Anh Sẽ Ở Bên Em, Mãi Mãi Nhé?

Chương 37: Gặp lại

/37


Tôi không rõ người khác khi chia tay bạn bè đầy những nước mắt và nuối tiếc ra sao. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao buổi học cuối cùng tụi con gái lớp Anh văn lại ôm nhau mà khóc nức nở, kể cả những đứa bình thường mở miệng ra là chửi nhau không khác gì kẻ thù, hận không thể ăn tươi nuốt sống nhau được. Tôi chịu, không tài nào giải thích được, có những đứa mới hôm qua thôi còn dõng dạc tuyên bố, chẳng có gì phải lưu luyến cái ngôi trường ghẻ này, thì hôm nay cũng bưng mặt khóc tu tu. Con người đúng là một loài động vật khác thường. Riêng tôi, tôi nhìn những cảnh sướt mướt ủy mị đó bằng một đôi mắt hững hờ. Ngày tôi chia tay đám đệ tử để xuống ngôi trường này học, tụi nó còn khóc dữ dằn hơn nhiều, ấy vậy mà rồi khi gặp lại, có còn cảm xúc gì nữa đâu? Một buổi sáng thức dậy, tôi giật mình, chợt nhớ vừa mới thi tốt nghiệp hôm qua xong, và sẽ không bao giờ tới trường đi học nữa, tôi đã trùm chăn run rẩy vì quá sung sướng.

Rồi năm học lớp Mười hai cũng qua đi, tôi tốt nghiệp cấp ba, vào Đại học, ra trường, làm việc.

Dần cũng quên đi nhiều chuyện. Thời gian đã phủ bụi mờ lên tất cả những gì từng được coi là rực rỡ nhất.

Chỉ có nỗi đau là còn ở lại. Thi thoảng trời mưa to gió lớn, ngồi một mình, lại cảm thấy nhức nhối.

- Ta tìm thấy nhà ngươi rồi.

Vẫn gương mặt ấy, vẫn nụ cười ấy, vẫn vóc dáng ấy, dường như tôi chỉ mới vừa trượt chân té cầu thang, đau quá, nhắm mắt lại, mở mắt ra, hắn vẫn đang ở đấy, chẳng đi đâu cả.

Bảy năm, chỉ là một lần ngủ dậy trễ, và một cái ôm chầm.

- Hạ Nhi, anh tìm được em rồi.

Bảy năm trước, tại sao không nói với tôi một lời từ biệt? Bây giờ, gặp nhau thì còn ý nghĩa gì?



Tôi cầm giày trên tay, cười khẩy, không nương tay chọi thẳng vào người hắn. Hắn – không hổ danh đã từng vô địch võ thuật toàn tỉnh, nhanh như cắt, né ngay được, chếc giày trên tay tôi đập hụt, văng thẳng vào sếp nhỏ khiến ông sếp phải một phen vất vả ôm bụng, nhăn nhó, thiếu nước khóc òa lên. Tôi – bản lĩnh, kinh nghiệm thuộc hàng cao thủ, chẳng phí thời gian, không hề nao núng, lập tức, thẳng tay đấm cho hắn vài đấm ra trò. Lần này hắn không dám đỡ nữa, chỉ lùi lại, và kêu toáng lên.

- Nguyễn Hạ Nhi…

Sếp nhỏ vừa sợ vừa đau, xám ngoét mặt mày, la hoảng lên.

- Hạ Nhi… dừng tay lại, vào văn phòng tôi ngay.

Tôi nện một thôi hơn chục đấm mới chịu dừng lại, lấy giày, thản nhiên đi vào chân. Xong đâu đó, tôi cúi xuống nhặt nhạnh mấy thứ đồ lặt vặt của tôi vừa bị rơi vãi ra đất.

Sếp nhỏ run người, nói lắp ba lắp bắp, một phần có lẽ là do máy lạnh đang để ở chế độ 17 độ.

- Hạ Nhi, sao… sao cô … đánh khách hàng?

- Không, không sao đâu.

