Anh Tốt Nhất

Chương 59

/107


Tôn Điềm Điềm ôm Thẩm Niệm Thâm một hồi lâu, nước mắt làm ướt cả áo anh.

Gió lạnh gào thét, Thẩm Niệm Thâm theo bản năng ôm cô chặt hơn, thấp giọng nói: “Về nhà trước được không? Bên ngoài rất lạnh.”

Lúc này Tôn Điềm Điềm mới gật đầu, từ trong lòng Thẩm Niệm Thâm chui ra.

Cô cúi đầu, giơ tay xoa xoa mắt.

Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm xoa mắt, lúc này mới phát hiện có chỗ không thích hợp, vội vàng nâng mặt cô lên.

Đôi mắt đỏ rực, trêи mặt còn đẫm nước mắt.

Thẩm Niệm Thâm tức khắc nhăn chặt mày, “Sao em lại khóc?”

Anh giơ tay lau nước mắt giúp Tôn Điềm Điềm, “Có phải ba mẹ em biết chúng ta quay về bên nhau nên không đồng ý không?”

Tôn Điềm Điềm vội lắc đầu, “Không phải.”

Cô nhìn Thẩm Niệm Thâm, nghĩ đến chuyện mà mẹ vừa nói, trong lòng đau xót, nước mắt lại không khống chế được mà tràn khóe mi. Cô nâng tay lên, tay phải nhẹ nhàng xoa mặt Thẩm Niệm Thâm, tầm mắt bị nước mắt làm cho mờ đi, cô không thấy rõ mặt anh, thanh âm nghẹn ngào đến run rẩy, “Thẩm Niệm Thâm, em xin lỗi, em đã không ở bên anh…”

Thẩm Niệm Thâm không biết vì sao Tôn Điềm Điềm khóc, nhưng vừa thấy cô rơi nước mắt liền đau lòng, vội giơ tay giúp cô lau đi, ôn nhu trấn an, “Không sao, đừng khóc, anh vẫn ổn.”

Tôn Điềm Điềm nghe thấy Thẩm Niệm Thâm nói mình vẫn ổn, nước mắt tức khắc rơi càng nhiều, “Vì kiếm tiền mà mạng cũng muốn mất, đây là vẫn ổn sao?”

Đôi mắt cô đỏ bừng, gắt gao mà nhìn chằm chằm Thẩm Niệm Thâm.

Cả người Thẩm Niệm Thâm chấn động, trong mắt hiện lên một tia khϊế͙p͙ sợ cùng khó có thể tin, “Em…”

Anh ngàn dặn dò vạn dặn dò, không để bất cứ ai nói cho Tôn Điềm Điềm biết chuyện lúc trước anh đi đấu quyền anh ngầm. “Điềm Điềm…”

Tôn Điềm Điềm kéo tay anh, “Về nhà trước đi, về nhà lại nói.”

Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm đỏ bừng mắt, cổ họng khô khốc, một lúc lâu sau mới thấp thấp lên tiếng, “Được.”

Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm đi vào ngõ nhỏ, hai người không ai nói chuyện, trong lúc nhất thời, không khí có chút ngưng trọng.

Thang lầu không có đèn, lúc đi lên, Thẩm Niệm Thâm thật cẩn thận đỡ Tôn Điềm Điềm, “Chậm một chút.”

Tôn Điềm Điềm bắt lấy tay Thẩm Niệm Thâm, khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Tới lầu ba, cuối cùng trước cửa cũng có đèn, Thẩm Niệm Thâm bật chiếc đèn vàng trêи trần hành lang.

Thẩm Niệm Thâm lấy chìa khóa ra mở cửa, trong phòng đen như mực, không có bật đèn.

Thẩm Niệm Thâm đi ở phía trước, duỗi tay nhấn bật đèn ở chỗ cạnh cửa, phòng khách nháy mắt sáng lên.

Tôn Điềm Điềm đứng ở cửa, nhớ tới lần trước đến đây tìm Thẩm Niệm Thâm. Anh ngăn ở cửa không cho cô vào, vẻ mặt lạnh nhạt mà nói, có chuyện gì thì nói bên ngoài.

Khi đó anh thật là lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức cô thậm chí cảm thấy Thẩm Niệm Thâm thật sự đã hoàn toàn quên cô, lúc về đến nhà, cô còn rúc ở góc tường gào khóc cả đêm.

