Trợ lý Đường ngồi ở vị trí phó lái, còn Tịch Ngưng thì ngồi ở hàng ghế phía sau.
Khi xe đã ổn định lái đi và tiến vào đường cao tốc, trong khoang xe yên tĩnh Đường Lâm lén lút cẩn thận ngắm nhìn cô.
Từ kính chiếu hậu trong xe Đường Lâm nhìn cô không cần lo lắng chuyện bị cô phát hiện, hôm nay cô trang điểm tinh xảo, từng đường nét trên gương mặt đều rất hoàn hảo, mái tóc dài hơi xoăn, mắt hoa đào chớp chớp, hàng mi dài tựa như cánh bướm chuyển động, mũi cao thon gọn cùng đôi môi đỏ anh đào căng mọng.
Đường Lâm đã tiếp xúc với rất nhiều người, bản thân anh ta cũng đã gặp qua không ít nữ minh tinh nổi tiếng xinh đẹp hoặc là cô thư ký trẻ trung nóng bóng đi cùng những doanh nhân thành đạt.
Nhưng chưa từng gặp qua ai lại có dung mạo tuyệt phẩm như Tịch Ngưng.
Cô có nét giống con lai, hốc mắt sâu và chân mài đen, đôi mắt hoa đào cùng đôi con ngươi đen trong veo, một nhan sắc kết hợp từ vẻ đẹp của phương Đông và phương Tây.
Khi nhìn Tịch Ngưng, từ cô mang đến một cảm giác độc lập mạnh mẽ, như mềm mại mà lại như không quá mềm mại, một loại cảm xúc mạnh mẽ từ nội tâm khiến tất cả đàn ông khi nhìn cô đều có ham muốn chinh phục và đoạt về làm vật riêng.
Sự xinh đẹp là vũ khí mạnh mẽ nhất của người phụ nữ, nhưng nếu sự xinh đẹp đó quá mức nổi trội sẽ biến thành rắc rối.
Một hồi sau, Đường Lâm chợt lên tiếng :"Tổng Giám đốc Tịch"
Tịch Ngưng khi này ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Đường Lâm.
Anh ấy cười ôn hòa thông báo lịch trình :"Ở Thành Phố A cô sẽ bận rộn một vài cuộc họp khác. Ba ngày tiếp, Hội Trưởng Hội Tài Chính đã có sắp xếp một số hoạt động giao lưu giải trí, nói rõ ràng hơn thì đó là một căn dinh thự lớn ở vùng ngoại ô thành phố, đó là một khu nghĩ dưỡng gồm những trò giải trí, đánh bạc, đánh bóng hoặc là bơi lội. Bây giờ đã bước vào tháng bảy, không khí ở chô này cũng đã từ từ mát mẻ và bớt mưa hơn mấy hôm trước, sẽ khá thoải mái nếu cô có thể tham gia."
Ở trong giới tài chính, những hình thức vui chơi giải trí khi các ông lớn trên thương trường tụ họp thì đều là những hình thức quen thuộc này. Cô không phải người nắm quá rõ cái vòng xã hội này.
Nhưng khi còn ở New York cô cũng được mời tham dự những buổi buổi tiệc của những ngôi sao lớn như vậy, đến lúc đó họ sẽ mở những trò chơi vui vẻ ca hát hoặc ăn uống cho đến sáng.
So sánh sự giống nhau cô thấy nó không quá khác mấy, dù sau anh trai cô đang nằm tịnh dưỡng trong bệnh viện, làm quen những ông lớn trên thương trường từ những thành phố khác cũng sẽ rất có lợi cho Tập đoàn Tịch Thị sau này.
Nhận thấy sự trầm mặt của Tịch Ngưng, Đường Lâm cũng thức thời giữ im lặng.
Đến khi xe dừng lại một lần nữa, là tại khách sạn năm sao nổi tiếng bậc nhất ở Thành Phố A, nơi tổ chức hội nghị thượng đính của giới thương nghiệp.
Lúc Đường Lâm mở cửa cho cô bước xuống, Thương Mộ Nghiêm ở phía sau cũng không nhanh không chậm mà bước ra.
Cô nghe thấy tiếng động ở phía sau khẽ quay đầu, lạnh nhạt nhìn anh bước đến chỗ cô.
Dáng người anh to lớn săn chắn, từ hơi thở và ánh mắt đều toát ra sự lạnh lùng khó đoán rất rõ ràng.
Thương Mộ Nghiêm không quan tâm đến ánh mắt của trợ lý Đường kia, mà hiên ngang bình thản đi tới đứng bên cạnh cô, thân thiết cất tiếng.
"Còn nhớ tôi nói cái gì không?"
Cô gật đầu.
Tầm mắt anh nhìn xuống gương mặt cô, nhìn chằm chằm đến mức da đầu cô đều đã căng ra, đột nhiên anh quay mặt đi, không nhìn cô mà nói :"Vậy thì tốt."
