Vì tên béo Vũ Thái Bình sau khi được nghỉ ba tiết học, uống hết một lốc sữa và thanh toán gọn một giỏ trái cây đã hoàn hồn trở lại, không ho he gì chuyện bắt đền bắt đáp, thậm chí còn khăng khăng nhận là mình bị trượt chân (có lẽ cảm thấy mất mặt khi phải thừa nhận đã bị một đứa con gái tống cổ ra ngoài ban công chăng?); kèm với sự ăn năn hối cải hết sức chân thành của tôi được thể hiện qua một bản kiểm điểm đong đầy nước mắt (của mỹ nhân) nên hình phạt dành cho tôi cũng không quá nặng nề, ngoài chuyện bị giũa te tua bởi bài ca không tên bất tận của thầy giám thị (cái này thì cả tên trời đánh và mỹ nhân cùng được hưởng) tôi chỉ còn bị hạ một bậc hạnh kiểm trong tháng kèm một tháng trực sân thể dục.
Dù sao, tôi cũng có một niềm an ủi nho nhỏ, sau chuyện đó, mỹ nhân đi tới đâu, người dẹp ra tới đấy, còn tên trời đánh được quàng lên đầu cái vinh quang xả thân cứu bạn.
Cuối cùng, lại chỉ có tôi là chịu tất tật mọi hậu quả.
Mẹ tôi chẳng hiểu nghe chuyện ở đâu ra, câu được câu chăng, tưởng tôi xô ngã con nhà người ta rồi, không thèm hỏi tới câu thứ hai, nọc tôi ra đánh cho một trận xém chết. Đánh xong, mới thủng thẳng nghe lại, ngẫm nghĩ chán chê một hồi, lấy thuốc cao ra dán chân cho tôi, vậy mà tới mấy tuần sau, tôi vẫn còn phải đi cà nhắc.
Ông bác thấy tôi bị đánh, mà mẹ tôi dữ quá không dám cản nên trong lòng có lẽ cũng cảm thấy hơi áy náy, bắt ông anh chở tôi đi học. Ông anh vui vẻ chở tôi được hai ngày, tới ngày thứ ba thì cái mặt ổng nhăn như quả táo khô:
- Không phải anh không muốn chở em. – Ông anh sang tận phòng tôi, giả bộ cho tôi mượn mấy cuốn truyện tranh rồi ngọt nhạt năn nỉ. – Nhưng… nhưng… nghĩ ra có nhiều cái không ổn lắm…
Thấy ông anh lắp bắp, lại đang sẵn mấy ngày không tới võ đường, giận không có chỗ xả, tôi đâm cáu.
- Anh không muốn chở thì cứ nói thẳng là không muốn chở… nói nhiều làm gì?
Thấy tôi cầm đống truyện tranh chuẩn bị ném ra ngoài cửa, ông anh phát hoảng.
- Không phải… không phải … Hạ Nhi… chỉ là … chỉ là…
Gương mặt ông anh vừa đỏ vừa tái, người run run như đang lên cơn sốt rét cấp tính, tôi cũng thấy thương thương, bèn giả bộ ân cần, dịu giọng hỏi:
- Chỗ anh em với nhau, có gì anh cứ nói thẳng, bụng dạ em có hẹp hòi đâu mà anh phải lo. Nói em nghe, rút cục là có chuyện gì?
Ông anh giương đôi mắt cận lờ đờ lên nhìn tôi, há miệng đớp đớp ra vẻ khó nói vô cùng. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi đứng phắt dậy, mắt long lên.
- Tụi lớp Lý đòi đánh anh à? Tụi nó biết anh với em ở cùng một nhà nên dọa xử anh phải không? Anh sợ tụi nó à?
Ông anh há hốc miệng, lắc đầu quầy quậy.
- Không phải, không phải.
- Cái này không phải, cái kia cũng không phải. – Tôi nổi điên. – Anh cút ra ngoài.
Ông anh thấy tôi bắt đầu lên cơn, lúng túng không biết phải làm sao, cúi đầu, thở dài mãi, một lúc lâu sau mới thẹn thò.
- Là Phương Thảo …
Tôi ghé sát mặt lại, cũng hạ giọng thì thào:
- Phương Thảo thì làm sao?
Ông anh khờ lúc này mới dám ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng như thiếu nữ.
- Anh sợ … Phương Thảo hiểu nhầm.
- À… – Tôi nhìn ông anh một lát bằng con mắt đầy cảm thông, rồi gật gù. – Em hiểu. Thế hai người quen nhau lâu chưa?
- Chưa.. chưa quen. – Ông anh ấp úng. – Mới chỉ là… anh … đơn phương thích người ta.
Tôi ngã ngửa người ra sau, ôm bụng cười sằng sặc. Ông anh mặt mũi đỏ tưng bừng, đưa tay vò đầu bứt tai mãi, miệng bắt đầu nói cà lăm.
- Đừng… đừng có cười.
Cười chán, tôi ngừng, nhìn chăm chăm ông anh.
- Để em giúp cho…
Tôi cam đoan, trong mắt ông anh lúc ấy, trên đầu tôi đang tỏa ra vô số ánh hào quang rực rỡ của một vị thiên sứ nhân hậu tuyệt trần. Ông anh rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống mà ôm chân tôi.
Chờ cho ông anh thể hiện hết lòng biết ơn sâu sắc, tôi thở dài cảm thán.
- Từ mai em sẽ tự đạp xe đi học, dù sao thì chân em cũng đỡ nhiều rồi.
Ông anh đang coi tôi là vị sứ nhà trời, hận chưa thể xây đền thờ mà cúng bái tôi nên hớn hở hứa hẹn ngay.
- Chân em phải cả tháng mới lành. Để anh nói thằng đệ anh một tiếng. Đằng nào cũng tiện đường. Nó đang còn ngu lắm, chưa biết thích ai nên không phải lo đâu.
Rồi cũng chẳng cần chờ tôi đồng ý, ông anh chạy biến ra phòng khách oang oang gọi điện thoại.
- Mai ghé nhà anh chở nhỏ em đi học giùm với… ừ, mẹ đánh, chắc rạn xương luôn rồi…
Thế là sáng hôm sau, khi tôi còn chưa kịp chải đầu, tên trời đánh đã lò dò mò sang, đứng ở sân chọc cho con Bon kêu ông ổng.
Khi tôi lắc nhắc bước chân ra tới hành lang thì thấy con chó đang chồm lên ôm chặt hắn bằng hai chân trước, cố liếm lấy liếm để cái mặt hắn, hắn vừa né vừa la oai oái trông hoạt kê tới mức tôi bật cười thành tiếng. Nghe tiếng tôi cười, hắn quay lại rồi quát con chó.
- Nghỉ chơi, Bon.
Con Bon bị nạt, còn ráng thè cái lưỡi đỏ hồng liếm thêm vài cái nữa rồi mới ngúc ngoắc cái đuôi đi về phía gốc nhãn, cào vỏ cây sồn sột.
