Sắc mặt Tịch Ngưng dần dần xấu đi, ánh mắt cô nhìn anh thật sự lạnh lẽo xa cách :"Tổng Giám đốc Thương, anh là đang lừa tôi sao?"
"Tại sao anh lại ép tôi cùng đến đây với anh trong khi thời gian buổi tiệc đó vẫn còn rất lâu mới đến chứ?"
Thương Mộ Nghiêm mặt không chút gợn sóng đối diện với cô, phút chốc, khi ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh càng lúc càng tối sẫm xuống, thật giống như mặt hồ bình yên trước khi cơn bão kéo qua.
Tịch Ngưng rất ghét cảm giác bị lừa gạt, cô trước giờ chưa từng lừa gạt ai, anh nói cô là người không giữ lời hứa, là người rời bỏ anh trước.
Nếu thử hỏi là một cô gái nào đó ngay độ tuổi mười bảy bị vị hôn thê của người mình thích tìm gặp và cảnh cáo thì cô gái đó còn có can đảm ở lại nữa không, còn có can đam để bản thân bị bẻ mặt không?
Bản thân cô hiện tại đã không muốn day dưa vào bất kì người đàn ông nào.
Thật sự..
Lần này Tịch Ngưng cảm thấy bản thân giống như bị xem như là một món đồ chơi để người khác đùa giỡn vậy.
Bàn tay cô cuộn tròn lại, các khớp xương vì quá dùng lực mà trở nên trắng bệch hết, ánh mắt cô cũng trở nên xa cách mà nhìn anh, sự tức giận như nắm rơm đang bắt cháy từ từ...
...
Nửa đêm hôm đó sau khi Thương Mộ Nghiêm giải quyết xong công việc trong công ty, trong đầu đột nhiên lại nhớ lại ánh mắt vừa nãy của Tịch Ngưng, động tác tắt laptop hơi khựng lại.
Anh rũ mắt, sắc mặt anh cũng hơi trầm xuống.
Khi vừa mở di động lên, trên Wachat đã xuất hiện tin nhắn của ai đó.
Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh sâu thẳm, vô thức nghĩ đến người nhắn là Tịch Ngưng, mặc dù trường hợp này khá mỏng manh khó xảy ra.
Đến khi mở Wechat ra, người được anh ghim đứng trên cùng không hiện lên tin nhắn mới.
Mà chủ nhân của mấy tin nhắn kia, là Cổ Quyền.
Ngón tay thon dài của anh ấn vào, hờ hững liếc nhìn, nhưng chỉ một giây sau, chân mày anh đã nhíu chặt lại.
Cố Quyền :"Mộ Nghiêm, một tuần nay tôi đi công tác nên không thường xuyên vào Wechat (mỉm cười đáng yêu) cậu biết tôi nhận được thông báo gì không?"
Ngay sau đó là tấm ảnh Cố Quyền cap màn hình, ngày đăng là ngày 7/5, trên đó có xuất hiện một lời nhắc nhở là sinh nhật của chủ bài đăng.
Đúng vậy, bài đăng đó là của Tịch Ngưng.
Trong ảnh Cố Quyền gửi qua, Tịch Ngưng đăng lên vài ít ảnh, ít nhất là khoảng bốn tấm hình.
Một tấm Tịch Ngưng xoã mái tóc dài, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ, nhìn thẳng vào máy ảnh mà cười rạng rỡ.
Tấm thứ hai, Tịch Ngưng ngồi tại một quán ăn của một nhà hàng nào đó, khung cảnh xung quanh là màu đen tạo nên sự lãng mạn sang trọng, Tịch Ngưng được một người ở bên phía đối diện chụp, người đối diện còn nắm bàn tay Tịch Ngưng, bàn tay ấy xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng.
Cô vẫn cười rất vui vẻ.
Ánh mắt anh sâu thẳm, chiếc nhẫn này...
Rất giống với thứ cô đang đeo.
Tấm thứ ba, Tịch Ngưng diện một chiếc váy voan tay xoè dáng body đuôi cá màu xám, lộ ra đoạn xương quai xanh và cần cổ tuyệt đẹp, chân dài, eo thon, gương mặt sắc sảo càng tô điểm thêm từng đường nét trên gương mặt cô, đôi mắt hoa đào cong lên, đôi môi xinh đẹp lộ ra nụ cười hạnh phúc tươi rói, mái tóc dài tới eo vì gió mà tung bay bên gò má, phía sau còn là biển trời mênh mông xanh biếc.
Thật sự là một tấm ảnh đẹp tới mức chấn động.
