh thì lại hoàn toàn trái ngược, cô mặc đồng phục học sinh, mang đến cảm giác khác xa hoàn toàn với anh.
Tịch Ngưng nhiều năm qua cũng đã cao hơn một ít, nhưng khi đứng cạnh người đàn ông hoàn mỹ này lại thua thiệt nhỏ bé rất nhiều, cao cùng lắm chưa đến xương quai hàm anh.
Nhìn từ góc độ phía sau, cả hai đều có một nhan sắt xuất chúng và có khí chất của riêng mình.
Lại có cảm giác gì đó rất đẹp đôi khi đứng cạnh nhau.
Đi vào thang máy, đợi khi thang máy đóng cánh cửa lại, trong không khí kín nhỏ hẹp này chóp mũi cô loáng thoáng ngửi được mùi hương thanh mát sạch sẽ từ trên người Thương Mộ Nghiêm.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp từ tốn.
‘‘Cô tự lái xe?’’
Tịch Ngưng vài giây sau mới nhận ra trong thang máy chỉ có hai người, mới gật đầu:’‘Đúng vậy, tôi tự lái đến.’’
Cô có chút không hiểu, tại sao anh lại hỏi vậy?
Muốn chở cô về sao?
Dừng dừng dừng!!
Tịch Ngưng hốt hoảng nhắm mắt lại. Tự mắng chửi bản thân một câu.
Có khi là ông nội Tịch đã ngõ lời nhờ anh đưa hoặc đều gì đó tương tự, tốt nhất đừng ảo tưởng vị trí bản thân trong lòng người khác.
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt, nhìn gương mặt trắng nõn cô gái bên cạnh, như cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương, khoé môi anh nhàn nhạt cong lên cười như không cười.
Cơ thể cao ráo rắn rỏi hơi cúi người xuống, quanh người cô xuất hiện hơi thở mát lạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, một bàn tay to lớn vòng qua đặt bên eo cô.
Chất vải của áo đồng phục không dày cũng không mỏng, toàn thân cô cứng ngắt cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo từ bàn tay đối phương, bàn tay đó siết chặt eo cô, kéo cả người cô lại gần.
Tịch Ngưng loạng choạng bước chân, trực tiếp bị Thương Mộ Nghiêm kéo vào trong lồng ngực, giọng nói từ tốn của Thương Mộ Nghiêm gần sát bên tai Tịch Ngưng, trầm thấp lại vô cùng nam tính có sức hấp dẫn.
‘‘Cô Tịch, cô không cần đứng xa thế đâu, tôi cũng không làm gì cô.’’
Tịch Ngưng kinh ngạc sững sốt giật nảy mình trước hành động này của anh, có chút phản ứng không kịp nhưng lại rất nhanh đã hất bàn tay anh ra khỏi eo mình.
Tịch Ngưng quay người ngước mặt lên nhìn anh, như vì kinh ngạc mà ánh mắt đã trở nên sắc bén lạnh lùng:’‘Tổng giám đốc Thương, anh đừng đùa như vậy.’’
Hai tay Thương Mộ Nghiêm đút vào túi quần, thái độ thờ ơ với việc vừa rồi, thậm chí trong giọng nói còn có ý cười nhàn nhạt khó phát hiện, hững hờ hỏi:’‘Tôi vừa đùa cái gì?’’
Tịch Ngưng lẳng lặng nhìn anh, có phần xa lạ với tính cách bây giờ của anh.
Thương Mộ Nghiêm trước đó dù có phần lạnh lùng thế nào nhưng cư xử vô cùng lịch sử tao nhã, đó chính là điểm cô thích Thương Mộ Nghiêm năm ấy, lời nói chuẩn mực, hành vi cũng không quá đáng mà tôn trọng người khác, sẽ không tuỳ tiện động vào người cô như bây giờ.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của cô, Thương Mộ Nghiêm gương vẫn bình tĩnh cũng lẳng lặng nhìn xuống cô, đôi mắt đen láy thản nhiên không một tia gợn sóng, tiếp đón ánh mắt thăm dò đó của cô.
