Rút cuộc thì tôi cũng nhớ ra vì sao khi nghe tên võ đường Hải Thanh tôi lại có cảm giác quen quen. Đó chính xác là tên võ đường địch thủ không đội trời chung của võ đường Sơn Lâm.
Ông bác tôi mỗi lần nhắc tới võ đường Hải Thanh đều phồng má trợn mắt lên, hận không thể đổ xăng mà đốt luôn võ đường nhà người ta.
- Thua võ đường nào cũng được, tuyệt đối không được thua võ đường bên đó.
Vậy nên, khi tên Trương Phi Huỳnh Công Linh bị võ sinh bên đó đánh cho trật khớp tay trong trận chung kết võ thuật toàn tỉnh thì ông bác tôi cáu tới nỗi suýt phát điên. Nếu hôm đó bác gái không tới cùng, có lẽ cái tay còn lại của tên Trương Phi cũng đã bị ông bác bẻ nốt.
Với mục tiêu cao cả, thắng bên đó một trận lẫy lững, ông bác bỏ công huấn luyện tôi ba tháng, trong ba tháng, ngoại trừ mấy ngày tôi bị đau chân đi học còn phải có người chở, thì các ngày còn lại, ngày nào ông bác cũng dợt tôi ná thở.
Ngay sau khi tôi giành chức vô địch võ cổ truyền đối kháng nữ trong Đại hội Thể thao toàn tỉnh các trường Trung học phổ thông, ông bác tôi nhận thấy thời cơ đã chín muồi, hớn hở thông báo.
- Bên đó đã nhận lời tuyên chiến, chiều chủ nhật này, chúng ta quyết đấu.
Hương Loan cùng đồng bọn vỗ tay rào rào.
Ông bác vỗ vai tôi.
- Nhờ con tất cả đó, Nguyễn Hạ Nhi.
Tôi đã biết được đối thủ của mình là ai, trong lòng bừng bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Chỉ cần có người rải dầu, tôi sẽ quẹt diêm!
- Bác yên tâm.
Võ đường Hải Thanh không lớn, chỉ rộng hơn một nửa so với võ đường Sơn Lâm, nhưng lại có một cách bài trí rất trang nhã theo kiểu kiến trúc thiền Nhật Bản, có hoa, có hồ, có đá… thoạt nhìn qua, không thể nghĩ được đó lại là một võ đường, thậm chí, căn phòng lớn nhất, dùng làm nơi tập luyện cũng phảng phất hơi hướng của một nơi dành cho nghi lễ thiền trà. Tập võ trong khung cảnh đẹp như tranh thế này, không đắc đạo mới là chuyện lạ.
Thứ duy nhất để tôi nhận ra nơi này chính là võ đường Hải Thanh chứ không phải là một quán cà phê vườn lãng mạn nên thơ nào đó, là tấm bảng tên bằng gỗ gắn ngạo nghễ trên cổng. Và khi nhìn cái bảng tên ấy, tôi lập tức hiểu ra nguyên nhân của nỗi thù hằn sâu sắc mà ông bác tôi đau đáu mang trong mình bao nhiêu năm.
VÕ ĐƯỜNG HẢI THANH
LUÔN THẮNG VÕ ĐƯỜNG SƠN LÂM TRONG MỌI TRẬN ĐẤU
SỰ THẬT ĐÃ ĐƯỢC CHỨNG MINH VÀ KHÔNG AI PHỦ NHẬN
Đi cùng với tôi, là ông bác trong bộ võ phục, trông rất có khí khái phi phàm, theo sau, dẫn đầu là tên Trương Phi Huỳnh Công Linh, cùng bảy nam võ sinh của lớp đặc biệt, chỉ thiếu Hương Loan vì mắc đi học ôn chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi. Ông anh khờ cũng đòi đi theo, nhưng phút cuối lại bị đau bụng, phải ngậm ngùi ở nhà. Vậy mà vẫn còn ráng lưu luyến tôi.
- Em hạ thủ nhớ lưu tình. Nhiều chuyện khó nói, thôi thì coi như, nể mặt anh.
Đón tiếp chúng tôi, là một dàn võ sinh hùng hậu, mặc võ phục đứng xếp thành hai hàng từ ngoài cổng cho tới tận gian phòng tập. Mặt mũi ai nấy đều lộ sát khí, kiểu như chỉ chờ ai đó quẳng chén làm hiệu là sẽ nhào vào, trói nghiến chúng tôi lại mà bỏ vạc dầu.
Quả là một đòn ép tâm lý khá nặng nề. Tôi tưởng đâu mình như Đặng Chi đang qua Đông Ngô thuyết khách.
Phòng tập đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho xứng đáng với một trận quyết đấu mà chuyện thắng thua ảnh hưởng tới danh tiếng của cả hai võ đường nổi danh nhất nhì tỉnh. Khi chúng tôi vào tới phòng tập, các võ sinh đứng ngoài cửa, lập tức chạy vào, bao quanh một nửa bên kia của sàn đấu. Dường như đã quá quen với việc đón tiếp những vị khách tới quyết đấu, nên các võ sinh trong hoạt động của mình đều rất có trật tự, rất có kỷ cương, rất có phép tắc, không hề mảy may có chút bỡ ngỡ nào.
Tôi bắt đầu thán phục chủ nhân của võ đường Hải Thanh, thì từ trong góc đối diện với cửa ra vào, một cánh cửa khác mở ra, một giọng nói rất to, nghe như tiếng chuông vang lên.
- Tới rồi đấy à?
Kèm theo đó là một tràng cười inh tai nhức óc. Ông bác dường như đã quá quen với đòn phủ đầu này, nên chẳng hề tỏ ra khó chịu, bước lên một bước.
- Tôi tới rồi đây. Nghe giọng, thì có vẻ còn trẻ trung khỏe mạnh lắm nhỉ?
Một người phụ nữ cao lớn xuất hiện, bà ta to tới nỗi, chỉ riêng cái bóng thôi, đã đủ che khuất hết tất cả bốn năm võ sinh trong võ phục đi theo đằng sau. Người phụ nữ đã ngưng cười, nghe lời chào hỏi của ông bác thì lại cười tiếp. Giọng cười quả thực dễ áp vía người ta.
- Trẻ trung gì nữa đâu anh. Bọn mình chẳng phải trên đầu đều hai thứ tóc hết rồi đấy à? Chẳng qua em ngày nào cũng vui vẻ, không tranh giành hơn thua với ai nên cứ phơi phới ra thế.
Ông bác đương nhiên hiểu những lời nói đó là đang chọc ngoáy vào mình nên hai hàm răng hơi nghiến lại, tuy nhiên, vẫn mỉm cười.
Chỉ bằng mấy sải chân, người phụ nữ đã tới trước mặt ông bác, đôi mắt sắc lạnh của bà ta quét qua một vòng, và đặc biệt dừng lại trên đầu tôi.
- Vẫn toàn là những gương mặt cũ. Chẳng hiểu anh có chiêu gì mới đây?
Nói xong, cúi người xuống nhìn tôi, cặp môi dày hểnh lên tỏ vẻ coi thường.
- Đừng nói với em, gà của anh lần này là cô bé này nhá. – Chẳng chờ ông bác trả lời, hỏi tôi luôn. – Học tại võ đường Sơn Lâm lâu chưa?