Hiện giờ nhớ tới, kỳ thật là vẫn có chút oán thán Thẩm Niệm Thâm, nhưng hiện tại nhìn anh, nghĩ đến chuyện khi đó anh phải một mình trải qua, ngoại trừ đau lòng thì không còn còn cảm xúc nào khác.

Cô đi vào phòng, Thẩm Niệm Thâm lấy một đôi dép cho cô, “Nó là của anh, có hơi lớn một chút.”

Tôn Điềm Điềm nhẹ nhàng nói: “Không sao.”

Cô đổi sang dép lê, nhìn một vòng toàn phòng, đè nặng thanh âm, nhỏ giọng hỏi: “Bà ngoại đâu rồi?”

“Ngủ rồi.”

Tôn Điềm Điềm ‘ừm’ một tiếng, giữ chặt tay Thẩm Niệm Thâm, “Vào phòng anh đi.”

“Ừm.”

Thẩm Niệm Thâm dắt Tôn Điềm Điềm vào phòng.

Sau khi Thẩm Niệm Thâm chuyển nhà, đây là lần đầu tiên Tôn Điềm Điềm đến nhà anh. Phòng anh nhỏ hơn trước kia, giường cũng nhỏ hơn, bàn học cũng vậy, nhưng thứ không thay đổi chính là, phòng vẫn được sắp xếp rất sạch sẽ.

Tôn Điềm Điềm đi vào, xoay người liền đóng cửa phòng, còn khóa lại.

Thẩm Niệm Thâm thấy Tôn Điềm Điềm đóng cửa, còn khóa lại, theo bản năng hỏi: “Sao…”

“Cởi quần áo.”

Thẩm Niệm Thâm: “…”

Tôn Điềm Điềm đi đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, trực tiếp đưa tay cởi áo lông vũ của anh, tiếp đó là áo sơ mi, cô không có một chút do dự, giơ tay liền cởi cúc áo của anh, mở đến cúc thứ ba, Thẩm Niệm Thâm rốt cuộc cũng bắt lấy tay Tôn Điềm Điềm, ánh mắt nhìn cô rất sâu, trong giọng nói mang theo ý cười, “Em như vậy sẽ làm anh hiểu lầm đấy.”

Tôn Điềm Điềm ngẩn người, ngẩng đầu hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”

Thẩm Niệm Thâm khóe miệng cong lên, “Em nói thử xem?”

Tôn Điềm Điềm ngẩn ra hai giây, hiểu rõ, “Hiểu lầm cũng không sao.”

Nói xong, cô lại tiếp tục cởi cúc áo sơ mi Thẩm Niệm Thâm.

Thẩm Niệm Thâm cầm chặt tay cô, ánh mắt sâu thẳm, biểu tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, “Điềm Điềm, đừng như vậy.”

“Để em nhìn xem.”

Tối qua ở khách sạn, bởi vì cô uống rượu nên thần trí mơ mơ hồ hồ, cũng không chú ý nhìn Thẩm Niệm Thâm.

Thời điểm cô vừa mới từ trong nhà chạy về trường học tìm Thẩm Niệm Thâm liền nhớ tới rất nhiều chi tiết mà lúc trước bị cô bỏ qua.

Cô nhớ rõ thời điểm bà ngoại Thẩm Niệm Thâm làm phẫu thuật, Trình Đóa nói bóng nói gió hỏi cô rất nhiều lần, có muốn đến bệnh viện xem bà ngoại hay không. Cô biết, thật ra Trình Đóa muốn cô đến xem Thẩm Niệm Thâm.

Nhưng lúc ấy cô đang rất thương tâm, thật sự không muốn đối mặt với Thẩm Niệm Thâm.

Sau đó Trình Đóa còn cẩn thận dè dặt mà nói với cô vài lần, nói Thẩm Niệm Thâm thật sự rất đáng thương. Nhưng khi ấy cô một lòng nghĩ Thẩm Niệm Thâm đã quên mình, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện khác, cũng không phát hiện ra Trình Đóa rất nhiều lần ở trước mặt cô muốn nói lại thôi, giống như có cái gì đó phải nói.

