Đoạn video kết thúc tại đó, Tịch Khương khi xem xong đoạn video thì có cảm xúc là muốn bước đi qua lớp kính đó mà tát cho cô gái kia một cái cho tỉnh táo, anh lại đau lòng mà ôm lấy Tịch Ngưng, viền mắt Tịch Khương cũng đã đỏ hoe, anh cắn chặt môi mình, run rẩy nói:’‘Tiểu Ngưng, không sao đâu em.’’
Tịch Khải bên cạnh lại không biết nên an ủi chị của mình thế nào, ánh mắt cậu lại xuất hiện sự lúng túng lạ thường.
Eulampia nhìn người đàn ông xa lạ kia, hỏi:’‘Tưởng Huyên, chú định giải quyết thế nào?’’
Người đàn ông tên Tưởng Huyên đó khẽ nhìn cô, chậm rãi đáp:’‘Tuỳ anh xử lý.’’
Eulampia lúc này nhìn cô:’‘Tiểu Ngưng, cháu muốn chú đem nó qua Mỹ giam ngay lập tức không? Hay cháu có yêu cầu gì?’’
Tịch Ngưng bình tĩnh đáp:’‘Xử theo pháp luật đi, dù sao hình ảnh cũng đã được gỡ xuống. Trong trường cũng không có người nào biết cả, bây giờ tâm lí cậu ta lại bất ổn.’’
Tịch Ngưng cong môi cười lộ ra khuôn miệng xinh đẹp:’‘Giam bây giờ đã tra tấn tâm lý cậu ta rồi.’’
Tưởng Huyên lẳng lặng nhìn cô.
Cô gái này rất ốm, trên người vẫn mặc đồng phục của trường top Nhất Trung, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hoa đào cuốn hút và có ý cười, đôi con ngươi bên trong vẫn còn sót lại chút dáng vẻ trong sáng và đơn thuần của thiếu nữ tuổi mới lớn. Tuy đôi mắt không có màu mắt con lai nhưng nhìn tổng thể gương mặt lại rất giống con lai, chiếc mũi cao và hốc mắt sâu, đôi mắt lại đặc biệt đẹp đến mê hồn.
Tưởng Huyên nhíu mày, đảo mắt sang nơi khác.
…
Khi mọi người đã bước ra ngoài hết thì Tịch Ngưng hơi ngừng bước, đi lại bàn rồi nhìn Tưởng Huyên.
Cả hai im lặng một lát, anh ta cũng không có ý định lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn cô.
Nhưng cô gái trước mặt đã rất nhanh nở nụ cười, sau đó cất giọng nói dễ dàng:’‘Có phải chú cũng đã vào trang wed kia và khôi phục được đoạn video được đăng lên không ạ? Nếu được thì có thể đừng cho người khác xem không? Dù nó đã qua chỉnh sửa nhưng gương mặt vẫn là cháu.’’
Im lặng hồi lâu, Tưởng Huyên nhẹ gật đầu:’‘Được.’’
Không hiểu sao khi đứng trước cô gái có dáng vẻ như cơn gió mùa xuân này lời định từ chối lại không thể phát ra, ánh mắt của cô nhóc này có sức mạnh khiến người khác không thể từ chối, lại không thể phớt lờ được, cứ như bị ai đó điều khiển mà gật đầu đồng ý vậy.
Tịch Ngưng vui vẻ cười một cái:’‘Cảm ơn chú, tạm biệt.’’
Nói xong Tịch Ngưng cũng xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng manh mai xinh đẹp.
Thế nhưng, khi cô vừa cười một cái. Trái tim vốn đã bình ổn trước hai mươi bảy năm qua đột nhiên đập rộn lên, từng cảm xúc lạ lẫm dần dần kéo đến.
Tưởng Huyên nhíu mày lại, ánh mắt mờ mịt nhìn bóng lưng thiếu nữ vừa rồi, trong mắt có tia rối rắm không thể lý giải.