- Nó khoái trò vật lộn lắm.
Tên trời đánh nhìn con chó, giải thích với tôi. Hắn làm như con Bon là chó nhà hắn vậy. Tôi đang tính cãi tay đôi với hắn vài câu cho đỡ cảm giác ngường ngượng thì lúc đó ông anh dắt xe ra, cười hí hửng.
- Đi.
Ông anh được tôi hứa giúp làm quen với Phương Thảo chắc sướng quá cả đêm không ngủ nổi, sáng dậy vẫn còn ngỡ như mình đang mơ nên suốt cả dọc đường cứ cười hi hí mãi không thôi. Thậm chí còn kiếm chuyện để tâng bốc tôi.
- Em giờ đang là cô gái nổi tiếng nhất trường đấy. – Ông anh nói, mồm vẫn ngoác ra cười – Mấy hôm nay đi đâu anh cũng nghe bàn tán về em.
- Ha… – Tôi nói – Chắc chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì? Nói em dữ hả?
- Cũng có. – Ông anh gật đầu. – Nhưng cũng có người bảo em cá tính. Mà phần lớn thì nói em … kinh khủng.
Ông anh biết lỡ miệng, nín bặt. Tôi cười ha hả, tôi đã tìm lại được cảm giác quen thuộc của tôi rồi. Từ ngày tôi bắt đầu biết đánh nhau, cái tên Nguyễn Hạ Nhi của tôi luôn là một cái tên sáng chói, nói về tôi là phải kèm theo hai từ kinh khủng. Lịch sử lúc nào cũng lặp lại. Mà tần suất này đối với tôi, có vẻ hơi bị cao.
- Em biết mà. – Tôi nói vui vẻ. – Nhưng em chẳng rảnh mà quan tâm. Em sai, em xin lỗi rồi. Giờ thì em mặc kệ thiên hạ muốn nói sao thì nói. Em đâu thể tới gặp từng người mà nói này, thực ra tôi trông hung dữ thế thôi, chứ thực ra, tôi hiền lành lắm. Những người hiểu em, như anh chẳng hạn, thì em đâu cần giải thích, còn những người đã không hiểu em, thì dù em có giải thích tới thế nào, họ cũng chẳng chịu tin. Em sống cho em, không phải là cho toàn thiên hạ.
Nói xong, tôi chợt nghĩ ra, đấm cho tên trời đánh một phát vào sống lưng.
- Này, cảm ơn nhé!
Tên trời đánh bị tôi đấm bất ngờ, giật mình lúng búng đáp.
- Không có gì.
- Bạn có học võ chứ hả? – Tôi hỏi. – Chân tay cũng nhanh nhẹn đấy.
Nghe tôi nhận xét thế, ông anh khờ phì cười.
- Bao nhiêu cái huy chương vàng nhỉ? Bốn à?
- Ba. – Tên trời đánh sửa lại. – Lớp năm, lớp bảy, lớp chín.
- Kể cho anh nghe chưa nhỉ? – Tôi đang hồi cao hứng, nghe tới mấy chữ huy chương vàng thì chợt động lòng nhớ chuyện ngày xưa. – Năm em chuẩn bị lên lớp sáu, suýt nữa mẹ em cắt trụi tóc em để giả làm con trai cho em đi thi võ thuật toàn tỉnh. Tiếc là bố em cứ nhất quyết không đồng ý, không thì năm đó, võ đường Nhân Đức nhà em ôm trọn cả ba huy chương rồi!
Không kể đến thì thôi, kể đến, bỗng dưng lại thấy tức, tôi phùng mang trợn má.
- Mà anh không biết chứ, thằng nhóc đạt huy chương vàng năm đó trông giống con gái hơn cả em nữa. Con trai gì mà da trắng môi hồng, trông xinh chết đi được.
Lại nhắc đến trai xinh, tôi không nén nổi, nuốt nước bọt một cái, lặp lại một tuyên bố nổi tiếng của tôi, lần này là lần thứ mấy ngàn gì đấy.
- Sau này con em phải đẹp hơn thế.
- Em giỏi nhớ thiệt đó! – Ông anh vuốt đuôi, buông mấy câu vô thưởng vô phạt. – Ba cái chuyện thời con nít lớp năm lớp sáu anh chẳng còn nhớ gì.
- Phải nhớ chứ. – Tôi trề mỏ. – Mũi em bị đập vào gốc cây vẫn còn vẹo sang một bên đây này.
Cái xe vấp phải ổ gà, loạng choạng, tôi chúi mặt vào lưng tên đằng trước, vô ý, tay choàng lên ôm chầm lấy eo hắn. Mẹ kiếp, tôi suýt nữa thì bật lên tiếng chửi tục, nhưng thật là kỳ lạ… tôi… tôi thích cảm giác này! Đụng chạm vào người ta đã không biết ngượng thì thôi, lại còn có cảm giác thinh thích, trời ạ, tôi đúng là con nhỏ háo sắc thật rồi! Tim tôi đập bình bình, mặt mũi đỏ nhừ đỏ tấy. Xấu hổ với lương tâm quá, trời ơi! Tôi đành vùi đầu vào lưng hắn cho đỡ xấu hổ vậy. Thơm quá đi!
Ông anh khờ nhìn sang, làm như không thấy tình hình đang căng thẳng, còn ra vẻ đứng đắn.
- Đi đứng cẩn thận chút coi, chú đang chở thánh sống của anh đấy.
Chuyện làm mai Phương Thảo cho ông anh khờ khó hơn tôi tưởng. Vừa nghe tôi nhắc tới tên ông anh, Phương Thảo rú lên cười.
- Lê Vũ Sơn Lâm, lớp mười một Tin ấy hả? Nhi mới vô trường nên không biết đó thôi, thẳng chả khìn lắm.
Tôi chưa kịp hiểu khìn là cái bệnh quỷ gì, nhưng vẫn phản đối khí thế.
- Đâu có đâu.
Phương Thảo nhìn tôi như thể đang đánh giá một con ếch sắp chết trôi.
- Nhi đang ở nhà thằng chả phải không?
Tôi gật.
- Vậy thì Nhi phải cẩn thận đó.
Tôi bổi rối chớp chớp mắt.
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa? – Phương Thảo muốn hét toáng vào mặt tôi. – Thằng chả rất chi là biến thái.
- Biến thái?
Tôi lặp lại, đây là lần đầu tiên từ ngữ này xuất hiện trong từ điển của tôi nên tôi thực sự không hiểu gì cả.
- Biến thái… – Phương Thảo hạ giọng. – Là kẻ chuyên đi nhìn trộm người ta khi người ta đi toa-lét.
Tôi vẫn tỏ ra không hiểu gì, Phương Thảo cảm thấy hơi thất vọng vì màn trình diễn chưa đạt hiệu quả mong muốn, đành giở tới tuyệt chiêu.
