Ánh Sao Rơi Vào Gió Cát

Chương 42: "Anh Tầm,... Hình như Khúc gia của tôi đã xảy ra chuyện."

/113


Edit: Tuyết Phù Dung

- -------------------------------------

Nửa giờ trước đó, chiếc Cruiser đã trở lại bãi đỗ xe của khách sạn.

Khúc Nhất Huyền đến nhà ăn lấy thịt ức gà, Viên Dã về xe mình lấy quần áo tắm giặt.

Phó Tầm không có chìa khoá phòng chung bốn người, liền đứng trên lối đi cửa sau bãi đỗ xe chờ cậu ta. Ước chừng qua ba phút, chuông điện thoại di động vang lên, ngữ khí Viên Dã không vui, xin anh đến bãi đỗ xe một chuyến, bánh xe Wrangler không biết bị ai đâm thủng, hai cái bánh sau đều nằm liệt.

Lúc anh đến đó, Viên Dã mới từ cốp sau chuyển cái kích xuống. Thấy anh tới, lẩm bẩm phàn nàn: "Anh Tầm, không biết thứ quái quỷ ngu xuẩn đáng chém ngàn đao nào dám đâm thủng bánh xe sau của em."

Bên trên bánh xe Viên Dã gỡ xuống một chiếc "Đinh tam giác Trát Mã", đưa tới trước mắt anh: "Anh nhìn xem, không biết cửa hàng sửa xe nhà ai làm, có thất đức không!"

Sắc trời lờ mờ, trong bãi đỗ xe ngoại trừ cổng, chỉ có một chiếc đèn chống nước chiếu sáng treo trên tường bên ngoài.

Phó Tầm nhận lấy cái đinh, dưới ánh đèn mỏng manh dùng hai mắt đánh giá.

Viên Dã hùng hùng hổ hổ bò lên trên khung xe, từ trần xe dỡ xuống lốp xe dự bị.

"Dám chơi ông đây, nếu để cho ông biết là ai ra ám chiêu ở sau lưng, có tin hay không ông đây lập tức để mày chơi bóng."

"Mày tốt nhất cẩn thận một chút cho ông, đừng lộ ra bím tóc để cho tao bắt, một khi bị ông bắt được bím tóc của mày, bảo đảm để mày quỳ xuống gọi ông nội."

"... Đừng nói chờ thêm một ngày ở Tây Bắc, một giờ cũng không cho mày ở thêm nữa."

Cậu ta cuốn tay áo lên, ôm lốp xe xuống. Lúc rơi xuống đất, trực tiếp buông tay, phịch một tiếng, lốp xe MT đặc chế nặng nề chạm đất, phát ra tiếng vang ngột ngạt trầm đục.

Cũng vào lúc này mi tâm của Phó Tầm, hơi nhăn lại.

"Viên Dã." Anh gọi.

Viên Dã ứng tiếng, thấy anh nhìn chằm chằm chiếc đinh tam giác Trát Mã kia nhíu mày thật sâu, trong lòng sinh ra một phần hi vọng: "Anh Tầm, anh mắt sắc, nhìn có thể phát hiện là chủ tiệm sửa xe nhà ai thất đức ném ra hay không?"

Phó Tầm liếc mắt nhìn cậu ta. Ánh mắt của anh từ trước đến nay rất có cảm giác áp bách, khi không tận lực che dấu ánh sáng, cặp mắt kia lại vừa đen vừa thâm sâu, giống như vực sâu. Bị anh nhìn như thế tới mấy giây, không thể nói là kinh tâm động phách mà phải gọi là rùng mình.

Viên Dã tự giác nói sai, im lặng một lát lại nói: "Em lắm lời, anh đừng chấp nhặt với em."

"Đinh tam giác Trát Mã, thời Tam quốc đã có, chuyên dùng để phá kỵ binh." Phó Tầm nắm vuốt xương tâm đinh sắt, mở hộp dụng cụ của Viên Dã tìm đèn pin, ngậm lên miệng, chiếu sáng.

