Tôn Điềm Điềm lấy một chiếc ghế ngồi bên cạnh Thẩm Niệm Thâm.
Cố vốn muốn ngồi cùng anh suốt đêm, kết quả mấy giờ sau liền không chịu nổi, mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Cảm giác sắp ngủ, cô lại giật mình ngồi thẳng dậy.
Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu liền thấy Tôn Điềm Điềm buồn ngủ dụi dụi mắt, anh vươn tay sờ sờ đầu cô, “Đi ngủ trước đi.”
Tôn Điềm Điềm thật sự là có chút buồn ngủ không chịu được, hỏi anh, “Vậy còn anh?”
Thẩm Niệm Thâm nói: “Một lát nữa anh sẽ ngủ, em đi trước đi.”
Tôn Điềm Điềm lại xoa nhẹ đôi mắt, lúc này mới đứng lên, “Em nằm trêи giường chờ amh.”
“Được.”
Tôn Điềm Điềm thật sự là muốn nằm trêи giường chờ Thẩm Niệm Thâm, kết quả cô quá mệt nhọc, đầu vừa dính gối chưa đến vài giây liền ngủ mất. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại trời đã sáng trưng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu những tia nắng qua khe hở của bức rèm.
Tôn Điềm Điềm đôi mắt đón ánh mặt trời, bị nắng chiếu vào thiếu chút nữa đã chảy nước mắt, cô nhanh chóng rúc đầu vào trong chăn.
Cô nằm trong chăn nửa ngày mới bò dậy.
Cô đi đến bàn làm việc nhìn máy tính, những chỗ bị giáo sư gạch đỏ đã được sửa lại một nửa, Tôn Điềm Điềm vừa cầm chuột kéo xuống vừa cảm thán: “Chỉ số thông minh đúng là không giống nhau.”
Có bạn trai học bá làm súng, Tôn Điềm Điềm nháy mắt không lo chuyện luận văn nữa, cô vui mừng chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng.
“A Niệm —”
Cô ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện Lương Kì và Lưu Hạ cũng ở đây, tức khắc cong cong đôi mắt, hô: “Hai người đến đây lúc nào vậy?”
“Vừa tới một lát.” Lương Kì cười, thuận tiện hỏi cô, “Cô làm xong luận văn chưa?”
Tôn Điềm Điềm đắc ý nâng cằm, “Tôi có tay súng.”
Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, từ trêи sô pha đứng lên, “Anh làm bữa sáng rồi, lại đây ăn đi.”
Nói xong anh đi đến phòng bếp.
“Chờ em.” Tôn Điềm Điềm bổ nhào vào sau lưng Thẩm Niệm Thâm, từ phía sau ôm lấy anh, hai người cùng đi đến phòng bếp.
Bên ngoài, Lưu Hạ không khỏi bật cười, bưng ly nước lên uống, nói: “A Niệm thật sự làm anh quá bội phục, sao có thể tốt với bạn gái như vậy.”
Lương Kì cười cười, “Đó là anh không biết Điềm Điềm tốt với anh của em bao nhiêu.”
Lưu Hạ thật đúng là không rõ lắm, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Lương Kì nói: “Anh biết gia thế của Điềm Điềm thế nào không?”
Lưu Hạ lắc đầu, “Không biết.”
Lương Kì: “ Bất động sản Hằng Tịch anh biết không? Lâm Cảnh là anh trai của chị ấy.”
Lưu Hạ nghe vậy, tròng mắt cũng muốn rơi xuống, “Mẹ kiếp, thật hay giả vậy!”
“Lừa anh làm gì?”
Lương Kì bỗng nhiên nhớ tới lúc ấy Thẩm Niệm Thâm năm hai, có chút cảm khái, “Có một thời gian anh ấy đặc biệt gian nan, bà ngoại sinh bệnh, bệnh rất nặng, anh ấy vì kiếm tiền, ban ngày ở trường đi học, buổi tối phải ra ngoài làm thêm đến đêm khuya. Giao thức ăn anh biết không? Chị Điềm Điềm sau khi biết mỗi ngày đều đi cùng, anh ấy làm thêm bao nhiêu tiếng, chị ấy đi cùng bấy nhiêu tiếng, bận rộn đến không có thời gian ăn cơm, hai người chỉ mua cơm hộp rồi ngồi ăn ở ven đường. Khi đó là mùa đông, trời đặc biệt lạnh, hai người thường xuyên ở bên ngoài đến nửa đêm gió lạnh mới về nhà.”
