Ngày nào Phí Thiệu Dương cũng cầu nguyện con thứ hai là con gái.
Ông trời không phù hộ anh, đấng tối cao không ủng hộ anh.
Một thằng nhóc bé xinh giống anh như đúc được tòi ra. Lần này anh không ngất nữa, nhưng mặt buồn thiu.
Diêu Mỹ Nhân ra khỏi phòng sinh, cũng lại phải cố nhịn cười. Trước khi cô đi đẻ, chồng cô còn cầu nguyện trước bàn thờ tổ tiên rằng hãy cho anh một cô con gái xinh xẻo.
Éo le thế nào nhiễm sắc thể Y của anh đỉnh quá, cứ con trai hoài.
…
Hai anh em Phí Vĩnh Kiên và Phí Vĩnh Hưng lúc bé thì tình thân mến thân lắm, lớn chút thì choảng nhau đến nỗi Phí Thiệu Dương nhức cả đầu và sợ hai thằng con luôn.
Anh dỗ hết hơi mới cho tụi trẻ đi ngủ được, khi ấy mới có thời gian riêng tư với vợ.
Phí Thiệu Dương gục đầu trên ngực Diêu Mỹ Nhân nũng nịu.
- Mệt quá!
Cô cười rung người rồi xoa xoa tóc anh.
- Có chơi có chịu thôi.
Từ tay chơi chuyển sang hệ bố bỉm sữa đã khiến Phí Thiệu Dương vất vả không ít. Dẫu vậy anh cực đảm đang khi bận mấy cũng tự đi đón con tan học mà không cần bảo mẫu giúp, thi thoảng tắm cho con và rèn con kỷ luật bàn ăn rất tốt.
Tòa nhà Phí thị cũng quen với hình ảnh hai nhóc con nhà sếp ngoe nguẩy nghịch ngợm vì thường được dẫn theo tới chỗ làm của bố. Cũng quen với hình ảnh vợ chồng sếp thân thân mật mật, mỗi người bế một con vui vẻ đi lại.
…
Ngày sinh nhật anh năm nay khác năm xưa rất nhiều. Nếu hồi chưa có tình cảm, cô tặng anh thuốc lá thảo mộc, thì lúc này cô tặng anh một bức ảnh siêu âm.
Phí Thiệu Dương nghệt mặt ra, hai người tích cực đến nỗi 5 năm 3 lứa.
Mà lần thứ ba này, trên ảnh có tận 3 cái chấm nhỏ.
Đầu tiên là bất ngờ, sau đó đăm chiêu, rồi tới lo lắng.
- Em à, tận ba đứa. Cơ thể em có chịu được không?
- Tạm thời vẫn ổn, em sẽ cố gắng.
Anh ôm vợ vào lòng thổn thức.
- Chúng ta cùng cố gắng. Nốt lần này thôi nhé, đừng sinh nữa. Anh xin lỗi, anh không nghĩ lại có tận 3 nhóc một lúc thế này. Dù chỉ là một thôi anh cũng thương em vất vả. 5 con trai cũng được, không có con gái cũng không sao, sau này nhất định không để em mang thai nữa.
Diêu Mỹ Nhân cũng lo lắm, có kinh nghiệm hẳn hai lần rồi, nhưng lại là lần đầu mang đa thai. Cô cũng khó tin, sinh đôi đã là khác biệt rồi, giờ còn hẳn ba đứa.
Đến nỗi ai nghe tin cũng sốc ngang.
Phí Thiệu Dương thuyết phục vợ nghỉ làm để dưỡng thai. Cô băn khoăn mãi, nhưng cũng nghe lời chồng. Từ khi nối lại tình cũ với anh, hầu hết thời gian của cô là có thai và sinh con, cảm nhận thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.
Và…
…Ngày sinh đã tới…
Người chồng bình tĩnh ở bên vợ không rời nửa bước. Không ngất, không sợ, không cầu nguyện con gái nữa mà cực kỳ vững tâm.
Lần này Diêu Mỹ Nhân phải mổ mà không thể sinh thường. Đứa nhỏ đầu được đưa ra, rồi thêm một đứa, cuối cùng đứa thứ ba cũng thuận lợi ra đời.
Diêu Mỹ Nhân đau đẻ hai con đầu vẫn cắn răng không khóc, vì cô không muốn chào đón con tới thế giới bằng tiếng khóc đau đớn. Nay sinh mổ có gây tê giảm đau cô cũng không khóc, nhưng giây phút thấy ba đứa con bé xíu rúc rúc da kề da thành hàng trên ngực chồng thì nước mắt trực trào.
Cô hạnh phúc quá!
Sau ly hôn, cô đã từng nghĩ sống lặng lẽ không yêu ai. Vậy mà mới mấy năm, cô có một gia đình đông thành viên như vậy. Tâm trí dành cho chồng, cho con, cho công việc mà hoàn toàn không còn tình cảm với Vương Gia Kiệt nữa.
Hạnh phúc hơn, đứa con nhỏ bé nhất được ra đời sau cùng là một bé gái.
Đủ nếp đủ tẻ, cô nhẹ lòng, anh mãn nguyện.