Xương ngón tay anh giống như là trời sinh có thể cảm ứng được xương cốt và mạch khảo cổ, ở giữa vòng xoắn ốc, cảm giác lịch sử ôn nhuận của đinh Trát Mã giống như cây củ ấu quấn lên đầu ngón tay, anh cảm thấy có phán đoán, mi sắc trong nháy mắt trở nên hơi khác thường.

Viên Dã thấy anh bật đèn pin, tiến tới nhìn.

Vừa rồi sắc trời lờ mờ, cậu ta chỉ nhận ra đinh sắt là đinh tam giác Trát Mã chuyên dụng để đâm thủng lốp xe, vào xem mà phát cáu. Đinh sắt này lại có một tầng ánh sáng tự nhiên, nhìn có chút không giống.

So sánh với đinh tam giác Trát Mã hiện đại dùng để đâm thủng lốp xe mà nói, đinh sắt trong tay Phó Tầm, góc cạnh tựa hồ mượt mà hơn. Dưới ánh đèn, còn lóe ra chút sắc xanh xám, giống như được bọc một tầng nhựa đường, lộ ra cảm giác cổ xưa.

Cậu ta hồ nghi: "Cái đồ chơi này, còn có bản phục cổ sao?" Người hiện đại làm sao mà cái gì cũng theo đuổi giả cổ, công nghệ phục cổ, có thể có chút trình độ thưởng thức hay không?

Cái loại đinh sắt men sắc inox kia, sáng lấp lánh, chẳng lẽ không thể so với cái này đẹp mắt hơn?

Viên Dã nhìn không ra cái gì, chỉ có thể không ngại học hỏi kẻ dưới: "Anh Tầm, anh nhìn ra cái gì rồi?"

Cậu ta chỉ chỉ một cái đinh tam giác Trát Mã trên lốp xe khác còn chưa bị giật xuống: "Thứ này là một đôi, em còn chưa rút ra đâu."

"Anh nói xem xe của em ngừng ở đây một ngày không lái, người này quá thất đức rồi dám cắm đinh sắt vào trong bánh xe. Anh Tầm, anh chơi việt dã chắc cũng biết lốp xe MT rắn chắc như thế nào chứ. Đâm một cái hố như thế, em nên vá bánh xe hay là đổi lốp thì tốt đây."

Phó Tầm cầm đèn pin trong tay, phân biệt chiếu bốn góc hẻo lánh trong bãi đỗ xe. Anh nhớ không lầm, trong bãi đỗ xe không lắp đặt bất kỳ máy giám sát gì. Duy nhất một cái máy giám sát bên ngoài được lắp ở cửa vọng dưới mái hiên, đối diện cửa lớn bãi đỗ xe dùng để ghi chép xe cộ lui tới.

"Khách sạn này không có máy giám sát." Viên Dã đã sớm nhìn qua: "Nhiệt độ mùa đông ở bên ngoài Đại Sài Đán cóng đến thiết bị cũng không có cách nào dùng, bằng không thì cũng sẽ không dựng cổng, mời nhân viên quản lý. Cả cái kia, cũng không kém vật trang trí nhiều lắm, cho nên em phải ăn cái thua thiệt này, giống người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không nói được, chỉ có thể tự mình chịu."

Cậu ta bây giờ chỉ lo lắng cửa hàng sửa xe đều đã đóng cửa, cậu ta chỉ có một cái lốp xe dự bị. Nếu như không có công cụ vừa tay chỉnh lại hai cái lốp xe, sẽ chậm trễ hành trình ngày mai.

Phó Tầm đưa đinh tam giác Trát Mã cho cậu ta, nói: "Đinh tam giác Trát Mã này có một ngàn năm trăm năm lịch sử, đủ cho cậu đổi mấy vạn cái lốp xe MT."