- Nói cho Nhi, Nhi đừng nói lại với thằng chả là Thảo nói nha. Hồi Thảo đang học lớp tám á, có nghe mấy chị kể, thằng chả chuyên gia giả bộ đi lộn nhà vệ sinh để dòm trộm mấy chị không hà.
Lần này thì tôi hiểu ra đôi chút, tôi gật đầu.
- Ổng có bị thầy ổ tệ nạn bắt vì tội nhìn trộm đó chưa?
Phương Thảo lúc lắc đôi bông tai bằng bạc hình con quái vật gì đấy có cánh.
- Chưa. Thầy ổ tệ nạn mà túm được, thằng chả đã bị đuổi học từ lâu.
Tôi nghĩ nghĩ một lát, rồi hỏi thêm cho chắc ăn.
- Ổng đã nhìn trộm Thảo lần nào chưa?
Tưởng như tôi vừa tạt một gáo nước sôi vào mặt, Phương Thảo nhảy dựng lên.
- Dám làm như vậy… Thảo cắt… giống của thằng chả liền.
Giọng the thé của Phương Thảo làm cho cả lớp đang ồn ào bỗng nín bặt, mấy chục con mắt ngó về phía tôi tò mò. Xét thấy tình hình trở nên bất lợi, tôi đánh lảng sang chuyện khác. Chưa nghĩ ra chuyện gì thì Thu Vân – bí thư chi đoàn lớp – ở đâu hộc tốc chạy vào, điệu bộ tỏ ra nghiêm trọng tới nỗi gắn thêm cái còi hụ trên đầu nữa là y chang xe cứu hỏa.
- Nhật ký lớp… nhật ký lớp… tại sao lại ở trên văn phòng giám thị?
Vẫn còn một số tiếng cười rải rác, nhưng sau khi thông tin từ một câu hỏi tu từ được diễn giải thành một câu thông báo khẳng định nhật ký lớp đang nằm trong tay thầy ổ tệ nạn, cả lớp nhất loạt đứng hình. Phương Thảo mặt tái mét.
- Chết chùm rồi.
Liên Châu và Trịnh Giang từ lớp Hóa lò dò sang chơi, thấy trong lớp phảng phất mùi tang tóc, lập tức rút, không quên vẫy tay với Phương Thảo một cái. Phương Thảo đang trong giai đoạn mất hồn nên tôi đành thay mặt vẫy trả lại một cái. Liên Châu liền toét miệng ra cười.
Sau vài giây, trong lớp bắt đầu vang lên những tiếng ồn ồn.
- Ai là người cầm nhật ký lớp về sau cùng? Không phải tui à nghen. Tui viết từ tuần trước rồi.
- Hai hôm nay đâu có thấy đâu. Tui tưởng Hoài Thương giữ.
- Không có, Thu Hương cầm mà.
- Trong đó tụi mình toàn nói xấu thầy cô. Phen này bị đuổi học cả lớp mất.
- Chết Thảo rồi! – Phương Thảo lắp bắp. – Thảo còn vẽ mấy cái tranh biếm họa trong đó nữa chứ.
Rút cục thì vẫn Thu Vân là người có thể nói to nhất và có lý nhất.
- Giờ không phải là lúc tìm người mà đổ lỗi. Việc quan trọng nhất cần làm ngay bây giờ là lấy lại cuốn Nhật ký. Chỉ cần lấy lại rồi giấu kín đi, sau đó, có ai hỏi, cứ trả lời là không biết. Không có bằng chứng, không thể kết tội.
Thật là lý lẽ của một luật sư trong tương lai.
- Nhưng ai đi lấy bây giờ? – Có tiếng hỏi.
Thu Vân cắn môi:
- Vân thấy nó đang nằm trên nóc tủ của thầy giám thị. Chỉ cần hai người, một người canh chừng, người kia lấy.
- Nói thì đơn giản lắm. – Hoài Thương lào khào. – Ai chứ, tui chỉ mới tới cửa văn phòng của thầy giám thị là nhũn cả hai chân ra rồi.
Thu Vân nhìn khắp một lượt trong lớp, sau đó, ánh mắt quay trở lại phía tôi, sáng long lanh… long lanh.
- Thôi được rồi. – Tôi đứng dậy. – Nhi đi cho.
Phương Thảo đứng lên cùng với tôi, xúc động như đang tiễn chân một người anh hùng đang chuẩn bị xả thân vì nước.
- Nhi chính là thần tượng của Thảo.
- Ai đi cùng với Hạ Nhi? – Thu Vân hỏi.
Không ai trả lời.
Tôi nhìn những cô gái dễ thương, bé bỏng có gương mặt trong sáng và thánh thiện, sao tôi nỡ để họ mang tấm thân ngàn vàng xông pha nơi hang hùm miệng sói cơ chứ.
- Nhi đi một mình là được rồi.
Tôi nói và hùng dũng cà nhắc ra khỏi lớp.
Thu Vân chạy theo tôi, thì thào.
- Trên nóc tủ bên tay phải nha Nhi. Cẩn thận một chút.
Tôi gật đầu.
- Chuyện nhỏ mà.
Thu Vân nhìn tôi ngưỡng mộ. Có gì đâu cơ chứ, chuyện này đúng thực là chuyện nhỏ mà.
Nói ra thì thật là ngại, nhưng sự thực thì lẻn vào phòng lấy trộm đồ đúng là nghề của tôi.
Ai có hai ông anh là hai con quỷ đói đầu thai như hai ông anh của tôi thì sẽ hiểu. Không rõ dạ dày của hai ông anh tôi to tới mức nào, hay được chạy bằng động cơ bốn thì công suất lớn gì đấy, hoặc cũng có khi não của hai ông anh tôi có thể trạng giống cá vàng nên có thể ăn suốt ngày mà không nhận thức được mình đã ăn đủ chưa. Bố mẹ tôi lại là những nhà dinh dưỡng học bảo thủ, ngoài ba bữa cơm hằng ngày thì cấm tuyệt đối không có bữa phụ, sợ ba đứa con tăng cân mất kiểm soát. Đồ ăn vặt của chúng tôi, lỡ để bố mẹ phát hiện ra, thì coi như sung công quỹ nhà nước, hết đường đòi lại.
Đói thì đầu gối phải bò. Không năn nỉ được bố mẹ thì hai ông quay sang gạ gẫm tôi.
Tôi là con gái, đương nhiên trái tim cũng yếu mềm và đầy lòng trắc ẩn. Thấy hai ông anh mặt mũi méo xẹo vì thèm ăn thì liền nghĩ ra một kế.
Có một lần tôi nhìn thấy, mẹ tôi sau khi tịch thu đồ ăn của chúng tôi thì mang cất vào trong tủ sắt, khóa lại. Chìa khóa mẹ để trong túi áo khoác.
Tôi phân chia công việc rành mạch như một đại tướng đang chỉ huy trên chiến trường. Hai ông anh tôi, một ông đi canh chừng bố, một ông đi theo dõi mẹ, để tôi một mình rảnh tay hoạt động. Mười lần như mười, lần nào tôi cũng thành công, mà mẹ tôi chỉ nghi ngờ đúng một lần, mà sau đó, tôi đã đổ tội thành công qua con mèo.