Ông trời không phù hộ anh, đấng tối cao không ủng hộ anh.
Một thằng nhóc bé xinh giống anh như đúc được tòi ra. Lần này anh không ngất nữa, nhưng mặt buồn thiu.
Diêu Mỹ Nhân ra khỏi phòng sinh, cũng lại phải cố nhịn cười. Trước khi cô đi đẻ, chồng cô còn cầu nguyện trước bàn thờ tổ tiên rằng hãy cho anh một cô con gái xinh xẻo.
Éo le thế nào nhiễm sắc thể Y của anh đỉnh quá, cứ con trai hoài.
…
Hai anh em Phí Vĩnh Kiên và Phí Vĩnh Hưng lúc bé thì tình thân mến thân lắm, lớn chút thì choảng nhau đến nỗi Phí Thiệu Dương nhức cả đầu và sợ hai thằng con luôn.
Anh dỗ hết hơi mới cho tụi trẻ đi ngủ được, khi ấy mới có thời gian riêng tư với vợ.
Phí Thiệu Dương gục đầu trên ngực Diêu Mỹ Nhân nũng nịu.
- Mệt quá!
Cô cười rung người rồi xoa xoa tóc anh.
- Có chơi có chịu thôi.
Từ tay chơi chuyển sang hệ bố bỉm sữa đã khiến Phí Thiệu Dương vất vả không ít. Dẫu vậy anh cực đảm đang khi bận mấy cũng tự đi đón con tan học mà không cần bảo mẫu giúp, thi thoảng tắm cho con và rèn con kỷ luật bàn ăn rất tốt.
Tòa nhà Phí thị cũng quen với hình ảnh hai nhóc con nhà sếp ngoe nguẩy nghịch ngợm vì thường được dẫn theo tới chỗ làm của bố. Cũng quen với hình ảnh vợ chồng sếp thân thân mật mật, mỗi người bế một con vui vẻ đi lại.
…
Ngày sinh nhật anh năm nay khác năm xưa rất nhiều. Nếu hồi chưa có tình cảm, cô tặng anh thuốc lá thảo mộc, thì lúc này cô tặng anh một bức ảnh siêu âm.
Phí Thiệu Dương nghệt mặt ra, hai người tích cực đến nỗi 5 năm 3 lứa.
Mà lần thứ ba này, trên ảnh có tận 3 cái chấm nhỏ.
Đầu tiên là bất ngờ, sau đó đăm chiêu, rồi tới lo lắng.
- Em à, tận ba đứa. Cơ thể em có chịu được không?
- Tạm thời vẫn ổn, em sẽ cố gắng.
Anh ôm vợ vào lòng thổn thức.
- Chúng ta cùng cố gắng. Nốt lần này thôi nhé, đừng sinh nữa. Anh xin lỗi, anh không nghĩ lại có tận 3 nhóc một lúc thế này. Dù chỉ là một thôi anh cũng thương em vất vả. 5 con trai cũng được, không có con gái cũng không sao, sau này nhất định không để em mang thai nữa.
Diêu Mỹ Nhân cũng lo lắm, có kinh nghiệm hẳn hai lần rồi, nhưng lại là lần đầu mang đa thai. Cô cũng khó tin, sinh đôi đã là khác biệt rồi, giờ còn hẳn ba đứa.
Đến nỗi ai nghe tin cũng sốc ngang.
Phí Thiệu Dương thuyết phục vợ nghỉ làm để dưỡng thai. Cô băn khoăn mãi, nhưng cũng nghe lời chồng. Từ khi nối lại tình cũ với anh, hầu hết thời gian của cô là có thai và sinh con, cảm nhận thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.
Và…
…Ngày sinh đã tới…
Người chồng bình tĩnh ở bên vợ không rời nửa bước. Không ngất, không sợ, không cầu nguyện con gái nữa mà cực kỳ vững tâm.
Lần này Diêu Mỹ Nhân phải mổ mà không thể sinh thường. Đứa nhỏ đầu được đưa ra, rồi thêm một đứa, cuối cùng đứa thứ ba cũng thuận lợi ra đời.
Diêu Mỹ Nhân đau đẻ hai con đầu vẫn cắn răng không khóc, vì cô không muốn chào đón con tới thế giới bằng tiếng khóc đau đớn. Nay sinh mổ có gây tê giảm đau cô cũng không khóc, nhưng giây phút thấy ba đứa con bé xíu rúc rúc da kề da thành hàng trên ngực chồng thì nước mắt trực trào.
Cô hạnh phúc quá!
Sau ly hôn, cô đã từng nghĩ sống lặng lẽ không yêu ai. Vậy mà mới mấy năm, cô có một gia đình đông thành viên như vậy. Tâm trí dành cho chồng, cho con, cho công việc mà hoàn toàn không còn tình cảm với Vương Gia Kiệt nữa.
Hạnh phúc hơn, đứa con nhỏ bé nhất được ra đời sau cùng là một bé gái.
Đủ nếp đủ tẻ, cô nhẹ lòng, anh mãn nguyện.
/56
|