Cả hai trở nên im lặng đến đáng sợ, đến khi thang máy “ting” một tiếng, Tịch Ngưng lạnh lẽo rời mắt, cất giọng bình tĩnh:’‘Tôi xin phép.’’
Nói xong, cất bước rời đi trước.
‘‘Gặp lại sau.’’ Anh lạnh lùng nói.
Bước chân cô còn chưa bước khỏi thang máy, đã nghe thấy lời này, trong lòng run rẩy vì tức giận đến buồn cười.
Cô cười khẩy, cũng trở nên thẳng thắn phản bác:’‘Sẽ không đâu, tôi không muốn gặp lại anh. Một lần nào!’’ Ba chữ cuối, như nghiến răng mà thốt ra.
Câu nói tuyệt tình này khiến tấm lưng cao lớn của anh sững lại trong tích tắc, anh không trả lời, chỉ có ánh mắt nặng nề chăm chú dõi theo bóng lưng tuyệt tình xinh đẹp cao gầy của cô đã rời đi xa.
Ngay sau đó anh muốn bước ra khỏi thang máy.
Đôi giày da bước trên gạch đá cẩm thạch, tạo nên âm vang vanh vảnh có nhịp điệu, dáng người cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài.
Trên người mặc âu phục đắc tiền được may riêng, càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của Thương Mộ Nghiêm, mái tóc được chải chuốc chỉnh tề, nhìn từ đầu đến cuối đều không thấy có điểm nào mà khiến người khác có thể chê bai được.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng cô.
Anh chỉ vừa ôm cô có một cái mà đã kích động như vậy rồi?
Cô nhóc này là đang bài xích với anh sao?
Muốn thì để kiếp sau đi!
Bản thân muốn thoát thì phải coi xem mình có bản lĩnh hay không, cô cho rằng là anh không có cách khiến cô phải hối hận với lời mình vừa nói ra sao?
Khi Tịch Ngưng về nhà, nghe người làm nói ông nội đang ở vườn hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đóng cửa, cũng khoá chốt lại.
Cô tiến vào phòng tắm, sau khi bước ra cất đi đồng phục mà bản thân mình mặc.
Hoàn thành được mọi thứ cô mới khẽ an tâm trong lòng.
Đúng lúc này, di động cô lại nhận một tin nhắn, là quản lý của mình gửi đến.
Cô xem lịch trình phủ kín các tháng sau mà mình cần phải hoàn thành trong năm nay, nhất thời thái dương truyền tới cảm giác đau nhứt.
Cô bức bội ném di động sang một bên, mệt mỏi nằm xuống giường.
Từ lúc gặp lại Thương Mộ Nghiêm thì cảm xúc của cô vẫn vô cùng khó chịu và bực bội.
Nhưng rõ ràng Thương Mộ Nghiêm đã kết hôn rồi mà?
Tại sao vẫn còn đi xem mắt chứ?
Vài giây sau, Tịch Ngưng ngay lập tức ngồi bật dậy, chồm người lấy di động rồi mở khoá, lên mạng tra thông tin.
Kết quả lại chẳng như cô mong đợi, cũng không có quá nhiều thông tin, giống như đối phương không có được quan tâm của nhà báo vậy, tin tức vô cùng ít. Chỉ có vài thông tin cá nhân và trạng thái…
Độc thân…
Độc thân?
Cô không nhịn được thốt ra một câu:’‘Tại sao vẫn còn độc thân?’’
Tịch Ngưng lại tìm kiếm về “Vị hôn thê hiện tại của Thương Mộ Nghiêm’’
Kết quả chỉ xuất hiện vài tin tức ngoài lề, còn lại không có cái nào đề cập đến vấn đề vị hôn thê của anh.
Tịch Ngưng trầm tư rơi vào trong suy nghĩ.
Liệu rằng năm đó cô có bỏ qua sự việc gì không?
