Tận đến khi ra khỏi thang máy, Đàm Lê vẫn không nhịn được bật cười.
Tần Ẩn quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn cô nàng bên cạnh, nếu không phải đang ôm khuỷu tay anh thì chắc đã cuộn mình cười điên rồi: “Vui vẻ thế cơ à?”
“Đương nhiên vui rồi!”
Đàm Lê xoa xoa cái dạ dày co rút, đôi mắt cong cong tựa như vầng trăng non: “Trước đó Đỗ Từ Từ đã nói với em, đàn ông chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ như Giai Kỳ thì nhất định sẽ nhịn không được mà vồ lấy—-nhưng quả nhiên anh không hổ là lãnh cảm, đáng tin lắm.”
Tần Ẩn để cô trêu ghẹo.
Đàm Lê nhanh chóng nhìn ra sơ hở từ vẻ ngoài bình tĩnh này của anh, cô thôi không cười nữa: “Có điều anh thuần thục như vậy, trừ lí do vì lãnh cảm ra, thì có phải là do bị bắt chuyện quá nhiều lần đúng không?”
Tần Ẩn: “Cũng tạm.”
Đàm Lê: “Ngài khiêm tốn quá cơ.”
Tần Ẩn: “Vậy em muốn nghe đáp án gì? Ví như, mỗi ngày anh phải gặp mười lần hơn….”
Tần Ẩn còn chưa nói hết câu, cô bé đang ôm khuỷu tay anh đã bắt đầu nghiến răng.
Tần Ẩn bật cười, không trêu cô nữa: “Vậy nên mới nói, cũng tạm.”
Đàm Lê khẽ hừ một tiếng: “Nhắc lại nhớ, quả thật không phải chỉ mình cô ta anh mới đối xử như vậy—-cái lần khai giảng đại học F, em đi lên trêu ghẹo anh như vậy, hình như anh cũng không phản ứng em luôn.”
Tần Ẩn yên lặng.
Đàm Lê lắc đầu thở dài quay đầu đi: “Tìm một người bạn trai lãnh cảm, em ghẹo không được thì đừng hòng ai muốn, cũng không biết chuyện này tốt hay xấu nữa.”
Hai người đi xuyên qua hành lang dài, dừng lại ở trước phòng, Đàm Lê đứng bên ngoài cửa muốn đi vào phòng, thì đột nhiên nghe thấy từ hướng Tần Ẩn truyền đến một đáp án.
“Có.”
Đàm Lê mờ mịt, quay đầu sang hỏi anh: “Có gì cơ?”
Tần Ẩn ngoái đầu lại nhìn cô, đáy mắt xao động: “Có phản ứng.”
“?”
“Ngày hôm khai giải đại học F đó, anh chỉ gạt em thôi.”
“……….”
Tần Ẩn nói xong thì mở cửa phòng, khóa điện tử vang tiếng tách một cái, Tần Ẩn đặt tay lên khóa cửa, đương muốn đẩy cửa phòng ra thì bên cạnh bỗng có một đôi tay duỗi ra đè lấy.
Tần Ẩn giương mắt lên nhìn bàn tay nghịch ngợm của cô bé đang dời từ chốt cửa lên trên tay anh.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, phập phồng và tràn ngập hứng thú—-
“Hôm đó em đã lay động được anh? Không phải là anh không có phản ứng gì?”
“Ừm.”
“Em nhìn anh thế này, có cảm giác rung động không?” Đàm Lê vừa nói vừa vô tội nhìn Tần Ẩn wink hai cái.
Cô bé mang dáng vẻ tinh quái khiến ánh mắt Tần Ẩn lấp lóe ý cười, anh rũ mắt: “Được rồi, chơi đủ rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi nào. Mai còn dậy sớm.”
Đàm Lê không nhúc nhích, khó khăn giơ tay lên cho anh coi đồng hồ: “Rõ ràng còn chưa đến 9 giờ tối nữa!”
“Vừa tắm rồi rửa mặt, lên giường ngủ cũng đã hơn 10 giờ rồi.”
Đàm Lê bĩu môi: “Chỉ có cán bộ kỳ cựu Esport như anh mới ngủ lúc mười giờ rưỡi thôi, lớp trẻ như bọn em mới chỉ bắt đầu cuộc sống về đêm—-em cũng không cần phải dậy sớm, em muốn đi xuống tìm tiệm net!”
Đàm Lê nói xong thì nhảy chân sáo định đi, nào ngờ chưa đến một mét đã bị người lãnh cảm nào đó móc về lại.
“”Net cái gì mà net, em cũng phải dậy sớm.”
“Tại sao!”
“Anh đã đặt khách sạn chuẩn bị sinh nhật cho em, sáng mai em phải dậy ăn với anh.”
“Em không ăn sáng!”
“Không ăn không được, mai là sinh nhật.”
“Sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ à?”
Đàm Lê ủ rũ quay đầu lại, ý định phản bác đề nghị này.
