Chiếc laptop được đóng lại, làm sao để diễn tả cảm giác lúc này…bóng tối như nuốt trọn cô gái bé nhỏ trên bờ biển. Tiếng sóng vỗ đập vào mỏm đá tạo nên bản nhạc do dương, réo rắt. Cô mở điện thoại, biết bao cuộc gọi của Hạo Minh, Nhã Bình, Hiếu Sinh.
Cô đứng dậy đi trên bờ cát. Cô khóc… cô đưa tay lên vuốt nước.
-Đây là nước mắt sao? Mặn…
Cô bấm điện thoại cho Nhã Bình.
Nhã Bình tròn mắt khi nhìn thấy màn hình hiện lên tên Vi Vân. Mấy người gọi cô mãi không được, tay cậu run run. Hạo Minh lồng lộn muốn nghe nhưng Hiếu Sinh bật loa to rồi nói anh im lặng cho Nhã Bình nghe máy.
-Vi Vân, Nhã Bình đây.
-Mình thấy khó chịu quá…
Giọng cô nghẹn ngào, giọng Nhã Bình dịu lại :
-Cậu khóc à ?
-Ừ…giờ mới biết, nước mắt mặn lắm…
Tim Minh Hạo thắt lại. Hiếu Sinh đưa mắt ra hiệu.
-Giờ cậu đang ở đâu?
-Mình cũng không biết…thực sự mình là ai..?
Sáu con mắt nhìn nhau, nhưng câu nói ấy mỗi người hiểu theo cách riêng của mình. Tiếng Vi Vân đứt quãng trong điện thoại.
-Nhã Bình này…cậu nghe nhé.
Trên bờ biển, cô gái vươn cánh tay ra hướng biển. Tiếng sóng biển ca nhẹ nhàng vỗ vào bờ được thu vào điện thoại. Nhã Bình chết lặng, cậu nói run run:
-Mình đến chỗ cậu nhé!
-Không, cậu đến, Hạ Minh cũng sẽ đến. Mình ở một mình được mà, sáng mai mình sẽ về. Tiếng hát thật là hay phải không? Bye cậu…tút…tút…
Nhã Bình thẫn thờ ngồi xuống ghế.
-Hạo Minh, nói cho tao biết chuyện mày đang giấu đi.
-Tao muốn gặp Vi Vân, cô ấy đang ở đâu?
-Vi Vân không muốn gặp mày.
-Nói cho tao.
Anh hét lên, sự tức giận dâng đầy trong lòng. Anhs mắt như thiêu dụi Nhã Bình. Hiếu Sinh đứng dậy, lắc lư chiếc chìa khóa ô tô.
-Hai đứa bay, đi thôi, định đánh nhau à? Để Vi Vân một mình không lo sao ? Nhã Bình, bọn tao hứa chỉ nhìn để bảo vệ cô ấy từ xa thôi.
Hiếu Sinh dừng xe trên bờ biển ở một quãng xa. Màn đêm huyền bí bao trùm, không có chút ánh sáng, không một bóng người. Ba người nhìn nhau trên xe.
-Mày chắc chắn cô ấy ở đây không, Nhã Bình. Chẳng thấy ma nào cả.
Hạo Minh nóng lòng.
-Cô ấy sợ bóng tối, chắc không ở đây đâu.
Nhã Bình cau mày:
-Đi xe máy, chỉ có ở đây gần nhất, biển khá yên tĩnh. Trong điện thoại không có chút ồn ào, chắc chắn là ở đây.
Không thể chịu được nữa, Hạo Minh nhảy xuống xe. Nhã Bình muốn xuống, nhưng Hiếu Sinh ngăn lại:
-Đừng. Để Hạo Minh tự đi.
-Hai người họ có chuyện gì vậy?