Hắn lúng búng xua tay, tôi lúc này đã nhặt xong đồ, đứng thẳng dậy, nhìn hắn, ánh mắt dửng dưng coi như chưa hề quen biết. Hắn đưa tay vuốt lại nếp áo cho thẳng, rồi mỉm cười, nói to lên một chút như để giải thích.

- Cô Nguyễn Hạ Nhi và tôi là chỗ quen biết, đó là cách chúng tôi chào hỏi nhau. Rất thân thiết.

Nói rồi, chưa kịp để tôi kịp bày tỏ sự ngạc nhiên, hắn giang tay tát thẳng vào má tôi, nếu không phải tôi nhanh nhẹn thì hẳn đã nhận một cú như trời giáng.

- Dám…???

Tôi chưa kịp la cho hết câu thì đã phải lo né đông né tây, hắn ra đòn chậm, nhưng chắc, đòn nào cũng là đòn lấy mạng người ta cả.

- Vẫn còn nhanh nhẹn như ngày nào.

Hắn nói, dừng lại, xoa xoa tay và cười. Vẫn nụ cười quen thuộc ấy, nụ cười mà trong suốt bảy năm qua, tôi ước ao biết bao nhiêu được một lần nhìn lại. Cơn giận dữ bất chợt bốc lên trong tôi làm tôi có một ham muốn mãnh liệt là làm điều gì đấy khiến hắn phải đau khổ nhưng trong cái đầu đang kêu ro ro của tôi không có một ý tưởng nào đáng giá để tôi hành động cả.

- Chúng ta đang chào hỏi nhau mà, phải không? – Hắn hỏi khi thấy tôi đứng đần mặt ra, còn mắt thì trợn ngược.

Sếp nhỏ thấy vậy thì lập tức giở cái giọng nịnh nọt, cười rất là to.

- Thì ra là cách chào nhau của những người bạn cũ… hẳn hai người phải thân thiết ghê lắm.

Hắn gật đầu xác nhận ngay

- Phải, chúng tôi đã từng là một đôi ở trường cấp ba, tiếc là tôi chưa kịp nhận lời tỏ tình của cô ấy thì đã phải đi du học.

Hắn đang còn định nói thêm gì đó, nhưng nhìn cái bản mặt hù ma dọa quỷ của tôi, hắn hết hứng nói, đành nhường sân khấu lại cho sếp nhỏ. Sếp nhỏ là cái đồ mỏ nhọn, đôi mắt sếp nhìn tôi như thể tôi đang tỏa hào quang lấp lánh.

- Hạ Nhi thật là lợi hại! Bao nhiêu năm tôi cứ tưởng cô vì lo sự nghiệp mà không chú ý tới chuyện tình cảm, hóa ra là vì đã có một người bạn trai xuất sắc như ông Lê Hùng đây. Sau hợp đồng này, cô nhớ phải khao cả phòng đấy nhé!

Sếp cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “hợp đồng” rồi vội vã mời hắn vào văn phòng để bàn chuyện lớn, sau đó quay sang tôi, giọng ngọt ngào như thể tôi chưa từng gây ra cho sếp bất cứ nỗi đau nào.

- Hạ Nhi, chuẩn bị tài liệu rồi cùng vào họp thôi. Tôi có lấy được vợ không là nhờ cô ngày hôm nay đó nhé!

Tôi thèm vào quan tâm cái chuyện lấy vợ của sếp. Trong đầu tôi còn ti tỉ thứ cần phải suy nghĩ. Hắn – cái tên trời đánh đó – đã… ngang nhiên thừa nhận chuyện chúng tôi là một đôi khi học cấp ba… đúng là tôi đã từng tỏ tình với hắn, nhưng chuyện chúng tôi là một đôi… không thể nào… chưa bao giờ hắn tỏ ra là hắn thích tôi… Tại sao hôm nay hắn lại nói chúng tôi đã từng là một đôi? Như thế nghĩa là thế nào? Hắn đã từng thích tôi như tôi thích hắn hay sao? Nếu trái tim tôi là một thứ gì đó chạy bằng điện tôi tin là giờ nó đang bị chập mạch tóe lửa, bốc khói đen thui.