Tần Ẩn bình tĩnh bác bỏ: “Người xưa Bắc Kinh có câu, sinh nhật là đuôi dài(*), không ăn mì trường thọ vào đuôi sẽ không dài.
(*) một câu nói thông tục trong Nam lẫn ngoài Bắc Trung Quốc, thường người lớn dùng để nói với các em nhỏ. Tuổi 16 là thời điểm quan trọng, con cái mọc đuôi, trưởng thành, người lớn hơn rồi.
Đàm Lê nghẹn họng.
Một hồi sau cô mới lầm bầm: “Đây là mê tín.”
“Đây là phong tục truyền thống.” Tần Ẩn sửa lại.
Đàm Lê hết nhìn láo liên rồi lại càu nhàu, sau đó không biết lại nghĩ đến cái chuyện khỉ gì nữa, vài giây sau đột nhiên hứng thú phừng phừng ngẩng mặt lên: “Nếu đuôi em dài rồi, vậy thì có phải không cần ăn mì nữa không?”
Tần Ẩn khẽ nhếch mắt: “Ừm.”
Đàm Lê chớp chớp mắt: “Đuôi em dài rồi nhé.”
Tần Ẩn không mấy bất ngờ mà bình tĩnh rũ mắt nhìn cô, dời mắt xuống: “Vậy em đào cái đuôi ra đưa anh xem.”
Đàm Lê không hề nghĩ ngợi: “Là đuôi lông thú, không kéo ra được.”
Tần Ẩn yên lặng nhìn cô.
Đàm Lê cứ ngửa mặt lên nghiêm túc nhìn Tần Ẩn, không chột dạ tí nào giằng co trong im lặng vài giây, cô nghiêng người vô tội dòm Tần Ẩn: “Nếu anh không tin, vậy anh kiểm tra đi?”
Ánh mắt Tần Ẩn dừng lại.
Cuối cùng anh cũng biết con nhóc thối này nắm được đằng chuôi nào rồi.
Tần Ẩn tức giận cười: “Em cứ thế mà chắc chắn, anh sẽ không làm ra chuyện này?”
Đàm Lê hạ tay không đáp lại, yên lặng không giấu được vẻ xấu xa nhìn anh, trong mắt còn lấp lánh ý định ‘anh ngon thì anh sờ đi’.
Tần Ẩn thật sự rất muốn kéo người đặt ngang đùi mà đét đòn.
Đàm Lê dần đắc ý: “Vậy là anh không sờ đó nha, mai em không cần phải dậy sớm nữa nhé.”
Tần Ẩn rốt cuộc cũng cụp mắt lại: “Nói đi.”
Đàm Lê giả ngu: “Nói gì cơ.”
Tần Ẩn nheo mắt, đôi con ngươi đen nhánh cũng không che giấu được sự dung túng: “Muốn điều kiện gì, thì em mới bằng lòng sáng mai dậy sớm ăn sinh nhật cùng anh.”
Ánh mắt Đàm Lê bừng sáng: “Cái gì cũng được ư? Vậy đêm nay em và anh cùng nhau—-”
“Trừ ngủ chung ra.”
“……..”
Lại bị người lãnh cảm từ chối, Đàm Lê cúi đầu rũ mắt, nghiêm mặt: “Liar à, không phải anh không nổi đó chứ.”
Tần Ẩn nhịn không được mà bật cười, đưa tay lên xoa xoa cái đầu ủ rũ kia, sau đó rất chân thành đáp lời cô: “Ngày mai thật sự có chuyện quan trọng cần làm.”
Đàm Lê thẳng người: “Em biết mà, em không quấy rầy anh đâu, lên giường rồi em sẽ không làm chuyện gì nữa hết á!”
Tần Ẩn lại nhớ đến quá khứ không được ổn lắm, ánh mắt cũng đen đi: “Vậy thì em càng nên dẹp tư tưởng đó đi.”
Đàm Lê: “………”
Nhìn thấy hậu quả thảm thương do cái lần mình ghẹo xong bỏ chạy để lại, Đàm Lê chán nản thỏa hiệp: “Thôi được rồi. Anh cho em thẻ dự phòng của phòng anh đi, sáng mai em sẽ dậy sớm ăn sáng với anh.”
Tần Ẩn nghe vậy thì không do dự, rút tấm thẻ phòng trong ví tiền ra đưa cho Đàm Lê.
Đàm Lê niết nhẹ tấm thẻ, cười như một con hồ ly bé tẹo: “Khinh địch thế cơ à, anh không sợ đêm nay em đột nhập sao?”
Tần Ẩn bình tĩnh: “Anh sẽ khóa chốt an toàn lại.”
Đàm Lê: “………………”
Vài giây sau, cô bé thở dài một hơi, cũng lấy trong túi tiền của mình ra một tấm thẻ, trịnh trọng kéo tay Tần Ẩn qua đặt lên lòng bàn tay anh.