Tủ sắt của mẹ để trong phòng mẹ dưới sự canh chừng nghiêm ngặt của mẹ, tôi còn mò vào được thì cái văn phòng giám thị bé tẹo bằng cái lỗ mũi này quả thực chưa đủ để xứng tầm với tài năng của tôi.
Tôi lết được cái thân tôi tới phòng giám thị thì vừa lúc trống đánh vào lớp. Chân đau đi lại khó khăn, mất bao thời gian mới đi được tới đây, không lẽ giờ lại lê thân về? Thời gian đang chảy từng giọt máu, cuốn Nhật ký còn nằm trong phòng giám thị giây phút nào là sự nguy hiểm đang còn lơ lửng trên hai mươi tư cái đầu giây phút ấy.
Không có hai ông anh ở đây, quả thực, tôi cũng có đôi chút mất tự tin. May mắn thay, khi thầy ổ tệ nạn chưa kịp nhìn thấy tôi thì một đám học trò lau nhau giở trò đua xe trong sân thể dục khiến ông thầy cuống quít cắp cây kiếm Ỷ Thiên phóng vụt đi như tia chớp.
Không bỏ lỡ thời cơ, tôi lập tức lẻn vào phòng giám thị, ngước mắt nhìn cái tủ bên tay phải. Không thấy cuốn Nhật ký đâu hết. Thế này là thế quái nào? Chẳng lẽ Thu Vân mắt mờ tới nỗi đeo kính vào rồi mà vẫn còn nhìn nhầm?
Không đành lòng bỏ về tay không, tôi bắt đầu nhìn xung quanh, một cái bàn dài trống trơn, một cái tủ gỗ trên nóc trống trơn, một góc phòng trống trơn, góc còn lại chứa một đống sổ sách, bản đồ, tranh ảnh, giấy tờ linh tinh hầm bà lằng, chưa thấy bóng dáng cuốn sổ to đùng màu đen có hàng chữ đỏ Nhật ký lớp 10 Văn trên bìa đâu hết.
Đang phân vân không biết có nên mở tủ ra kiếm hay không thì chợt ngoài cửa xuất hiện một bóng người làm tôi giật thót, luống cuống đụng ngay vào cạnh bàn, đau chảy nước mắt.
Người đó thấy bộ dạng tôi thì cũng không nỡ cười, để tôi khỏi quê, còn giả bộ coi như không thấy, thản nhiên đi vào, mở tủ.
Cửa tủ vừa mở, tôi thấy ngay vật cần tìm đang nằm chình ình ngay trên đầu một đống sổ. Không hiểu vì sao từ vị trí phía trên nóc, nó lại chui tọt vào đấy.
Thời gian gấp gáp, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi lật đật chạy tới, thò tay lấy cuốn sổ, chưa kịp manh động gì thêm, đã nghe tiếng thầy ổ tệ nạn gắt gỏng
- Để xem lần này tôi xử các cô cậu thế nào? Dám tổ chức đua xe cá độ, không coi kỷ luật trường này ra cái gì hết!
Tiếng chưa dứt, người đã vào tới nơi. Chẳng biết làm thế nào, tôi vội ôm lấy cuốn sổ trước ngực rồi ngồi thụp xuống. Tiếng thầy ổ tệ nạn lại vang lên ngay trên đầu.
- Trần Lê Hùng, tới giờ vào lớp rồi còn làm gì ở đây? Hẹn hò à?
- Dạ thưa… – Tên trời đánh lễ phép trả lời. – Em xuống lấy sổ đầu bài, cô Mai nhờ em lấy tập bản đồ thế giới và xấp bài kiểm tra Địa lý của lớp.
- Khi đi không đi một mình, rủ theo Nguyễn Hạ Nhi cho vui sao?
- Dạ… – Tôi lắp bắp, tìm cách nói dối. – Vô tình gặp thôi thưa thầy. Em cũng xuống lấy sổ đầu bài.
- Lấy xong rồi thì đi về lớp, còn ngồi đó làm gì? Chờ tôi cõng về nữa hả?
Mắt vừa thoáng thấy tập bản đồ thế giới, tôi liền nảy ra một ý. Tôi vịn vào người tên trời đánh, uể oải đứng lên, tên này bị tôi vịn vào, lập tức đứng ngây người ra, mặc tôi muốn chém muốn giết gì thì làm. Tôi dúi cuốn sổ Nhật ký lớp qua cho hắn.
- Cầm lấy.
Nói xong, tôi vơ lấy tập bản đồ thế giới, để chồng vào tay hắn, lấp cuốn sổ đi. Xong, tôi cười ngọt ngào.
- Còn bài kiểm tra ở đâu?
Tên này vẫn đang còn trong trạng thái xuất hồn, nghe tôi hỏi nhất thời không nhớ ra bài kiểm tra gì, cứ lúng túng nhìn quanh.
Thầy ổ tệ nạn sốt ruột, quát ầm lên:
- Hai cô cậu mau biến về lớp cho tôi.
Chẳng còn chờ gì hơn thế, tôi kéo tay tên trời đánh, cà nhắc, cà nhắc tếch thẳng một mạch không ngoái đầu nhìn lại. Ra ngoài sân, trời xanh nắng đẹp, mây trắng vẩn vơ trôi theo cơn gió thổi lãng đãng. Cuộc sống này tươi đẹp gì đâu!
Mải mê ngắm cuộc sống, tôi quên tuột mất rằng tôi vẫn đang còn nắm tay tên trời đánh kéo đi lê la khắp sân trường. Tên này cũng hiền lành, chẳng một lời phản đối, mặc cho tôi muốn kéo đi đâu thì kéo.
Tôi kéo tay hắn tới trước cửa lớp rồi mới sực nhớ ra, cũng may mặt bị đỏ hoài, cũng chai đi ít nhiều, thản nhiên như chuyện vừa rồi chỉ là gió thoảng mây bay, tôi lấy lại cuốn sổ trên tay hắn cười tít mắt.
- Cảm ơn nhé.
Xong, quay lưng đi thẳng. Mặt lúc này mới nóng như chảo rang.
Phi vụ Nhật ký lớp thành công. Mấy ngày sau Thu Vân mới dò ra được thủ phạm. Cũng chẳng ai xa lạ, chính là tôi.
- Cô tạp vụ đi quét dọn lớp sau giờ học thấy có cuốn sổ bỏ quên trong hộc bàn nên mang tới cho thầy giám thị. Hẳn là thầy bận rộn quá chưa kịp nhìn tới nên tụi mình mới an ổn tới ngày hôm nay. Rút kinh nghiệm nha các bạn.