Mẹ ơi, lỗi tại con không nghe lời mẹ, đáng lý ra con nên bước chân phải ngay ngày đầu tiên đi nộp đơn xin việc.

Đồ trời đánh chết tiệt, thành phố này có biết bao công ty Quảng cáo, tại sao lại chọn công ty cùi bắp mà tôi đang làm việc để mò đến chứ?

Kế hoạch quảng cáo của công ty hắn được sếp nhỏ trình bày đầy sức thuyết phục. Thêm hiệu ứng ánh sáng, âm thanh và phông nền, sếp nhỏ hiện lên lung linh như một nhà đại hùng biện, từng lời như thêu hoa dệt gấm, làm hiển hiện lên một cách rõ ràng nhất tương lai đầy hoành tráng, sáng sủa rạng ngời cho công ty hắn – đương nhiên là, tương lai đó chỉ xảy ra với điều kiện, hắn đồng ý sử dụng Chương trình Quảng cáo trọn gói của chúng tôi.

Việc của tôi là ngồi ngoài gật đầu phụ họa, và làm chân sai vặt cho hắn khi thi thoảng hắn lên cơn, đòi xem cái này cái kia.

Hắn để cho sếp nhỏ độc thoại tới rã cuống họng, xong, phán một câu:

- Tôi cần anh trình bày kế hoạch mà anh đã gửi cho tôi chứ không phải là mớ lời lẽ lộn xộn này.

Sếp nhỏ nhìn tôi ngơ ngác. Tôi nhìn hắn ngơ ngác. Hắn nhìn chúng tôi.

- Có lẽ tôi tới không đúng công ty chăng?

Sếp nhỏ kéo tôi ra ngoài, giọng đã lạc hẳn đi, chỉ còn lại những tiếng lào khào.

- Cô gửi bản kế hoạch nào cho cái tay công tử bột ấy?

Tôi nhăn trán, không nhớ ra nổi, trả lời đại.

- Giống kế hoạch em gửi cho sếp thôi.

- Cô xem lại ngay cho tôi. – Sếp cáu. – Tôi không lấy được vợ thì cô sẽ phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

Tôi lao vội tới máy tính, lục lại email. Tôi đã gửi cái thứ quỷ gì cho hắn chứ?

Công việc chưa thuận lợi như ý muốn, nhưng cũng đã quá giờ ăn trưa, sếp nhỏ nhã nhặn tỏ ý mời hắn đi ăn.

- KHÔNG. – Hắn từ chối thẳng thừng. – Tôi có hẹn rồi.

Và hắn quay sang tôi, lúc này vẫn đang còn chóng mặt và hoa mắt vì cái thứ quỷ tôi vừa tìm thấy trong đống email.

- Hạ Nhi. – Hắn gọi tôi âu yếm. – Có muốn một trận ra trò không? Hai đứa?

Tôi cắn luôn một miếng vào lưỡi mình.

Không thể tin được. Không thể tin được. Không thể tin được.

Tôi trợn tròn mắt lên nhìn hắn.

Còn sếp nhỏ trợn tròn mắt lên nhìn tôi.

Rồi mặc kệ chuyện với tôi là xấu tốt thế nào, sếp tự phong chức người quản lý cho tôi – một ngôi sao mới nổi.

- Đương nhiên. – Sếp nói, háo hức. – Hạ Nhi sẽ có một… trận ra trò… Tôi sẽ ký giấy cho cô, lý do đi tiếp khách. Chờ một phút…

Nói rồi sếp te tái chạy đi ngay. Tôi nhìn theo cái dáng vừa tròn vừa lùn của sếp mà cảm thấy cảm cảnh cho đời. Rõ là con người hai mặt, mới mấy ngày trước, còn mắng tôi té tát vì cái tội nộp bản thảo trễ, không coi tôi ra cái cóc khô đinh gỉ gì, vậy mà hôm nay trông không khác gì thằng Nô cho tôi.