Tôi đương nhiên rất thật thà, giơ ba ngón tay lên.
- Ba tháng ạ.
Người phụ nữ ngả đầu ra sau, cười như lên cơn dại.
- Ba tháng? Anh lúc nào cũng làm chuyện khác người nhỉ?
Cố nén cười một lát, hỏi tôi thêm câu nữa.
- Còn trước đó?
Tôi giơ nốt hai ngón tay còn lại lên, chưa kịp trả lời, cơn cười của bà ta lại bùng lên dữ dội.
- Năm tháng, hay năm năm? Ông anh yêu quý của em ơi, cái bảng gỗ ngoài kia, ngày mai em sẽ thay nó bằng cái bảng đồng.
Ông bác bị tiếng cười chói lói làm cho đỏ bầm hết mặt, tôi cũng chung cảm giác khó chịu ấy, tiếng cười cứ như máy khoan đang đục lỗ vào tường, nghe muốn phát điên lên được.
- Chính xác thì là mười bốn năm ạ. – Tôi gân cổ lên, ráng nói to hết mức. – Cô không biết đếm đốt ngón tay ạ?
Tiếng cười khừng khực trong cổ họng mấy cái rồi tắt ngúm, người phụ nữ to lớn trước mắt tôi bỗng chốc trở nên đáng sợ, gương mặt tím tái, cái cằm bạnh ra, con ngươi muốn bật khỏi hốc mắt, bà ta hít thở chậm chạp và bỗng chốc như biến thành khổng lồ. Tôi có cảm giác như chỉ cần bà ta hít thêm một hơi nữa thì bà ta sẽ nổ tung như một quả bom. Nhưng sau một giây, bà ta bắt đầu lấy lại tinh thần, và xẹp dần xuống, bàn tay với những ngón tay to như quả chuối phẩy qua phẩy lại đuổi mấy con ruồi mà ngoài bà ta ra, chẳng ai nhìn thấy.
- Thế thì đâu có được. Phải đúng là người anh đào tạo từ đầu tới cuối chứ?
Ông bác nhìn tôi, trên gương mặt hằn một vệt gân xanh.
- Thôi, hôm nay không đấu đá gì hết. – Người phụ nữ làm ra vẻ vô cùng cao thượng và bao dung, nhất là khi cố tình kéo dài tiếng thôi. – Nhưng mà vì anh trót khua chiêng đánh trống tới đây rồi thì để em mời anh một chầu, mấy chục năm nay anh chưa được bữa nào vui vẻ, phải không nhỉ?
Nói dứt lời, lại cười tít mắt, sung sướng không để đâu cho hết.
- Bình thường thì không nói làm gì. – Ông bác nổi gân xanh đầy mặt, sực nhớ ra, từ tốn nói. – Nhưng con bé này thì khác.
- Khác làm sao? – Bà ta vẫn còn nhắm tít mắt, hỏi chiếu lệ.
Ông bác thủng thẳng đáp.
- Nó là Nguyễn Hạ Nhi ở võ đường Nhân Đức.
Mấy tiếng võ đường Nhân Đức được thốt ra, nghe thật là oai phong. Tôi lại ngẩng cao đầu lên, ngực hơi ưỡn ra, hơi thở phập phồng. Tự hào quá đi mất! Người phụ nữ mở bừng mắt, chăm chú nhìn tôi. Sau cùng nhớ ra, à lên một tiếng.
- Hóa ra anh mang con dâu đi lấy lại vinh quang cho võ đường nhà mình đấy à? Thế thì lại là chuyện khác… – Người phụ nữ nhíu mày giây lát rồi nhún vai. – Coi như cũng được. Nhưng mà anh nói anh chị Nhân Đức chưa, nếu thua, cái bảng đồng ngày mai, em sẽ cho thêm tên võ đường Nhân Đức vào đấy.
Lời đe dọa quả là có trọng lượng, ông bác xám mặt, chưa biết nói sao. Tôi đang mang trong người hào khí ngút trời, chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, tiến lên một bước, gật đầu khẳng khái.
- Con thay mặt cho bố mẹ, đồng ý ạ.
Chủ nhân võ đường Hải Thanh mỉm cười, nụ cười lạ lùng nhất mà tôi thấy, nó hiền lành quá đỗi nên trở nên trơ trọi trên gương mặt đầy những nét góc cạnh như của đàn ông. Nụ cười khiến tôi rùng mình một cái. Bà ta giơ bàn tay to bự lên, dùng dằng giây lát, dường như muốn gõ đầu tôi, nhưng lại thôi, hạ tay xuống và quay lại phía sau.
- Mấy đứa, chuẩn bị đi.
Đám võ sinh dạ ran, sắp hàng lại, ngồi xuống bên trái sân đấu. Động tác rất nhanh nhẹn, và chuẩn xác.
Bà ta quay lại nhìn ông bác, khóe mắt lấp lánh đôi chút tự hào.
- Mời anh.
Ông bác đường hoàng đĩnh đạc tiến lại gần sàn đấu, ngồi xuống ở phía bên tay phải, tôi và đám Huỳnh Công Linh đi theo, ngồi xuống đằng sau ông bác.
Chủ nhân võ đường Hải Thanh ngồi đối diện với cửa ra vào, đằng sau, lúc này tôi mới có thể nhìn rõ, là một cô gái khá đẹp, có lẽ bằng tuổi tôi, hai tên con trai cao to, và một trong hai tên ấy, chính là tên trời đánh. Hắn bắt gặp ánh mắt của tôi, liền cúi mặt xuống. Tôi nhếch mép cười.
Ngay khi nhận ra hắn chính là thằng nhóc huy chương vàng bốn năm về trước, tôi suýt nện hắn ngay trong sân bóng chuyền của khu thể thao phức hợp, chỉ là lúc ấy ông anh khờ chen ngay vào giữa.
- Em tính đánh nhau ở đây thật à, Hạ Nhi, bảo vệ sẽ tóm em ngay lập tức, với tội gây rối trật tự công cộng, em có thể sẽ ở tù chứ không giỡn được đâu. Võ đường Hải Thanh với võ đường Sơn Lâm không sớm thì muộn cũng quyết đấu một trận, em đợi tới lúc đó đánh luôn, không tốt hơn sao?
Nghe ông anh nói cũng có chút có lý, tôi đành đồng ý, không quên để lại một lời tuyên chiến sặc mùi khủng bố.
- Ta sẽ vặn ngược mũi ngươi.
Hai ông anh chết tiệt của tôi khi nghe chuyện, đã không nói được lời nào tử tế thì thôi, lại còn xồng xộc đi kiếm tên trời đánh, đổ dầu vào lửa.
- Đánh đi, hậu sự có tụi này lo.
Tôi ghét, kể cả khi hai ông đấu trận chung kết, tôi cũng nhất quyết không cho mỹ nhân tới cổ vũ.
Hắn biết, vì hắn mà tôi nổi điên, cũng vì hắn mà nội bộ anh em tôi bất hòa, nên từ dạo ấy, thấy mặt tôi ở đâu là hắn lẩn đi như chạch.
Cho tới ngày hôm nay…
Tôi đắc ý nhìn xung quanh bằng nửa con mắt. Đây chính là lúc tôi thực hiện câu khẩu hiệu mà tôi đã mất một đêm thức trắng để nghĩ ra và lụi hụi ba giờ sáng trở dậy để ghi vào Nhật ký với một vòng tròn đỏ chói: “Kẻ nào đâm ta một nhát vào tim, ta sẽ cho kẻ ấy biết chính xác ta đã đau tới mức nào”.