Trợ lý của Tổng Giám Đốc sẽ ở một phòng riêng, còn những người nắm vị trí cao như Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm sẽ lên tầng cao nhất của khách sạn, đến một phòng họp lớn đã được định sẵn, xác nhận thông tin và thiệp mời thì đã có thể tự nhiên bước vào trong.
Trong phòng lúc này đã có không ít người đã tìm chỗ ngồi, ở đây đại loại như một khán đài thu nhỏ vậy, phía dưới là sân khấu, phái trên là hàng ghế ngồi.
Vừa nhìn thấy sự uy nghiêm và trang trọng của nơi này, tay cô khẽ nắm chặt lại.
Thương Mộ Nghiêm ở bên cạnh năm trọn bao bọc lấy bàn tay cô, từ hơi ấm từ bàn tay, nhẹ nhàng xoa dịu nổi lo lắng của cô, anh cúi đầu, cười nhẹ nói :"Không cần lo, vẫn còn tôi ở đây với em."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó yên tâm là gật đầu.
Trên mỗi hàng ghế đều có tên của và số thứ tự riêng của mỗi người. Tên được viết trên bảng vàng, còn số ghế thì trên bàn trắng.
Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm trùng hợp ngồi cạnh với nhau.
Thương Mộ Nghiêm khi thấy ghế bên cạnh là cái tên quen thuộc, anh cười, trầm thấp nói :"Trùng hợp thật đấy, lại còn ngồi cạnh nhau."
Cô không nói gì khẽ lườm anh một cái, trong lòng liền suy nghĩ đến mấy khả năng là những lãnh đạo cấp cao đã đoán ra mối quan hệ của Thương Mộ Nghiêm dành cho cô không được bình thường cho nên mới ưu ái cho cô ngồi cạnh anh.
Chỉ là cô không biết, cái suy nghĩ đó đã hoàn toàn sai.
Bởi vì vị trí ghế ngồi của cô là do chính anh xếp sắp.
Ở phía sau sân khấu tại một căn phòng yên tĩnh, những lãnh lớn tuổi diện âu phục giày da đang theo dõi camera và nhìn thấy Thương Mộ Nghiêm, ánh mắt họ đặc biệt chú ý đến người phụ nữ trẻ đẹp vẫn luôn được "Vị Phật Tổ" của họ nắm tay dắt đi.
Họ khẽ hít một hơi thật sâu, từ lòng bàn chân đến chân đầu đều là những đợt tê dại, họ thật sự không tin với những gì đang diễn ra trước mặt.
Lại nhớ tới sự lạnh lùng và sát khí áp bức từ ngừoi anh tỏả ra, giờ lại nhìn lên màn hình theo dõi...
Quả thật..như hai người khác biệt.
Khi xe đã ổn định lái đi và tiến vào đường cao tốc, trong khoang xe yên tĩnh Đường Lâm lén lút cẩn thận ngắm nhìn cô.
Từ kính chiếu hậu trong xe Đường Lâm nhìn cô không cần lo lắng chuyện bị cô phát hiện, hôm nay cô trang điểm tinh xảo, từng đường nét trên gương mặt đều rất hoàn hảo, mái tóc dài hơi xoăn, mắt hoa đào chớp chớp, hàng mi dài tựa như cánh bướm chuyển động, mũi cao thon gọn cùng đôi môi đỏ anh đào căng mọng.
Đường Lâm đã tiếp xúc với rất nhiều người, bản thân anh ta cũng đã gặp qua không ít nữ minh tinh nổi tiếng xinh đẹp hoặc là cô thư ký trẻ trung nóng bóng đi cùng những doanh nhân thành đạt.
Nhưng chưa từng gặp qua ai lại có dung mạo tuyệt phẩm như Tịch Ngưng.
Cô có nét giống con lai, hốc mắt sâu và chân mài đen, đôi mắt hoa đào cùng đôi con ngươi đen trong veo, một nhan sắc kết hợp từ vẻ đẹp của phương Đông và phương Tây.
Khi nhìn Tịch Ngưng, từ cô mang đến một cảm giác độc lập mạnh mẽ, như mềm mại mà lại như không quá mềm mại, một loại cảm xúc mạnh mẽ từ nội tâm khiến tất cả đàn ông khi nhìn cô đều có ham muốn chinh phục và đoạt về làm vật riêng.
Sự xinh đẹp là vũ khí mạnh mẽ nhất của người phụ nữ, nhưng nếu sự xinh đẹp đó quá mức nổi trội sẽ biến thành rắc rối.
Một hồi sau, Đường Lâm chợt lên tiếng :"Tổng Giám đốc Tịch"
Tịch Ngưng khi này ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Đường Lâm.
Anh ấy cười ôn hòa thông báo lịch trình :"Ở Thành Phố A cô sẽ bận rộn một vài cuộc họp khác. Ba ngày tiếp, Hội Trưởng Hội Tài Chính đã có sắp xếp một số hoạt động giao lưu giải trí, nói rõ ràng hơn thì đó là một căn dinh thự lớn ở vùng ngoại ô thành phố, đó là một khu nghĩ dưỡng gồm những trò giải trí, đánh bạc, đánh bóng hoặc là bơi lội. Bây giờ đã bước vào tháng bảy, không khí ở chô này cũng đã từ từ mát mẻ và bớt mưa hơn mấy hôm trước, sẽ khá thoải mái nếu cô có thể tham gia."