Cô gái ấy khi bước ra ngoài thì như đang nhắn tin cho ai đó trên Wechat, trên mặt không còn vẻ điềm đạm mà đã xuất hiện ý cười ngọt ngào.
…
Sau khi cô trở về nhà thì chú Tư cũng ngay lập tức thu xếp rồi về lại Mỹ, mặc cho cô có khuyên ngăn muốn Eulampia ở lại một ngày nghỉ ngơi cũng không quan tâm, cứ thế mà đặt vé rồi về lại Mỹ.
Thấy không nói được cô cũng chỉ bảo chú ấy cẩn thận đường đi, chở chú đến sân bay rồi lại trở về, vừa về phòng thì ngay lập tức muốn đi tắm, nhưng khi vừa định đi tắm thì đã có người gõ cửa phòng.
Bên ngoài là một người giúp việc, người đó nói:’‘Cô chủ, bà chủ có chuyển về một ít thảo dược về để dưỡng tóc cho cô. Đã theo lời dặn bà chủ mà đã ngâm thảo dược vào trong nước, mời cô đi bên này ạ.’’
Tịch Ngưng đã quen với cảnh này, cầm đồ và di động rồi đi theo người giúp việc đó.
Tối hôm đó, tầm khoảng chín giờ đêm Tịch Ngưng đang lướt Weibo, đột nhiên thấy một quán ăn được review khá ngon, vừa nhìn bụng đã bắt đầu sôi lên, cap màn hình gửi cho Thương Mộ Nghiêm.
[Aicha, nhìn ngon thấy đấy.]
Vài phút sau:[Ừm, thay đồ đi anh chở em đi.]
Tịch Ngưng nhíu mày, hoang mang không hiểu chuyện gì.
Ủa? Là sao vậy…?
…
Hai mươi phút sau, trước cổng nhà cô thật sự có đèn xe chiếu sáng. Tin nhắn của Thương Mộ Nghiêm ngay sau đó cũng xuất hiện.
[Ra cổng]
Tình huống này đến quá bất ngờ, thật ra cô cũng thật sự có chút đói, nhưng ý cô không phải sẽ kêu anh dẫn cô đi ăn mà là muốn cùng anh bàn về món ăn vừa rồi.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn anh vừa gửi lúc đầu, cô bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn thay sẵn bộ đồ khác.
Khi nhìn thấy xe anh qua cửa sổ, tâm trạng Tịch Ngưng đột nhiên vui vẻ lạ thường.
Đi đến bàn trang điểm tô một lớp son mỏng lên môi, sửa lại mái tóc cho chỉnh tề, đứng dậy ra khỏi cửa phòng.
May mắn là bây giờ đang vào hè, Tịch Khải thì trên phòng luyện đề, còn Tịch Khương thì vẫn đang xử lý công việc, cho nên khi cô rời khỏi nhà vừa ngay thẳng vừa trót lọt.
Cô đi ra khỏi cổng, sau đó nhẹ đóng cánh cổng lại. Đi tới chiếc xe đang đổ bên đường.
Tịch Ngưng bước đến mở cửa rồi ngồi vào vị trí phó lái, trong không gian nhỏ hẹp này thì mùi hương ngọt ngào trên có thể Tịch Ngưng như phóng đại ngay từ khi cô ngồi vào trong xe.
Bàn tay anh khẽ gõ lên vô lăng, ánh mắt trầm ổn nhìn trước cửa kính, sau đó mới chậm rãi nhìn qua cô:’‘Đưa địa chỉ?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, sau đó vội vàng lấy di động rồi đưa qua cho Thương Mộ Nghiêm, anh nhìn qua một lần rồi tìm kiếm trên bản đồ, khi tìm kiếm xong xuôi thì lại trả di động lại cho cô.
Tịch Ngưng nghiêng đầu nhìn anh:’‘A Nghiêm cũng đói bụng hả?’’
Anh nhíu mày nhìn cô, thật lâu sau vẫn chưa phản ứng gì.