Vài hôm sau, Tịch Ngưng tiếp tục quay lại đoàn làm phim đã trở về Mỹ từ nhiều ngày trước, bộ phim kết thúc vào cuối tháng tư, chính thức đóng máy.
Đến đầu tháng năm, Tịch Khải tốt nghiệp đại học hệ thạc sĩ với danh hiệu xuất sắc. Tịch Ngưng lại phải trở về Trung Hoa dự lễ tốt nghiệp của cậu, khi hoàn tất mọi thứ, cô lại bay đến Nhật Bản để chụp cho thương hiệu tạp chí.
Lý do cô kiêng ăn lung tung cũng là gì lý do này, bay đi bay lại từ Mỹ, Trung đến Nhật khiến sức khoẻ cô cũng đã trở nên không ổn, từ hôm kết thúc cảnh quay dưới nước lạnh cô đã có trạng thái không ổn, khi lên hình cũng phải makeup đậm để che đi sự mệt mỏi trên gương mặt cô.
Khi hoàn thành xong, cô thật sự đã đổ bệnh.
Đến một bệnh viện nổi tiếng ở Nhật Bản mà theo dõi trạng thái sức khoẻ.
Bác sĩ nhìn tình trạng cô chưa đoán đã nói, Tịch Ngưng phát sốc thế này là do vấn đề sức khoẻ kém do ăn uống không hợp lý, lại thêm nhiệt độ từ khí hậu và nước lạnh làm ảnh hưởng.
Ông ấy truyền cho cô một chai dịch, lại lưu loát nói tiếng anh với quản lý Chloe Brown, bảo cô ấy làm những món thịt bổ dưỡng để cung cấp sức khoẻ của cô.
Thương Mộ Nghiêm và Tịch Ngưng một trước một sau rời khỏi phòng ăn.
Thương Mộ Nghiêm diện âu phục giày da, người khác nhìn vào liền thấy một cảm giác nghiêm túc đàng hoàng, một người dù có chuyện gì xảy ra thì trên gương mặt vẫn không có chút gợn sóng nào.
Tịch Ngưng bên cạnh thì lại hoàn toàn trái ngược, cô mặc đồng phục học sinh, mang đến cảm giác khác xa hoàn toàn với anh.
Tịch Ngưng nhiều năm qua cũng đã cao hơn một ít, nhưng khi đứng cạnh người đàn ông hoàn mỹ này lại thua thiệt nhỏ bé rất nhiều, cao cùng lắm chưa đến xương quai hàm anh.
Nhìn từ góc độ phía sau, cả hai đều có một nhan sắt xuất chúng và có khí chất của riêng mình.
Lại có cảm giác gì đó rất đẹp đôi khi đứng cạnh nhau.
Đi vào thang máy, đợi khi thang máy đóng cánh cửa lại, trong không khí kín nhỏ hẹp này chóp mũi cô loáng thoáng ngửi được mùi hương thanh mát sạch sẽ từ trên người Thương Mộ Nghiêm.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp từ tốn.
‘‘Cô tự lái xe?’’
Tịch Ngưng vài giây sau mới nhận ra trong thang máy chỉ có hai người, mới gật đầu:’‘Đúng vậy, tôi tự lái đến.’’
Cô có chút không hiểu, tại sao anh lại hỏi vậy?
Muốn chở cô về sao?
Dừng dừng dừng!!
Tịch Ngưng hốt hoảng nhắm mắt lại. Tự mắng chửi bản thân một câu.
Có khi là ông nội Tịch đã ngõ lời nhờ anh đưa hoặc đều gì đó tương tự, tốt nhất đừng ảo tưởng vị trí bản thân trong lòng người khác.
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt, nhìn gương mặt trắng nõn cô gái bên cạnh, như cảm nhận được sự căng thẳng của đối phương, khoé môi anh nhàn nhạt cong lên cười như không cười.