Vừa rồi ở trêи xe cô có gọi điện cho Trình Đóa, ép hỏi chuyện Thẩm Niệm Thâm đi đấu quyền anh ngầm, lúc này Trình Đóa mới nói: “Lúc đó anh ấy bị thương rất nặng, thời điểm từ trêи đài quyền anh đi xuống, cả người đều là máu, anh ấy nhìn tớ, cố chống đỡ mà nói với tớ một câu ‘Đừng nói cho Điềm Điềm’. Sau đó anh ấy ở bệnh viện ba ngày, về đến nhà lại nằm ở nhà suốt một tuần mới có thể xuống giường…”

“Mấy ngày đó đều là tớ với Hứa Lệ chăm sóc anh ấy. Sau khi đỡ hơn một chút, anh ấy luôn ngồi một mình cầm di động phát ngốc, sau đó tớ mới phát hiện, di động của anh ấy đều là ảnh chụp của cậu, anh ấy nhớ cậu.”

Trình Đóa nói tới đây, trầm mặc thật lâu mới mở miệng, thanh âm mang theo chút nghẹn ngào, “Tớ hỏi anh ấy có muốn nói với cậu không, cậu đoán xem anh ấy nói gì? Anh ấy nói, không muốn để cậu phải khổ sở.”

Tôn Điềm Điềm cởi áo Thẩm Niệm Thâm ra, thân thể của anh đã rắn chắc hơn trước kia.

Bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào ngực anh, ánh mắt dừng ở vết sẹo trước ngực anh, miệng vết thương đã lành, nhưng vẫn còn vết sẹo.

Tôn Điềm Điềm không biết đấu quyền anh ngầm là gì, cô chưa thấy qua, chỉ là nghe nói đó là chỗ mà người ta có khả năng sẽ chết.

Ngón tay cô nhẹ nhàng xoa vết sẹo trước ngực anh, trong đầu đều là những lời Trình Đóa nói trong điện thoại, nước mắt không khống chế được, từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, “Đau không?”

Thẩm Niệm Thâm cầm tay cô, nhìn cô, “Sớm đã hết đau rồi.”

Cổ họng Tôn Điềm Điềm đau rát, cô cúi đầu, lại kiểm tra thêm chỗ khác, khóc lóc hỏi: “Còn vết thương khác không? Trình Đóa nói lúc đó cả người anh đều là máu, phải nằm ở nhà suốt một tuần mới xuống giường…”

Tôn Điềm Điềm biết khả năng chịu đựng của Thẩm Niệm Thâm rất tốt, có thể khiến anh phải nằm trêи giường suốt một tuần, nhất định là bị thương rất nặng.

Cô bỗng nhiên bật khóc thật to, ôm chặt lấy Thẩm Niệm Thâm, cả người đều run rẩy, “A Niệm, em xin lỗi, em không biết, em thật sự không biết… Nếu em biết anh bị thương nặng như vậy, em nhất định sẽ không rời xa anh, dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ không rời xa anh…”

Cô khóc đến không thể khống chế nữa, nghĩ đến thời gian Thẩm Niệm Thâm gian nan nhất cô độc nhất, cô lại không ở bên cạnh anh, thậm chí còn oán trách anh.

Cô vẫn luôn cảm thấy khoảng thời gian này mình thật sự quá vất vả, nhưng lại không biết Thẩm Niệm Thâm còn gian nan gấp trăm lần ngàn lần cô.

Cô vất vả, cũng có ba mẹ anh trai ở bên, bọn họ vì để cô vui vẻ mà dẫn cô ra ngoài chơi, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô. Nhưng Thẩm Niệm Thâm lại chỉ có một mình, anh phải kiếm tiền, phải chăm sóc bà ngoại, không ai có thể giúp anh, cũng không có ai ở bên anh, ngay cả cô cũng không ở cùng anh.

Tôn Điềm Điềm khóc đến mặt đẫm nước mắt, cổ họng giống như bị lửa thiêu đốt, nghẹn ngào như không phát ra thanh âm, “Khi đó anh… có muốn khóc không…”

Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm khóc, đôi mắt cũng không khống chế được mà ửng đỏ. Đột nhiên, giống như thật sự quay lại lúc ấy, những ngày tháng không thấy ánh mặt trời.

Khi đó anh ban ngày đọc sách, buổi tối đi đấu quyền anh, đêm khuya kéo một thân bị thương về nhà, vốn đã rất mỏi mệt, nhưng nằm trêи giường lại không ngủ được, trong đầu đều là bóng dáng Tôn Điềm Điềm.