Lương Kì nhớ tới khi đó, giống như chuyện mới ngày hôm qua, lại tiếp tục nói: “Sau đó anh của em đến thành phố Z làm việc, chị Điềm Điềm một mình đến mấy thành phố để tìm anh ấy. Lúc anh ấy vừa mới đi làm, anh biết mà, chỗ ở rất tệ, đến mùa hè, trong nhà không có máy điều hòa, Điềm Điềm ở đó nửa tháng, mỗi ngày ở nhà giúp anh ấy giặt quần áo quét tước vệ sinh, nhưng khi đó anh Niệm căn bản bận không có thời gian ở bên chị ấy, chị ấy mỗi ngày vẫn vui vui vẻ vẻ, không có oán giận nửa câu. Còn có một lần, anh của em vì tiếp khách uống say, chị Điềm Điềm đi tìm, dẫn anh ấy về nhà, về đến nhà liền đau lòng khóc lớn…”
Những việc này đều là Thẩm Niệm Thâm nói cho Lương Kì.
Vào ngày Lễ Tình Nhân cách đây không lâu, anh ở công ty tăng ca, không có ở bên cô, cô nửa đêm bị viêm ruột thừa, tự mình gọi 120, một mình ở bệnh viện làm phẫu thuật.
Khoảng thời gian Tôn Điềm Điềm nằm viện, Lương Kì xách quà đến thăm cô, đêm đó cậu ngồi trong hoa viên dưới bệnh viện với Thẩm Niệm Thâm. Anh đã nói với cậu rất nhiều chuyện về mình và Điềm Điềm, anh nói: “Cô ấy là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước bẩn, trước khi gặp anh chưa từng phải chịu một chút đau khổ, sau khi gặp anh, ủy khuất chịu khổ đều là vì anh.”
Lúc ấy Thẩm Niệm Thâm nghẹn ngào nói với cậu.
Lương Kì trầm mặc một lát, nhìn Lưu Hạ, bỗng nhiên cực kỳ nghiêm túc, “Anh biết anh Niệm còn nói với em một câu gì không?”
Lưu Hạ lắc đầu, đã có chút bị chấn động.
Lương Kì: “Anh ấy nói, Điềm Điềm còn quan trọng hơn mạng sống của anh ấy, anh ấy có thể không muốn sống, nhưng không thể mất đi chị ấy.”
…
Hai ngày nay Tôn Điềm Điềm được dì cả ghé thăm, Thẩm Niệm Thâm cố ý nấu cháo đường đỏ, còn mua bánh bao nhân đậu đỏ mà cô thích ăn.
Mấy người Thẩm Niệm Thâm đều ăn sáng ở bên ngoài, Tôn Điềm Điềm một mình ngồi trước bàn cơm ăn sáng.
Lúc cô còn đang ngủ, Thẩm Niệm Thâm mở lửa nhỏ ninh nhừ nồi cháo, lúc này cháo vẫn còn nóng hầm hập, Tôn Điềm Điềm mới ăn một lát, bụng nhỏ liền ấm lên.
Cô một tay cầm muỗng ăn cháo, một tay véo bánh bao, ăn đặc biệt ngon.
Mấy người đàn ông ngồi trêи sô pha bàn chuyện, Lưu Hạ nói: “Tôi phụ trách phần này, đây là chuyên ngành của tôi.”
Lương Kì làm kế hoạch trò chơi, sáng ý không tồi, nhưng cũng có rất nhiều vấn đề, Thẩm Niệm Thâm nghiêm túc nghiên cứu mấy tháng, cùng Lương Kì thương lượng sửa chữa rất nhiều chỗ, bây giờ từ bối cảnh, kịch bản đến nhân vật, thiết kế cấp độ cho đến lối chơi cụ thể cơ bản đều không có vấn đề gì, hiện tại đã chuẩn bị bắt đầu tiến vào giai đoạn khai phá.