Tấm còn lại cũng chính là tấm cuối cùng, riêng tấm này Thương Mộ Nghiêm đã biết được người chụp cho cô những tấm ảnh đó, người ăn tối cũng là người nắm bàn tay cô đó chính là người mà anh đã từng nghĩ đến đó, là cô gái có ngoại hình giống đàn ông kia.
Chân mày anh hơi nhíu lại
nhìn tấm ảnh cuối cùng này khiến tâm trạng anh càng trở nên trĩu nặng hơn, tầng mây u ám trong lòng cũng càng ngày càng dày đặc.
Thương Mộ Nghiêm biết giữa cô và người bạn đó có xảy ra một hiểu lầm và đã không liên lạc trong suốt năm năm, nhưng không hiểu bằng cách nào mà giờ họ lại dễ dàng quay lại mối quan hệ thân thiết trước đây.
Anh cũng biết là Tịch Ngưng chỉ xem cô ta là bạn, nhưng cô ta lại không có suy nghĩ như vậy với Tịch Ngưng, họ lớn lên cùng nhau, suốt thời gian đi học từ cấp một đến cấp ba, mức độ thân thiết có thể coi là vượt đến mức độ tri kỷ, dù họ có hiểu lầm nhau trong suốt năm năm liền, nhưng sau đó họ lại đã trở về thân thiết với nhau như kia xưa, chưa tính trong suốt năm năm đó, cô vẫn cố gắng liên lạc với với Shiloh.
So với bất kì người đàn ông nào khác, anh lại xem Shiloh là vật cản trở lớn nhất. Anh có thể dám chắc chỉ cần Shiloh nói muốn gặp Tịch Ngưng, cô sẽ không ngần ngại mà đi đến gặp cô ta khi đang ở cạnh anh.
Trong tấm ảnh ấy, Tịch Ngưng và Shiloh đứng ven lề đường, Shiloh cầm di động của Tịch Ngưng, cả hai đứng dưới kính chiếu hậu cầu lồi lớn ở ven đường, thật sự nhìn rất có cảm giác lãng mạn giữa một cặp đôi, cũng có cảm giác họ thật sự là một cặp đôi.
Thương Mộ Nghiêm xem xong mấy tấm ảnh đó hơi thở trên người đã lạnh xuống âm độ, thoát khỏi giao diện trò chuyện, ấn vào trang cá nhân Tịch Ngưng.
Là lịch sử trống, trang cá nhân chưa cập nhật bất kì bài viết nào, anh thử vài lần vuốt để tải lại, nhưng kết quả là không có bất kì bài viết nào.
Tiếng tích tắt của đồng hồ không ngờ phát ra trong không khí yên ắng này.
Ngay sau đó, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng một tiếng cười lạnh lẽo không có chút độ ấm nào thoát ra khỏi cổ họng anh, ánh mắt anh trở nên sắc lạnh, mang theo cảm giác chết chóc như từ dưới địa ngục.
Lúc này thời gian đã không còn quá sớm, cô đã ngủ được một lúc khá lâu, nằm trên chiếc giường mềm mại khiến tâm tình cô trở nên rất thoải mái mà khiến bản thân cô rất dễ rơi vào giấc ngủ sâu, đang trong lúc tận hưởng sự thoải mái này.
Bất ngờ có một thứ gì đó lao đến thật nhanh, chiếc giường cô đang nằm bất kì dựng đứng lên.
Đầu óc Tịch Ngưng choáng váng xoay cuồng, mọi thứ như bị đảo lộn,
Cô bực bội nhíu mày từ từ mở mắt ra, phát hiện bản thân không biết cách nào đã ngồi bật dậy, trước mắt còn có một hình dáng màu đen quen thuộc.
Cô chớp chớp mắt, hai mắt mơ màng nhìn lên.
Qua một lát, đang óc cô đã dần dần tỉnh táo hơn, chân mày cô nhíu lại, giọng hơi khàn ngơ ngác cất lên :"Anh đang làm gì vậy?"
Trong bóng tối, Tịch Ngưng bắt gặp ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng của anh, tia nguy hiểm lộ ra trong ánh mắt đó khiến cô không kìm được mà rùng mình một cái.
Thương Mộ Nghiêm híp mắt, giọng nói mang theo những mảnh vụn của tảng băng khiến người khác không khống chế được mà toàn thân bắt đầu run theo.
Anh trầm lạnh hỏi :"Tại sao hạn chế tôi trên WeChat của em?"
Không một câu lòng vòng, ngay lập tức hỏi ngay vấn đề chính.