Mười mấy năm anh cô độc mà đi trêи đời, Tôn Điềm Điềm là ánh mặt trời duy nhất trong cuộc sống u ám của anh.

Khi đó có muốn khóc không ư?

Đã khóc rồi, mỗi đêm khuya nhớ đến cô không chịu được lại lặng lẽ tránh dưới chăn mà rơi nước mắt.

Tôn Điềm Điềm khóc thật lâu mới dần dần bình tĩnh lại. Cô ngẩng đầu, duỗi tay sờ sờ mặt Thẩm Niệm Thâm, đôi mắt đỏ bừng nhìn anh, “A Niệm, về sau có bất cứ chuyện gì xảy ra, em đều sẽ ở bên anh, dù anh có đuổi em đi, em cũng sẽ ở cạnh anh, không bao giờ để anh một mình nữa.”

Đôi mắt Thẩm Niệm Thâm cũng ửng đỏ, nhìn Tôn Điềm Điềm, một hồi lâu, trong cổ họng mới khàn khàn mà phát ra một chữ, “Được.”

Anh giơ tay giúp Tôn Điềm Điềm lau nước mắt, thanh âm thấp thấp, “Ngoan, đừng khóc nữa.”

Tôn Điềm Điềm gật gật đầu, giúp Thẩm Niệm Thâm mặc áo vào, sau đó lại ôm lấy anh, má phải dán vào ngực anh.

Cô không nói gì, cứ như vậy mà ôm anh. Muốn đem toàn bộ sự ấm áp mấy ngày nay truyền sang anh.

Thẩm Niệm Thâm cũng ôm cô, hai người không ai nói gì, cũng không có động đậy.

Trong phòng im ắng, không có một chút tiếng động.

Qua thật lâu, Tôn Điềm Điềm mới ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Niệm Thâm, thanh âm nho nhỏ, “Thẩm Niệm Thâm, hôm nay em ở lại đây được không?”

Thẩm Niệm Thâm hơi ngẩn ra, hỏi: “Em không quay về sao? Sinh nhật của anh trai em thì thế nào?”

Tôn Điềm Điềm nói: “Không sao, ba mẹ đều ở nhà, ngày mai rất nhiều người thân bạn bè cũng đến, không sao cả.”

Anh trai sẽ có rất nhiều người ở bên, sẽ có rất nhiều người chúc mừng sinh nhật anh, nhưng Thẩm Niệm Thâm chỉ có một mình, cô muốn ở bên anh.

Thời điểm Tôn Điềm Điềm tới đã không còn sớm, bây giờ cũng đã hơn 10 giờ, Thẩm Niệm Thâm thúc giục cô đi ngủ, dắt cô ra phòng vệ sinh bên ngoài mà đánh răng rửa mặt.

Tôn Điềm Điềm rửa mặt xong liền về phòng, chỉ một lát, Thẩm Niệm Thâm liền bưng một thau nước ấm vào, sau đó ngồi xổm xuống, đặt thau ở trước giường Tôn Điềm Điềm, nói: “Em ngâm chân đi, buổi tối ngủ sẽ thoải mái hơn.”

Tôn Điềm Điềm cong mắt cười, nhấc chân rồi đặt lên đầu gối Thẩm Niệm Thâm, “Anh giúp em đi.”

Thẩm Niệm Thâm ngước mắt liếc nhìn cô một cái, cười sủng nịch, “Tôn Điềm Điềm, em thật đúng là lười chết đi được.”

Tôn Điềm Điềm cười hì hì, nhấc chân lên, “Giúp em tháo vớ.”

Thẩm Niệm Thâm cười lắc đầu, cúi đầu giúp Tôn Điềm Điềm cởi vớ.

Cởi vớ xong, Tôn Điềm Điềm liền nghịch ngợm duỗi chân đến dưới mũi Thẩm Niệm Thâm, cười hì hì hỏi: “Có thơm không?”

Thẩm Niệm Thâm che mũi lại, vẻ mặt ghét bỏ, “Hôi muốn chết.”

Tôn Điềm Điềm ‘hừ một tiếng, “Không có hôi nha.”

Thẩm Niệm Thâm cười, đặt chân cô vào thau nước, “Được rồi, Điềm Điềm của chúng ta từ đầu đến chân đều thơm.”