Nói xong, Thu Vân nhìn tôi, nháy mắt một cái đầy ẩn ý. Hôm đó vì mải lo chuyện viết bản kiểm điểm nên tôi quên mất cuốn sổ. Suýt nữa thì tôi cho cả lớp lên đoạn đầu đài. Lấy công chuộc tội, coi như chưa có chuyện gì. Chỉ có trái tim của tôi là không ổn, thi thoảng nó lại đập loạn xì ngầu. Nhất là những lúc tôi nhớ về cảnh tôi dắt tay tên trời đánh đi lang thang trong sân trường… Thật là… người gì mà dễ dãi quá thế cơ chứ? Phải là con gái thì có phải bị dụ dỗ bán ra nước ngoài rồi không?
Dù sao, tôi cũng có một niềm an ủi nho nhỏ, sau chuyện đó, mỹ nhân đi tới đâu, người dẹp ra tới đấy, còn tên trời đánh được quàng lên đầu cái vinh quang xả thân cứu bạn.
Cuối cùng, lại chỉ có tôi là chịu tất tật mọi hậu quả.
Mẹ tôi chẳng hiểu nghe chuyện ở đâu ra, câu được câu chăng, tưởng tôi xô ngã con nhà người ta rồi, không thèm hỏi tới câu thứ hai, nọc tôi ra đánh cho một trận xém chết. Đánh xong, mới thủng thẳng nghe lại, ngẫm nghĩ chán chê một hồi, lấy thuốc cao ra dán chân cho tôi, vậy mà tới mấy tuần sau, tôi vẫn còn phải đi cà nhắc.
Ông bác thấy tôi bị đánh, mà mẹ tôi dữ quá không dám cản nên trong lòng có lẽ cũng cảm thấy hơi áy náy, bắt ông anh chở tôi đi học. Ông anh vui vẻ chở tôi được hai ngày, tới ngày thứ ba thì cái mặt ổng nhăn như quả táo khô:
- Không phải anh không muốn chở em. – Ông anh sang tận phòng tôi, giả bộ cho tôi mượn mấy cuốn truyện tranh rồi ngọt nhạt năn nỉ. – Nhưng… nhưng… nghĩ ra có nhiều cái không ổn lắm…
Thấy ông anh lắp bắp, lại đang sẵn mấy ngày không tới võ đường, giận không có chỗ xả, tôi đâm cáu.
- Anh không muốn chở thì cứ nói thẳng là không muốn chở… nói nhiều làm gì?
Thấy tôi cầm đống truyện tranh chuẩn bị ném ra ngoài cửa, ông anh phát hoảng.
- Không phải… không phải … Hạ Nhi… chỉ là … chỉ là…
Gương mặt ông anh vừa đỏ vừa tái, người run run như đang lên cơn sốt rét cấp tính, tôi cũng thấy thương thương, bèn giả bộ ân cần, dịu giọng hỏi:
- Chỗ anh em với nhau, có gì anh cứ nói thẳng, bụng dạ em có hẹp hòi đâu mà anh phải lo. Nói em nghe, rút cục là có chuyện gì?
Ông anh giương đôi mắt cận lờ đờ lên nhìn tôi, há miệng đớp đớp ra vẻ khó nói vô cùng. Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi đứng phắt dậy, mắt long lên.
- Tụi lớp Lý đòi đánh anh à? Tụi nó biết anh với em ở cùng một nhà nên dọa xử anh phải không? Anh sợ tụi nó à?
Ông anh há hốc miệng, lắc đầu quầy quậy.
- Không phải, không phải.
- Cái này không phải, cái kia cũng không phải. – Tôi nổi điên. – Anh cút ra ngoài.
Ông anh thấy tôi bắt đầu lên cơn, lúng túng không biết phải làm sao, cúi đầu, thở dài mãi, một lúc lâu sau mới thẹn thò.
- Là Phương Thảo …
Tôi ghé sát mặt lại, cũng hạ giọng thì thào:
- Phương Thảo thì làm sao?
Ông anh khờ lúc này mới dám ngẩng đầu lên, hai má ửng hồng như thiếu nữ.
- Anh sợ … Phương Thảo hiểu nhầm.
- À… – Tôi nhìn ông anh một lát bằng con mắt đầy cảm thông, rồi gật gù. – Em hiểu. Thế hai người quen nhau lâu chưa?
- Chưa.. chưa quen. – Ông anh ấp úng. – Mới chỉ là… anh … đơn phương thích người ta.
Tôi ngã ngửa người ra sau, ôm bụng cười sằng sặc. Ông anh mặt mũi đỏ tưng bừng, đưa tay vò đầu bứt tai mãi, miệng bắt đầu nói cà lăm.
- Đừng… đừng có cười.
Cười chán, tôi ngừng, nhìn chăm chăm ông anh.
- Để em giúp cho…
Tôi cam đoan, trong mắt ông anh lúc ấy, trên đầu tôi đang tỏa ra vô số ánh hào quang rực rỡ của một vị thiên sứ nhân hậu tuyệt trần. Ông anh rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống mà ôm chân tôi.
Chờ cho ông anh thể hiện hết lòng biết ơn sâu sắc, tôi thở dài cảm thán.
- Từ mai em sẽ tự đạp xe đi học, dù sao thì chân em cũng đỡ nhiều rồi.
Ông anh đang coi tôi là vị sứ nhà trời, hận chưa thể xây đền thờ mà cúng bái tôi nên hớn hở hứa hẹn ngay.
- Chân em phải cả tháng mới lành. Để anh nói thằng đệ anh một tiếng. Đằng nào cũng tiện đường. Nó đang còn ngu lắm, chưa biết thích ai nên không phải lo đâu.
Rồi cũng chẳng cần chờ tôi đồng ý, ông anh chạy biến ra phòng khách oang oang gọi điện thoại.
- Mai ghé nhà anh chở nhỏ em đi học giùm với… ừ, mẹ đánh, chắc rạn xương luôn rồi…
Thế là sáng hôm sau, khi tôi còn chưa kịp chải đầu, tên trời đánh đã lò dò mò sang, đứng ở sân chọc cho con Bon kêu ông ổng.
Khi tôi lắc nhắc bước chân ra tới hành lang thì thấy con chó đang chồm lên ôm chặt hắn bằng hai chân trước, cố liếm lấy liếm để cái mặt hắn, hắn vừa né vừa la oai oái trông hoạt kê tới mức tôi bật cười thành tiếng. Nghe tiếng tôi cười, hắn quay lại rồi quát con chó.
- Nghỉ chơi, Bon.
Con Bon bị nạt, còn ráng thè cái lưỡi đỏ hồng liếm thêm vài cái nữa rồi mới ngúc ngoắc cái đuôi đi về phía gốc nhãn, cào vỏ cây sồn sột.
- Nó khoái trò vật lộn lắm.
Tên trời đánh nhìn con chó, giải thích với tôi. Hắn làm như con Bon là chó nhà hắn vậy. Tôi đang tính cãi tay đôi với hắn vài câu cho đỡ cảm giác ngường ngượng thì lúc đó ông anh dắt xe ra, cười hí hửng.
- Đi.