Tịch Ngưng khi nghe xong câu này, bất giác hô hấp cô bị ngưng trệ lại, trong mắt thoáng hiện sự lúng túng tránh né.
Thương Mộ Nghiêm nhạy bén phát hiện sự biến đổi từ biểu cảm cô, sự tức giận vẫn chưa tan biến lại một lần nữa gia tăng thêm vài lần mà tức giận đến cực điểm, trán anh vì tức giận mà nhíu chặt lại, khoé miệng anh lạnh lẽo cong lên, nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lùng.
Cơ thể Thương Mộ Nghiêm tiến lại càng gần, Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ cảm nhận một cái gì đó nguy hiểm đang đến gần, cô bình tĩnh nhìn anh, sau đó lãnh đạm đáp :"Tổng Giám đốc Thương, khoan đã, anh có gì từ từ rồi nói chuyện!"
"Tôi chưa đủ bình tĩnh sao?" Anh lạnh lùng hỏi.
Anh vươn bàn tay của mình ra, nằm lấy bàn tay trái của cô rồi nâng lên, ngón tay thô ráp to lớn sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay giữa cô, ánh mắt đen kịt u ám, cười nhạt hỏi :"Chiếc nhẫn này em có vẻ rất quý nhỉ?"
Không đợi cô trả lời, một cảm giác bức bách, từ đáy mắt mang theo ham muốn chiếm hữu rấy rõ ràng.
Ngón tay anh vuốt ve chiếc nhẫn đó, cảm thấy nó vô cùng ngứa mắt, không xứng đeo trên ngón tay xinh đẹp này, một giây sau, anh rút chiếc nhẫn đó ra khỏi ngón tay cô, Tịch Ngưng nhanh chóng cuộn bàn tay lại, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên sự khó hiểu từ hành động của anh.
Anh nhìn cô, nét mặt vẫn không thay đổi, quanh người ngoài vẻ lạnh lùng hờ hững ra, ánh mắt mang theo sự cưỡng bách áp bức, không cho phép cô kháng cu.
"Tôi lấy chiếc nhẫn này, nhưng tôi sẽ mua cho em chiếc nhẫn khác đẹp hơn, đắc giá hơn. Chắc chắn em sẽ thích hơn chiếc nhẫn này, rất nhiều"
"Tại sao anh lại ép tôi cùng đến đây với anh trong khi thời gian buổi tiệc đó vẫn còn rất lâu mới đến chứ?"
Thương Mộ Nghiêm mặt không chút gợn sóng đối diện với cô, phút chốc, khi ánh mắt anh nhìn chằm chằm cô, ánh mắt anh càng lúc càng tối sẫm xuống, thật giống như mặt hồ bình yên trước khi cơn bão kéo qua.
Tịch Ngưng rất ghét cảm giác bị lừa gạt, cô trước giờ chưa từng lừa gạt ai, anh nói cô là người không giữ lời hứa, là người rời bỏ anh trước.
Nếu thử hỏi là một cô gái nào đó ngay độ tuổi mười bảy bị vị hôn thê của người mình thích tìm gặp và cảnh cáo thì cô gái đó còn có can đảm ở lại nữa không, còn có can đam để bản thân bị bẻ mặt không?
Bản thân cô hiện tại đã không muốn day dưa vào bất kì người đàn ông nào.
Thật sự..
Lần này Tịch Ngưng cảm thấy bản thân giống như bị xem như là một món đồ chơi để người khác đùa giỡn vậy.
Bàn tay cô cuộn tròn lại, các khớp xương vì quá dùng lực mà trở nên trắng bệch hết, ánh mắt cô cũng trở nên xa cách mà nhìn anh, sự tức giận như nắm rơm đang bắt cháy từ từ...
...
Nửa đêm hôm đó sau khi Thương Mộ Nghiêm giải quyết xong công việc trong công ty, trong đầu đột nhiên lại nhớ lại ánh mắt vừa nãy của Tịch Ngưng, động tác tắt laptop hơi khựng lại.
Anh rũ mắt, sắc mặt anh cũng hơi trầm xuống.
Khi vừa mở di động lên, trên Wachat đã xuất hiện tin nhắn của ai đó.
Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh sâu thẳm, vô thức nghĩ đến người nhắn là Tịch Ngưng, mặc dù trường hợp này khá mỏng manh khó xảy ra.
Đến khi mở Wechat ra, người được anh ghim đứng trên cùng không hiện lên tin nhắn mới.
Mà chủ nhân của mấy tin nhắn kia, là Cổ Quyền.