Rồi cô giơ tay lên vỗ bờ vai Tần Ẩn: “Em không khóa chốt an toàn, đêm nay chờ anh.”
Nói đoạn, cô bé quay đầu chạy về căn phòng của mình.
“?”
Không hổ danh là lão cán bộ Esport, cả một đêm không thèm xuất hiện. Cho đến 7 giờ sáng hôm sau, cửa phòng Đàm Lê vang lên tiếng gõ nhẹ.
Mặc dù tối hôm qua Đàm Lê không xuống lầu tìm tiệm net nhưng cũng nằm trong phòng lướt điện thoại đến nửa đêm—năm đầu tiên ZXN dưới tình thế vắng mặt Liar xuất quân chinh chiến thế giới, các fan ai cũng lo lắng đề phòng, một đêm khó ngủ.
Đàm Lê cũng thế.
Cả một đêm cô phải chiến đấu với đám anti mắng Liar lâm trận bỏ chạy và còn an ủi những fan não tàn quá căng thẳng, sau đó ôm buồn ngủ và lo âu đan xen nhau đi vào giấc mộng.
Khi Tần Ẩn gõ cửa cô cũng theo đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy.
Chỉ là cô bất hạnh mơ thấy ác mộng cả một đêm, đơn giản là những mảnh ký ức vụn vặn, vừa tỉnh dậy thì chạy ma ra tông trốn mất, trong lòng mệt mỏi không thôi.
Đàm Lê vô cảm vùi mình vào trong chăn, nhìn trần nhà tối tăm vì bị rèm cửa che khuất ánh sáng. Hoảng hốt, như có một con quỷ ma nào đấy giấu bên trong.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ánh mắt Đàm Lê gợn sóng, nhưng cô lười đứng dậy quá, thậm chí còn chẳng muốn động một ngón tay.
Trạng thái này không hợp để anh thấy được. Anh còn phải đến ZXN điều chỉnh tâm lý cho Living nữa, tối hôm qua có khi anh còn không ngủ ngon, thấy dáng vẻ này của cô chỉ thêm lo lắng mà thôi.
Đàm Lê nghĩ vậy nên quyết định im lặng nằm trong bóng đêm, chờ anh rời đi.
Quả nhiên tiếng gõ cửa dừng lại rồi.
Ánh mắt Đàm Lê ảm đạm lại.
Một giây sau.
“Cạch”.
Là tiếng mở cửa từ bên ngoài, cửa phòng không được khóa chốt an toàn nên người bên ngoài đẩy nhẹ là bật ra.
Đàm Lê sực hoàn hồn.
Cô kinh ngạc, chờ âm thanh quen thuộc của tiếng bước chân đi vào phòng vang lên, cô mới tỉnh táo lại, không nghĩ nhiều liền nhắm mắt lại theo phản xạ.
Tiếng bước chân dừng bên mép giường của cô.
Đàm Lê cảm nhận được tầm mắt người đó dừng trên người cô chầm chậm lướt, cuối cùng dừng lại trên cẳng chân trắng nõn trần trụi lộ ra bên ngoài.
An tĩnh, người đó cúi người xuống nhẹ nhàng túm lấy đôi chân cô, giấu vào trong góc chăn.
Một giây mà hơi lạnh chạm vào đùi mình, Đàm Lê vô thức cuộn những ngón chân trắng ngần lại.
Đôi tay đang hất góc chân dừng lại.
Vài giây sau Tần Ẩn vẫn không đổi động tác, nhưng ánh mắt đã dời về hướng đầu giường: “……Tỉnh rồi?”
Cô bé nhỏ chôn đầu trong tấm chăn mềm mại u ám, một chốc lát sau có một âm thanh rầu rĩ đượm giọng mũi truyền ra.
“Chưa tỉnh.”
Khóe môi Tần Ẩn cong lên: “Nếu chưa tỉnh thì ai đang nói chuyện với anh thế?”
Im lặng một hồi, “Là Đàm Lê đang mộng du.”
Tần Ẩn cười thầm, anh đắp kín góc chăn lại rồi ngồi lên giường, thấp giọng dỗ dành cô bé đang trốn trong chăn: “Vậy Lê Tử đang mộng du, em có thể gọi Lê Tử tỉnh táo ra được không.”
“Em gọi rồi, cô ấy không ra.”
“Tại sao?”
“Cô ấy nói cổ đợi đến tận nửa đêm mà không thấy người lãnh cảm đâu cả, đau lòng rồi.”
Tần Ẩn giật mình, lại rũ mắt cười rộ lên. Anh chống tay xuống giường cúi người xuống, chỉ thấy cô gái trước mắt kéo chăn lên đến chóp mũi, trong không gian u tối này chỉ còn lại một đôi mắt hạnh đang run rẩy và hồi hộp.
Tần Ẩn rũ mi như cười như không, anh đè nén giọng mình thật khàn: “Vậy em giúp anh nói với em ấy một câu.”
“Câu….gì.”
Trong chăn, cô bé kia rốt cuộc không nhịn được nữa, lén lút mở một bên mắt ra.