- Hai người đi vui vẻ nhé! Hạ Nhi cố gắng lên nhé! Tôi viết sẵn thiệp mời cho cô rồi đó.

Sếp vừa nói, vừa vẫy tay chào thân mật khi chiếc Mercedes màu đen bóng loáng chở tôi ra khỏi cổng công ty. Vui vui cái con khỉ, cố gắng cái con khỉ, thiệp mời cái con khỉ, tôi ngồi nhăn nhó ôm cái bụng đang reo òng ọc, lòng vẫn phân vân tự hỏi, lý do con khỉ gì khiến tôi liều thân mình leo lên chiếc xe đang phóng vun vút theo hướng ra ngoại thành này.

- Công việc của em tốt chứ? – Hắn bắt đầu.

- Không tệ.

- Cuộc sống thường ngày thì sao, vui vẻ chứ?

- Không, nhàm chán lắm.

Im lặng một phút.

- Tới bây giờ vẫn chưa có bạn trai. – Hắn vừa lái xe vừa làm như đang nói chuyện bâng quơ. – Anh đoán nhé, em vẫn còn nhớ anh à?

- Chuyện tưởng tượng. – Tôi hừ mũi. – Ai mà thèm nhớ cơ chứ?

- Biết ngay mà. – Hắn nói như reo, thiếu nước buông hai tay ra mà vỗ bồm bộp. – Là bị anh mê hoặc rồi, là không thể thích ai khác ngoài anh nữa… cả đời này tính chờ đợi anh phải không?

Tôi bị choáng. Đây mà là tên trời đánh tôi đã từng biết hay sao?

- Bị thế này lâu chưa? – Tôi hỏi, giọng đầy vẻ quan tâm.

Hắn gật gù.

- Cũng hơn bảy năm rồi.

- Bên đó công nghệ phát triển thế mà vẫn không tìm ra thuốc chữa sao?

- Bệnh này không chữa được, và anh cũng chẳng muốn chữa. – Hắn nói và chạm tay vào ngực (hay là tôi tưởng tượng ra như thế cũng nên). – Anh nhớ em lắm.

Đúng lúc xe phải dừng đèn đỏ, tôi bị bất ngờ, lao thẳng về phía trước, đầu bị đập cái bộp, thấy sao bay tung tóe. Hắn vừa xoa xoa chỗ đầu đang dần sưng lên một cục của tôi, vừa hỏi thăm với vẻ quan tâm thân ái lắm.

- Em cũng nhớ anh đúng không?

Tôi khinh, tôi không thèm trả lời. Thế là hắn vừa tự làm tác giả, vừa kiêm luôn diễn viên.

- Đúng là có nhớ anh, nếu không nhớ, thì chẳng khi vừa thấy anh, lại chạy tới ôm chầm như vậy trước mắt bao nhiêu người. Đi làm mà vẫn mang theo người ba cái huy chương vàng của anh ngày xưa. Em đúng là có bản lĩnh thật đấy… – Hắn khúc khích cười, mặt nhơn nhơn ra chiều đắc ý lắm. – Em nhớ anh nhiều vậy sao?

Tôi đang đau tới chảy cả nước mắt, thế mà hắn cứ lảm nhảm những điều như vậy thì hỏi có điên không cớ chứ.

- Mấy cái huy chương đó… là thói quen thôi. – Tôi càu nhàu. – Thi thoảng lôi ra hù dọa người khác. Còn … không có chuyện ôm chầm đâu, chỉ là trượt chân thôi, là trượt chân thôi, nghe rõ chưa?

- Đúng là vẫn nhớ anh nhiều lắm. – Hắn lại tiếp tục, không quan tâm tới chuyện tôi vừa nói những gì. – Còn đánh anh đau như vậy là còn thương…

Tôi thầm điểm lại trong đầu, lúc nãy tôi đánh hắn, tuy có mạnh tay, nhưng không có đòn nào trúng đầu, lẽ nào lại khiến hắn trở nên nửa điên nửa dại?