Khi tất cả yên vị, chủ nhân võ đường Hải Thanh lên tiếng trước, giọng nói sang sảng, đầy uy quyền.
- Hôm nay, võ đường Sơn Lâm lại một lần nữa tới võ đường chúng ta để có trận đấu phục hồi danh dự, nguyên tắc như cũ, một đối một, nghiêm cấm chơi xấu, ra đòn hiểm, đặt võ đức lên hàng đầu, thắng thì dừng, không tính hòa. Võ đường Sơn Lâm thắng, tấm bảng gỗ đề tên võ đường Hải Thanh đang treo ngoài cổng sẽ bị gỡ xuống đốt bỏ ngay lập tức.
Bà ta ngừng giây lát, đưa mắt nhìn những võ sinh của mình.
- Mấy đứa có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi bảng hiệu của võ đường bị đốt không?
Đám võ sinh dạ ran, rất là có khí thế. Bà ta gật đầu, sắc mặt cực nghiêm trang.
- Vậy thì hãy cố gắng hết sức vì danh dự của võ đường Hải Thanh.
Đám võ sinh đồng thanh:
- Vì danh dự của võ đường Hải Thanh.
Cảm thấy khá hài lòng trước sự biểu dương lực lượng, bà ta hơi nghiêng đầu về phía ông bác.
- Anh có gì cần nói không?
Ông bác cất giọng.
- Chúng tôi thắng, võ đường Hải Thanh không cần phải đốt bỏ bảng hiệu, chỉ cần xóa hai dòng… dưới đi là đủ.
Chủ nhân võ đường Hải Thanh xoa tay, dáng điệu cực kỳ tự tin.
- Anh không phải lo, em muốn đốt bỏ cái bảng ấy từ lâu lắm rồi.
Nói xong, mặc kệ ông bác tôi nghĩ gì, lại cười một tràng. Cười xong, quay lại nhìn cô gái nhỏ, hất đầu.
- Yến Thanh, con lên đi. Võ đường Sơn Lâm đưa con dâu ra mắt, thì con gái mẹ cũng nên trổ tài một chút.
Cô gái dạ một tiếng đanh gọn, rồi đứng lên, động tác khá đẹp, ông bác lập tức gạt ngay.
- Yến Thanh đánh không lại Hạ Nhi đâu.
Lời nói như châm lửa vào thùng thuốc súng, tôi tưởng như vừa nhìn thấy trong họng bà ta khạc ra một quả lựu đạn.
- Anh nói như vậy là có ý gì?
Ông bác nhún vai.
- Tin tôi đi. Tôi muốn thắng đường hoàng, không phải tới đánh khơi khơi rồi về, hôm nay đừng gò bó quá, không cần phải nam đấu với nam, nữ đấu với nữ, Hạ Nhi chính là võ sinh mạnh nhất của tôi, tôi muốn nó được đấu với võ sinh mạnh nhất của võ đường Hải Thanh.
Yến Thanh nhìn mẹ chờ đợi, còn mẹ cô ta, lại chỉ chăm chú nhìn tôi, nói rành mạch từng tiếng.
- Em không tin hai người đó có thể dạy dỗ con gái tốt hơn em.
Ông bác vẫn vô cùng bình thản.
- Có thể. Nhưng về tố chất bẩm sinh, Hạ Nhi là Số - Một.
Ông bác ngưng một chút cho lời khen ngợi tôi ngấm sâu vào không khí và lan tỏa tới khắp ngó ngách xung quanh võ đường, sau đó mới nói tiếp, giọng nói đắc thắng như thể vừa tung ra một cú knock-out.
- Ngoài ra, nó có một thứ mà Yến Thanh không bao giờ có thể có, sự sắc sảo được di truyền từ mẹ nó.
Quả là một cú đấm móc tuyệt đẹp, người phụ nữ khổng lồ lúc này trông không khác gì quả bí ngô đang được chạm khắc nham nhở. Bà ta hít thở khó nhọc trước khi nhe răng ra đe dọa tôi bằng những lời cố tỏ ra âu yếm.
- Hạ Nhi, ý kiến của con sao?
Tôi vừa được ông bác khen, cảm hứng đang dâng lên ngập tràn trong lồng ngực, nghe hỏi tới thì đứng dậy, dõng dạc.
- Con muốn đấu với Trần Lê Hùng.
Nghe tôi gọi đích danh, tên trời đánh ngẩng đầu, đôi mắt không giấu nổi vẻ hoảng hốt. Ông bác tôi gật đầu, còn chủ nhân võ đường Hải Thanh thở dài.
- Đành vậy, đã gọi được đúng tên rồi thì Hùng đâu, lên đi con.
Tên trời đánh dạ khẽ, đứng dậy, bộ dạng y như chuẩn bị lên máy chém.
- Con có một đề nghị nữa. – Tôi bắt đầu thương lượng. – Con thắng, con muốn có toàn bộ số huy chương vàng võ thuật toàn tỉnh của đối thủ. Kẻ đã bại trận, không đáng giữ lại số huy chương đó.
Lời tôi nói, quả là có lý. Chỉ có điều, ngoài sức tưởng tượng của cả hai vị chủ nhân. Sau giây phút bất ngờ, chủ nhân võ đường Hải Thanh ngoái lại hỏi.
- Ý kiến con sao, Lê Hùng?
- Được… được ạ…
Tên trời đánh lắp bắp nói.
Ông bác vỗ tay.
- Tốt. Bắt đầu đi thôi.
Như bất kỳ các trận đấu võ tỉ thí khác, chúng tôi cùng đặt tay lên ngực chào sư phụ, sau đó, chào nhau, và lùi lại hai bước, thủ thế.
Tôi nghe đâu đó có tiếng reo hò.
- Cố lên, cố lên...
Nhưng rồi tiếng hô mờ dần, như thể, bị rơi vào một lớp sương mù và bị cuốn trôi. Tôi thấy chính mình đang đối mặt với hắn, trong giấc mơ của tôi.
Xung quanh tôi, đám đông bắt đầu nhạt nhòa, và chỉ trong chớp mắt, trước mắt tôi, gian phòng tập biến mất, sàn đấu, và những gương mặt người bị phủ mờ dưới lớp tuyết trắng xóa, chỉ còn lại một khoảng trời đất bao la. Tôi nghe vẳng từ xa lại tiếng sóng vỗ, và mũi thoảng ngửi thấy mùi của cỏ, có lẫn hạt phấn hoa. Mặt trời chói lọi trên đầu khiến tôi phải nheo mắt lại, và từ luồng ánh sáng đó, gương mặt hắn hiện ra rạng rỡ. Hắn đang mỉm cười. Nụ cười nhợt nhạt. Một mũi dao lại xuyên thẳng vào tim tôi. Tôi vung tay trái đấm tới, một cú móc vào thái dương, hắn xoay chân một góc chín mươi độ, né người. Tôi lùi về nửa bước, trụ chân phải, chân trái tung ra cú đá móc hàm, hắn xoay chân thêm một lần nữa và lui về phía sau ba bước. Không chờ cho hắn đứng vững, tôi tung người, nhảy tới, hai cú đá liên hoàn, hắn chỉ kịp đưa chân trái về, đứng trung tấn, giơ tay chắn ngang bụng, tôi mượn sức đẩy từ tay hắn, nhảy lộn về phía sau một vòng, xoạc chân, đá quét, hắn vội vã nhảy lên, phóng vụt qua đầu tôi. Tôi chống tay, bật ngược người dậy, vừa lúc hắn đá tới, chỉ một kẽ mỏng như lá lúa, hắn đã có thể đá trúng mạng sườn tôi.
