#64: Nấm ngốc! Anh yêu Nấm!
Đây, chào các bác, các bác ôn thi thế nào rồi!
Cố lên nhá, chứ Mai Hương là xong rồi đó, ngon lành cành đào luôn, môn nào ra môn nấy, 3,4 điểm cứ gọi là đều đều luôn.
Thật, đau buồn cho cái sự đời.
Còn, vẫn còn, đời nó còn éo le hơn nữa, tối qua anh trai đáng kính, đáng yêu, đáng ngưỡng mộ của tôi, đã tuyên bố rất dõng dạc: Anh ghét làm anh trai của Nấm! xong rồi thì lão tính dọn đồ đi ra khỏi nhà các bác ạ!
Buồn không?
Rồi, còn chưa hết, nỗi buồn còn dai dẳng hơn nữa các bác ạ, chuyện là lão chẳng hiểu ra làm sao, đứng trước cửa phòng tôi, kêu gào Nấm Nấm một hồi rồi thế nào mà anh dũng lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.
Kết ngọt cho lão là lão được bố mẹ chăm sóc cả đêm.
Gớm, có mỗi một đứa con trai bảo bối, bố mẹ tôi chăm sóc kinh khủng lắm!
Mẹ tôi thì xót lão, cứ đi ra đi vào lại chửi bố tôi:
- Ông cứ ép thằng bé cho lắm vào, nó không muốn đi thì thôi đi, cứ phải nặng lời với nó, đó nó bỏ ăn cả ngày rồi, giờ thì đau đầu, ông hài lòng chưa?! ông tàn nhẫn quá Lâm Hùng ạ!
Bố tôi thì chẳng thấy phản bác gì, chắc thấy lời mẹ nói cũng đúng, phải thế thì đúng là anh trai đáng thương của tôi bị ép đi rồi, mà phải thế thì cũng có nghĩa là: tối nay...tôi cắn lão, là oan uổng hả.
Mai Hương ơi là Mai Hương, a di đà phật, tội lỗi, tội lỗi rồi!
Tôi nhìn lại cái tin nhắn hồi nãy lão gửi cho tôi,bức tối hậu thư Lâm Vũ Minh gửi cho Nấm trước khi anh anh dũng ngã xuống.
Nấm à, anh sai rồi! Nấm đừng im lặng với anh như vậy có được không, anh khổ tâm lắm!
Đọc xong, tự nhiên thấy sống mũi cay cay.
Đọc xong.
Hết giận, hết ghét lão.
Đọc xong.
Tự nhiên thấy thương lão ghê gớm, thương lão ngốc bị bố ép đi lại còn cố bao biện là tự anh muốn đi , lúc nào cũng nhận cái sai, cái xấu về mình, lúc nào cũng để bản thân chịu thiệt thòi.
Lâm Vũ Minh là đồ ngốc!
Thương lão, lại đâm ra giận bố! Ghét bố!
Mẹ nói đúng! Bố thật là nhẫn tâm, bố nỡ lòng nào ép Lâm Vũ Minh đáng thương của con đi ra khỏi nhà chứ!
Nói cho oai vậy thôi, haha, chứ cho tôi ăn thêm cái gan trời nữa tôi cũng không dám nói kiểu đó với bố. Cũng phải, dù sao, ngoài sự kính nể, sự tôn sùng ra, tôi còn nợ bố...một mạng sống.
Đó là lí do chẳng bao giờ tôi dám to tiếng hay thái độ trước mặt bố cả.
May sao mama tổng quản vì thương thằng con trai nên bất chấp tuyên bố thẳng với bố:
- Nói cho ông biết thằng bé Vũ Minh không đi đâu hết, nó là con tôi, nó sẽ ở đây với tôi, ông không nuôi được, tôi nuôi!
Nghe mẹ nói xong, thấy vui quá, thấy yêu mẹ quá!
Trương Ánh Phụng, mẹ thật vĩ đại quá đi!
**
Lúc lâu lão đã ổn ổn, thấy lão bảo với mẹ Con không sao đâu, mẹ xuống phòng ngủ đi! tôi ngoài này mới dám thở phào ra một cái, nhẹ nhõm!