‘‘Gọi là gì?’’
‘‘A Nghiêm.’’
Thật ra ngoại trừ ông bà nội Thương lâu lâu sẽ gọi anh bằng “A Nghiêm” ra thì không còn ai dám gọi thế trước mặt anh, nhưng mà…
‘‘Sao thế? Em gọi không được sao?’’
Ánh mắt cô gái này trông như rất buồn bã, lại có chút mong chờ nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm thở nhẹ:’‘Em thích là được.’’
Trong giọng nói nghe ra chút bất lực, trong bất lực lại có sự cưng chiều.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của anh, cô liền vui vẻ nở nụ cười tươi rạng rỡ, đến cả ánh mắt cũng cong đến tít mắt.
Đi đến địa điểm quán cô gửi thì chỉ hơn mười phút đi xe, Thương Mộ Nghiêm lái xe khá ổn, không nhanh không chậm, thành phố Giang Lâm về đêm đẹp theo một dáng vẻ khác, nếu Thành Châu về đêm thì càng xa hoa lộng lẫy thì Giang Lâm đẹp theo sự yên tĩnh bình yên khi ngắm nhìn từ xa.
Giang Lâm là thành phố lớn thứ ba chỉ đứng sau Di Hoa và Thành Châu, nói về độ giàu có thì vẫn không thua kém gì hai thành phố kia, chỉ là những người ở đây sống có khuôn khổ nhất định, không tấp nập xô bồ như Thành Châu.
Thời tiết Giang Lâm không lạnh như Thành Châu, ở đây nóng bức và khó chịu hơn rất nhiều. Thời tiết có khi chạm tới mức 39 độ trong ngày, nhưng đến đêm lại lạnh lẽo đến run hết cả người, nhất là bây giờ, bên ngoài gió khá lạnh, cô cũng không định mở cửa sổ, sợ rằng Thương Mộ Nghiêm sẽ bị cảm mạo.
Tịch Ngưng đột nhiên nhớ tới chuyện hồi sáng, kể lại với anh:’‘Hồi sáng chú em có về đây, mọi chuyện xử lý ổn thoả rồi.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô:’‘Ừm, ổn thì tốt.’’
Quan sát nét mặt cô, trên mặt cô vẫn là dáng vẻ trước nay anh luôn thấy, lúc này anh mới thầm thở phào một cái.
Quả không hổ danh là quán ăn được nhiều vlog nổi tiếng khen ngợi, hương vị vô cùng đặc biệt, Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm chọn vài món đang nổi ở trên menu, sau đó lại chọn thêm nước uống.
Dù nổi tiếng trên Weibo nhưng quán này lại là một quán ăn gần với lề đường, không xa hoa sang trọng như những nhà hàng Thương Mộ Nghiêm thường dẫn cô đi nhưng cô có thể chắc chắn đồ ăn ở đây rất chất lượng
Tịch Ngưng đưa mắt nhìn ra đường lộ lớn, có vài cặp đôi cũng dắt nhau đến đây ăn, không khí nhộn nhịp lại mang theo cơn gió mùa hè càng khiến tâm trạng càng trở nên thoải mái hơn.
Một trận gió nhẹ kéo tới, Tịch Ngưng đưa mắt nhìn qua Thương Mộ Nghiêm, khẽ hỏi anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh đã là sinh viên năm cuối sắp ra trường rồi. Em chưa lên Đại học anh đã tốt nghiệp xong rồi. Thế là em với anh đâu thế chung trường được?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, không hiểu sao khi cô trở lại cách gọi của trước đây không gọi anh là “A Nghiêm” trong lòng có anh chút cảm xúc tiếc nuối gì đó.
Tịch Ngưng thấy anh cứ im lặng nhìn mình, nhíu mày:’‘Anh Mộ Nghiêm?’’
Thương Mộ Nghiêm nghe tiếng gọi, bừng tỉnh nhìn cô.