Ông anh được tôi hứa giúp làm quen với Phương Thảo chắc sướng quá cả đêm không ngủ nổi, sáng dậy vẫn còn ngỡ như mình đang mơ nên suốt cả dọc đường cứ cười hi hí mãi không thôi. Thậm chí còn kiếm chuyện để tâng bốc tôi.
- Em giờ đang là cô gái nổi tiếng nhất trường đấy. – Ông anh nói, mồm vẫn ngoác ra cười – Mấy hôm nay đi đâu anh cũng nghe bàn tán về em.
- Ha… – Tôi nói – Chắc chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì? Nói em dữ hả?
- Cũng có. – Ông anh gật đầu. – Nhưng cũng có người bảo em cá tính. Mà phần lớn thì nói em … kinh khủng.
Ông anh biết lỡ miệng, nín bặt. Tôi cười ha hả, tôi đã tìm lại được cảm giác quen thuộc của tôi rồi. Từ ngày tôi bắt đầu biết đánh nhau, cái tên Nguyễn Hạ Nhi của tôi luôn là một cái tên sáng chói, nói về tôi là phải kèm theo hai từ kinh khủng. Lịch sử lúc nào cũng lặp lại. Mà tần suất này đối với tôi, có vẻ hơi bị cao.
- Em biết mà. – Tôi nói vui vẻ. – Nhưng em chẳng rảnh mà quan tâm. Em sai, em xin lỗi rồi. Giờ thì em mặc kệ thiên hạ muốn nói sao thì nói. Em đâu thể tới gặp từng người mà nói này, thực ra tôi trông hung dữ thế thôi, chứ thực ra, tôi hiền lành lắm. Những người hiểu em, như anh chẳng hạn, thì em đâu cần giải thích, còn những người đã không hiểu em, thì dù em có giải thích tới thế nào, họ cũng chẳng chịu tin. Em sống cho em, không phải là cho toàn thiên hạ.
Nói xong, tôi chợt nghĩ ra, đấm cho tên trời đánh một phát vào sống lưng.
- Này, cảm ơn nhé!
Tên trời đánh bị tôi đấm bất ngờ, giật mình lúng búng đáp.
- Không có gì.
- Bạn có học võ chứ hả? – Tôi hỏi. – Chân tay cũng nhanh nhẹn đấy.
Nghe tôi nhận xét thế, ông anh khờ phì cười.
- Bao nhiêu cái huy chương vàng nhỉ? Bốn à?
- Ba. – Tên trời đánh sửa lại. – Lớp năm, lớp bảy, lớp chín.
- Kể cho anh nghe chưa nhỉ? – Tôi đang hồi cao hứng, nghe tới mấy chữ huy chương vàng thì chợt động lòng nhớ chuyện ngày xưa. – Năm em chuẩn bị lên lớp sáu, suýt nữa mẹ em cắt trụi tóc em để giả làm con trai cho em đi thi võ thuật toàn tỉnh. Tiếc là bố em cứ nhất quyết không đồng ý, không thì năm đó, võ đường Nhân Đức nhà em ôm trọn cả ba huy chương rồi!
Không kể đến thì thôi, kể đến, bỗng dưng lại thấy tức, tôi phùng mang trợn má.
- Mà anh không biết chứ, thằng nhóc đạt huy chương vàng năm đó trông giống con gái hơn cả em nữa. Con trai gì mà da trắng môi hồng, trông xinh chết đi được.
Lại nhắc đến trai xinh, tôi không nén nổi, nuốt nước bọt một cái, lặp lại một tuyên bố nổi tiếng của tôi, lần này là lần thứ mấy ngàn gì đấy.
- Sau này con em phải đẹp hơn thế.
- Em giỏi nhớ thiệt đó! – Ông anh vuốt đuôi, buông mấy câu vô thưởng vô phạt. – Ba cái chuyện thời con nít lớp năm lớp sáu anh chẳng còn nhớ gì.
- Phải nhớ chứ. – Tôi trề mỏ. – Mũi em bị đập vào gốc cây vẫn còn vẹo sang một bên đây này.
Cái xe vấp phải ổ gà, loạng choạng, tôi chúi mặt vào lưng tên đằng trước, vô ý, tay choàng lên ôm chầm lấy eo hắn. Mẹ kiếp, tôi suýt nữa thì bật lên tiếng chửi tục, nhưng thật là kỳ lạ… tôi… tôi thích cảm giác này! Đụng chạm vào người ta đã không biết ngượng thì thôi, lại còn có cảm giác thinh thích, trời ạ, tôi đúng là con nhỏ háo sắc thật rồi! Tim tôi đập bình bình, mặt mũi đỏ nhừ đỏ tấy. Xấu hổ với lương tâm quá, trời ơi! Tôi đành vùi đầu vào lưng hắn cho đỡ xấu hổ vậy. Thơm quá đi!
Ông anh khờ nhìn sang, làm như không thấy tình hình đang căng thẳng, còn ra vẻ đứng đắn.
- Đi đứng cẩn thận chút coi, chú đang chở thánh sống của anh đấy.
Chuyện làm mai Phương Thảo cho ông anh khờ khó hơn tôi tưởng. Vừa nghe tôi nhắc tới tên ông anh, Phương Thảo rú lên cười.
- Lê Vũ Sơn Lâm, lớp mười một Tin ấy hả? Nhi mới vô trường nên không biết đó thôi, thẳng chả khìn lắm.
Tôi chưa kịp hiểu khìn là cái bệnh quỷ gì, nhưng vẫn phản đối khí thế.
- Đâu có đâu.
Phương Thảo nhìn tôi như thể đang đánh giá một con ếch sắp chết trôi.
- Nhi đang ở nhà thằng chả phải không?
Tôi gật.
- Vậy thì Nhi phải cẩn thận đó.
Tôi bổi rối chớp chớp mắt.
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa? – Phương Thảo muốn hét toáng vào mặt tôi. – Thằng chả rất chi là biến thái.
- Biến thái?
Tôi lặp lại, đây là lần đầu tiên từ ngữ này xuất hiện trong từ điển của tôi nên tôi thực sự không hiểu gì cả.
- Biến thái… – Phương Thảo hạ giọng. – Là kẻ chuyên đi nhìn trộm người ta khi người ta đi toa-lét.
Tôi vẫn tỏ ra không hiểu gì, Phương Thảo cảm thấy hơi thất vọng vì màn trình diễn chưa đạt hiệu quả mong muốn, đành giở tới tuyệt chiêu.
- Nói cho Nhi, Nhi đừng nói lại với thằng chả là Thảo nói nha. Hồi Thảo đang học lớp tám á, có nghe mấy chị kể, thằng chả chuyên gia giả bộ đi lộn nhà vệ sinh để dòm trộm mấy chị không hà.
Lần này thì tôi hiểu ra đôi chút, tôi gật đầu.
- Ổng có bị thầy ổ tệ nạn bắt vì tội nhìn trộm đó chưa?
Phương Thảo lúc lắc đôi bông tai bằng bạc hình con quái vật gì đấy có cánh.