- Dừng xe lại đi. – Tôi sợ hãi cắt ngang lời hắn hòng kiếm chỗ thoát thân, loạng quạng hắn xỉa cho tôi một nhát bằng dao để trả thù thì còn gì là cuộc đời tươi đẹp. – Chỗ nào cũng được, chỉ cần có gì đó ăn là được.

Hắn nhìn tôi, mặt bí xị, rồi nói gì đó, đại loại như là sắp tới rồi. Tôi giả vờ tỏ vẻ thờ ơ, đưa mắt nhìn ra ngoài đường, nhưng thực ra trong lòng đang rối như tờ vò.

Nghĩ cũng thật buồn cười. Bảy năm trời đằng đẵng, gần như ngày nào tôi cũng săm soi từng gương mặt người, hòng mong được một lần gặp lại hắn, trái tim không biết bao nhiêu lần đập lỡ nhịp vì đi trên đường, thoáng thấy một bóng ai giống hắn… Vậy mà… giờ đây hắn đang ở ngay bên cạnh, gần tới nỗi tôi có thể nghe thấy hơi thở của hắn, chỉ cần với tay ra, là có thể chạm vào, lại cảm thấy thật lạ lùng. Như thể trong lòng vừa mất đi một thứ gì đó, không rõ là thứ gì nhưng đã từng gắn bó với mình rất lâu, tuy không quý giá nhưng khiến mình bị hụt hẫng, mất cân bằng… Lòng tôi chợt trào lên một cảm giác mơ hồ. Là hắn đây ư? Thực sự là hắn ư? Một người đã quá gần gũi với tôi trong trí tưởng tượng, giờ đã là con người bằng xương bằng thịt ngay bên cạnh tôi, thì lại bỗng trở nên vô cùng xa lạ. Hắn không phải là hắn trong trí tưởng tượng của tôi, hắn là một thực thể sống, hắn suy nghĩ, hắn hành động theo sự điều khiển của ý thức của hắn, không phụ thuộc vào mong muốn hay sở thích của tôi. Tôi không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì, nói gì, và tôi sẽ phải ứng xử ra sao. Đây không phải là mơ, không phải là tưởng tượng, đây là thực tế, và thực tế nằm ngoài sự kiểm soát của tôi, điều đó làm tôi lo sợ.

Tôi làm bộ ngắm nhìn bốn phía để có thể nhìn hắn rõ hơn. Gương mặt nam tính, vầng trán cao, hàng lông mày rõ rệt, đôi mắt sáng, chiếc mũi thẳng, quai hàm vuông vắn... đẹp như tượng tạc. Tôi không muốn để hắn nhận ra chuyện tôi đang mải mê ngắm hắn, não bộ liền nhanh chóng ra lệnh hướng tầm nhìn sang nơi khác, nhưng đôi mắt đã ra ngoài chiến trận, không thèm nhận thánh chỉ, cứ dán ánh nhìn vào hắn như một con cáo đói đang nhìn con gà quay ngon lành cho bữa tối.

Tôi nuốt nước bọt, đưa tay lên, vỗ cho mình một cái vào má. Đầu óc có chút tỉnh táo. Người đang ngồi bên cạnh tôi đây, đúng là hắn, nhưng là hắn của ngày hôm nay, không phải là hắn của bảy năm trước. Hắn đã thay đổi. Tôi cũng thay đổi. Mọi người đều thay đổi. Chẳng còn chút gì của quá khứ. Chúng tôi đều đã là người trưởng thành, không còn là những cô cậu học trò ngốc nghếch khi xưa. Bảy năm là một khoảng thời gian dài. Trong khoảng thời gian đó, hắn đã đi và gặp gỡ bao nhiêu người, và tôi, bỗng chốc chỉ là một phần bé tý trong quá khứ của hắn… Chúng tôi chưa từng là gì của nhau, và bây giờ cũng vậy. Chỉ là hai người bạn học cũ. Ấy vậy mà tôi lại để cho hắn chiếm một phần lớn cuộc đời tôi. Tôi dại khờ quá… Tôi đã để mất đi bảy năm cuộc đời chỉ để lưu giữ một bóng ma thằng nhóc mới lớn mười bảy tuổi năm nào.