Trò chơi này sáng ý lúc đầu là Lương Kì cung cấp, cậu đặc biệt kϊƈɦ động, “Em lập kế hoạch tổng thể, còn anh nắm phần chương trình và quản lý.”
Thẩm Niệm Thâm tốt nghiệp bằng kép về quản lý tài chính và khoa học máy tính. Dù tốt nghiệp trước một năm, nhưng chỉ số thông minh cao lại cực kỳ nỗ lực, cho nên học cái gì cũng học được rất tốt, anh nắm phần trình tự tất nhiên không có vấn đề.
Thẩm Niệm Thâm “ừ” một tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Còn thiếu hiệu ứng âm thanh.”
Lương Kì nói: “Cả phần mỹ thuật nữa.”
Tôn Điềm Điềm đang cắn bánh bao, nghe thấy câu này, đôi mắt đột nhiên sáng lên, đột nhiên nghiêng đầu, “Để em!”
Cô quá kϊƈɦ động, bánh bao còn trong miệng nên tức khắc bị sặc, cô kịch liệt ho khan.
Thẩm Niệm Thâm lập tức rót cho cô ly nước, anh bước đến, vừa vỗ lưng cô, vừa cho cô uống nước, ấn đường hơi nhăn lại, “Chậm một chút.”
Tôn Điềm Điềm hai tay ôm cái ly, ‘ực’ một hơi liền uống hết nước, cô kϊƈɦ động giữ chặt tay Thẩm Niệm Thâm, “Em có thể làm phần mỹ thuật.”
Lương Kì và Lưu Hạ liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra hưng phấn, Lương Kì cực kỳ kϊƈɦ động, “Đoàn đội của chúng ta đều là nhân tài.”
Thẩm Niệm Thâm lại nhíu mi, không quá nguyện ý, “Sẽ rất mệt.”
Anh không muốn để Tôn Điềm Điềm vất vả.
Tôn Điềm Điềm nói: “Không sao, đây là chuyên ngành của em mà.”
Lưu Hạ: “Đúng vậy đúng vậy, già nguyên nhà mình sao lại không cần chứ.”
Tôn Điềm Điềm cũng mặc kệ Thẩm Niệm Thâm có đồng ý hay không, một hơi ăn hết hai cái bánh bao rồi kϊƈɦ động chạy tới thảo luận với Lưu Hạ Lương Kì.
Bọn họ thảo luận đến khí thế ngất trời, Thẩm Niệm Thâm ở bên cạnh lại sắc mặt ngưng trọng.
Giữa trưa kêu cơm hộp, xong lại tiếp tục thảo luận, mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Lưu Hạ và Lương Kì mới rời đi.
Tôn Điềm Điềm có loại cảm giác mình sắp làm nên sự nghiệp, cả ngày đều đặc biệt kϊƈɦ động, giống như được bơm máu gà, sau khi tiễn Lưu Hạ và Lương Kì về, cô chạy đến sô pha, cao hứng bổ nhào lên người Thẩm Niệm Thâm, “Em muốn cùng anh gây dựng sự nghiệp.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, miệng cười toe toét cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Niệm Thâm ôm cô, nhìn cô chằm chằm một lát, “Không sợ vất vả sao?”
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, “Không sợ.”
Thẩm Niệm Thâm giơ tay vén mấy sợi tóc rơi xuống mặt cô ra sau tai, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Nhưng anh không nỡ.”
Tôn Điềm Điềm lẩm bẩm, “Dù sao em tốt nghiệp cũng phải đi làm mà, bên cạnh đó, anh phải phát tiền lương cho em đó nha.” Cô cười hì hì xoè tay về phía Thẩm Niệm Thâm mở ra tay, “Có phải hay không ông chủ Thẩm?”
Cố vốn muốn ngồi cùng anh suốt đêm, kết quả mấy giờ sau liền không chịu nổi, mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Cảm giác sắp ngủ, cô lại giật mình ngồi thẳng dậy.
Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu liền thấy Tôn Điềm Điềm buồn ngủ dụi dụi mắt, anh vươn tay sờ sờ đầu cô, “Đi ngủ trước đi.”
Tôn Điềm Điềm thật sự là có chút buồn ngủ không chịu được, hỏi anh, “Vậy còn anh?”
Thẩm Niệm Thâm nói: “Một lát nữa anh sẽ ngủ, em đi trước đi.”
Tôn Điềm Điềm lại xoa nhẹ đôi mắt, lúc này mới đứng lên, “Em nằm trêи giường chờ amh.”
“Được.”
Tôn Điềm Điềm thật sự là muốn nằm trêи giường chờ Thẩm Niệm Thâm, kết quả cô quá mệt nhọc, đầu vừa dính gối chưa đến vài giây liền ngủ mất. Ngày hôm sau lúc tỉnh lại trời đã sáng trưng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu những tia nắng qua khe hở của bức rèm.
Tôn Điềm Điềm đôi mắt đón ánh mặt trời, bị nắng chiếu vào thiếu chút nữa đã chảy nước mắt, cô nhanh chóng rúc đầu vào trong chăn.
Cô nằm trong chăn nửa ngày mới bò dậy.
Cô đi đến bàn làm việc nhìn máy tính, những chỗ bị giáo sư gạch đỏ đã được sửa lại một nửa, Tôn Điềm Điềm vừa cầm chuột kéo xuống vừa cảm thán: “Chỉ số thông minh đúng là không giống nhau.”
Có bạn trai học bá làm súng, Tôn Điềm Điềm nháy mắt không lo chuyện luận văn nữa, cô vui mừng chạy tới phòng vệ sinh rửa mặt đánh răng.
“A Niệm —”
Cô ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện Lương Kì và Lưu Hạ cũng ở đây, tức khắc cong cong đôi mắt, hô: “Hai người đến đây lúc nào vậy?”
“Vừa tới một lát.” Lương Kì cười, thuận tiện hỏi cô, “Cô làm xong luận văn chưa?”
Tôn Điềm Điềm đắc ý nâng cằm, “Tôi có tay súng.”
Thẩm Niệm Thâm cười nhẹ, từ trêи sô pha đứng lên, “Anh làm bữa sáng rồi, lại đây ăn đi.”
Nói xong anh đi đến phòng bếp.
“Chờ em.” Tôn Điềm Điềm bổ nhào vào sau lưng Thẩm Niệm Thâm, từ phía sau ôm lấy anh, hai người cùng đi đến phòng bếp.
Bên ngoài, Lưu Hạ không khỏi bật cười, bưng ly nước lên uống, nói: “A Niệm thật sự làm anh quá bội phục, sao có thể tốt với bạn gái như vậy.”
Lương Kì cười cười, “Đó là anh không biết Điềm Điềm tốt với anh của em bao nhiêu.”
Lưu Hạ thật đúng là không rõ lắm, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Lương Kì nói: “Anh biết gia thế của Điềm Điềm thế nào không?”
Lưu Hạ lắc đầu, “Không biết.”
Lương Kì: “ Bất động sản Hằng Tịch anh biết không? Lâm Cảnh là anh trai của chị ấy.”
Lưu Hạ nghe vậy, tròng mắt cũng muốn rơi xuống, “Mẹ kiếp, thật hay giả vậy!”
“Lừa anh làm gì?”
Lương Kì bỗng nhiên nhớ tới lúc ấy Thẩm Niệm Thâm năm hai, có chút cảm khái, “Có một thời gian anh ấy đặc biệt gian nan, bà ngoại sinh bệnh, bệnh rất nặng, anh ấy vì kiếm tiền, ban ngày ở trường đi học, buổi tối phải ra ngoài làm thêm đến đêm khuya. Giao thức ăn anh biết không? Chị Điềm Điềm sau khi biết mỗi ngày đều đi cùng, anh ấy làm thêm bao nhiêu tiếng, chị ấy đi cùng bấy nhiêu tiếng, bận rộn đến không có thời gian ăn cơm, hai người chỉ mua cơm hộp rồi ngồi ăn ở ven đường. Khi đó là mùa đông, trời đặc biệt lạnh, hai người thường xuyên ở bên ngoài đến nửa đêm gió lạnh mới về nhà.”