Tôn Điềm Điềm cười cong đôi mắt, xê dịch sang bên cạnh, “Anh cũng ngâm chân với em đi.”

Nói xong liền kéo Thẩm Niệm Thâm ngồi bên cạnh cô.

Thau nước rất lớn, hai người cùng ngâm cũng không thành vấn đề.

Thẩm Niệm Thâm cởi vớ ra, bỏ chân vào thau nước, cùng Tôn Điềm Điềm ngâm chân một lát.

Tôn Điềm Điềm cầm lấy vớ Thẩm Niệm Thâm, ngửi một chút, “A Niệm, vớ của anh không hôi chút nào.”

Thẩm Niệm Thâm sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Tôn Điềm Điềm, tức khắc dở khóc dở cười, một tay cầm lại vớ, “Tôn Điềm Điềm có phải em bị ngốc không?”

Tôn Điềm Điềm cười hắc hắc, ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, nghiêng đầu dựa vào vai anh, đôi mắt quay tròn nhìn trần nhà, qua một lát, bỗng nhiên nói: “A Niệm, em cảm thấy hiện tại rất hạnh phúc.”

Khóe mắt Thẩm Niệm Thâm mang theo vài phần ý cười, nghiêng đầu hôn nhẹ lên trán Tôn Điềm Điềm một cái, “Anh cũng vậy.”

Tôn Điềm Điềm quay mặt tới, bỗng nhiên rất nghiêm túc mà nhìn Thẩm Niệm Thâm, “Cho nên mới nói, hai người ở bên nhau, chỉ cần vui vẻ hạnh phúc là được, có tiền hay không không liên quan.”

Cô ngẩng đầu quét mắt một vòng, tiếp tục nói: “Anh xem, dù hai chúng ta chỉ ở trong một căn phòng nhỏ như vậy, nhưng hai chúng ta cũng rất vui vẻ có phải không?”

Thẩm Niệm Thâm nhìn cô, khóe miệng dần dần cong lên một nụ cười, “Đúng vậy.”

Tôn Điềm Điềm cũng cười rộ lên, hai tay ôm lấy cổ Thẩm Niệm Thâm, rất nghiêm túc nói: “Cho nên về sau đừng nói cái gì mà sợ em bị ủy khuất, em thật sự một chút cũng không cảm thấy vất vả, chỉ cần ở bên anh, ở đâu cũng rất hạnh phúc.”

“Anh biết rồi.” Ý cười trong mắt Thẩm Niệm Thâm càng sâu, cúi đầu hôn lên môi Tôn Điềm Điềm một cái.

Tôn Điềm Điềm tức khắc cười cong đôi mắt, ôm sát cổ Thẩm Niệm Thâm, nhích lại gần, cũng hôn Thẩm Niệm Thâm một cái.

Thẩm Niệm Thâm lễ thượng vãng lai (kiểu như ‘có qua có lại mới toại lòng nhau’ í), cúi đầu hôn cô lần nữa. Lần này không có lập tức tách ra, anh ôn nhu ʍút̼ lấy môi cô, qua một lát, lực đạo dần dần trở nên mạnh hơn một chút, đầu lưỡi cậy mở hàm răng, Tôn Điềm Điềm theo bản năng mở miệng ra, đầu lưỡi Thẩm Niệm Thâm chui vào, môi lưỡi giao nhau triền miên.

Nụ hôn nồng nhiệt ướt át triền miên, qua một hồi lâu mới kết thúc.

Tôn Điềm Điềm thở hồng hộc, ngước mắt nhìn Thẩm Niệm Thâm một cái.

Ánh mắt Thẩm Niệm Thâm nhìn cô rất sâu, đôi mắt anh có chút đỏ lên, giống như có thứ cảm xúc gì đó đang cuồn cuộn bên trong.

Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm nhìn đến đỏ mặt, thẹn thùng mà dời tầm mắt đi.

Lúc nghiêng đầu, ánh mắt lại đột nhiên rơi xuống tờ giấy A4 trêи bàn sách bên cạnh.

Cô nhìn hàng chữ to ở đầu trang giấy, ngực bỗng căng thẳng, vội vàng cầm lấy tờ giấy.

Cúi đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi cứng đờ, “A Niệm, anh xin tốt nghiệp trước sao?”

/107

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status