Viên Dã vô ý thức tiếp lấy đinh sắt, lại cảm giác khó giải quyết, đang muốn tuột tay ném trên mặt đất, nghe vậy, đôi mắt trừng đến giống như chuông đồng, không dám tin nhìn Phó Tầm: "Anh Tầm, anh nói cái gì?"

"Cậu liên hệ với Khúc Nhất Huyền, bảo cô ấy trực tiếp tới bãi đỗ xe." Phó Tầm trừng mắt, ánh mắt rơi vào bên trên một cái lốp xe khác, cúi người nửa ngồi, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ gỉ sắc trên đinh tam giác Trát Mã.

Hai chiếc đinh tam giác Trát Mã này cùng từ một mộ ra, dày đặc xúc cảm thiết khí, hẳn là còn chưa trải qua bất kỳ xử lý bảo vệ nào mà trực tiếp được khai quật ra.

Ở Tây Bắc cổ mộ duy nhất phù hợp một ngàn năm trăm năm lịch sử chỉ có quần thể cổ mộ Đô Lan.

Hai cái đinh sắt này, là đồ cổ bị mất trộm ở Đô Lan sao? Nếu đúng là như vậy, tại sao lại xuất hiện ở đây, đinh tam giác Trát Mã bị phung phí của trời coi như đinh phổ thông?

Mi tâm Phó Tầm khóa chặt, nhất thời không có manh mối.

Viên Dã lấy điện thoại di động từ trong xe ra, chuẩn bị liên hệ tiểu Khúc gia.

Đầu tiên cậu ta nghe được nhóm đội xe trong Wechat không ngừng đổi mới tin tức, thuận tay nhấn vào xem, ngạc nhiên: "Bao năm nay mới thấy mà! Khúc gia thế mà phát bao lì xì trong nhóm. Anh Tầm anh không biết chứ lần trước tiểu Khúc gia phát bao lì xì vẫn là..." Hai năm trước.

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Viên Dã chợt thay đổi.

Ngay phía trên màn hình điện thoại di động của Viên Dã, là một khung ngang nhắc nhở, đang ong ong không dứt liên tiếp phát ba tin nhắc nhở từ Wechat —

Tiểu Khúc gia: Phòng bốn người, trong phòng có người xa lạ ẩn náu.

Tiểu Khúc gia: Hẳn là tới vì tôi, cậu ở đâu? Mau tới.

Tiểu Khúc gia: Báo cảnh sát.

Liên tiếp ba tin, nội dung một cái sau so với một cái trước càng gấp gáp hơn.

Da đầu Viên Dã tê dại một hồi, da gà nhỏ bé từ mạch máu dưới da lan tràn đến sau tai cậu ta, cậu ta hung hăng run lên một cái, cuống quít kêu lên: "Anh Tầm."

"Anh mau nhìn xem, Khúc gia của tôi hình như xảy ra chuyện."

** ** **

Khúc Nhất Huyền không tắt điện thoại, cô ngưng thần, ánh mắt rơi trên mặt kính cửa lớn phòng vệ sinh.

Sau khi thích ứng với ánh đèn trong phòng, cô gần như có thể nương theo quen thuộc với phòng chung bốn người suy đoán ra vị trí cụ thể người xa lạ đang ẩn núp.

Khách sạn này cung cấp cho người dẫn đoàn phòng chung bốn người là gian phòng có hoàn cảnh kém nhất. Ở tầng một, không có cửa sổ, không thông khí, đến vị trí cũng là phong thuỷ khách kiêng kỵ nhất.

Nhưng loại hoàn cảnh này, đặt ở trước mắt, lại là địa hình tốt nhất để bắt ba ba trong rọ.

Phó Tầm đồng ý giúp đỡ, giữ kín cửa là có thể đóng cửa đánh chó.

Cô nắm chặt gàn tàn thuốc trong tay, lực tay nới lỏng lại nắm chặt, chặt lại lỏng.