‘‘Em nói gì?’’
‘‘Em nói, em muốn chung trường Đại học với anh, nhưng năm nay anh đã ra trường rồi. Em với anh không thể chung trường được.’’
Đồ ăn nóng hổi được bà chủ đem ra, mùi hương thơm đến nức mũi ồ ạt đánh mạnh vào khứu giác cô, bất giác lại khịt mũi hít mùi thơm của tô mì bò, lúc này giọng anh lại vang lên.
‘‘Có muốn học ở Thành Châu không?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, anh lại tiếp tục nói:’‘Ở Thành Châu có trường đại học top đầu cả nước. Điểm trên bảy trăm, nếu em muốn năm sau anh sẽ hướng dẫn em.’’
Tịch Ngưng nghe tới bảy trăm điểm cũng hơi không ớn lạnh trong người, nghiêng người đến nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm nói nhiều như thế là muốn em đến Thành Châu để ở gần anh đúng không?’’
Tự nhiên bị cô nói trúng tim đen anh hơi khẩn trương một chút, vành tai không kiềm chế được mà ửng đỏ lên, anh lúng túng cụp mắt lau đũa và thìa đưa cho cô.
Nghiêm túc nói:’‘Đại học Thành Đô cách công ty anh không xa. Chúng ta có thể…’’
‘’…dễ dàng gặp nhau hơn.’’
Tịch Ngưng vuốt cằm, ánh mắt thâm sâu nhìn anh:’‘Ồ, trai Thành Châu thế mà cũng biết tính toán thật đấy.’’
Đôi mắt cô sáng lên, cười càng thêm rạng rỡ:’‘Hay là bây giờ anh thuê chung cư đi. Sau này em đến Thành Châu, sẽ dọn tới ở chung với A Nghiêm, như thế không còn ở gần nữa, chúng ta có thể…’’
Giọng cô càng thêm thâm ý trêu chọc hơn:’’…ở chung với nhau rồi.’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, nhưng một lát sau cả gương mặt anh đều nóng hết cả lên, như sắp bốc hoả.
Tịch Khải bên cạnh lại không biết nên an ủi chị của mình thế nào, ánh mắt cậu lại xuất hiện sự lúng túng lạ thường.
Eulampia nhìn người đàn ông xa lạ kia, hỏi:’‘Tưởng Huyên, chú định giải quyết thế nào?’’
Người đàn ông tên Tưởng Huyên đó khẽ nhìn cô, chậm rãi đáp:’‘Tuỳ anh xử lý.’’
Eulampia lúc này nhìn cô:’‘Tiểu Ngưng, cháu muốn chú đem nó qua Mỹ giam ngay lập tức không? Hay cháu có yêu cầu gì?’’
Tịch Ngưng bình tĩnh đáp:’‘Xử theo pháp luật đi, dù sao hình ảnh cũng đã được gỡ xuống. Trong trường cũng không có người nào biết cả, bây giờ tâm lí cậu ta lại bất ổn.’’
Tịch Ngưng cong môi cười lộ ra khuôn miệng xinh đẹp:’‘Giam bây giờ đã tra tấn tâm lý cậu ta rồi.’’
Tưởng Huyên lẳng lặng nhìn cô.
Cô gái này rất ốm, trên người vẫn mặc đồng phục của trường top Nhất Trung, gương mặt xinh đẹp, đôi mắt hoa đào cuốn hút và có ý cười, đôi con ngươi bên trong vẫn còn sót lại chút dáng vẻ trong sáng và đơn thuần của thiếu nữ tuổi mới lớn. Tuy đôi mắt không có màu mắt con lai nhưng nhìn tổng thể gương mặt lại rất giống con lai, chiếc mũi cao và hốc mắt sâu, đôi mắt lại đặc biệt đẹp đến mê hồn.
Tưởng Huyên nhíu mày, đảo mắt sang nơi khác.