Ở trong giới tài chính, những hình thức vui chơi giải trí khi các ông lớn trên thương trường tụ họp thì đều là những hình thức quen thuộc này. Cô không phải người nắm quá rõ cái vòng xã hội này.
Nhưng khi còn ở New York cô cũng được mời tham dự những buổi buổi tiệc của những ngôi sao lớn như vậy, đến lúc đó họ sẽ mở những trò chơi vui vẻ ca hát hoặc ăn uống cho đến sáng.
So sánh sự giống nhau cô thấy nó không quá khác mấy, dù sau anh trai cô đang nằm tịnh dưỡng trong bệnh viện, làm quen những ông lớn trên thương trường từ những thành phố khác cũng sẽ rất có lợi cho Tập đoàn Tịch Thị sau này.
Nhận thấy sự trầm mặt của Tịch Ngưng, Đường Lâm cũng thức thời giữ im lặng.
Đến khi xe dừng lại một lần nữa, là tại khách sạn năm sao nổi tiếng bậc nhất ở Thành Phố A, nơi tổ chức hội nghị thượng đính của giới thương nghiệp.
Lúc Đường Lâm mở cửa cho cô bước xuống, Thương Mộ Nghiêm ở phía sau cũng không nhanh không chậm mà bước ra.
Cô nghe thấy tiếng động ở phía sau khẽ quay đầu, lạnh nhạt nhìn anh bước đến chỗ cô.
Dáng người anh to lớn săn chắn, từ hơi thở và ánh mắt đều toát ra sự lạnh lùng khó đoán rất rõ ràng.
Thương Mộ Nghiêm không quan tâm đến ánh mắt của trợ lý Đường kia, mà hiên ngang bình thản đi tới đứng bên cạnh cô, thân thiết cất tiếng.
"Còn nhớ tôi nói cái gì không?"
Cô gật đầu.
Tầm mắt anh nhìn xuống gương mặt cô, nhìn chằm chằm đến mức da đầu cô đều đã căng ra, đột nhiên anh quay mặt đi, không nhìn cô mà nói :"Vậy thì tốt."
Trợ lý của Tổng Giám Đốc sẽ ở một phòng riêng, còn những người nắm vị trí cao như Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm sẽ lên tầng cao nhất của khách sạn, đến một phòng họp lớn đã được định sẵn, xác nhận thông tin và thiệp mời thì đã có thể tự nhiên bước vào trong.
Trong phòng lúc này đã có không ít người đã tìm chỗ ngồi, ở đây đại loại như một khán đài thu nhỏ vậy, phía dưới là sân khấu, phái trên là hàng ghế ngồi.
Vừa nhìn thấy sự uy nghiêm và trang trọng của nơi này, tay cô khẽ nắm chặt lại.
Thương Mộ Nghiêm ở bên cạnh năm trọn bao bọc lấy bàn tay cô, từ hơi ấm từ bàn tay, nhẹ nhàng xoa dịu nổi lo lắng của cô, anh cúi đầu, cười nhẹ nói :"Không cần lo, vẫn còn tôi ở đây với em."
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó yên tâm là gật đầu.
Trên mỗi hàng ghế đều có tên của và số thứ tự riêng của mỗi người. Tên được viết trên bảng vàng, còn số ghế thì trên bàn trắng.
Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm trùng hợp ngồi cạnh với nhau.
Thương Mộ Nghiêm khi thấy ghế bên cạnh là cái tên quen thuộc, anh cười, trầm thấp nói :"Trùng hợp thật đấy, lại còn ngồi cạnh nhau."
Cô không nói gì khẽ lườm anh một cái, trong lòng liền suy nghĩ đến mấy khả năng là những lãnh đạo cấp cao đã đoán ra mối quan hệ của Thương Mộ Nghiêm dành cho cô không được bình thường cho nên mới ưu ái cho cô ngồi cạnh anh.
Chỉ là cô không biết, cái suy nghĩ đó đã hoàn toàn sai.
Bởi vì vị trí ghế ngồi của cô là do chính anh xếp sắp.
Ở phía sau sân khấu tại một căn phòng yên tĩnh, những lãnh lớn tuổi diện âu phục giày da đang theo dõi camera và nhìn thấy Thương Mộ Nghiêm, ánh mắt họ đặc biệt chú ý đến người phụ nữ trẻ đẹp vẫn luôn được "Vị Phật Tổ" của họ nắm tay dắt đi.
Họ khẽ hít một hơi thật sâu, từ lòng bàn chân đến chân đầu đều là những đợt tê dại, họ thật sự không tin với những gì đang diễn ra trước mặt.
Lại nhớ tới sự lạnh lùng và sát khí áp bức từ ngừoi anh tỏả ra, giờ lại nhìn lên màn hình theo dõi...
Quả thật..như hai người khác biệt.
/191
|