Lương Kì nhớ tới khi đó, giống như chuyện mới ngày hôm qua, lại tiếp tục nói: “Sau đó anh của em đến thành phố Z làm việc, chị Điềm Điềm một mình đến mấy thành phố để tìm anh ấy. Lúc anh ấy vừa mới đi làm, anh biết mà, chỗ ở rất tệ, đến mùa hè, trong nhà không có máy điều hòa, Điềm Điềm ở đó nửa tháng, mỗi ngày ở nhà giúp anh ấy giặt quần áo quét tước vệ sinh, nhưng khi đó anh Niệm căn bản bận không có thời gian ở bên chị ấy, chị ấy mỗi ngày vẫn vui vui vẻ vẻ, không có oán giận nửa câu. Còn có một lần, anh của em vì tiếp khách uống say, chị Điềm Điềm đi tìm, dẫn anh ấy về nhà, về đến nhà liền đau lòng khóc lớn…”
Những việc này đều là Thẩm Niệm Thâm nói cho Lương Kì.
Vào ngày Lễ Tình Nhân cách đây không lâu, anh ở công ty tăng ca, không có ở bên cô, cô nửa đêm bị viêm ruột thừa, tự mình gọi 120, một mình ở bệnh viện làm phẫu thuật.
Khoảng thời gian Tôn Điềm Điềm nằm viện, Lương Kì xách quà đến thăm cô, đêm đó cậu ngồi trong hoa viên dưới bệnh viện với Thẩm Niệm Thâm. Anh đã nói với cậu rất nhiều chuyện về mình và Điềm Điềm, anh nói: “Cô ấy là thiên kim tiểu thư mười ngón tay không dính nước bẩn, trước khi gặp anh chưa từng phải chịu một chút đau khổ, sau khi gặp anh, ủy khuất chịu khổ đều là vì anh.”
Lúc ấy Thẩm Niệm Thâm nghẹn ngào nói với cậu.
Lương Kì trầm mặc một lát, nhìn Lưu Hạ, bỗng nhiên cực kỳ nghiêm túc, “Anh biết anh Niệm còn nói với em một câu gì không?”
Lưu Hạ lắc đầu, đã có chút bị chấn động.
Lương Kì: “Anh ấy nói, Điềm Điềm còn quan trọng hơn mạng sống của anh ấy, anh ấy có thể không muốn sống, nhưng không thể mất đi chị ấy.”
…
Hai ngày nay Tôn Điềm Điềm được dì cả ghé thăm, Thẩm Niệm Thâm cố ý nấu cháo đường đỏ, còn mua bánh bao nhân đậu đỏ mà cô thích ăn.
Mấy người Thẩm Niệm Thâm đều ăn sáng ở bên ngoài, Tôn Điềm Điềm một mình ngồi trước bàn cơm ăn sáng.
Lúc cô còn đang ngủ, Thẩm Niệm Thâm mở lửa nhỏ ninh nhừ nồi cháo, lúc này cháo vẫn còn nóng hầm hập, Tôn Điềm Điềm mới ăn một lát, bụng nhỏ liền ấm lên.
Cô một tay cầm muỗng ăn cháo, một tay véo bánh bao, ăn đặc biệt ngon.
Mấy người đàn ông ngồi trêи sô pha bàn chuyện, Lưu Hạ nói: “Tôi phụ trách phần này, đây là chuyên ngành của tôi.”
Lương Kì làm kế hoạch trò chơi, sáng ý không tồi, nhưng cũng có rất nhiều vấn đề, Thẩm Niệm Thâm nghiêm túc nghiên cứu mấy tháng, cùng Lương Kì thương lượng sửa chữa rất nhiều chỗ, bây giờ từ bối cảnh, kịch bản đến nhân vật, thiết kế cấp độ cho đến lối chơi cụ thể cơ bản đều không có vấn đề gì, hiện tại đã chuẩn bị bắt đầu tiến vào giai đoạn khai phá.