Tần Ẩn cúi người, xóa luôn khoảng cách nhỏ giữa hai người cùng một nụ hôn khe khẽ. Anh nhỏ giọng, không còn hờ hững mà tràn đầy dịu dàng và thâm tình.
“Sinh nhật vui vẻ nhé, Đàm Lê.”
“……..”
Hai má Đàm Lê chầm chậm nóng lên.
Cô kéo chăn xuống: “Không phải là anh phải đi gặp Dida sao?”
“Ừm.” Tần Ẩn thở dài, “Có thể đến khuya mới về được.”
Đàm Lê nghiêng đầu qua: “Vậy anh hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho anh.”
Tần Ẩn vâng lời hôn lên đôi môi cô,
Đàm Lê bất ngờ: “Sao anh lại, nghe lời thế?”
Tần Ẩn rũ mắt tặng cô nụ cười: “Hôm nay không phải sinh nhật em sao. Hôm nay em nói gì anh cũng đồng ý cả.”
Ánh mắt Đàm Lê sáng rực lên: “Cái gì cũng được?”
Tần Ẩn: “Ừm.”
“À,” Đàm Lê tiếc nuối gõ tay, “Vậy nếu tối hôm qua em mà hành động lúc 0 giờ hơn, thì thành công rồi sao!”
Tần Ẩn không nhịn được bật cười.
Một hồi im lặng trôi qua, điện thoại trong túi anh reo lên.
Tần Ẩn khựng lại.
Đàm Lê hiểu ngay: “Có phải là nhóm Dida thúc giục anh không?”
Tần Ẩn nhíu mày: “Không vội, chờ em dậy rồi—-”
Tần Ẩn chưa nói hết lời Đàm Lê đã ngồi phăng dậy. Cô ôm chân: “Em dậy rồi! Anh đi đi! Chờ anh chiến thắng trở về!”
Tần Ẩn yên lặng, bất đắc dĩ rũ mắt: “Vẫn phải tặng xong quà cho em đã.”
Đàm Lê bất ngờ: “Ối, còn có quà nữa á?”
Tần Ẩn: “Ừm.”
Đàm Lê nhìn tay không của Tần Ẩn, suy tư một lát rồi lại nghĩ đến điều gì đấy, hai tay liền đút về lại trong chăn, nhắm tịt mắt ra vẻ nói: “Em chuẩn bị tốt rồi, cho em đi!”
Lúc nói, cô bé còn cố gắng hất hất cằm.
Tần Ẩn ngẩn ra rồi cười nghẹn.
Anh với tay trái vào trong túi áo khoác lấy ra một hộp thiên nga đen bằng nhung.
Hai mắt nhắm tịt lại tối thui, Đàm Lê cảm nhận được người đó đang cúi đầu xuống, hơi thở ngày càng kề cận bên cô.
Ngay lúc cô còn đang nghiêm túc suy tư có phải đây sẽ là lúc thích hợp để hai người trao cho nhau một nụ hôn Pháp nồng cháy đầu tiên không, thì cô chợt cảm giác vành tai mình lành lạnh.
Không phải là nụ hôn, mà giống như…….
Đàm Lê bỗng dưng mở bừng mắt ra, theo bản năng giơ tay lên xoa xoa vành tai phải của mình.
Một viên đá lạnh băng, một chiếc khuyên tai nam châm chữ L.
Đàm Lê ngây ngẩn cả người, ánh mắt trống rỗng nghiêng đầu nhìn Tần Ẩn. Giờ khắc này, trong lòng cô chợt trống rỗng, không biết nên bày ra phản ứng gì mới ổn.
Tần Ẩn cũng hiếm khi mất tự nhiên thế này.
Anh ho nhẹ một tiếng đứng dậy: “Không có ý gì khác, nhưng vẫn muốn tặng em món quà đầu tiên là thứ này.”
Đàm Lê vẫn đang ngáo ngơ, lại vươn tay lên sờ sờ vành tai mình như một cô ngố.
Tần Ẩn không được chắc chắn: “Không thích món quà này sao? Anh nhớ trước kia em từng nói, rất muốn chiếc khuyên tai đính đá này.”
Đàm Lê hé môi, giọng nói vương vấn chua chát: “Anh tặng nó cho em là có ý gì.”
“…….”
Tần Ẩn không đáp, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt Đàm Lê. Sau khi hiểu ra được tình nồng đậm sâu trong ánh mắt cô, những cảm xúc khắc thật sâu mà không muốn anh nhận ra.
Tần Ẩn cong thắt lưng.
Anh chống bên giường, dịu dàng dùng sức vân vê vành tai làm nó đỏ lên, rồi khe khẽ đặt lên chiếc khuyên chữ L và cả vành tai của cô một nụ hôn.
Tần Ẩn thấp giọng cười khẽ, nói.
“Đúng thế, Liar thuộc về em, Đàm Lê.”