Ngón tay thon dài của anh ấn vào, hờ hững liếc nhìn, nhưng chỉ một giây sau, chân mày anh đã nhíu chặt lại.
Cố Quyền :"Mộ Nghiêm, một tuần nay tôi đi công tác nên không thường xuyên vào Wechat (mỉm cười đáng yêu) cậu biết tôi nhận được thông báo gì không?"
Ngay sau đó là tấm ảnh Cố Quyền cap màn hình, ngày đăng là ngày 7/5, trên đó có xuất hiện một lời nhắc nhở là sinh nhật của chủ bài đăng.
Đúng vậy, bài đăng đó là của Tịch Ngưng.
Trong ảnh Cố Quyền gửi qua, Tịch Ngưng đăng lên vài ít ảnh, ít nhất là khoảng bốn tấm hình.
Một tấm Tịch Ngưng xoã mái tóc dài, ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ, nhìn thẳng vào máy ảnh mà cười rạng rỡ.
Tấm thứ hai, Tịch Ngưng ngồi tại một quán ăn của một nhà hàng nào đó, khung cảnh xung quanh là màu đen tạo nên sự lãng mạn sang trọng, Tịch Ngưng được một người ở bên phía đối diện chụp, người đối diện còn nắm bàn tay Tịch Ngưng, bàn tay ấy xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương sáng bóng.
Cô vẫn cười rất vui vẻ.
Ánh mắt anh sâu thẳm, chiếc nhẫn này...
Rất giống với thứ cô đang đeo.
Tấm thứ ba, Tịch Ngưng diện một chiếc váy voan tay xoè dáng body đuôi cá màu xám, lộ ra đoạn xương quai xanh và cần cổ tuyệt đẹp, chân dài, eo thon, gương mặt sắc sảo càng tô điểm thêm từng đường nét trên gương mặt cô, đôi mắt hoa đào cong lên, đôi môi xinh đẹp lộ ra nụ cười hạnh phúc tươi rói, mái tóc dài tới eo vì gió mà tung bay bên gò má, phía sau còn là biển trời mênh mông xanh biếc.
Thật sự là một tấm ảnh đẹp tới mức chấn động.
Tấm còn lại cũng chính là tấm cuối cùng, riêng tấm này Thương Mộ Nghiêm đã biết được người chụp cho cô những tấm ảnh đó, người ăn tối cũng là người nắm bàn tay cô đó chính là người mà anh đã từng nghĩ đến đó, là cô gái có ngoại hình giống đàn ông kia.
Chân mày anh hơi nhíu lại
nhìn tấm ảnh cuối cùng này khiến tâm trạng anh càng trở nên trĩu nặng hơn, tầng mây u ám trong lòng cũng càng ngày càng dày đặc.
Thương Mộ Nghiêm biết giữa cô và người bạn đó có xảy ra một hiểu lầm và đã không liên lạc trong suốt năm năm, nhưng không hiểu bằng cách nào mà giờ họ lại dễ dàng quay lại mối quan hệ thân thiết trước đây.
Anh cũng biết là Tịch Ngưng chỉ xem cô ta là bạn, nhưng cô ta lại không có suy nghĩ như vậy với Tịch Ngưng, họ lớn lên cùng nhau, suốt thời gian đi học từ cấp một đến cấp ba, mức độ thân thiết có thể coi là vượt đến mức độ tri kỷ, dù họ có hiểu lầm nhau trong suốt năm năm liền, nhưng sau đó họ lại đã trở về thân thiết với nhau như kia xưa, chưa tính trong suốt năm năm đó, cô vẫn cố gắng liên lạc với với Shiloh.
So với bất kì người đàn ông nào khác, anh lại xem Shiloh là vật cản trở lớn nhất. Anh có thể dám chắc chỉ cần Shiloh nói muốn gặp Tịch Ngưng, cô sẽ không ngần ngại mà đi đến gặp cô ta khi đang ở cạnh anh.
Trong tấm ảnh ấy, Tịch Ngưng và Shiloh đứng ven lề đường, Shiloh cầm di động của Tịch Ngưng, cả hai đứng dưới kính chiếu hậu cầu lồi lớn ở ven đường, thật sự nhìn rất có cảm giác lãng mạn giữa một cặp đôi, cũng có cảm giác họ thật sự là một cặp đôi.
Thương Mộ Nghiêm xem xong mấy tấm ảnh đó hơi thở trên người đã lạnh xuống âm độ, thoát khỏi giao diện trò chuyện, ấn vào trang cá nhân Tịch Ngưng.