Cơ thể cao ráo rắn rỏi hơi cúi người xuống, quanh người cô xuất hiện hơi thở mát lạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, một bàn tay to lớn vòng qua đặt bên eo cô.
Chất vải của áo đồng phục không dày cũng không mỏng, toàn thân cô cứng ngắt cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo từ bàn tay đối phương, bàn tay đó siết chặt eo cô, kéo cả người cô lại gần.
Tịch Ngưng loạng choạng bước chân, trực tiếp bị Thương Mộ Nghiêm kéo vào trong lồng ngực, giọng nói từ tốn của Thương Mộ Nghiêm gần sát bên tai Tịch Ngưng, trầm thấp lại vô cùng nam tính có sức hấp dẫn.
‘‘Cô Tịch, cô không cần đứng xa thế đâu, tôi cũng không làm gì cô.’’
Tịch Ngưng kinh ngạc sững sốt giật nảy mình trước hành động này của anh, có chút phản ứng không kịp nhưng lại rất nhanh đã hất bàn tay anh ra khỏi eo mình.
Tịch Ngưng quay người ngước mặt lên nhìn anh, như vì kinh ngạc mà ánh mắt đã trở nên sắc bén lạnh lùng:’‘Tổng giám đốc Thương, anh đừng đùa như vậy.’’
Hai tay Thương Mộ Nghiêm đút vào túi quần, thái độ thờ ơ với việc vừa rồi, thậm chí trong giọng nói còn có ý cười nhàn nhạt khó phát hiện, hững hờ hỏi:’‘Tôi vừa đùa cái gì?’’
Tịch Ngưng lẳng lặng nhìn anh, có phần xa lạ với tính cách bây giờ của anh.
Thương Mộ Nghiêm trước đó dù có phần lạnh lùng thế nào nhưng cư xử vô cùng lịch sử tao nhã, đó chính là điểm cô thích Thương Mộ Nghiêm năm ấy, lời nói chuẩn mực, hành vi cũng không quá đáng mà tôn trọng người khác, sẽ không tuỳ tiện động vào người cô như bây giờ.
Đối mặt với ánh mắt dò xét của cô, Thương Mộ Nghiêm gương vẫn bình tĩnh cũng lẳng lặng nhìn xuống cô, đôi mắt đen láy thản nhiên không một tia gợn sóng, tiếp đón ánh mắt thăm dò đó của cô.
Cả hai trở nên im lặng đến đáng sợ, đến khi thang máy “ting” một tiếng, Tịch Ngưng lạnh lẽo rời mắt, cất giọng bình tĩnh:’‘Tôi xin phép.’’
Nói xong, cất bước rời đi trước.
‘‘Gặp lại sau.’’ Anh lạnh lùng nói.
Bước chân cô còn chưa bước khỏi thang máy, đã nghe thấy lời này, trong lòng run rẩy vì tức giận đến buồn cười.
Cô cười khẩy, cũng trở nên thẳng thắn phản bác:’‘Sẽ không đâu, tôi không muốn gặp lại anh. Một lần nào!’’ Ba chữ cuối, như nghiến răng mà thốt ra.
Câu nói tuyệt tình này khiến tấm lưng cao lớn của anh sững lại trong tích tắc, anh không trả lời, chỉ có ánh mắt nặng nề chăm chú dõi theo bóng lưng tuyệt tình xinh đẹp cao gầy của cô đã rời đi xa.
Ngay sau đó anh muốn bước ra khỏi thang máy.
Đôi giày da bước trên gạch đá cẩm thạch, tạo nên âm vang vanh vảnh có nhịp điệu, dáng người cao lớn thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài.
Trên người mặc âu phục đắc tiền được may riêng, càng tôn lên dáng người hoàn mỹ của Thương Mộ Nghiêm, mái tóc được chải chuốc chỉnh tề, nhìn từ đầu đến cuối đều không thấy có điểm nào mà khiến người khác có thể chê bai được.
Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn bóng lưng cô.
Anh chỉ vừa ôm cô có một cái mà đã kích động như vậy rồi?