Thế nào mà mẹ tôi, rất bất bình nói một câu, khiến tôi ngoài này giật bắn cả người:
- Vũ Minh, lần sau có chuyện gì cũng không được bỏ ăn như vậy nữa, lại còn không uống thuốc. Con cũng chẳng khác gì con bé Mai Hương, cứ phải để người khác lo lắng thôi. Còn nữa, con làm gì mà để chó cắn cả vào tay chảy máu thế này hả?
T_______________T
Chó?
Chó cắn???
Haha...
Mẹ thân yêu, mẹ đáng kính của con, rõ ràng là...con Mai Hương này cắn mà, tại sao mẹ lại nhìn ra...vết răng chó hả????
Tôi thấy Lâm Vũ Minh bất giác nhìn cái dấu băng trên tay, xong thấy mặt lão buồn tệ hại, lão chẳng giải thích chỉ kêu: Con buồn ngủ rồi, mẹ ra ngoài thì tắt điện hộ con!
Cái thái độ này, đích thị là lão buồn chuyện tôi...cắn lão rồi.
Mà, rõ là tôi cắn có một cái thôi mà, tôi đúng là chỉ cắn duy nhất có một cái. ><
Lâm Vũ Minh, anh có cần bày cái bộ mặt ủ dột đó ra để ăn vạ không hả?
Hời...
**
Đôi dòng tâm sự: (Thực ra Mai Hương tính kể cho các bác nghe luôn về trang cuối của hai anh em chúng tôi (tức là end truyện đó), cơ mà có chuyện phát sinh, hay đáo để cơ, thế nên Mai Hương lại phải tiếp tục câu giờ kể chuyện cho các bác nghe. Nó dở khóc dở cười, kể ra cũng...xấu hổ lắm! )
**
Vẫn là cái hôm đó thôi, có một chuyện kinh dị và mất mặt đã xảy ra.
Lúc lâu, đèn đã tắt, chắc Lâm Vũ Minh cũng ngủ rồi.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, thật là tôi rất tò mò xem Lâm Vũ Minh rốt cuộc sống chết ra làm sao, tay bị cắn thế nào, thế rồi ma xui quỷ khiến rón rén đi vào phòng ngủ của lão.
Haha, cái chuyện mất mặt như vậy, về sau con cháu mà biết thì chúng nó sẽ cười tôi như thế nào nữa đây, nửa đêm nửa hôm , đột nhập phòng ngủ của người khác! @@
Tôi như kẻ đi ăn trộm trong đêm vậy, lần lần mò mò thế nào, lại đến gần giường lão thì dẫm phải cái chai gì tròn tròn dưới nền nhà trượt chân ngã oạch, đến khi lồm cồm bò dậy được thì thấy tay mình bị Lâm Vũ Minh tóm lấy, lão hỏi giọng đầy ngạc nhiên:
- Nấm???
Chời ơi, Nấm với mốc cái gì chứ, sao mà trời tối đen thế này mà anh cũng nhận ra em hả?
lúc đó hoảng quá, vốn đi làm việc mờ ám, lại bị bắt quả tang, thế rồi bỏ của chạy lấy người, rút tay ra, lao về phòng, mà khổ, trời tối, cứ thế, đâm hẳn đầu vào cánh cửa, đau đến choáng váng mà chẳng dám kêu, sợ kêu rồi bị lộ thân phận.
**
Đến lúc chui vào chăn đi ngủ rồi sờ tay lên trán mới biết cái đầu sưng một cục u to tổ bố ra rồi! =.=
Còn chưa kịp kêu than, đã thấy tiếng kẹt cửa, ai đó, cao cao bước vào. Tôi sợ, thế là nhắm tịt mắt vờ ngủ.
Lúc lâu thì ngửi thấy mùi bạc hà, đoán chừng là Lâm Vũ Minh, mà chắc chắn là chỉ có Lâm Vũ Minh thôi.
Lão ngồi xuống cạnh giường rồi đánh tiếng hỏi:
- Nấm? ngủ chưa em?