Mặt trời càng lúc càng sáng bừng lên, không gian xung quanh tôi đặc quánh lại những hơi nóng, như thể mang nắng nhốt vào một cái hũ và bây giờ nhằm đầu tôi mà rót xuống như rót mật.
Tôi nghe tiếng sóng vỗ càng lúc càng to, và gió thổi xung quanh tôi mạnh dần, giờ đây lẫn trong mùi cỏ còn có cả mùi của gỗ, của lá mục, của đất. Gió đã vi vu qua thảo nguyên, và bây giờ đang len lỏi trong rừng, qua những khúc cây và làm rung những đám dây leo đang đánh đu từ cây cổ thụ này sang cây cổ thụ khác.
Tôi ra đòn vào khoảng không trước mắt. Tôi có thể nhìn thấy lá cây rơi ào ào như thác đổ. Những cánh hoa bay lả tả trong không gian, khắp nơi là một màu đỏ máu.
Cổ tay tôi bị nắm chặt, chân tôi bị hẫng, và tôi đổ người về phía trước. Gương mặt hắn lại hiện ra, rất gần, gần tới nỗi, tôi có thể nhìn sâu vào mắt hắn. Đôi mắt màu nâu nhạt, phảng phất điều gì đó không thể gọi nổi tên. Rồi tôi cảm thấy vai mình chạm vào ngực hắn, đau nhói.
Mặt trời biến mất, tiếng sóng lặng đi và gió cũng ngừng thổi.
Trước mắt tôi, sàn đấu lại hiện ra, xung quanh là những gương mặt người, và tôi nhận thấy, toàn thân mình đang dựa vào người hắn. Cổ tay phải vẫn đang bị hắn nắm chặt.
Giá như thời gian có thể dừng lại ngay đúng khoảnh khắc ấy, tôi mỉm cười trong vô thức, vai tôi nhức buốt, mũi tôi có thứ gì đó nhầy nhầy âm ấm chảy ra.
Đúng lúc ấy, tôi nghe tiếng ai đó gọi tên.
- Hạ Nhi.
Và tôi nhìn ra điều còn hơn cả tư thế kỳ cục của mình – chân hắn đã chạm mép vạch sàn đấu.
Tôi vung tay thoát khỏi hắn, tung chân ra một đòn cực đẹp, hắn tưởng rằng tôi đã bị khuất phục, nên hoàn toàn bị bất ngờ, lùi lại phía sau nửa bước, và thế là đủ.
- Chúng tôi thắng rồi.
Ông bác nói, hoàn toàn bình thản, nhưng không giấu nổi nụ cười đằng sau bộ ria mép đang rung rung.
- Đừng hóa mù ra mưa thế chứ. – Chủ nhân võ đường Hải Thanh phản biện lập tức. – Ai cũng có thể thấy, con bé đã ngã, và đó sẽ là một cú ngã ra trò nếu võ sinh của tôi không đỡ lại. Khách quan một chút, trận đấu đã có thể kết thúc sớm hơn với chiến thắng của chúng tôi nếu võ sinh của tôi không thấm nhuần tư tưởng nhường nhịn phụ nữ mà tôi đã cố công dạy dỗ bao nhiêu lâu nay.
Ông bác mỉm cười an nhiên.
- Tôi cũng biết một sự thật hiển nhiên rằng, mẹ của con nhóc Hạ Nhi cũng dạy dỗ nó phải nhường nhịn kẻ yếu hơn. Chẳng phải nó cũng rất nương tay khi đã có thể hơn ba lần đánh vào vị trí hiểm yếu của đối thủ đấy thôi. Thực ra, tôi biết, nó chẳng cần tới ba mươi phút để hạ đo ván võ sinh của cô. Nó đã làm được một việc mà tôi cho là rất cao thượng, giữ lại cho võ đường Hải Thanh một chút sĩ diện.
Trận đấu võ của hai võ sinh trên sàn đấu giờ lại trở thành chủ đề cho cuộc đấu võ miệng của hai vị sư phụ võ công thượng thừa.
- Nếu anh gọi cái cách con bé sử dụng nắm đấm của nó là võ, thì tôi tin rằng, chẳng có thứ gì trên đời này còn xứng đáng được gọi là võ nữa cả.
Giọng nói đầy chất châm biếm, ông bác vẫn điềm nhiên như không.
- Tôi không phải là nhà nghiên cứu võ học. Nhưng ai có mắt thì cũng thấy một điều hiển nhiên rằng, võ sinh mạnh nhất của võ đường Hải Thanh đã bỏ chạy ra khỏi sàn đấu. Và theo luật, đó là thua cuộc một cách hiển nhiên.
- Đó không phải là bỏ chạy! – Người phụ nữ khổng lồ nhe răng, gầm lên, trông bà ta giờ đây không khác gì quả kinh khí cầu. – Hãy đấu lại và vứt cái thói cao thượng rởm đời qua một bên.
Tôi bắt đầu thấy choáng và không còn nghe được gì nữa. Vai tôi vẫn khá đau, và tôi nhận thấy có một thứ nước âm ấm đang từ mũi chảy xuống thành dòng. Tôi đưa tay lên quệt mũi, và thấy tay mình đỏ những máu, cùng lúc tên trời đánh mặt mày trắng bệch quay sang nhìn tôi.
- Là con thua rồi, thưa cô. – Hắn lắp bắp, mắt không vẫn rời khỏi mặt tôi, toàn thân người không tự chủ được, run lên. – Mấy cái huy chương vàng đó, con không cần đâu.
Tôi chỉ kịp nghe ông bác nói: “Dù sao đi chăng nữa, con bé đã có một trận đấu quá hay, và thế là đủ. Cô tự tay gỡ tấm bảng xuống, hay để tôi giúp?” trước khi loạng choạng đổ gục vào người hắn.
Người lớn thực sự là rất điên rồ và khó hiểu! Sau khi tôi đổ máu để giành chiến thắng vẻ vang về cho võ đường Sơn Lâm, ông bác cũng chẳng hề có tâm trạng khá hơn, mấy ngày liền ngồi rầu rĩ nhìn tấm bảng gỗ của võ đường Hải Thanh. Một lần, vô tình đi ngang qua, tôi nghe ông bác lầm bầm tựa như là: vậy là hết rồi… với dáng điệu rất chi là sầu khổ. Vậy mà tôi cứ tưởng chấm dứt được nỗi thù hằn này thì phải là chuyện đáng vui mừng chứ?
Mặc kệ thái độ kỳ lạ của ông bác, tôi vẫn vô cùng cao hứng, mỗi tối trước khi đi ngủ, đều mang ba cái huy chương vàng chiến lợi phẩm ra mà ngắm nghía, rồi cười tủm tỉm khoái chí một mình, cảm giác nỗi hận thù trong lòng bớt đi được một vài phần.
Dẫu là vậy, trái tim thi thoảng vẫn còn nhoi nhói như bị gai đâm, chẳng hiểu vì sao.