- Chưa. Thầy ổ tệ nạn mà túm được, thằng chả đã bị đuổi học từ lâu.
Tôi nghĩ nghĩ một lát, rồi hỏi thêm cho chắc ăn.
- Ổng đã nhìn trộm Thảo lần nào chưa?
Tưởng như tôi vừa tạt một gáo nước sôi vào mặt, Phương Thảo nhảy dựng lên.
- Dám làm như vậy… Thảo cắt… giống của thằng chả liền.
Giọng the thé của Phương Thảo làm cho cả lớp đang ồn ào bỗng nín bặt, mấy chục con mắt ngó về phía tôi tò mò. Xét thấy tình hình trở nên bất lợi, tôi đánh lảng sang chuyện khác. Chưa nghĩ ra chuyện gì thì Thu Vân – bí thư chi đoàn lớp – ở đâu hộc tốc chạy vào, điệu bộ tỏ ra nghiêm trọng tới nỗi gắn thêm cái còi hụ trên đầu nữa là y chang xe cứu hỏa.
- Nhật ký lớp… nhật ký lớp… tại sao lại ở trên văn phòng giám thị?
Vẫn còn một số tiếng cười rải rác, nhưng sau khi thông tin từ một câu hỏi tu từ được diễn giải thành một câu thông báo khẳng định nhật ký lớp đang nằm trong tay thầy ổ tệ nạn, cả lớp nhất loạt đứng hình. Phương Thảo mặt tái mét.
- Chết chùm rồi.
Liên Châu và Trịnh Giang từ lớp Hóa lò dò sang chơi, thấy trong lớp phảng phất mùi tang tóc, lập tức rút, không quên vẫy tay với Phương Thảo một cái. Phương Thảo đang trong giai đoạn mất hồn nên tôi đành thay mặt vẫy trả lại một cái. Liên Châu liền toét miệng ra cười.
Sau vài giây, trong lớp bắt đầu vang lên những tiếng ồn ồn.
- Ai là người cầm nhật ký lớp về sau cùng? Không phải tui à nghen. Tui viết từ tuần trước rồi.
- Hai hôm nay đâu có thấy đâu. Tui tưởng Hoài Thương giữ.
- Không có, Thu Hương cầm mà.
- Trong đó tụi mình toàn nói xấu thầy cô. Phen này bị đuổi học cả lớp mất.
- Chết Thảo rồi! – Phương Thảo lắp bắp. – Thảo còn vẽ mấy cái tranh biếm họa trong đó nữa chứ.
Rút cục thì vẫn Thu Vân là người có thể nói to nhất và có lý nhất.
- Giờ không phải là lúc tìm người mà đổ lỗi. Việc quan trọng nhất cần làm ngay bây giờ là lấy lại cuốn Nhật ký. Chỉ cần lấy lại rồi giấu kín đi, sau đó, có ai hỏi, cứ trả lời là không biết. Không có bằng chứng, không thể kết tội.
Thật là lý lẽ của một luật sư trong tương lai.
- Nhưng ai đi lấy bây giờ? – Có tiếng hỏi.
Thu Vân cắn môi:
- Vân thấy nó đang nằm trên nóc tủ của thầy giám thị. Chỉ cần hai người, một người canh chừng, người kia lấy.
- Nói thì đơn giản lắm. – Hoài Thương lào khào. – Ai chứ, tui chỉ mới tới cửa văn phòng của thầy giám thị là nhũn cả hai chân ra rồi.
Thu Vân nhìn khắp một lượt trong lớp, sau đó, ánh mắt quay trở lại phía tôi, sáng long lanh… long lanh.
- Thôi được rồi. – Tôi đứng dậy. – Nhi đi cho.
Phương Thảo đứng lên cùng với tôi, xúc động như đang tiễn chân một người anh hùng đang chuẩn bị xả thân vì nước.
- Nhi chính là thần tượng của Thảo.
- Ai đi cùng với Hạ Nhi? – Thu Vân hỏi.
Không ai trả lời.
Tôi nhìn những cô gái dễ thương, bé bỏng có gương mặt trong sáng và thánh thiện, sao tôi nỡ để họ mang tấm thân ngàn vàng xông pha nơi hang hùm miệng sói cơ chứ.
- Nhi đi một mình là được rồi.
Tôi nói và hùng dũng cà nhắc ra khỏi lớp.
Thu Vân chạy theo tôi, thì thào.
- Trên nóc tủ bên tay phải nha Nhi. Cẩn thận một chút.
Tôi gật đầu.
- Chuyện nhỏ mà.
Thu Vân nhìn tôi ngưỡng mộ. Có gì đâu cơ chứ, chuyện này đúng thực là chuyện nhỏ mà.
Nói ra thì thật là ngại, nhưng sự thực thì lẻn vào phòng lấy trộm đồ đúng là nghề của tôi.
Ai có hai ông anh là hai con quỷ đói đầu thai như hai ông anh của tôi thì sẽ hiểu. Không rõ dạ dày của hai ông anh tôi to tới mức nào, hay được chạy bằng động cơ bốn thì công suất lớn gì đấy, hoặc cũng có khi não của hai ông anh tôi có thể trạng giống cá vàng nên có thể ăn suốt ngày mà không nhận thức được mình đã ăn đủ chưa. Bố mẹ tôi lại là những nhà dinh dưỡng học bảo thủ, ngoài ba bữa cơm hằng ngày thì cấm tuyệt đối không có bữa phụ, sợ ba đứa con tăng cân mất kiểm soát. Đồ ăn vặt của chúng tôi, lỡ để bố mẹ phát hiện ra, thì coi như sung công quỹ nhà nước, hết đường đòi lại.
Đói thì đầu gối phải bò. Không năn nỉ được bố mẹ thì hai ông quay sang gạ gẫm tôi.
Tôi là con gái, đương nhiên trái tim cũng yếu mềm và đầy lòng trắc ẩn. Thấy hai ông anh mặt mũi méo xẹo vì thèm ăn thì liền nghĩ ra một kế.
Có một lần tôi nhìn thấy, mẹ tôi sau khi tịch thu đồ ăn của chúng tôi thì mang cất vào trong tủ sắt, khóa lại. Chìa khóa mẹ để trong túi áo khoác.
Tôi phân chia công việc rành mạch như một đại tướng đang chỉ huy trên chiến trường. Hai ông anh tôi, một ông đi canh chừng bố, một ông đi theo dõi mẹ, để tôi một mình rảnh tay hoạt động. Mười lần như mười, lần nào tôi cũng thành công, mà mẹ tôi chỉ nghi ngờ đúng một lần, mà sau đó, tôi đã đổ tội thành công qua con mèo.
Tủ sắt của mẹ để trong phòng mẹ dưới sự canh chừng nghiêm ngặt của mẹ, tôi còn mò vào được thì cái văn phòng giám thị bé tẹo bằng cái lỗ mũi này quả thực chưa đủ để xứng tầm với tài năng của tôi.