Hời, các bác coi, ngoài ngáy to mấy cái giả vờ ngủ thì tôi còn biết làm gì hơn, tôi bây giờ, mặt mũi đâu nữa mà đối mặt với lão chứ.
Lão không nghe thấy tôi trả lời, nhưng cũng không chịu về.
Lão bật đèn học của tôi lên, rồi tìm cái gì đó, lúc lâu lại quay lại giường tôi, nhẹ nhàng kéo cái chăn đang trùm kín mặt của tôi xuống.
Còn chưa biết Lâm Vũ Minh tính làm gì đã thấy cái gì đó mát mát trên trán, lão đang thoa dầu lên cái cục u của tôi.
Cái cảm giác chết tiệt gì thế này? bấn loạn toàn tập!
Thì ra ngay từ đầu, Lâm Vũ Minh đã biết, vị khách không mời hồi nãy...là tôi.
Lão còn biết rõ cả chuyện tôi bị...sưng đầu nữa cơ mà.
Cảm giác vừa nhục, vừa xấu hổ, lại cũng vừa....thích thích.
Tim phải nói là đập rộn ràng. Chết, chết, càng ngày ở cạnh Lâm Vũ Minh càng khó kiểm soát cảm xúc.
Lâm Vũ Minh xoa xao trán môt hồi lâu, cuối cùng khi cái trán tôi cảm giác đã hết đau thì lão tính đứng dậy đi về phòng.
Haha, chẳng hiểu sao, tự nhiên thấy trống trải, thật chỉ ước lão cứ ở đây, đừng về nữa! ><
Lâm Vũ Minh kiểu nghe được lời tôi hay sao ấy, đột nhiên lão quay lại, rất nhanh, rất nhẹ nhàng, đặt lên trán tôi, chỗ vết thương, một...cái hôn.
Khi tôi còn đứng tim, đã thấy lão thì thào vào tai:
- Nấm ngốc! anh....yêu Nấm!
Sao, sao, sao cơ?
Còn....dài quá, chưa end được trong chap này!
Đây, chào các bác, các bác ôn thi thế nào rồi!
Cố lên nhá, chứ Mai Hương là xong rồi đó, ngon lành cành đào luôn, môn nào ra môn nấy, 3,4 điểm cứ gọi là đều đều luôn.
Thật, đau buồn cho cái sự đời.
Còn, vẫn còn, đời nó còn éo le hơn nữa, tối qua anh trai đáng kính, đáng yêu, đáng ngưỡng mộ của tôi, đã tuyên bố rất dõng dạc: Anh ghét làm anh trai của Nấm! xong rồi thì lão tính dọn đồ đi ra khỏi nhà các bác ạ!
Buồn không?
Rồi, còn chưa hết, nỗi buồn còn dai dẳng hơn nữa các bác ạ, chuyện là lão chẳng hiểu ra làm sao, đứng trước cửa phòng tôi, kêu gào Nấm Nấm một hồi rồi thế nào mà anh dũng lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự.
Kết ngọt cho lão là lão được bố mẹ chăm sóc cả đêm.
Gớm, có mỗi một đứa con trai bảo bối, bố mẹ tôi chăm sóc kinh khủng lắm!
Mẹ tôi thì xót lão, cứ đi ra đi vào lại chửi bố tôi:
- Ông cứ ép thằng bé cho lắm vào, nó không muốn đi thì thôi đi, cứ phải nặng lời với nó, đó nó bỏ ăn cả ngày rồi, giờ thì đau đầu, ông hài lòng chưa?! ông tàn nhẫn quá Lâm Hùng ạ!
Bố tôi thì chẳng thấy phản bác gì, chắc thấy lời mẹ nói cũng đúng, phải thế thì đúng là anh trai đáng thương của tôi bị ép đi rồi, mà phải thế thì cũng có nghĩa là: tối nay...tôi cắn lão, là oan uổng hả.
Mai Hương ơi là Mai Hương, a di đà phật, tội lỗi, tội lỗi rồi!