Ông bác tôi mỗi lần nhắc tới võ đường Hải Thanh đều phồng má trợn mắt lên, hận không thể đổ xăng mà đốt luôn võ đường nhà người ta.
- Thua võ đường nào cũng được, tuyệt đối không được thua võ đường bên đó.
Vậy nên, khi tên Trương Phi Huỳnh Công Linh bị võ sinh bên đó đánh cho trật khớp tay trong trận chung kết võ thuật toàn tỉnh thì ông bác tôi cáu tới nỗi suýt phát điên. Nếu hôm đó bác gái không tới cùng, có lẽ cái tay còn lại của tên Trương Phi cũng đã bị ông bác bẻ nốt.
Với mục tiêu cao cả, thắng bên đó một trận lẫy lững, ông bác bỏ công huấn luyện tôi ba tháng, trong ba tháng, ngoại trừ mấy ngày tôi bị đau chân đi học còn phải có người chở, thì các ngày còn lại, ngày nào ông bác cũng dợt tôi ná thở.
Ngay sau khi tôi giành chức vô địch võ cổ truyền đối kháng nữ trong Đại hội Thể thao toàn tỉnh các trường Trung học phổ thông, ông bác tôi nhận thấy thời cơ đã chín muồi, hớn hở thông báo.
- Bên đó đã nhận lời tuyên chiến, chiều chủ nhật này, chúng ta quyết đấu.
Hương Loan cùng đồng bọn vỗ tay rào rào.
Ông bác vỗ vai tôi.
- Nhờ con tất cả đó, Nguyễn Hạ Nhi.
Tôi đã biết được đối thủ của mình là ai, trong lòng bừng bừng lên một ngọn lửa mãnh liệt. Chỉ cần có người rải dầu, tôi sẽ quẹt diêm!
- Bác yên tâm.
Võ đường Hải Thanh không lớn, chỉ rộng hơn một nửa so với võ đường Sơn Lâm, nhưng lại có một cách bài trí rất trang nhã theo kiểu kiến trúc thiền Nhật Bản, có hoa, có hồ, có đá… thoạt nhìn qua, không thể nghĩ được đó lại là một võ đường, thậm chí, căn phòng lớn nhất, dùng làm nơi tập luyện cũng phảng phất hơi hướng của một nơi dành cho nghi lễ thiền trà. Tập võ trong khung cảnh đẹp như tranh thế này, không đắc đạo mới là chuyện lạ.
Thứ duy nhất để tôi nhận ra nơi này chính là võ đường Hải Thanh chứ không phải là một quán cà phê vườn lãng mạn nên thơ nào đó, là tấm bảng tên bằng gỗ gắn ngạo nghễ trên cổng. Và khi nhìn cái bảng tên ấy, tôi lập tức hiểu ra nguyên nhân của nỗi thù hằn sâu sắc mà ông bác tôi đau đáu mang trong mình bao nhiêu năm.
VÕ ĐƯỜNG HẢI THANH
LUÔN THẮNG VÕ ĐƯỜNG SƠN LÂM TRONG MỌI TRẬN ĐẤU
SỰ THẬT ĐÃ ĐƯỢC CHỨNG MINH VÀ KHÔNG AI PHỦ NHẬN
Đi cùng với tôi, là ông bác trong bộ võ phục, trông rất có khí khái phi phàm, theo sau, dẫn đầu là tên Trương Phi Huỳnh Công Linh, cùng bảy nam võ sinh của lớp đặc biệt, chỉ thiếu Hương Loan vì mắc đi học ôn chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi. Ông anh khờ cũng đòi đi theo, nhưng phút cuối lại bị đau bụng, phải ngậm ngùi ở nhà. Vậy mà vẫn còn ráng lưu luyến tôi.
- Em hạ thủ nhớ lưu tình. Nhiều chuyện khó nói, thôi thì coi như, nể mặt anh.
Đón tiếp chúng tôi, là một dàn võ sinh hùng hậu, mặc võ phục đứng xếp thành hai hàng từ ngoài cổng cho tới tận gian phòng tập. Mặt mũi ai nấy đều lộ sát khí, kiểu như chỉ chờ ai đó quẳng chén làm hiệu là sẽ nhào vào, trói nghiến chúng tôi lại mà bỏ vạc dầu.
Quả là một đòn ép tâm lý khá nặng nề. Tôi tưởng đâu mình như Đặng Chi đang qua Đông Ngô thuyết khách.
Phòng tập đã được chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho xứng đáng với một trận quyết đấu mà chuyện thắng thua ảnh hưởng tới danh tiếng của cả hai võ đường nổi danh nhất nhì tỉnh. Khi chúng tôi vào tới phòng tập, các võ sinh đứng ngoài cửa, lập tức chạy vào, bao quanh một nửa bên kia của sàn đấu. Dường như đã quá quen với việc đón tiếp những vị khách tới quyết đấu, nên các võ sinh trong hoạt động của mình đều rất có trật tự, rất có kỷ cương, rất có phép tắc, không hề mảy may có chút bỡ ngỡ nào.
Tôi bắt đầu thán phục chủ nhân của võ đường Hải Thanh, thì từ trong góc đối diện với cửa ra vào, một cánh cửa khác mở ra, một giọng nói rất to, nghe như tiếng chuông vang lên.
- Tới rồi đấy à?
Kèm theo đó là một tràng cười inh tai nhức óc. Ông bác dường như đã quá quen với đòn phủ đầu này, nên chẳng hề tỏ ra khó chịu, bước lên một bước.
- Tôi tới rồi đây. Nghe giọng, thì có vẻ còn trẻ trung khỏe mạnh lắm nhỉ?
Một người phụ nữ cao lớn xuất hiện, bà ta to tới nỗi, chỉ riêng cái bóng thôi, đã đủ che khuất hết tất cả bốn năm võ sinh trong võ phục đi theo đằng sau. Người phụ nữ đã ngưng cười, nghe lời chào hỏi của ông bác thì lại cười tiếp. Giọng cười quả thực dễ áp vía người ta.
- Trẻ trung gì nữa đâu anh. Bọn mình chẳng phải trên đầu đều hai thứ tóc hết rồi đấy à? Chẳng qua em ngày nào cũng vui vẻ, không tranh giành hơn thua với ai nên cứ phơi phới ra thế.
Ông bác đương nhiên hiểu những lời nói đó là đang chọc ngoáy vào mình nên hai hàm răng hơi nghiến lại, tuy nhiên, vẫn mỉm cười.
Chỉ bằng mấy sải chân, người phụ nữ đã tới trước mặt ông bác, đôi mắt sắc lạnh của bà ta quét qua một vòng, và đặc biệt dừng lại trên đầu tôi.
- Vẫn toàn là những gương mặt cũ. Chẳng hiểu anh có chiêu gì mới đây?
Nói xong, cúi người xuống nhìn tôi, cặp môi dày hểnh lên tỏ vẻ coi thường.
- Đừng nói với em, gà của anh lần này là cô bé này nhá. – Chẳng chờ ông bác trả lời, hỏi tôi luôn. – Học tại võ đường Sơn Lâm lâu chưa?
Tôi đương nhiên rất thật thà, giơ ba ngón tay lên.
- Ba tháng ạ.
Người phụ nữ ngả đầu ra sau, cười như lên cơn dại.