-Tao buồn ngủ quá. Haizz…
-Sao lúc nào hai bọn bay cũng giấu tao vậy
Anh chạy như điên trên bờ biển dài. Gios biển thổi lạnh. Màn đêm ôm lấy con người cô độc. Anh dừng lại thở dốc, chân đạp hất tung nước biển.
-Có lễ cô ấy không có ở đây
Đột nhiên từ xa một bóng người tiến lại, có vật sáng sáng ,đúng là màn hình điện thoại trong tay người đó. Vi Vân dừng lại trước anh một đoạn, cô ngồi xuống nền cát, ánh mắt hướng ra phía xa của biển.
Cô gục đầu xuống đầu gối,mái tóc dài bị gió thổi tung ngược về phía sau. Hạo Minh muốn bước đến nhưng chân anh khựng lại, khoảng cách hai người càng ngày càng xa nhau
Trời bắt đầu sáng mờ mờ,có thể nhìn thấy rõ hơn bóng dáng của hai con người. Dù rất gần nhau nhưng không thể đến bên nhau.
Từ xa Nhã Bình lẫn Hiếu Sinh nhìn chằm chằm vào họ. Tim hai người cũng đau nhói lên, họ đã hiểu cảm xúc trong lòng mình và ngày càng thấu hiểu con người của Hiểu Minh.
Vi Vân đứng dậy, cô khoắc ba lô trên vai, cô tiến lại gần anh. Ánh mắt chạm nhau, lặng im chỉ nghe tiếng sóng đập vào mỏm đá ồ ạt. Vi Vân gằn giọng:
-Thật ra tôi là ai?
Hạo Minh quay người bước về phía xe ô tô. Tim anh đang rỉ máu, nếu từ đau đớn có thể diễn tả nỗi nghẹn ngào trong anh thì con người sẽ không thể đạt được nỗi đau tột cùng.
-Sao anh không trả lời?
-Em vẫn là em.
-Tôi không phải em gái anh,sao anh lại nói dối tôi. Nếu anh không nói thì thôi, tôi sẽ tự tìm hiểu.
Hạo Minh cười nhạt:
-Chuyện này sẽ rõ ràng trong ngày hôm nay, về nhà thôi, ba mẹ đang bay về nước.
Không khí trong chiếc xe như quả bom nổ chậm. Hạo Minh mặt trắng bệch không chút sắc khí. Họ dừng lại trước ngôi biệt thự rộng lớn. Người hầu xếp dài từ cổng cho đến phòng khách, họ cúi đầu không dám nhìn 4 người bước vào nhà đang mang sát khí giết người nồng nặc.
-Ôi con gái của ta
Bà Tường nhìn thấy Vi Vân, liền mặt mày hớn hở chạy lại ôm, mặc kệ khí băng đang toát ra trên khuôn mặt nhỏ. Cái ôm ấm áp xiết chặt người cô. Vi Vân không thể phủ nhận rằng cô cảm nhận được sự ấm áp của cái ôm này.
Bà Tường nhìn cô đăm chiêu:
-Sao người con lạnh vậy
Giọng cô chẳng có chút cảm xúc:
-Tôi là ai?
Tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng làm khuôn mặt ai cũng đanh lại.
Mọi người ngồi ở ghế sô pha chờ đợi bà lên tiếng. Trong suốt quãng thời gian bà kể lại,Hạo Minh không hề rời khỏi mắt khỏi Vi Vân. Cuối cùng giọng bà tức tưởi đưa ra sổ hộ khẩu.
-Ta đã cho con vào sổ hộ khẩu gia đình. Bây giờ tùy ý con ở lại làm con nuôi ta hay…
Vi Vân lắc đầu:
-Xóa nó đi. Tôi sẽ tự tìm ba mẹ đẻ của mình
-Con… Bà Tường nghẹn ứ ở cổ, không thốt ra hết câu.
Vi Vân đứng dậy, lạnh lùng đi ra, cô đi đến cửa thì nghe tiếng bà tức tưởi,tim cô thắt lại.