Tần Ẩn quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn cô nàng bên cạnh, nếu không phải đang ôm khuỷu tay anh thì chắc đã cuộn mình cười điên rồi: “Vui vẻ thế cơ à?”
“Đương nhiên vui rồi!”
Đàm Lê xoa xoa cái dạ dày co rút, đôi mắt cong cong tựa như vầng trăng non: “Trước đó Đỗ Từ Từ đã nói với em, đàn ông chỉ cần nhìn thấy người phụ nữ như Giai Kỳ thì nhất định sẽ nhịn không được mà vồ lấy—-nhưng quả nhiên anh không hổ là lãnh cảm, đáng tin lắm.”
Tần Ẩn để cô trêu ghẹo.
Đàm Lê nhanh chóng nhìn ra sơ hở từ vẻ ngoài bình tĩnh này của anh, cô thôi không cười nữa: “Có điều anh thuần thục như vậy, trừ lí do vì lãnh cảm ra, thì có phải là do bị bắt chuyện quá nhiều lần đúng không?”
Tần Ẩn: “Cũng tạm.”
Đàm Lê: “Ngài khiêm tốn quá cơ.”
Tần Ẩn: “Vậy em muốn nghe đáp án gì? Ví như, mỗi ngày anh phải gặp mười lần hơn….”
Tần Ẩn còn chưa nói hết câu, cô bé đang ôm khuỷu tay anh đã bắt đầu nghiến răng.
Tần Ẩn bật cười, không trêu cô nữa: “Vậy nên mới nói, cũng tạm.”
Đàm Lê khẽ hừ một tiếng: “Nhắc lại nhớ, quả thật không phải chỉ mình cô ta anh mới đối xử như vậy—-cái lần khai giảng đại học F, em đi lên trêu ghẹo anh như vậy, hình như anh cũng không phản ứng em luôn.”
Tần Ẩn yên lặng.
Đàm Lê lắc đầu thở dài quay đầu đi: “Tìm một người bạn trai lãnh cảm, em ghẹo không được thì đừng hòng ai muốn, cũng không biết chuyện này tốt hay xấu nữa.”
Hai người đi xuyên qua hành lang dài, dừng lại ở trước phòng, Đàm Lê đứng bên ngoài cửa muốn đi vào phòng, thì đột nhiên nghe thấy từ hướng Tần Ẩn truyền đến một đáp án.
“Có.”
Đàm Lê mờ mịt, quay đầu sang hỏi anh: “Có gì cơ?”
Tần Ẩn ngoái đầu lại nhìn cô, đáy mắt xao động: “Có phản ứng.”
“?”
“Ngày hôm khai giải đại học F đó, anh chỉ gạt em thôi.”
“……….”
Tần Ẩn nói xong thì mở cửa phòng, khóa điện tử vang tiếng tách một cái, Tần Ẩn đặt tay lên khóa cửa, đương muốn đẩy cửa phòng ra thì bên cạnh bỗng có một đôi tay duỗi ra đè lấy.
Tần Ẩn giương mắt lên nhìn bàn tay nghịch ngợm của cô bé đang dời từ chốt cửa lên trên tay anh.
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, phập phồng và tràn ngập hứng thú—-
“Hôm đó em đã lay động được anh? Không phải là anh không có phản ứng gì?”
“Ừm.”
“Em nhìn anh thế này, có cảm giác rung động không?” Đàm Lê vừa nói vừa vô tội nhìn Tần Ẩn wink hai cái.
Cô bé mang dáng vẻ tinh quái khiến ánh mắt Tần Ẩn lấp lóe ý cười, anh rũ mắt: “Được rồi, chơi đủ rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi nào. Mai còn dậy sớm.”
Đàm Lê không nhúc nhích, khó khăn giơ tay lên cho anh coi đồng hồ: “Rõ ràng còn chưa đến 9 giờ tối nữa!”
“Vừa tắm rồi rửa mặt, lên giường ngủ cũng đã hơn 10 giờ rồi.”
Đàm Lê bĩu môi: “Chỉ có cán bộ kỳ cựu Esport như anh mới ngủ lúc mười giờ rưỡi thôi, lớp trẻ như bọn em mới chỉ bắt đầu cuộc sống về đêm—-em cũng không cần phải dậy sớm, em muốn đi xuống tìm tiệm net!”
Đàm Lê nói xong thì nhảy chân sáo định đi, nào ngờ chưa đến một mét đã bị người lãnh cảm nào đó móc về lại.
“”Net cái gì mà net, em cũng phải dậy sớm.”
“Tại sao!”
“Anh đã đặt khách sạn chuẩn bị sinh nhật cho em, sáng mai em phải dậy ăn với anh.”
“Em không ăn sáng!”
“Không ăn không được, mai là sinh nhật.”
“Sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ à?”
Đàm Lê ủ rũ quay đầu lại, ý định phản bác đề nghị này.