- Ba tháng? Anh lúc nào cũng làm chuyện khác người nhỉ?
Cố nén cười một lát, hỏi tôi thêm câu nữa.
- Còn trước đó?
Tôi giơ nốt hai ngón tay còn lại lên, chưa kịp trả lời, cơn cười của bà ta lại bùng lên dữ dội.
- Năm tháng, hay năm năm? Ông anh yêu quý của em ơi, cái bảng gỗ ngoài kia, ngày mai em sẽ thay nó bằng cái bảng đồng.
Ông bác bị tiếng cười chói lói làm cho đỏ bầm hết mặt, tôi cũng chung cảm giác khó chịu ấy, tiếng cười cứ như máy khoan đang đục lỗ vào tường, nghe muốn phát điên lên được.
- Chính xác thì là mười bốn năm ạ. – Tôi gân cổ lên, ráng nói to hết mức. – Cô không biết đếm đốt ngón tay ạ?
Tiếng cười khừng khực trong cổ họng mấy cái rồi tắt ngúm, người phụ nữ to lớn trước mắt tôi bỗng chốc trở nên đáng sợ, gương mặt tím tái, cái cằm bạnh ra, con ngươi muốn bật khỏi hốc mắt, bà ta hít thở chậm chạp và bỗng chốc như biến thành khổng lồ. Tôi có cảm giác như chỉ cần bà ta hít thêm một hơi nữa thì bà ta sẽ nổ tung như một quả bom. Nhưng sau một giây, bà ta bắt đầu lấy lại tinh thần, và xẹp dần xuống, bàn tay với những ngón tay to như quả chuối phẩy qua phẩy lại đuổi mấy con ruồi mà ngoài bà ta ra, chẳng ai nhìn thấy.
- Thế thì đâu có được. Phải đúng là người anh đào tạo từ đầu tới cuối chứ?
Ông bác nhìn tôi, trên gương mặt hằn một vệt gân xanh.
- Thôi, hôm nay không đấu đá gì hết. – Người phụ nữ làm ra vẻ vô cùng cao thượng và bao dung, nhất là khi cố tình kéo dài tiếng thôi. – Nhưng mà vì anh trót khua chiêng đánh trống tới đây rồi thì để em mời anh một chầu, mấy chục năm nay anh chưa được bữa nào vui vẻ, phải không nhỉ?
Nói dứt lời, lại cười tít mắt, sung sướng không để đâu cho hết.
- Bình thường thì không nói làm gì. – Ông bác nổi gân xanh đầy mặt, sực nhớ ra, từ tốn nói. – Nhưng con bé này thì khác.
- Khác làm sao? – Bà ta vẫn còn nhắm tít mắt, hỏi chiếu lệ.
Ông bác thủng thẳng đáp.
- Nó là Nguyễn Hạ Nhi ở võ đường Nhân Đức.
Mấy tiếng võ đường Nhân Đức được thốt ra, nghe thật là oai phong. Tôi lại ngẩng cao đầu lên, ngực hơi ưỡn ra, hơi thở phập phồng. Tự hào quá đi mất! Người phụ nữ mở bừng mắt, chăm chú nhìn tôi. Sau cùng nhớ ra, à lên một tiếng.
- Hóa ra anh mang con dâu đi lấy lại vinh quang cho võ đường nhà mình đấy à? Thế thì lại là chuyện khác… – Người phụ nữ nhíu mày giây lát rồi nhún vai. – Coi như cũng được. Nhưng mà anh nói anh chị Nhân Đức chưa, nếu thua, cái bảng đồng ngày mai, em sẽ cho thêm tên võ đường Nhân Đức vào đấy.
Lời đe dọa quả là có trọng lượng, ông bác xám mặt, chưa biết nói sao. Tôi đang mang trong người hào khí ngút trời, chẳng cần nghĩ ngợi nhiều, tiến lên một bước, gật đầu khẳng khái.
- Con thay mặt cho bố mẹ, đồng ý ạ.
Chủ nhân võ đường Hải Thanh mỉm cười, nụ cười lạ lùng nhất mà tôi thấy, nó hiền lành quá đỗi nên trở nên trơ trọi trên gương mặt đầy những nét góc cạnh như của đàn ông. Nụ cười khiến tôi rùng mình một cái. Bà ta giơ bàn tay to bự lên, dùng dằng giây lát, dường như muốn gõ đầu tôi, nhưng lại thôi, hạ tay xuống và quay lại phía sau.
- Mấy đứa, chuẩn bị đi.
Đám võ sinh dạ ran, sắp hàng lại, ngồi xuống bên trái sân đấu. Động tác rất nhanh nhẹn, và chuẩn xác.
Bà ta quay lại nhìn ông bác, khóe mắt lấp lánh đôi chút tự hào.
- Mời anh.
Ông bác đường hoàng đĩnh đạc tiến lại gần sàn đấu, ngồi xuống ở phía bên tay phải, tôi và đám Huỳnh Công Linh đi theo, ngồi xuống đằng sau ông bác.
Chủ nhân võ đường Hải Thanh ngồi đối diện với cửa ra vào, đằng sau, lúc này tôi mới có thể nhìn rõ, là một cô gái khá đẹp, có lẽ bằng tuổi tôi, hai tên con trai cao to, và một trong hai tên ấy, chính là tên trời đánh. Hắn bắt gặp ánh mắt của tôi, liền cúi mặt xuống. Tôi nhếch mép cười.
Ngay khi nhận ra hắn chính là thằng nhóc huy chương vàng bốn năm về trước, tôi suýt nện hắn ngay trong sân bóng chuyền của khu thể thao phức hợp, chỉ là lúc ấy ông anh khờ chen ngay vào giữa.
- Em tính đánh nhau ở đây thật à, Hạ Nhi, bảo vệ sẽ tóm em ngay lập tức, với tội gây rối trật tự công cộng, em có thể sẽ ở tù chứ không giỡn được đâu. Võ đường Hải Thanh với võ đường Sơn Lâm không sớm thì muộn cũng quyết đấu một trận, em đợi tới lúc đó đánh luôn, không tốt hơn sao?
Nghe ông anh nói cũng có chút có lý, tôi đành đồng ý, không quên để lại một lời tuyên chiến sặc mùi khủng bố.
- Ta sẽ vặn ngược mũi ngươi.
Hai ông anh chết tiệt của tôi khi nghe chuyện, đã không nói được lời nào tử tế thì thôi, lại còn xồng xộc đi kiếm tên trời đánh, đổ dầu vào lửa.
- Đánh đi, hậu sự có tụi này lo.
Tôi ghét, kể cả khi hai ông đấu trận chung kết, tôi cũng nhất quyết không cho mỹ nhân tới cổ vũ.
Hắn biết, vì hắn mà tôi nổi điên, cũng vì hắn mà nội bộ anh em tôi bất hòa, nên từ dạo ấy, thấy mặt tôi ở đâu là hắn lẩn đi như chạch.
Cho tới ngày hôm nay…
Tôi đắc ý nhìn xung quanh bằng nửa con mắt. Đây chính là lúc tôi thực hiện câu khẩu hiệu mà tôi đã mất một đêm thức trắng để nghĩ ra và lụi hụi ba giờ sáng trở dậy để ghi vào Nhật ký với một vòng tròn đỏ chói: “Kẻ nào đâm ta một nhát vào tim, ta sẽ cho kẻ ấy biết chính xác ta đã đau tới mức nào”.