Trong thời gian phản ứng ngắn ngủi cấp bách, cô từng lần một dự đoán các loại tình huống, lại từng lần một nghĩ ra phương pháp phá giải. Mưa rền gió dữ như góp thành bão quét qua đầu óc, sau mấy giây do dự, cục diện từ bỏ dưới cái nhìn của cô là mười phần chắc chín, buông gạt tàn thuốc, quay người đi ra ngoài.

Cuối hành lang, là bóng dáng đang bước nhanh chạy tới. Ngược ánh sáng, giống như từ cuối cửa thời gian vội vàng mà đến, đầy người gió tuyết.

Thần kinh căng thẳng của Khúc Nhất Huyền bỗng nhiên lơi lỏng, nhịp tim bàng hoàng không ngừng cũng dần dần khôi phục bình thường. Hai tay cô đút túi, giống như người không có việc gì, nghênh đón.

** ** **

Một khắc khi Phó Tầm nhìn thấy cô, rốt cục nhẹ nhàng thở ra.

Lúc trên điện thoại di động của Viên Dã thấy được ba tin nhắn Wechat kia, cơ hồ là lập tức Phó Tầm tưởng tượng ra được tình cảnh cô gặp phải.

Từ khi phát hiện trong phòng bốn người có một người xa lạ, đến khi gọi Viên Dã tới nhanh, chuẩn bị cho người ta ăn ra oai phủ đầu, lại đến cuối cùng muốn Viên Dã báo cảnh sát. Ba giai đoạn, mỗi giai đoạn đều cực kỳ nguy hiểm.

Anh thậm chí đã làm xong chuẩn bị cứng đối cứng, không ngờ, trong lúc nói chuyện với nhau ngắn gọn lại không có tin tức gì trọng điểm như vậy, cô lại chọn tín nhiệm mình, rời khỏi phòng.

Trong dự đoán, lại ngoài ý liệu.

** ** **

Khúc Nhất Huyền gặp mặt với anh ở trong hành lang, đang muốn quay đầu nhìn phòng chung bốn người ở cuối hành lang xem có người ra cùng hay không. Phó Tầm ngăn bờ vai của cô lại, lòng bàn tay đè lại phần gáy, hơi dùng lực: "Đừng quay đầu."

Thanh âm của anh ép tới cực thấp: "Hai cái bánh sau chiếc Wrangler của Viên Dã bị người ta dùng đinh tam giác Trát Mã đâm thủng. Hẳn là đã thấy trên trần xe cậu ta có chuẩn bị lốp xe, cố ý đâm thủng để kéo dài thời gian của cậu ta. Người, là tới vì cô."

Khúc Nhất Huyền nhíu mày, hơi bất ngờ với hướng phát triển này: "Vay nặng lãi?"

"Không phải." Phó Tầm nắm hờ cả người cô đi về phía bãi đậu xe: "Đinh tam giác Trát Mã đâm thủng lốp chiếc Wrangler là văn vật, tối thiểu có một ngàn năm trăm năm lịch sử. Đám người vay nặng lãi kia tôi đã từng tiếp xúc, mặc dù không hiểu hàng, nhưng cũng không đến mức dùng thủ đoạn hạ lưu như thế để giữ người."

Khúc Nhất Huyền đuổi theo bước chân của anh, thanh âm cũng tự nhiên đè thấp: "Vậy còn có người nào sẽ để mắt tới tôi?"

"Không biết." Phó Tầm không có cách nào phân tích với cô bây giờ, đưa cô đến bãi đỗ xe, hỏi: "Chìa khóa xe đâu?"

"Trong túi."

Phó Tầm ừ một tiếng, hỏi: "Cô lái hay là tôi lái?"

Khúc Nhất Huyền do dự mấy giây, còn chưa quyết định, Phó Tầm đã kéo cửa xe bên ghế phụ ra đưa cô lên xe: "Yên tâm, kỹ thuật lái xe của tôi không kém cô."