…
Khi mọi người đã bước ra ngoài hết thì Tịch Ngưng hơi ngừng bước, đi lại bàn rồi nhìn Tưởng Huyên.
Cả hai im lặng một lát, anh ta cũng không có ý định lên tiếng, chỉ đưa mắt nhìn cô.
Nhưng cô gái trước mặt đã rất nhanh nở nụ cười, sau đó cất giọng nói dễ dàng:’‘Có phải chú cũng đã vào trang wed kia và khôi phục được đoạn video được đăng lên không ạ? Nếu được thì có thể đừng cho người khác xem không? Dù nó đã qua chỉnh sửa nhưng gương mặt vẫn là cháu.’’
Im lặng hồi lâu, Tưởng Huyên nhẹ gật đầu:’‘Được.’’
Không hiểu sao khi đứng trước cô gái có dáng vẻ như cơn gió mùa xuân này lời định từ chối lại không thể phát ra, ánh mắt của cô nhóc này có sức mạnh khiến người khác không thể từ chối, lại không thể phớt lờ được, cứ như bị ai đó điều khiển mà gật đầu đồng ý vậy.
Tịch Ngưng vui vẻ cười một cái:’‘Cảm ơn chú, tạm biệt.’’
Nói xong Tịch Ngưng cũng xoay người rời đi, chỉ để lại bóng lưng manh mai xinh đẹp.
Thế nhưng, khi cô vừa cười một cái. Trái tim vốn đã bình ổn trước hai mươi bảy năm qua đột nhiên đập rộn lên, từng cảm xúc lạ lẫm dần dần kéo đến.
Tưởng Huyên nhíu mày lại, ánh mắt mờ mịt nhìn bóng lưng thiếu nữ vừa rồi, trong mắt có tia rối rắm không thể lý giải.
Cô gái ấy khi bước ra ngoài thì như đang nhắn tin cho ai đó trên Wechat, trên mặt không còn vẻ điềm đạm mà đã xuất hiện ý cười ngọt ngào.
…
Sau khi cô trở về nhà thì chú Tư cũng ngay lập tức thu xếp rồi về lại Mỹ, mặc cho cô có khuyên ngăn muốn Eulampia ở lại một ngày nghỉ ngơi cũng không quan tâm, cứ thế mà đặt vé rồi về lại Mỹ.
Thấy không nói được cô cũng chỉ bảo chú ấy cẩn thận đường đi, chở chú đến sân bay rồi lại trở về, vừa về phòng thì ngay lập tức muốn đi tắm, nhưng khi vừa định đi tắm thì đã có người gõ cửa phòng.
Bên ngoài là một người giúp việc, người đó nói:’‘Cô chủ, bà chủ có chuyển về một ít thảo dược về để dưỡng tóc cho cô. Đã theo lời dặn bà chủ mà đã ngâm thảo dược vào trong nước, mời cô đi bên này ạ.’’
Tịch Ngưng đã quen với cảnh này, cầm đồ và di động rồi đi theo người giúp việc đó.
Tối hôm đó, tầm khoảng chín giờ đêm Tịch Ngưng đang lướt Weibo, đột nhiên thấy một quán ăn được review khá ngon, vừa nhìn bụng đã bắt đầu sôi lên, cap màn hình gửi cho Thương Mộ Nghiêm.
[Aicha, nhìn ngon thấy đấy.]
Vài phút sau:[Ừm, thay đồ đi anh chở em đi.]
Tịch Ngưng nhíu mày, hoang mang không hiểu chuyện gì.
Ủa? Là sao vậy…?
…
Hai mươi phút sau, trước cổng nhà cô thật sự có đèn xe chiếu sáng. Tin nhắn của Thương Mộ Nghiêm ngay sau đó cũng xuất hiện.
[Ra cổng]
Tình huống này đến quá bất ngờ, thật ra cô cũng thật sự có chút đói, nhưng ý cô không phải sẽ kêu anh dẫn cô đi ăn mà là muốn cùng anh bàn về món ăn vừa rồi.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn anh vừa gửi lúc đầu, cô bán tín bán nghi, cuối cùng vẫn thay sẵn bộ đồ khác.