Ánh mắt Hạo Minh vẫn không rời khỏi người cô, nhưng anh không có quyền níu giữ. Nhã Bình vẫn còn sốc,chết lặng trên ghế.
Vi Vân bước đi và rồi…
Cô đứng dậy đi trên bờ cát. Cô khóc… cô đưa tay lên vuốt nước.
-Đây là nước mắt sao? Mặn…
Cô bấm điện thoại cho Nhã Bình.
Nhã Bình tròn mắt khi nhìn thấy màn hình hiện lên tên Vi Vân. Mấy người gọi cô mãi không được, tay cậu run run. Hạo Minh lồng lộn muốn nghe nhưng Hiếu Sinh bật loa to rồi nói anh im lặng cho Nhã Bình nghe máy.
-Vi Vân, Nhã Bình đây.
-Mình thấy khó chịu quá…
Giọng cô nghẹn ngào, giọng Nhã Bình dịu lại :
-Cậu khóc à ?
-Ừ…giờ mới biết, nước mắt mặn lắm…
Tim Minh Hạo thắt lại. Hiếu Sinh đưa mắt ra hiệu.
-Giờ cậu đang ở đâu?
-Mình cũng không biết…thực sự mình là ai..?
Sáu con mắt nhìn nhau, nhưng câu nói ấy mỗi người hiểu theo cách riêng của mình. Tiếng Vi Vân đứt quãng trong điện thoại.
-Nhã Bình này…cậu nghe nhé.
Trên bờ biển, cô gái vươn cánh tay ra hướng biển. Tiếng sóng biển ca nhẹ nhàng vỗ vào bờ được thu vào điện thoại. Nhã Bình chết lặng, cậu nói run run:
-Mình đến chỗ cậu nhé!
-Không, cậu đến, Hạ Minh cũng sẽ đến. Mình ở một mình được mà, sáng mai mình sẽ về. Tiếng hát thật là hay phải không? Bye cậu…tút…tút…
Nhã Bình thẫn thờ ngồi xuống ghế.
-Hạo Minh, nói cho tao biết chuyện mày đang giấu đi.
-Tao muốn gặp Vi Vân, cô ấy đang ở đâu?
-Vi Vân không muốn gặp mày.
-Nói cho tao.
Anh hét lên, sự tức giận dâng đầy trong lòng. Anhs mắt như thiêu dụi Nhã Bình. Hiếu Sinh đứng dậy, lắc lư chiếc chìa khóa ô tô.
-Hai đứa bay, đi thôi, định đánh nhau à? Để Vi Vân một mình không lo sao ? Nhã Bình, bọn tao hứa chỉ nhìn để bảo vệ cô ấy từ xa thôi.
Hiếu Sinh dừng xe trên bờ biển ở một quãng xa. Màn đêm huyền bí bao trùm, không có chút ánh sáng, không một bóng người. Ba người nhìn nhau trên xe.
-Mày chắc chắn cô ấy ở đây không, Nhã Bình. Chẳng thấy ma nào cả.
Hạo Minh nóng lòng.
-Cô ấy sợ bóng tối, chắc không ở đây đâu.
Nhã Bình cau mày:
-Đi xe máy, chỉ có ở đây gần nhất, biển khá yên tĩnh. Trong điện thoại không có chút ồn ào, chắc chắn là ở đây.
Không thể chịu được nữa, Hạo Minh nhảy xuống xe. Nhã Bình muốn xuống, nhưng Hiếu Sinh ngăn lại:
-Đừng. Để Hạo Minh tự đi.
-Hai người họ có chuyện gì vậy?
-Tao buồn ngủ quá. Haizz…
-Sao lúc nào hai bọn bay cũng giấu tao vậy
Anh chạy như điên trên bờ biển dài. Gios biển thổi lạnh. Màn đêm ôm lấy con người cô độc. Anh dừng lại thở dốc, chân đạp hất tung nước biển.