Chợt nhớ có một lần Phương Thảo nói với tôi, đời người ngắn ngủi được mấy mươi năm, cười được thì cười, khóc được thì khóc, nên yêu thì yêu.

Lúc này, tôi muốn khóc.

Tôi muốn khóc quá đi mất. Thực sự muốn khóc quá đi mất.

Tôi đang chờ đợi điều gì từ con người xa lạ này đây?

- Tới rồi. – Hắn nói và xe dừng lại trước cửa một nhà hàng ẩm thực khá nổi tiếng vừa được lên báo Mỹ cách đây một vài tháng.

Tôi nhìn hắn bước xuống xe, cảm thấy vô cùng không thoải mái, thậm chí tôi còn không muốn rời khỏi chỗ. Như là hai người bạn cũ – tôi thì thầm nhắc mình – hãy cứ coi như là hai người bạn cũ.

- Sao vậy? – Hắn hỏi khi mở cửa xe cho tôi. – Không phải em đang đói sao? Hay thất vọng vì đang trông chờ một điều gì đó khác?

- Không. – Tôi nói và vô tình đỏ mặt.

- Muốn làm gì khác thì cũng phải ăn đã. – Hắn nói kèm một nụ cười đầy ẩn ý mà tôi chỉ muốn hạ đo ván bằng một cú đấm knock-out ngay lập tức.

Hắn không phải là người mà tôi đã từng thích của bảy năm trước. Tôi đã để quá khứ định đoạt cuộc đời mình. Tôi đã để hình bóng của hắn choán hết tâm trí và giờ đây, khi hình bóng đó được thay thế bằng hình ảnh của cuộc sống thật, tôi hoàn toàn bị động. Tôi không được chuẩn bị trước cho những sự kiện này. Tôi bối rối, và trở nên ngơ ngác một cách đáng buồn cười.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong nhà hàng, bàn kế cửa sổ, nhìn ra khung cảnh ngoài trời rất đẹp và thơ mộng. Nhưng tôi chẳng còn tâm trí nào mà ngắm cảnh. Hắn không hề chú tâm vào các món ăn đang dọn ra trên bàn, vẫn đang hào hứng lan man kể cho tôi nghe chuyện gì đó. Tôi chẳng để lọt lời nào vào tai.

- Em còn nhớ không? – Hắn bất chợt hỏi và nhìn tôi chờ đợi.

- À… – Tôi lúng túng, tôi có nghe hắn hỏi cái quái gì đâu. – Đương nhiên… nhưng chuyện đó là như thế nào nhỉ?

Hắn nhìn tôi một cách thất vọng như thể tôi vừa nhận xét câu chuyện của hắn là một trò nhảm nhí rẻ tiền.

- Thôi, dù sao cũng xảy ra lâu rồi. – Hắn nói và cầm cái dĩa chọc chọc một cọng súp-lơ.

- Đúng. – Tôi đồng tình với hắn. – Dù sao thì cũng đã là chuyện của bảy tám năm về trước, có những chuyện, không nên nói tới nữa làm gì.

Có lẽ bây giờ là lúc thích hợp để nói ra, tôi bèn ngưng ăn, lấy khăn chấm chấm miệng.

- Nghe này… – Sau khi hít một hơi dài, tôi nói. – Cũng đã bảy năm qua rồi (hắn gật gù) chúng ta đều đã thay đổi, lớn lên, trưởng thành, và đương nhiên, theo thời gian, có những chuyện không còn như trước nữa. Bạn có những mối quan hệ của bạn, và Nhi cũng vậy. Chúng ta không nên để quá khứ áp đặt chuyện của chúng ta ngày hôm nay. Ý Nhi là… có lẽ… chúng ta vẫn là bạn, nhưng… bạn biết đấy, khi trẻ, có những chuyện chúng ta làm hoàn toàn do bản năng, và không bao giờ lường trước được hậu quả… dù sao thì cũng đã bảy năm qua rồi, cũng nên cho một số chuyện ngủ yên.