Tôi lết được cái thân tôi tới phòng giám thị thì vừa lúc trống đánh vào lớp. Chân đau đi lại khó khăn, mất bao thời gian mới đi được tới đây, không lẽ giờ lại lê thân về? Thời gian đang chảy từng giọt máu, cuốn Nhật ký còn nằm trong phòng giám thị giây phút nào là sự nguy hiểm đang còn lơ lửng trên hai mươi tư cái đầu giây phút ấy.
Không có hai ông anh ở đây, quả thực, tôi cũng có đôi chút mất tự tin. May mắn thay, khi thầy ổ tệ nạn chưa kịp nhìn thấy tôi thì một đám học trò lau nhau giở trò đua xe trong sân thể dục khiến ông thầy cuống quít cắp cây kiếm Ỷ Thiên phóng vụt đi như tia chớp.
Không bỏ lỡ thời cơ, tôi lập tức lẻn vào phòng giám thị, ngước mắt nhìn cái tủ bên tay phải. Không thấy cuốn Nhật ký đâu hết. Thế này là thế quái nào? Chẳng lẽ Thu Vân mắt mờ tới nỗi đeo kính vào rồi mà vẫn còn nhìn nhầm?
Không đành lòng bỏ về tay không, tôi bắt đầu nhìn xung quanh, một cái bàn dài trống trơn, một cái tủ gỗ trên nóc trống trơn, một góc phòng trống trơn, góc còn lại chứa một đống sổ sách, bản đồ, tranh ảnh, giấy tờ linh tinh hầm bà lằng, chưa thấy bóng dáng cuốn sổ to đùng màu đen có hàng chữ đỏ Nhật ký lớp 10 Văn trên bìa đâu hết.
Đang phân vân không biết có nên mở tủ ra kiếm hay không thì chợt ngoài cửa xuất hiện một bóng người làm tôi giật thót, luống cuống đụng ngay vào cạnh bàn, đau chảy nước mắt.
Người đó thấy bộ dạng tôi thì cũng không nỡ cười, để tôi khỏi quê, còn giả bộ coi như không thấy, thản nhiên đi vào, mở tủ.
Cửa tủ vừa mở, tôi thấy ngay vật cần tìm đang nằm chình ình ngay trên đầu một đống sổ. Không hiểu vì sao từ vị trí phía trên nóc, nó lại chui tọt vào đấy.
Thời gian gấp gáp, cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi lật đật chạy tới, thò tay lấy cuốn sổ, chưa kịp manh động gì thêm, đã nghe tiếng thầy ổ tệ nạn gắt gỏng
- Để xem lần này tôi xử các cô cậu thế nào? Dám tổ chức đua xe cá độ, không coi kỷ luật trường này ra cái gì hết!
Tiếng chưa dứt, người đã vào tới nơi. Chẳng biết làm thế nào, tôi vội ôm lấy cuốn sổ trước ngực rồi ngồi thụp xuống. Tiếng thầy ổ tệ nạn lại vang lên ngay trên đầu.
- Trần Lê Hùng, tới giờ vào lớp rồi còn làm gì ở đây? Hẹn hò à?
- Dạ thưa… – Tên trời đánh lễ phép trả lời. – Em xuống lấy sổ đầu bài, cô Mai nhờ em lấy tập bản đồ thế giới và xấp bài kiểm tra Địa lý của lớp.
- Khi đi không đi một mình, rủ theo Nguyễn Hạ Nhi cho vui sao?
- Dạ… – Tôi lắp bắp, tìm cách nói dối. – Vô tình gặp thôi thưa thầy. Em cũng xuống lấy sổ đầu bài.
- Lấy xong rồi thì đi về lớp, còn ngồi đó làm gì? Chờ tôi cõng về nữa hả?
Mắt vừa thoáng thấy tập bản đồ thế giới, tôi liền nảy ra một ý. Tôi vịn vào người tên trời đánh, uể oải đứng lên, tên này bị tôi vịn vào, lập tức đứng ngây người ra, mặc tôi muốn chém muốn giết gì thì làm. Tôi dúi cuốn sổ Nhật ký lớp qua cho hắn.
- Cầm lấy.
Nói xong, tôi vơ lấy tập bản đồ thế giới, để chồng vào tay hắn, lấp cuốn sổ đi. Xong, tôi cười ngọt ngào.
- Còn bài kiểm tra ở đâu?
Tên này vẫn đang còn trong trạng thái xuất hồn, nghe tôi hỏi nhất thời không nhớ ra bài kiểm tra gì, cứ lúng túng nhìn quanh.
Thầy ổ tệ nạn sốt ruột, quát ầm lên:
- Hai cô cậu mau biến về lớp cho tôi.
Chẳng còn chờ gì hơn thế, tôi kéo tay tên trời đánh, cà nhắc, cà nhắc tếch thẳng một mạch không ngoái đầu nhìn lại. Ra ngoài sân, trời xanh nắng đẹp, mây trắng vẩn vơ trôi theo cơn gió thổi lãng đãng. Cuộc sống này tươi đẹp gì đâu!
Mải mê ngắm cuộc sống, tôi quên tuột mất rằng tôi vẫn đang còn nắm tay tên trời đánh kéo đi lê la khắp sân trường. Tên này cũng hiền lành, chẳng một lời phản đối, mặc cho tôi muốn kéo đi đâu thì kéo.
Tôi kéo tay hắn tới trước cửa lớp rồi mới sực nhớ ra, cũng may mặt bị đỏ hoài, cũng chai đi ít nhiều, thản nhiên như chuyện vừa rồi chỉ là gió thoảng mây bay, tôi lấy lại cuốn sổ trên tay hắn cười tít mắt.
- Cảm ơn nhé.
Xong, quay lưng đi thẳng. Mặt lúc này mới nóng như chảo rang.
Phi vụ Nhật ký lớp thành công. Mấy ngày sau Thu Vân mới dò ra được thủ phạm. Cũng chẳng ai xa lạ, chính là tôi.
- Cô tạp vụ đi quét dọn lớp sau giờ học thấy có cuốn sổ bỏ quên trong hộc bàn nên mang tới cho thầy giám thị. Hẳn là thầy bận rộn quá chưa kịp nhìn tới nên tụi mình mới an ổn tới ngày hôm nay. Rút kinh nghiệm nha các bạn.
Nói xong, Thu Vân nhìn tôi, nháy mắt một cái đầy ẩn ý. Hôm đó vì mải lo chuyện viết bản kiểm điểm nên tôi quên mất cuốn sổ. Suýt nữa thì tôi cho cả lớp lên đoạn đầu đài. Lấy công chuộc tội, coi như chưa có chuyện gì. Chỉ có trái tim của tôi là không ổn, thi thoảng nó lại đập loạn xì ngầu. Nhất là những lúc tôi nhớ về cảnh tôi dắt tay tên trời đánh đi lang thang trong sân trường… Thật là… người gì mà dễ dãi quá thế cơ chứ? Phải là con gái thì có phải bị dụ dỗ bán ra nước ngoài rồi không?
/37
|