-Có lễ cô ấy không có ở đây
Đột nhiên từ xa một bóng người tiến lại, có vật sáng sáng ,đúng là màn hình điện thoại trong tay người đó. Vi Vân dừng lại trước anh một đoạn, cô ngồi xuống nền cát, ánh mắt hướng ra phía xa của biển.
Cô gục đầu xuống đầu gối,mái tóc dài bị gió thổi tung ngược về phía sau. Hạo Minh muốn bước đến nhưng chân anh khựng lại, khoảng cách hai người càng ngày càng xa nhau
Trời bắt đầu sáng mờ mờ,có thể nhìn thấy rõ hơn bóng dáng của hai con người. Dù rất gần nhau nhưng không thể đến bên nhau.
Từ xa Nhã Bình lẫn Hiếu Sinh nhìn chằm chằm vào họ. Tim hai người cũng đau nhói lên, họ đã hiểu cảm xúc trong lòng mình và ngày càng thấu hiểu con người của Hiểu Minh.
Vi Vân đứng dậy, cô khoắc ba lô trên vai, cô tiến lại gần anh. Ánh mắt chạm nhau, lặng im chỉ nghe tiếng sóng đập vào mỏm đá ồ ạt. Vi Vân gằn giọng:
-Thật ra tôi là ai?
Hạo Minh quay người bước về phía xe ô tô. Tim anh đang rỉ máu, nếu từ đau đớn có thể diễn tả nỗi nghẹn ngào trong anh thì con người sẽ không thể đạt được nỗi đau tột cùng.
-Sao anh không trả lời?
-Em vẫn là em.
-Tôi không phải em gái anh,sao anh lại nói dối tôi. Nếu anh không nói thì thôi, tôi sẽ tự tìm hiểu.
Hạo Minh cười nhạt:
-Chuyện này sẽ rõ ràng trong ngày hôm nay, về nhà thôi, ba mẹ đang bay về nước.
Không khí trong chiếc xe như quả bom nổ chậm. Hạo Minh mặt trắng bệch không chút sắc khí. Họ dừng lại trước ngôi biệt thự rộng lớn. Người hầu xếp dài từ cổng cho đến phòng khách, họ cúi đầu không dám nhìn 4 người bước vào nhà đang mang sát khí giết người nồng nặc.
-Ôi con gái của ta
Bà Tường nhìn thấy Vi Vân, liền mặt mày hớn hở chạy lại ôm, mặc kệ khí băng đang toát ra trên khuôn mặt nhỏ. Cái ôm ấm áp xiết chặt người cô. Vi Vân không thể phủ nhận rằng cô cảm nhận được sự ấm áp của cái ôm này.
Bà Tường nhìn cô đăm chiêu:
-Sao người con lạnh vậy
Giọng cô chẳng có chút cảm xúc:
-Tôi là ai?
Tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng làm khuôn mặt ai cũng đanh lại.
Mọi người ngồi ở ghế sô pha chờ đợi bà lên tiếng. Trong suốt quãng thời gian bà kể lại,Hạo Minh không hề rời khỏi mắt khỏi Vi Vân. Cuối cùng giọng bà tức tưởi đưa ra sổ hộ khẩu.
-Ta đã cho con vào sổ hộ khẩu gia đình. Bây giờ tùy ý con ở lại làm con nuôi ta hay…
Vi Vân lắc đầu:
-Xóa nó đi. Tôi sẽ tự tìm ba mẹ đẻ của mình
-Con… Bà Tường nghẹn ứ ở cổ, không thốt ra hết câu.
Vi Vân đứng dậy, lạnh lùng đi ra, cô đi đến cửa thì nghe tiếng bà tức tưởi,tim cô thắt lại.
Ánh mắt Hạo Minh vẫn không rời khỏi người cô, nhưng anh không có quyền níu giữ. Nhã Bình vẫn còn sốc,chết lặng trên ghế.
Vi Vân bước đi và rồi…
/15
|