- Ý em là em không còn thích anh?

- Không phải vậy. – Tôi lúng túng, bao nhiêu ngôn từ lại bay đi đâu mất hết, hệt như những lúc lên bảng kiểm tra bài cũ mà quên chưa học bài. – Nhi vẫn rất yêu quý bạn, đương nhiên, và Nhi cũng chưa bao giờ quên bạn. Nhưng, bạn biết đấy… chúng ta đều đã là người trưởng thành, và có những chuyện không thể làm mà không cần suy nghĩ… Nhi không muốn mạo hiểm… ý Nhi là…

Hắn cười, rất sảng khoái.

- Đúng là em trưởng thành thật rồi đó, không muốn mạo hiểm, nghe mắc cười chết đi được.

Tôi đỏ bừng mặt, trong lòng hận không thể úp thẳng đĩa đồ ăn vô cái mặt hắn.

- Chẳng sao cả. – Khi thôi cười, hắn nói. – Giờ là tới lượt anh cưa em. Anh đã đủ tự tin để làm việc đó rồi.

Tôi bị đau bụng. Tôi nhăn mặt, ôm bụng và chạy. Rồi trốn tiệt trong nhà vệ sinh. Hắn đã đủ tự tin để cưa tôi? Hắn muốn tôi phải nghĩ thế nào đây?

Bụng dạ tôi từ hồi bị ngộ độc năm lớp mười một tới giờ vẫn không được tốt. Cứ ăn phải món gì hơi lạ một chút là Tào Tháo tới thăm viếng cả đêm.

Sáng hôm sau, tôi tới công ty với vẻ mặt không còn gì thảm hại hơn. Mắt thâm quầng vì mất ngủ, người ngợm lôi thôi, đi đứng xiêu vẹo, dù đã rất cố gắng chỉnh chu nhan sắc, nhưng khi nhìn cái bóng thân tàn ma dại của mình qua ô cửa kính, suýt chút nữa thì tôi cũng phải kêu thét lên.

Đón tiếp tôi là những ánh mắt nhấm nháy và những lời thăm hỏi rất nhiệt tình:

- Coi bộ đã có một trận ra trò chớ hả, cục cưng?

- Cả đêm qua không ngủ nổi phải không? Thiệt hết sảy nha…

- Bình thường có võ mà giấu chị em không hà, phải khao một trận không say không về đó.

Tôi không còn sức để lắc đầu chứ đừng nói tới chuyện phản bác lại.

Sếp nhỏ vẫn là người mong chờ sự xuất hiện của tôi nhất. Chỉ thiếu hoa và nhạc cho nên lễ đón tiếp của sếp không được tưng bừng như những gì sếp đang cố thể hiện trên gương mặt sáng rực rỡ.

- Nguyễn Hạ Nhi. – sếp long trọng gọi tên tôi. – kết hợp với phòng kinh doanh, ký cho được hợp đồng với công ty C&T nhé!

- Gì vậy sếp? – Tôi lấy hết sức thều thào đáp. – Không phải sếp là người chịu trách nhiệm chính việc đó sao?

- Tôi xét thấy, trong thời gian qua, cô đã chứng tỏ được năng lực và khả năng của mình. Chúng tôi tin là cô sẽ hoàn thành tốt công việc lần này. Đây là một khách hàng lớn đầy tiềm năng nên chúng tôi đặt rất nhiều kỳ vọng vào tài năng tuyệt vời của cô. Cố gắng lên!

Bài diễn văn nho nhỏ của sếp nhỏ kết thúc trong tiếng vỗ tay hoan nghênh theo thông lệ của cả phòng biên tập. Sếp tỏ ra khoái chí lắm, bèn bắt tay tôi thật chặt, có lẽ trong lúc quá nhập vai, đôi mắt sếp còn long lanh nước.

Tôi biết chắc chắn là, sếp vẫn chưa nhìn thấy cái thứ quỷ mà tôi đã gửi trong email cho hắn.


/37

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status