Trò chơi này sáng ý lúc đầu là Lương Kì cung cấp, cậu đặc biệt kϊƈɦ động, “Em lập kế hoạch tổng thể, còn anh nắm phần chương trình và quản lý.”
Thẩm Niệm Thâm tốt nghiệp bằng kép về quản lý tài chính và khoa học máy tính. Dù tốt nghiệp trước một năm, nhưng chỉ số thông minh cao lại cực kỳ nỗ lực, cho nên học cái gì cũng học được rất tốt, anh nắm phần trình tự tất nhiên không có vấn đề.
Thẩm Niệm Thâm “ừ” một tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Còn thiếu hiệu ứng âm thanh.”
Lương Kì nói: “Cả phần mỹ thuật nữa.”
Tôn Điềm Điềm đang cắn bánh bao, nghe thấy câu này, đôi mắt đột nhiên sáng lên, đột nhiên nghiêng đầu, “Để em!”
Cô quá kϊƈɦ động, bánh bao còn trong miệng nên tức khắc bị sặc, cô kịch liệt ho khan.
Thẩm Niệm Thâm lập tức rót cho cô ly nước, anh bước đến, vừa vỗ lưng cô, vừa cho cô uống nước, ấn đường hơi nhăn lại, “Chậm một chút.”
Tôn Điềm Điềm hai tay ôm cái ly, ‘ực’ một hơi liền uống hết nước, cô kϊƈɦ động giữ chặt tay Thẩm Niệm Thâm, “Em có thể làm phần mỹ thuật.”
Lương Kì và Lưu Hạ liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều lộ ra hưng phấn, Lương Kì cực kỳ kϊƈɦ động, “Đoàn đội của chúng ta đều là nhân tài.”
Thẩm Niệm Thâm lại nhíu mi, không quá nguyện ý, “Sẽ rất mệt.”
Anh không muốn để Tôn Điềm Điềm vất vả.
Tôn Điềm Điềm nói: “Không sao, đây là chuyên ngành của em mà.”
Lưu Hạ: “Đúng vậy đúng vậy, già nguyên nhà mình sao lại không cần chứ.”
Tôn Điềm Điềm cũng mặc kệ Thẩm Niệm Thâm có đồng ý hay không, một hơi ăn hết hai cái bánh bao rồi kϊƈɦ động chạy tới thảo luận với Lưu Hạ Lương Kì.
Bọn họ thảo luận đến khí thế ngất trời, Thẩm Niệm Thâm ở bên cạnh lại sắc mặt ngưng trọng.
Giữa trưa kêu cơm hộp, xong lại tiếp tục thảo luận, mãi cho đến hơn bốn giờ chiều, Lưu Hạ và Lương Kì mới rời đi.
Tôn Điềm Điềm có loại cảm giác mình sắp làm nên sự nghiệp, cả ngày đều đặc biệt kϊƈɦ động, giống như được bơm máu gà, sau khi tiễn Lưu Hạ và Lương Kì về, cô chạy đến sô pha, cao hứng bổ nhào lên người Thẩm Niệm Thâm, “Em muốn cùng anh gây dựng sự nghiệp.”
Đôi mắt cô sáng lấp lánh, miệng cười toe toét cực kỳ vui vẻ.
Thẩm Niệm Thâm ôm cô, nhìn cô chằm chằm một lát, “Không sợ vất vả sao?”
Tôn Điềm Điềm cười tủm tỉm, “Không sợ.”
Thẩm Niệm Thâm giơ tay vén mấy sợi tóc rơi xuống mặt cô ra sau tai, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Nhưng anh không nỡ.”
Tôn Điềm Điềm lẩm bẩm, “Dù sao em tốt nghiệp cũng phải đi làm mà, bên cạnh đó, anh phải phát tiền lương cho em đó nha.” Cô cười hì hì xoè tay về phía Thẩm Niệm Thâm mở ra tay, “Có phải hay không ông chủ Thẩm?”
/107
|