Anh đóng cửa xe, nhanh chóng vòng qua đầu xe ngồi vào trong, kích hoạt, khởi động.

Động cơ chiếc Cruiser vang lên, lao nhanh ra khỏi bãi đỗ xe.

Khúc Nhất Huyền kinh hãi: "Mặc kệ bọn Viên Dã?"

"Không quản được." Phó Tầm bật đèn pha xe, dọc theo biển báo giao thông hướng lối vào cao tốc mau chóng đi theo: "Trong ngoài khách sạn đoán chừng ẩn náu không ít người, địch tối ta sáng, tình thế bất lợi. Lề mà lề mề chờ người tập hợp, đừng nói chúng ta đi không xong, có bị tận diệt hay không cũng khó nói."

Khúc Nhất Huyền không nghĩ tới tình thế sẽ phát triển đến trình độ này, có chút á khẩu không trả lời được.

"Trước khi tôi tới tìm cô, đã thông báo cho cậu ta. Mục tiêu của những người kia là cô, động tĩnh cô rời đi sẽ hấp dẫn toàn bộ người theo dõi, sẽ không còn ai bận tâm đến bọn họ. Viên Dã sẽ thừa cơ mang Khương Doãn rời đi từ cửa chính khách sạn, tùy tiện tìm một khách sạn dàn xếp lại trước." Phó Tầm đổi số, nhấn chân ga, tăng tốc lên đến một trăm hai.

"Chờ bọn chúng kịp phản ứng, Viên Dã và Khương Doãn đã rời khỏi khách sạn, còn trong phòng bất quá là một chút hành lý. Ngày mai sau khi trời sáng, tôi sẽ tìm người hỗ trợ trả phòng, lấy hành lý, kéo xe đi. Sau khi lốp xe sửa xong, Viên Dã sẽ mang Khương Doãn đuổi theo, chúng ta tụ hợp ở Đôn Hoàng."

Sắp xếp như vậy, trước mắt đã là phương thức ổn thỏa nhất có thể nghĩ tới.

Viên Dã và Khương Doãn không phải mục tiêu chủ yếu, nếu như những người này không muốn náo ra động tĩnh quá lớn, đương nhiên sẽ không đi tìm bọn họ gây chuyện.

Khúc Nhất Huyền trầm tư một lát, gật gật đầu, nói giọng khàn khàn: "Tôi đã biết."

Cô vuốt ve góc cạnh cứng rắn lạnh lẽo của điện thoại, nghĩ nghĩ, nói: "Nếu như không phải vay nặng lãi, tôi không nghĩ ra được đã kết thù với ai."

"Chưa chắc là trả thù." Mắt thấy sắp đến lối vào cao tốc, sau lưng còn chưa có xe nào đuổi kịp, tốc độ của Phó Tầm dần chậm lại, nhắc nhở cô: "Đinh tam giác Trát Mã là đồ thật, buổi tối ánh sáng không tốt, tôi chỉ có thể tính ra đại khái thời đại của nó."

"Có thể sử dụng loại vật này để đâm thủng lốp xe Viên Dã, hẳn là phải có liên hệ lâu dài với đồ cổ. Hoặc là không phải đặc biệt hiểu nghề, chỉ thuận theo mà tới. Hoặc là quá có lòng tin, cảm thấy có thể lấy về. Người trước tương đối dễ tống cổ, người sau... Tôi suy đoán bọn họ là trộm mộ hàng năm. Làm trộm mộ rất ít đơn thương độc mã, đây cũng là nguyên nhân tôi muốn cô rời đi trước, tôi đoán mai phục trong khách sạn không chỉ có mấy người. Hơn nữa, ít nhất là bắt đầu từ hôm qua đã tiếp cận chúng ta."

Tiếng nói của anh vừa dứt, sau lưng, đèn xe sáng rõ.

Một hàng xe việt dã tạo thành đội, đuổi theo.

/113

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status