Tôi nhìn lại cái tin nhắn hồi nãy lão gửi cho tôi,bức tối hậu thư Lâm Vũ Minh gửi cho Nấm trước khi anh anh dũng ngã xuống.
Nấm à, anh sai rồi! Nấm đừng im lặng với anh như vậy có được không, anh khổ tâm lắm!
Đọc xong, tự nhiên thấy sống mũi cay cay.
Đọc xong.
Hết giận, hết ghét lão.
Đọc xong.
Tự nhiên thấy thương lão ghê gớm, thương lão ngốc bị bố ép đi lại còn cố bao biện là tự anh muốn đi , lúc nào cũng nhận cái sai, cái xấu về mình, lúc nào cũng để bản thân chịu thiệt thòi.
Lâm Vũ Minh là đồ ngốc!
Thương lão, lại đâm ra giận bố! Ghét bố!
Mẹ nói đúng! Bố thật là nhẫn tâm, bố nỡ lòng nào ép Lâm Vũ Minh đáng thương của con đi ra khỏi nhà chứ!
Nói cho oai vậy thôi, haha, chứ cho tôi ăn thêm cái gan trời nữa tôi cũng không dám nói kiểu đó với bố. Cũng phải, dù sao, ngoài sự kính nể, sự tôn sùng ra, tôi còn nợ bố...một mạng sống.
Đó là lí do chẳng bao giờ tôi dám to tiếng hay thái độ trước mặt bố cả.
May sao mama tổng quản vì thương thằng con trai nên bất chấp tuyên bố thẳng với bố:
- Nói cho ông biết thằng bé Vũ Minh không đi đâu hết, nó là con tôi, nó sẽ ở đây với tôi, ông không nuôi được, tôi nuôi!
Nghe mẹ nói xong, thấy vui quá, thấy yêu mẹ quá!
Trương Ánh Phụng, mẹ thật vĩ đại quá đi!
**
Lúc lâu lão đã ổn ổn, thấy lão bảo với mẹ Con không sao đâu, mẹ xuống phòng ngủ đi! tôi ngoài này mới dám thở phào ra một cái, nhẹ nhõm!
Thế nào mà mẹ tôi, rất bất bình nói một câu, khiến tôi ngoài này giật bắn cả người:
- Vũ Minh, lần sau có chuyện gì cũng không được bỏ ăn như vậy nữa, lại còn không uống thuốc. Con cũng chẳng khác gì con bé Mai Hương, cứ phải để người khác lo lắng thôi. Còn nữa, con làm gì mà để chó cắn cả vào tay chảy máu thế này hả?
T_______________T
Chó?
Chó cắn???
Haha...
Mẹ thân yêu, mẹ đáng kính của con, rõ ràng là...con Mai Hương này cắn mà, tại sao mẹ lại nhìn ra...vết răng chó hả????
Tôi thấy Lâm Vũ Minh bất giác nhìn cái dấu băng trên tay, xong thấy mặt lão buồn tệ hại, lão chẳng giải thích chỉ kêu: Con buồn ngủ rồi, mẹ ra ngoài thì tắt điện hộ con!
Cái thái độ này, đích thị là lão buồn chuyện tôi...cắn lão rồi.
Mà, rõ là tôi cắn có một cái thôi mà, tôi đúng là chỉ cắn duy nhất có một cái. ><
Lâm Vũ Minh, anh có cần bày cái bộ mặt ủ dột đó ra để ăn vạ không hả?
Hời...
**
Đôi dòng tâm sự: (Thực ra Mai Hương tính kể cho các bác nghe luôn về trang cuối của hai anh em chúng tôi (tức là end truyện đó), cơ mà có chuyện phát sinh, hay đáo để cơ, thế nên Mai Hương lại phải tiếp tục câu giờ kể chuyện cho các bác nghe. Nó dở khóc dở cười, kể ra cũng...xấu hổ lắm! )
**
Vẫn là cái hôm đó thôi, có một chuyện kinh dị và mất mặt đã xảy ra.
Lúc lâu, đèn đã tắt, chắc Lâm Vũ Minh cũng ngủ rồi.
Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, thật là tôi rất tò mò xem Lâm Vũ Minh rốt cuộc sống chết ra làm sao, tay bị cắn thế nào, thế rồi ma xui quỷ khiến rón rén đi vào phòng ngủ của lão.
Haha, cái chuyện mất mặt như vậy, về sau con cháu mà biết thì chúng nó sẽ cười tôi như thế nào nữa đây, nửa đêm nửa hôm , đột nhập phòng ngủ của người khác! @@
Tôi như kẻ đi ăn trộm trong đêm vậy, lần lần mò mò thế nào, lại đến gần giường lão thì dẫm phải cái chai gì tròn tròn dưới nền nhà trượt chân ngã oạch, đến khi lồm cồm bò dậy được thì thấy tay mình bị Lâm Vũ Minh tóm lấy, lão hỏi giọng đầy ngạc nhiên:
- Nấm???
Chời ơi, Nấm với mốc cái gì chứ, sao mà trời tối đen thế này mà anh cũng nhận ra em hả?
lúc đó hoảng quá, vốn đi làm việc mờ ám, lại bị bắt quả tang, thế rồi bỏ của chạy lấy người, rút tay ra, lao về phòng, mà khổ, trời tối, cứ thế, đâm hẳn đầu vào cánh cửa, đau đến choáng váng mà chẳng dám kêu, sợ kêu rồi bị lộ thân phận.
**
Đến lúc chui vào chăn đi ngủ rồi sờ tay lên trán mới biết cái đầu sưng một cục u to tổ bố ra rồi! =.=
Còn chưa kịp kêu than, đã thấy tiếng kẹt cửa, ai đó, cao cao bước vào. Tôi sợ, thế là nhắm tịt mắt vờ ngủ.
Lúc lâu thì ngửi thấy mùi bạc hà, đoán chừng là Lâm Vũ Minh, mà chắc chắn là chỉ có Lâm Vũ Minh thôi.
Lão ngồi xuống cạnh giường rồi đánh tiếng hỏi:
- Nấm? ngủ chưa em?
Hời, các bác coi, ngoài ngáy to mấy cái giả vờ ngủ thì tôi còn biết làm gì hơn, tôi bây giờ, mặt mũi đâu nữa mà đối mặt với lão chứ.
Lão không nghe thấy tôi trả lời, nhưng cũng không chịu về.
Lão bật đèn học của tôi lên, rồi tìm cái gì đó, lúc lâu lại quay lại giường tôi, nhẹ nhàng kéo cái chăn đang trùm kín mặt của tôi xuống.
Còn chưa biết Lâm Vũ Minh tính làm gì đã thấy cái gì đó mát mát trên trán, lão đang thoa dầu lên cái cục u của tôi.
Cái cảm giác chết tiệt gì thế này? bấn loạn toàn tập!
Thì ra ngay từ đầu, Lâm Vũ Minh đã biết, vị khách không mời hồi nãy...là tôi.
Lão còn biết rõ cả chuyện tôi bị...sưng đầu nữa cơ mà.
Cảm giác vừa nhục, vừa xấu hổ, lại cũng vừa....thích thích.
Tim phải nói là đập rộn ràng. Chết, chết, càng ngày ở cạnh Lâm Vũ Minh càng khó kiểm soát cảm xúc.
Lâm Vũ Minh xoa xao trán môt hồi lâu, cuối cùng khi cái trán tôi cảm giác đã hết đau thì lão tính đứng dậy đi về phòng.
Haha, chẳng hiểu sao, tự nhiên thấy trống trải, thật chỉ ước lão cứ ở đây, đừng về nữa! ><
Lâm Vũ Minh kiểu nghe được lời tôi hay sao ấy, đột nhiên lão quay lại, rất nhanh, rất nhẹ nhàng, đặt lên trán tôi, chỗ vết thương, một...cái hôn.
Khi tôi còn đứng tim, đã thấy lão thì thào vào tai:
- Nấm ngốc! anh....yêu Nấm!
Sao, sao, sao cơ?
Còn....dài quá, chưa end được trong chap này!
/93
|