Khi tất cả yên vị, chủ nhân võ đường Hải Thanh lên tiếng trước, giọng nói sang sảng, đầy uy quyền.
- Hôm nay, võ đường Sơn Lâm lại một lần nữa tới võ đường chúng ta để có trận đấu phục hồi danh dự, nguyên tắc như cũ, một đối một, nghiêm cấm chơi xấu, ra đòn hiểm, đặt võ đức lên hàng đầu, thắng thì dừng, không tính hòa. Võ đường Sơn Lâm thắng, tấm bảng gỗ đề tên võ đường Hải Thanh đang treo ngoài cổng sẽ bị gỡ xuống đốt bỏ ngay lập tức.
Bà ta ngừng giây lát, đưa mắt nhìn những võ sinh của mình.
- Mấy đứa có biết chuyện gì sẽ xảy ra khi bảng hiệu của võ đường bị đốt không?
Đám võ sinh dạ ran, rất là có khí thế. Bà ta gật đầu, sắc mặt cực nghiêm trang.
- Vậy thì hãy cố gắng hết sức vì danh dự của võ đường Hải Thanh.
Đám võ sinh đồng thanh:
- Vì danh dự của võ đường Hải Thanh.
Cảm thấy khá hài lòng trước sự biểu dương lực lượng, bà ta hơi nghiêng đầu về phía ông bác.
- Anh có gì cần nói không?
Ông bác cất giọng.
- Chúng tôi thắng, võ đường Hải Thanh không cần phải đốt bỏ bảng hiệu, chỉ cần xóa hai dòng… dưới đi là đủ.
Chủ nhân võ đường Hải Thanh xoa tay, dáng điệu cực kỳ tự tin.
- Anh không phải lo, em muốn đốt bỏ cái bảng ấy từ lâu lắm rồi.
Nói xong, mặc kệ ông bác tôi nghĩ gì, lại cười một tràng. Cười xong, quay lại nhìn cô gái nhỏ, hất đầu.
- Yến Thanh, con lên đi. Võ đường Sơn Lâm đưa con dâu ra mắt, thì con gái mẹ cũng nên trổ tài một chút.
Cô gái dạ một tiếng đanh gọn, rồi đứng lên, động tác khá đẹp, ông bác lập tức gạt ngay.
- Yến Thanh đánh không lại Hạ Nhi đâu.
Lời nói như châm lửa vào thùng thuốc súng, tôi tưởng như vừa nhìn thấy trong họng bà ta khạc ra một quả lựu đạn.
- Anh nói như vậy là có ý gì?
Ông bác nhún vai.
- Tin tôi đi. Tôi muốn thắng đường hoàng, không phải tới đánh khơi khơi rồi về, hôm nay đừng gò bó quá, không cần phải nam đấu với nam, nữ đấu với nữ, Hạ Nhi chính là võ sinh mạnh nhất của tôi, tôi muốn nó được đấu với võ sinh mạnh nhất của võ đường Hải Thanh.
Yến Thanh nhìn mẹ chờ đợi, còn mẹ cô ta, lại chỉ chăm chú nhìn tôi, nói rành mạch từng tiếng.
- Em không tin hai người đó có thể dạy dỗ con gái tốt hơn em.
Ông bác vẫn vô cùng bình thản.
- Có thể. Nhưng về tố chất bẩm sinh, Hạ Nhi là Số - Một.
Ông bác ngưng một chút cho lời khen ngợi tôi ngấm sâu vào không khí và lan tỏa tới khắp ngó ngách xung quanh võ đường, sau đó mới nói tiếp, giọng nói đắc thắng như thể vừa tung ra một cú knock-out.
- Ngoài ra, nó có một thứ mà Yến Thanh không bao giờ có thể có, sự sắc sảo được di truyền từ mẹ nó.
Quả là một cú đấm móc tuyệt đẹp, người phụ nữ khổng lồ lúc này trông không khác gì quả bí ngô đang được chạm khắc nham nhở. Bà ta hít thở khó nhọc trước khi nhe răng ra đe dọa tôi bằng những lời cố tỏ ra âu yếm.
- Hạ Nhi, ý kiến của con sao?
Tôi vừa được ông bác khen, cảm hứng đang dâng lên ngập tràn trong lồng ngực, nghe hỏi tới thì đứng dậy, dõng dạc.
- Con muốn đấu với Trần Lê Hùng.
Nghe tôi gọi đích danh, tên trời đánh ngẩng đầu, đôi mắt không giấu nổi vẻ hoảng hốt. Ông bác tôi gật đầu, còn chủ nhân võ đường Hải Thanh thở dài.
- Đành vậy, đã gọi được đúng tên rồi thì Hùng đâu, lên đi con.
Tên trời đánh dạ khẽ, đứng dậy, bộ dạng y như chuẩn bị lên máy chém.
- Con có một đề nghị nữa. – Tôi bắt đầu thương lượng. – Con thắng, con muốn có toàn bộ số huy chương vàng võ thuật toàn tỉnh của đối thủ. Kẻ đã bại trận, không đáng giữ lại số huy chương đó.
Lời tôi nói, quả là có lý. Chỉ có điều, ngoài sức tưởng tượng của cả hai vị chủ nhân. Sau giây phút bất ngờ, chủ nhân võ đường Hải Thanh ngoái lại hỏi.
- Ý kiến con sao, Lê Hùng?
- Được… được ạ…
Tên trời đánh lắp bắp nói.
Ông bác vỗ tay.
- Tốt. Bắt đầu đi thôi.
Như bất kỳ các trận đấu võ tỉ thí khác, chúng tôi cùng đặt tay lên ngực chào sư phụ, sau đó, chào nhau, và lùi lại hai bước, thủ thế.
Tôi nghe đâu đó có tiếng reo hò.
- Cố lên, cố lên...
Nhưng rồi tiếng hô mờ dần, như thể, bị rơi vào một lớp sương mù và bị cuốn trôi. Tôi thấy chính mình đang đối mặt với hắn, trong giấc mơ của tôi.
Xung quanh tôi, đám đông bắt đầu nhạt nhòa, và chỉ trong chớp mắt, trước mắt tôi, gian phòng tập biến mất, sàn đấu, và những gương mặt người bị phủ mờ dưới lớp tuyết trắng xóa, chỉ còn lại một khoảng trời đất bao la. Tôi nghe vẳng từ xa lại tiếng sóng vỗ, và mũi thoảng ngửi thấy mùi của cỏ, có lẫn hạt phấn hoa. Mặt trời chói lọi trên đầu khiến tôi phải nheo mắt lại, và từ luồng ánh sáng đó, gương mặt hắn hiện ra rạng rỡ. Hắn đang mỉm cười. Nụ cười nhợt nhạt. Một mũi dao lại xuyên thẳng vào tim tôi. Tôi vung tay trái đấm tới, một cú móc vào thái dương, hắn xoay chân một góc chín mươi độ, né người. Tôi lùi về nửa bước, trụ chân phải, chân trái tung ra cú đá móc hàm, hắn xoay chân thêm một lần nữa và lui về phía sau ba bước. Không chờ cho hắn đứng vững, tôi tung người, nhảy tới, hai cú đá liên hoàn, hắn chỉ kịp đưa chân trái về, đứng trung tấn, giơ tay chắn ngang bụng, tôi mượn sức đẩy từ tay hắn, nhảy lộn về phía sau một vòng, xoạc chân, đá quét, hắn vội vã nhảy lên, phóng vụt qua đầu tôi. Tôi chống tay, bật ngược người dậy, vừa lúc hắn đá tới, chỉ một kẽ mỏng như lá lúa, hắn đã có thể đá trúng mạng sườn tôi.