Cô nhóc này là đang bài xích với anh sao?
Muốn thì để kiếp sau đi!
Bản thân muốn thoát thì phải coi xem mình có bản lĩnh hay không, cô cho rằng là anh không có cách khiến cô phải hối hận với lời mình vừa nói ra sao?
Khi Tịch Ngưng về nhà, nghe người làm nói ông nội đang ở vườn hoa mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi đóng cửa, cũng khoá chốt lại.
Cô tiến vào phòng tắm, sau khi bước ra cất đi đồng phục mà bản thân mình mặc.
Hoàn thành được mọi thứ cô mới khẽ an tâm trong lòng.
Đúng lúc này, di động cô lại nhận một tin nhắn, là quản lý của mình gửi đến.
Cô xem lịch trình phủ kín các tháng sau mà mình cần phải hoàn thành trong năm nay, nhất thời thái dương truyền tới cảm giác đau nhứt.
Cô bức bội ném di động sang một bên, mệt mỏi nằm xuống giường.
Từ lúc gặp lại Thương Mộ Nghiêm thì cảm xúc của cô vẫn vô cùng khó chịu và bực bội.
Nhưng rõ ràng Thương Mộ Nghiêm đã kết hôn rồi mà?
Tại sao vẫn còn đi xem mắt chứ?
Vài giây sau, Tịch Ngưng ngay lập tức ngồi bật dậy, chồm người lấy di động rồi mở khoá, lên mạng tra thông tin.
Kết quả lại chẳng như cô mong đợi, cũng không có quá nhiều thông tin, giống như đối phương không có được quan tâm của nhà báo vậy, tin tức vô cùng ít. Chỉ có vài thông tin cá nhân và trạng thái…
Độc thân…
Độc thân?
Cô không nhịn được thốt ra một câu:’‘Tại sao vẫn còn độc thân?’’
Tịch Ngưng lại tìm kiếm về “Vị hôn thê hiện tại của Thương Mộ Nghiêm’’
Kết quả chỉ xuất hiện vài tin tức ngoài lề, còn lại không có cái nào đề cập đến vấn đề vị hôn thê của anh.
Tịch Ngưng trầm tư rơi vào trong suy nghĩ.
Liệu rằng năm đó cô có bỏ qua sự việc gì không?
Vài hôm sau, Tịch Ngưng tiếp tục quay lại đoàn làm phim đã trở về Mỹ từ nhiều ngày trước, bộ phim kết thúc vào cuối tháng tư, chính thức đóng máy.
Đến đầu tháng năm, Tịch Khải tốt nghiệp đại học hệ thạc sĩ với danh hiệu xuất sắc. Tịch Ngưng lại phải trở về Trung Hoa dự lễ tốt nghiệp của cậu, khi hoàn tất mọi thứ, cô lại bay đến Nhật Bản để chụp cho thương hiệu tạp chí.
Lý do cô kiêng ăn lung tung cũng là gì lý do này, bay đi bay lại từ Mỹ, Trung đến Nhật khiến sức khoẻ cô cũng đã trở nên không ổn, từ hôm kết thúc cảnh quay dưới nước lạnh cô đã có trạng thái không ổn, khi lên hình cũng phải makeup đậm để che đi sự mệt mỏi trên gương mặt cô.
Khi hoàn thành xong, cô thật sự đã đổ bệnh.
Đến một bệnh viện nổi tiếng ở Nhật Bản mà theo dõi trạng thái sức khoẻ.
Bác sĩ nhìn tình trạng cô chưa đoán đã nói, Tịch Ngưng phát sốc thế này là do vấn đề sức khoẻ kém do ăn uống không hợp lý, lại thêm nhiệt độ từ khí hậu và nước lạnh làm ảnh hưởng.
Ông ấy truyền cho cô một chai dịch, lại lưu loát nói tiếng anh với quản lý Chloe Brown, bảo cô ấy làm những món thịt bổ dưỡng để cung cấp sức khoẻ của cô.
/191
|