Tần Ẩn bình tĩnh bác bỏ: “Người xưa Bắc Kinh có câu, sinh nhật là đuôi dài(*), không ăn mì trường thọ vào đuôi sẽ không dài.
(*) một câu nói thông tục trong Nam lẫn ngoài Bắc Trung Quốc, thường người lớn dùng để nói với các em nhỏ. Tuổi 16 là thời điểm quan trọng, con cái mọc đuôi, trưởng thành, người lớn hơn rồi.
Đàm Lê nghẹn họng.
Một hồi sau cô mới lầm bầm: “Đây là mê tín.”
“Đây là phong tục truyền thống.” Tần Ẩn sửa lại.
Đàm Lê hết nhìn láo liên rồi lại càu nhàu, sau đó không biết lại nghĩ đến cái chuyện khỉ gì nữa, vài giây sau đột nhiên hứng thú phừng phừng ngẩng mặt lên: “Nếu đuôi em dài rồi, vậy thì có phải không cần ăn mì nữa không?”
Tần Ẩn khẽ nhếch mắt: “Ừm.”
Đàm Lê chớp chớp mắt: “Đuôi em dài rồi nhé.”
Tần Ẩn không mấy bất ngờ mà bình tĩnh rũ mắt nhìn cô, dời mắt xuống: “Vậy em đào cái đuôi ra đưa anh xem.”
Đàm Lê không hề nghĩ ngợi: “Là đuôi lông thú, không kéo ra được.”
Tần Ẩn yên lặng nhìn cô.
Đàm Lê cứ ngửa mặt lên nghiêm túc nhìn Tần Ẩn, không chột dạ tí nào giằng co trong im lặng vài giây, cô nghiêng người vô tội dòm Tần Ẩn: “Nếu anh không tin, vậy anh kiểm tra đi?”
Ánh mắt Tần Ẩn dừng lại.
Cuối cùng anh cũng biết con nhóc thối này nắm được đằng chuôi nào rồi.
Tần Ẩn tức giận cười: “Em cứ thế mà chắc chắn, anh sẽ không làm ra chuyện này?”
Đàm Lê hạ tay không đáp lại, yên lặng không giấu được vẻ xấu xa nhìn anh, trong mắt còn lấp lánh ý định ‘anh ngon thì anh sờ đi’.
Tần Ẩn thật sự rất muốn kéo người đặt ngang đùi mà đét đòn.
Đàm Lê dần đắc ý: “Vậy là anh không sờ đó nha, mai em không cần phải dậy sớm nữa nhé.”
Tần Ẩn rốt cuộc cũng cụp mắt lại: “Nói đi.”
Đàm Lê giả ngu: “Nói gì cơ.”
Tần Ẩn nheo mắt, đôi con ngươi đen nhánh cũng không che giấu được sự dung túng: “Muốn điều kiện gì, thì em mới bằng lòng sáng mai dậy sớm ăn sinh nhật cùng anh.”
Ánh mắt Đàm Lê bừng sáng: “Cái gì cũng được ư? Vậy đêm nay em và anh cùng nhau—-”
“Trừ ngủ chung ra.”
“……..”
Lại bị người lãnh cảm từ chối, Đàm Lê cúi đầu rũ mắt, nghiêm mặt: “Liar à, không phải anh không nổi đó chứ.”
Tần Ẩn nhịn không được mà bật cười, đưa tay lên xoa xoa cái đầu ủ rũ kia, sau đó rất chân thành đáp lời cô: “Ngày mai thật sự có chuyện quan trọng cần làm.”
Đàm Lê thẳng người: “Em biết mà, em không quấy rầy anh đâu, lên giường rồi em sẽ không làm chuyện gì nữa hết á!”
Tần Ẩn lại nhớ đến quá khứ không được ổn lắm, ánh mắt cũng đen đi: “Vậy thì em càng nên dẹp tư tưởng đó đi.”
Đàm Lê: “………”
Nhìn thấy hậu quả thảm thương do cái lần mình ghẹo xong bỏ chạy để lại, Đàm Lê chán nản thỏa hiệp: “Thôi được rồi. Anh cho em thẻ dự phòng của phòng anh đi, sáng mai em sẽ dậy sớm ăn sáng với anh.”
Tần Ẩn nghe vậy thì không do dự, rút tấm thẻ phòng trong ví tiền ra đưa cho Đàm Lê.
Đàm Lê niết nhẹ tấm thẻ, cười như một con hồ ly bé tẹo: “Khinh địch thế cơ à, anh không sợ đêm nay em đột nhập sao?”
Tần Ẩn bình tĩnh: “Anh sẽ khóa chốt an toàn lại.”
Đàm Lê: “………………”
Vài giây sau, cô bé thở dài một hơi, cũng lấy trong túi tiền của mình ra một tấm thẻ, trịnh trọng kéo tay Tần Ẩn qua đặt lên lòng bàn tay anh.
Rồi cô giơ tay lên vỗ bờ vai Tần Ẩn: “Em không khóa chốt an toàn, đêm nay chờ anh.”