Khi nhìn thấy xe anh qua cửa sổ, tâm trạng Tịch Ngưng đột nhiên vui vẻ lạ thường.
Đi đến bàn trang điểm tô một lớp son mỏng lên môi, sửa lại mái tóc cho chỉnh tề, đứng dậy ra khỏi cửa phòng.
May mắn là bây giờ đang vào hè, Tịch Khải thì trên phòng luyện đề, còn Tịch Khương thì vẫn đang xử lý công việc, cho nên khi cô rời khỏi nhà vừa ngay thẳng vừa trót lọt.
Cô đi ra khỏi cổng, sau đó nhẹ đóng cánh cổng lại. Đi tới chiếc xe đang đổ bên đường.
Tịch Ngưng bước đến mở cửa rồi ngồi vào vị trí phó lái, trong không gian nhỏ hẹp này thì mùi hương ngọt ngào trên có thể Tịch Ngưng như phóng đại ngay từ khi cô ngồi vào trong xe.
Bàn tay anh khẽ gõ lên vô lăng, ánh mắt trầm ổn nhìn trước cửa kính, sau đó mới chậm rãi nhìn qua cô:’‘Đưa địa chỉ?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, sau đó vội vàng lấy di động rồi đưa qua cho Thương Mộ Nghiêm, anh nhìn qua một lần rồi tìm kiếm trên bản đồ, khi tìm kiếm xong xuôi thì lại trả di động lại cho cô.
Tịch Ngưng nghiêng đầu nhìn anh:’‘A Nghiêm cũng đói bụng hả?’’
Anh nhíu mày nhìn cô, thật lâu sau vẫn chưa phản ứng gì.
‘‘Gọi là gì?’’
‘‘A Nghiêm.’’
Thật ra ngoại trừ ông bà nội Thương lâu lâu sẽ gọi anh bằng “A Nghiêm” ra thì không còn ai dám gọi thế trước mặt anh, nhưng mà…
‘‘Sao thế? Em gọi không được sao?’’
Ánh mắt cô gái này trông như rất buồn bã, lại có chút mong chờ nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm thở nhẹ:’‘Em thích là được.’’
Trong giọng nói nghe ra chút bất lực, trong bất lực lại có sự cưng chiều.
Nhận được câu trả lời chắc chắn của anh, cô liền vui vẻ nở nụ cười tươi rạng rỡ, đến cả ánh mắt cũng cong đến tít mắt.
Đi đến địa điểm quán cô gửi thì chỉ hơn mười phút đi xe, Thương Mộ Nghiêm lái xe khá ổn, không nhanh không chậm, thành phố Giang Lâm về đêm đẹp theo một dáng vẻ khác, nếu Thành Châu về đêm thì càng xa hoa lộng lẫy thì Giang Lâm đẹp theo sự yên tĩnh bình yên khi ngắm nhìn từ xa.
Giang Lâm là thành phố lớn thứ ba chỉ đứng sau Di Hoa và Thành Châu, nói về độ giàu có thì vẫn không thua kém gì hai thành phố kia, chỉ là những người ở đây sống có khuôn khổ nhất định, không tấp nập xô bồ như Thành Châu.
Thời tiết Giang Lâm không lạnh như Thành Châu, ở đây nóng bức và khó chịu hơn rất nhiều. Thời tiết có khi chạm tới mức 39 độ trong ngày, nhưng đến đêm lại lạnh lẽo đến run hết cả người, nhất là bây giờ, bên ngoài gió khá lạnh, cô cũng không định mở cửa sổ, sợ rằng Thương Mộ Nghiêm sẽ bị cảm mạo.
Tịch Ngưng đột nhiên nhớ tới chuyện hồi sáng, kể lại với anh:’‘Hồi sáng chú em có về đây, mọi chuyện xử lý ổn thoả rồi.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô:’‘Ừm, ổn thì tốt.’’