Mặt trời càng lúc càng sáng bừng lên, không gian xung quanh tôi đặc quánh lại những hơi nóng, như thể mang nắng nhốt vào một cái hũ và bây giờ nhằm đầu tôi mà rót xuống như rót mật.
Tôi nghe tiếng sóng vỗ càng lúc càng to, và gió thổi xung quanh tôi mạnh dần, giờ đây lẫn trong mùi cỏ còn có cả mùi của gỗ, của lá mục, của đất. Gió đã vi vu qua thảo nguyên, và bây giờ đang len lỏi trong rừng, qua những khúc cây và làm rung những đám dây leo đang đánh đu từ cây cổ thụ này sang cây cổ thụ khác.
Tôi ra đòn vào khoảng không trước mắt. Tôi có thể nhìn thấy lá cây rơi ào ào như thác đổ. Những cánh hoa bay lả tả trong không gian, khắp nơi là một màu đỏ máu.
Cổ tay tôi bị nắm chặt, chân tôi bị hẫng, và tôi đổ người về phía trước. Gương mặt hắn lại hiện ra, rất gần, gần tới nỗi, tôi có thể nhìn sâu vào mắt hắn. Đôi mắt màu nâu nhạt, phảng phất điều gì đó không thể gọi nổi tên. Rồi tôi cảm thấy vai mình chạm vào ngực hắn, đau nhói.
Mặt trời biến mất, tiếng sóng lặng đi và gió cũng ngừng thổi.
Trước mắt tôi, sàn đấu lại hiện ra, xung quanh là những gương mặt người, và tôi nhận thấy, toàn thân mình đang dựa vào người hắn. Cổ tay phải vẫn đang bị hắn nắm chặt.
Giá như thời gian có thể dừng lại ngay đúng khoảnh khắc ấy, tôi mỉm cười trong vô thức, vai tôi nhức buốt, mũi tôi có thứ gì đó nhầy nhầy âm ấm chảy ra.
Đúng lúc ấy, tôi nghe tiếng ai đó gọi tên.
- Hạ Nhi.
Và tôi nhìn ra điều còn hơn cả tư thế kỳ cục của mình – chân hắn đã chạm mép vạch sàn đấu.
Tôi vung tay thoát khỏi hắn, tung chân ra một đòn cực đẹp, hắn tưởng rằng tôi đã bị khuất phục, nên hoàn toàn bị bất ngờ, lùi lại phía sau nửa bước, và thế là đủ.
- Chúng tôi thắng rồi.
Ông bác nói, hoàn toàn bình thản, nhưng không giấu nổi nụ cười đằng sau bộ ria mép đang rung rung.
- Đừng hóa mù ra mưa thế chứ. – Chủ nhân võ đường Hải Thanh phản biện lập tức. – Ai cũng có thể thấy, con bé đã ngã, và đó sẽ là một cú ngã ra trò nếu võ sinh của tôi không đỡ lại. Khách quan một chút, trận đấu đã có thể kết thúc sớm hơn với chiến thắng của chúng tôi nếu võ sinh của tôi không thấm nhuần tư tưởng nhường nhịn phụ nữ mà tôi đã cố công dạy dỗ bao nhiêu lâu nay.
Ông bác mỉm cười an nhiên.
- Tôi cũng biết một sự thật hiển nhiên rằng, mẹ của con nhóc Hạ Nhi cũng dạy dỗ nó phải nhường nhịn kẻ yếu hơn. Chẳng phải nó cũng rất nương tay khi đã có thể hơn ba lần đánh vào vị trí hiểm yếu của đối thủ đấy thôi. Thực ra, tôi biết, nó chẳng cần tới ba mươi phút để hạ đo ván võ sinh của cô. Nó đã làm được một việc mà tôi cho là rất cao thượng, giữ lại cho võ đường Hải Thanh một chút sĩ diện.
Trận đấu võ của hai võ sinh trên sàn đấu giờ lại trở thành chủ đề cho cuộc đấu võ miệng của hai vị sư phụ võ công thượng thừa.
- Nếu anh gọi cái cách con bé sử dụng nắm đấm của nó là võ, thì tôi tin rằng, chẳng có thứ gì trên đời này còn xứng đáng được gọi là võ nữa cả.
Giọng nói đầy chất châm biếm, ông bác vẫn điềm nhiên như không.
- Tôi không phải là nhà nghiên cứu võ học. Nhưng ai có mắt thì cũng thấy một điều hiển nhiên rằng, võ sinh mạnh nhất của võ đường Hải Thanh đã bỏ chạy ra khỏi sàn đấu. Và theo luật, đó là thua cuộc một cách hiển nhiên.
- Đó không phải là bỏ chạy! – Người phụ nữ khổng lồ nhe răng, gầm lên, trông bà ta giờ đây không khác gì quả kinh khí cầu. – Hãy đấu lại và vứt cái thói cao thượng rởm đời qua một bên.
Tôi bắt đầu thấy choáng và không còn nghe được gì nữa. Vai tôi vẫn khá đau, và tôi nhận thấy có một thứ nước âm ấm đang từ mũi chảy xuống thành dòng. Tôi đưa tay lên quệt mũi, và thấy tay mình đỏ những máu, cùng lúc tên trời đánh mặt mày trắng bệch quay sang nhìn tôi.
- Là con thua rồi, thưa cô. – Hắn lắp bắp, mắt không vẫn rời khỏi mặt tôi, toàn thân người không tự chủ được, run lên. – Mấy cái huy chương vàng đó, con không cần đâu.
Tôi chỉ kịp nghe ông bác nói: “Dù sao đi chăng nữa, con bé đã có một trận đấu quá hay, và thế là đủ. Cô tự tay gỡ tấm bảng xuống, hay để tôi giúp?” trước khi loạng choạng đổ gục vào người hắn.
Người lớn thực sự là rất điên rồ và khó hiểu! Sau khi tôi đổ máu để giành chiến thắng vẻ vang về cho võ đường Sơn Lâm, ông bác cũng chẳng hề có tâm trạng khá hơn, mấy ngày liền ngồi rầu rĩ nhìn tấm bảng gỗ của võ đường Hải Thanh. Một lần, vô tình đi ngang qua, tôi nghe ông bác lầm bầm tựa như là: vậy là hết rồi… với dáng điệu rất chi là sầu khổ. Vậy mà tôi cứ tưởng chấm dứt được nỗi thù hằn này thì phải là chuyện đáng vui mừng chứ?
Mặc kệ thái độ kỳ lạ của ông bác, tôi vẫn vô cùng cao hứng, mỗi tối trước khi đi ngủ, đều mang ba cái huy chương vàng chiến lợi phẩm ra mà ngắm nghía, rồi cười tủm tỉm khoái chí một mình, cảm giác nỗi hận thù trong lòng bớt đi được một vài phần.
Dẫu là vậy, trái tim thi thoảng vẫn còn nhoi nhói như bị gai đâm, chẳng hiểu vì sao.
/37
|