Nói đoạn, cô bé quay đầu chạy về căn phòng của mình.
“?”
Không hổ danh là lão cán bộ Esport, cả một đêm không thèm xuất hiện. Cho đến 7 giờ sáng hôm sau, cửa phòng Đàm Lê vang lên tiếng gõ nhẹ.
Mặc dù tối hôm qua Đàm Lê không xuống lầu tìm tiệm net nhưng cũng nằm trong phòng lướt điện thoại đến nửa đêm—năm đầu tiên ZXN dưới tình thế vắng mặt Liar xuất quân chinh chiến thế giới, các fan ai cũng lo lắng đề phòng, một đêm khó ngủ.
Đàm Lê cũng thế.
Cả một đêm cô phải chiến đấu với đám anti mắng Liar lâm trận bỏ chạy và còn an ủi những fan não tàn quá căng thẳng, sau đó ôm buồn ngủ và lo âu đan xen nhau đi vào giấc mộng.
Khi Tần Ẩn gõ cửa cô cũng theo đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy.
Chỉ là cô bất hạnh mơ thấy ác mộng cả một đêm, đơn giản là những mảnh ký ức vụn vặn, vừa tỉnh dậy thì chạy ma ra tông trốn mất, trong lòng mệt mỏi không thôi.
Đàm Lê vô cảm vùi mình vào trong chăn, nhìn trần nhà tối tăm vì bị rèm cửa che khuất ánh sáng. Hoảng hốt, như có một con quỷ ma nào đấy giấu bên trong.
“Cộc cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Ánh mắt Đàm Lê gợn sóng, nhưng cô lười đứng dậy quá, thậm chí còn chẳng muốn động một ngón tay.
Trạng thái này không hợp để anh thấy được. Anh còn phải đến ZXN điều chỉnh tâm lý cho Living nữa, tối hôm qua có khi anh còn không ngủ ngon, thấy dáng vẻ này của cô chỉ thêm lo lắng mà thôi.
Đàm Lê nghĩ vậy nên quyết định im lặng nằm trong bóng đêm, chờ anh rời đi.
Quả nhiên tiếng gõ cửa dừng lại rồi.
Ánh mắt Đàm Lê ảm đạm lại.
Một giây sau.
“Cạch”.
Là tiếng mở cửa từ bên ngoài, cửa phòng không được khóa chốt an toàn nên người bên ngoài đẩy nhẹ là bật ra.
Đàm Lê sực hoàn hồn.
Cô kinh ngạc, chờ âm thanh quen thuộc của tiếng bước chân đi vào phòng vang lên, cô mới tỉnh táo lại, không nghĩ nhiều liền nhắm mắt lại theo phản xạ.
Tiếng bước chân dừng bên mép giường của cô.
Đàm Lê cảm nhận được tầm mắt người đó dừng trên người cô chầm chậm lướt, cuối cùng dừng lại trên cẳng chân trắng nõn trần trụi lộ ra bên ngoài.
An tĩnh, người đó cúi người xuống nhẹ nhàng túm lấy đôi chân cô, giấu vào trong góc chăn.
Một giây mà hơi lạnh chạm vào đùi mình, Đàm Lê vô thức cuộn những ngón chân trắng ngần lại.
Đôi tay đang hất góc chân dừng lại.
Vài giây sau Tần Ẩn vẫn không đổi động tác, nhưng ánh mắt đã dời về hướng đầu giường: “……Tỉnh rồi?”
Cô bé nhỏ chôn đầu trong tấm chăn mềm mại u ám, một chốc lát sau có một âm thanh rầu rĩ đượm giọng mũi truyền ra.
“Chưa tỉnh.”
Khóe môi Tần Ẩn cong lên: “Nếu chưa tỉnh thì ai đang nói chuyện với anh thế?”
Im lặng một hồi, “Là Đàm Lê đang mộng du.”
Tần Ẩn cười thầm, anh đắp kín góc chăn lại rồi ngồi lên giường, thấp giọng dỗ dành cô bé đang trốn trong chăn: “Vậy Lê Tử đang mộng du, em có thể gọi Lê Tử tỉnh táo ra được không.”
“Em gọi rồi, cô ấy không ra.”
“Tại sao?”
“Cô ấy nói cổ đợi đến tận nửa đêm mà không thấy người lãnh cảm đâu cả, đau lòng rồi.”
Tần Ẩn giật mình, lại rũ mắt cười rộ lên. Anh chống tay xuống giường cúi người xuống, chỉ thấy cô gái trước mắt kéo chăn lên đến chóp mũi, trong không gian u tối này chỉ còn lại một đôi mắt hạnh đang run rẩy và hồi hộp.
Tần Ẩn rũ mi như cười như không, anh đè nén giọng mình thật khàn: “Vậy em giúp anh nói với em ấy một câu.”
“Câu….gì.”
Trong chăn, cô bé kia rốt cuộc không nhịn được nữa, lén lút mở một bên mắt ra.