Là lịch sử trống, trang cá nhân chưa cập nhật bất kì bài viết nào, anh thử vài lần vuốt để tải lại, nhưng kết quả là không có bất kì bài viết nào.
Tiếng tích tắt của đồng hồ không ngờ phát ra trong không khí yên ắng này.
Ngay sau đó, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng một tiếng cười lạnh lẽo không có chút độ ấm nào thoát ra khỏi cổ họng anh, ánh mắt anh trở nên sắc lạnh, mang theo cảm giác chết chóc như từ dưới địa ngục.
Lúc này thời gian đã không còn quá sớm, cô đã ngủ được một lúc khá lâu, nằm trên chiếc giường mềm mại khiến tâm tình cô trở nên rất thoải mái mà khiến bản thân cô rất dễ rơi vào giấc ngủ sâu, đang trong lúc tận hưởng sự thoải mái này.
Bất ngờ có một thứ gì đó lao đến thật nhanh, chiếc giường cô đang nằm bất kì dựng đứng lên.
Đầu óc Tịch Ngưng choáng váng xoay cuồng, mọi thứ như bị đảo lộn,
Cô bực bội nhíu mày từ từ mở mắt ra, phát hiện bản thân không biết cách nào đã ngồi bật dậy, trước mắt còn có một hình dáng màu đen quen thuộc.
Cô chớp chớp mắt, hai mắt mơ màng nhìn lên.
Qua một lát, đang óc cô đã dần dần tỉnh táo hơn, chân mày cô nhíu lại, giọng hơi khàn ngơ ngác cất lên :"Anh đang làm gì vậy?"
Trong bóng tối, Tịch Ngưng bắt gặp ánh mắt lãnh đạm lạnh lùng của anh, tia nguy hiểm lộ ra trong ánh mắt đó khiến cô không kìm được mà rùng mình một cái.
Thương Mộ Nghiêm híp mắt, giọng nói mang theo những mảnh vụn của tảng băng khiến người khác không khống chế được mà toàn thân bắt đầu run theo.
Anh trầm lạnh hỏi :"Tại sao hạn chế tôi trên WeChat của em?"
Không một câu lòng vòng, ngay lập tức hỏi ngay vấn đề chính.
Tịch Ngưng khi nghe xong câu này, bất giác hô hấp cô bị ngưng trệ lại, trong mắt thoáng hiện sự lúng túng tránh né.
Thương Mộ Nghiêm nhạy bén phát hiện sự biến đổi từ biểu cảm cô, sự tức giận vẫn chưa tan biến lại một lần nữa gia tăng thêm vài lần mà tức giận đến cực điểm, trán anh vì tức giận mà nhíu chặt lại, khoé miệng anh lạnh lẽo cong lên, nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lùng.
Cơ thể Thương Mộ Nghiêm tiến lại càng gần, Tịch Ngưng ngẩng đầu nhìn lên, mơ hồ cảm nhận một cái gì đó nguy hiểm đang đến gần, cô bình tĩnh nhìn anh, sau đó lãnh đạm đáp :"Tổng Giám đốc Thương, khoan đã, anh có gì từ từ rồi nói chuyện!"
"Tôi chưa đủ bình tĩnh sao?" Anh lạnh lùng hỏi.
Anh vươn bàn tay của mình ra, nằm lấy bàn tay trái của cô rồi nâng lên, ngón tay thô ráp to lớn sờ lên chiếc nhẫn trên ngón tay giữa cô, ánh mắt đen kịt u ám, cười nhạt hỏi :"Chiếc nhẫn này em có vẻ rất quý nhỉ?"
Không đợi cô trả lời, một cảm giác bức bách, từ đáy mắt mang theo ham muốn chiếm hữu rấy rõ ràng.
Ngón tay anh vuốt ve chiếc nhẫn đó, cảm thấy nó vô cùng ngứa mắt, không xứng đeo trên ngón tay xinh đẹp này, một giây sau, anh rút chiếc nhẫn đó ra khỏi ngón tay cô, Tịch Ngưng nhanh chóng cuộn bàn tay lại, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên sự khó hiểu từ hành động của anh.
Anh nhìn cô, nét mặt vẫn không thay đổi, quanh người ngoài vẻ lạnh lùng hờ hững ra, ánh mắt mang theo sự cưỡng bách áp bức, không cho phép cô kháng cu.
"Tôi lấy chiếc nhẫn này, nhưng tôi sẽ mua cho em chiếc nhẫn khác đẹp hơn, đắc giá hơn. Chắc chắn em sẽ thích hơn chiếc nhẫn này, rất nhiều"
/191
|