Quan sát nét mặt cô, trên mặt cô vẫn là dáng vẻ trước nay anh luôn thấy, lúc này anh mới thầm thở phào một cái.
Quả không hổ danh là quán ăn được nhiều vlog nổi tiếng khen ngợi, hương vị vô cùng đặc biệt, Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm chọn vài món đang nổi ở trên menu, sau đó lại chọn thêm nước uống.
Dù nổi tiếng trên Weibo nhưng quán này lại là một quán ăn gần với lề đường, không xa hoa sang trọng như những nhà hàng Thương Mộ Nghiêm thường dẫn cô đi nhưng cô có thể chắc chắn đồ ăn ở đây rất chất lượng
Tịch Ngưng đưa mắt nhìn ra đường lộ lớn, có vài cặp đôi cũng dắt nhau đến đây ăn, không khí nhộn nhịp lại mang theo cơn gió mùa hè càng khiến tâm trạng càng trở nên thoải mái hơn.
Một trận gió nhẹ kéo tới, Tịch Ngưng đưa mắt nhìn qua Thương Mộ Nghiêm, khẽ hỏi anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh đã là sinh viên năm cuối sắp ra trường rồi. Em chưa lên Đại học anh đã tốt nghiệp xong rồi. Thế là em với anh đâu thế chung trường được?’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, không hiểu sao khi cô trở lại cách gọi của trước đây không gọi anh là “A Nghiêm” trong lòng có anh chút cảm xúc tiếc nuối gì đó.
Tịch Ngưng thấy anh cứ im lặng nhìn mình, nhíu mày:’‘Anh Mộ Nghiêm?’’
Thương Mộ Nghiêm nghe tiếng gọi, bừng tỉnh nhìn cô.
‘‘Em nói gì?’’
‘‘Em nói, em muốn chung trường Đại học với anh, nhưng năm nay anh đã ra trường rồi. Em với anh không thể chung trường được.’’
Đồ ăn nóng hổi được bà chủ đem ra, mùi hương thơm đến nức mũi ồ ạt đánh mạnh vào khứu giác cô, bất giác lại khịt mũi hít mùi thơm của tô mì bò, lúc này giọng anh lại vang lên.
‘‘Có muốn học ở Thành Châu không?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, anh lại tiếp tục nói:’‘Ở Thành Châu có trường đại học top đầu cả nước. Điểm trên bảy trăm, nếu em muốn năm sau anh sẽ hướng dẫn em.’’
Tịch Ngưng nghe tới bảy trăm điểm cũng hơi không ớn lạnh trong người, nghiêng người đến nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm nói nhiều như thế là muốn em đến Thành Châu để ở gần anh đúng không?’’
Tự nhiên bị cô nói trúng tim đen anh hơi khẩn trương một chút, vành tai không kiềm chế được mà ửng đỏ lên, anh lúng túng cụp mắt lau đũa và thìa đưa cho cô.
Nghiêm túc nói:’‘Đại học Thành Đô cách công ty anh không xa. Chúng ta có thể…’’
‘’…dễ dàng gặp nhau hơn.’’
Tịch Ngưng vuốt cằm, ánh mắt thâm sâu nhìn anh:’‘Ồ, trai Thành Châu thế mà cũng biết tính toán thật đấy.’’
Đôi mắt cô sáng lên, cười càng thêm rạng rỡ:’‘Hay là bây giờ anh thuê chung cư đi. Sau này em đến Thành Châu, sẽ dọn tới ở chung với A Nghiêm, như thế không còn ở gần nữa, chúng ta có thể…’’
Giọng cô càng thêm thâm ý trêu chọc hơn:’’…ở chung với nhau rồi.’’
Thương Mộ Nghiêm không đáp, nhưng một lát sau cả gương mặt anh đều nóng hết cả lên, như sắp bốc hoả.
/191
|