Tần Ẩn cúi người, xóa luôn khoảng cách nhỏ giữa hai người cùng một nụ hôn khe khẽ. Anh nhỏ giọng, không còn hờ hững mà tràn đầy dịu dàng và thâm tình.
“Sinh nhật vui vẻ nhé, Đàm Lê.”
“……..”
Hai má Đàm Lê chầm chậm nóng lên.
Cô kéo chăn xuống: “Không phải là anh phải đi gặp Dida sao?”
“Ừm.” Tần Ẩn thở dài, “Có thể đến khuya mới về được.”
Đàm Lê nghiêng đầu qua: “Vậy anh hôn em một cái, em sẽ tha thứ cho anh.”
Tần Ẩn vâng lời hôn lên đôi môi cô,
Đàm Lê bất ngờ: “Sao anh lại, nghe lời thế?”
Tần Ẩn rũ mắt tặng cô nụ cười: “Hôm nay không phải sinh nhật em sao. Hôm nay em nói gì anh cũng đồng ý cả.”
Ánh mắt Đàm Lê sáng rực lên: “Cái gì cũng được?”
Tần Ẩn: “Ừm.”
“À,” Đàm Lê tiếc nuối gõ tay, “Vậy nếu tối hôm qua em mà hành động lúc 0 giờ hơn, thì thành công rồi sao!”
Tần Ẩn không nhịn được bật cười.
Một hồi im lặng trôi qua, điện thoại trong túi anh reo lên.
Tần Ẩn khựng lại.
Đàm Lê hiểu ngay: “Có phải là nhóm Dida thúc giục anh không?”
Tần Ẩn nhíu mày: “Không vội, chờ em dậy rồi—-”
Tần Ẩn chưa nói hết lời Đàm Lê đã ngồi phăng dậy. Cô ôm chân: “Em dậy rồi! Anh đi đi! Chờ anh chiến thắng trở về!”
Tần Ẩn yên lặng, bất đắc dĩ rũ mắt: “Vẫn phải tặng xong quà cho em đã.”
Đàm Lê bất ngờ: “Ối, còn có quà nữa á?”
Tần Ẩn: “Ừm.”
Đàm Lê nhìn tay không của Tần Ẩn, suy tư một lát rồi lại nghĩ đến điều gì đấy, hai tay liền đút về lại trong chăn, nhắm tịt mắt ra vẻ nói: “Em chuẩn bị tốt rồi, cho em đi!”
Lúc nói, cô bé còn cố gắng hất hất cằm.
Tần Ẩn ngẩn ra rồi cười nghẹn.
Anh với tay trái vào trong túi áo khoác lấy ra một hộp thiên nga đen bằng nhung.
Hai mắt nhắm tịt lại tối thui, Đàm Lê cảm nhận được người đó đang cúi đầu xuống, hơi thở ngày càng kề cận bên cô.
Ngay lúc cô còn đang nghiêm túc suy tư có phải đây sẽ là lúc thích hợp để hai người trao cho nhau một nụ hôn Pháp nồng cháy đầu tiên không, thì cô chợt cảm giác vành tai mình lành lạnh.
Không phải là nụ hôn, mà giống như…….
Đàm Lê bỗng dưng mở bừng mắt ra, theo bản năng giơ tay lên xoa xoa vành tai phải của mình.
Một viên đá lạnh băng, một chiếc khuyên tai nam châm chữ L.
Đàm Lê ngây ngẩn cả người, ánh mắt trống rỗng nghiêng đầu nhìn Tần Ẩn. Giờ khắc này, trong lòng cô chợt trống rỗng, không biết nên bày ra phản ứng gì mới ổn.
Tần Ẩn cũng hiếm khi mất tự nhiên thế này.
Anh ho nhẹ một tiếng đứng dậy: “Không có ý gì khác, nhưng vẫn muốn tặng em món quà đầu tiên là thứ này.”
Đàm Lê vẫn đang ngáo ngơ, lại vươn tay lên sờ sờ vành tai mình như một cô ngố.
Tần Ẩn không được chắc chắn: “Không thích món quà này sao? Anh nhớ trước kia em từng nói, rất muốn chiếc khuyên tai đính đá này.”
Đàm Lê hé môi, giọng nói vương vấn chua chát: “Anh tặng nó cho em là có ý gì.”
“…….”
Tần Ẩn không đáp, rũ mắt nhìn thẳng vào mắt Đàm Lê. Sau khi hiểu ra được tình nồng đậm sâu trong ánh mắt cô, những cảm xúc khắc thật sâu mà không muốn anh nhận ra.
Tần Ẩn cong thắt lưng.
Anh chống bên giường, dịu dàng dùng sức vân vê vành tai làm nó đỏ lên, rồi khe khẽ đặt lên chiếc khuyên chữ L và cả vành tai của cô một nụ hôn.
Tần Ẩn thấp giọng cười khẽ, nói.
“Đúng thế, Liar thuộc về em, Đàm Lê.”
/72
|